Difference between revisions of "Date A Live:Tập 8 Chương 1"

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
 
Line 1: Line 1:
Chương 1: Phù thủy tháng 10
+
==Chương 1: Phù thủy tháng 10==
   
Phần 1
+
===Phần 1===
   
 
“Ufufu… Anh iuuu, sao không lại gần em nữa đi? Như vầy nè.”
 
“Ufufu… Anh iuuu, sao không lại gần em nữa đi? Như vầy nè.”
Line 331: Line 331:
 
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~
 
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~
   
Phần 2
+
===Phần 2===
   
 
“Fumu……..”
 
“Fumu……..”
Line 466: Line 466:
 
Chủ tịch thể hiện một gương mặt khó chịu khi nói tiếp.
 
Chủ tịch thể hiện một gương mặt khó chịu khi nói tiếp.
   
  +
===Phần 3===
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)
 
   
 
Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Khoảng thời gian này, toàn bộ thành phố đã được trang trí bằng những vật dụng dành cho lễ Halloween. Shidou và Tohka cùng nhau đến khu mua sắm để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.
 
Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Khoảng thời gian này, toàn bộ thành phố đã được trang trí bằng những vật dụng dành cho lễ Halloween. Shidou và Tohka cùng nhau đến khu mua sắm để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.
Line 693: Line 693:
 
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~~
 
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~~
   
Phần 4
+
===Phần 4===
   
 
“Đây là……… Không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào đây….. Thật khinh khủng…”
 
“Đây là……… Không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào đây….. Thật khinh khủng…”
Line 951: Line 951:
 
Đúng vậy. Đó là những chiến binh của JGDSF. Nhiệm vụ của họ là đánh hạ tinh linh bằng sức mạnh quân sự, hoàn toàn trái ngược với <Ratatoskr>.
 
Đúng vậy. Đó là những chiến binh của JGDSF. Nhiệm vụ của họ là đánh hạ tinh linh bằng sức mạnh quân sự, hoàn toàn trái ngược với <Ratatoskr>.
   
Shidou cau mày. Họ đang bay với đội hình chữ “V” tiến thẳng về phía trước. Và, ở ngay vị trí phía trước, vị trí tiên phong ấy là một cô gái. Cô đang dẫn đầu cả đội.
+
Shidou cau mày. Họ đang bay với đội hình chữ “V” tiến thẳng về phía trước. Và, ở ngay vị trí phía trước, vị trí tiên phong ấy là đội trưởng. Cô đang dẫn đầu cả đội.
   
 
“Shidou-kun, cậu biết AST à?”
 
“Shidou-kun, cậu biết AST à?”
Line 989: Line 989:
 
Thế là…..
 
Thế là…..
   
pon*, âm thanh đó được tạo nên từ những quả tên lửa sắp chạm vào Shidou và Natsumi. Tất cả đã biến thành cà rốt =))))
+
pon*, âm thanh đó được tạo nên từ những quả tên lửa sắp chạm vào Shidou và Natsumi. Tất cả đã biến thành cà rốt.
   
 
“Hur…….?”
 
“Hur…….?”
   
Không thể tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra, Shidou tròn mắt. Những quả tên lửa-cà rốt rơi xuống trước mặt họ và nổ lụp bụp nghe buồn cười vl.
+
Không thể tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra, Shidou tròn mắt. Những quả tên lửa-cà rốt rơi xuống trước mặt họ và nổ lụp bụp nghe hết sức buồn cười.
   
 
“Làm… làm gì bây giờ?”
 
“Làm… làm gì bây giờ?”
Line 1,029: Line 1,029:
 
Hỏa lực nó nó hơn hẳn những quả vừa nãy. Và do phát nổ ở phạm vi gần nơi Shidou đứng, thổi lên trời một đám bụi khổng lồ, Shidou không thể nhìn thấy gì được nữa.
 
Hỏa lực nó nó hơn hẳn những quả vừa nãy. Và do phát nổ ở phạm vi gần nơi Shidou đứng, thổi lên trời một đám bụi khổng lồ, Shidou không thể nhìn thấy gì được nữa.
   
“Fu…………..fu, Fueekushoon!”
+
“Fu…………..fu, Fueekushoon!” (ND: nghe cứ như Nyaruko hắt hơi ^^)
   
 
Bụi bay vào mũi làm cho Natsumi hắt hơi một cái thật là đã. Trong khoảng khắc đó, một tia sáng xuyên qua màn đêm do đám bụi bao phủ, Shidou chợt nhận ra với đôi mắt gần như đã nhắm lại. Trông như….. Natsumi là người phát ra ánh sáng đó.
 
Bụi bay vào mũi làm cho Natsumi hắt hơi một cái thật là đã. Trong khoảng khắc đó, một tia sáng xuyên qua màn đêm do đám bụi bao phủ, Shidou chợt nhận ra với đôi mắt gần như đã nhắm lại. Trông như….. Natsumi là người phát ra ánh sáng đó.

Latest revision as of 15:48, 22 September 2014

Chương 1: Phù thủy tháng 10[edit]

Phần 1[edit]

“Ufufu… Anh iuuu, sao không lại gần em nữa đi? Như vầy nè.”

“Oái…. Nghe nè Miku.”

“Gì vậy?.... Ah đúng rồi. Em biết một quán ăn món Ý rất ngon ở gần đây. Tối nay anh có rãnh không? Nếu anh không phiền thì chúng mình cùng tới đó ăn nha.”

“À không, tối nay mình phải nấu bữa tối cho Tohka và…….”

“Em hiểu rồi. Vậy thì sau khi xong anh cứ dẫn Tohka theo luôn. Anh cũng biết em không phải là người ích kỷ mà. Tất nhiên là em sẽ bao, anh đừng lo!” (Hình như Miku nghĩ Shidou không dám đi vì sợ phải trả khoản tiền khổng lồ cho số thức ăn mà Tohka sẽ tiêu thụ khi đến quán ăn).

“Không, ý mình không phải vậy đâu, Miku.”

Nhìn vào cô gái đang ép sát cơ thể vào người mình, Shidou cười một cách cay đắng.

Với mái tóc xanh nhạt và làn dan trắng mịn không tì vết ngay cả khi nhìn gần (tui nhái quảng cáo Point chứ trong novel không có ^^), cô ấy trông thật sự quyến rũ.

Cô gái đó là Izayoi Miku, lớn hơn Shidou một tuổi. Dù vậy nhưng không như những cô gái khác, Miku cứ như một đứa trẻ khi ở bên cạnh Shidou.

Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, mỗi khi Miku ép sát thân hình “điện nước đầy đủ” của cô vào Shidou là cậu lại bối rối hết cỡ. Mồ hôi tuôn ra như tắm, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc đứng nhìn Miku.

Tuy nhiên, cách tiếp cận ngây thơ vô tội của Miku không phải là điều khiến cậu phải bận tâm ngay lúc này.

“……………..”

   Stare-*. Cái nhìn của một người khác như trói chặt cơ thể Shidou lại.

…..Đúng vậy. Em gái của Shidou, Isuka Kotori ngồi ngay trước mặt cậu và Miku.

Đó là một cô gái cá tính với hai bím tóc được cột bằng ruy băng màu đen, trông rất riêng biệt. Đôi mắt to tròn như quả dẻ rừng (???), trong miệng là thanh kẹo Chupa Chus. Lúc này, trên người cô là một cái áo khoác màu đỏ, cô đang ngồi chống cằm, nhìn Miku quyến rũ Shidou một cách bực dọc.

Bởi vì lúc đó, họ đang ở trong một căn phòng trên một không hạm được gọi là <Fraxinus>.

Cả ba đang ở trong một không gian mà ánh sáng đã được điều chỉnh mờ đi.

Cái ghế mà Shidou đang ngồi được đặt chính giữa, xung quanh là những dãy bàn dài. Thực ra thì căn phòng giống như phòng xử án hơn, và Miku đang ở ngay giữa căn phòng đó, nhưng có vẽ như cô không mấy quan tâm.

“Được rồi, đủ lắm rồi đó Miku.”

“Eh? Cô nói đủ rồi là sao?”

Khi nghe Miku nói vậy, Kotori nghiến răng giận dữ và đập bàn.

“TẠI SAO HẢ? Tôi đang nói về buổi thẩm vấn này đây. Chẳng phải cô đã nói [Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì nếu không được gặp Shidou] hay sao? Chỉ vì vậy nên chúng tôi mới cho phép cô ngồi chung với anh ta.”

“À, cô nhắc tôi mới nhớ.”

“hihihi”. Miku cười và ôm chặt Shidou hơn nữa. Cô nhìn Kotori.

“Hầy….” Kotori thở dài và với tới xấp hồ sơ trước mặt mình.

“Rồi, tôi sẽ hỏi đây.”

“Rồi rồi, tôi đang rất vinh dự khi được cô thẩm vấn đây.”

Miku trả lời với một tâm trạng rất thoải mái. Còn Kotori lại thở ra một cái dài hơn cả lần trước.

“Tôi có rất nhiều câu hỏi dành cho cô về năng lực của cô, thiên thần mà cô triệu hồi, nhưng……….. Tôi sẽ mang chúng trở lại sau. Trước hết, tôi phải xác nhận một điều.”

Khi nói vậy, Kotori chỉ vào Miku.

“Sự tồn tại của một sinh vật khiến cô trở thành tinh linh.”

“…………………!”

Sau khi Kotori nói xong, má Miku giật giật.

“Cô không phải là một tinh linh thật sự. Cô từng là con người trước khi trở thành tinh linh đúng không?”

“…………….!”

Nghe Kotori nói vậy, Miku nhướng lông mày lên và có vẻ rất khó chịu. Bằng một cách nào đó, Shidou cảm nhận được rằng Miku đang thở gấp hơn. Trong chốc lát, Shidou nghĩ rằng có một lý do đặc biệt nào đó đã khiến cho Miku không thể trả lời câu hỏi của Kotori.

Ngay trước khi trở thành một linh linh, Miku đã rất thất vọng về con người, và cảm thấy tuyệt vọng khi sống trong cái thế giới hỗn tạp này. Có thể đó là lý do làm cho cô ngập ngừng khi buộc phải kể lại khoảng thời gian đó.

“Cậu không sao chứ Miku? Nếu điều đó quá khó để có thể nói ra thì cậu có thể nghỉ ngơi một chút trước khi……”

“Không sao, em ổn.”

Nghe thấy những lời quan tâm ấy, Miku nghiêng đầu trả lời.

“Bây giờ em đã có anh rồi. Em sẽ không quan tâm về cái quá khứ đen tối đó nữa mà sẽ tiến về tương lai.”

“Miku………”

Shidou vỗ nhẹ lưng Miku. Điều này còn hơn cả sự an ủi, đó là niềm động viên to lớn cho cô. Cô có thể làm bất cứ việc gì, miễn là có Shidou bên cạnh.

“Ừm…. chính xác là khoảng vài tháng trước. Khi mất đi giọng của mình, tôi đã bị mọi người quay lưng lại. Tôi dường như đã không còn lý do gì để sống nữa. Đúng lúc đó, <Chúa> (nguyên văn bản Anh là God) xuất hiện.”

Nghe Miku kể, Shidou cảm nhận được sự tập trung hiện rõ trên gương mặt Kotori. Cậu cũng nhíu mày.

Nhưng Miku thì dường như không quan tâm gì chuyện đó cả. Cô nói tiếp.

“<Cô có muốn quyền lực không? Cô có muốn nhận được một sức mạnh đủ để làm chấn động thế giới này hay không?>. <Chúa> đã hỏi tôi như vậy. Ông ta đưa cho tôi một viên đá, và khi đến gần tôi, nó phát ra một ánh sáng màu tím. Tôi mở bàn tay mình ra để đón nhận viên đá. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi và biến đổi. Nó chính xác hơn là nó như tan chảy ra, hòa vào từng giọt máu trong cơ thể tôi. Một khoảnh khắc sau đó, tôi triệu hồi ra một <thiên sứ>, nó có thể khiến bất cứ ai cũng phải nghe lệnh tôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Kotori nói một cách khó khăn. Thanh Chupa Chus vươn thẳng lên từ miệng cô.

“Hãy kể lại càng nhiều thứ càng tốt về <chúa> mà cô đã gặp, hoặc có thể là bất cứ điều gì liên quan tới “nó”.”

“Dù cô đã hỏi như vậy nhưng………”

Có vẽ như đó là một điều khó nói. Lông mày Miku nhíu lại.

“”Nó” khá mơ hồ nhưng bằng một cách nào đó mà tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của “nó”. Tôi nghe giọng của nó, tôi nhìn thấy được nó. Đó hoàn toàn là thật, nhưng tôi lạ có cảm giác nó là ảo ảnh và không được rõ ràng, cứ như trong một giấc mơ vậy, nhưng nó lại có thật.”

“…………Tôi hiểu rồi.”

Kotori thở dài nhưng gương mặt không có vẽ gì là thất vọng. Có lẽ cô cũng đã dự đoán trước được điều này.

“Được rồi, tôi sẽ hỏi câu khác. Sau khi có được sức mạnh của một tinh linh, cô có cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên chính mình, hoặc cảm thấy ý thức của mình dần bị ăn mòn đi và không thể kiểm soát được bản thân mình không?”

“Áp lực….? Không, tôi không hè cảm thấy điều gì giống như vậy.”

“fuunnn….”

Kotori cau mày lại khi viết cái gì đó vào tập tài liệu trước mặt.

“Kotori, có phải…..?”

Ngay khi Shidou hỏi, Kotori “uh” ngay lập tức.

“Em nghĩ là trường hợp của Miku cũng tương tự với những gì đã xãy ra cho em. Nhưng em đang tự hỏi tại sao lại có sự khác nhau giữa nguồn sức mạnh của các tinh linh như vậy. Có lẽ sức mạnh của họ phụ thuộc vào bản chất thật sự của họ, hoặc có thể là năng khiếu bẩm sinh (như Miku), hay là <phantom> (??) nhận được sức mạnh của họ thông qua những nguyên tố đang tác động lên xung quanh như em chẳng hạn (Kotori trở thành tinh linh lửa khi xunh quanh cô là một vụ hỏa hoạn?). Nếu thật sự là do một trong những lý do trên thì chúng ta hoàn toàn không thể thử nhiệm được.”

Kotori nói một cách căm hận và nhún vai. Shidou cũng siết chặt nấm đấm của cậu.

<Phantom>. Hợp nhất năng lực tinh linh với con người lại, nó biến Kotori và Miku trở thành tinh linh.

Có thể họ vẫn là một con người, hoặc đã hoàn toàn trở thanh tinh linh, nhưng cũng có thể họ đã nằm ngoài hai điều đó, một sinh vật khác. Tại sao lại tồn tại một sinh vật có thể biến con người thành tinh linh? Tại sao nó lại làm như vậy? Sự thật về “nó” hoàn toàn bị màn đêm bí ẩn bao phủ.

“Mu…….”

Trong khi chìm trong suy những suy nghĩ như vậy, đột nhiên cánh tay của Shidou bị ai đó kéo. Khi cậu nhìn lại thì thấy Miku đang phồng má phụng phịu.

“Đừng có lờ em đi như vậy chứ.”

“A…. Mình xin lỗi.”

Khi Shidou cười gượng gạo, Kotori ho một tiếng.

“Xin lỗi, nhưng đừng lo. Cuộc thẩm vấn chỉ vừa mới bắt đầu. Bây giờ tôi sẽ giải thích một cách chi tiết. Chúng ta không thể để ký ức của cô biến mất được. Chúng tôi sẽ phải gắn các điện cực lên đầu cô để thăm dò sóng não, được chứ?”

Kotori nhoẻn miệng cười. Nhưng Miku thì ngược lại. Gương mặt cô đang thể hiện một sự khó chịu rõ ràng, và một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương.

Sau cùng, cũng đã được một khoảng thời gian từ khi màn đêm bao phủ, sau khi Miku đã được thả. Họ đang đứng trước ngôi nhà của gia đình Isuka nhờ vào hệ thống dịch chuyển của <Fraxinus>. Miku đang kiệt sức và kinh ngạc. Shidou đỡ lấy cô.

“Ohooo, cậu không sao chứ?”

“Uh, em mệt lắm….”

Miku thở dài.

“Bây giờ em chỉ muốn đi thẳng vào giường và nằm nghỉ thôi. Xin lỗi anh yêu nhưng có lẽ chúng ta phải hủy cuộc hẹn ở nhà hàng Ý mất rồi.”

“Eh? Ah, không sao đâu….”

Sau khi Shidou nói vậy, Miku ôm ực và thở ra một cách nhẹ nhỏm. Gương mặt cô đã tươi tỉnh hơn.

“Mouuu, anh iu rộng lượng quá.”

Sẵn tiện đang được Shidou dìu, Miku ép luôn ngực mình vào Shidou.

“Oy oi, cậu là một ngôi sao đấy, đừng nên làm vậy….”

Gương mặt của Shidou chuyển sang màu đỏ và cậu quay nhìn về hướng khác. Miku thì tỏ ra ngạc nhiên trông chốc lát.

Đúng vậy, cô gái đang dính chặt vào Shidou lúc này là Izayoi Miku. Cô là một thần tượng âm nhạc, người có một giọng hát rất hay và được nhiều người hâm mộ.

Từ lúc mới bắt đầu hát, cô đã được nhiều người biết đến. Tới khi nhận được một lời mời từ đài truyền hình vài tháng trước, cô đã trở nên nổi tiếng đến tận bây giờ. Nếu khoảng khắc này được một ai đó ghi lại thì rất có thể nó sẽ trở thanh vụ bê bối cực lớn và chấn động. Tuy nhiên Miku dường như đã đọc được suy nghĩ của Shidou và hôn lên má cậu.

“Fufufu, điều đó không quan trọng. Nếu có một tay săn ảnh nào đó nấp gần đây, em sẽ yêu cầu hắn ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên nhau của 2 đứa mình vào ngày thứ bảy và chủ nhật, rồi sao đó mang đến…..”

“…….Không, mình nghĩ là Chủ nhật thì hơi…….”

Khi Shidou cười gượng, Miku cười khúch khích.

“Anh iu, anh đã hứa rồi phải không? Kể cả khi không còn ai nghe em hát nữa thì anh vẫn sẽ tiếp tục nghe em hát . Đó là lý do vì sao…….. anh không cần lo lắng chuyện này. Những lúc được ở bên anh, em không muốn nhớ tới bất cứ điều gì khác.”

“Aah………uh……”

Sau khi nhìn lại Miku, Shidou hơi cúi đầu xuống. Nhìn thấy Shidou như vậy, Miku cười hài lòng và tách mình ra khỏi Shidou.

“Được rồi. Có lẽ đến lúc em phải nghỉ ngơi thôi. Gặp lại sau nhé anh yêu.”

“Aah, gặp lại cậu sau.”

“Uh, và…..”

Đột nhiên, Miku vòng hai tay ôm lấy cổ Shidou và chạm môi vào cậu.

“Cậu… cậu làm gì vậy Miku?”

“Ehh? Đó là nụ hôn tạm biệt.”

“Nhưng cậu không sợ bị bê bối hay sao?”

“Uun, moou, sao anh nhút nhát quá vậy? Không sao đâu. Cứ bình tĩnh.”

“O-oi, chờ em xíu….”

Miku dùng hết sức của hai cánh tay mình, bưng lấy mặt Shidou, kéo mặt cậu về phía trước, mặc cho cậu cố cưỡng lại……

“Ah! Hai người đang làm gì vậy?”

Một tiếng kêu phía bên phải. Shidou và Miku cùng quay về phía giọng nói phát ra. Ở đó là một cô gái với bàn tay run rẩy chỉ về phía hai người, còn đôi mắt thì mở to sửng sốt.

Cô gái ấy có mái tóc dài màu đen lượn sóng và đôi mắt to tròn. Không một ai có thể quên được cô ấy nếu đã gặp, dù chỉ một lần. Đó là một vẻ đẹp hoàn hảo.

Yatogami Tohka, bạn cùng lớp, và cũng là người láng giềng của Shidou. Và… cũng giống như Miku, cô ấy là một tinh linh với sức mạnh hiện đang được phong ấn trong người Shidou. Vì bây giờ là lúc họ ăn tối nên cô ấy sang ăn ké nhà Isuka.

“To-hka?”

“Oh, Tohka-san! Lâu rồi không gặp.”

Miku chào Tohka với một giọng vui vẻ. Khi cô làm vậy, Tohka tiến tới và kéo Shidou ra xa Miku. Rồi Tohka bước tới, đứng giữa hai người họ, dang rộng 2 cánh tay ra như thể bảo vệ Shidou khỏi một con cọp hung dữ.

“Anh có sao không Shidou? Chết tiệt thật, tôi nghe nói cô đã bị phong ấn, nhưng đó là kế hoạch của cô phải không?”

Sau khi Tohka lườm một cái sắc lạnh, tiếng bước chân của ba người nữa vang lên từ phía mà Tohka đã đến.

“Vui nhỉ? Cô thật tốt bụng khi bảo vệ Shidou của tôi và Yuzuru. Tôi hiểu rồi, tại sao lại không cho cô ta biết sự lợi hại của Yamai nhỉ?”

“Cảnh báo! Nếu muốn tiếp cận Shidou thì hãy gửi đầy đủ tài liệu ứng với một văn bản giải thích chính xác lý do cho chúng tôi, Yuzuru và Kaguya. Chúng tôi là những người sở hữu Shidou!”

Cặp song sinh thể hiện một thái độ kiên quyết với Miku, thái độ của họ giống nhau như vẽ ngoài của họ.

Đó là Kaguya, người có một khuôn mặt kiên cường đặc trưng với mái tóc búi cao gọn ghẽ, người kia là Yuzuru, giống Kaguya ngoại trừ mái tóc được bện lại phía sau và một gương mặt gần như vô cảm. Cách duy nhất để phân biệt hai người họ là mái tóc và cách thái độ của cả hai. Nếu không có hai điểm khác biệt trên có lẽ không ai có thể phân biệt được họ.

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau họ.

“Em…. em nghĩ mọi người không nên….. đứng giữa đường. Như vậy là… không tốt.”

Và khi nói vậy, Yoshino, dù đã kéo chiếc mũ che khuất tầm nhìn của mình nhưng vẫn có thể thấy rằng cô đã đỏ mặt. Và đồng thời, con thỏ hải tặc Yoshinon được Yoshino đeo trên tay bắt đầu mở miệng nói với một âm thanh nghe như đồ thủy tinh bị rơi vỡ.

“Nii, vậy là không tốt đâu. Yoshino chưa từng thử khuyên ai giống vậy. Tốt nhất cậu nên…”

“Yo-Yoshinon!”

Yoshino bịt miệng Yoshino trong cơn hoảng loạng. Yoshinon vẫy vẫy bàn tay mình trong đau đớn.

Thực ra Yoshino từ trước tới nay luôn sống trong căm phòng cách ly của <Fraxinus>. Sau khi làm quen được với lối sống bình thường, cô đã được chuyển tới đặc khu tinh linh, nơi Tohka và những người khác đang sống. Mới được có vài ngày kể từ khi Yoshino chuyển nhà.

Hai chị em Yamai cũng như Tohka và Yoshino, họ đều là tinh linh nên đều quen biết Miku.

Tháng trước, cả cơ thể, lý trí lẫn hành động của họ (trừ Tohka) đều bị Miku kiểm soát nên họ vẫn còn giữ cảnh giác với Miku.

Nhưng Miku dường như không quan tâm lắm đến thái đọ của họ. Mắt cô lấp cmn lánh.

“Lâu rồi không gặp, Yoshino-chan, Yuzuru-chan, Kaguya chan. Xin lỗi về chuyện lần trước. Mình đã muốn nói điều này từ lâu rồi.”

Nói xong, Miku cúi đầu. Cả ba người kia trông có vẽ hoang mang vì hành động của Miku, họ nhìn nhau ngờ vực.

Nhưng Tohka thì vẫn cảnh giác cao độ trước hành động của Miku, cô vẫn dang rộng cánh tay để bảo vệ cho Shidou.

“Ý định của cô là gì hả? Vừa nãy cô đang cố làm gì với Shidou vậy?”

“Eh? Đó chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà? Chẳng phải Tohka cũng hay làm vậy hay sao?”

“Hôn…. Hôn tạm biệt?”

Tohka nhướng mày một cách bối rối và quay mặt về phía Shidou.

“………… chuyện đó có bình thường không Shidou?”

Tohka hỏi một cách nghi ngờ. Còn cậu thì không thể đứng nhìn được, điều đó sẽ trở thành một hiểu lầm mất thôi. Shidou quay mặt về hướng khác, tránh ánh mắt của Tohka.

“Đó…. đó không hẳn là lời nói dối. Hôn khi nói lời tạm biệt, thực ra là…..”

“Ear… sao phải mơ mộng như vậy? Sao Tohka-chan không thử làm vậy đi?”

“Cái………?”

Shidou, Tohka, Yoshino và cả chị em Yamai đều thở hổn hển khi nghe Miku nói ra những lời đó.

Nhưng Miku thì trông có vẽ ngạc nhiên khi thấy phản ứng của họ. Và *póp*, cô vỗ hai tay vào nhau như đã nghĩ ra điều gì đó.

“Mình nghĩ ra rồi, mình sẽ hôn anh yêu trước. Sau đó, tôi sẽ hôn Tohka-san để cô ấy thực hành. Một mũi tên trúng hai đích. Không phải như vậy là quá tuyệt hay sao?”

“Tại… tại sao tôi phải hôn cô?”

“Er? Bởi vì mình không muốn hôn anh yêu sau cô.”

“Mu…. UMU”

“Nhưng chẳng phải làm vậy cũng giống như việc cô hôn anh iu hay sao?”

“Muu….. tôi hiểu, nhưng……..”

“Không, mình không cho là vậy đâu.”

Cuối cùng thì Shidou cũng phải lên tiếng để ngăn chặn chuyện này. Tohka gần như đã bị thuyết phục, nhưng nghe vậy nên cô lập tức lắc đôi vai.

“Chết tiệc! Cô đang xem tôi là một kẻ ngốc phải không Miku?”

“Oh, mình đã không nghĩ tới chuyện đó……… Ah, hay là như vầy. Trước hết mình sẽ hôn Tohka-san rồi sẽ hôn anh iu ngay sau đó. Mình sẽ gửi hơi ấm và cảm giác từ đôi môi Tohka-san cho anh iu.”

“Cái……..?”

“Hnn……….”

Miku áp tay lên ngực như thể cầu nguyện. Và rồi cô nhắm mắt lại và từ từ tiến môi mình về phía Tohka. Tohka hoảng hốt quay sang trái rồi lại quay sang phải. Cuối cùng cô bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án.

“Uơ, sao cậu lại bỏ chạy? Chờ mình với nào.”

“Đừng đi theo tôi mààààà………..”

Tohka la hét và chạy về phía nhóm Yamai và Yoshino.

“Ơ………”

“Đừng đến đây, đồ ngốc……..”

“Đề nghị. Chạy thôi Kaguya.”

Sau đề nghị sáng suốt ấy, mỗi người một ngã chạy xa Miku.

“Mồ, nếu là trường hợp này thì mọi người cứ để cho mình.”

“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Hahahaha……”

Nhìn Miku đùa giớn với trái tim mong manh của mấy nàng tinh linh kia, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc nở một nụ cười bất lực.

Trong trường hợp này, Miku có vẽ đã thành cmn công rực rỡ với kế hoạch ‘phòng thủ tình yêu’ của mình, chỉ với vài hành động đơn giản.

07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~

Phần 2[edit]

“Fumu……..”

Sau khi Miku và Shidou được đưa trở về mặt đất. Kotori chống cằm nghĩ về cuộc nói chuyện mới Miku trong văn phòng <Fraxinus>.

Trước mặt cô là một màn hình đang hiển thị kết quả phân tích giọng nói của Miku. Cô đã kiểm tra nó nhiều lần trong quá trình biên tập và sao ra một bản khác để trình lên Rounds.

Thực ra công việc này phải dàng cho nhân viên cấp dưới trong <Fraxinus>. Nhưng khi phải đối mặt với những bí ẩn về <Phamtom>, Kotori phải tự mình làm lấy tất cả, vì cô đã gặp trực tiếp tinh linh được phong ấn.


Nguyên nhân của việc này là vì Miku là người đã gặp mặt trực tiếp <Phantom>, không kể cô và Shidou. Miễn sao có bất kỳ lời nào của Miku liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến <Phantom>, Kotori không thể để việc này cho các nhân viên cấp dưới được.

“Một viên ngọc bích màu tím dành cho Miku. Liệu tên <Phantom> có thể có bao nhiêu viên như vậy? Không! Nếu hắn có khả năng tạo ra một số lượng ngọc bích không giới hạn giống như vậy, và rồi……….”

Trong khi lướt đôi mắt theo nhưng xung nhịp âm thâm ảo trên màn hình, cô đã lẩm bẩm như vậy.

Và ngay lúc đó…

“Hyaaa?!”

Đột nhiên một thứ gì đó lành lạnh chạm vào môi và má cô, và Kotori và phát ra một giọng the thé.

“Oái, cái gì vậy? Không giỡn nhá….”

Khi đứng bật dậy, cô vô cùng ngạc nhiên, một cô gái xuất hiện từ một nơi nào đó trông trạc tuổi Kotori đang đứng đó và đưa cho cô một lon cà phê.

Với mái tóc cột kiểu đuôi gà và một nốt ruồi dưới mắt trái, cô ấy gây một ấn tượng lạ. Và mỗi khi khi cô ấy xuất hiện, những ai quen biết với Shidou đều có một cảm giác tương tự như gặp cậu.

“Nhiệt tình thì tốt, nhưng cô không nghĩ rằng cô đang đi quá sâu vào chuyện này sao?”

Nói xong, cô gái ấy, Takamiya Mana nở một nụ cười.

“Tôi biết điều đó dù cô có nói hay không đi nữa.”

Cô nói một cách thất vọng và nhận lấy lon cà phê. Cô mở ra và trút chất lỏng mát lạnh bên trong vào miệng. Một cảm giác kỳ lạ, buồn vui lẫn lộn nhau tác động lên con người vừa mới uống nó.

“Vậy thì, có chuyện gì vậy? Cô đã tiến thêm được bước nào chưa?”

“Đáng buồn là không. Chúng tôi chỉ biết được rằng <Phantom> xuất hiện trước mặt tôi cách đây 5 năm và thứ mà Miku gặp phải dường như là cùng một thực thể……”

Nói giữa chừng, long mày cô chật co giật.

“……Mà khoan đã, tại sao cô lại ở đây?”

“Hur……..?”

Kotori hỏi. Còn Mana thì cau mày lại và nghiêng đầu ngạc nhiên.

“Tại sao à? Tất nhiên là tôi đi vào bằng cửa chính rồi. Đến cả chuyện đó mà cũng không nhận ra à? Tôi nghĩ cô nên nghĩ ngơi một tí sẽ tốt hơn……”

“Không phải chuyện đó. Chẳng phải là tôi đã nói với cô rồi sao? Dù trong hoàn cảnh bình thường đi nữa thì cũng không được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”

Kotori đập bàn hét lên.

Đúng vậy. Mana là một phù thủy thuộc nhóm điều hành thứ hai của ngành công nghiệp <DEM>, và giờ cô đang nhận được sự bảo vệ của <Ratatoskr>. Và trong thời gian này, cơ thể cô đang được tái tạo, nói chính xác hơn là loại bỏ những ma thuật độc hại đã được bơm vào. Những thứ đó gây ra những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng cho cô, dù rằng nó cũng mang đến cho Mana một sức mạnh phi thường.

“Tôi đã nói với cô rồi, nếu ngay lập tức bắt đầu quá trình điều trị này, cô có thể kéo dài tuổi thọ của mình thêm một chút. Nhưng cho dù là vậy……”

“Thôi được rồi. Ahaha….. có lẽ tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây.”

Mana nở một nụ cười trông như một phạm nhân trốn trại rồi quay đi. Kotori đứng dậy và tiếng về phía Mana.

Kotori vùi mặt mình vào lưng Mana.

“Ko-Kotori-san?”

“…….Cảm ơn cậu. Nếu cậu không ở trong <Fraxinus> vào lúc đó, không biết mình đã có thể gây ra điều khủng khiếp gì nữa.”

“………….”

Mana quay lại, và *pon* *pon*, cô gõ nhẹ vào đầu Kotori.

“Điều đó dành cho cả hai người. Tôi đã được cô cứu. Đó có thể xem như là một cách trả ơn thôi.”

Kotori nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.

“…………Làm sao tôi chấp nhận được chuyện này đây? Cô là em gái thực sự của Shidou. Tôi đã thực sự ghen tị vì điều đó.”

“Hur?”

“Không có gì đâu. Nhưng…….”

Sau cái nhíu mày, Kotori dồn sức mạnh vào hai cánh tay mình và giữ Mana lại.

“Tôi biết ơn vì hành động của cô, nhưng tôi phải đưa cô đến chổ các chuyên gia điều trị ngay lập tức.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi phải truy đuổi Ác Mộng, không ai là đối thủ của cô ta ngoài tôi.”

“Sự thật thì chuyện của Kurumi cũng cấp bách. Nhưng chẳng phải là có chuyện cần giải quyết hơn hay sao…….”

“Err…. Kotori-san, trông mặt của cô khiếp quá……..”

Mana cười méo mó và cố thoát ra khỏi hai tay của Kotori. Nhưng Kotori siết chặt tay hơn nữa để Mana không thể thoát ra được.

Ngay lúc đó, khi có thứ gì đó hiện ra trên màn hình trước mặt Kotori, một giọng nói vang lên từ loa.

“Chỉ huy Isuka, có một thong điệp đến từ sở chỉ huy đầu não…….”

Xuất hiện trong cửa sổ trên màn hình là Shiizaki, một phi hành đoàn của <Fraxinus>. Shiizaki co giật mạnh, như thể cô vừa nhìn thấy một điều không nên thấy.

Thế là Kotori “Ah!” lên một tiếng. Đây là một hệ thống liên lạc hai chiều. Nếu cô có thể thấy được Shiizaki thì cô ta cũng có thể thấy được những gì đang diễn ra trong căn phòng này. Và lúc này thì trông Kotori và Mana như đang ôm nhau một cách rất tình cảm. Nếu để cho cô ta thấy điều này thì bất cứ hiểu lầm nào cũng có thể xảy ra được. Kotori vội vàng buông Mana ra một cách hoảng hốt và nhìn về màn hình.

“Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy chỉ để giữ không cho Mana trốn……..”

Và nhân cơ hội ấy, Mana tranh thủ vọt đi với một tốc độ chỉ thua máy bay một tí. Kotori vươn tay ra để giữ gáy áo cô ấy lại nhưng đã quá muộn. Mana trượt khỏi tầm tay của Kotori với một cái uốn mình điều nghệ và tẩu thoát khỏi văn phòng.

“Ah, cô thật là………. Tôi sẽ bắt cô đi điều trị khi cô quay lại.”

“Tôi sẽ cân nhắc điều đó!”

Mana nói trong khi đang dang rộng hai tay của mình như thể được đang được bay giữa một vùng trời tự do nào đó. Đồng thời, âm thanh của cánh cửa tự động của căn phòng vang lên báo hiệu rằng nó đã đóng lại.

“Nghiêm túc mà nói, con bé đó……….”

Kotori gãi đầu và quay lại, ngồi xuống ghế và nhìn vào màn hình.”

“Thông điệp từ sở chỉ huy là gì vậy?”

“Ah, vâng. Có một đường truyền mã hóa từ sở chỉ huy. Có cần tôi kết nối không?”

“Vâng, tôi đang chờ đây.”

“Tuân lệnh!”

Sau lời đó, Shiizaki thao tác trên bảng điều khiển ảo trước mặt. Khi cô ấy làm vậy, cửa sổ liên lạc của cô ấy biến mất và thay vào đó là gương mặt khác xuất hiện. Đó là một người khá quen thuộc với Kotori vì cô đã gặp nhiều lần. Cô ấy là một trong những chủ tịch một bộ phận và cũng là thư ký của Elliot Woodman, người đứng đầu tổ chức <Ratatoskr>.

“Xin lỗi vì đã liên lạc trong khi cô đang bận, chỉ huy Isuka.”

“Không sao đâu. Có chuyện gì mà đột ngột vậy?”

“Errr, thực ra, ngài Woodman…….”

Chủ tịch thể hiện một gương mặt khó chịu khi nói tiếp.

Phần 3[edit]

Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Khoảng thời gian này, toàn bộ thành phố đã được trang trí bằng những vật dụng dành cho lễ Halloween. Shidou và Tohka cùng nhau đến khu mua sắm để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.

“Ồ, đó là gì vậy Shidou?”

Khi nói vậy, Tohka chỉ vào một quả bí ma khổng lồ được đặt để trang trí trước một nhà hàng.

“À, đó là một đèn lồng Jack O’. Nó được khắc gọt từ một quả bí ngô, nhưng trường hợp này thì nó hoàn toàn bằng nhựa.”

“Bí ngô à? Nhưng bí ngô zì mà có màu cam dzậy? Em tưởng bí ngô màu xanh lá cây chứ?”

“Ừm, ở Nhật thì bí ngô có màu xanh lá cây nhưng nước ngoài thì khác.”

“Cái gì…….. ? Nếu nó lớn như vậy thì em sẽ không thể ăn hết mất!”

Tohka mở to mắt ngưỡng mộ.

Vâng, cậu đã từng nghe nói rằng những quả bí ngô to như vậy chỉ được dùng để khắc lồng đèn và ít khi nào được dùng để ăn. Nhưng sẽ là một tội ác nếu đập tan giấc mơ của Tohka lúc này.

“Hmm…. Vậy tai sao chúng mình không tới đó và mua một quả bí ngô để làm vài món cho bữa tối nhỉ? Nếu em nhớ không nhầm thì vẫn còn một ít thịt. vậy hãy băm nhỏ ra và luộc hoặc làm món croquette (???).

“Oohhh…”

Đôi mắt cô đã trở nên lấp lánh khi nghĩ tới nhưng điều đó, còn hai tay thì buông thỏng ra để mặc chúng đung đưa tự do.

“UMU, có lẽ vậy. Anh biết cách chế biến khi băm nhỏ ra và luộc, nhưng còn croquette? Không phải chúng được làm từ khoai tây hay sao?”

“Bình thường thì vậy. Nhưng em nghĩ rằng nó sẽ thơm ngon vào ngọt ngào hơn nếu mình dùng bí ngô thay vì khoai tây.”

Sau khi nói xong, Tohka nhắm mắt lại một lúc như để tưởng tượng ra món đó sau khi nấu chín. Rồi “ực”, cô nuốt nước bọt.

“……….UMU, em quyết định rồi, chúng mình làm croquette cho bữa tối hôm nay nha. Đi thôi nào Shidou.”

Và khi nói xong, Tohka bước những bước dài và cả quyết về phía cửa hàng rau quả.

“Uêy, đừng có đi mà không nhìn đường như vậy chứ!”

Shidou vừa dứt lời thì Tohka đã đâm sầm vào một bóng người bước ra từ phía bên cạnh. Cô té bật ngửa ra sau.

“Unuu….”

“Ohtoo….”

“Aaaa, không phải anh đã nói rồi sao. Coi nào, em không sao chứ?”

“Mu….UMU…”

Sau khi đỡ Tohka đứng dậy, cậu quay lại và nhìn vào người đã bị Tohka tông phải.

Ngồi trên chiếc xe lăng là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Người đẩy chiếc xe lăn của ông ta là một người phụ nữ đeo kính, nhìn bề ngoài thì cô ta khoảng 20 tuôi.

“Rất xin lỗi. Bác có bị thương không…….. Coi nào Tohka.”

“Mu…… cháu xin lỗi, vì đã đi mà không nhìn đường.”

Tohka cúi đầu xin lỗi. Khi đó, người đàn ông trên xe lăn gãi đầu mình và cười dịu dàng. Ông ta trông như một người nước ngoài nhưng lại nói tiếng Nhật một cách thành thạo.

“À không, tôi cũng phải xin lỗi. Cháu có sao không Ojou-san? (bạn trẻ)”

“UMU, cháu không sao.”

“Oh, vậy thì tốt. Nếu một người dễ thương như cháu mà bị thương chẳng khác nào tôi đã gây nên một tội ác.”

Ông ta nói với một giọng hài hước. Có lẽ khi còn trẻ ông ta cũng là một người khá sành về chuyện ăn chơi. Có lẽ cậu cũng nên học hỏi ông ta. Shidou nghĩ thầm như vậy…… còn Tohka, sau khi nghe lời đáp lại ấy, tuy má cô không đỏ nhưng cô đã đứng đờ ra.

Trong khi Shidou còn đang xoắn với ý nghĩ trong đầu thì người đàn ông kia đã làm một cử chỉ như thể nhớ ra một điều gì đó.

“À, tôi chợt nhớ ra điều này. Tôi có chuyện cần hỏi đây. Hai cháu có biết bệnh viện ở đâu không?”

“Bệnh viện…..? À, nếu bác muốn tới bệnh viện thì chỉ cần đi thẳng tới khu mua sắm phía trước rồi rẽ trái, đến ngã tư thứ 3 rẽ phải và đi thẳng thêm một đoạn nữa.”

Nghe Shidou nói xong, người đàn ông đó quay đầu lại.

“Ơ….. có vẽ rắc rối nhỉ. Cháu có thể dẫn đường không?”

Shidou gãi má suy nghĩ. Bây giờ cậu và Tohka còn phải đi mua nguyên liệu cho bữa tối, nhưng……..thôi kệ. Cũng không xa lắm.

“Được ạ. Đi lối này…..”

Shidou nói. Và họ quay về hướng khu mua sắm.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Người Nhật thật tốt bụng. Tôi rất biết ơn các bạn.”

“Không có gì đâu, err….”

“Cứ gọi tôi là Badlwin. Còn cô ấy là Karen.”

Và khi nói vậy, ông chỉ vào cô gái đang đẩy xe lăn cho mình. Cô ta chỉ nói “Rất vui được gặp cậu.” và lại tiếp tục im lặng.

Trông như cô ấy đến từ Bắc Ậu, với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh. Tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Shidou có cảm giác rằng cậu đã gặp người phụ nữ tên Karen ở đâu đó rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

“À không……. cháu là Isuka Shidou.”

“Còn cháu là Yatogami Tohka.”

Nghe Shidou và Tohka giới thiệu, người đàn ông tên Badlwin ấy gật đầu một cách vui vẻ.

“Ừm, tôi thực sự phải cám ơn thượng đế (God) vì đã cho mình gặp được một cặp đẹp đôi như hai cháu ở một đất nước xa lạ thế này.”

“Hả………?”

“Hur………”

Khi nghe vậy, Shidou có hơi lớn tiếng khi bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Có lẽ Tohka không hiểu ý Badlwin hoặc cảm thấy lạ với thái độ của Shidou nên cô nghiêng đầu thắc mắc.

“Sao vậy Shidou-kun?”

“Ơ, bọn cháu không phải vợ chồng đâu.”

“Oyaaa, có vẽ như tôi lẫn mất rồi. Xin lỗi…”

Badlwin nhún vai, còn Shidou thì lau giọt mồ hôi đã chảy dài.

Nhưng cậu bị ai đó chọc chọc từ phía sau.

“Shidou, một cặp vợ chồng là gì vậy?”

“Err…. Đó là……..”

Trong lúc Shidou còn đang bối rối, Badlwin đã nhìn vào Tohka và hỏi.

“Tohka-san, cháu đã quen Shidou được bao lâu rồi?”

“Ừm, khoảng nữa năm rồi.”

“Oh, hiểu rồi, vậy hai cháu gặp nhau vào khoảng tháng tư nhỉ? Ở Nhật, vào khoảng thời gian đó diễn ra rất nhiều lễ khai mạc. Hai cháu đã gặp nhau tại một buổi lễ như vậy đúng không?”

“Không ạ. Cháu gặp Shidou tại nơi xảy ra không gian chấn……”

“Woaw…..”

Shidou hét lên để lấp câu nói của Tohka. Tohka mở to mắt ngạc nhiên, sau đó cô cũng đã hiểu ra và nói tiếp để đánh lạc hướng người đàn ông đó.

“Không…. Không phải vậy đâu. Một trận không gian chấn là…… một trận không gian chấn! Nhưng cháu, errr….. thực ra thì……..”

“Trong lúc diễn ra trận không gian chấn ấy, bọn cháu đã gặp nhau tại một hầm trú ẩn!”

“Aaa đúng vậy!”

Nghe Shidou nói vậy, Tohka gật gật liên tục và đồng ý.

Nhìn vào thì không tự nhiên tí nào cả. Shidou lo lắng nhìn về phía Badlwin.

Nhưng trông ông không có vẽ gì là nghi ngờ cả. Ông nhìn cả hai và nở một nụ cười. Có lẽ ông ta đã bị lừa thật. Shidou thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng những biểu hiện sau đó của ông ta làm cho đôi bạn trẻ phải bối rối. Ông ta nói.

“Tôi hiểu, có vẽ như hai cháu gặp nhau do định mệnh (ĐM).”

Có lẽ Badlwin ngẫm lại ký ký của mình ngay sau câu nói đó, và ông thở dài.

“Tohka-san, ngay bây giờ cháu có hạnh phúc không?”

“Nu?”

Câu hỏi bất ngờ ấy là cho Tohka phải tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng ngay sao đó, không một chút do dự, cô gật đầu mạnh mẽ.

“UMU, lúc này cháu đang rất hạnh phúc.”

“Thật vậy sao?”

Badlwin nói với một nụ cười dịu dàng trên môi. Ngay lúc đó. uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu---------

Các loa phóng thanh được đặt khắp noi trong con phố đột ngột phát ra âm thanh báođộng về một trận không gian chấn sắp xảy ra.

“Chuông báo động……”

Cùng lúc với tiếng hét của Shidou, mọi người xung quanh đã lập tức đi tìm hầm trú ẩn.

Nhưng Shidou thì lại không thể đi cùng mọi người được. Cảnh báo không gian chấn đối với cậu có nghĩa là một tinh linh sắp xuất hiện. Cậu nghĩ ngay tới <Fraxinus> đang chuẩn bị hệ thống dịch chuyển kéo cậu đi.

“Err…. Badlwin-san, ở đây nguy hiểm lắm, mau đến nơi trú ẩn đi.”

“Tôi đang định làm vậy đây. Nhưng còn cháu thì sao?”

“Err… cháu có chuyện khác phải làm…..”

Khi Shidou nói một cách bối rối như vậy, Badlwin chỉ nhún vai mỉm cười.

“À, có lẽ tôi đã hỏi một câu không nên hỏi. Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Hãy làm tốt việc của cậu. Tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua.”

“Err….?”

Nghe Badlwin nói những lời lạ lung như vậy, Shidou nhướng mày, lời lẽ không tuôn ra được nữa.

Mặc cho thái đô ngạc nhiên của Shidou, Badlwin không nói thêm gì nữa, ông làm một cử chỉ về phía Karen, và họ quay ngược hướng đi lại.

“Shidou, anh đang làm gì vậy?”

“Aaaa….”

Nghe Tohka nói vậy cậu mới sực nhớ ra việc cần làm. Shidou rời mắt khỏi Badlwin và Karen, cậu lấy trong túi ra cái micro tang hình và gắn nó vào tai để liên lạc với <Fraxinus>.

“Chúng ta làm gì bây giờ?…… có vẽ như cậu ta đang liên lạc với chỉ huy Isuka.”

Sau khi đã đi xa khỏi Shidou và Tohka, Karen hỏi Badlwin khi đang đẩy xe lăn cho ông ấy.

“Haha, có vẽ như tôi đã làm cho cậu ta nghi ngờ rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì <Fraxinus> đang bận ứng phó với không gian chấn. Chúng ta cứ im lặng rời khỏi đây trước đã. À, nếu tôi nhớ không lầm thì có một thành viên của <DEM> bị bắt cùng với <Berserk>. Nếu chúng ta đã đến Nhật thì hãy thử nói chuyện với anh ta một chút nào.”

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”

Karen nói với một giọng vô tư. Badlwin gật đầu.

“Vậy, họ có gặp vấn đề nào không?”

“Từ những gì tôi quan sát được thì họ có vẽ không gặp phải rắc rối nào.”

“Tôi hiểu rồi. Điều đó tốt thôi.”

Sau khi nói, cô thở dài.

Tháng trước, một tinh linh mang năng lượng [Inverse] xuất hiện cùng với một người có thể triệu hồi được một thiên sứ, Isuka Shidou.

Tất nhiên là ông đã nhận được báo cáo từ kết quả phân tích. Nhưng những lo lắng của ông đã được xóa bỏ khi họ gặp trực tiếp nhau.

Quả là nhưng nỗi lo dư thừa. Tohka trông rất hạnh phúc, và có vẽ như không nhớ gì về chuyện đã xãy ra.

“Tôi rất vui vì đã đến được Nhật Bản. Cô ấy trông rất vui.”

Khi nói vậy, Elliot Badlwin Woodman nhẹ mỉm cười.

07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~~

Phần 4[edit]

“Đây là……… Không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào đây….. Thật khinh khủng…”

Được <Fraxinus> dịch chuyển tới vị trí xảy ra trận không gian chấn, Shidou ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình. Mồ gôi chảy dài rên má.

Trên mặt đất là một lỗ hổng hình bán cầu đường kính ước ầm 1km. Nhìn như thể khu vực đó vừa bị một quả bóng có đường kính tương đương đè xuống. Không gian chấn. Cái tên này bắt nguồn từ khoảng không gian bị rối loạn và phát nổ, làm tan biến mọi thứ trong phạm vi tác động của nó.

Shidou đang được chứng kiến tận mắt hậu quả của hiện tượng nói trên.

Ở phía Nam của cái hố đó là vài cấu trúc đổ nát ngay hàng thẳng lối.

Một vòng du quay máy bay trông rất tàn tạ. Một vòng quay ngựa gỗ không có người cưỡi. Một quán cà phê nứt nẻ trong khi phần còn lại của nó đã biến mất hoàn toàn.

Tất cả cảnh vật ở đây đều có một màu sắc cũ kỹ. Rõ ràng không gian chấn không thể gây ra việc này được.

Và nơi Shidou được dịch chuyển đến là một vị trí có thể công viên giải trí bên ngoài thành phố Tenguu. Nó đã bị phá hủy gần như toàn bộ. Không rõ tên gọi của nó là gì. Theo nguồn tin điều tra được thì những người sống xung quanh gọi đây là [Ghost land] (vùng đất ma?). Có vẽ như nơi này được xây dựng từ trước nhưng đã bị lãng quên. Có lẽ là do nó thuộc miền Nam Kantou, vùng mà được cho là không an toàn kể từ thảm họa diệt vong 30 năm về trước. Vì vậy mà không còn ai lui tới khu này nữa.

Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do yêu cầu hỗ trợ tài chính từ công ti con đã không được tổng công ti đồng ý, vì vậy mà kế hoạch tái phát triển khu này đã không thể thực hiện được, dù cho nó rất gần với thành phố Tenguu. Và nơi này đã bị chìm vào quên lãng.

Dù trận không gian chấn này xãy ra tại đây nhưng nó chỉ thổi bay một phần của công viêc giải trí cùng với một vài điểm tham quan cũ nát còn sót lại.

Thêm nữa, màn đêm đang dần buông xuống. Khung cảnh xung quanh tạo cho người xem một cảm giác kỳ lạ, cứ như thể công viên đã bị những ngôi nhà hoang xung quanh bao vây lấy và sắp nuốt chửng nó.

“Hình như không khí bị loãng đi thì phải…”

“Đừng phàn này nữa.”

Shidou ca thán với một khuôn mặt buồn chán. Lập tức giọng nói qua hàm răng đang nghiến lại của Kotori rót thẳng vào tai cậu.

“Tinh linh vừa xuất hiện đã di chuyển về phía Tây tính từ trung tâm của trận không gian chấn. AST sẽ sớm đến hiện trường thôi. Hãy gặp và bắt chuyện với nàng tinh linh mới đến trước khi họ đến hiện trường.”

“Hiểu rồi……”

Shidou gật đầu rồi quay bước về phía Nam, vị trí của công viên đổ nát ấy. Thực ra mà nói thì Shidou không cảm thấy tự tin lắm, nhưng bây giờ không phải lúc để than vãn. Dù rằng cậu là người đầu tiên tới đây như có lẽ đội AST sẽ sớm bay đến. Trước khi việc đó xãy ra, cậu phải tiếp cận và trò chuyện với tinh linh càng nhiều càng tốt. Nhưng trong khi đang chạy trên đống đổ nát, Shidou đột nhiên dừng lại.

“………..Hur?”

Cậu kêu lên một tiếng rồi chết lặng và đứng lại như đã hóa đá.

“Hey, anh đang làm gì vậy? Chỉ số tinh thần của tinh linh vẫn đang……..”

Kotori nói một cách nghi ngại nhưng rồi cô cũng phải dừng lại. Nhiều khả năng rằng cô đã nhìn thấy những nhìn đang nằm trong tầm mắt của Shidou nhờ vào cái camera tự động.

Và, tại một vị trí cố định, đống đổ nát của công viên đã được sắp sếp lại một cách ngay ngắn theo kiểu kiến trúc Gothic bị bóp méo, trông như hình chữ thập trên bia mộ. Cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy kinh tởm.

“Cái-cái gì đây?”

Có cảm giác như thể mình đã bị lạc vào một bộ phim kinh dị nào đó với đầy đủ hiệu ứng hình ảnh ba chiều cực kỳ chân thực, Shidou cảm thấy rõ ràng một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Khôi phục lại một công viên giải trí đã bị phá hủy…….. không thể tin được……”

“Có thể là một tên lập dị nào đó đã làm điều này……….. Nhưng rõ ràng khả năng tinh linh gây ra điều này cao hơn hẳn.”

Kotori nói sau khi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình. Shidou nhìn chằm chằm vào khung cảnh mở rộng ra trước mắt cậu và nuốt nược bọt.

………………….và……

“Araaa?”

Trong khi Shidou còn đang hoang mang và đứng tại chỗ, một giọng nói vọng xuống từ phía trên.

Cậu ngước mặt lên và căng mắt ra nhìn. Trước mặt cậu là một nhà thờ và cậu có thể thấy được một hình bóng mờ nhạt ở trên nhà thờ đó.

Một cô gái ngồi trên cây thánh giá quay lưng về phía hoàng hôn đỏ rực.

Cậu không thể nhìn rõ được cô ta vì phía sau là ánh hoàng hôn sắp tàn. Tuy vậy cậu vẫn nhìn rõ chiếc mũ mà cô ta đang đội.

Chiếc mũ đó có vành lớn bao quang và phía trên là một cái chop gãy.

Trông như một phù thủy nào đó vừa bước ra từ chuyện cổ tích.

“Ufufu, quả là hiếm thấy. Tôi cứ tưởng mình chỉ có thể gặp được AST khi xuất hiện ở thế giới này.”

Cô nàng tinh linh cười khúc khích và nhảy xuống từ cây thánh giá.

Đó là một cô gái mảnh mai, trên người cô ấy là bộ linh trang trông như thể được kết hợp từ màn đêm đen đặc phía trên và ánh hoàng hôn sắp tắt. Bằng mắt thường, Shidou nhìn và đoán cô ấy khoảng hơn 20t. Tay chân dài và mảnh mai, thêm vào đó là một bộ ngực gợi cảm, những điều đó kết hợp lại có thể làm cho bất cứ ai thấy cũng phải ngẩn ngơ ra nhìn.

Vẽ đẹp hoàn mỹ của cô ta dường như khiến cho người ta nghĩ rằng cô là người tạo ra những vẽ đẹp trên thế giới. Nói cho chính xác hơn thì những người phụ nữ đẹp dường như đều được thừa hưởng một phần vẽ đẹp của cô. Vẽ đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước. Mài tóc dài óng mượt xõa ra từ vàng chiếc mũ, còn đôi mắt trông như ngọc lục bảo của cô thì đang nhìn chằm chằm vào Shidou.

“……….”

Cô gái tinh linh gợi cảm ấy tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ khuôn mặt Shidou. Và như thể bị ai đó bất ngờ chọc vào từ sau lưng, Shidou bất ngờ co mình lại.

Có lẽ cô ta nghĩ hành động của cậu khá ngộ nghĩnh nên đã cười khúc khích thêm một lần nữa.

“Fufu, đừng có sợ chứ. Tôi sẽ không liếm cậu đâu.” (người dịch: wow!!!)

“Err… tôi……..”

Trong khi Shidou đang định trả lời thì cô ấy đã đưa bàn tay mình đến gần mặt cậu và nâng cằm cậu lên.

“Heeeh, trông cậu cũng dễ thương đấy chứ…….. nhưng cậu bị sao vậy nhỉ? Không phải là mỗi khi tôi xuất hiện ở thế giới này thì sẽ có báo động hay sao?”

“Là-là vì……..”

Và ngay trước khi Shidou kịp để cho lời lẽ của chính mình tuôn ra khỏi miệng, giọng Kotori vang lên.

“Shidou, chờ các lựa chọn.”

Trên màn hình chính của không hạm <Fraxinus> là hình ảnh của Shidou và một tinh linh trông như một phù thủy. Ngay lập tức, một cửa sổ khác xuất hiện. AI(trí tuệ nhân tạo) đã đáp lại tình hình lúc đó và đưa ra các lựa chọn.

1/ Tất nhiên là để gặp cô rồi. 2/Tôi không biết chuyện gì xãy ra cả. Tôi tình cờ đến đây trong khi đang chạy trốn. 3/Tôi có thể sờ ngực cô được không?

“Tất cả, chọn mau!”

Khi Kotori hét lên như vậy, tất cả những nhân viên phía dưới ngay lập tức đưa tay ra và bấm phím lựa chọn.

Kết quả lựa chọn được hiện lên ngay trên màn hình.

1 và 3 đang ngang nhau. Không ai chọn 2.

“Ừm…. có vẽ đúng như dự tính.”

Sau khi nói vậy, Kotori chỉnh lại thanh Chupa Chus trong miệng. Nakatsugawa đang ngồi ở một chiếc bàn phía dưới đưa tay lên.

“Chúng ta nên chọn 1. Một khi chưa có bất cứ thông tin gì về đối tượng thì lựa chọn 3 quá mạo hiểm.”

Và ngay lúc đó, Minowa lên tiếng phản đối.

“Không, tôi nghĩ chúng ta nên chọn cái thứ 3. Nakatsugawa là đàn ông nên anh có thể không biết điều này. Tinh linh đó làm những cử chỉ với Shidou như thể mẹ đối xử với con vậy. Theo đó có thể đoán được tinh linh lần này đáng làm onee-chan của cậu ta. Đây là thời điểm tốt nhất để phát huy tối đa sức mạnh của vũ khí của chúng ta.”

Khi Minowa xong bài phát biểu, Shiizaki “A!” lên một tiếng.

“Ừm, có thể tôi không hiểu lắm nhưng…… khó mà chấp nhận điều này. Dù rằng hai lựa chọn bằng nhau về số phiếu nhưng cô và Kannazuki có vẽ hợp gu nhau đấy.”

Kotori bắt chéo chân và quay chiếc ghế lại phía sau mình. Và khi cô làm vậy, một người đàn ông với gương mặt thanh mảnh và mái tóc vàng thể hiện một gương mặt nghiêm trọng.

“Đó là điều không thể chấp nhận. Phải nghiêm cmn túc.”

“Lý do?”

“Ngực cô ta quá lớn. Tui chỉ thích loli thôi.”

“…………………”

“Nếu lựa chọn đó là [Liếm phía trên của đầu gối] thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.”

“………………….”

“Chà chà….” Kotori làm một động tác như thể chuẩn bị búng tay. Kannazuki ngay lập tức quỳ mọp xuống đất, còn Kotori thì liếm cây kẹo Chupa Chus của mình.

“Nwwwwwwooooooooooo……..”

Tròng mắt của Kannazuki giản ra tối đa.

Kotori lấy một cây Chupa Chus khác và bật công tắc micro kết nối với tai nghe ẩn của Shidou.

“Shidou, chọn 2 đi, nhớ làm vẽ mặt tội nghiệp và kiếm thêm ít nước nhỏ vào mắt nữa.”

“Hả???”

Nghe lệnh từ tai nghe, Shidou nhướng mày một cách kinh ngạc. Dù sao thì cậu cũng đã là một học sinh cao trung. Cậu đâu còn là trẻ con nữa chứ.

“Sao vậy?”

Nàng tinh linh đã cảm thấy là khi nhìn thấy những cử chỉ kỳ cục của Shidou, cô ta nghiêng đầu và hỏi. Cậu muốn bào chữa những hành động của mình, nhưng nghĩ lại thì việc đó hơi bị mất thời gian nên tốt nhất là làm theo chỉ đạo. Cậu nói bằng một giọng nhè nhàng trong khi nhìn cô ấy bằng cặp mắt….. xếch!

“Errr…. Mình không biết chuyện gì xảy ra cả. Mình bị lạc đến đây trong khi đang chạy trốn.”

“…………….!”

Sau khi nghe những lời của Shidou và nhìn vào cặp mắt rưng rưng của cậu, nàng tinh linh ấy tròn mắt. Cùng lúc đó má cô ấy cũng ửng đỏ, thế là *Nii*, cô kêu lên.

“Fuun…. Vậy, tên cậu là gì?”

“Err…. Là Isuka Shidou.”

“Shidou-kun à? Nghe dễ thương nhỉ?”

“Err…. Còn cậu thì sao?”

Cô tinh linh gợi cảm trước mặt cậu cười một cách dễ thương.

“Tôi là Natsumi. Nhưng mọi người còn gọi tôi bằng cái tên khác là <Witch> (phù thủy).

“Natsumi-san.”

“Fufu, Natsumi là được rồi. Tôi thích vậy hơn.”

“Err… vậy thì……. Natsumi!”

Shidou gãi má gượng gạo trong khi gọi cái tên ấy.

Cô nàng tinh linh Natsumi gật đầu hài lòng.

Sau đó, cô đột nhiên vỗ tay *pop* như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, tôi có chuyện cần hỏi khi đã gặp một con người như cậu.”

Cô ấy lui lại, giày cao gót chạm vào nền đất và tạo ra một anh âm đặc trưng. Khi đã đứng thẳng trên đôi giày ấy, cô ấy tiếp tục nhìn vào Shidou.

“Này Shidou-kun, có chuyện tôi muốn hỏi cậu. Câu không phiền chứ?”

“Errr…. Được thôi.”

Trông Natsumi khá bối rối sau khi Shidou gật đầu đồng ý. Cô ấy đan hai tay lại với nhau và khều khều ngón cái của mình trong khi đang hỏi với một nụ cười mỉm.

“Shidou-kun, cậu nghĩ…….. tôi đẹp hok?”

“Heh……….”

Shidou mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ đó.

Quả thực chỉ cần nhìn liếc qua thôi cũng có thể trả lời câu hỏi đó mà không cần do dự. Nhưng Shidou lại đang có một sự nghi ngờ nhẹ.

Vấn đề là lại sao Natsumi lại hỏi như vậy. Liệu có ẩn ý gì chăng? Và trong khi Shidou đang do dự thì một giọng nói nhắc nhở.

“Anh làm gì vậy Shidou? Đừng để mất thời gian như vậy chứ. Cô ta sẽ cáu đấy.”

Giọng Kotori vang lên đập tan sự do dự của Shidou. Lời Kotori nói hoàn toàn đúng. Cậu hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, cậu mở miệng.

“Mình….. mình nghĩ cậu rất xinh đẹp.”

“Tuyệt quá!”

Ngay lập tức Natsumi tươi tỉnh và vui hẳn lên. Tay cô đặt lên má một cách ngại ngùng.

“Vậy phần nào của tôi đẹp nhất vậy Shidou-kun?”

“Err…. Mắt cậu rất đẹp, và chiếc mũi thanh dài….”

“Uh uh.”

“Và chiều cao của cậu rất hoàn hảo, cậu còn năng động nữa…….”

“Còn gì nữa không?”

“Ừm, còn mái tóc cậu rất bóng mượt, rất đẹp……”

“Tuyệt quá! Cậu hiểu! Shidou-kun hiểu được vẽ đẹp của tôi.”

Natsumi hét lên như vậy và ôm chầm lấy Shidou. Và khi làm vậy thì cô cũng vô tình dí bộ ngực đồ sộ ấy vào người Shidou. Mặt cậu đỏ lên tức khắc.

Nhưng cô chẳng bận tâm đến chuyện đó và vẫn tiếp tục ôm Shidou, miệng thì lía tia đủ thứ.

Rồi cô đột ngột ngừng lại. Shidou đang tự hỏi tại sao thì Natsumi đã làm một khuôn mặt buồn và nhẹ nhàng hỏi.

“……… quả là vậy….. cậu……… khen tôi đẹp…………”

“Heh?”

Shidou nhíu mày lại. Cậu chẳng hiểu gì cả.

Nhưng trước khi cậu phát ra âm thanh thắc mắc ấy thì Natsumi đã lên tiếng trước.

“Araa…”

“……….?”

Shidou ngước mặt lên nhìn nơi mà tầm mắt của Natsumi với tới. Cậu ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Một đội quân máy móc cứ như bay ra từ hoàng hôn đỏ rực ở phía xa chân trời.

“AST……!”

Đúng vậy. Đó là những chiến binh của JGDSF. Nhiệm vụ của họ là đánh hạ tinh linh bằng sức mạnh quân sự, hoàn toàn trái ngược với <Ratatoskr>.

Shidou cau mày. Họ đang bay với đội hình chữ “V” tiến thẳng về phía trước. Và, ở ngay vị trí phía trước, vị trí tiên phong ấy là đội trưởng. Cô đang dẫn đầu cả đội.

“Shidou-kun, cậu biết AST à?”

“Ah……..”

Bị Natsumi hỏi bất ngờ, long mày cậu giật giật. Có lẽ cậu đã thốt ra điều gì đó không cần thiết.

“Cậu thật là hiểu biết đấy. Bé ngoan!”

“aha…haha…. Cảm ơn…….”

Thật sự mà nói thì cô ta dù đẹp nhưng hơi điên. Shidou đành đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Nhưng cậu không có quá nhiều thời gian dư thừ để quan tâm chuyện đó. AST đến, nghĩa là…

“Chạy đi Shidou!”

“………!”

Cùng lúc với tiếng hét của Kotori, những đốm sáng nhỏ như sao băng rơi từ trên cao xuống. Đó là những tên lửa mà AST bắn ra phóng thẳng vào Natsumi.

“Waaaaaaaaaaaaaaaaa………….”

Shidou hét lên, và theo phản xạ, cậu co mình lại. Nhưng Natsumi thì hoàn toàn ngược lại. Cô xoa xoa cổ mình, và tay còn lại, tay phải, giơ cao lên.

“Vậy thì đến lúc phải làm việc rồi. <Haniel>”

Cùng với thời điểm âm thanh đó phát ra, một cây chổi xuất hiện từ cõi hư không và hạ xuống bàn tay giơ cao của Natsumi.

Dù đó là một cây chổi nhưng nó có một thứ gì đó trông như kim loại hoặc đá quý đính trên mũi. Thứ đó làm cho nó lấp lánh khác thường.

Chắc chắn rồi. Đó là một thiên sứ, vũ khí mà tinh linh sở hữu và hiện liên khi được triệu hồi.

Natsumi quay chổi và đặt mình xuống. Khi cô làm vậy, đầu chổi phát sáng lên như phản chiếu tất cả ánh sáng còn sót lại.

Thế là…..

   pon*, âm thanh đó được tạo nên từ những quả tên lửa sắp chạm vào Shidou và Natsumi. Tất cả đã biến thành cà rốt.

“Hur…….?”

Không thể tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra, Shidou tròn mắt. Những quả tên lửa-cà rốt rơi xuống trước mặt họ và nổ lụp bụp nghe hết sức buồn cười.

“Làm… làm gì bây giờ?”

“Khoan đã Shidou-kun.”

Natsumi kêu lên. Rồi ngay lập tức cô nhảy phóc lên cây chổi và lượn ngay tới chổ những kẻ đã phóng tên lửa.

“…….! Cô ta đến! Khai hỏa!”

Người chỉ huy của AST hét lên. Tất cả những người đang tham chiến ngay lập tức bóp cò, xả toàn bộ số đạn của họ vào Natsumi. Nhưng Natsumi không một chút nao núng, cô kích hoạt đỉnh của cái chổi thêm lần nữa, và nó lại sáng lên. Ánh hào quang rực rỡ phát ra bao bọc không chỉ những viên đạn mà cả những thành viên AST có mặt.

Và khi điều đó xảy ra…….

“Cái…….cái gì đây?”

Tất cả những gì bị ánh sáng ấy rọi vào đều đã biến đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Thỏ, chó và cả gấu trúc nữa, họ đã bị biến thành những sinh vật trông khá là moe.

“Ufufu, nhìn dễ xương quá……..”

Sau khi nói xong, Natsumi lượn thêm một vòng nữa rồi quay lại chổ Shidou đứng, bỏ lại bầu trời phía bên bây giờ chỉ toàn là mấy con thú dễ thương.

“Vậy là xong. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ trốn đến một nơi nào đó không bị ai làm phiền…….. nhưng……… Shidou-kun có muốn đi cùng tôi không?”

“Err…. Được luôn hả?”

“Sao không. Cậu đã khen onee-san đây đến vậy cơ mà ^^”

Natsumi làm một động tác dễ thương đi kèm với cái nháy mắt gửi đến Shidou.

Nhưng ngay lúc đó, một người không rõ nào đó phóng một quả tên lửa cà rốt về phía hai người. Shidou bật lên một tiếng kêu hơi dị.

“Uwah……!”

Hỏa lực nó nó hơn hẳn những quả vừa nãy. Và do phát nổ ở phạm vi gần nơi Shidou đứng, thổi lên trời một đám bụi khổng lồ, Shidou không thể nhìn thấy gì được nữa.

“Fu…………..fu, Fueekushoon!” (ND: nghe cứ như Nyaruko hắt hơi ^^)

Bụi bay vào mũi làm cho Natsumi hắt hơi một cái thật là đã. Trong khoảng khắc đó, một tia sáng xuyên qua màn đêm do đám bụi bao phủ, Shidou chợt nhận ra với đôi mắt gần như đã nhắm lại. Trông như….. Natsumi là người phát ra ánh sáng đó.

Và sau khi ánh ánh lụi tắt, đột ngột như lúc nó xuất hiện, cậu dụi mắt và mở rộng tầm nhìn về hướng đó.

“hn………”

Một thứ gì đó dường như đã bị thay đổi.

Đồng thời, âm thanh báo động tình huống khẩn cấp vang lên từ tai nghe của Shidou.

“Cẩn thận đó Shidou. Chỉ số tinh thần của Natsumi đang rơi tự do trên thước đo đấy.”

“…………..Hả?”

Shidou nhíu mày khít hơn từng chút một khi nghe từng lời của Kotori. Và lúc đó, thứ gì đó phát sáng từ trong đám khói bụi hổn độn ấy một lần nữa. Đó chính là Natsumi.

Vì một lý do lạ lung nào đó, gương mặt của Natsumi giờ đây đang đỏ bừng lên tong cơn giận dữ khi cô nhìn Shidou.

“…………..Thấy chưa?”

Natsumi liếc một cái sắc lạnh về phía Shidou. Giọng của cô giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Không phải là chất giọng dịu dàng và ân cần như lúc đầu nữa. Nó dường như là một luồng khi xã bớt cơn giận của cô ta. Shidou bắt đầu hoang mang.

“Thấy… gì cơ?”

“Đừng tỏ ra ngu ngốc nữa. Bây giờ đây, tôi…. Tôi………”

Natsumi vắt mình lên cây chổi của cô sau khi rít từng lời một qua kẻ răng.

“Giờ thì cậu đã thấy rõ mọi chuyện. Lần chia tay này sẽ không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu. Tôi sẽ tìm cậu, và kết liễu đời cậu. Hãy nhớ kỹ điều đó!”

Natsumi chỉ thẳng vào Shidou với những lời nhẫn tâm như vậy. Rồi ngay lập tức cô bắn vọt về phía bên kia bầu trời, nơi hoàn hôn kết thúc.

“Đuổi theo ngay, cô ta chạy mất rồi.”

Giọng của người đội trưởng vang lên giữa bầu trời gần như đã không còn ánh sáng. Cậu nhìn lên và nhận ra rằng họ không còn ở trong hình dáng những con vật dễ thương nữa. Tất cả đều mang trên gương mặt mình một sát khí đáng sợ và cơn giận ngút trời. Họ dang rộng đôi cánh nhân tạo ra, vọt đi về phía Natsumi chạy trốn, vội vàng và tức giận như chính Natsumi.

“Cái…..cái gì……..?”

Chỉ còn lại một mình Shidou giữa vùng đất âm u lạnh lẽo ấy. Cậu đang mãi ngước nhìn bầu trời trống rỗng, mà chỉ vài phút trước đây vừa diễn ra một trận chiến thật lạ lung.