Baka to Test to Shoukanjuu: Tập 2 - Câu hỏi thứ năm

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

Câu hỏi thứ năm

Để quyết định cả lớp nên có hoạt động nào trong lễ hội, xin tất cả các học sinh hỗ trợ trong bản thăm dò ý kiến này.

Làm sao để quyết định một người có thể làm nữ tiếp viên khi mở quán trà?

(1) Dễ thương (2) Khả năng lãnh đạo (3) Linh động (4) Khác

Và xin hãy chọn một ứng cử viên cho vị trí này.


Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

“(1) Dễ thương. Ứng cử viên…Himeji Mizuki và Shimada Minami.”

Lời phê của giáo viên:

Thật sự em không thể chọn một trong hai, đúng không?


Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“(1) Dễ thương. Ứng cử viên…Himeji Mizuki Kinoshita Hideyoshi Shimada Minami.”

Lời phê của giáo viên:

BTS vol 02 145.jpg

Thầy đang tự hỏi không biết vết máu trên tờ giấy là gì.


Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:

“(4) Khác (Vợ sắp cưới). Ứng cử viên…Kirishima Shouko.”

Lời phê của giáo viên:

Tại sao giấy trả lời của em lại được Kirishima lớp A mang đến?



“Vậy ta không cần chiến đấu cũng thắng trận thứ ba à?”

“Ừ, đối phương chịu thua bởi vì bị ngộ độc thực phẩm.”

Chúng tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ thi đấu để thi lượt trận thứ ba. Sau khi đến nơi, chúng tôi nhận được kết quả ngoài mong đợi khi đối thủ bỏ cuộc. Vụ ngộ độc thực phẩm này, đừng nói là…? Tôi hi vọng họ không phải là những khách hàng đã đạp lên bãi mìn trong cửa hàng của chúng tôi.

“Vậy nếu cậu không phiền, các cậu giúp mình dựng lại việc buôn bán ở đây được không?”

Hideyoshi xin lỗi chúng tôi với vẻ mặt buồn phiền. Dù gì thì đây cũng không phải là lỗi của Hideyoshi.

“Cậu nói đúng. Để lấy lại những khách hàng đã mất, chúng ta phải cho họ thấy thứ gì đó gây tác động thật lớn.”

Lớp học vẫn trống trơn. Dù chúng tôi đã ngăn chặn được nguồn gốc của những ý kiến tiêu cực, chúng tôi vẫn không thể chặn được tin đồn xấu đang lan rộng. Nhưng Yuuji nói, nếu chúng tôi không nghĩ ra thứ gì hoành tráng, khách hàng sẽ không quay trở lại.

“Ưm, bọn mình làm gì đây nhỉ…?”

Hideyoshi nhìn quanh khắp lớp học. Dù tôi đã nhìn đi nhìn lại nó, tôi không thể nghĩ ra thứ gì đặc biệt mà chúng tôi có thể làm.

“Yuuji, cậu có ý kiến không?”

“Cứ để tớ. Dù hơi đơn giản thái quá khi sử dụng quán trà Trung Quốc và thứ này để lôi cuốn khách hàng, nó sẽ rất có hiệu quả.”

Sau đó, Yuuji lôi một chiếc sườn xám màu trắng và xanh biển, cùng với những họa tiết tinh xảo. Hideyoshi nhận xét:

“Oa. Dù mình nghĩ phần váy hơi ngắn, nhưng cái này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất tốt. Nếu cậu dùng thứ này để quảng cáo ---”

Nhất định nó sẽ gây một tiếng vang lớn nếu Himeji và Hideyoshi mặc vào. Dù chúng tôi khá lười suy nghĩ, nhưng đây không phải là một chiến thuật tồi.

“À. Chúng ta sẽ bắt --- Akihisa mặc cái này.”

Sức ảnh hưởng bây giờ còn to lớn hơn nữa.

“Khoan đã…! Tha cho tớ! Mặc sườn xám sau khi đã mặc đồ hầu gái, mọi người sẽ nghĩ tớ là đồng tính thật mất!”

Để có một cuộc sống học sinh vui vẻ, chắc chắn tôi hi vọng rằng tôi sẽ không mắc phải tiếng xấu nào nữa. Ngay cả khi tôi là một học sinh bình thường, tôi đã nổi tiếng quá mức cần thiết vì những lí do trời ơi.

“Tớ chỉ đùa thôi. Cái này là để cho Hideyoshi, Himeji và Shimada mặc.”

“A, thế sao? Hết cả hồn ~”

Vậy ra đó chỉ là trò đùa. Tạ ơn trời.

“Cậu nói mình mặc cái này là có đùa không vậy?”

Hideyoshi thở dài khi cậu lấy cầm chiếc sườn xám lên.

Hideyoshi, cậu đang nói nhảm gì vậy? Ngay cả khi bọn tớ đang đùa giỡn rằng Minami sẽ mặc thứ này, thật sự từ tận đáy lòng, chúng tôi đang hỏi nhờ cậu mặc vào.

“Bọn tôi về rồi đây~! A, Aki đã cởi đồng phục hầu gái rồi.”

“A…tiếc quá. Nó dễ thương lắm mà.”

“Hazuki muốn thấy anh hai mặc lại lần nữa.”

Đúng lúc này, ba đứa con gái trở về. Bọn họ tiếp tục phát biểu những lời ích kỉ mà không hề quan tâm đến cảm giác của người khác. Danh tiếng của tôi sẽ còn bị đi xuống bởi sự kiện đó…

“Ahaha. Tiếc thật, trên đời này ai lại để người khác xem mình cosplay miễn phí thế?”

Tôi nở một nụ cười xảo trá với bọn họ. Bởi vì cả bàn dân thiên hạ đã thấy tôi trong bộ đồ hầu gái, tôi sẽ bắt bọn họ mặc sườn xám cho tôi xem.

“Tình hình vậy đó. Himeji và Shimada này, hãy giúp bọn tớ tăng doanh thu với.”

Để con mồi không chạy trốn mất, tôi vẫy bộ sườn xám trước mặt bọn họ, cũng là để chặn đường rút lui. Đó là vì ít nhất Minami sẽ là người có ý định bỏ chạy trước tiên.

“Hai, hai cậu. Tại sao nhìn hai cậu ghê quá vậy…?”

“Mình cảm giác thấy có điềm không lành…”

Hai con mồi của chúng tôi tỏ thái độ hơi sợ sệt. Tuy vậy, thật đáng tiếc rằng họ không còn đường nào để trốn nữa rồi.

“Tiến lên, Akihisa!”

“Ok! Hehehe, hãy ngoan ngoãn mặc bộ sườn xám này nào --- ĐAU QUÁ! TỚ XIN LỖI! TỚ HƠI QUÁ TRỚN!!”

“Cậu yếu quá…”

Những phần bị đánh, bụng, mặt và đùi, tất cả đều đau thấu xương. Tại sao sức tấn công của Minami lại cao hơn một thằng con trai như tôi chứ?

“Tại sao tự nhiên mấy cậu là đề ra vụ này vậy? Tôi nhớ cậu nói rằng bọn tôi không cần phải mặc mà.”

Đúng như dự đoán, Minami ra vè không bằng lòng.

“Đây là để quảng cáo cho cửa hàng, và để thỏa mãn cái sở thích cá nhân của Akihisa. Akihisa thích sườn xám, đúng không?”

Đột nhiên tôi bị kéo vào cuộc nói chuyện của Yuuji. Dù tôi thích nó thật, nhưng thật là đáng xấu hổ khi để người khác biết sở thích cá nhân của tôi. Vụ này được nhắc tới là do trùng hợp thôi.

“Tớ --- yêu chúng!”

“Đúng là cậu chả biết nói dối.”

Hả? Hình như tôi nói sai gì rồi.

“P-phải làm thôi. Vì cửa hàng, tôi phải làm điều này dù tôi không muốn chút nào.”

“B-bạn nói đúng! Chuyện kinh doanh mà!”

Cả Himeji lẫn Minami đều cầm bộ đồ lên.

“Anh hai ơi, còn Hazuki thì sao?”

“Hả? Hazuki cũng muốn giúp đỡ à?”

“Giúp đỡ…? A, ưm! Em cũng muốn giúp, cho Hazuki một bộ đi!”

Đúng là một đứa bé vâng lời, ai mà biết được đây lại là em gái của Minami chứ.

“Xin lỗi em, anh biết lòng tốt của em, nhưng bọn anh không làm gì được cho Hazuki ---”

“…!! (cạch cạch)”

“M-Muttsurini! Cậu khâu vá cái gì nhanh vậy? Và từ nãy đến giờ, cậu đâu có ở đây đâu!”

“…Đừng khinh thường thính giác của tôi.”

Trò quái gì thế này. Đó là một lời nói rất ra dáng, nhưng sao tôi chả thấy ấn tượng chỗ nào cả.

“Vậy sau trận thứ ba tụi mình sẽ thay đồ.”

Himeji nhìn đồng hồ để xem thời gian. Đúng thế, Himeji và Minami phải đến tham gia trận đấu của họ.

“Không, tớ hi vọng hai cậu có thể thay đồ ngay lúc này luôn.”

“Sao?”

Giọng của Yuuji và tiếng kêu ngạc nhiên của hai người vang lên một cách hài hòa.

“Để quảng cáo mà. Kể từ vòng thứ ba của giải đấu linh thú trở đi, mọi trận đấu đều được biểu diễn cho mọi người xem. Hiếm khi có chỗ mà người ta tụ tập đông vậy, và tự quảng bá bản thân chẳng mất mát gì hết.”

“Bạn muốn mình mặc thứ…thứ này đến giải đấu linh thú sao…”

“Thật là mất mặt…”

Cả hai người đều trông khó xử khi họ cầm bộ sườn xám lên. Trước mặt công chúng và đám đông chen chúc vào đó, ra ngoài với bộ dạng này thật đáng xấu hổ. Tuy nhiên, nếu là để ngăn cản việc Himeji phải chuyển trường, nên tôi thật sự hi vọng rằng họ sẽ đồng ý.

“Xin hai cậu hãy đồng ý!”

Nói xong, tôi cúi đầu. Tôi làm việc này không phải là vì Himeji, mà vì tôi, bởi vì tôi không muốn Himeji phải chuyển trường. Về cơ bản, đây hoàn toàn là một lời yêu cầu ích kỉ từ phía tôi, vì thế, tôi phải cúi đầu xin bọn họ.

“Akihisa…cậu --- thích sườn xám thật sao…”

Tôi không dám phủ nhận sự thật này.

“Đừng nói là Yoshii biết hoàn cảnh của mình ---”

“Biết sao được. Vì thiết bị của lớp, bọn tôi sẽ giúp. Đúng không, Mizuki?”

Minami chen ngang ý nghĩ của Himeji với một câu trả lời thích hợp.

“A, đúng, đúng rồi! Chuyện nhỏ thôi mà!”

Himeji đáp lại với giọng nói tươi tỉnh hơn.

Giờ nghĩ lại thì tôi đã nghe thấy một thông tin khá hữu ích. Nếu Himeji chỉ xem đây là chuyện nhỏ, thì tôi sẽ tiếp tục yêu cầu Himeji làm những việc tương tự trong tương lai.

Nếu người ta biết thông tin Himeji và Minami là học sinh lớp F, nó sẽ có tác dụng gấp đôi khi vừa quảng cáo được cho quán trà, vừa cho thấy được khả năng của lớp F. Khá hiệu quả đây.

“Được rồi, cứ trông cậy vào chúng tôi! Mizuki, đi thôi.”

“Ừ.”

Hai đứa con gái bước ra khỏi phòng học với bộ sườn xám trong tay. Chắc không có vấn đề gì khi trông cậy vào họ đâu nhỉ?

“…Đã xong.”

“Oa, anh này tuyệt vời quá!”

Bộ sườn xám của Hazuki được hoàn tất với một tốc độ thần thánh.

Không có điều khi là không thể một khi Muttsurini đã có ý đồ đen tối. Dù tôi biết thế, tôi cũng không ngờ rằng hắn còn có học sinh lớp nhỏ bao che. Tên này thật sự quá bí ẩn.

“À, vậy mình cũng thay đồ luôn đây.”

“KH…KHOAN ĐÃ, HIDEYOSHI! CẬU THAY ĐỒ Ở ĐÂY À!? CẬU PHẢI THAY ĐỒ TRONG PHÒNG THAY ĐỒ NỮ CHỨ!!”

Với một thiếu niên ngây thơ như tôi, và một Muttsurini giàu trí tưởng bở, khung cảnh này thật quá kích động.

“…Dạo này mình nghĩ rằng Akihisa cứ xem mình là con gái.”

“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Hideyoshi là Hideyoshi.”

“Ừ, Yuuji nói đúng đó. Giới tính của Hideyoshi là ‘Hideyoshi’, không phải nam cũng không phải nữ.”

“…Mình không có ý như vậy.”

Hả? Tôi nói sai sao?

“Một, hai…”

“…!! (*Tiếng nước chảy*)”

“Oái, Hazuki! Em cũng đừng thay đồ ở đây! Muttsurini chết vì mất máu mất.”

Dù mất khá nhiều máu, trông Muttsurini vô cùng hạnh phúc khi cậu ta lấy tay ấn mũi của mình.





“Mình về rồi----”

“Tôi về rồi đây~”

Ồ, chắc hẳn đó là Himeji và Minami. Chúng tôi được cứu rồi!

“Đúng lúc lắm. Tớ xin lỗi, tớ biết mấy cậu đang mệt, nhưng các cậu ra bên ngoài giúp được không?”

Sau khi cả hai đi thi đấu, chúng tôi dắt Hideyoshi và Hazuki khi họ đã thay đồ xong đi vòng vòng trong trường. Dù tôi có cảm giác rằng ấn tượng đầu tiên không tốt lắm, nhưng từ từ thì số lượng khách hàng cũng đã bắt đầu tăng lên – ngay lúc trận đấu của Himeji kết thúc. Hầu hết chỗ ngồi đều đã có người, nên có vẻ như chúng tôi đã thành công.

“Tốt thật, trở về như lúc trước rồi.”

“Tuyệt quá.”

“Số khách hàng nữ cũng tăng lên. Có vẻ như người ta bắt đầu bàn tán thức ăn của chúng ta ngon như thế nào.”

Bởi vì tôi không may vớ phải thứ không ngon, nên tôi không biết thức ăn của chúng tôi tuyệt vời ra sao, nhưng từ phản ứng của mọi người, chắc là quán trà đang thực hiện tốt. Tôi có cảm giác rằng lí do tại sao số lượng khách hàng tăng lên là vì mấy bộ sườn xám.

“Vậy hai cậu giúp làm tiếp viên được không?”

“Không thành vấn đề.”

“Được thôi.”

Cả hai quay người bước đi làm bộ sườn xám cũng đung đưa theo để lấy thực đơn và bút. Cứ thế này, số lượng thực khách sẽ càng tăng lên cho xem.

“Cho tôi gọi món được không?”

“A, vâng. Quý khách cần dùng gì ạ?”

Trong khi tôi đang nhìn bám theo bóng dáng hai người kia, một khách hàng gần đó gọi tôi. Để không tỏ ra thiếu tôn trọng, tôi lập tức rút nhanh bút và thực đơn ra.

“Cho tôi một ly trà ô long thường và một dĩa thịt viên.”

“Được rồi. Tôi xin lặp lại nhé. Một ly trà ô long thường và một dĩa thịt viên, đúng chứ?”

Sau khi viết món gọi vào, tôi ngẩng đầu lên về phía khách hàng để xác nhận…hả? Không phải đây là chủ nhiệm bộ môn, thầy Takehara đây sao? Thầy lại đến đây lần nữa.

“Cảm ơn thầy rất nhiều. Chúng em sẽ phục vụ món ăn cho thầy trong thời gian ngắn nhất, xin thầy vui lòng chờ.”

“Thầy có chuyện muốn hỏi, em có phiền không?”

“Thầy cứ thoải mái.”

Thầy Takehara hỏi tôi khi tôi đang quay về nhà bếp. Để đáp lại, tôi bèn quay lưng.

“Thầy nghe rằng có một học sinh tên là Yoshii Akihisa ở đây. Em cho thầy biết em đó là ai được không?”

“Sao? Em là Yoshii Akihisa…”

Tôi ngạc nhiên vì thầy đang tìm tôi mà tôi không hề được báo trước. Tại sao chủ nhiệm bộ môn lại tìm tôi làm gì?

“À, ra vậy. Em là Yoshii sao? (cười)”

“Thầy chủ nhiệm. Em thấy hơi lạ khi thầy cười lúc gọi tên em.”

“A, thầy xin lỗi. Nhưng thầy không thể gọi học sinh Yoshii là ‘đồ ngốc’ được.”

“Ừm, xin lỗi, thầy có thể cho em biết tại sao phòng giáo viên lại gọi em không?”

Tại sao lúc nào cái cụm từ ‘đồ ngốc’ cũng dính liền với tôi nhỉ?

“Aki, Tsuchiya gọi từ trong nhà bếp, nói là chúng ta sắp hết lá trà rồi, cậu ấy đang kêu cậu đi lấy kìa.” – Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Minami nhảy vào chen ngang.

“Rồi, được thôi. Thưa thầy, em đi được chưa?”

“Không sao, thầy tìm em không vì lí do gì đặc biệt lắm.”

“Vậy à?” – Thế thì sao lại tìm em làm gì? Chắc chủ nhiệm bộ môn cũng không có thù oán gì với tôi.

“Aki, Tsuchiya nói là cần gấp lắm đấy.”

“R----õ.”

Dù tôi không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng hãy ổn định công việc của cửa hàng trước khi nghĩ đến những việc khác. Tôi hướng đến một phòng học trống, nơi để trữ đồ ăn.

Tôi bắt đầu bước nhanh xuống hành lang của dãy nhà cũ để đến đó. Oái, tôi nên lấy bao nhiêu đây? Đáng lẽ tôi nên hỏi trước thì hơn.

“Ê.”

“Hả?”

Đúng lúc tôi đang đứng suy nghĩ, một giọng nói đến từ phía sau. Một nhóm con trai ba người tiến lên đằng sau tôi, trông họ chắc cũng tầm tuổi tôi. Điều rắc rối là họ vừa bước vào lớp học.

“À này, xin lỗi, chỗ này không phận sự không được vào, các bạn ra ngoài được không?”

“Không được, bọn ta đang tìm người tên là Yoshii Akihisa.”

Sau đó, một đứa con trai đóng cửa lại.

“Hả? Các bạn tìm mình làm gì?”

“Bọn ta không có thù oán với ngươi, nhưng ngươi hãy biết điều.”

Nói xong, một nắm đấm bay về phía tôi.

“Ối chờ đã! Các cậu nhận nhầm người rồi hả?”

Tôi cúi người xuống và né cú đấm, đúng lúc đó, tôi di chuyển thay đổi vị trí vào chỗ chúng. Tại sao tôi có cảm giác tôi trở thành bậc thầy né tránh vì tôi bị đánh hơi bị thường xuyên…

“Không được chạy! Đứng yên!”

“Ngươi có nói thì ta cũng đâu ngu gì nghe theo!”

Dù tôi đang đứng ngay cửa và có thể trốn thoát dễ dàng, nhưng những tên này sẽ đuổi theo tôi đến quán trà. Tôi nên làm gì đây?

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.

“À Akihisa, Muttsurini nói là cậu lấy thêm mứt đậu đỏ luôn đi.”

“Ôi Yuuji. Cậu đến đúng lúc lắm.”

Hay thật, tôi thật may mắn khi Yuuji đến đây vào lúc cần thiết nhất.

“Hử? Bọn chúng là ai?”

Yuuji cau mày khi hắn liếc nhìn ba thằng con trai kia.

“Tớ không chắc lắm, nhưng hình như chúng muốn đánh nhau với cậu, Yuuji. Đành nhờ cậu vậy.”

Tôi kéo Yuuji vào trong khi hắn vẫn còn đang lưỡng lự, tôi lợi dụng cơ hội này để thoát ra ngoài hành lang.

“Ối Akihisa, chuyện này --- ồ, ra là vậy, thì ra là thế.”

“Tụi mình đánh thằng này ra sao đây?”

“Rắc rối lắm, hội đồng cho nhanh.”

Tôi để lại những lời nói đó rồi đóng cửa lại, chờ trong một phút. Sau đó ---

“Ngươi, ngươi nhớ lấy đấy!”

“Tao sẽ không quên mặt của mày đâu!”

“Tối nay ra đường coi chừng tao đấy!”

Nhìn chung, tóm lại bọn chúng chỉ có ba chữ ‘bọn bất tài’. Đúng là Yuuji, hắn mạnh thật.

“Yuuji, cậu biết tại sao bọn chúng tới đây không?”

“Hình như chúng muốn phá hoại chuyện làm ăn của lớp F.”

“Hahaha, ai mà ngu tới nổi lấy cái cớ này để gây rối chứ.”

“Ai mà biết? Thôi, về đi, Muttsurini đang chờ kìa.”

“Rồi.”

---- Nhiều chuyện xảy ra, hai tiếng sau ----

“Akihisa, gần đến giờ trận thi đấu thứ tư kìa.”

“Hả? Thời gian trôi nhanh quá vậy?”

Tôi lướt nhìn đồng hồ kiểm tra. Bây giờ đã hơn hai giờ chiều; chắc là thời gian trôi qua nhanh vì tôi chăm chỉ làm việc trong quán trà.

“Ủa? Aki, cậu cũng thi đấu nữa hả?”

“Thật mà. Cũng gần tới đúng giờ trận đấu của bọn tớ rồi~”

Himeji và Minami để khay ăn sang một bên.

“Anh hai đi đâu thế? Anh định bỏ Hazuki ở đây sao?”

Góc quần tôi bị kéo. Ngay cả khi Hazuki năn nỉ tôi như thế, tôi không thể…

“Nè bé, anh hai ngốc có chuyện quan trọng phải làm. Em phải chờ đây một chút.”

Yuuji vò đầu Hazuki. Tên này đúng là biết xoay sở với trẻ nhỏ. Có vẻ như chúng tôi có thể dễ dàng thuyết phục nó.

“Hư~nhưng mà…”

Hazuki phồng má ra vẻ không vừa ý.

“Tuy vậy, nếu em chịu làm bé ngoan ----”

Để làm cho nó vui lên, Yuuji nở miệng cười nhẹ.

“Anh hai ngốc sẽ dạy em làm để nào để hẹn hò theo cách người lớn nhé, được không?”

Và tên này mới vừa kích nổ một quả bom siêu nặng.

“Hazuki sẽ đi giúp mọi người!”

“KHÔNG, không phải đâu, Hazuki! Anh không có tiền như em tưởng tượng đâu! OÁI, em có nghe không vậy?”

Hazuki đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi; nó vừa chạy vào nhà bếp.

Rắc rối rồi đây…tôi phải mất bao nhiêu tiền để hẹn hò ~ kiểu người lớn đây? Nhìn nó, dường như chỉ dắt vào công viên chơi xích đu không đủ để làm nó thỏa mãn.

“Aki, cậu ra sân sau của trường được không?”

Giọng nói kinh hoàng của bà chị vang lên, và vai của tôi bị bà chị hung dữ này nắm chặt, như thể vai của tôi sắp trật ra đến nơi.

“Minami, khoan đã.”

Đúng lúc đó, Himeji chen vào. Cô ấy đúng là một người dịu dàng.

“Có vẻ như đối thủ của bọn mình là nhóm của Yoshii. Chắc sẽ không có vấn đề gì nếu bọn mình xử tử họ với linh thú của bọn mình, đúng không nhỉ?”

Himeji mà lại tuyên bố án tử hình ngay khi tôi đang nghĩ tốt cho cô ấy…Đúng là dạo này khó mà đoán cô ấy đang nghĩ gì thật.

“Khoan đã! Tớ sẽ bị thương nếu linh thú của tớ bị đánh! Các cậu biết đấy, nếu tớ bị đánh bởi linh thú của Himeji, tớ chẳng còn nhìn ra hồn người đâu ---”

“Hừm, chuyện đó với tớ không thành vấn đề.”

“YUUJI! ĐỪNG QUYẾT ĐỊNH NGÀY TỚ LÌA ĐỜI NỮA!!”

TÔI KHÔNG HỀ ĐỒNG Ý VỚI CHUYỆN NÀY CHÚT NÀO!!

“Hừ, tiện cả đôi đường. Mình đi ra đấu trường thôi. Để xem Aki sẽ thét lên kiểu gì.”

“Chắc rồi. Bởi vì cậu đã nói thế, hãy cho tớ xem cậu sẽ làm Akihisa hét lên vì đau đớn trong bao lâu.”

Có vẻ như bây giờ tôi đơn độc rồi.





“Và bây giờ, vòng đấu thứ tư sẽ bắt đầu. Tất cả thí sinh hãy tiến về phía trước.”

Cả bốn chúng tôi đi về phía đấu trường theo lời giáo viên giám sát.

Hàng ghế trên khán đài tạm dành cho khán giả dường như đã chật kín. Trận đấu thứ tư của chúng tôi sẽ bắt đầu với điều kiện thế này.

“Đúng là hiệu quả quảng cáo ở đây sẽ lớn hơn nhiều.”

“Ừ, và còn nữa, tất cả thí sinh là từ lớp F. Đây thật sự là cơ hội để chúng ta tự quảng cáo bản thân mà không cần lo lắng đến bất kì trở ngại nào cả.”

Sau khi quay lại nhìn đám đông, tôi gật đầu với Yuuji. Lúc này, chúng tôi đã tiến thêm một bước gần hơn với mục tiêu của chúng tôi.

“Được rồi, các cậu, bọn tớ trông cậy vào cậu. Hãy giúp bọn tớ quảng cáo đi!”

Tôi nói với hai đứa con gái hiện đang là tâm điểm của bọn con trai trong đấu trường.

“Ừm…ngượng quá đi mất…”

Himeji vừa nhìn vừa kéo tà áo của mình xuống. Mặt cô ấy ửng lên đến nỗi trông như cả đôi tai của cô ấy đỏ chót. Chắc là cô ấy xấu hổ lắm rồi.

“A, Aki cũng phải mặc đồ con gái!! Thật…thật là không công bằng chút nào cả!!”

Mặt của Minami cũng chín đỏ lên. Dù tà áo ngắn hơn nhiều so với bộ đồng phục cô ấy thường hay mặc, thật tình tôi chả biết tại sao cô ấy ngượng ngùng đến thế. Hơn nữa, đó đâu phải đồ lót hay đồ bơi gì đâu chứ.

“Danh tiếng của lớp F sẽ bị giảm sút nếu tớ mặc đồ con gái. Nếu cha của Himeji nhìn thấy thì không phải rắc rối lắm sao?”

“Ủa? Cha có nói rằng cha sẽ đến xem trận đấu của mình nếu mình vào đến chung kết…nhưng sao mà Yoshii biết thế?” – Himeji ra vẻ hoài nghi.

Không xong rồi! Đúng ra tôi phải làm như không biết về việc chuyển trường của Himeji!

“À, đúng rồi! Tớ có cảm giác rằng nếu Himeji thi đấu tốt, cha mẹ của Himeji sẽ đến xem!”

“Đâu phải. Akihisa đâu có muốn tự làm xấu mặt mình trước mặt ba vợ tương lai đâu.”

“Không! Yoshii trông cực kì dễ thương khi bạn ấy mặc đồ con gái, nên không sao đâu!”

Thì ra người ta có thói quen diễn hài kịch sẵn trong máu rồi.

“Các em chuẩn bị xong chưa?”

Thầy giáo cầm micro nở nụ cười gượng.

“A, đúng rồi. Vậy ----”

Tôi hít một hơi thật sâu và triệu hồi linh thú của tôi.

“TRIỆU HỒI!!!”

Cả bốn chúng tôi hét lớn để triệu hồi linh thú của chúng tôi, sau đó những vòng tròn ma thuật xuất hiện bên dưới mặt đất.

Chỉ việc này thôi đã gây náo nhiệt nho nhỏ cho đám đông. Đối với những người mới xem trận đấu kiểu này lần đầu tiên, cảnh tượng đó thật sự gây thích thú với họ.

Sau đó, những linh thú vô cùng quan trọng. Những phiên bản chibi của chúng tôi hiện ra, trông vẫn dễ thương như ngày nào.


Chuyện bên lề, điểm số trên đầu linh thú thường hay xuất hiện giờ vẫn chưa thấy đâu hết. Chắc là vì họ muốn biểu diễn số điểm trên màn hình khổng lồ kia. Có lẽ cần vài lúc để xử lý dữ liệu.

“Trận đấu thứ tư ---”

Đúng ngay lúc trọng tài, thầy Mukai, đang chuẩn bị thông báo bắt đầu trận đấu ---

“Chờ một chút.”

----- Thầy bị Yuuji chen ngang.

“…Hử? Có chuyện gì sao?”

Giờ thì đà thi đấu của trận chiến đã bị gián đoạn đôi chút, thầy trông không hài lòng chút nào. Nhưng Yuuji chẳng thèm để tâm.

“Xin lỗi thầy, em mượn micro chút được không?”

Nói xong, Yuuji giật lấy chiếc micro mà không thèm đợi thầy đáp lại.

“Xin chào mọi người đến với Lễ hội Mùa hè mát mẻ.”

Sau đó, Yuuji vẫy tay. Ồ đúng rồi, ngay từ đầu cậu ấy đã dự định quảng cáo đôi chút rồi.

(Himeji, Minami, lại đây nào. Yuuji sắp quảng cáo rồi đó.)

(Sao? A, được thôi.)

Tôi thì thầm vào tai hai đứa con gái để gọi bọn họ lại rồi đứng thành hàng.

“Cả bốn chúng tôi đều làm việc tại quán trà của lớp 2-F. Những cô gái dễ thương thế này đang rất cố gắng phục vụ các bạn tại đó, nên xin các bạn vui lòng ghé thăm quán chúng tôi.”

Yuuji lịch sự cúi đầu chào đám đông, và chúng tôi cũng làm theo hắn.

“Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!”

Chúng tôi còn để linh thú cúi đầu theo chúng tôi nữa. Điều này chắc hẳn sẽ gây cho đám đông ấn tượng sâu sắc về lớp 2-F.

“Thầy ơi, trả thầy micro nè.”

Yuuji khẽ gật đầu trước khi trả micro lại cho thầy. Hắn thật sự đã suy nghĩ rất kĩ. Hắn không chỉ tính toán làm sao để quảng cáo cho quán trà.

“----- Chỉ có thế thôi. Tất cả những vị khách thăm quan, xin hãy bỏ chút thời gian để đến lớp học của những thí sinh ở đây, lớp 2-F.”

Thầy giáo cười gượng khi thầy giúp chúng tôi quảng cáo. Hình như thầy xem vụ quảng cáo này là một phần của lễ hội. Tuyệt thật.

“Rồi, chương trình quảng cáo đầu giờ đã kết thúc, giải đấu linh thú sẽ được tiếp tục. Bốn thí sinh đến từ lớp F, hãy cố gắng thi đấu thật tốt.”

Nói xong, thầy Mukai lùi lại nhường chỗ cho chúng tôi.

“Aki, Sakamoto, hai cậu đi được đến đây đã là một kết quả tốt, nhưng hai cậu nghĩ rằng sẽ đánh bại được bọn tôi sao?”

Minami mở một nụ cười tự tin với chúng tôi. Những học sinh năm ba, những người đáng lẽ ra là đối thủ nặng kí, không tham gia vào giải đấu vì họ đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, nên hai đứa con gái này đã được xem là sự thay thế đầy tài năng. Vì vậy, họ tự tin đến thế cũng là điều dễ hiểu.

“Shimada, cậu ngây thơ quá. Dù cậu là người dự bị cho năm ba, mặt khác, bọn tớ đã đoán được rằng cậu sẽ chiến thắng tất cả để đến được đây. Vì vậy, nếu cần một chiến thuật, bất kể chiến thuật nào đi nữa, bọn tớ sẽ cho cậu thấy!”

Yuuji tự tin đáp trả khi hắn chỉ lên màn hình lớn. Đúng thế, chúng tôi có chiến thuật để đánh bại họ. Quên Himeji đi, cô ấy giỏi tất cả mọi môn, còn Minami thì chẳng mạnh mẽ đến thế đâu!

Văn học Cổ điển

Himeji Mizuki lớp F 399 điểm

&

Shimada Minami lớp F 6 điểm

“V-V-VĂN HỌC CỔ ĐIỂN! KHÔNG PHẢI TRẬN ĐẤU THỨ TƯ LÀ TOÁN SAO?”

Minami ngượng ngùng la lên. Đối với một người mới vừa trở về từ Đức như cô ấy, Văn học Cổ điển cứ như là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh.

“Lịch thi đấu mà cậu có được ---”

Yuuji vừa nói vừa nhếch mép cười một cách xảo trá.

“--- là do tớ bịa ra đấy.”

“CẬU…CẬU LỪA BỌN TÔI!!”

Đúng thế, lịch thi đấu mà Minami và Himeji nhận được là do Yuuji tạo ra. Dù những thí sinh là thật, lịch môn học để thi đấu đã bị chỉnh sửa đôi chút. Đây là cái bẫy mà Yuuji đã giăng khi hắn nói với bà hiệu trưởng môn học nào sẽ được đem ra thi đấu.

“HEHEHEHHEHE!! TÓM LẠI ĐÂY LÀ MỘT TRẬN ĐẤU HAI CHỌI MỘT! CÓ QUÀ TRONG TÚI RỒI, AKIHISA!!”

“Đúng thế Yuuji! Linh thú sáu điểm của Minami chả gây khác biệt gì đâu!”

“Hừ…cái đồ hèn hạ!”

Màn hình không thèm quan tâm đến tiếng rên rỉ của Minami và tiếp tục hiển thị điểm của chúng tôi.

Văn học Cổ điển

Sakamoto Yuuji lớp F 211 điểm

&

Yoshii Akihisa lớp F 9 điểm

“…Akihisa.”

“…Thật lòng tớ xin lỗi về chuyện này.”

“…”

“…”

Không khí tại đấu trường trông rất kì cục. Không có gì đáng xấu hổ hơn việc này.

“Này, Yuuji! Hãy đánh bại một đối một như lần trước! Tớ sẽ lo Minami, cậu lo Himeji nhé!”

“Ối, vậy thì khổ cho tớ quá!”

Ngay cả vậy, nếu tôi đối đầu với Himeji, một cú đánh là đủ để tôi thăng thiên. Hơn nữa, sự khác biệt về khả năng của chúng tôi là hơn bốn mươi lần.

“Được rồi! Sử dụng đội hình ưa thích để bổ sung khiếm khuyết của cậu nào!”

“Cậu lại lảm nhảm gì nữa đây?”

Dù chúng tôi đang hét vào mặt nhau, điểm số của Yuuji cũng khá cao rồi. Điểm của hắn vẫn còn thua Himeji khá xa, nhưng đã đủ ngang bằng với lớp A.

“…Thôi, không còn cách nào khác. Tớ sẽ làm theo ý của cậu và sử dụng chiến thuật --- Shimada, Himeji.”

“Sao thế?”

“Gì nữa đây?”

“Lúc trước tớ có nói rằng Akihisa muốn có vé vào ‘Kisaragi Highlands’.”

Tên này đang âm mưu gì đây? Cứ hi vọng nó sẽ không gây ảnh hưởng xấu cho tôi.

“Thế thì sao?”

“Tớ nói rằng Akihisa sẽ đi với tớ --- tớ nói dối đấy.”

Vậy hắn bịa ra để làm gì? Ngay từ đầu tôi chả phải người đồng tính.

“SAO???”

Nhưng sao trông hai người kia lại ngạc nhiên đến thế?

“Vậy cậu định đi với ai…”

“Không rõ ràng quá sao?”

Yuuji nở một nụ cười nhẹ nhàng. Hắn định tiết lộ bí mật bà hiệu trưởng nói với chúng tôi ư? Nếu thế, vậy thì hiệu trưởng sẽ quên đi thỏa thuận của chúng tôi, không đúng sao?

“Akihisa muốn mời Shimada ---”

“Sao? Akihisa muốn vui vẻ đi cùng với ---”

“--- em gái của cậu.”

“TÔI SẼ GIẾT CẬU!!”

Sát…sát khí dữ dội quá! Tôi chẳng có nói gì cả, vậy tại sao tôi có cảm giác mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm?

“Khoan, khoan đã, Minami! Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc đụng gì đến Hazuki đâu!”

“Tôi đã nghĩ rằng quan hệ của cậu với nó tốt lắm…Ai ngờ lại thành ra thế này.”

Ánh mắt này của cô ấy làm tôi lạnh cả xương sống. Chị gái dịu dàng kia sẽ bảo vệ em gái của mình khi em gái gặp nguy hiểm đúng là một cỗ máy giết người tàn độc đối với tôi.

“Đúng là bọn mình cũng cần phải phạt Yoshii một chút nhỉ?”

“H-Himeji?”

Không hiểu vì sao đằng sau một Himeji đang mỉm cười là bóng dáng của Asura. Sau nụ cười ấy, hình như một gương mặt ác quỷ xuất hiện.

“Mizuki! Cậu đập nát linh thú của Aki cho mình. Mình sẽ đánh vào người Aki cho tơi bời.”

“Rõ.”

“Tớ không hiểu gì cả! Tớ không hiểu cả hai đang nói gì hết!”

Cả hai người đều khóa chặt mục tiêu là tôi. Cứ thế này, tôi sẽ chết vì phản lực dội lại từ linh thú vào người tôi!

“Mình tiến lên đây!”

Linh thú của Himeji lập tức thu ngắn khoảng cách. Đúng là học sinh giỏi thứ hai trong khối! Dù nó không nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, nó vẫn nhanh hơn nhiều so với những đối thủ tôi đã từng gặp!

“Oa, OÁI!”

May mắn lắm tôi mới né được; linh thú chín điểm của tôi phản ứng chậm hơn nhiều.

“Aki, nhận lấy cú đấm này.”

“Minami! Phạm lỗi rồi!”

Minami trực tiếp tấn công tôi. Tôi không thể vừa điều khiển linh thú vừa tự bảo vệ mình được!

“Không phạm lỗi.”

Câu trả lời lạnh lùng của thầy Mukai đến tai của tôi. Có phải không đây? Một giáo viên lại có thể để chuyện này xảy ra sao?

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Yuuji cầu cứu. Đúng lúc đó, ánh mắt của hắn bảo tôi rằng: “Tớ biết việc này là khó, nhưng cậu phải níu chân linh thú của Himeji lại. Phần còn lại cứ để cho tớ.”

…Thì ra là thế. Yuuji muốn sử dụng cơ hội tạo ra trong khi tôi đang níu chân Himeji để tung đòn đánh bất ngờ. Vậy thì tôi sẽ chịu đựng những đòn tấn công của Himeji và ngăn cản cô ấy lại!

“VÚTTTT!!!”

Himeji muốn kéo thanh kiếm to lên mà vừa nãy tôi mới né xong. Tôi chớp lấy thời cơ, để linh thú của tôi nhảy về phía thanh kiếm đang được rút ra.

Chát!

“Hưuuu!!”

Cơn đau dội lại cơ thể của tôi. Đúng là Himeji, ngay cả khi cô ấy rút kiếm về, sức mạnh vẫn quá khủng khiếp. Áp lực ghê gớm từ thanh kiếm phát lên người của tôi.

Nhưng nếu tôi có thể chịu đựng được, Yuuji sẽ tung được đòn quyết định.

“YUUJI!”

Tôi nghiến răng để ra dấu cho cậu ấy. Cứ như thế này, nếu mình né được cú đấm của Yuuji, mình ---

“Đồ ngốc. Sức di chuyển của cậu sẽ yếu đi nếu cậu suy nghĩ nhiều vậy.”

Linh thú của Yuuji đã đến kề bên, và mục tiêu của hắn với nắm đấm toàn lực --- ở giữa Himeji và linh thú của tôi?

BTS vol 02 145.jpg

“ĐỒ…ĐỒ KHỐN! YUUJI! CẬU ĐÃ DỰ TÍNH ĐIỀU NÀY NGAY TỪ ĐẦU!!”

“HIMEJI, HÃY CHẾT CÙNG AKIHISA!”

Linh thú hơn hai trăm điểm của Yuuji tấn công mà không thèm để ý đó là bạn hay thù. Lực đánh bây giờ có thể so sánh với một xe tải chở đá.

“SAO? OA!!!!”

Bởi vì cô ấy không thể tự phòng thủ hoàn toàn, linh thú của Himeji bị cuốn bay một cách dễ dàng. Nếu vậy, ngay cả Himeji cũng không thể tiếp tục được nữa. Vậy thì ---

“Cú đấm ngàn cân!”

Cú đấm như chiếc xe tải chở đá cũng bay về phía tôi. Một cơn đau giống như một vụ tai nạn xe hơi sẽ…

“MIZUKI!”

Sự chú ý của Minami đổ dồn vào linh thú đang bị đánh bay lên trời của Himeji.

“Hình như cậu vẫn còn thời gian để quan tâm đến người khác, Shimada.”

Trận đấu vẫn tiếp tục, và Yuuji sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Chết rồi…”

“Và người chiến thắng sẽ được định đoạt ngay sau đây.”

RẦM! Linh thú của Minami bị đấm thật mạnh bởi linh thú của Yuuji, gây ra một tiếng động lớn. Linh thú của Himeji không thể chịu đựng nổi một đòn tấn công mạnh mẽ đến thế, nên kết quả đã rõ ràng.

“À…ừm…”

Thầy Mukai tỏ ra hơi khó xử, không biết làm sao để diễn tả tình hình hiện tại.

“Sử dụng mánh khóe để tiêu diệt bạn cùng chiến đấu và đối thủ của mình, Sakamoto Yuuji đã chiến thắng!”

Tôi ở cùng đội với hắn, nên đúng ra tên của tôi cũng phải được công bố. Nhưng trong khi tôi nghĩ rằng lần này ít nhất thầy nói cũng đúng, tôi mất tỉnh táo bởi vì cơn đau.





“Đồ hèn hạ.”

“Hai bạn thật quá đáng…”

“Oái, không phải đâu. Hơn nữa, bọn tớ chiến đấu là vì chiến thắng mà.”

Tôi nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt thăm dò của Minami và vẻ mặt buồn thiu của Himeji. Nhưng nghĩ lại, thật lạ khi tôi phải nghe những lời than vãn đó trong khi tôi mới là nạn nhân lớn nhất ở đây. Chưa hết, người tôi đau phát điên lên đi được.

“Các cậu không cần phải lo lắng đâu, bọn tớ sẽ giành chiến thắng cho các cậu.”

Người gây ra mọi chuyện lại trông không có chút mặc cảm tội lỗi nào cả. Yuuji vô liêm sỉ đến mức nào đây?

(Mà thôi, hai cậu bây giờ có thể tập trung vào quán trà rồi chứ? Bọn tớ sẽ nghĩ ra thứ gì đó cho giải đấu linh thú này.)

Sẽ không tốt nếu Himeji nghe thấy chúng tôi. Vì vậy, tôi phải thì thầm với Minami.

(Dù nhóm của Aki chiến thắng, tôi cho rằng có lẽ điều này sẽ gây ấn tượng tốt với cha của Himeji.)

Minami cũng thì thầm lại giống tôi.

Bởi vì nhiệm vụ là chứng minh cho cha của Himeji thấy rằng lớp F cũng có năng lực, nên sẽ tốt hơn nếu chúng tôi, những người không liên quan đến việc này, thắng Himeji rồi thắng luôn cả giải đấu.

(Còn nữa, đừng nói là cậu đã làm chuyện gì với Hazuki nhé?)

Mặc dù tôi đã giải thích hết lời về chuyện này sau trận đấu, Minami vẫn còn chút hoài nghi. Bọn họ chẳng chịu tin tôi nhỉ…

(Đừng lo, tớ không quan tâm đến những đứa A-cup đâu.)

(…A, hahaha. Tôi yên tâm rồi.)

Nghe xong, Minami cười nhẹ và ngoảnh mặt ra sau lưng.

(…Con gái đâu chỉ có vòng ngực đâu không. Đồ ngốc Aki…)

Minami không bác bỏ lời nói của tôi, thay vào đó, cô ấy lẩm bẩm gì đó mà tôi không nghe thấy được. Tôi cảm thấy hơi ngượng khi tôi không nhận được câu trả lời sau khi nói một điều nhạy cảm đến thế. Nếu cứ thế này, có lẽ tôi sẽ bị người ta hiểu lầm tôi chỉ là một thằng đánh giá con gái dựa vào ngực của họ.

“Các bạn hãy chiến thắng nhé…”

Himeji nghiêng người về phía trước và nhìn tôi. Chiến…chiến thuật này hiệu quả thật…

“Đương nhiên rồi. Nhất định bọn tớ sẽ thắng. Tớ sẽ cố gắng đến chết để cho cậu thấy.”

Làm sao tôi lại có thể để một người dễ thương như Himeji chuyển trường được chứ?

“Rồi rồi, vậy ngày mai tớ sẽ dậy sớm. À, làm ăn tốt chứ nhỉ?”

“Ừm, trông tốt thật đấy.”

“Hay lắm. Có vẻ như trò quảng cáo của chúng ta có tác dụng rồi.”

“Nếu không, bọn mình chịu xấu hổ như thế mà chẳng làm được gì.”

Nhiều khách hàng đã đến lớp F của chúng tôi. Dường như cố gắng của chúng tôi trong trận chiến quyết liệt đó đã không bị lãng phí.

“A---anh hai ngốc! Bây giờ có nhiều khách rồi nè!”

Hazuki nhận ra chúng tôi và lập tức chạy ra khỏi cửa hàng.

“Ừ. Cảm ơn em đã giúp nhé, Hazuki.”

“Ư hư~”

Hazuki nhắm mắt một cách dễ chịu khi tôi vỗ đầu nó. Nó dễ thương như mèo con thật.

“Ồ, mấy bé kia kìa!”

“Nhìn gần còn dễ thương hơn nữa!”

“Bé học sinh tiểu học và tiếp viên nữ trong lớp cũng dễ thương lắm. Đúng là chất lượng tốt thật!”

Những lời khen tặng có thể nghe thấy từ bên ngoài lớp học. Có vẻ như sườn xám thu hút bọn con trai rất tốt.

“A, Akihisa, các cậu về rồi à. Ai thắng vậy?”

Hideyoshi tiến lại chỗ chúng tôi với một tay đang nâng chiếc khay ăn. Không xong rồi, cậu ấy lôi cuốn quá đi mất!

“Là Yuuji, đúng không?”

“Ừ. Sakamoto một mình thắng hết.”

“Đúng đó.”

“Akihisa chung đội mà lại thua à?” Xét theo lẽ thường, tôi còn cảm thấy tôi mới là người duy nhất thua cuộc. Hơn nữa, nếu như chúng tôi tiếp tục chiến thắng, mục tiêu của Minami và Himeji vẫn còn có thể đạt được.

“Thôi quên đi. Khách hàng sẽ rất thất vọng nếu những nữ tiếp viên hiếm hoi chỉ đứng ở đây. Bây giờ xin các cậu tập trung giúp quán trà đi nào.”

Hầu hết khách hàng đang nhìn về hướng này. Vì bốn đứa con gái xinh đẹp đang đứng tại đây, chuyện đó không có gì là lạ.

“Bạn nói đúng, mình đi giúp quán trà thôi.”

Dù Himeji chẳng có tay áo, Himeji làm giống như đang xắn tay áo lên để thúc đẩy chính mình.

“Đúng đấy. Dù mình cũng hơi bận tâm khi người ta nhìn bọn mình, mình cũng nên bắt tay vào làm vì công việc của tụi mình!”

“Vâng, Hazuki sẽ cố gắng hết sức!”

“…Các cậu biết đấy, mình là con trai mà…”

“Hideyoshi, cậu không được cho người ta biết giới tính thật của cậu.”

Đây là vì giấc mơ của những khách hàng, và cũng là vì túi tiền của chúng tôi. Sẽ rất rắc rối nếu Hideyoshi không phải hoàn toàn là con gái. Nói thêm, tôi cảm thấy khá vui về việc này, nhưng hãy giữ làm bí mật.

“Hừ, chả còn cách nào khác…a, chào mừng quý khách đến với Quán trà Trung Quốc phong cách châu Âu!”

Ngay khoảnh khắc khách hàng mới bước vào, Hideyoshi chỉnh sang một giọng nói khác. Dù người ta không thật sự để ý lắm, nhưng cái DNA diễn xuất hoàn toàn khống chế được những ý định của cậu ấy. Tuyệt thật.

“Vậy thì tụi mình cũng đừng đứng chơi nữa. Vào giúp thôi.”

“Ừm, đúng đấy.”

Yuuji và tôi đeo tạp dề vào để giúp quán trà.





“Vậy bọn tớ đi đấu vòng bán kết đây.”

“Ừm. Cố gắng lên nhé.”

“Aki, tôi sẽ không tha thứ nếu cậu thua đâu!”

“Hiểu rồi.”

Sau khi giúp quán trà trong khoảng một tiếng, đã đến lúc cho trận bán kết. Trận chung kết diễn ra vào ngày mai, nên đây là trận đấu cuối cùng trong hôm nay.

“Akihisa, nhất định chúng ta không được thua trận này.”

Có gì đó vô cùng nghiêm túc trong ánh mắt của Yuuji mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cũng đúng thôi, vì đối thủ tiếp theo là ---

“Kirishima và chị gái của Hideyoshi là đối thủ của chúng ta. Rắc rối rồi đây ---”

Đúng thế. Đối thủ lần này là học sinh giỏi nhất trong số những người giỏi nhất của khối năm hai – Kirishima Shouko và chị gái của Hideyoshi – Kinoshita Yuuko. Không giống Minami, hai người này không có một học nào yếu thế, và cũng không ngây thơ như Himeji. Điều duy nhất chúng tôi có thể đoán trước được là đây sẽ là một trận chiến khó khăn.

“Đừng lo. Chắc là Yuuji đã có kế hoạch từ trước rồi.”

“Đại loại như thế. Tớ không ngu tới nỗi đối đầu trực diện với con quái vật đó đâu. Tớ sẽ chiến đấu một cách có phong thái nhất.”

“Tôi sẽ lo lắng nếu chỉ có Aki nói vậy, nhưng nếu Sakamoto cũng thế, thì chắc không có vấn đề gì rồi. Trở về với chiến thắng nhé!”

“Anh hai ơi, cố lên!”

“Được rồi.”

Yuuji và tôi tiến đến đấu trường, để lại sau lưng những tiếng reo từ trong lớp học.

“À, Yuuji này, cậu có kế hoạch gì?”

Tôi hỏi Yuuji khi hắn đang đi kế bên tôi. Thật ra, tôi không biết Yuuji có kế hoạch gì, và tôi cũng không biết tôi nên hành động thế nào.

“Lần này không chỉ có chúng ta, Hideyoshi và Muttsurini cũng sẽ giúp. Cậu chỉ cần tát nước theo mưa thôi.”

“Hideyoshi và Muttsurini?”

Tôi nhớ rằng mới lúc nãy bọn họ vừa ở trong lớp học mà. Không biết hai người đó đi đâu rồi.

“Mục tiêu là chị gái của Hideyoshi, Kinoshita Yuuko. Tớ muốn lợi dụng cô ta và xoay chuyển tình thế.”

“Chị gái của Hideyoshi? Cậu chả cần phải để tâm đến cô ấy, tớ thấy chỉ mình cậu thôi là đủ để đối phó với Kirishima mà không gặp phải trở ngại nào rồi~”

“Ối, im đi!”

Yuuji cau có cắt ngang. Hắn chọc người ta, nhưng lại không muốn người khác nói về hắn.

Tuy vậy, thật ra đối với Yuuji, Kirishima là người thế nào? Có lẽ tôi cảm thấy hơi cảm động khi Yuuji không phải là loại người thích trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình nên hắn sẽ không thổ lộ với Kirishima. Thiệt tình, tôi phải tìm cơ hội để thúc đẩy hắn một chút. Làm bạn với một thằng bạn xấu tính cứng đầu thật là mệt mỏi.

“…Akihisa, tớ chả thích cái cặp mắt cậu đang nghĩ gì đâu đấy nhé.”

“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

Yuuji giận dữ liếc nhìn tôi. Đúng là bất ngờ thật, đúng ra tôi phải thể hiện một đôi mắt thương xót lo lắng cho một đứa trẻ.

“Thôi, chuẩn bị đi. Nếu chúng ta thua trận này, Himeji yêu dấu của cậu thế là ra đi, và tương lai của tớ cũng ra đi luôn. SẴN SÀNG ĐẶT CƯỢC MẠNG SỐNG CỦA CẬU ĐI LÀ VỪA!”

Chúng tôi đang ở cột mốc quyết định chiến thắng. Dù tôi có muốn hay không, tôi phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

“Rõ! Dù tớ muốn cậu bỏ cái chữ ‘yêu dấu’ kia đi. Nhất định chúng ta sẽ không thua!”

Cả hai chúng tôi đều ngùn ngụt khí thế khi đặt chân đến đấu trường. Ngay từ đầu tôi chưa từng nghĩ đến việc thua cuộc, và chúng tôi sẽ thắng dù có phải sử dụng bất kì thủ đoạn nào đi nữa!

“Được rồi, đi thôi!”

“Ừ!”

Sau khi đấm vào tay nhau, chúng tôi tiến lên đấu trường. Ở đó, đối thủ của chúng tôi đã chờ từ trước.

“Chúng tôi đã phải để mọi người chờ lâu! Và bây giờ, trận bán kết sẽ bắt đầu!”

Đúng lúc chúng tôi đến, giọng của giáo viên giám sát vang lên trong loa. Có vẻ như chúng tôi suýt nữa là trễ.

“Các thí sinh bước vào đấu trường!”

Về cơ bản đây chỉ là một cuộc chiến trên đấu trường, tôi nghĩ thế khi tôi bước vào từ phía trước hàng ghế khán giả. Đúng lúc đó, đối thủ của chúng tôi, Kirishima và Kinoshita bước vào từ phía bên kia.

“Yuuji, đừng ngăn cản mình.”

“Xin lỗi nhé, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Nếu cậu thật tình ghét Kisaragi Highlands đến thế, sao cậu không từ chối cô ta đi? Yuuji không thành thật chút nào cả.

“…Yuuji, bạn ghét đi chơi với mình lắm sao?”

Úi! Đây là tuyệt chiêu tất sát với đôi mắt đáng thương! Đối với một người lạnh lùng như Kirishima sử dụng chiến thuật này, sức mạnh là vô hạn! Ai mà nói được những lời tàn nhẫn vào lúc này thì đúng không còn là người nữa!

“Ừ, tôi ghét lắm.”

Thôi, hắn không phải là người.

“…Dĩ nhiên rồi, có vẻ như bọn mình cần phải sống cùng nhau để hiểu rõ về nhau hơn.”

Ối, Kirishima cũng không chấp nhận thất bại. Cô ấy không thèm để tâm ngay cả khi cô ấy bị từ chối đến mức độ này. Xét về mặt tính cách, tôi cho rằng hai người này rất hợp với nhau.

“HA! Tiếc quá! Cậu thắng bọn tôi rồi mới nói câu đấy nhé!”

“…Mình hiểu rồi. Mình sẽ thực hiện điều đó.”

Sau khi cả hai cãi nhau một lúc, trận bán kết cũng được tiến hành.

“Yuuji, kế hoạch là gì?”

“Cứ yên tâm, có thể nói kế hoạch này không có lổ hổng nào --- phụ thuộc vào cậu đấy, Hideyoshi!”

Không hiểu vì sao Yuuji gọi Kinoshita, người đứng trước mặt chúng tôi, là Hideyoshi. Hắn đang nói gì vậy? Dù cô ấy trông giống như Hideyoshi, cô ấy là chị gái đang học ở lớp A của Hideyoshi --- Tôi hiểu rồi! Yuuji lợi dụng việc Hideyoshi trông y đúc Kinoshita để tráo đổi họ trước khi trận đấu bắt đầu! Xuất sắc lắm, Yuuji!

“…Hohoho.”

Đúng lúc đó, Kinoshita lấy tay che miệng và cười. Gì nữa đây? Nếu là Hideyoshi, thì hãy đáp lại nhanh đi chứ!

“Hideyoshi, không cần phải đóng vai Kinoshita nữa đâu. Về với bọn tớ nhanh lên nào ---”

“Hideyoshi? Không phải Hideyoshi rác rưởi của các cậu ở đằng kia sao?”

Kinoshita chỉ về góc khán đài. Đó là ---

“H-Hideyoshi? Sao cậu lại trở nên thế này?”

Hideyoshi không chỉ bị đánh không thương tiếc, cậu ấy còn bị trói chặt tay chân.

“LÀM…LÀM SAO CÓ CHUYỆN NÀY ĐƯỢC!!!”

Yuuji mở to mắt thét lớn, kế hoạch của hắn đã thất bại.

“…Mình đã biết Yuuji đang nghĩ gì.”

Kirishima mỉm cười với Yuuji. Dù Yuuji cố gắng lợi dụng việc hắn và Kirishima là bạn thân từ nhỏ, điều này hóa ra lại bất lợi cho chúng tôi!

“Tuy vậy, có người đã làm rò rỉ thông tin.”

Kinoshita nói một điều rất lạ --- một người nào đó làm rò rỉ sao? Nếu một người không hề để ý đến chúng tôi từ trước đến giờ, chuyện đối phương có được thông tin rò rỉ này là điều không thể, bởi vì ngay cả tôi còn không biết đến việc đó.

“Hư…xin lỗi Yuuji, mình thất bại rồi…”

Hideyoshi đứng dậy khỏi sàn, ngậm chặt môi với vẻ nhận lỗi.

Tuy thế, ngoài chuyện này ra, thấy Hideyoshi mặc sườn xám bị trói chặt lại khiến tôi đau cả mắt. Hình ảnh này làm tôi liên tưởng đến một thứ tôi không nên nghĩ đến.

“…! (Tách tách tách)”

“Muttsurini! Cậu đến đây khi nào?”

Muttsurini đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi, nhấn nút chụp như điên.

“Đừng chụp hình nữa, đi cởi trói cho Hideyoshi đi (Nhớ bán cho tớ mấy tấm hình đó khi cậu chụp xong)!”

“Akihisa, ý định thật của cậu bị bại lộ rồi kìa.”

Oái! Con người thật của tôi lỡ buột miệng.

“…Xong ngay.”

Sau khi khẽ gật đầu, Muttsurini nhanh chóng đến chỗ Hideyoshi để cởi trói cho cậu ấy. Nếu có thể, tôi hi vọng cậu ấy không quên chụp mấy tấm hình.

“Tôi sẽ rất vui nếu hai cậu chịu nhận thua. Tôi không muốn mang tiếng bắt nạt kẻ yếu.”

“Hừ…!”

Yuuji cau mày khi nghe thấy lời khuyên bỏ cuộc của Kinoshita.

Kế hoạch của Yuuji thất bại. Vì thế, chúng tôi chỉ còn cách đối đầu trực tiếp. Nếu tình hình cứ thế này, chúng tôi sẽ thua cuộc, hoàn toàn không có cơ hội.

Trong tình cảnh nguy cấp bây giờ, đã đến lúc tôi tỏa sáng.

(Yuuji, tớ có ý kiến này. Cứ lặp lại theo tớ.)

(Ý kiến? Cậu định làm ---)

(Không còn thời gian chần chừ nữa đâu. Mọi việc nhờ vào cậu vậy.)

(Ừm, ờ.)

Để đối thủ của chúng tôi không phát hiện ra việc này, tôi tiến sát bên Yuuji như thể không có chuyện gì xảy ra. Và rồi, để đảm bảo thêm, tôi gọi Hideyoshi.

(Rồi bắt đầu thôi. Cứ nói theo những gì tớ nói, và cố gắng càng tự nhiên càng tốt, được không?)

(Hiểu rồi. Lần này đành nhờ cậu giúp thôi.)

Yuuji gật đầu. Được rồi, hãy để trận đấu tiếp diễn!

Nghe mình nói đây, Shouko.

“Nghe mình nói đây, Shouko.”

Yuuji nói theo tôi. Tốt lắm, rất tốt.

Mình rất cảm kích vì cậu đã có ý định này. Tuy nhiên, mình đã có kế hoạch riêng.

“Mình rất cảm kích vì cậu đã có ý định này. Tuy nhiên, mình đã có kế hoạch riêng.”

“…Kế hoạch của Yuuji?”

Mình muốn sử dụng chính khả năng của mình lấy chiếc vé, để mình có thể hạnh phúc cùng cậu.

“Mình muốn sử dụng chính khả năng của mình lấy chiếc vé, để mình có thể hạnh phúc cùng cậu – CÁI GÌ? KHOAN ĐÃ, CHỜ MỘT CHÚT!”

Yuuji hoảng loạn khi hắn cố gắng quay lại nhìn tôi. Tuy vậy, tôi sẽ không để hắn làm điều đó. Tôi nắm chặt đầu Yuuji một cách mạnh bạo từ phía sau.

“…Yuuji.”

Kirishima nhìn chăm chú Yuuji như bị mê hồn. Kế hoạch của tôi thành công giống phép nhiệm màu.

Nên bạn hãy lùi bước. Và nếu bọn mình thắng, mình sẽ cưới cậu.

“AI LẠI ĐI LÀM CÁI TRÒ QUÁI QUỶ ĐÓ HẢ! ĐỒ NGU THỜI ĐẠI!”

Yuuji cố hết sức để vùng vẫy. Vô ích thôi, tớ đã đoán được phản ứng của cậu rồi.

“Xuống địa ngục đi!!”

“Hử?”

Tôi nhấn vào động mạch cảnh của hắn. Cứ thế này thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn thôi.

“…Yuuji.”

Kirishima không thể chờ đợi để nghe thêm được nữa. Hãy yên tâm. Tớ sẽ hoàn thành ước mơ của cậu!

Mọi việc đành nhờ cậu vậy, Hideyoshi.

Xong ngay.

Đã đến lúc Hideyoshi, hiện đang đứng kế bên tôi, hành động. Chúng tôi sẽ sử dụng khả năng giả bất kì giọng nói nào của Hideyoshi để bồi thêm một phát súng ân huệ!

“Vì vậy xin cậu hãy rút lui. Và nếu mình thắng, chúng ta sẽ cưới nhau. Mình yêu cậu, Shouko.”

Những từ cuối cùng cũng đã được nói ra, thật khó để kết luận rằng chính Yuuji có nói câu đó ra không.

Mà nhắc mới nhớ, Hideyoshi thêm vào một số từ mà tôi không báo trước cho cậu ấy…có lẽ Hideyoshi thích giả giọng kiểu này sao?

“…Yuuji, mình cũng yêu bạn…”

“Khoan…khoan đã…Tôi chưa bao giờ nói rằng…ẶC ẶC!!”

Tôi mạnh tay bóp cổ hắn để làm cho tên Yuuji thiếu thành thật kia không phản đối được.

“AHAHAHAHAHA! THẾ THÌ ĐỐI THỦ MẠNH NHẤT ĐÃ BỊ VÔ HIỆU HÓA! CẬU LÀ NGƯỜI DUY NHẤT CÒN SÓT LẠI, KINOSHITA YUUKO!”

“ĐỒ…ĐỒ HÈN HẠ…!”

Kirishima ôm chặt cái xác của Yuuji và tựa đầu mình trên ngực của hắn. Tay chân của Yuuji bủn rủn mất hết cả sức sống. Có lẽ chỉ do tôi tưởng tượng ra thôi.

“Tuy vậy, dù chỉ còn mình tôi, tôi vẫn có thể hủy diệt cậu! TRIỆU HỒI!”

“Hoho. Thật vậy sao? Cậu nên căm thù trận đấu này vì đây là môn giáo dục thể chất đi!”

Tôi ra hiệu cho Muttsurini. Đây là kế hoạch mà Yuuji đã dự định từ đầu!

“Tiến lên, trẹo hồi!”

…triệu hồi.

Linh thú hiện lên theo tiếng gọi của chủ nhân. Bên kia là một linh thú mà ngay cả Kinoshita lớp A cũng không thể chiến thắng ---

“Hả? Không phải đó là Tsuchiya…”

Linh thú của Muttsurini. Đây là tuyệt chiêu bí truyền ‘thay thế linh thú’ (một mánh khóe không bị trọng tài bắt là một kĩ năng cấp độ cao!).

“…Tăng tốc.” “Đúng…đúng là hèn hạ --- OAAAAA!!” Người chiến thắng đã được định đoạt chỉ trong cú đánh đầu tiên với chiếc còng tay. Nếu như môn đó là giáo dục thể chất, không ai có thể đánh bại Muttsurini! Giáo dục thể chất Kinoshita Yuuko lớp A 321 điểm & Kirishima Shouko lớp A Không biết VS Tsuchiya Kouta lớp F 511 điểm & Sakamoto Yuuji lớp F Không biết “TUYỆT VỜI! ĐÂY LÀ CHIẾN THẮNG CỦA MÌNH VÀ YUUJI!” Tôi cất tiếng công bố trước cả trọng tài.

“…Theo trận đấu vừa rồi ---”

A, có vẻ như người chiến thắng vẫn chưa được quyết định. Không thể làm gì hơn.

“Kirishima, cậu có thể xem như bọn tớ đã thắng không?”

“…Chuyện đó…”

“Shouko, mình yêu cậu (Hideyoshi nói).”

“…Chúng tôi đã thua.”

Kirishima thừa nhận thua cuộc. Với câu nói trên, cả hai bên đều đã đồng ý đây là chiến thắng đúng luật của chúng tôi.

“…Được rồi. Người chiến thắng là Sakamoto và Yoshii!!”

Sau khi chiến thắng, tôi giơ tay về phía khán giả để ăn mừng chiến thắng. Tuy vậy, đám đông lạnh lùng nhìn tôi. Cũng đúng thôi. Khán giả đến đây để xem một trận thắng do linh thú định đoạt, nhưng trong trận này, họ không được thấy linh thú nhiều.

“Vậy chúng tôi đi đây!”

Tôi cúi chào và nhanh chóng chạy biến mất với ý định về đến lớp trước khi những lời cằn nhằn đến lỗ tai tôi.

“Akihisa, cậu nhanh trí lắm.”

Hideyoshi ở bên cạnh tôi, vừa đi vừa sửa sang lại bộ sườn xám xộc xệch. Ôi, tôi có cảm giác sẽ có nhiều khách hàng bị thu hút hơn nếu cậu ấy vẫn cứ để như vậy.

“…Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Cảm ơn, tất cả là nhờ sự giúp đỡ rất lớn của Hideyoshi và Muttsurini.”

Xong trận này, chúng tôi chỉ còn trận chung kết. Mục tiêu của chúng tôi sẽ được hoàn tất, và Himeji không phải chuyển trường nữa.

“À nè, tụi mình nên bỏ Yuuji ở đó không?”

“Hả? Chắc không sao đâu nhỉ?”

“Chắc vậy. Nếu cậu đã nói thế, nên sẽ ổn thôi.”

“Ahaha. Yuuji cần phải thành thật hơn nữa ---”

“Bởi vì Kirishima bỏ thuốc cậu ấy và muốn lôi cậu ấy đi. Mình hơi lo.”

“K-KIRISHIMA! YUUJI CÒN PHẢI THI ĐẤU CHUNG KẾT NỮA! XIN CẬU ĐỪNG ĐÁNH THUỐC CẬU ẤY!!!”

Khi chúng tôi trở về, chúng tôi thấy tôi mắt vô hồn của Yuuji, và hắn đang mặc áo đuôi tôm.


Trở lại Câu hỏi thứ tư Quay về Trang chính Tiến tới Câu hỏi thứ sáu