Difference between revisions of "Date A Live:Tập 1 Chương 3"

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
 
Line 357: Line 357:
 
“Eh…?!”
 
“Eh…?!”
   
Shidou cảm thấy tim mình đang thắt lại. Vì trước mặt cậu là cô nàngTobiichi Origami.
+
Shidou cảm thấy tim mình đang thắt lại. Vì trước mặt cậu là cô nàng Tobiichi Origami.
   
 
Và, còn hơn thế nữa. Vì té bật về phía sau, nên giờ đây, trước mắt Shidou là đôi chân đang dang rộng theo hình chữ M…màu trắng.
 
Và, còn hơn thế nữa. Vì té bật về phía sau, nên giờ đây, trước mắt Shidou là đôi chân đang dang rộng theo hình chữ M…màu trắng.
Line 1,897: Line 1,897:
   
 
<noinclude>
 
<noinclude>
  +
 
==Chú thích==
 
==Chú thích==
   

Latest revision as of 17:35, 18 February 2020

Chương 3: Tên cậu là...[edit]

Phần 1[edit]

“Thấy sao nào!”

Shidou vung tay lên trời, bàn tay vẫn nắm chặt cái tay cầm.

Đã mười ngày – kể cả ngày nghỉ – trôi qua, từ khi cậu bắt đầu tập luyện với Kotori và Reine.

Cuối cũng cậu cũng lấy được happy ending.

…Mà khoan, để được như ngày hôm nay thì quá khứ ‘tốt đẹp’ của Shidou đã bị đào bới bao nhiêu lần nhỉ?

“…Ừm, tuy mất khá nhiều thời gian, nhưng bước 1 đã hoàn tất.”

“Và, cậu ta đã mở được hết các CG, nên chắc là tôi sẽ chấm anh ấy đạt. …Nhưng dù sao thì, đây chỉ là ảo thôi.”

Liếc nhìn phần giới thiệu đang chạy trên màn hình, Reine và Kotori thở dài.

“Rồi, đến phần tiếp theo…bắt đầu với những cô gái ở ngoài đời nào. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

“…Hm, vậy có ổn không?”

“Không sao. Cùng lắm thì Shidou sẽ trở thành cặn bã xã hội thôi.”

“Em vừa nói cái gì thế?”

Shidou vẫn đang im lặng lắng nghe nãy giờ, nhưng đến nước này thì cậu ta không chịu được nữa.

“Urg, anh đang nghe trộm đấy à? Thói quen đó không tốt đâu. Ôi, tên nghe lén xấu xa.”

Kotori khẽ nhăn mày, vừa che miệng vừa nói.

“Nói trước mặt anh thì sao mà không nghe được.”

Shidou la lên, và Kotori chỉ khẽ phẩy tay để nhắc cậu ta im lặng.

Điều đó làm cậu ta cảm thấy mình mới là kẻ đang lảm nhảm ở đây.

“Rồi, Shidou này. Về bài luyện tập tiếp theo…”

“Không ngạc nhiên lắm, nhưng, cái gì cơ?”

“Xem nào… nên chọn ai bây giờ.”

“Hả?

Shidou nghiêng đầu nhìn Reine điều khiển cái máy tính trước mặt cô. Trên màn hình xuất hiện một số hình ảnh ở trong ngôi trường.

“…Đúng, phải chọn mức độ dễ trước, cô ấy thì sao?”

Reine chỉ tay về góc phải màn hình – vào Tama-chan.

Kotori nhíu mày trong tích tắc.

“ –Cũng được. Cô ta ổn đấy.”

Kotori nở một nụ cười tinh quái.

“…Shin. Chúng ta đã có mục tiêu kế tiếp.”

“K-Kiểu luyện tập gì nữa đây?”

Shidou hỏi, cố gắng nén nỗi lo sợ của mình, và Reine trả lời.

“…À, trong thực tế, khi một Tinh linh xuất hiện, chúng tôi sẽ giấu một hệ thống liên lạc trong tai cậu, và cậu sẽ nghe theo hướng dẫn của chúng tôi – để xử lý tình huống. Chúng tôi muốn cậu làm quen bằng bài thực hành này trước.”

“Vậy, tôi cần phải làm gì?”

“…Ờ thì, hãy đi cưa cô Okamine Tamae.”

“Hả?!”

Cậu ta nhăn mặt, hét lên.

“Có gì không?”

Kotori cười mỉm, có vẻ như đang tận hưởng phản ứng của cậu ta.

“Dĩ nhiên…! Không đời nào mà anh…!”

“Anh sẽ phải đối đầu với một kẻ địch khó khăn hơn trong thực tế đấy.”

“– Đ-Đúng là như thế, nhưng…!”

Reine gãi gãi đầu.

“…Tôi nghĩ đó là người thích hợp nhất lúc này. Có vẻ như, cậu mà có tỏ tình thì cô ấy cũng sẽ không nhận lời, và cô ấy không giống như một bà tám nhiều chuyện cho lắm…Ừm, nếu cậu không thích, tôi vẫn có thể chuyển đối tượng thành một học sinh nữ nào đó…”

“Ư ư ư…”

Một khung cảnh không lấy gì làm dễ chịu xuất hiện trong đầu Shidou. Cô gái mà cậu vừa mới tỏ tình quay về lớp học và tụ tập cùng với đám bạn của cô. “Này này, Itsuka-kun hình như, vừa mới tỏ tình với tớ đấy~” “Ồ~, thật không~? Mặc dù cậu ta tỏ vẻ không hứng thú với con gái, nhưng mà tỏ tình thì…bạo thật đấy.” “Nhưng mà cậu ta không có cửa đâu~” “Dĩ nhiên rồi. Cậu ta trông cù lần thấy mồ~” “A, tớ đã cố né từ đó rồi mà~, ahahahaha.”

…Có vẻ như cậu ta vừa tự làm tổn thương mình.

Nhưng, nếu đó là Tamae-san, thì chắc chắn là điều đó sẽ không xảy ra. Dù sao thì cô ấy cũng là một phụ nữ trưởng thành mà. Cô ấy chắc là sẽ lờ nó đi và coi nó như là một trò đùa của học sinh thôi.

“Vậy, anh sẽ chọn gì? Ngoài đời, thất bại đồng nghĩa với cái chết, cho nên anh chỉ có duy nhất một cơ hội thôi.”

“…Cô giáo đi.”

Kotori hỏi, và Shidou trả lời với lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh.

“…Tuyệt.”

Reine khẽ gật đầu, sau đó đưa cho Shidou một thiết bị nhỏ lấy từ trong hộc bàn. Rồi cô lấy ra một thứ gì đó như là thiết bị thu nhận tín hiệu với một tai nghe và mic đi kèm, và đặt nó trên bàn.

“Đây là cái gì?”

“…Thử đặt nó vào trong tai đi.”

Cậu đặt nó vào trong tai theo lời của Reine.

Sau đó, cô cầm cái mic lên, và khẽ nhấc môi.

…Cậu có nghe thấy không?

“Whoa!?”

Giọng nói của Reine bất ngờ vang lên trong lỗ tai của Shidou, làm cậu nhảy dựng lên.

…Tốt, có vẻ như không có trục trặc gì. Cậu nghe rõ không?

“Ư-Ừm…tôi nghĩ là rõ.”

Shidou trả lời, và Reine ngay lập tức đeo cái tai nghe đang để trên bàn.

“…Nn, tốt. Bên này cũng không gặp trục trặc gì.”

“Eh? Cái đó thu được tiếng của tôi à? Nhưng mà ở chỗ tôi có thứ gì giống mic đâu…”

“…Nó được tích hợp với một microphone cực nhạy, có khả năng khử tiếng ồn, và chỉ truyền những âm thanh quan trọng nhất cho chúng tôi.”

“Haaah…”

Sau đó, Kotori lại đặt một thứ bé tí tẹo lên bàn.

Cô búng nhẹ tay, và nó dang rộng đôi cánh, bay lên không trung như một con côn trùng nhỏ.

“Đ-Đó là gì?”

“…Nhìn đi.”

Reine mở cái máy tính lên, và trên đó xuất hiện một hình ảnh.

Đó là căn phòng mà Kotori, Reine và Shidou đang ở.

“Đó là…”

“Camery kỹ thuật số siêu nhỏ. Chúng tôi sẽ theo dõi cậu với cái này. Đừng lầm nó với một con muỗi mà đập nó nhé.”

“Huh…tuyệt thật.”

*Bốp*, và cậu bị đá vào mông.

“Sao cũng được, nhanh lên đi tên rùa bò kia. Mục tiêu ở lầu 3 dãy phòng học phía đông. Nó gần sát với chỗ này đấy.”

“…Rồi rồi.”

Shidou nhận ra rằng sẽ không ai thèm nghe những gì cậu nói, nên giờ cậu chỉ có thể gật đầu.

Nếu cậu từ chối, thì bọn họ sẽ chọn ra một mục tiêu khác. Shidou uể oải lết chân ra khỏi phòng.

Liếc qua liếc lại, cuối cùng cậu cũng thấy bóng Tamae-chan ở hành lang.

“Cô ơ—”

Shidou đột ngột ngưng lại.

Nếu nói to hơn một chút thì cô ấy sẽ nghe thấy, nhưng cậu muốn tránh sự chú ý của các giáo viên và học sinh còn ở đây.

“….Hết cách rồi.”

Shidou đành phải đuổi theo Tamae-chan.

Có vẻ như cô đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nên cô đứng lại và quay người về phía sau.

“Ồ, Itsuka-kun? Có chuyện gì hả em?”

“…U-Um—”

Tuy đó là khuôn mặt quen thuộc mà cậu ta vẫn thấy hằng ngày, nhưng việc nó trở thành mục tiêu để cậu tán tỉnh bỗng làm cậu trở nên lo lắng lạ. Shidou tự nhủ.

—Bình tĩnh. Đừng quên, đây chỉ là luyện tập. Anh không chết đâu mà lo.

Giọng của Kotori đột nhiên vang lên bên tai phải của cậu.

“Ngay cả khi em nói thế…”

“Eh? Gì thế?”

Tamae-chan nghiêng đầu thắc mắc khi thấy Shidou lầm bầm.

“A, không có gì ạ…”

Có lẽ đầu bên kia đang tức điên lên khi thấy Shidou nãy giờ vẫn không nói được gì, nên cậu lại nghe thấy một giọng nói từ hệ thống liên lạc.

Vô dụng thật –Từ giờ hãy cẩn trọng hơn nữa, và thử khen cô ta đi.

Cậu làm theo lời của Kotori, và nhìn Tamae-chan từ đầu đến chân để xem xem có chỗ nào đáng để khen không.

…Khoan, chờ đã. Shidou ngay lập tức bỏ cuộc. Theo một cuốn sách hướng dẫn mà cậu mới đọc vài ngày trước, có vẻ như thay vì khen hình thể của một người phụ nữ, thì chúng ta nên nói về những thứ khác để bắt đầu cuộc nói chuyện. Trong trường hợp này thì nhận xét về trang phục, đồ phụ tùng hoặc phong cách ăn mặc của họ thì sẽ tốt hơn.

“À, ừm, bộ đồ cô đang mặc…dễ thương lắm.”

“Eh…? Vậy à? Ahaha, em làm cô thấy ngượng quá.”

Tamae-chan cười, lộ rõ vẻ vui sướng khi được khen.

—Ohh? Đây có phải là dấu hiệu tốt không? Shidou khẽ nắm chặt tay lại.

“Vâng, nó hợp với cô lắm!”

“Phư phư, cảm ơn em. Nó là một trong những bộ cô thích nhất đấy.”

“Mái tóc của cô cũng thật tuyệt.”

“Eh, thật không?”

“Vâng, cả cặp mắt kiếng của cô cũng thế!”

“Ah, ahahahaha…”

“Và tuyệt hơn cả là cuốn sổ chủ nhiệm cô đang cầm!”

“Ừm…Itsuka-kun…?”

Cô ấy bắt đầu lúng túng khi chỉ còn có thể cười gượng.

Bắt đầu nói nhảm hả tên não phẳng kia.

Giọng của Kotori lại vang lên.

Nhưng, cậu không biết nên nói gì tiếp theo. Mọi thứ trở nên im lặng một cách đáng sợ.

“Anou…em chỉ muốn nói nhiêu đó thôi à?”

Tamae-chan khẽ nghiêng đầu.

Họ biết mình không còn nhiều thời gian nữa, và bất chợt, một giọng nói ngái ngủ khác vang lên.

…Được rồi. Vậy xin cậu hãy lập lại những lời sau đây nhé.

Cậu ta cảm thấy rất biết ơn Reine. Shidou khẽ gật, để cho thấy rằng cậu đã hiểu.

Và, cậu lặp lại những thứ mình nghe mà không cần suy nghĩ.

“Anou, cô ơi.”

“Gì thế em?”

“Dạo này, em thấy rất vui khi đến trường.”

“Vậy à? Điều đó rất tuyệt phải không?”

“Vâng. …Là vì…cô là chủ nhiệm của em đấy.”

“Eh…?”

Tamae-chan mở to mắt ngạc nhiên.

“Suỵt, e-em đang nói gì vậy. Sao bỗng nhiên em lại nói thế?”

Shidou tiếp tục nói theo những lời của Reine.

“Thật ra, từ lâu, em đã—”

“Ahaha…nó không ổn đâu. Cô rất trân trọng tình cảm của em, nhưng em biết đấy, cô vẫn là một giáo viên.”

Tamae mỉm cười khi chỉnh lại cuốn sổ chủ nhiệm.

Đúng như mong đợi ở một giáo viên – một người lớn. Cô đã thẳng thừng từ chối cậu ta.

…Hm. Chúng ta nên phản công như thế nào đây.

Reine – người đang thì thầm nãy giờ với Shidou, thở dài.

…Nếu tôi nhớ không lầm, thì năm nay cô ta 29 tuổi. Shin, thử nói cái này xem.

Không chút do dự, Shidou lặp lại những lời tiếp theo của Reine.

“Em nghiêm túc đấy. Em thật sự muốn—”

“Uhmm…em đang làm khó cô đấy.”

“Em thật lòng muốn, kết hôn với cô!”

—Giật.

Vẻ mặt của Tamae-chan thay đổi khi nghe đến từ ‘kết hôn’.

Và sau một khoảng thời gian im lặng, một tiếng nói nhỏ cất lên.

“…Em nghiêm túc chứ?”

“Eh…, à, haa…vâng.”

Shidou cảm thấy lúng túng khi thấy bầu không khí bị thay đổi đột ngột như thế này. Cậu trả lời, và đột nhiên, Tamae bước tới và ghì chặt tay áo cậu.

DAL v01 145.jpg

“Thật chứ? Cô sẽ qua tuổi 30 khi Itsuka-kun đủ tuổi kết hôn đấy, em biết không? Vậy có ổn không? Chúng ta có nên ra mắt bố mẹ của em không? Sau khi tốt nghiệp, em sẽ sống chung với cô chứ?”

Tamae giờ như một người khác. Cô tiến sát lại gần Shidou với ánh mắt sáng rực và hơi thở gấp gáp.

“Uh…uhm, cô ơi…?”

…Hm, có vẻ như nó hơi hiệu quả quá mức.

Reine thở dài, khi thấy Shidou càng lúc càng lùi ra xa.

“Ch-Chuyện gì đang xảy ra thế?”

Cậu hỏi Reine với âm lượng nhỏ nhất có thể.

…Thì, với phụ nữ, độc thân, 29 tuổi, từ ‘kết hôn’ như một lời nguyền chết người. Khi mà các bạn học cũ lần lượt xây dựng một tổ ấm cho riêng mình, gia đình thì gây áp lực, và cái mốc 30 tuổi càng lúc càng đến gần, thì cô ấy sẽ trở nên cực kỳ thiếu cẩn trọng. …Trong trường hợp này, tôi thấy từ ‘tuyệt vọng’ diễn tả đúng tình trạng của cô ấy hơn.

Reina nói với chất giọng khó hiểu hiếm thấy ở cô.

“Đ-Được rồi, nhưng mà giờ thì phải làm gì đây…!”

“Itsuka-kun này, em có rảnh không? Có vẻ em vẫn chưa đủ tuổi để ký vào giấy đăng ký kết hôn, vậy sao chúng ta không cắt máu ăn thề nhỉ. Chúng ta có thể mượn một con dao ở lớp mỹ thuật. Đừng lo, cô đảm bảo nó sẽ không đau đâu.”

Shidou muốn khóc thét lên. Từng lời của Tamae như đẩy cậu ta đến sát mép vực.

Ah, sẽ không tốt nếu cứ tiếp tục như thế này. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nên cậu hãy kiếm một lời xin lỗi thích hợp và chuồn thôi.

Shidou nuốt nước bọt, và sau khi bình tĩnh suy nghĩ, cậu nói.

“E-Em xin lỗi! Em không nghĩ là mình đã sẵn sàng để tiến xa như thế…! Hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra cô nhé…!”

Shidou la lên và vụt chạy đi.

“Ah, Itsuka-kun!?”

Cậu ta tiếp tục chạy khi nghe thấy giọng của Tamae gọi vói sau lưng mình.

Whew~, cô ta cũng có cá tính đó chứ.

Shidou có thể nghe thấy giọng cười vô tư của Kotori bên tai cậu. Shidou la lên khi vẫn đang tiếp tục chạy.

“Đừng xoắn anh như thế…! Sao em có thể cười—”

Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu.

“Vô t…!?”

“…!”

Shidou va phải một học sinh ở góc hành lang do đã quá chú tâm vào cuộc nói chuyện của mình, và té xuống.

“…X-Xin lỗi, cậu có sao không?”

Cậu ta lồm cồm bò dậy. Và…

“Eh…?!”

Shidou cảm thấy tim mình đang thắt lại. Vì trước mặt cậu là cô nàng Tobiichi Origami.

Và, còn hơn thế nữa. Vì té bật về phía sau, nên giờ đây, trước mắt Shidou là đôi chân đang dang rộng theo hình chữ M…màu trắng.

Khó khăn lắm cậu mới dứt ánh mắt ra khỏi đó được. Nhưng có vẻ như Origami không bận tâm lắm về điều đó.

“Mình ổn.”

Cô ấy nói và đứng dậy.

“Có chuyện gì thế?”

Và cô ấy hỏi cậu.

Nhưng có vẻ cô ấy không hỏi về lý do tại sao Shidou lại chạy trên hành lang. Hình như cô ấy muốn biết tại sao cậu lại vừa chạy vừa cúi gằm mặt xuống đất vừa che lỗ tai lại.

“…Không có gì, đừng lo. Tớ chỉ hơi sốc khi vừa gặp phải một tình huống mà tớ đã nghĩ là nó sẽ không bao giờ xảy ra…”

Tòa thành cuối cùng đã sụp đổ. Khả năng phán đoán của <Ratatoskr> thật sự rất nguy hiểm. Đó quả là một trò chơi hoàn hảo.

“Mình hiểu rồi.”

Origami đi tiếp sau khi nói thế.

Lúc đó, giọng của Kotori chợt vang lên bên tai cậu.

“—Tuyệt lắm Shidou. Hãy tiếp tục luyện tập với cô ta đi.

“H-Hả?!”

“Nó sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể lấy được dữ liệu từ những người cùng tuổi, thay cho một giáo viên. Và, tuy cô ta không phải là một Tinh linh, nhưng cô ta vẫn là một thành viên quan trọng trong AST. Đó là một mục tiêu tốt đấy chứ. Và em có thể chắc rằng, cô ta cũng không phải người thuộc dạng ngồi lê đôi mách đâu.”

“Em…em đang đùa à?”

Anh có muốn được nói chuyện với Tinh linh không?

“…”

Shidou thở thật sâu, bặm môi lại.

Cậu chuẩn bị tinh thần và gọi với theo Origami.

“To-Tobiichi.”

“Gì thế?”

Origami quay lại, như thể cô ấy đang chờ được nghe tiếng gọi đó.

Shidou hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ta vẫn giữ được bình tĩnh. Có lẽ sau vụ Tamae, cậu đã có thêm kinh nghiệm. Đúng, nếu như cậu không quá đà, nếu như cậu không quá đà thì mọi thứ sẽ OK.

“Bộ đồ cậu đang mặc trông dễ thương lắm.”

“Đồng phục.”

“…Phải rồi.”

Tại sao lại nói về trang phục hả, cái đồ sâu bọ.

Shidou có cảm giác như mình đang bị sỉ nhục nặng nề. Lạ thật!

Cậu ta lắc lắc đầu.—Tại vì nó có hiệu quả ở lần trước chứ sao…!

…Chúng tôi có nên giúp không?

Reine đề nghị giúp đỡ thêm một lần nữa. Có lẽ họ đang mất dần kiên nhẫn.

Shidou đang cảm thấy lo lắng, cậu không đủ tự tin để tiếp tục tự mình tiếp chuyện với Origami. Cậu khẽ gật đầu.

Shidou nghe theo tiếng nói bên tai phải, và bắt đầu nói.

“Tobiichi này.”

“Gì thế?”

“Tớ, thật ra,…đã biết cậu từ trước.”

“Tớ biết mà.”

Tobiichi trả lời ngắn gọn, nhưng phần còn lại của câu nói đó mới là thứ đáng ngạc nhiên.

“Tớ cũng vậy.”

“—!”

Shidou ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời. Có vẻ như nếu không nghe theo chỉ dẫn của Reine thì cậu sẽ phá hủy bước tiến triển này mất.

“—Vậy à. Tớ hạnh phúc lắm. …Hơn nữa, được chung lớp với cậu trong năm nay là điều làm tớ hạnh phúc nhất. Tớ đã ngắm cậu suốt cả tuần khi ở trong lớp rồi đấy.

Uwaaah, ngay cả Shidou cũng cảm thấy khó chịu với câu nói này. Có vẻ như đây là những gì mà một kẻ bám đuôi thường hay nói.

“Tớ hiểu.”

Tuy vậy, Origami,

“Tớ cũng vậy.”

Cô nhìn thẳng vào Shidou, và nói.

“…”

  • Ực*

Thực tế, Shidou chưa bao giờ dám nhìn Origami trong lớp cả.

Như để giúp bản thân bình tĩnh lại, cậu lặp lại những gì mình đang nghe được.

“Thật chứ? Nhưng mình còn làm nhiều hơn thế. Sau giờ học, mình luôn ở lại để ngửi bộ đồ thể dục của Tobiichi.”

Cậu ta nghĩ cô ấy sẽ té ngửa ra, nhưng vẻ mặt của Origami dường như không thay đổi tẹo nào.

Hơn nữa,

“Tớ cũng vậy.”

“……!?”

—Làm, với, của ai vậy!? Chắc là của cậu ấy, nhỉ!? Hãy nói rõ ràng ra đi mà!

Trán cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Và, hình như lời thoại của Reine và Kotori hơi lạ thì phải?

Nhưng, Shidou khó mà tự mình tiếp tục cuộc nói chuyện với cái đầu choáng váng như thế này.

“—Thế à? Có vẻ như chúng ta khá hợp nhau nhỉ.”

“Ừm.”

“Vậy, nếu được, thì cậu sẽ đi chơi với tớ chứ—đi quá xa rồi đấy!”

Cậu ta không thèm quan tâm đến buổi luyện tập hay bất cứ thứ gì khác nữa. Cậu chỉ đơn giản quay người lại và hét vào cái mic.

Dưới góc nhìn của Origami, cậu có vẻ giống như một tên điên vừa tỏ tình, và ngay lập tức biến thành một tsukkomi[1D 1] để tự sỉ mình.


…À ừm, tôi không nghĩ là cậu sẽ thực sự nói cái đó.

“Ai là người đã dặn mình phải lặp lại chính xác những gì nghe được thế nhỉ!”

Sau khi trút giận xong, cậu thở dài và quay người lại đối diện với Origami.

Origami trông vẫn lạnh lùng như mọi khi…nhưng, có thể là do cậu tưởng tượng, nhưng so với lúc nãy, mắt cô ấy có vẻ mở to hơn.

“À, ừm, hồi nãy…xin lỗi cậu, đó là do—”

“Cũng được mà.”

“………Hả?”

Shidou đứng đực mặt ra. Giống như một người vừa bị đánh choáng. Cậu há hốc mồm, và bắp chân thì đông cứng lại. Nói chung là giờ cậu giống như người bị chết đứng ấy.

—Chờ đã, gì thế này. Cô ấy vừa nói gì thế?

“G-Gì cơ?”

“Tớ nói là, đi chơi với cậu cũng được thôi.”

“C-CCCCCCCái gì?”

“Tớ không ngại chuyện đi với cậu đâu.”

“…?!”

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt của cậu. Shidou đặt tay lên trán, bình tĩnh, bình tĩnh nào, cậu ta tự nhủ.

Đùa à. Bình thường thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Làm gì có cô gái nào lại chịu hẹn họ với một chàng trai mà số buổi nói chuyện của hai người đếm trên đầu ngón tay chứ.

…Ừm, không phải là không thể, nhưng cậu không nghĩ là Origami sẽ trả lời như thế.

—Khoan đã. Shidou nhíu mày. Có thể, Origami chỉ đang hiểu nhầm thôi.

“Ah, aah…ý cậu là cậu sẽ đi với tớ đến một chỗ nào đó, phải không?”

“…?”

Origami khẽ nghiêng đầu.

“Ý cậu là sao?”

“Eh, à, không…Ừm, Tobiichi này, cậu nghĩ tớ đang nói về cái gì thế…?”

“Hẹn hò, không phải sao.”

“…!”

Shidou đứng như trời trồng.

Không hiểu tại sao, từ ‘hẹn hò’ mà Origami vừa nói nghe rất nguy hiểm.

“Bộ tớ nói sai à?”

“K-Không…Cậu không sai…Nhưng.”

“Tớ hiểu.”

Origami cư xử như không có chuyện gì xảy ra.

Shidou ngay lập tức cảm thấy mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm.

—Tại sao, tại sao mình lại nói ‘cậu không sai’ chứ! Không, mình vẫn có thể làm được, vẫn còn có cơ hội giải thích cho cô ấy biết đấy chỉ là hiểu lầm thôi.

Nhưng.


UUUUUUUuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu—————


“!?”


Tiếng chuông báo động đột ngột vang lên.

Và Origami thay đổi nét mặt gần như ngay lập tức.

“—Khẩn cấp. Xin lỗi cậu nhé.”

Cô ấy quay lại và chạy dọc hành lang.

“N-Này—”

Lần này thì cô ấy không dừng lại nữa.

“M-Mình nên làm gì đây, việc này…”

Trước khi kịp nghĩ hết, cậu nghe thấy một giọng nói hệ thống liên lạc.

Shidou, là không gian chấn đấy. Chúng ta phải về <Fraxinus> ngay lập tức.

“V-Vậy, một Tinh linh sắp xuất hiện thật à…?”

Shidou hỏi, và sau một phút im lặng, Kotori trả lời.

Phải. Và dự đoán là Tinh linh sẽ xuất hiện ở trường ở đâyTrung học Raizen.


Phần 2[edit]

Bây giờ là 5:20 chiều.

Ba người bọn họ đã lách qua những học sinh đang di tản, di chuyển đến không hạm <Franxinus>, và giờ thì họ đang theo dõi những thông tin xuất hiện trên màn hình ở đài chỉ huy.

Kotori và Reine đã thay đồng phục của mình, hai người liên tục trao đổi với nhau, đôi lúc họ gật đầu, nhưng Shidou không tài nào hiểu được ý nghĩa của những con số đó.

Thứ duy nhất mà cậu ta hiểu là tấm bản đồ biểu diễn trường học của cậu ở góc phải màn hình.

“Hiểu rồi, mm.”

Kotori, ngồi ở ghế chỉ huy, đang trao đổi một số thứ với những thành viên bên dưới khi miệng đang ngậm một cây Chupa Chups. Cô khẽ nhếch môi.

“—Shidou.”

“Gì thế?”

“Em cần anh bắt đầu công việc, ngay lập tức. Đi chuẩn bị đi.”

“…”

Lời nói của Kotori làm Shidou đờ người ra.

Ừm, cậu ta cũng biết sớm hay muộn gì thì chuyện này cũng sẽ xảy ra, và đáng ra cậu đã phải chuẩn bị tinh thần từ trước.

Thế nhưng, cậu không thể che giấu được sự lo lắng của bản thân khi đối mặc với thực tại.

“—Chỉ huy thật sự để tên đó tham gia một trận chiến thật sự à?”

Kannazuki, người đang đứng sát ghế chỉ huy, đột nhiên hỏi.

“Đối phương là một Tinh linh. Thất bại đồng nghĩ với cái chết. Chưa chắc tên đó đã luyện—hự.”

Trước khi kịp nói hết câu, Kannazuki đã lãnh một đấm vào phần bụng dưới.

“Nghi ngờ quyết định của ta à, ngươi gan lắm Kannazuki. Được, hình phạt cho ngươi sẽ là: trừ khi được ta gọi, thì ngươi lúc nào cũng phải kêu như một con lợn.”

“E-Éc.”

Không hiểu tại sao Kannazuki lại phản ứng như thể đã quen với chuyện này từ lâu rồi.”

Shidou quệt mồ hôi trên mặt.

“…Nhưng, Kotori này, Kannazuki cũng có phần đúng ấy chứ…”

“Ara, anh trai, từ khi nào mà anh có thể nghe được tiếng lợn kêu vậy? Đúng như mong đợi ở một con lợn mà.”

“Đ-Đừng coi thường lợn nhé! Nó là một con vật rất phi thường đấy.”

“Em biết. Chúng rất khỏe, và rất thích sự sạch sẽ. Có người còn nói rằng chúng thông minh hơn cả chó đấy. Nên, để tưởng nhớ thuộc hạ Kannazuki yêu quý và ông anh trai Shidou đáng tự hào này, với tất cả lòng kính trọng, em sẽ gọi hai người là lợn. Lợn. Đồ con lợn.”

“…Guuu.”

Nó nghe không ‘tôn kính’ lắm thì phải.

Tuy vậy, Kotori rất hiểu câu hỏi của Kannazuki và nỗi lo lắng của Shidou. Cô chỉ thẳng cây kẹo, và quay về phía màn hình.

“Shidou, anh khá may mắn đấy.”

“Eh…?”

Cậu nhìn về phía màn hình theo Kotori.

Cả đống thứ khó hiểu đang nhảy nhót trên màn hình, nhưng - ở góc phải, cậu nhận ra một thứ gì đó khác biệt.

Trong trường của cậu, có một chấm nhỏ màu đỏ, và bao quanh nó là rất nhiều chấm vàng.

“Màu đỏ là Tinh linh, màu vàng là đội AST.”

“…và, cái này thì may mắn ở chỗ nào?”

“Nhìn đám AST đi. Thấy không, họ vẫn chưa di chuyển.”

“Ahh…hình như vậy.”

“Họ đang đợi Tinh linh di chuyển ra ngoài.”

“Sao vậy? Họ không tính xông vào à?”

Kotori nhún vai.

“Anh phải suy nghĩ cho kỹ trước khi nói chứ. Chuột chũi coi bộ còn thông minh hơn anh đấy.”

“S-Sao em lại nói thế!”

“CR-Units không được tạo ra để chiến đấu ở những khu vực nhỏ hẹp. Mà cho dù nó có rộng hơn, thì vẫn còn rất nhiều vật cản và hành lang hẹp, nên trong một tòa nhà, tính cơ động sẽ giảm đi rất nhiều, chưa kể đến tầm nhìn bị hạn chế nữa.”

Kotori búng tay. Màn hình chuyển sang khung cảnh trường học hiện tại.

Một cái hố nông xuất hiện ở giữa sân trường, và xung quanh nó, kể cả một phần của ngôi trường, đã bị cắt ngang một cách gọn gẽ. Giống y như khung cảnh mà Shidou đã thấy vài ngày trước.

“Sau khi xuất hiện ở sân trường, có vẻ như cô ta đã đi vào trong. Không phải lúc nào cũng may mắn như thế đâu. Giờ anh có thể nói chuyện với Tinh linh mà không bị AST làm phiền rồi.”

“…Ồ, hiểu rồi.”

Cậu cuối cùng cũng hiểu.

Tuy vậy, Shidou nhíu mày, vì Kotori lại làm cậu suy nghĩ đến một vấn đề khác.

“Nếu Tinh linh xuất hiện ở bên ngoài, thì anh sẽ tiếp cận như thế nào đây?”

“Đợi cho đám AST bị hạ gục, hoặc nhảy vào giữa trận chiến, đại loại vậy.”

“…”

Và cậu ta cảm thấy biết ơn tình huống này hơn.

“Nn, nên nhanh thôi. –Shidou, cậu vẫn còn giữ hệ thống liên lạc chứ?”

“À, vâng.”

Cậu chạm vào tai phải. Nó vẫn còn ở đó.

“Được rồi. Camera sẽ luôn theo sát cậu, nên nếu có khó khăn thì cố làm một dấu hiệu gì đó, và gõ vào tai nghe hai lần nhé.”

“Mm…hiểu rồi. Nhưng…”

Shidou nheo mắt lại, và nhìn về phía Kotori với Reine.

Từ những buổi luyện tập mà cậu đã trải qua, cậu tin chắc rằng họ cực kỳ vô dụng trong những chuyện như thế này.

Kotori mỉm cười, có lẽ là do cô đã đoán ra được những gì mà cậu đang nghĩ.

“Anh đừng lo. Có rất nhiều người đáng tin cậy ở <Franxinus>.”

“T-Thật không?”

Shidou hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, và Kotori đứng bật dậy, vung áo khoác ra.

“Chúng ta có,”

Và cô hăng hái chỉ vào từng người đang ngồi ở dưới.

“5 lần kinh nghiệm trong việc kết hôn, Bậc Thầy Tình Cảm ●<Trắc trở Tình duyênĐã Nghỉ hưu> Kawagoe!”

“Nghĩ là ông ấy đã ly dị 4 lần rồi!”

“Nổi tiếng với những người đàn bà Philippines ở cửa hàng vào ban đêm, <Ông chủ> Mikimoto!”

“Hình như ông ấy nổi tiếng vì tiền mà nhỉ!?”

“Tình địch của cô ấy luôn gặp phải bất hạnh. Người phụ nữ lúc 2 giờ●<Thích đóng đinhHình nhân> Shiizaki.”

“Chắc chắn là cô ấy đã bị nguyền rồi!”

“Người đàn ông với một trăm cô dâu,●<Phá hủy●không gianKẻ du hành xuyên không gian> Nakatsugawa.”

“Chắc phải có cô nào đó thuộc chiều không gian thứ ba nhỉ!?”

“Vì tình yêu sâu đậm của cô, mà tòa không cho phép cô đứng gần người yêu của mình trong bán kính 500m,●<Người đang trong giai đoạn thử thách> Minowa!”

“Tại sao chỉ toàn là những con người như thế này ở đây vậy!”

“Tài năng của họ là hoàn toàn có thật!”

Kotori lầm bầm ở dưới chỗ của mình.

“N-Ngay cả khi em nói thế…”

“Sao cũng được, nhanh biến đi. Nếu mà Tinh linh bước ra thì đám AST sẽ bu quanh chỗ đó đấy.”

Shidou bắt đầu phàn nàn, và Kotori nhanh chóng ‘tặng’ cậu một cú đá vào mông.

“…Au, e-em…”

“Đừng lo. Nếu là anh thì, có chết 1 hay 2 lần cũng không sao đâu. Anh có thể chơi lại mà.”

“Đừng đùa với anh, trông anh giống thợ sửa ống nước[1D 2] lắm à?”

“Mamma Mia[1D 3]. Tin tưởng em gái thì sẽ được hạnh phúc đấy, anh biết không?”

“Anh không muốn nghe điều đó từ một đứa em gái không biết nghe lời anh trai mình.”

Shidou thở dài, và ngoan ngoãn bước đến cái cửa.

“Chúc may mắn.”

“Ừm.”

Cậu vẫy tay với Kotori, người đang giơ ngón cái lên để chúc cậu may mắn.

Tim của Shidou vẫn đang đập thình thịch, nhưng – cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tiêu diệt họ, làm họ có tình cảm với mình, hay là giải cứu thế giới.

Cậu không quan tâm.

Chỉ đơn giản là, cậu muốn nói chuyện với cô ấy một lần nữa.


Thiết bị vận chuyển đặt ở tầng dưới của <Fraxinus> có thể dịch chuyển hoặc tiếp nhận mọi thứ, miễn là thứ đó không bị cản bởi bất kỳ vật gì.

Cậu cảm thấy như bị say sóng khi lần đầu được dịch chuyển bởi thứ đó, nhưng giờ thì cậu (hình như) đã quen với nó.

Sau khi nhận thấy mình đang đứng ở trường học, Shidou khẽ lắc đầu.

“Giờ thì, mình nên làm gì trước—”

Cậu đột nhiên ngừng lại.

Vì, giống như một trò đùa tai ác, bức tường trước mặc Shidou đã bị xẻ ra làm hai, và cậu đang nhìn xuyên qua nói.

“Không thể tin được…”

Tốt, hãy vào bằng lối đó đi.

Cậu nghe thấy giọng Kotori từ hệ thống liên lạc.

“…Hiểu rồi.” Shidou lầm bầm, và bước vào bên trong. Nếu chần chừ ở đây, thì Tinh linh đó có thể sẽ đi lang thang ra ngoài. Hoặc, cậu sẽ bị đội AST phát hiện, và đưa vào diện ‘cần bảo vệ’.

“Nhanh chân lên. Tín hiệu phát ra cách chỗ này ba tầng lầu, ở phòng học thứ tư.”

“Đã rõ…”

Shidou hít một hơi thật sâu, và phóng thật nhanh lên cầu thang.

Cậu ta đến đó trong vòng chưa đầy một phút.

Tim cậu đang đập như điên khi nghĩ đến Tinh linh đang đứng trong đó.

“Eh—đây là, lớp 2-4. Chẳng phải là lớp của anh sao?”

Ara, thế à? Càng tiện chứ sao. Giờ anh đã có lợi thế sân nhà rồi đấy.

Nói thì nói thế, nhưng cậu ta chỉ mới vừa nhập học, nên cũng không thể nói rằng cậu đã quen với nơi này được.

Dù sao thì, cậu phải nói chuyện với cô trước khi cô kịp làm một cái gì đó.

“…Ồ, chào cậu. Cậu đang làm gì ở đây thế?”

Cậu lặp đi lặp lại câu nói đó hàng trăm lần trong đầu.

Và rồi, Shidou mở cánh cửa lớp học ra.

Căn phòng nhuộm màu đỏ rực của nắng.

“—”

Trong chốc lát.

Cậu quên sạch những gì mình định nói.

“Ah—”

Dãy thứ tư, bàn hai, kế cửa sổ - ngay trên bàn của Shidou, cô gái với mái tóc đen dài và bộ trang phục kỳ lạ bao quanh cơ thể đó đang ngồi chống chân trước mặt cậu.

Cô hững hờ nhìn tấm bảng.

Đôi mắt khép hờ của cô, sáng lấp lánh, nhưng chất chứa đầy phiền muộn.

Ánh sáng chiếu khắp nửa người của cô.

Ai cũng có thể bị cô ấy hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy vậy, khung cảnh gần như hoàn hảo đó ngay lập tức bị phá vỡ.

“—Ưm?”

Cảm thấy sự hiện diện của cậu, cô mở to đôi mắt và nhìn về phía Shidou.

“…! N-Này—”

Shidou cố gắng để lấy lại bình tĩnh, cậu giơ tay lên… hoặc đúng hơn, cậu có ý định giơ tay lên.

—Vụt.

Cậu ta nghĩ cô ấy chỉ đơn thuần vẫy tay chào, nhưng một luồng sáng màu đen bay xẹt qua mặt cậu.

Ngay lập tức, cánh cửa phòng học, và cánh cửa sổ đối diện bên hành lang đổ sập xuống.

“…!?”

Shidou không dám nhúc nhích. Cậu khẽ đưa tay lên má, dòng máu chảy dọc theo ngón tay của cậu.

Tuy nhiên, cậu không thể đứng mãi như thế.

Shidou!

Kotori la một tiếng như muốn làm rách cả màng nhĩ của cậu.

Cô gái, với nét mặt u buồn, vung cánh tay lên. Trong lòng bàn tay của cô ấy là những quả cầu màu đen lấp lánh.

“Chờ đ…”

Cậu ta nhanh chóng núp vào một bức tường gần đó.

Trong chốc lát, những tia sáng bắn liên tục vào chỗ Shidou vừa đứng. Chúng dễ dàng xuyên thủng bức tường của trường học và bay ra ngoài.

Dù vậy, những tia sáng vẫn tiếp tục bắn ra.

“C-Chờ đã. Mình không phải là kẻ địch.”

Shidou vội nói.

Có vẻ như cô ấy đã nghe cậu, khi mà những tia sáng đã ngừng bắn ra.

“…Hộc, mình có thể vào được không…?”

Em thấy cô ta không chuẩn bị sẵn sàng để tấn công. Nếu muốn, cô ta có thể thổi tung cả chỗ đó cùng với Shidou. Mặt khác, cù cưa ở đây không tốt. Anh vào đi.

Cái camera chắc cũng đã ở bên trong.

Cậu nuốt nước bọt, và bước vào lớp.

“…”

Cô nhìn Shidou như thể đang thăm dò cậu, với ánh nhìn đầy nghi ngờ và thận trọng.

“B-Bình tĩnh nào—”

Cậu chậm rãi bước vào, giơ hai tay lên để chứng minh rằng mình không có ý định xấu.

Tuy vậy,

“—Đứng lại.”

Phần sàn nhà ngay sát chân của Shidou bị cắt ra bởi một tia sáng, cùng với giọng nói lạnh lùng của cô. Cậu vội vàng rụt người lại.

“…”

“Ngươi là ai?”

“…Ahh, mình là—”

Chờ chút.

Không hiểu tại sao, Kotori lại không cho cậu trả lời.


Màn hình ở khoang chính của <Fraxinus> đang hiển thị bức hình của Tinh linh – người đang mặc một bộ váy làm từ những tia sáng đó.

Khuôn mặt quyến rũ, được tô điểm với cái nhìn sắc bén đang hướng về bên phải camera – hướng về phía Shidou.

Bao quanh cô là rất nhiều thông số về ‘mức độ tình cảm’. Reine đang phân tích các con số thể hiện tâm trạng của cô ấy.

Khung thoại thể hiện cuộc nói chuyện của hai người hiện lên ở dưới màn hình nhờ vào hệ thống AI trong <Fraxinus>.

Nó giống hệt như trò chơi mà Shidou dùng để luyện tập.

DAL v01 171.jpg

Vài thành viên được lựa chọn đang chăm chú vào màn hình gal game khổng lồ đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đó quả là một khung cảnh kỳ dị.

Và rồi – Kotori đột nhiên nhíu mày.

Ngươi là ai.

Khi Tinh linh đó hỏi Shidou, khung hình bỗng rung nhẹ với một tiếng *beep*.

“Đ-Đây là—”

Một cửa sổ mới xuất hiện giữa màn hình trong sự bối rối của một số người.

① “Mình là Itsuka Shidou, và mình đến đây để giúp cậu!”

② “Mình chỉ vô tình đến đây thôi, đừng giết mình.”

③ “Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ.”

“Các lựa chọn—”

Kotori ngậm chặt cây kẹo mút trong miệng.

Realizer phân tích mà Reine dùng , cùng với hệ thống AI của <Fraxinus>, đã dò ra những thay đổi ở nhịp tim, hay sóng não của Tinh linh, và nhanh chóng hiển thị những câu trả lời phù hợp nhất.

Thời gian đếm ngược chính là giới hạn trước khi tâm trạng của Tinh linh trở nên xấu đi.

Nói cách khác, lựa chọn đúng sẽ giúp họ có được cảm tình của Tinh linh.

Nhưng nếu ngược lại, thì—

Kotori nhanh chóng kéo cái mic lại gần, và ngăn không cho Shidou trả lời.

“Đợi đã.”

—?

Shidou nghe thấy tiếng thì thầm trong tai mình. Cậu đang tự hỏi tại sao Kotori lại ngăn mình lại.

Họ không thể để Tinh linh chờ mãi được. Kotori ra lệnh cho các thành viên ở dưới.

“Hãy chọn lựa chọn mà mọi người nghĩ là tốt nhất. Trong 5 giây.”

Tất cả bọn họ cùng lúc nhấn vào bàn phím trước mặt họ. Kết quả ngay lập tức hiện ra trên màn hình.

Lựa chọn nhiều nhất là – số ③.

“—Có vẻ như chúng ra có cùng quan điểm rồi.”

Kotori nói, và những thành viên phía dưới gật đầu đồng tình.

“Nhìn thoáng qua thì ① có vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhưng do đối phương đã nghi ngờ chúng ta có thể là kẻ thù, nên nếu nói như thế thì chỉ làm tăng sự nghi ngờ hơn. Và nó cũng nghe tởm lợm vãi ra.”

Kannazuki đứng nghiêm nói.

“…② thì khỏi bàn rồi. Nếu cậu ta may mắt thoát ra được, thì cuộc trò chuyện cũng kết thúc.”

Reine tiếp lời.

“Đúng vậy. Vậy nên ③ là câu trả lời logic nhất, và nếu thành công thì chúng ta có thể chủ động điều chỉnh cuộc đối thoại này nữa.”

Kotori khẽ gật đầu, và kéo cái mic lại gần một lần nữa.


“…N-Này, ngươi vừa mới nói gì thế…”

Shidou đang ở trong một bầu không khí không lấy làm gì dễ chịu, do cậu đột nhiên ngừng nói khi đang đối mặt với cô ấy.

“…Một lần nữa, ngươi là ai?”

Cô gái hỏi lại một lần nữa với ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm.

Và, cuối cùng thì cậu cũng nghe được tiếng của Kotori.

Shidou. Anh nghe rõ không? Hãy lặp lại chính xác những gì em sắp nói.

“Đ-Được.”

“—Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ.<,i>”

“—Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ. …Cái…”

Khuôn mặt Shidou trắng bệch khi nghe thấy những gì mình vừa nói.

“E-Em bắt anh nói cái gì thế…”

Tuy vậy, mọi chuyện đã quá muộn. Cô ấy trông cực kỳ tức giận, và lần này cô giơ cả hai tay lên, tạo ra nhiều quả cầu ánh sáng khác.

“…”

Cậu nhanh chóng nhào người sang bên phải.

Một quả cầu ánh sáng màu đen bay vụt qua chỗ Shidou vừa đứng. Nó tạo ra một cái hố khổng lồ, xuyên thủng vài tầng lầu.

“…Uwaa…”

Ehh, kỳ vậy.

“Em đang nói cái quái gì vậy…, em muốn giết anh à…?”

Trước sự lúng túng của Kotori, Shidou chỉ còn biết ôm đầu, nhổm người dậy.

Và rồi—

Cô gái đang ngồi trên bàn của Shidou nói.

“Lần cuối. Nếu ngươi không trả lời, thì ta sẽ coi ngươi là kẻ thù.”

Cậu luống cuống trả lời.

“M-Mình là Itsuka Shidou! Là một học sinh ở đây! Tớ không có ý gì xấu cả!”

“…”

Shidou vừa nói vừa giơ hai tay lên. Cô gái nhảy xuống bàn, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

“—Đứng yên đó. Hiện giờ, ngươi đang nằm trong phạm vi tấn công của ta.”

“…”

Shidou đứng yên, gật đầu, để cho cô ấy biết rằng mình đã hiểu.

Chầm chậm, cô tiến lại gần cậu ta.

“…Nn?”

Cô liếc nhìn khuôn mặt cậu, và ‘Ưn?’, nhíu mày.

“Này, hình như chúng ta đã gặp nhau rồi thì phải…?”

“Ah…ahh, mùng mười tháng này, trong thành phố—nếu mình nhớ không nhầm.”

“A.”

Cô vỗ tay, như thể đã nhớ ra được điều đó.

“Nhớ rồi. Ngươi là kẻ đã nói toàn những thứ kỳ lạ.”

Shidou cảm thấy bớt lo một chút, khi ánh mắt cô ấy dịu lại.

Tuy vậy,

“Ư…!?”

Shidou bị túm tóc, và bị bắt ngẩng mặt lên.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu.

“…Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã nói là không có ý định làm hại ta. Hừm—tính lừa ta à. Ngươi đang âm mưu điều gì? Ngươi tính tấn công từ phía sau khi ta mất cảnh giác à?”

“…”

Shidou nhướn mày, nghiến chặt hàm răng của mình.

Không phải vì cậu sợ.

Cô ấy không tin vào lời nói của cậu.

Bởi vì hoàn cảnh không cho phép cô tin vào điều đó.

Và cậu không chịu được.

“—Không phải ai…”

Shidou buộc miệng nói.

“…cũng muốn giết cậu.”

“…”

Với đôi mắt mở to, cô buông tay ra, nhìn Shidou với vẻ ngờ vực, rồi khẽ nhếch môi.

“…Vậy à?”

“À ừm, đúng vậy.”

“Những người mà ta đã gặp, tất cả đều muốn ta chết.”

“Không…không có chuyện đó đâu.”

“…”

Cô gái đó rụt tay lại mà không nói gì.

Cô nheo mắt lại, bĩu môi – có vẻ như cô vẫn không tin những gì Shidou đang nói.

“…Vậy, để ta hỏi. Nếu ngươi không có ý định giết ta, vậy ngươi đến đây để làm gì?”

“Ừ thì, là, ừmm.”

Shidou

Giọng Kotori vang lên khi Shidou sắp bắt đầu lắp bắp.


“—Một lựa chọn khác nữa à.”

Kotori liếm môi, và nhìn vào những lựa chọn xuất hiện trên màn hình.”


①“Dĩ nhiên là để gặp cậu rồi.”

②“Sao cũng được, nó đâu có quan trọng đâu.”

③“Chỉ là tình cờ thôi.”

Các thành viên nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình. ① được nhiều người chọn nhất.

“Ừm, ② khó có thể đúng được, nhất là sau lựa chọn trước.—Shidou, anh chỉ cần nói là mình đến để gặp cô ta đi.”

Kotori nói vào cái mic, và trên màn hình là cảnh Shidou đang mở miệng nói.

Đ-Để gặp cậu thôi.

Cô ấy trông có vẻ khó hiểu.

Gặp ta? Để làm gì?

Lúc này, lại có ba lựa chọn xuất hiện trên màn hình.


①“Mình cảm thấy hơi tò mò.”

②“Chúng ta yêu nhau đi.”

③“Tớ có vài thứ muốn hỏi cậu.”


“Nn…chọn cái nào đây.”

Kotori xoa xoa cằm, và cô thấy ② được chọn làm câu trả lời.

“Chỉ huy, tấn công trực tiếp vẫn hơn. Hãy cho cô ta thấy cậu ấy đàn ông đến mức nào.”

“Nếu không nói rõ ra thì cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

Từ bên dưới, giọng của mọi người thi nhau vang lên.

“Hmm.”

Kotori bắt chéo chân lại.

“Ừm, chắc là nó cũng ổn. Nếu dùng ① hay ③ thì có thể chúng ta sẽ gặp thêm một câu hỏi khác. –Shidou, chọn ②, chúng ta yêu nhau đi.”

Cô ra lệnh cho cậu. Shidou chợt rùng mình.


“À…này, cậu biết đấy.”

Shidou do dự, mắt của cậu mờ đi.

“Ngươi không nói được à? Hay là ngươi không có lý do? Hay là nó—”

Cô ấy lại có vẻ nguy hiểm. Shidou nhanh chóng dứt điểm.

“C-Chúng ta…yêu nhau đi?”

“…”

Ngay lập tức, cô ấy vẫy tay theo hình chữ thập.

Và cùng lúc đó, một lưỡi kiếm gió bay vụt qua đầu cậu—xuyên qua bức tường lớp học và bay thẳng ra ngoài. Vài sợi tóc của Shidou vẫn còn lơ lửng trong không khí.

“Uwaa…!?”

“…Ta không muốn nghe trò đùa của ngươi.”

Cô ấy nói, với vẻ mặt cực kỳ ảo não.

“…”

Cậu nuốt nước bọt.

Lúc đó, tim cậu đập nhanh hơn, và nỗi sợ của cậu như hoàn toàn biến mất.

Nét mặt đó đã làm Shidou cảm thấy tuyệt vọng.

Một người không tin rằng mình có thể yêu, một người đã hoàn toàn mất lòng tin vào thế giới.

Shidou nói với giọng khàn khàn.

“Mình đến đây…, để…nói chuyện với cậu.”

Cô nhướng mày, có vẻ như cô không hiểu cậu đang nói gì.

“…Ý gì đây?”

“Chỉ vậy thôi. Mình, chỉ muốn, nói chuyện. Mình không quan tâm chúng ta sẽ nói về cái gì. Cho dù cậu không thích và lờ mình đi thì cũng không sao. Nhưng, mình muốn cậu biết một điều. Mình sẽ—”

Shidou, bình tĩnh.

Kotori lên tiếng như để cảnh báo. Tuy vậy, Shidou không thể ngừng lại được.

Trước giờ chưa từng có ai vươn tay ra để đón lấy cô ấy.

Chỉ cần một câu nói thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng vẫn chưa ai làm điều đó.

Shidou vẫn còn có bố mẹ và Kotori.

Nhưng, cô ấy thì không có một ai cả.

Vì vậy—cậu phải nói.

“Tớ sẽ—không chối bỏ sự tồn tại của cậu.”

Shidou nặng nề nói, như thể cậu đang đánh vần từng chữ.

“…”

Cô ấy nhướng mà, cố né tránh ánh nhìn của Shidou.

Và, một lúc sau, cô khẽ mở miệng.

“…shidou. Ngươi nói ngươi tên là shidou?”

“—Ừm.”

“Ngươi sẽ chấp nhận sự tồn tại của ta chứ?”

“Đúng vậy.”

“Chắc không?”

“Chắc.”

“Chắc không, chắc không?”

“Chắc, chắc, rất chắc.”

Shidou trả lời không chút chần chừ, khiến cô ấy vò vò mái tóc, khịt mũi, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

“—Hừm.”

Cô khoanh tay lại, trông như sắp chế nhạo cậu.

“Ngươi đang tính lừa ai thế, baaka baaka[1D 4].”

“Đã bảo rồi, tớ sẽ—”

“…Nhưng mà, ngươi biết đấy.”

Cô ấy nói, kèm theo một cử chỉ rất phức tạp.

“Ta không biết ngươi là người như thế nào, nhưng ngươi là người đầu tiên chịu nói chuyện đàng hoàng với ta. …Có thể cho ta biết thêm nhiều điều về thế giới này, ngươi cũng có thể hữu dụng đấy.”

Cô ấy lại khụt khịt mũi.

“…H-Hả?”

“Ta nói là ta sẽ không ngại nói chuyện với ngươi. Nhưng là chỉ để lấy thêm thông tin thôi. Mm, đúng, rất quan trọng. Thông tin rất rất là quan trọng.”

Cô ấy trông có vẻ – một chút, chỉ một chút – dịu dàng hơn.

“V-Vậy à…”

Shidou gãi gãi đầu.

Điều này…ừm, lúc này thì, việc tiếp cận với Tinh linh xem như đã thành công.

Giọng của Kotori lại vang lên trong lúc Shidou đang đứng bối rối.

“—Giỏi lắm. Tiếp tục phát huy nhé.

“N-Này…”

Và rồi, cô ấy chậm rãi sải chân vòng quanh lớp học.

“Nhưng, nếu ngươi có bất kỳ hành động gì làm ta nghi ngờ, thì cứ xác định là ngươi sẽ có thêm một lỗ thông gió trên người nhé.”

“…Ừm. Mình hiểu rồi.”

Cô gái tiếp tục bước đi sau khi nghe cậu nói.

“shidou.”

“G-Gì vậy?”

“—Ta muốn hỏi. Chỗ này để làm gì vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy một nơi như thế này.”

Cô đá vào cái bàn học xiêu vẹo trước mặt mình.

“Ơ…à, đây là trường học—một phòng học, ừm, một nơi mà những người cùng tuổi như mình đến để học tập và rèn luyện. Chúng mình ngồi vào những cái bàn, như thế này.”

“Cái gì!?”

Cô mở to mắt, ngạc nhiên.

“Chỗ này chứa đầy con người à? Đừng đùa chứ. Gần 40 người đấy.”

“Sự thật đấy.”

Cậu gãi gãi má.

Khi cô xuất hiện, chuông báo động chắc đã reo từ đời nào rồi. Những người cô ấy từng thấy chắc chỉ có đội AST. Và họ chắc cũng không đông lắm.

“Này—”

Khi sắp gọi tên cô ấy, Shidou chợt im bặt.

“Nu?”

Cô ấy nhăn mày, chắc là do thấy thái độ của cậu ta.

Và, cô chống cằm, như đang suy nghĩ về cái gì đó.

Một lúc sau, cô gật gật đầu, rồi ngồi xuống một cái ghế gần đó.

“shidou.—Ngươi muốn gọi ta là gì?”

“…Hả?”

Cậu ta vẫn chưa hiểu cô ấy muốn nói gì.

“Hừm”

Cô ấy khoanh tay lại, và nói với giọng ngạo mạn.

“Cho ta cái tên.”

“…”

Im lặng

—Đùa ààààààààààà!!

Shidou như muốn khóc thét lên.

“M-Mình!?”

“Ừ. Dù gì thì ta cũng không có ý định nói chuyện với ai khác. Không sao đâu.”


“Uwahh, rắc rối lớn rồi.”

Kotori, ngồi trên ghế thuyền trưởng, xoa xoa mặt.

“…Hmm, nên làm gì đây?”

Reine chỉ khẽ gật đầu.

Khoang tàu yên ắng đến lạ thường. Và không có gì xuất hiện trên màn hình cả.

Nếu hệ thống AI lựa chọn ngẫu nhiên một cái tên, thì sẽ có quá nhiều khả năng.

“Bình tĩnh Shidou. Đừng vội nói gì cả.”

Kotori đứng dậy, và lên giọng với các thành viên ở dưới.

“Mọi người! Nhanh chóng nghĩ một cái tên và gửi lên đây nào.”

Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn màn hình. Có vẻ như một vài người đã gửi tên lên đó.

“Ahem…Kawagoe! Misako này, đây không phải là cái tên của một trong những người vợ cũ của ông à?”

“X-Xin lỗi. Tôi không thể nghĩ đến ai khác…”

Ở cuối phòng, một người đàn ông vội vàng nói xin lỗi.

“…Xì, để xem…Urarakane? Kimimoto, ông đánh vần từ này như thế nào?”

“Kurarabell!”

“Ông không được phép có con từ đây đến cuối đời.”

Cô chỉ vào người đàn ông vừa mới lên tiếng.

“Không sao. Đứa con lớn nhất của tôi cũng đang học tiểu học rồi.”

“Lớn nhất?”

“Vâng! Tôi có 3 đứa con.”

“Và nhân tiện, tên chúng là gì?”

“Từ lớn đến bé là, Pureblue, Fullmonty, Seraphim.”

“Đổi tên mấy đứa bé ngay trong tuần này. Và chuyển trường cho tụi nó ngay.”

“Có cần thiết phải làm quá lên như thế không!?”

“Ông phải cảm thấy tội nghiệp những đứa trẻ với cái tên kỳ dị đó chứ, lão hói.”

“Có sao đâu! Bây giờ ai cũng như thế mà!”

*Cạch cạch*, một tiếng gõ lớn chợt vang lên.

Shidou chắc đang gõ vào hệ thống liên lạc.

Trên mà hình, cô gái đang khoanh tay lại, và nhịp nhịp một cách thiếu kiên nhẫn.

Kotori liếc nhìn lại màn hình. Chẳng có gì hữu dụng cả.

*Haaa*, cô thở dài, lắc đầu thất vọng.

Cấp dưới của cô chẳng có chút tinh ý gì cả.

Kotori cảm nhận vẻ đẹp của cô gái đó. Thứ hợp với cô ta…chắc là một thứ gì đó cổ xưa…tao nhã và tinh khiết. Phải, như là—

“Tome.”

Tome! Mình sẽ gọi cậu là Tome nhé!

Đèn báo động đỏ chợt sáng lên, kèm theo tiếng *Bíp! Bíp!*.

“Màu xanh, không hài lòng!”

Một thuyền viên vừa la lên, trông có vẻ lo lắng.

Lúc đó, chỉ số tình cảm trên màn hình đang giảm liên tục.

Và, *xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!*, những quả cầu ánh sáng liên tiếp bắn vào trước mũi chân của Shidou như súng máy.

Nuwahhhhhhhh!?

“…Kotori?”

Reine lên tiếng hỏi.

“Hở? Lạ thật. Tôi tưởng cái tên đó là một cái tên khá hay đấy chứ.”


“…Không hiểu tại sao, nhưng ta có cảm giác ngươi đang biến ta thành trò đùa.”

Gân trán cô bắt đầu nổi lên

“…!X-Xin lỗi…chờ tí nhé.”

Nghĩ kỹ thì, ‘Tome’ là một cái tên không phù hợp một chút nào. Khi nhìn thấy đám khói dưới chân mình, Shidou thầm chửi cho cái sự ngắn nghĩ của mình. Xin lỗi những phụ nữ lớn tuổi trên nước Nhật, nhưng đây hoàn toàn là một cái tên không phù hợp cho một cô gái ở thời này.

Hơn nữa, Shidou không hề đoán được rằng mình lại đột ngột biến thành cha đỡ đầu như thế này. Dù cố bình tĩnh lại, nhưng cậu chỉ thấy được đầu mình đang ong ong. Cậu không thể nghĩ ra một cái tên cho con gái ngay lúc này được. Tên, tên, tên…cậu lướt qua những cái tên mà cậu ta từng biết. Nhưng cậu không có nhiều thời gian. Cô ấy đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

“——To-Tohka.”

Shidou nói một cách khó khăn.

“Ưm?”

“N-Nó…thế nào?”

“…”

Im lặng.

“Ừm. Ít ra thì nó nghe hay hơn cái tên Tome.”

Shidou gãi gãi đầu, miệng cười méo xệch.

Tuy vậy…cậu cảm thấy hơi hối hận.

Một cái tên quá đơn giản. Dù sao thì, họ đã gặp nhau lần đầu vào ngày 10[1D 5] tháng Tư mà.

“…Mình đang làm gì vậy trời…”

“Ngươi nói gì thế?”

“À, không, không có gì…”

Cậu vẫy vẫy tay. Cô ấy trông hơi tò mò, nhưng cô không hỏi thêm nữa.

“Vậy—Tohka viết như thế nào?”

“À, nó giống như—”

Cậu bước lên bảng, cầm một mẩu phấn và viết “十香”.

“Hmm.”

Cô ấy gật gật đầu, và thử làm theo những gì cậu vừa làm.

“Này, nếu không dùng phấn thì chữ nó sẽ…”

Cậu chợt dừng lại. Phần bảng mà cô ấy chạm vào dần biến mất, và chỉ còn lại hình khắc của chữ十香.

“Gì thế?”

“…Không có gì.”

“Hiểu rồi.”

Cô lại gật gật đầu, mắt chăm chú nhìn những nét chữ mình vừa ‘viết’.

“shidou.”

“G-Gì thế?”

“Tohka.”

“Eh?”

“Tohka. Là tên của ta. Thật tuyệt vời, phải không.”

“A, à…”

Cậu cảm thấy hơi…xấu hổ. Theo nhiều nghĩa.

Cậu từ từ đảo ánh nhìn của mình đi nơi khác.

Tuy vậy, cô ấy – Tohka vẫn tiếp tục nói.

“shidou.”

…Ngay cả một tên ngốc như cậu cũng hiểu cô ấy muốn gì.

“To-Tohka…”

Shidou gọi tên cô, và cô nở một nụ cười thỏa mãn.

“…”

Tim cậu đập thình thịch.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tohka cười.

Và rồi, ngay lúc đó,

“—…?”

Có một tiếng nổ lớn, và ngôi trường đột nhiên rung lắc dữ dội.

Shidou nhanh chóng lấy tay che đầu.

“C-Cái quái gì…!?”

Shidou, nằm xuống.

Kotori hét lên.

“Eh…?”

Nhanh lên.

Tuy không hiểu tại sao, nhưng cậu cũng nhanh chóng nằm rạp xuống sàn.

Ngay lập tức, *tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch*, tất cả cửa sổ vỡ ra, và vô số những lỗ đạn xuất hiện trên bức tường ở sau lưng. Nó giống như cảnh thanh trừng của một băng mafia nào đó.

“C-Cái quái…!”

Nó giống như một đợt tấn công từ bên ngoài. Chắc là để buộc Tinh linh ra.—À, hoặc là họ đang cố đánh sụp trường, để Tinh linh không còn chỗ trốn nữa.

“Wha…, nó nghe…vô lý quá…!”

“—Việc này nằm ngoài dự đoán. Không ngờ họ lại có một kế hoạch táo bạo như vậy.

Shidou ngẩng mặt lên.

Nét mặt của Tohka giống như lúc cậu mới gặp cô ấy.

Cô liếc nhìn ra ngoài.

Có thể hơi thừa, nhưng những viên đạn đó không có tác dụng với cô, ngay cả những mảnh gạch vụ hay kính vỡ cũng không thể chạm vào cô.

Nhưng, nỗi buồn khổ tột cùng đang hiện trên mặt của cô.

“—Tohka!”

Shidou la lên trong vô thức.

“…”

Tohka hướng ánh nhìn về phía cậu.

Dù bên ngoài vẫn đang xả đạn xối xả, nhưng cuộc tấn công này như dừng lại ở lớp 2-4 trong giây lát.

Cậu đứng dậy, sẵn sàng chờ đợi cuộc tấn công.

Còn Tohka chỉ buồn bã cúi đầu.

“Chạy đi shidou. Nếu ngươi ở đây, đồng loại của ngươi sẽ giết ngươi đấy.”

“…”

Shidou nuốt nước bọt, không biết nói gì.

Rõ ràng là cậu phải chạy. Nhưng—

“Có hai lựa chọn. Ở, hoặc đi.”

Cậu nghe thấy tiếng của Kotori. Sau một chút do dự,

“…Sao anh có thể chạy được chứ…”

Ngốc thật.

“Ừ đấy, thì sao.”

Đó là một lời khen đấy. —Em sẽ cho anh một lời khuyên. Đứng càng gần Tinh linh càng tốt, nếu anh chưa muốn chết.

“…Được rồi.”

Cậu ấy ngồi thẳng xuống, ngay trước chân của Tohka.

“Huh—?”

Tohka mở to mắt.

“Ngươi làm gì thế? Mau—”

“Mình biết…! Nhưng giờ là lúc để chúng ta nói chuyện. Cậu không cần phải lo về mấy thứ này.—Cậu muốn biết thêm về thế giới này ư? Nếu cậu hỏi những gì mình biết, thì mình sẽ trả lời hết tất cả, dù nó có nhiều đến mức nào đi nữa.”

“…!”

Tohka, với vẻ mặt ngạc nhiên, ngồi xuống, và đối diện với Shidou.

Phần 3[edit]

“——”

Origami, trong bộ giáp của mình, đang cầm một khẩu súng máy khổng lồ.

Cô bóp cò, và một lượng đạn rất lớn được xả thẳng vào trong trường.

Trường năng lượng của cô ấy đã được kích hoạt, nên cô gần như không cảm nhận được phản lực. Nhưng, nó vẫn là một khẩu súng máy với bán kính lớn, loại thường gắn trên tàu chiến.

Ngôi trường giờ đây đã thủng lỗ chỗ.

Tuy vậy—đây không phải là một realizer dùng để tấn công Tinh linh. Nó chỉ là thứ dùng để phá hủy ngôi trường và ép Tinh linh phải chui ra.

—Sao rồi? Nó đã ra chưa?

Giọng của Ryouko vang lên từ thiết bị liên lạc.

Ryouko đang đứng kế bên Origami–nhưng giọng nói bình thường của cô không thể nào tới được tai của Origami với tiếng súng như thế này.

“Tôi không rõ.”

Origami trả lời, và vẫn tiếp tục tấn công.

Trong lúc bắn, cô lướt nhìn toàn bộ ngôi trường đang sụp đổ.

Người thường sẽ không thấy rõ với khoảng cách này, nhưng Origami, với vùng trường năng lượng lúc này có thể đọc được từng chữ ở bảng tin nằm ở bức tường bên kia.

Và rồi—cô chợt nheo mắt lại.

Phòng 2-4, lớp học của cô.

Bức tường đã bị phá hủy hoàn toàn bởi cuộc tấn công—và cô đã thấy mục tiêu của mình, Tinh linh.

Tuy vậy—

“…Hử? Đó là—?”

Ryouko hỏi với giọng ngờ vực.

Trong lớp học, ngoài Tinh linh ra, còn có một người, có vẻ là một cậu trai trẻ.—Có thể là một học sinh không kịp trốn đi.

“A-Ai đang ở đó thế? Cậu ta đang bị tấn công à—?”

Ryouko nheo mắt lại, lẩm bẩm.

Tuy vậy, Origami vẫn đang nhìn chằm chằm vào đó, như thể chưa nghe được câu hỏi của Ryouko.

Cô cảm thấy bóng người đó rất quen thuộc.

“——!”

Cô mở to mắt.

Đó là vì—người đó chính là bạn học của cô, Itsuka Shidou.

“—Origami?”

Ryouko gọi tên cô, giọng đầy bối rối.

Tuy vậy, cô không trả lời, mà chỉ thầm điều khiển realizer trong đầu mình.

Để cô có thể bay nhanh hơn.

“Em làm gì thế, Origami?”

—Nguy hiểm lắm. Đừng hành động một mình.

Họ đã nhận ra sự bất thường trong hành động của cô. Âm thanh của Ryouko và sở chỉ huy tới cùng một lúc.

Tuy vậy, Origami không thể ngừng lại. Cô thả khẩu súng xuống, rút thanh kiếm laser <No Pain> dùng để đối phó với Tinh linh từ bên hông, và bay thẳng vào trong trường.

Phần 4[edit]

Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này.

Ngắm nhìn và nói chuyện với một cô gái trong một cơn mưa đạn.

Trận mưa đạn đó không bay thẳng vào hai người, mà chỉ ghim vào toàn bộ trường học. Đây chắc là nhờ năng lực của Tohka.

Dù vậy, việc thấy những viên đạn bay vèo vèo trước mặt mình không phải là chuyện có thể gặp hàng ngày. Cậu có cảm giác là, nếu như nhích người ra một chút thì cậu cũng sẽ ăn phải vài viên đạn, nên Shidou ngồi yên một chỗ trước khi tiếp tục cuộc nói chuyện.

Nội dung của nó cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tohka hỏi những câu mà cô ấy chưa bao giờ có dịp hỏi ai, và Shidou trả lời. Chỉ cần như thế cũng đủ để cô nở một nụ cười thỏa mãn.

Không rõ họ đã trò chuyện trong bao lâu. Shidou chợt nghe thấy tiếng của Kotori.

“—Thông số đã ổn định. Nếu có thể, thử hỏi một điều gì đó đi Shidou. Chúng ta rất cần những thông tin liên quan đến Tinh linh.

Shidou suy nghĩ một chút trước khi mở miệng.

“Tohka này.”

“Gì thế?”

“Chính xác thì…cậu là gì thế?”

“Hửm?”

Tohka chau mày.

“—Không biết.”

“Không biết?...”

“Thật đấy. Tôi không biết thật mà. —Chắc cũng đã lâu rồi, tôi chỉ đột ngột được sinh ra ở đó. Vậy thôi. Ký ức của tôi…rất mơ hồ. Tôi không biết những thứ như là ‘Mình là ai?’ chẳng hạn.”

“V-Vậy à…?”

Shidou gãi gãi má, còn Tohka thì ‘hừm’ một tiếng và khoanh tay lại.

“Chỉ có thế. Đột nhiên được sinh ra, và khi sinh ra thì đã thấy đám máy móc đó bay nhảy trên trời rồi.”

“M-Máy móc…?”

“Đám người đang bay xung quanh ấy.”

Hình như cô ấy đang nói về AST. Shidou nở một nụ cười méo xệch.

Lúc đó, từ tai nghe phát ra tiếng báo hiệu, giống như khi bạn vừa trả lời đúng một câu hỏi trên truyền hình.

Cơ hội đấy, Shidou!

“Huh…? Gì vậy?”

Thanh tình cảm của Tinh linh đã hơn 70. Đây chính là lúc để anh làm một cái gì đó đấy.

“Làm gì…là làm gì?”

Ừm, làm gì đây nhỉ. Lúc này…thử mời cô ấy đi chơi xem?

“Hả…!?”

Shidou chợt nói to lên sau khi nghe những gì Kotori vừa nói.

“Nn, gì thế shidou?”

Tohka nhìn thẳng vào cậu.

“—! Không có gì đâu.”

“…”

Tohka vẫn nhìn cậu với cái nhìn đầy tò mò.

Mời đại đi. Cách tốt nhất để trở nên thân thiết với một người là mời người đó đi chơi đấy.

“…Nhưng, mỗi khi cô ấy xuất hiện thì, AST…”

Thế thì càng phải làm chứ sao. Lần tới, em sẽ để anh và cô ấy trốn vào một tòa nhà, công viên nước, rạp hát, hay khu mua sắm, chỗ nào cũng được. Nếu nó nằm dưới lòng đất thì càng tốt. Như thế thì AST sẽ không thể tấn công trực tiếp được.

“…M-mm.”

“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế…! Một kế hoạch để tiêu diệt ta nữa à!?”

“K-Không, không phải! Cậu hiểu nhầm rồi!”

Cậu nhanh chóng chặn Tohka – người đang liếc nhìn cậu với vài quả cầu ánh sáng trên tay.

“Vậy, nói đi. Ngươi vừa nói gì thế?”

“Hự…”

Khuôn mặt cậu ướt đẫm mồ hôi.

Giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai cậu.

Nào nào, chấp nhận đi. Hẹn hò! Hẹn hò!

Có vẻ như, tất cả bọn họ đều có chung một suy nghĩ, khi họ đồng thanh.

Hẹn●hò

Hẹn●hò

Hẹn●hò

“Arg, hiểu rồi!”

Shidou la lên. Cậu đã phải bỏ cuộc.

Không phải là cậu không biết tại sao Kotori lại yêu cầu như vậy, cậu biết việc này quan trọng đến mức nào…nhưng, ừm, bạn biết đấy, ai trong trường hợp này cũng phải cảm thấy xấu hổ nhỉ.

“Tohka này.”

“Nn, gì thế?”

“U-Ừm…l-lần tới.”

“Hử?”

“C-Cậu sẽ…hẹn hò với mình nhé?”

Tohka ngớ người ra.

“Hẹn hò?”

“Đ-Đó là…”

Mặt cậu bỗng đỏ ửng lên, khi cậu tránh cái nhìn của cô và gãi gãi má.

Bất thình lình, giọng của Kotori bay thẳng vào trong tai phải của cậu.

“—Shidou! AST đang hành động.

“Hả…!?”

Shidou la lên, bất chấp việc Tohka có thể nghe thấy.

Và, Origami bất ngờ xuất hiện.

“—!”

Ngay lập tức, mặt của Tohka tối sầm lại, và cô ấy đưa tay ra.

Và, cùng lúc, trên tay của Origami xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng, và cô bay thẳng vào Tohka.

Tia lửa bắn ra khắp nơi.

“Ku—”

“—Thật thô lỗ!”

Tohka hét lên, và đánh bật Origami bằng bàn tay đã chặn đứng thanh kiếm đó.

“…”

Origami nghiến răng lại, và bị đẩy lùi ra sau. Cô nhanh chóng lấy lại tư thế, và có một pha hạ cánh tuyệt đẹp xuống phần sàn nhà đã chi chít lỗ đạn.

“Chậc—Lại là ngươi.”

Tohka nói với giọng đầy thù hận.

Origami liếc nhìn Shidou, và thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, cô lạnh lùng nhìn Tohka, và chuẩn bị vũ khí sẵn sàng.

“…”

Thấy thế, Tohka liếc trộm Shidou một lần nữa, và rồi dậm chân của mình xuống sàn.

“<Sandalphon>Vua của sự tàn sát!”

Ngay lập tức, một cái ngai nổi lên từ dưới sàn đó.

“Wha…”

Shidou đứng sững người, và cậu chợt nghe thấy tiếng la của Kotori.

Shidou, rút lui! Để <Franxinus> đón anh. Cố gắng kéo cô ấy đi cùng nếu có thể!

“Ngay cả khi em nói thế…”

Tohka rút thanh kiếm ở sau cái ngai ra, và bay thẳng vào Origami.

Shidou bị thổi bay ra khỏi trường sau cú vung kiếm của cô ấy.

“Uwahhhhhhhhhh!?”

Tuyệt!

Cậu đột nhiên cảm thấy mình nhẹ hẫng.

Và với cảm giác lơ lửng đó, Shidou đã trở về <Fraxinus>.


Chú thích[edit]

  1. Trong 1 vở kịch 2 người, thường sẽ có 2 vai boke – đóng vai khờ, và tsukkomi – vai thông minh, và tsukkomi sẽ sỉ nhục boke khi boke nói vớ vẩn gì đó, Wikipedia.
  2. Thợ sửa ống nước trong game Mario.
  3. Mamma Mia là câu cửa miệng của Mario.
  4. Baka nghĩa là đồ ngốc
  5. Tohka/Touka/Tooka là phát âm của cả 2 từ 十香 và 十日, đều có nghĩa là ngày 10 của tháng đó