Date A Live:Tập 2 Chương 5

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

“………!?”

Yoshino mở mắt.

Cô run rẩy trong lo sợ.

Cùng với cảm giác thức dậy sau khi ngủ một thời gian dài trong bóng tối, một cơn gió khẽ lướt qua mặt cô, và khung cảnh thành phố xuất hiện.

“Ơ……………, a……”

Yoshino nhìn xung quanh.

Cô đang ở—một thành phố mà mình không hề biết.

Và cô đang ở giữa một cái hố - hậu quả của vụ nổ đã phá hủy toàn bộ khu vực xung quanh.

Và trời đang mưa, rất lạnh.

Một cảm giác mà cô đã từng trải qua rất nhiều lần, một cảm giác mà cô đã ngán đến tận cổ - cảm giác của thế giới thực.

Nhưng giờ đây, cậu bạn không thể thay thế của cô giờ không còn ở bên tay trái cô nữa.

“………!”

Cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ bầu trời.

Ở đằng kia, đúng như Yoshino đoán, một nhóm người mặc giáp và mang theo đủ thứ máy móc đó đang bay phía trên cô.

“—Đã xác định mục tiêu. Mọi người, bắt đầu tấn công.”

““Rõ.””

Sau hiệu lệnh đó, những viên đạn bắn ra từ tay và chân họ.

“………………………!?”

Yoshino thở gấp, và phóng vụt lên bầu trời.

Cô bay ngoằn nghèo, cốt chỉ để thoát khỏi những đòn tấn công của họ.

“Đừng để cô ta thoát!”

““—Rõ.”“

Cô nghe thấy giọng nói đến từ sau lưng, và nhiều, nhiều viên đạn tiếp tục được bắn ra.

Nó giống như một nhát dao chí tử.

Nếu không có bộ Linh phục, có lẽ cô đã chết hơn trăm lần. Nhưng những viên đạn không phải là thứ làm cô đau nhất.

Mà là sát ý của họ. Họ chỉ muốn cô chết.

“………!………!”

Yoshino vẫn bay, và cô thét lên những tiếng kêu mà không ai nghe thấy.

Tim cô đập mạnh hơn,

Bụng cô bắt đầu quặn đau,

Và mắt cô xoay mòng mòng.

Yoshino không thể chịu được cái sát ý này nữa.

Bình thường thì—sẽ khác.

Bình thường thì, từ tay trái,[Yoshinon] sẽ trò chuyện với cô.

[Yoshinon] là một người đáng tin cậy, thế nên những đòn tấn công này chẳng là gì với cậu ta. Thế nên, Yoshino sẽ cảm thấy mình được an toàn. Và cô sẽ cưỡng lại được việc làm hại họ.

Nhưng, lúc này—

“Kya………………”

Yoshino bị bắn mạnh vào sau lưng, và cô thét lên khi rơi xuống.

Đòn tấn công đó không thể xuyên qua Linh phục. Nhưng nó đủ mạnh để ép cô rơi xuống đất.

Sự sợ hãi trong tim cô càng lúc càng lớn dần.

Răng của cô đánh vào nhau nghe lạch cạch.

Chân của cô run lên.

  • run* *run*, cô không còn nhìn thấy rõ nữa.

Cô đã trở nên quá yếu đuối.

“U, a,a………”

  • rào rào*—và cơn mưa càng lúc càng lớn dần.

“—Rồi, kết thúc thôi.”

Khi người nữ đội trưởng đó lên tiếng, toàn bộ bọn họ chĩa tất cả những thứ vũ khí khổng lồ của mình vào người cô.

Và rồi, những viên đạn chứa đầy sát ý bắn thẳng vào Yoshino.

Ngay trước khi nó kịp đến. Cô giơ tay phải của mình lên cao, như muốn với lấy bầu trời.

—và.

“……………<Zadkiel>…………!?”

Yoshino vung tay xuống, gọi tên của Thiên sứ.

“——Hạ được cô ta chưa?”

Giọng nói ôn tồn nhưng phấn khích của Ryouko được truyền đi khắp hệ thống liên lạc.

Origami khẽ thở dài, vẫn cảnh giác nhìn xuống phần mặt đất phủ khói đó.

“……………………”

Đã 30 phút trôi qua, kể từ khi mọi thường dân sơ tán vào các hầm trú ẩn.

Ngay lúc thấy [Hermit], Origami và những người còn lại bắt đầu kế hoạch tiêu diệt của họ.

Lúc này, có 9 thành viên của AST đang lơ lửng trên không với những vũ khí tầm xa, với rất nhiều đạn chống–Tinh linh bên trong.

Bình thường thì khó có thể di chuyển với những thiết bị nặng như thế này—nhưng nó đã bị mất trọng lượng nhờ vào trường năng lượng trung hòa trọng lực – kết giới được tạo ra nhờ Realizer.

Tất cả bọn họ đều đang nhìn xuống chỗ của “vị khách” [Hermit], và Ryouko vẫn đang quan sát tình hình lúc này.

“Cái gì—?”

Giọng nói bối rối của một thành viên truyền đi khắp hệ thống liên lạc.

Đám khói ở chỗ [Yoshino] rơi xuống biến mất hoàn toàn—và từ trong đó, bóng của một con thú lớn – thứ mà họ không hề thấy lúc trước, từ từ xuất hiện.

—[Hermit] đang ngồi ở sau lưng nó.

“—Đó là——”

Origami nghe thấy giọng nói của Ryouko.

Cô nhớ thứ đó. Đó chính là thứ vũ khí mà [Hermit] triệu hồi lần trước – Thiên sứ.

Con rối khổng lồ khuỵu gối xuống, và khi cô thấy hai chân trước nó sắp chạm đất, *Gràooo*, một thứ màu trắng giống như khói bay ra từ miệng nó và phần bụng dưới ở hai chân sau.

Rồi nó ngẩng mặt lên trời.


—*KuooooOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO*———


Tiếng gầm của nó làm tai mọi người ong lên.

Lúc nó gầm lên—mặt đất xung quanh kêu răng rắc, và cái thứ màu trắng từ từ lan rộng ra.

“Cái-Cái này là…….!?”

Một giọng nói khó chịu vang lên.

Nhưng con thú của [Hermit] không quan tâm đến bọn họ, nó chỉ gầm và phả thứ hơi lạnh đó ra.

Và mỗi lần như thế, mặt đất lại biến thành một màu trắng xóa.

“…………”

Origami nhìn qua hai bên.


Cô thấy – hiện tượng này đang xảy ra trên toàn thành phố.

Đột nhiên, những vũng nước mưa bắn lên, và ngay lập tức đông cứng lại thành những cây kim băng.

Luồng hơi lạnh vẫn tiếp tục bao trùm khắp nơi. Giống như cả thành phố vừa bị đút vào một cái tủ đông khổng lồ.

Trong chớp mắt – Tầm nhìn của Origami và những người khác đã bị bao phủ bởi tuyết.

Và như để thêm vào cái tình huống tồi tệ này, khu vực của họ đang được ông trời cấp cho một lượng nước vô tận.

Những giọt mưa rơi xuống đất, và bị mặt đất ‘hấp thụ’ ngay.

Thành phố Tenguu đang bị xâm chiếm bởi một lâu đài băng.

“…………………Hừ! Tất cả! Đừng nản chí! Bắn!”

Nghe theo mệnh lệnh của Ryouko, Origami ra lệnh trong đầu mình.

Cô kích hoạt tất cả những khẩu súng gắn trên người mình.

Toàn bộ những thành viên của AST đều làm theo, bắn vào [Hermit] với tất cả lượng đạn còn lại.

Nhưng—

“…………”

Origami như ngừng thở.

Những viên đạn đóng băng trước khi kịp đến gần [Hermit], và rồi rơi thẳng xuống đất.

Origami ngay lập tức gửi tín hiệu đến não bộ, và bắt đầu phân tích theo trình tự.

Và cô thấy được rất nhiều sóng năng lượng Tinh linh, tuy nhỏ, nhưng nhiều đến mức đáng sợ.

“Chu………chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“—Có thể là do, trời mưa.”

“Hả, mưa?”

Origami trả lời ngắn gọn giữa sự bối rối của đội.

“Đúng vậy, mặc dù rất ít, nhưng cơn mưa này có chứa năng lượng Tinh linh.”

Cơn mưa nặng hạt làm cô không thấy gì.

Những giọt mưa sẽ làm những viên đạn đóng băng khi chạm vào chúng.

Cơn mưa lạnh mang theo năng lượng của Tinh linh. Và ở trong cơn mưa, lâu đài băng đó giống như một bức tường vững chãi để bảo vệ chủ nhân đáng kính của nó.

“…………!”

Và—lúc đó, [Hermit] làm vài động tác khi vẫn đang ngồi trên nó.

Gràoooooooooooooooooooo——con thú gầm một tiếng lớn hơn, giống như tiếng của một cỗ máy, và nó ngả người về phía sau.

Tư thế đó có vẻ hơi khác thường.

Nói cho chính xác thì, thay vì phả ra hơi lạnh, thì nó đang hút không khí vào bằng một hơi thật sâu.

“………….! Tất cả, tìm chỗ nấp mau!”

Ryouko vừa ra lệnh vừa gửi thông tin đến bộ đẩy phản lực, và bay khỏi khoảng không mà Origami và những người khác vẫn đang bay lơ lửng.

Cùng lúc, con thú đó đưa đầu về vị trí cũ, cùng với tiếng gầm tét lỗ nhĩ, một tia sáng màu xanh bắn ra từ miệng nó.

“Uwa…………!?”

“Gu——”

Từ hệ thống liên lạc, cô có thể nghe thấy tiếng thét đau đớn của vài thành viên khác. Có vẻ như đã quá trễ để trốn đi.

“———”

Cô xoay một vòng trên không, và liếc nhìn xuống.

Có hai khối băng lớn, đường kính tầm 3m, đang lăn dưới đất.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là những người vừa hét lên lúc nãy.

“…………., họ bị đóng băng cùng với kết giới của mình……? Đừng đùa chứ……!?”

“……………………”

Origami vẫn cảnh giác canh chừng [Hermit].

Và—có thể [Hermit] cảm thấy bọn họ đã bị rối loạn, cô dường như chuẩn bị tiếp tục hành động.

Khi thấy Origami và những người khác lơ là, con thú đó hạ bốn chân xuống, và chạy đi với tốc độ rất nhanh, giống như đang trượt trên lớp băng vậy.

“Kuh……….đuổi theo!”

““Rõ!”“

Origami và những người khác truyền tín hiệu lên não, và kích hoạt bộ đẩy của họ.

“……………….!?”

Khi đang ngủ trong căn phòng sâu nhất ở tầng hai của nhà Itsuka, Tohka chợt bật dậy khi bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ lớn.

“Cái-Cái gì vậy………..!?”

Cô nhổm người dậy khi cảm thấy đây là một tình huống nguy hiểm, *ầm* *ầm*, cô mở cửa sổ ra.

Lúc đó, cả người Tohka run lên.

Không phải vì sợ, mà là vì cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua cửa sổ.

Nhiệt độ đang giảm một cách kỳ lạ. Tohka cau mày nhìn xung quanh.

“Ca-Cái này là………”

Bên ngoài, trời đang mưa như trút nước, và hơn nữa, những giọt mưa khi rơi xuống đất đều đóng băng ngay lập tức.

“C-Chuyện quái gì đang diễn ra thế này…………”

Và, lúc đó, cô chợt nhớ ra một chuyện.

Trong lúc ngủ trưa, Tohka có nghe thấy một tiếng ‘Uuuuuuuuuuuuuu————’ rất dài.

Cô nghĩ là mình chỉ đang mơ thôi, nhưng có thể là…….

“Cái đó là………chuông báo động à…….!? Nghĩa là bây giờ đang có………..không gian chấn?”

Khung cảnh cháy nổ mà cô thấy lúc này hơi khác so với những gì cô Tamae đã miêu tả, theo như cô thấy, mọi thứ có phần lạ lùng hơn. Cô phải nhanh chóng sơ tán đến cái chỗ gọi là hầm trú ẩn đó.

Và—ngay lúc Tohka chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

“……………!?”

Bên ngoài cửa sổ, một vật thể lạ đang di chuyển với một tốc độ chóng mặt.

Nó là một con thú dài chừng 3m với kích thức ngắn nhưng to lớn.

Và hơn thế, cưỡi trên lưng nó, là một cô bé mặc áo khoác xanh lá.

“Em ấy……là người lúc đó.”

Đúng vậy, đó là người mà Shidou đã gặp.

Tim của Tohka giật mạnh.

Tuy chỉ là linh cảm, nhưng không hiểu tại sao, cô cảm thấy Shidou có thể đang ở cùng với cô ta.

“……………”

Cắn nhẹ môi, Tohka chạy khỏi phòng.

“Cái………, quái gì, thế này………?”

Tay nắm chặt con rối, Shidou, khi vừa ra khỏi căn hộ, tròn mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Thành phố thân yêu của cậu, giờ đã trở thành một xứ sở lạnh giá.

Và hơn nữa, không phải là do tuyết rơi. Nó chỉ đơn giản là, bị đóng băng.

“—Anh không nghe tiếng chuông báo động à? Là do Yoshino đấy.”

Kotori chợt nói, phá vỡ sự im lặng nãy giờ.

“Bỏ qua đi. Anh làm gì lúc Tinh linh biến đổi thế? Có vẻ như anh lưu luyến không muốn rời khỏi chỗ đó thì phải.”

“…………..Không phải thế. Anh đạp phải một miếng keo dính chuột ở cửa trước.”

Đúng, khi cậu cố chạy ra khỏi phòng của Origami, cậu dính phải cái bẫy đó; đó là một cái bẫy làm chậm cậu khi cậu muốn ra ngoài.

………………Nhưng cũng thật là lạ. Mặc dù mất không ít thời gian, nhưng ai cũng có thể thoát ra khỏi cái bẫy đó. Nếu nói cho chính xác, thì cậu nghĩ đây là một cái bẫy để ngăn cản không cho một người chạy ra ngoài hơn là tóm lấy một tên trộm đột nhập vào bên trong.

“……………Không không không không.”

Đây không phải là lúc nghĩ về những thứ vớ vẩn đó.

Cậu lắc lắc đầu và tập trung lại.

“Vậy…Yoshino đã làm chuyện này à?”

“Vâng.”

Cậu lên tiếng khi nhìn thấy cảnh thành phố đang đóng băng, và Kotori đáp lời.

“Đây không phải là lúc thong thả uống trà suy nghĩ kế hoạch đâu. Nước mưa thay vì ngấm xuống đất thì lại đóng băng, nếu cứ như thế này thì có khả năng mặt đất và hầm trú ẩn ở dưới sẽ bị hư hại nghiêm trọng.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, Kotori tiếp tục.

“—Người duy nhất có thể ngăn chuyện này lại là anh, và con rối đó. Anh sẽ đi chứ?”

“Dĩ nhiên. Anh không thể để Yoshino và thành phố tiếp tục như thế này nữa.”

“……………Shin, tôi có cái này cần nói, được không?”

Cậu nghe thấy một giọng nói ngái ngủ từ hệ thống liên lạc. Đó là Reine.

“………………Tôi đã làm khá nhiều cuộc điều tra, nhưng—có vẻ như, câu hỏi của cậu không chỉ đơn thuần là một sự hiểu lầm.”

Nhân nói về—câu hỏi, là thứ mà cậu đã hỏi khi Yoshino đến nhà cậu cách đây vài ngày.

Chắc Kotori đã kêu Reine tiến hành điều tra nó.

“……………Chúng ta không có nhiều thời gian, nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Yoshino là—”

Reine giải thích một cách ngắn gọn.

“………………”

Tim cậu như quặn lại, và cái cảm giác quặn thắt đó truyền khắp người cậu khi Shidou nghe cô ấy nói.

Nhưng—kỳ lạ là cậu không ngạc nhiên.

Cậu cảm thấy như mình đã biết, giống như là, à, nếu đó là Yoshino, thì cũng dễ hiểu thôi—

Và vì thế, mình phải cứu cô ấy.

“…………Kotori.”

Cậu nhìn lại thành phố một lần nữa, và hít một hơi. Shidou vỗ ngực vài lần vì

Cậu nhìn thành phố một lần nữa, hít một hơi thật sâu, và vỗ vào ngực vài cái để có thêm quyết tâm.

Kotori, có lẽ đã biết cậu đang nghĩ gì, nhanh chóng đáp lại.

“—Tốt lắm. Chạy thẳng, hướng về bên phải, cho đến khi ra khỏi đường chính. Dựa vào hướng đi và tốc độ của Yoshino lúc này, anh sẽ gặp cô ấy trong vòng 5 phút nữa. Từ đây anh có thể đến được chỗ đó trước cô ấy.”

“Rõ………!”

Sau khi nghe hướng dẫn xong, cậu hùng dũng bước đi. Nhưng

“Nhanh làm tăng chỉ số tình cảm, rồi tặng cho cô ấy một nụ hôn nhé.”

“………………Uhh.”

………………Shidou cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên. Có cần phải nói thẳng ra như thế không chứ.

“Gì thế? Có vấn đề gì không?”

“K-Không………….Mặc dù cái này không liên quan nhưng……..à…ừm.”

Shidou ngượng ngùng nói, Kotori thở dài thườn thượt, như thể đã quá chán cậu.

“—Aah, gì thế này? Có lẽ nào anh lại là lolicon?”

“…………K,K,Không phải!”

“Có cần phải phản ứng như thế không anh. Hay là giờ mục tiêu của anh là mấy bé cấp 1 cấp 2? Kyaa—sợ quá. Từ giờ mình phải cẩn thận thôi.”

Kotori tinh nghịch nói.

“Này này.”

Shidou gãi gãi má, đáp trả.

“Em cứ nằm mơ tiếp đi.”

Dù không cùng dòng máu, nhưng Kotori cũng là em gái của cậu, họ đã sống cùng với nhau từ nhỏ rồi.

Nên dĩ nhiên, chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra.

“…………………”

“Kotori?”

“Im đi, nhanh biến đi.”

Hiếm khi thấy Kotori trong trạng thái Chỉ huy lại la to đến vậy.

“E-Em ấy bị sao thế……?”

Cậu chạy vào làn mưa, cảm thấy em gái của mình sao mà khó hiểu quá.

Shidou cố gắng giữ vững tốc độ khi chạy trên con đường băng đó.

Và ngay khi đến góc đường chính vắng vẻ, cậu ghìm chân lại.

“—Cô ấy đang tới.”

Ngay khi Kotori dứt lời—cậu thấy một cái bóng vụt tới.

Nó như một khối hợp chất vô cơ nhẵn nhụi. Trên đầu có hai cái tai thỏ dài dài. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là Thiên Sứ <Zadkiel> mà Yoshino đã triệu hồi.

Shidou hét muốn đứt hơi.

“—Yoshinoooooooooooo!”

“…………………!”

Yoshino, tuy vẫn đang ngồi trên con thú đang chạy với tốc độ chóng mặt đó, giật mình.

Có vẻ như cô đã thấy Shidou.

<Zadkiel> trượt dài trên đường băng, và dừng lại ngay trước mặt cậu.

Nó cúi người xuống, và Yoshino ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên.

“C-Chào em, Yoshino. Lâu rồi không gặp.”

“…………Shidou-san………”

Yoshino nhấc mình lên, và *un* *un* gật gật đầu.

Cô rút bàn tay ra khỏi cái lỗ ở sau lưng <Zadkiel>. Trên bàn tay cô có những thứ như những cái nhẫn sáng lấp lánh, và ở bên trong của <Zadkiel>, có những sợi dây mỏng lòi ra. Giống như một con rối, có thể nó được dùng để điều khiển cử động của <Zadkiel>.

“Yoshino, anh có cái này muốn đưa cho em.”

“…………?”

Yoshino quệt nước mắt bằng ống tay áo, rồi nghiêng đầu như muốn hỏi.

“Aah, cái này là—”

Và, ngay lúc cậu lấy con rối từ trong túi ra.

“Shidou!”

Kotori vừa dứt lời, từ sau lưng cậu, một tia sáng hay một thứ gì giống giống như thế, được nhắm và bắn vào Yoshino.

Nó bay sượt qua gò má và bờ vai của cô.

“Cái…………?”

Giọng của cậu nghẹn lại, và cậu nhìn ra phía sau ngay lập tức.

Ở trên đó, cùng với những trang thiết bị ngoại cỡ, là Origami. Cô đang lơ lửng trên không, tay cầm một khẩu đại bác lớn.

“O-Origami………”

Và không chỉ có thế. Không hiểu tự lúc nào, các thành viên của AST đã vây xung quanh họ.

“—Nhóc kia. Ở đây nguy hiểm lắm. Lùi lại đi.”

Với giọng nói được truyền qua một cái máy, người nữ đội trưởng đó nói một cách rành mạch.

Nhưng,

“U——ah, ah, ah, ah, ah……”

Chợt nghe thấy tiếng gì đó sau lưng; Shidou quay mặt lại chỗ cũ.

Yoshino nhìn những thành viên AST và, *run* *run* cả người cô run lên.

“…………………Uh.”

Shidou, nhướn mày và thở dốc.

“Ah, aaaah, UAAAAAAAaaaaaaaaaaahhhhhhhh————-!”

Yoshino hét lên, và đút hai tay vào lại <Zadkiel>.

Vừa phà ra một lượng hơi lạnh ra khắp xung quanh, nó vừa chạy lùi về phía sau

“Ư,Yoshino……….! Chờ đã!”

Tiếng kêu thống thiết của Shidou không tới được cô

<Zadkiel> , đang được Yoshino điều khiển, *Gràooooooooooo*————và hút không khí xung quanh.

“Ch-Chuyện gì thế này……..!”

Chạy vào giữa thành phố đang đóng băng, Tohka cảm thấy hoảng sợ trước cảnh tượng mà mình đang thấy.

Trên con đường trống trải, cô có thể thấy Shidou, cô bé tóc xanh mà cô đã thấy vài ngày trước, và một số thành viên AST đang bao quanh.

Và, cô bé cưỡi con thú đó rút về sau lưng nó, nó cong người về phía sau và bắt đầu hút không khí xung quanh.

“——Uh.”

Tohka cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xuốn dạ dày.

Cách duy nhất để diễn tả cái cảm giác đó là, nó giống như một thứ gì đó thuộc về bản năng hay đại loại thể, nghe thì khó hiểu như cô đang hiểu rất rõ nó. Và thứ đó—không phải là thứ gì tốt đẹp cho cam.

Khó để nói thành lời, dĩ nhiên, nhưng, bầu không khí chấn động lúc này và khoảnh khắc khi Tohka vung <Sandalphon> với tất cả sức mạnh cho một đòn quyết định, cực kỳ giống nhau.

“…………….., shidou!”

Tohka lên tiếng.

Nhưng, cô hiểu, chẳng có nghĩa lý gì khi gọi cậu ấy như thế.

Tohka ngay lập tức dậm gót chân xuống mặt đất.

“<Sandalphon>…………!”

Và, nói cái tên đó ra. Đó là thanh kiếm mạnh nhất của cô, cái ngai của cô. Là kết tinh của những điều kỳ diệu.

“……………………………, Kuh—”

Nhưng không có gì xảy ra. Tohka nhăn mặt.

Không phải là cô không biết trước chuyện này. Để đề phòng, Kotori và những người khác đã giải thích cho cô rất nhiều lần.

Về những thứ như là, Tohka là ai. Và Kotori và những người khác sẽ làm gì với cô.

Theo đó, Tohka cũng được cho biết lý do tại sao sức mạnh của cô lại bị phong ấn.

Thường thì, ít nhiều thì cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Vì thứ sức mạnh gắn bó bấy lâu nay với mình, qua một hôm thì bỗng nhưng biến mất.

Xét trên tình huống hiện tai, Tohka hiểu đó là một điều cần thiết để có thể sống chung với Shidou và những người khác.

Nói thật thì—cuộc sống hiện nay của cô rất là vui.

Mặc dù cô vẫn chưa tha thứ cho Origami, và vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn Kotori hay Reine.

Nhưng, những ngày sống cùng với Shidou, là những tháng ngày hạnh phúc, kèm theo những cảm xúc mà cô chưa bao giờ có trước đây.

—Nhưng.

“<Sandalphon>——<Sandalphon>! <Sandalphon>………uh!”

Lúc này, để cứu Shidou, cô phải lấy lại thứ sức mạnh không cần thiết đó của mình.

Cô dậm gót chân xuống đất một lần nữa, một lần nữa.

Nhưng, dù có làm bao nhiêu lần; <Sandalphon> vẫn không xuất hiện.

“Kuh—Xin ngươi đấy……Hãy ra đi, <Sandalphon>………!”

Cô nghiến răng, nheo mắt lại, cố đá xuống mặt đường. Tohka có vẻ như sắp khóc.

“…………Kuh.”

Hình ảnh Shidou khuỵu ngã khi trúng phải viên đạn lúc đó xuất hiện trong đầu cô.

Một lỗ thủng to tướng ở bụng. Shidou ngã xuống, bất lực. Và cô không thể làm được gì.

Cô tuyệt đối không muốn chuyện như thế xảy ra một lần nữa.

—Ngay lúc đó, cô gái trên <Zadkiel> điều khiểu cho cái đầu của nó trở về vị trí cũ.

“………………Uh!”

  • run* *rẩy* Trạng thái tinh thần của Tohka bắt đầu không ổn định. Cơn căng thẳng dữ dội xâm chiếm khắp đầu cô, như muốn đánh gục cô.

“Ku—a, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!”

Và rồi, lúc mà <Zadkiel> phả cái thứ khí lạnh cô đặc từ miệng nó.

“U-Uuwahh………!?”

Shidou ngồi bệt xuống một cách vô thức.

Áp lực kinh khủng của <Zadkiel> như đè bẹp cậu xuống.

Những thành viên AST đang tản ra xung quanh cậu bắt đầu tổng tấn công <Zadkiel> khi nó bắt đầu hút không khí xung quanh, nhưng tất cả đều bị làn mưa chặn lại..

Và như thế——một luồng khí lạnh cực mạnh bắn ra từ <Zadkiel>.

“Cái——?”

Mặc dù không rõ chi tiết, nhưng theo cậu biết, một đòn tấn công như thế sẽ lấy mạng cậu ngay, và cậu có cảm giác như nó sẽ diễn ra ngay lúc này.

Xét về tốc độ và thời gian—đó là một đòn tấn công không thể tránh được.

“Shidou—”

Cậu nghe thấy tiếng của Origami, nhưng đã quá muộn. Shidou nhắm mắt lại trong vô thức—

Cơ thể cậu cứng đờ trong vài giây, nhưng không cảm thấy bất cứ điều gì khó chịu. Cậu xoay cổ và mở mắt ra.

“Cái-Cái này là—?”

Cậu há hốc miệng, không nói nên lời.

Vì, trước khi cậu kịp nhận ra, một cái ngai khổng lồ nổi lên trước mặt cậu, và có vẻ như đòn tấn công của Yoshino đã bị nó chặn lại.

“San....<Sandalphon>………….?”

Phải. Đó là một cái ngai kim loại lộng lẫy. Trên chỗ gác tay bằng thép màu xanh đó, phần chuôi kiếm ló ra như thể đang nhìn trộm một ai.

Đó là thứ vũ khí vô địch của Tinh linh Tohka—<Sandalphon>.

“T-Tại sao—?”

“—Dễ hiểu thôi mà.”

Giọng của Kotori vang lên bên tai phải cậu.

“Kotori…………? Chuyện này là sao? Chẳng phải sức mạnh của Tohka đã bị phong ấn rồi sao?”

“Em đã nói rồi mà. Nếu trạng thái tinh thần của Tohka không ổn định, thì có khả năng cái sức mạnh đáng ra đã bị phong ấn đó sẽ chảy ngược lại, từ Shidou đến Tohka—Mặc dù đây không phải là sức mạnh tuyệt đối của cô ấy, nhưng không ngờ là cô ấy lại có thể triệu hồi Thiên Sứ của mình ………………Mà, chẳng phải là anh rất được cô ấy yêu quý, đúng không?”

“Hả……….? V-Vậy đó là lý do tại sao Tohka—”

Trong lúc Shidou vẫn còn đang kinh ngạc, thì những người ở xung quanh đã bắt đầu hành động. Shidou không phải là người duy nhất ngạc nhiên khi thấy cái ngai xuất hiện. Yoshino trông như vừa thấy một thứ gì đó từ ngoài Trái đất, và ngay lập tức điều khiển <Zadkiel> chạy đi với một tốc độ phi thường.

Những thành viên AST cũng kích hoạt bộ đẩy phản lực và đuổi theo cô.

Origami cũng liếc nhìn cái ngai sang trọng trước mặt Shidou, và sau khi khẽ nhíu mày; cô di chuyển theo các thành viên còn lại và đuổi theo Yoshino.

“……………………”

Sau khi phân tâm một lúc, cậu ngay lập tức choàng tỉnh.

“Phải rồi, mình cũng phải đuổi theo Yoshino—”

Và,

“shidou!”

Cậu nghe thấy tên mình từ sau lưng.

Một giọng nói dễ thương, với chất giọng có một không hai. Và quan trọng hơn, là cái ngai đang ở trước mặt cậu. Chẳng cần phải mất công sức để đoán xem đó là ai—Tohka.

“Tohka………hả? Eh—?”

Nhưng khi nhìn vào cô, cậu mở to mắt ngạc nhiên khi thấy một Tohka không giống như mọi khi. Cô vẫn đang mặc bộ đồng phục của trường Raizen như mọi khi, nhưng—dù là phần ngực hay váy, những yếu điểm của cô đều đang được bao phủ bởi một lớp màng ánh sáng.

“Tohka, đó là gì………….?”

“Nu?”

Nghe Shidou nói thế, Tohka nhìn xuống dưới cơ thể mình, và chớp chớp mắt ngạc nhiên.

“Ooo!? Gì thế này! Linh phục à!?”

Cô nhận ra vẻ ngoài lúc này của mình khi Shidou chỉ ra. Tohka ngạc nhiên thốt lên.

Và sau khi rờ rẫm và sờ soạng lớp màng ánh sáng đó, cô ngẩng mặt lên, nhìn vào Shidou.

“Quan trọng hơn—shidou, cậu có sao không? Cậu có bị thương không?”

“Ah………không. Nhờ có cậu đấy.”

Shidou vừa nói vừa nhìn cái ngai lộng lẫy sừng sững trước mặc.

Nhìn thấy cậu như thế, Tohka ngượng ngùng quay mặt đi và nói với giọng run run.

“Err………..cái này, mình, mình xin lỗi………về mọi thứ.”

“Eh…………?”

Shidou ngây người ra, còn Tohka thì, ‘muumuu’, lẩm bẩm.

“Thế nên………! Mình đã, bị cái gì đó mà mình cũng không biết…chọc tức lên………ờ, mình không thể nói mình biết ơn cậu đến mức nào………mình đã gây ra quá nhiều rắc rối, thế nên—mình chỉ muốn, xin lỗi cậu……”

“Không……………cái đó, là lỗi của tớ………”

Mặc dù đáng ra cậu phải lịch sự hơn khi nhận lỗi về phía mình như thế, nhưng—giờ thì họ không có thời gian cho việc này.

Shidou nuốt nước bọt. Thiên sứ <Sandalphon> và Linh phục, là những thứ thuộc về Tinh linh ấy – Tohka.

Mặc dù sức mạnh của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng sự thật là cô vẫn có một thứ sức mạnh siêu nhiên, vượt xa sức mạnh của loài người.

Thứ sức mạnh có thể đối chọi với <Zadkiel> của Yoshino. Và cả CR Unit của AST.

Shidou chìm trong suy nghĩ trong vài giây, và rồi nhìn lại Tohka.

“—Tohka, tớ có một lời thỉnh cầu.”

“Nu……? Sao tự nhiên cậu lại khách sáo thế?”

Tohka nghiêng đầu tò mò.

Không chút do dự, Shidou quỳ gối, và cuối đầu thật thấp.

“Shi-shidou?”

“—Xin cậu. Hãy cho tớ mượn sức mạnh. Tớ biết là rất vô lý khi đòi hỏi điều này ở cậu. Nhưng, tớ muốn—cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tớ phải cứu Yoshino…………!”

“…………………”

Sau một lúc im lặng, giọng của Tohka nhẹ nhàng vang lên.

“Yoshino, ý cậu là—cô bé đó?”

“À ừ.”

“…………Ư.”

Khẽ hít vào, Tohka tiếp tục nói. Cô ấy trông có vẻ—buồn.

“……………Vậy à. Đúng như mình nghĩ, cô ấy rất quan trọng. —Quan trọng hơn...minh.”

“……………Hử? Có ai nói thế đâu?”

Shidou ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Tohka.

“Eh……………?”

“Cậu sai rồi—Nó không phải....như thế.”

“Shidou. Nguy hiểm lắm. Đừng cho Tohka biết những thông tin không cần thiết—”

Cậu lờ Kotori đi, và tiếp tục.

“Cô ấy—cũng giống như cậu, Tohka.”

“Giống………?”

“Aah, Yoshino cũng là một——Tinh linh.”

“……………!? Cô bé đó à?”

Tohka nhướn mày, nghi ngờ hỏi. “—Không chỉ có thế. Chỉ vì...Yoshino có một thứ sức mạnh mà em ấy không thể làm được gì với nó, giống như cậu, cô bé ấy đã phải chịu đau đớn trong suốt khoảng thời gian qua…………!”

“……………”

“Tớ—đã hứa. Đã hứa là sẽ trở thành người hùng của Yoshino. ………Nhưng, với sức mạnh bây giờ của tớ, tớ còn không thể đuổi kịp em ấy………!”

Và rồi, cậu cúi đầu thật thấp một lần nữa.

“Xin cậu đấy, Tohka. Hãy cho tớ mượn…………sức mạnh của cậu!”

“…………………”

Im lặng.

Nhưng—nó không kéo dài lâu.

  • Híttttt—…..hààààà*, cậu nghe thấy tiếng thở.

“……………Uh, haha.”

Cậu có thể nghe tiếng cười của cô.

Ngẩng mặt lên, Shidou thấy Tohka đang lấy tay ôm trán.

Và bắt đầu nói.

“…………Aah, hiểu rồi. Phải rồi nhỉ. Sao mình có thể quên được chứ. —Đây mới đúng là người đã cứu mình chứ.”

“Tohka……?”

Cậu không nghe rõ những gì Tohka nói vì cơn mưa. Cậu ngờ ngợ đáp lại.

Nhưng Tohka không nói gì, và chỉ quay người lại.

“—Những gì mình cần làm là đuổi theo cô ấy, phải không?”

Giọng nói thanh thoát của cô vang vọng trong tai cậu, át cả tiếng mưa.

“…………, Tohka!”

“Đừng nói gì hết. Thời gian là vàng bạc mà.”

Nói xong, cô bước tới trước vài bước, *BỐP*!, đá cái ngai lộng lẫy <Sandalphon> đang yên vị ở chỗ đó.

Và rồi, cái ngai khổng lồ đổ ụp xuống, và biến thành một thứ có hình dáng rất lạ.

“Đ – Đây là—?”

“Lên đi. Cậu đang vội mà nhỉ?”

Khi đã nhảy lên phần sau lưng của cái ngai, Tohka hối Shidou nhảy lên.

“Ah, aah…………”

Shidou bối rối, làm theo Tohka và nhảy lên <Sandalphon>. Lúc này, nó giống một con thuyền kỳ dị hay là một cái ván trượt hơn là một cái ngai.

“—Nắm lấy.”

Và, cùng lúc đó.

“……………………!?”

<Sandalphon> , với gia tốc cực lớn, bắt đầu trược trên mặt đất đóng băng.

Gió lớn và trọng lực bắt đầu tấn công cậu. Shidou ngay lập tức bám vào các đường chạm khắc ở dưới chân.

Nhưng Tohka không cần phải bám vào cái gì, cô chỉ đứng thẳng người trên <Sandalphon>, giống như cô có những thanh nam châm cực mạnh gắn dưới đế giày.

“Nếu giảm tốc độ thì chúng ta sẽ mất dấu cô ấy! Vậy nên chúng ta sẽ giữ nguyên tốc độ này!”

“O—Ou………”

Shidou nói một cách khó khăn trước áp lực của gió đè lên cậu.

“—Thiệt tình.”

Và ở tai phải, cậu nghe thấy giọng nói thiểu não của Kotori.

“Mặc dù Tohka đang có phản ứng tốt, mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ nhưng—bất cẩn quá đấy, Shidou.”

“Xin lỗi, anh sẽ nghe em giảng đạo sau…! Nhưng giờ thì bớt nói lại, và cho anh mượn sức mạnh của em đi……!”

Kotori thở dài, tiếp tục nói.

“—Dĩ nhiên. Nhiệm vụ của chúng em là giải cứu các Tinh linh mà. Chúng em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.”

“Anh nợ em rồi…………!”

Lúc đó, <Sandalphon> chợt tăng tốc. Shidou gồng người lên, đặt một chân lên <Sandalphon>, nhờ sự giúp đỡ của Tohka, và họ tiếp tục lướt đi trên mặt băng.

“——Đội B, tiến lên! Chúng ta sẽ bẫy [Hermit]!”

““Rõ!”“

Origami nghe thấy tiếng của Ryouko và các thành viên khác của AST đáp lời cô ấy qua hệ thống liên lạc.

Cô cùng với hai người khác, nhẹ nhàng đổi hướng, và rời khỏi nhóm đang đuổi theo [Hermit].

Mục tiêu ở trong bán kính 1km tính từ giao điểm này.

Trọng lực và sức gió, vốn dĩ đủ mạnh để làm một người cảm thấy choáng váng hay làm họ không thể mở mắt, đã được cân bằng nhờ kết giới, và nhờ đó, họ đã đến được vị trí của mục tiêu.

“……………”

Cô ghì chặt chân mình vào không khí để thắng lại, và đảo người về hướng đó.

Cô thoáng thấy [Hermit] đang tiến về phía mình.

Cùng lúc, khi đã thấy [Hermit], ba người của đội B bay ra hai bên, đưa ra chỉ dẫn ở trong đầu, vài hai cái neo gắn với bộ đẩy dưới nách họ, bắn xuống.

Từ 6 cái neo như thế, những sợi chỉ ánh sáng bắn ra, nối với nhau và tạo thành một cái lưới.

“——Lưới laser đã triển khai hoàn tất, xác nhận máy Beta và Gamma đã nối với nhau.”

“Rồi, chúng ta sẽ ép cô ta vào góc!”

Origami nghe Ryouko to tiếng nói khi đang đuổi theo [Hermit].

“…………!?”

[Hermit] đến nơi, và nhận ra mình đã bị phục kích.

Nhưng——đã quá muộn.

Một cái lưới ma thuật chắn ngang đường đi ở phía trước và ở hai bên.

Từ sau lưng, Ryouko và đội A đang đuổi theo cô.

Và Origami cùng với đội B đang bay với cái lưới laser trên đầu cô.

“A———ah, ah, aah…………——”

[Hermit] – vẫn đang nằm trên lưng con thú đó, mở to mắt ra và kêu lên tuyệt vọng.

“Tất cả—tấn công!”

Tuy vậy, AST không có một chút thương xót hay đồng cảm gì với đối thủ của mình.

Nghe theo mệnh lệnh, tất cả các thành viên AST rút thanh kiếm laser <No pain> –một thứ vũ khí cận chiến cấp cao, và nhắm vào [Hermit].

—Nhưng,

“U…….a, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhh—!?”

Đội hình xung quanh bắt đầu rối loạn khi [Hermit] hét lên.

Những giọt mưa biến thành những hạt mưa đá , bay xung quanh và bao bọc [Hermit]; và nó trở thành một mái vòm băng khổng lồ.

Origami không quan tâm, cô vung mạnh thanh <No pain> xuống lớp bảo vệ đó của [Hermit].

Nhưng, mọi chuyện thay đổi ngay lập tức.

Khi vừa chạm vào, thanh <No pain>và kết giới xung quanh Origami kêu rắc rắc và bắt đầu đóng băng.

Origami ngay lập tức, giải trừ thanh <No pain>, và tắt kết giới đi.

“……………Hự——”

Trọng lượng cơ thể và các thiết bị xung quanh cô xuất hiện trở lại, và khung cảnh xung quanh cô tối sầm lại, làm cô không thể thấy gì .

Thêm vào đó, cả người Origami bị những cơn gió lạnh bao phủ khắp thành phố và những giọt mưa lạnh giá từ trên trời rơi xuống tấn công.

Trong chớp mắt, cái cảm giác ấm áp khi ở trong nhà kính được thay thế bằng cảm giác khi phải leo lên một ngọn núi tuyết giữa mùa đông. Cô hoảng sợ, tim cô đập mạnh hơn, và nó làm cho cô thở một cách khó nhọc.

“Kích hoạt kết giới cơ bản.”

Cô cố gắng nói, mặc dù cảm giác mệt mỏi vừa ập tới làm cô muốn ngất đi.

Một lớp lá chắn vô hình bao bọc xung quanh cô, và nhẹ nhàng nâng cô lên. Cô kích hoạt bộ đẩy, và thoát ra khỏi lớp bảo vệ của [Hermit].

“Hự…………Mọi người ổn chứ!?”

Ryouko hỏi. Họ đã dùng cách giống như Origami để thoát khỏi lớp bảo vệ của [Hermit].

Nhưng kể cả Origami, thì chỉ có 5 người đáp lời lại.

Có lẽ có 2 người đã bị đóng băng cùng với trường năng lượng của họ.

“…………………”

Origami nhìn xuống mái vòm băng ở đầu con đường đóng băng.

Grừừừừừừừừừ——nó khẽ gầm lên trong khi tạo một cơn lốc xoáy có bán kính khoảng 10 mét.

Những viên đạn băng chứa năng lượng Tinh linh bay một cách dữ dội, và tạo thành một pháo đài hàn khí.

Kiếm plasma và kết giới, vốn không phải là vật chất cụ thể, cũng bị đóng băng. Rõ ràng đây không phải là một trận bão tuyết bình thường.

“Chậc…………phiền thật. Chúng ta phải làm gì với cái thứ này đây?”

“—Không phải là không có cách nào khác.”

Cô lên tiếng, và gửi những dữ liệu của lớp bảo vệ mà cô đã quét cách đây ít phút cho các thành viên khác.

“Đây là……”

“Đúng vậy. Năng lượng chứa trong đó không nhiều. Nó phản ứng với ma lực trong kết giới của chúng ta, và sẽ tạm thời tập trung sức mạnh phòng thủ của nó vào một điểm.”

“Nghĩa là……nếu tắt Territory, chúng ta sẽ không bị đóng băng?”

“Chắc vậy.”

Ryouko rên rỉ một cách khó nhọc khi nghe Origami nói thế.

“Có vẻ không ổn. Dù chúng ta có thoát khỏi cảnh bị đóng băng đi chăng nữa, nó vẫn là một lá chắn với rất nhiều chùm đạn băng bay xung quay. Mặc dù bộ giáp có khả năng chống đạn nhưng …………tôi nghĩ cơ thể chúng ta sẽ không chịu đựng nổi cho đến khi đến chỗ cô ta.”

Ryouko nói, và một thành viên khác lên tiếng.

“Vậy thì—một đợt oanh tạc bằng súng không có ma lực thì sao.”

“…………Cũng rất khó. Ngay cả khi chúng ta vượt qua được lớp lá chắn, Tinh linh vẫn còn bộ Linh phục, cậu biết mà? Nếu là đòn tấn công vật lý thông thường, thì chúng ta sẽ không đụng nổi một cọng tóc của cô ta đâu.”

Những điều Ryouko nói đều có lý.

Linh phục chỉ có thể bị phá hủy bởi the năng lượng ma thuật phóng ra từ Realizer. Tuy vậy, lớp băng bao bọc bên ngoài lại có khả năng dò ra ma lực.

Một lớp bảo vệ kép. Một vấn đề rắc rối.

Nhưng, Origami kích hoạt bộ đẩy phản lực, và bay lên cao.

“Origami?”

“Như thế này thì sẽ ổn thôi.”

Origami lẩm bẩm, nhìn xuống và hít một hơi thật sâu, để mở rộng tầm nhìn.

Và cô mở rộng kết giới ra thành 10m, lớn hơn hẳn so với bán kính 3m thông thường.

Bán kính kết giới càng tăng, mật độ năng lượng càng giảm, và như thế khả năng hoạt động của nó cũng giảm theo.

Cái kết giới với bán kính 10m có thể sẽ không cản được đòn tấn công của Tinh linh.

Nhưng—lúc này thì chỉ cần như thế. Và, Origami tiến lại gần một khu chung cư gần đó.

“——!”

—*Grào grào grào*……!

Phần mái của tòa nhà khi đi vào kết giới bị xoắn lại, và bay ra giữa không trung.

Bê tông ở lớp ngoài cùng của bức tường bị bóc ra, lớp vật liệu cách nhiệt bị xé vụn, cái tiếng tét lỗ nhỉ đó, cùng với lớp bê tông nền bị xoắn lại. Những thứ như là máy tính cá nhân, hay tài liệu văn phòng, văng ra khỏi kết giới và rơi xuống.

Nó khá là nặng. Não cô như bị ép lại, và Origami bắt đầu cảm thấy nhức đầu dữ dội.

“O-Origami………!? Em đang làm cái quái gì thế?”

Origami không quan tâm đến bản thân lúc này, và bay lên trên đầu lá chắn của [Hermit] với phần mái nhà lơ lửng trên không.

Và rồi, sau khi thở nhẹ, cô nói.

“Nghiền nát nó, bằng một lượng lớn vật liêu. Như thế này thì lá chắn sẽ ngừng hoạt động trong chốc lát, và chúng ta sẽ tấn công vào lúc đó.”

“…………Thiệt tình, em lúc nào cũng hấp tấp như thế……!”

Ryouko thở dài nói, và ra lệnh

“Mọi người nghe rõ chưa!? Dù khó, nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Tất cả tập trung năng lượng cực đại và chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài lá chắn! Chúng ta sẽ tổng tấn công khi nó vừa biến mất!”

““Rõ!””

Những pháp sư AST còn lại, vào vị trí với tất cả thiết bị của họ và kích hoạt Realizer.

Origami hít một hơi thật sâu để chuẩn bị, và vung cánh tay đang giữ tòa nhà xuống.

Khối lượng sắt và bê tông khủng khiếp đó rơi thẳng xuống mái vòm băng.

—Nhưng,

Origami nhíu mày.

Cô tập trung ‘kẻ’ một đường thẳng trên khối bê tông khổng lồ mà mình vừa ném xuống, và no vỡ ra làm hai theo đường thẳng đó.

“…………………”

Không—không chỉ có thể.

Những mảnh gạch vỡ bị cắt vụn ra, trong chớp mắt.

Và khi chạm đất, chúng chỉ còn là những mảnh vụn nhỏ

Và, lá chắn của [Hermit] vẫn, không suy suyển.

“Đây là—”

Cô thốt lên, và cùng lúc, tiếng báo động *Bíp*, *Bíp* khó chịu vang lên trong tai cô.

“Origami! Sóng Tinh linh đang tăng lên! Bước sóng này là—”

Trước khi Ryouko nói hết câu, Origami thu nhỏ kết giới của mình lại từ 10m xuống còn 2m, nhỏ hơn so với bình thường.

Những thiết bị lớn đang ở trong kết giới tuân theo đúng định luật vạn vật hấp dẫn và rơi xuống đất.

Lúc đó—một mái tóc đen huyền lướt qua mặt cô.

“…………!”

Cái kết giới được thu hẹp để tăng sức phòng thủ, vừa phải chịu một lực đánh khủng khiếp.

Đó là vì, cô gái vừa xuất hiện trước mặt Origami bay đến chém cô với thanh kiếm của mình.

“Phư, đỡ được rồi à?”

“……………Yatogami...Tohka.”

Origami nói như than vãn, rút thanh kiếm laser <No pain> ở bên hông, và vung thanh kiếm vào Tohka, người vẫn đang mặc một bộ AstralDress mỏng xung quanh.

“To——”

Tohka né nhanh như cắt, nhảy lên một thanh xà của một tòa nhà gần đó.


“Cô làm gì ở đây?”

Chĩa thanh kiếm vào Tohka, Origami lên tiếng hỏi.

Vuốt mái tóc ướt sũng nước mưa của mình về phía sau, Tohka vờ cười.

“—Phư, xin lỗi nhé. Nhưng tôi sẽ không để cô làm phiền shidou đâu.”

“………………”

Không hiểu tại sao cái tên Shidou lại xuất hiện ở đây, Origami nắm chặt thanh <No pain>.

“Hừ—tại sao [Princess] lại xuất hiện ở đây? Cô ta đến cứu [Hermit] à?”

Ryouko bối rối nói.

Phải. Tinh linh hạng AAA—bí danh [Princess].

Sóng Tinh linh, mà mọi khi vẫn không phát hiện được, phát ra một cách yếu ớt từ cô gái trước mặt cô.

“——Hừ, chúng ta sẽ xử lý [Hermit] sau. Tất cả chuyển mục tiêu sang [Princess]!”

Ryouko la lên—nó có vẻ là một quyết định đúng đắn.

Có thể bọn họ sẽ bắn được [Hermit] nhưng nếu [Princess] tấn công khi họ vẫn đang nhắm bắn thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Lá chắn đó đúng là một rắc rối lớn, nhưng nếu không lại gần nó, [Hermit] sẽ không tự ý tấn công, thế nên dừng việc tấn công cô ta lại là một điều đúng đắn.

Nhưng—cô tự hỏi.

Ryouko và những người khác bay lên cao, hai bên nhìn nhau; cô cảm giác như Tohka vừa khẽ gật đầu. Giống như—mọi chuyện đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch của cô ta.

Tuy vậy, không có thời gian để có một quyết định sáng suốt hơn. Tohka nhảy khỏi thanh xà và vung kiếm về phía Origami.

“Hừ—”

Origami nắm chặt thanh kiếm, và bay lên cao để đối đầu với Tohka.

Trở lại 3 phút trước đó.

“—Cái đó là gì thế!? shidou!”

Shidou – với sự giúp đỡ của Tohka, đứng mấp mô trên <Sandalphon> đang trượt giữa con đường đóng băng. Khi nghe cô nói thế, cậu ngẩng mặt lên.

“………………Cái…………!”

Một khung cảnh lạ lùng.

Giữa trận bão tuyết, một bán cầu tuyệt đẹp đứng sừng sững trên mặt đất—và xung quanh nó là các pháp sư của AST, với những thứ vũ khí khủng khiếp của họ.

“Cái đó là—cái quái gì……….!”

“………………Đó là lá chắn mà Yoshino đã tạo ra. Phư, trông nó cũng tốt đấy chứ.”

Sau khi cậu nói xong, Reine tóm tắt ngắn gọn kết quả phân tích của mái vòm băng đó.

Sử dụng ma lực—nghĩa là, nó là một pháo đài băng có khả năng tự động phản kích khi nó có phản ứng với năng lượng phép thuật từ vũ khí của AST.

Shidou giản lược thêm một lần nữa trước khi giải thích cho Tohka. Tohka [muu……] chống cằm, và rên rỉ một cách khó khăn.

Lúc này, giọng của Kotori vang vọng trong tai cậu.

“Khó rồi đây. Với tình hình hiện nay, không ai có thể đến gần Yoshino.”

Bình thường thì, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng—*ực* cậu nuốc nước bọt, và lên tiếng.

“Không.”

Vẫn còn một thứ. Vẫn còn một thứ khiến cậu bận tâm.

“Mặc dù phải thử mới biết nhưng……nhưng có thể nó không thật sự cần thiết lắm.”

“Em nói gì thế?”

Và, khung cảnh phía trên chợt thay đổi.

Khi cậu vừa mới thấy Origami đang lơ lửng trên bầu trời, cô bóc lấy phần mái của một tòa nhà gần đó, và đưa nó lên phía trên lá chắn của Yoshino.

“Woa……?”

“—Chậc, cô ta định phá hủy lá chắn bằng cách đó à? Hơi bị quá tay rồi đấy.”

Kotori bực bội nói.

“C-Chúng ta nên làm gì đây—”

Và, ngay lúc đó.

“—Un.”

Tohka, vẫn đang đứng kế bên cậu, lấy giọng.

“shidou sắp dùng cách ...để cứu Yoshino à?”

“…………Không, ờ………tớ vẫn chưa biết nó có khả thi hay không—”

Cậu nghiến răng khi nghe cô ấy nói.

“—Không, có một cách. Chắc chắn……mình sẽ phải làm một điều gì đó.”

“Vậy à.”

Khi nói thế, Tohka *cười*, và cô khẽ nói.

“Tohka……?”

“Vậy thì, mình sẽ để shidou lo chuyện này. Mình sẽ giải quyết đám AST hay bất cứ thứ gì khác. Mình chắc chắn sẽ không...để họ làm phiền cậu đâu shidou.”

Nói xong, Tohka chạy về phía <Sandalphon>— vẫn đang chuyển động—và cô chụp lấy phần chuôi kiếm lộ ra ở phía sau cái ngai.

Cô nhảy lên phía sau nó, và như thế, bay lên không trung—hướng về phía Origami, người vẫn đang giữ một phần toàn nhà trên tay

“Cái....cái cô này……….!”

Vẫn bám vào chiếc <Sandalphon> đang chuyển động, Shidou mở to mắt ngạc nhiên.

Nhưng, ngay lập tức, cậu bặm môi, tập trung lại, vànhìn thẳng về phía trước.

Cô ấy sắp làm một chuyện rất nguy hiểm, nhưng cậu sẽ không nói rằng cô ấy thật là hấp tấp.

Tinh linh Tohka. Một cô gái cuối cùng đã thoát khỏi chuỗi vòng lặp chiến đấu bất tận.

Bây giờ cô ấy—để cứu Yoshino—và cũng để hỗ trợ cho quyết định của Shidou, đã tham chiến một lần nữa.

Ngoài việc đáp trả lòng quyết tâm của cô ấy, chẳng có gì Shidou có thể làm để được tha thứ cho việc này—!

Cậu cúi người xuống, và khi vẫn còn đang bám vào <Sandalphon>, cậu phóng người về phía lá chắn của Yoshino.

Và, giữa đường, để chắc chắn, Shidou lên tiếng hỏi em gái mình.

“—Kotori. Anh muốn xác nhận một chuyện.”

“Gì thế?”

“Vì đây là chuyện mà anh thật sự không quan tâm lắm, cho nên, có một thứ………anh đã quên không hỏi. Vào ngày mà sức mạnh của Tohka bị phong ấn…anh—đã bị Origami bắn, đúng không?”

Phải. Nếu như trí nhớ cậu vẫn còn chính xác. Thì vào ngày đó. Cậu đã bị Origami bắn nhầm.

Cậu đã bị thương, mà không một người bình thường nào có thể sống sót với một vết thương như thế.

Im lặng một lúc, Kotori trả lời

“Phải. —Đó là sự thật.”

“Chuyện đó……là sao? Nghĩa là, anh có một khả năng không thể giải thích được à?”

“………… Nửa đúng, nửa sai.”

“Em nói gì cơ?”

Nghe cậu hỏi, Kotori lầm bầm như đang khó xử, và rồi tiếp tục.

“Nó thật sự là một khả năng của anh. Khi cơ thể của anh có một vết thương chí mạng, nó sẽ tự bốc cháy, và phục hồn. Đúng là một khả năng chẳng khác gì chơi mã bất tử cả . —Và không phải là, chúng em chưa có lời giải thích cho nó.”

Shidou nhìn mông lung.

Nhưng—giờ không phải là lúc. “—Rồi, lúc này anh sẽ không hỏi thêm về cái khả năng của anh nữa. Nhưng anh muốn hỏi lại một lần nữa. Ngay cả khi anh bị thương, đến mức sắp chết, anh vẫn có thể hồi phục. Có phải vậy không?”

“—Vâng. Điều đó đã được xác nhận.”

Kotori trả lời, và Shidou hít một hơi thật sâu.

“………Tốt rồi. Nếu đúng như anh đang nghĩ, thì anh sắp đi chết đây.”

“…………Shidou...Đừng nói là anh đang định...”

Và—trong lúc Kotori đang nói, Tohka chém vụn tòa nhà đang lơ lửng đó, nó trở thành một đống bê tông vụn và rơi xuống đất.

Ngay lập tức, những thành viên AST ở khu vực đó, chuyển mục tiêu sang Tohka, và bay lên trời.

Khi bọn họ bị Tohka làm xao nhãng, <Sandalphon> chở Shidou bay thẳng đến lá chắn của Yoshino.

Hay nói đúng hơn—mũi nhọn ở cái ngai đâm thẳng vào lá chắn.

“Éc…………!?”

  • Lạch tạch* , một luồng sóng mạnh tấn công Shidou.

Nhưng cậu không ngạc nhiên lâu. Một phần của <Sandalphon> khi chạm vào lá chắn, với một tiếng rít khủng khiếp, cũng bị đóng băng.

Nó chắc chắn đã, phản ứng với năng lượng của <Sandalphon>'s.

“Không ổn rồi…………”

Khi Shidou lo lắng nhảy ra khỏi <Sandalphon>, cậu đang đứng trước cơn bão tuyết với hình dạng một cơn lốc xoáy.

Một lá chắn bão tuyết dữ dội. Khi đứng trước nó, cậu còn cảm thấy nó mạnh hơn mình nghĩ.

“Yoshino—đang ở trong đây.”

Lẩm bẩm, cậu lấy con rối ra, và để trước người.

Rồi cậu khom người lại để che cho nó—và bước tới.

“Dừng lại đi, Shidou. Anh đang định làm gì thế?”

Cậu nghe thấy tiếng can ngăn ở tai phải. Nhưng cậu vẫn không ngừng bước.

“—Ư, anh định tay không bước vào đó? Và chỉ hy vọng vào khả năng hồi phục của mình? Quá mạo hiểm. Dừng lại đi!”

Những lời nói kỳ lạ mà cậu nghĩ em gái mình đang không ở trong trạng thái Chỉ huy làm Shidou cười nhẹ.

“Này này………Anh thấy em đâu có cảm giác gì khi thấy anh bị bắn đâu?”

“Lúc đó khác. Trong đó, vòng tròn bên ngoài lớp bảo vệ tính từ mục tiêu là 5 mét. 5 mét đấy, anh có hiểu không? Khoảng cách đó giống như là khi bị bắn bằng súng săn vậy, hiểu chứ? Hơn nữa, nếu bị phát hiện mang Linh năng khi ở trong đó, anh sẽ bị đóng băng như <Sandalphon> đấy.”

Kotori nói, và nói, và nói.

“Anh hiểu em đang nói gì không? Trong khoảng thời gian ở trong lá chắn đó, vết thương của anh sẽ không hồi phục. Nó rất khác so với việc bị một viên đạn bắn phải đấy. Nếu anh không thể sử dụng năng lực ở giữa chừng, chắc chắn anh sẽ chết đấy!?”

“……………Linh năng— Nghĩa là, đây là năng lực của một Tinh linh à?”

“……………Ư.”

Cậu nghe thấy giọng Kotori nghẹn lại.

Nhưng cậu không dừng lại.

Dù biết mình đang làm một chuyện dại dột, nhưng cậu không thể dừng lại.

Vì cậu đã hứa.

Cậu sẽ cứu Yoshino. Và bản thân cậu—sẽ trở thành người hùng của em ấy.

Hít một hơi thật sâu, cậu bước vào bên trong lá chắn

“Shidou—! Shidou! Dừng lại đi!”

Kotori la lên trong tuyệt vọng.

“—Dừng lại………..uh, Onii-cha—”

Nhưng cuối cùng, Shidou chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít của trận bão tuyết bên tai.

“Oee ………….., oee…………uh.”

Ở giữa lá chắn, Yoshino đang gục khóc giữa lưng của <Zadkiel>

Đó là một nơi khá yên tĩnh, không ai có thể nghĩ rằng nơi đó đang ở bên trong một cơn bão tuyết.

Chỉ có tiếng nức nở và quẹt nước mắt của Yoshino là vang vọng liên hồi ở bên trong.

Cô rất sợ, và không dám ra ngoài. Nhưng, ở đây, quá yên tĩnh—và cô độc.

“Yo...shi...non……hư……”

Cô nức nở gọi tên người bạn của mình.

“Đ.Â.Y.”

“………………!?”

Vai cô run run vì ngạc nhiên, và cô ngay lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

“——!”

Và rồi, Yoshino chùi nước mắt, mở to mắt ngạc nhiên

Ngay ở rìa lá chắn, cô thấy được hình bóng con rối quen thuộc của mình.

“!, Yoshinon……!?”

Yoshino kêu lên, nhảy khỏi lưng <Zadkiel>'s , và chạy ra chỗ đó.

Cô không thể nào nhầm được.

Con rối đó chắc chắn là [Yoshinon], bạn của cô, và là người đã mất tích cách đây mấy ngày.

Nhưng rồi—

“………………Chào…………emm…………….!”

  • Rầm*!.

Từ phía sau [Yoshinon], một người ngã gục vào bên trong. Yoshino dừng chân theo phản xạ. Không—nói chính xác hơn, [Yoshino] đang được đeo trên tay của người đó.

Cô chưa thể nhìn ra người đó là ai.

Vì, cơ thể cậu đầy những vết thương và vết máu.

“Uh………”

Người này chắc đã cố sức đi vào lá chắn của cô. Một lượng lớn máu chảy từ người cậu ra khắp xung quanh.

Mắt của cô không nhìn nhầm. Thay vì nói là một con người, cô thấy đây giống như một cái xác hơn.

Nhưng ngay lập tức, Yoshino không cần phải kiểm tra cái xác đó nữa.

Là vì—đột nhiên, cái người mà cô nghĩ là đang hấp hối ấy chợt sáng lên. Giống như những ngọn lửa bừng cháy lên tất cả các vết thương trên người cậu, và từ từ lan tỏa khắp bề mặt.

Khi Yoshino vẫn còn đứng ngây người ra, tất cả các vết thương đều đã biến mất

Và—cuối cùng thì khuôn mặt của người đó cũng có thể thấy được

“……………!? Shidou-sa………”

Yoshino cảm thấy sốc.

Phải, con người kiệt sức đó là Itsuka Shidou.

Shidou lăn ra, và ngước nhìn lên, *phùùùùù*……………Cậu hít thở thật sâu.

“Hờ……Cứ tưởng là chết chắc rồi chứ…”

Shidou, vừa chui vào trong lá chắn, cậu liền hít thở thật mạnh. Và sau khi tim cậu đập chậm lại, cậu từ từ đứng lên.

Mặc dù bên ngoài có một trận mưa đạn dưới dạng một cơn bão tuyết , bên trong có vẻ khá yên tĩnh. Một khu vực bình thường. Nó làm cậu nhớ về nhà tuyết của người Eskimo.

Và ở ngay bên trong, có một con thú búp bê khổng lồ và một cô gái với đôi mắt của thỏ, nhưng đã sưng húp và đỏ hết lên.

“—Yoshino!”

Cậu kêu cô ấy. Shidou cầm con rối đứng dậy.

“Như đã hứa, anh—đến để cứu em…………!”

Yoshino nhìn cậu chằm chằm,

“Hức, oeeeeeeeeeeeeeee …………………”

Nước mắt của cô trào ra, cô khóc một lần nữa.

“Uwah……………..,chờ đã—Đ-Đừng khóc mà. A-Anh có vô tình làm gì không phải không……..?”

Cậu vội vàng đưa tay ra, nhưng Yoshino chỉ lắc đầu.

“Không………………. phải, em…………….vui………vì………..anh………..đã tới………..”

Sau khi nói xong, [Oeeeeeee…….] cô lại khóc.

Cậu mỉm cười khi thấy Yoshino như thế, và nhẹ nhàng dùng tay phải xoa xoa đầu cô bé.

Và rồi, cậu cố làm cho con rối ở bên tay trái mình cử động, *cạch* *cạch*.

“Ya-ha-, lâu rồi không gặp. Dạo này có ổn không?”

Cậu mấp máy môi trong khi nói để làm như mình đang nói tiếng bụng.

Mặc dù đó là một màn trình diễn rất tệ, Yoshino vẫn vui vẻ lúc lắc đầu.

Với một người bình thường, đây quả là một khung cảnh kỳ lạ.

Vì, [Yoshinon] vốn là một con rối biết nói nhờ thuật nói tiếng bụng của Yoshino.

Nhưng—

Shidou nhớ lại những gì mà Reine vừa nói cách đây không lâu.

“……………Từ kết quả của cuộc điều tra, ngoài lớp Tinh linh mà chúng tôi vẫn đang giám sát, chúng tôi còn phát hiện ra một dạng sóng khác nữa.”

“Ơ…………nghĩa là—?”

“……………Cơ bản là, Yoshino có một nhân cách khác, và nhân cách đó chỉ xuất hiện khi cô ấy đeo con rối đó.”

“!, Ng-Nghĩa là………….Yoshino cũng biết về chuyện này?”

“…………………Có thể, có thể không. Nhưng tôi chắc chắn một điều, người mà cậu nói chuyện ở trung tâm mua sắm, không phải là Yoshino, mà là nhân cách xuất hiện qua con rối của cô ấy. Yoshino lúc đó để cho Yoshinon làm mọi chuyện và chuyển sang trạng thái mà cô ấy cố tình khép kín lòng mình lại. Đó là lý do tại sao năng lượng của cô ấy vẫn không bị phong ấn mặc dù hai người đã hôn.”

“……………”

“…………Còn một chuyện nữa. Có một chuyện rất thú vị liên quan đến sự xuất hiện của Yoshinon.”

“Thú vị?”

“…………Aah, có rất nhiều lý do để cô ấy có thêm một nhân cách khác ngoài chính bản thân mình—giả thuyết lớn nhất chính là để cô ấy trốn khỏi những thứ như việc chữa bệnh, nỗi đau đớn hay căng thẳng. Ngắn gọn, cô ấy vô tình tạo ra một nhân cách khác để cho rằng có một người khác đang phải chịu những trải nghiệm đau đớn đó thay cho cô ấy.”

“Nghĩa là………cô bé cảm thấy đau khổ vì AST muốn giết cô—?”

“…………Khônggg. —Cái này hơi khó tin, nhưng cô bé ấy, để không làm hại đến con người, cô ấy đã tạo ra một nhân cách khác để kiềm hãm chính sức mạnh của mình.”

“——Uh.”

“…………….Shin. Xin cậu đấy, cậu phải cứu lấy cô bé. Sẽ là nói dối………nếu như cậu nói mình không muốn cứu một cô bé tốt bụng và dịu dàng như vậy.”

—Trở lại cuộc nói chuyện lúc này.

“……………………”

“Cả...m…………….ơn anh, rất nhiều.”

Và, đột nhiên, Yoshino cúi đầu.

“Eh?”

“…………Vì, đã cứu, Yoshinon.”

Shidou gãi gãi má, [ahh], và gật gật đầu.

“Người tiếp theo là em đấy—Yoshino. Anh sẽ cứu em.”

“Eh………….?”

Yoshino phát ra một tiếng kêu tò mò. Shidou quỳ xuống để nhìn vào mắt cô.

Cậu không nghe thấy tiếng gì từ tai nghe của mình nữa. Nó chắc đã hỏng khi cậu đang vượt qua lá chắn.

Hơi đau khi không thể biết được tình trạng của Yoshino lúc này, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cậu phải làm điều này.

Khi nói chuyện với Yoshino lúc cô bé mất con rối, và cuộc nói chuyện vừa nãy.

Cậu tin là cậu đã có được một số điều kiện tối thiểu để có được lòng tin của Yoshino qua những lần đó.

“—Errr, về chuyện này, Yoshino. Để cứu được em thì—errm, em cần phải làm một chuyện.” “Chuyện gì……thế anh?”

Shidou nuốt nước bọt xuống cái cổ họng khô rang vì lo lắng của mình, và tiếp tục.

“………Errm, đừng nghĩ xấu về anh nhé……Em còn nhớ về nụ hôn đó không?”

Yoshino ngơ ngác một chút, và rồi ngay lập tức gật đầu.

“……Uh, rồi, rồi. Errrr——ermm…..để cứu em, thì em phải làm chuyện đó………Không, anh không có tà ý gì đâu! Đây chỉ là—”

Và—

“—Eh?”

Cậu không nói thêm được gì.

Vì đơn giản—Yoshino bất ngờ nhắm mắt.

  • Chụt*

Và hôn cậu.

Lúc đó, một cảm giác…ấm áp len lỏi vào trong người cậu

“……………….!? Yo-Yoshino………?”

“…………………?”

Yoshino khẽ nghiêng đầu.

“Em………………làm sai...sao……?”

“K-Không………không sai……….nhưng...”

Yoshino gật gù.

“Em sẽ tin, nếu như đó là những gì………..Shidou-san nói.”

Lúc đó—<Zadkiel>, vẫn đang đứng lờ đờ sau lưng Yoshino, và bộ Linh phục trên người cô, biến thành những đốm sáng nhỏ và tan vào trong không khí.

Và rồi………lá chắn băng bao quanh Yoshino và Shidou, đột ngột mất hết năng lượng và biến mất.

Vai của cô run run vì ngạc nhiên.

“………………, Shidou,san………….đây là—”

Yoshino chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nên cô cứ nhìn qua nhìn lại. Và để che cơ thể bán khỏa thân của mình, cô cúi người xuống.

Shidou chợt cảm thấy ngượng thêm một lần nữa khi thấy cô ấy phản ứng như thế.

“Ah…………aah, un, errr……………anh nghĩ là em có khá nhiều chuyện muốn nói! N-Nhưng lúc này thì—”

Và—ngay lúc đó.

“Un………”

Yoshino nheo mắt trước những tia sáng. Sau khi những đám mây dạt ra—những tia nắng mặt trời bắt đầu chiếu xuống.

“Ấm quá—”

Yoshino ngắm nhìn một cách vui thích, như thể đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Không, có thể đây thật sự là lần đầu cô thấy nó.

Shidou ngẫm nghĩ. Cậu không rõ Yoshino thật sự có khả năng điều khiển nước và không khí lạnh hay không, nhưng có vẻ như, mỗi khi cô bé đến thế giới này, thì trời lại mưa.

“Đẹp~quá.”

Cô ngạc nhiên thốt lên.

Yoshino vừa nói vừa nhìn lên bầu trời.

Shidou cũng bị thu hút theo, và ngẩng mặt lên.

Ngay lập tức, cậu biết được cô đang nhìn thấy gì.

Những đám mây đen tan ra và—một cầu vồng rực rỡ, cắt ngang bầu trời.

—Nhưng, cảm giác đó không đọng lại lâu. Cơ thể của cả hai người bất ngờ lơ lửng.

“Nowah………!”

“…………!?”

Cậu nhớ cảm giác này. Đây là thiết bị dịch chuyển của <Fraxinus>.

Chắc Kotori đang đón họ lên sau khi xác nhận việc phong ấn đã hoàn tất.

“………………và.”

Một lúc sau, khung cảnh trước mặt Shidou không phải là một thành phố bao phủ trong băng, mà là bên trong không hạm <Fraxinus> mà cậu đã quen thuộc.

“…………….!? ……………!?”

Như dự đoán, Yoshino chớp chớp mắt ngạc nhiên.

Và—Shidou quay lại nhìn sự xuất hiện của một người khác đang ở đây.

“Ooo…………vậy là cậu vẫn an toàn, shidou.”

Đó là—Tohka, cùng với bộ đồng phục cháy xém vài chỗ của trường Raizen. Có vẻ như, dù đang ở giữa chiến trận, Tohka cũng được đón về cùng với Shidou và Yoshino.

“Tohka—! C-Cậu ổn chứ!?”

Nghe Shidou nói thế, Tohka thở dài—thanh kiếm và những phần giáp che những chỗ quan trọng của cô tan vào trong không khí.

“Umu. Không quan trọng………ngược lại mới đúng, cậu trông tệ hơn mà?”

“Ah……………”

Shidou gãi gãi đầu khi nghe Tohka nói thế.

Máu của cậu thấm khắp bộ đồ, và nó cũng lủng lỗ chỗ.

“Hii……………”

Và, Yoshino kêu lên sợ hãi, núp sau lưng Shidou.

Có vẻ như cô ấy vẫn chưa có thiện cảm với Tohka. Shidou chợt cười khan.

“Không sao đâu Yoshino. Cô gái này là Tohka. Cô ấy đã cùng anh—cứu em.”

Nghe Shidou nói thế, Yoshino rụt rè đưa mắt nhìn Tohka.

“Toh...ka………san.”

“………………nu.”

Tohka nhìn Yoshino với vẻ mặt khó hiểu, [umu] cô gật đầu.

“Hmm……?”

Và Shidou nhíu mày lại.

Tiếng bước chân vang vọng từ hành lang.

Cánh cửa phòng dịch chuyển mở ra, và Kotori thở dốc, bước vào.

“Ko-Kotori…………?”

Shidou há hốc ngạc nhiên trước sự “tấn công” bất ngờ này, Kotori nhìn vào cậu chằm chằm, như đang kiểm tra từng chỗ trên người cậu.

Và rồi,

“Cái đồ—anh trai ngốc………!”

“Higuuh………….!?”

Kotori giơ nắm đấm lên, và dùng hết sức của mình, đấm vào vùng bụng dưới của Shidou.

Chưa kể, nó còn lại một cú đấm xoáy. Một cú đấm xoáy tuyệt vời.

“Guhaa…………Em……em làm cái quái gì thế!?”

“Làm một chuyện ngu ngốc như thế………! Anh chỉ được phép làm theo những gì em nói thôi!”

“Uh? Em đang—?”

Shidou đang định lên tiếng bắt bẻ thì—cậu chợt dừng lại.

Đơn giản vì, cô em gái vừa mới đấm cậu xong, đang vùi mặt mình vào ngực cậu, và vòng tay ôm cả người cậu, *Gyuu*, thật chặt.

“…………Anh phải, tính toán thật chính xác, giới hạn của việc hồi phục trước……..! Và di chuyển theo những gì em nói, thì nó sẽ an toàn hơn…………”

“Koto...ri…………”

Shidou thở ra, và khẽ xoa đầu cô ấy.

“Anh xin lỗi, vì đã liều mạng như thế.”


“…………Đúng là đồ ngắn nghĩ mà. Một con amip còn thông minh hơn anh đấy. Cái tên ký sinh này.”

Khi vẫn đang úp mặt vào người cậu, Kotori *Xì*! Cô hỉ mũi, và cuối cùng thì cũng buông cậu ra. Shidou, với phần ngực áo dính đầy nước mũi, gãi gãi má, mỉm cười.

Tuy vậy, Kotori có vẻ như không bận tâm lắm về điều đó. Nhân tiện—giây phút mà cô ngẩng mặt ra, giọng nói lạnh lùng khi trong trạng thái Chỉ huy của cô trở lại.

“—Thiệt tình, cứ thích làm theo ý của mình……Tất cả sẽ được kiểm tra kỹ càng từ đầu đến chân đấy. Theo tôi nào.”

Nói xong, *Hừ* cô quay đầu đi, và bước tiếp trên hành lang.

“Haha…………”

Shidou cười bất lực, và rồi cậu quay lại nhìn Yoshino và Tohka.

“Rồi……vậy thì, đi thôi………Hmm……?”

Cậu không hiểu tại sao, Tohka lại nhìn cậu với vẻ mặt buồn rười rượi.

“Tohka…………? Cậu bị sao thế?”

“!, Kh-Không có gì! Đi nhanh thôi nào!”

Tohka nặng nề bước đi.

“Cô ấy………….bị sao vậy nhỉ?”

Nói xong, Shidou, bước đi cùng với Yoshino, và đuổi theo sau lưng Tohka.