Date A Live:Tập 8 Chương 3

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

Chương 3: Mười hai giờ đêm - Ngày mới bắt đầu[edit]

Phần 1: Kế hoạch lên nòng – Cuộc hẹn với Tohka[edit]

Hôm sau, lúc 10:57, ngày 22, tháng 10

Shidou liếc vào những con số chỉ thời gian trên màn hình điện thoại tỏa sáng. Cậu đang đứng ngay trước cửa nhà mình.

Vào mùa thu, mặt trời đang tỏa nắng dìu dịu từ trên cao xuống. Nhưng dù vậy như nữa, nếu ra đường mà không mặc đủ ấm, người ta vẫn sẽ cảm thấy tái tê trước những cơn gió lùa lạnh lẽo. Những cơn gió ấy lướt qua cành lá, làm cho chúng cọ vào nhau xào xạc, và trước khi qua về bầu trời, chúng vuốt qua đôi má đã ửng lên vì lạnh của Shidou thêm một lần nữa.

“Shidou!”

Và khi những con số trên điện thoại cậu đã trở thanh 11:00, cậu có thể nghe được một giọng nói vui vẽ vang lên từ lối vào của căn hộ tọa lạc bên cạnh ngôi nhà của gia đình Isuka. Cậu quay qua nhìn, đó chính là Tohka, trông cô thật dễ thương và năng động với bộ quần áo theo mốt của mùa thu. Tohka vẫy tay và chạy về phía Shidou với một niềm vui rạng rỡ trên gương mặt. Shidou giơ tay lên chào cô.

“Xin lỗi nha, anh chờ em có lâu không?”

“Không không, em đến vừa đúng giờ đó chứ. Đáng ra anh phải xin lỗi vì đã đột ngột gọi em ra như vầy.”

“Không sao, không sao hết. Mà hôm nay chúng mình đi mua sắm ở đâu vậy?”

Tohka nghiên đầu hỏi với đôi mắt lấp lánh tràn đầy hạnh phúc. Chả là đêm qua Shidou đã hẹn với Tohka hôm nay cả hai sẽ cùng nhau đi mua sắm.

“Ừm…. thôi thì cứ đi tới trạm xe trước đã.”

“UMU!”

Tohka hăng hái gật đầu. Làm thế nào mà nói rõ chuyện đó với cô người yêu vô tư này được nhỉ? Rõ ràng là Tohka đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc khi được đi chung với cậu. Có thể nào đây chỉ là một người giả mạo? Những cảm xúc khác lạ xoắn vào nhau, rối bời trong đầu Shidou: cảm thấy hạnh phúc khi được bước đi cùng Tohka, bối rối trước tính cách dễ thương vô tư của cô ấy. Shidou gãi đầu và cười gượng gạo. Thực ra trông giống như cậu đang cảm thấy xấu hổ hơn.

“……..Shin, đừng quên mục tiên ngày hôm nay của chúng ta.”

Giọng nói của Reine vang lên làm rung cả màng nhĩ cậu, cậu giật mình.

“Yee…. Vâng.”

Shidou trả lời khe khẽ và liếc nhìn gương mặt Tohka. Trông cô ấy hoàn toàn bình thường, không hề khác gì với Tohka trước đây mà cậu quên biết.

Nhưng, cũng có thể là….

“……………”

Cậu nuốt nước bọt.

Những cử chỉ và hành động của Shidou giả mạo hiện về trong tâm trí cậu. Rất có thể Tohka đang đi bên cậu chính là Natsumi. Cậu lặng nhìn cô ấy trong khi hồi tưởng lại những kế hoạch ngày hôm qua đã bàn với Kotori và Reine.

[Tôi là một trong những người trong 12 tấm ảnh này.

Cố mà tìm ra tôi nhé.]

Đêm trước ngày hò hẹn với Tohka, cả 3 đã cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng những tấm hình đó.

“Những…..những thứ này…….nghĩa là sao chứ?”

“Nếu chúng ta hiểu theo nghĩa đen thì………….”

Một giọng nói đáp lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Shidou, nhưng đó không phải Kotori như mọi khi, mà đó là Reine. Hiện tại cô ấy đang tạm thời chỉ huy <Fraxinus> thay cho Kotori.

Reine đặt 12 tấm hình ngay ngắn trên bàn và nói.

“Natsumi đã biến thành một người nào đó trong số 12 người này. Quả là một tình huống rắc rối.”

“Uh………”

Shidou thở khó khăn khi những lời của Reine vọng vào tai cậu. Thực ra cậu cũng đã sớm đoán ra chuyện này.

Shidou đã tậm mắt chức kiến phép thuật của Natsumi vài ngày trước. Khả năng biến hình của cây chổi <Haniel> quả thực rất hoàn hảo. Nó tái hiện lại hình dáng của người khác lên chủ của mình, không hề có một sự khác biệt nào, và Natsumi chỉ bị phát hiện khi lộ ra những sơ xuất rất nhỏ. Nếu cô ta đã dùng <Haniel> để biến hình thì việc phát hiện ra cô trong số 12 người đó quả là vô cùng khó khăn.

“Và cô ta đã bắt cháu phải đoán xem cô ấy là ai trong số 12 người đó……”

“Ừm, có vẽ là như vậy. Câu cuối cùng trong tờ giấy [Nếu cậu chậm chạp, họ sẽ không còn tồn tại nữa đâu] làm em hơi lo đấy.”

Kotori khoanh tay lại và nói. Shidou nuốt nước bọt.

“Vấn đề nằm ở đó. Chúng ta bị giới hạn thời gian.”

“…….Dù sao thì chúng ta phải bắt đầu hành động ngay thôi, càng sớm càng tốt.”

Reine nhìn vào các bức ảnh và gật đầu.

“Dù cô đã nói vậy đi nữa………..chúng ta sẽ làm gì?”

“Xem nào……….đầu tiên, tôi sẽ cài đặt Reiha để chúng theo dõi tất cả những người trong 12 tấm hình này. Đối thủ lần này là một tinh linh mang đầy đủ sức mạnh. Mọi việc sẽ được giải quyết nếu chúng ta dò ra được năng lượng tinh linh rò rỉ.”

“Cháu hiểu….”

“……..Tuy nhiên…….”

Reine tiếp lời Kotori.

“Chúng ta nên chuẩn bị sẵn tâm lý rằng các Reiha sẽ thất bại trong việc dò tìm. Vì vậy, chúng tôi muốn cậu hành động song song với chúng.”

“Ừm….vậy cháu phải làm gì?”

Shidou nắm chặt bàn tay của mình rồi gật đầu đồng ý. Nghĩ lại thì, dù chưa rõ nguyên nhân nhưng lòng tin của Natsumi đối với Shidou đã sụt giảm thê thảm trong lần đầu tiên cậu gặp cô ấy. Đã vậy những người thân thiết với cậu còn bị vạ lây. Cậu không thể ngồi yên mà nhìn được.

“Được rồi, trước tiên cậu phải xắp sếp một theo thứ tự những người mà cậu muốn hẹn hò trước.”

“Huh…….?”

Những gì mà Reine vừa nói làm cho Shidou cực kỳ ngạc nhiên.

“Nà nhí? Ý cô nghĩa là sao?”

Shidou hỏi lại với cặp lông mày đã khít lại. Kotori trả lời thay cô ấy một cách hờ hững.

“Nghĩa là, từ ngày mai, anh phải bắt đầu hẹn hò với từng người một trong số 12 người đó. Và khi đi chung, anh phải kiểm tra xem họ có bất cứ biểu hiện gì bất thường không.”

“……..!.............Anh hiểu rồi…..”

Khả năng biến hình của Natsumi hoàn toàn không có sơ hở, nhưng nếu tiếp xúc với từng người thì Shidou có thể dễ dàng tìm ra sự khác biệt nếu có.

Nhưng vẫn còn một chuyện mà cậu phải hỏi cho rõ.

“…….nhưng………….anh phải…….hẹn hò cùng tất cả 12 người đó hay sao???”

“Đúng vậy.”

Shidou hỏi với giọt mồ hôi lăn dài trên má, và Reine trả lời với một giọng rất vô tư.

“Tất nhiên là chúng ta không thể sắp xếp cuộc hẹn với tất cả họ chỉ trong một ngày được. Nhưng chúng ta đang trong tình huống khẩn cấp. Vì vậy hãy cố mà tán cho được 3 hoặc 4 em trong một ngày.”

“Không, không phải chuyện đó. Cháu sẽ phải đi cùng tất cả họ à? Cả Yamabuki, Hazakura, Fujibakama, Tama-chan-sensei và….thậm chí là…. thằng cờ hó Tonomachi nữa hả?!?!”

Kotori nhún vai và nói một cách chán nản.

“Hừ, bây giờ không phải là lúc để anh kén cá chọn canh đâu, phang tất đi. Hơn nữa chúng ta còn chưa biết được Natsumi đang âm mưu điều gì.”

Kotori hoàn toàn đúng. Shidou không biết làm gì hơn ngoài việc cụp tai lại như một con mèo.

“Uh….””

Cuối cùng cậu đành phải ngoan ngoãn đồng ý. Reine gật đầu.

“………Tất nhiên là chúng tôi vẫn sẽ hộ trợ cậu bằng tất cả những gì có thể, và sẽ không để cho Natsumi biết được…cho đến khi cậu tìm ra cô ta.”

“Được rồi, anh rất hy vọng vào sự hỗ trợ của em đó Kotori.”

Nhưng Kotori đã cau mày lại.

Shidou tỏ ra không hiểu, Reine đành phải lên tiếng.

“………….Ừm, lần này Kotori sẽ không tham gia vào việc hỗ trợ như mọi khi.”

“Hơ… sao vậy?”

“Sao anh ngu thế? Em là một trong những người bị nghi ngờ đấy.”

Kotori thở dài vài trả lời. Shidou thì “Ah!” lên một tiếng.

“Chính nó. Và lần này tôi sẽ chỉ huy chiến dịch. Rất xin lỗi, nhưng Kotori sẽ không được phép tham gia vào ban điều hành cho đến khi Natsumi bị phát hiện.”

“Không sao. Đây là điều hiển nhiên thôi. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Kotori nhún vai và thờ ơ trả lời, khác hẳn với thái độ của cô lúc nhìn thấy tấm ảnh của mình trong phong bì.

Chiến dịch lần này cực kỳ quan trọng, nó ảnh hưởng tới sự tồn tại của mười hai người, mà hơn phân nữa trong số đó là tinh linh đã bị phong ấn. Vì vậy, dù cho chỉ có 0.1% khả năng Natsumi chính là Kotori hiện tại thì họ cũng không thể mạo hiểm cho cô ấy tham gia được. Không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xãy ra nếu một tinh linh đối địch chỉ huy không hạm mang hỏa lực cực mạnh như <Fraxinus>. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho họ phải rùng .

“Nhưng….. cháu tự hỏi tại sao lại không có Reine-san trong số đó nhỉ? Ngay cả Tama-chan và nhóm bạn của Yamabuki cũng nằng trong danh sách mà….”

“Hmm…. Đây chỉ là suy luận của tôi thôi. Trong thời gian mà Natsumi lựa chọn đối tượng thì tôi không ở gần hoặc thân thiết với cậu. Tôi bận điều tra và phân tích những thông tin về Natsumi trong <Fraxinus>”

“À…cháu hiểu….”

“Có lẽ phong cách của tôi quá lập lập di đến nỗi Natsumi không thể bắt chước được chăng?”

Reine tự chế nhạo mình và nhún vai. Trò đùa của cô ấy quả là khó đỡ. Shidou không biết làm gì hơn việc nở một cười méo mó.

Kotori kéo cuộc bàn luận trở lại quỹ đạo.

“Dù sao thì đích đến cuối cùng mà chúng ta phải đạt được là sự tin tưởng của Natsumi và phong ấn được cô ấy. Vì vậy hãy tập trung vào…..”

Nói giữa chùng, Kotori nhíu mày lại một cách bực dọc

“Nếu anh làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng hoặc ghét anh đến mức không thể khôi phục lòng tin được, chúng ta sẽ gặp rắc rối to… không ai biết cô ta có thể làm gì với con tin đâu.”

“…………..?”

Nghe những lời đó, Shidou cảm thấy trai tim mình như đang bị ai bóp chặt.

“Hở? Con tin?”

“Thử nghĩ mà xem, Natsumi đã bắt cậu phải tìm ra cô ta trong số 12 người đó……. Nếu có hai người giống nhau chẳng phải cơ hội của cậu đã tăng lên 50% rôi sao?”

“Vậy……..”

Mặt Shidou giờ đây đã ngập tràn nỗi sợ.

Điều đó hoàn toàn đúng. Lúc Natsumi cải trang thành Shidou và đi quẩy, Tohka và Origami đã phát hiện ra hai người giống hệt nhau thì họ đã ngay lập tức phát hiện ra kẻ giả mạo.

Natsumi chắc chắn đã rút kinh nghiệm từ lần đó, và cô ta sẽ không phạm sai lầm lần nữa.

Vậy cô ta đã làm gì? Câu trả lời cũng đơn giản thôi.

“……….cô ta sẽ bắt giam người mà cô ta biến thành ở một nơi nào đó.”

“Khỉ thật……..”

Shidou nói một cách khó chịu. Kotori gật đầu.

“Được rồi, không nên chậm trễ nữa. Chúng ta sẽ tiến hành chiến dịch ngay lập tức và phải tìm ra cô ta trong vòng 3 ngày.”

“Ừm……. Anh nhất định sẽ tìm được cô ta.”

Shidou trả lời với một giọng chắc nịch và tràn đầy quyết tâm.

Trở lại hiện tại.

Thái độ kỳ lạ từ nãy giờ của Shidou đã làm cho Tohka phải chú ý.

“Anh sao vậy Shidou?”

“À…..không có gì đâu.”

Cậu đột ngột bắt gặp ánh mắt của Tohka và vội vàng quay đi hướng khác. Trong khi gãi má bối rối, cậu từ từ đi chậm lại để quan sát.Từ khuôn mặt, giọng nói đến cái cách nghiên đầu khi thắc mắc, tất cả đều là của Tohka, người luôn chiếm giữ một vị trí độc nhất trong tâm trí cậu. Có lẽ đây chính là Tohka mà cậu quen biết.

Nhưng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được. Shidou lại bắt đầu bối rối.

Dường như đoán được tình hình hiện tai, giọng nói của Reine vang lên từ tai nghe.

“Bình tĩnh lại nào. Nếu Natsumi đã biến thành Tohka thì chắc chắc cô ta sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào đâu, dù là nhỏ nhất. Cậu hãy thử nồng nhiệt Tohka một chút xem.”

“’Nồng nhiện’….? Ý cô là………….?”

Shidou nói và bắt đầu suy nghĩ. Rồi cậu nhìn lại Tohka.

“Hey Tohka, không biết đã bao lâu rồi chúng mình không được đi chơi cùng nhau nhỉ?”

“Mu? Sao anh hỏi đột ngột vậy?”

Tohka nhìn Shidou một cách ngạc nhiên. Cậu bối rối khua tay loạn xạ và nói dối.

“Không…..anh nghĩ là đã lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội đi cùng nhau thế này. Chỉ có hai chúng mình.”

“Mu……vậy à? Hình như chúng mình đã cùng đi mua sắm vài ngày trước, nhưng….”

“Oh, thật à?”

Shidou thở dài trong tâm trí. Ngày mà cậu và Tohka gặp Natsumi, cả hai cũng đã cùng nhau đi mua sắm. Không có gì bất thường cả.

Tự hỏi mình đã nói sai điều gì mà Shidou lại im lặng như vậy, Tohka lên tiếng.

“Vậy đó. Dù có phải ra khỏi nhà bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần đi cùng anh là em vui rồi. Hôm nãy em đã thực sự cảm thấy hạnh phúc.”

Tohka nói và cười vui vẽ. Khi nhìn thấy những cử chỉ dễ thương của Tohka, Shidou quay đi theo phản xạ và đỏ mặt.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều đó. Shidou trang bị lại cho mình một nụ cười cứng rắn trên khuôn mặt, rồi cậu mở miệng.

“Được đấy. Cô bắt chước Tohka giống lắm Natsumi à.”

“……………….!”

Khi cậu nói như vậy, Tohka giật mình đứng và lặng đi tại chổ. Shidou như không tin vào mắt mình, cậu thở hỗn hển và dừng bước.

Thực ra Shidou chỉ xem câu nói của mình như một trò đùa mà thôi. Cậu hoàn toàn không có một tí nghi ngờ gì đối với Tohka mà cậu đang sánh bước từ nãy giờ cả.

Nhưng….phản ứng của Tohka….không, không thể như vậy được………….

Shidou như đông cứng lại, não cậu căng ra hết mức. Tohka từ từ quay lại và nhìn thẳng vào Shidou. Ánh mắt của cô tràn đầy vẽ căm hận. Ánh mắt đó chắc chắn không thuộc về Tohka.

Shidou siết chặt nấm đấm của mình.

“Đừng có nói là…. “

Nhưng………….

“………….Shidou, ai là Natsumi vậy? Anh đang gọi nhầm em với ai vậy hả?”

“heee…..?”

Tohka hỏi lại Shidou một cách bực dọc. Đến lúc này thì Shidou mới hoàn hồn trở lại.

Rõ ràng đây không phải là Natsumi rồi. Nếu bị phát hiện thì cô ta sẽ trở nên bối rối chứ không giận dữ như thế này được.

“Shin, cậu đang hẹn hò đấy. Nếu cậu gọi nhầm tên một cô gái thì chuyện cô ta cáu gắt là hoàn toàn bình thường.”

“Ơ…vậy à?”

Shidou lẩm bẩm với giọt mồ hôi chảy dài trên má. Tohka liếc nhìn Shidou một cách nghi ngờ. Cậu bèn đặt tay lên vai Tohka để trấn an cô ấy.

“Xin…xin lỗi. Không phải vậy đâu. Ý anh là gần đây người dân vùng Dominica thường hay dùng từ Natsu-mi để chào hỏi nhau ấy mà.”

“Thiệt hả…….?”

Một lời nói dối trắng trợn. Shidou gật đầu với Tohka trong khi thầm xin lỗi những người dân vùng Dominica.

“Nhưng….nó có nghĩa là gì vậy?”

“Err…..đại khái là……anh yêu em….!!!”

“Muuu……”

Lại dóc nữa. Tohka xấu hổ quay mặt đi.

“Em…em hiểu rồi……”

Shidou thở dài nhẹ nhõm. Nhưng Tohka không để cho cậu thư giãn quá 2s, cô hỏi tiếp.

“Vậy còn câu [Cô bắt chước Tohka giống lắm] nghĩa là gì?”

“Hả……? Ơ….à thì…………”

Hết đường chối cãi, Shidou lúng túng ra mặt. Lúc này Tohka nhìn cậu bằng cặp mắt của một thám tử đang nghi ngờ kẻ gian.

“Tệ thật, nếu Tohka không vui thì chúng ta sẽ không thể làm được gì đâu. Mau tìm cách lấp liếm đi.”

“Nhưng……..làm sao bây giờ?”

Dồn hết nơtron trong óc lại một chổ, cậu cố gắng suy nghĩ trong khi dáo dác liếc nhìn xung quanh mình.

“À đúng rồi Tohka, dù chưa tới buổi trưa nhưng…….em có muốn đi ăn không?”

Shidou chỉ về phía một nhà hàng bên kia đường. Trước cửa nhà hàng là một tấm áp phích thật lớn có ghi dòng chữ:”Nhà hàng tự phục vụ - Hãy ăn theo cách của bạn.”.

“Hứ, ăn trưa giờ này à? Hông thèm……”

Tohka nói với một gương mặt nghiêm cmn túc. Nếu là bình thường thì có lẽ hai mắt cô ấy đã sáng lên như ‘SAO trên trời cao’ và chạy như bay tới nhà hàng đó rồi. Nhưng lần này có vẽ khó…….

Nhưng cuối cùng thì cái bụng của Tohka lại đánh bại chính cô. Cô nhăn nhó đi cùng Shidou vào nhà hàng.

Dù khá đông người nhưng Shidou cũng đã xoay sở để tìm được một chỗ cho vừa ý Tohka. Cậu để túi xách xuống dưới ghế và liếc nhìn một lượt xung quanh nhà hàng. Tohka thì vẫn giữ bộ mặt cau có và vọc vọc khăn ướt.

“Nè Tohka, có vẽ như thức ăn ở nhà hàng này thuộc loại mà em thích đó. Em chọn món trước đi ^^”

“Muu…..”

Nụ cười dần hé lộ trên môi Tohka khi cô nàng nhìn thấy những đĩa thức ăn đặt sẵn của nhà hàng. Nhưng rồi đột nhiên, Tohka lắc lắc đầu từ chối Shidou.

“Thôi, anh chọn món trước đi.”

“Eh? Sao vậy?”

“Không có gì đâu, nhanh lên đi.”

“Ơ….ừ…..”

Tohka hối thúc Shidou. Lần này cô ấy hoàn toàn nghiêm túc và không có vẽ gì là sẽ thay đổi chính kiến của mình cả.

Shidou đứng dậy, đi về phía bàn thức ăn và làm một động tác giả.

“Cô ấy bị sao vậy? Tohka ấy?”

“…………..Tôi không biết, nhưng có lẽ cậu nên làm theo những gì cô ấy nói nếu không muốn gãy xương.”

Reine trả lời nghiêm nghị. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quơ đại vài ba món linh tinh rồi bỏ vào dĩa.

Do đang quá căng thẳng khi mãi nghĩ về Natsumi, Shidou dường như không còn hứng thú gì để ăn nữa.

“Rồi, tới lượt em đó Tohka.”

“…………………….Mu.”

Tohka nhìn chằm chằm vào mấy thứ mà Shidou mang về trước khi miễn cưỡng đứng dậy.

Shidou nhìn Tohka một cách thắc mắc. Có lẽ Tohka vẫn còn giận vì chuyện ban nãy….. nhưng mà…..hình như có gì đó không ổn. Điều đó thực sự làm cho Tohka giận tới mức không còn hứng thú với đồ ăn ư? Trong khi Shidou còn mãi mê suy nghĩ thì Tohka đã quay trở lại bàn, trên tay là một dĩa thức ăn. Tohka đặt cái dĩa xuống bàn và nháy mắt.

“Rồi, ăn nào!”

“Uh, ăn thôi….à mà khoan đã.”

Cậu chợt nhận ra một điều. Trong một khoảng khắc rất nhỏ trước khi Tohka chắp hai bàn tay lại và nói “Itadakimasu!”, Shidou đã kịp nhìn vào dĩa thức ăn của cô ấy. Cậu nhíu mày lại.

Vì sao à? Hôm nay Shidou không có hứng thú ăn uống cho lắm nên cậu chỉ lấy một ít thức ăn thôi, vậy mà dĩa của Tohka thậm chí còn ít hơn của cậu.

“Tohka, em ăn nhiêu đó……. liệu có đủ không vậy?”

“Nu….? UMU. Nhiêu đây là đủ làm em no căng bụng rồi.”

“………………..”

Trống ngực Shidou bắt đầu đập mạnh.

Không thể như thế được. Nhiêu đó mà đủ làm Tohka no căng bụng à? Cho dù có nhỏ lại thêm mười tuổi nữa thì bấy nhiêu cũng không đủ cho nữa cái bụng cô ấy chứ đừng nói gì tới cô gái 16 tuổi đang ngồi trước mặt cậu.

Shidou bí mật gõ gõ vào cái tai nghe để thông báo. Nhưng từ trước khi cậu làm như vậy thì nhân viên trong <Fraxinus> loạn cả lên rồi.

“Không thể được……Tohka….với bấy nhiêu thức ăn……..?”

“Đừng có bảo là cô ấy đanh bệnh nhá…..”

“Trước đây chưa từng có tiền lệ cho chuyện này. Cô ta là một con quái vật làm tiêu biến hàng núi thức ăn…..” (ND: thèn nào nói câu này? Ta đập phát chết luôn bi giờ…)

<Fraxinus> ngập chìm trong những tiếng kêu đầy kinh ngạc. Không may là tất cả những âm thanh đó lại lọt hết vào micro và truyền đầy đủ tới tai Shidou không thiếu thứ gì. Dù đang bị tra tấn mãnh liệt nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh và giữ nguyên nét mặt hiện tại.

Với một khẩu phần ăn phi-Tohka như thế này thì quả là có vấn đề.

Nghĩa là….đây…..không phải là Tohka thật.

“Reine-san……”

“Bình tĩnh nào. Để tôi phân tích đã.”

Reine nói với một giọng hoàn toàn bình tĩnh. Shidou đưa tay lên ngực mình để giữ nhịp tim, nhưng muộn mất rồi. Nếu không nhờ tiếng trò chuyện râm ran trong nhà hàng thì Tohka chắc đã nghe thấy. Cậu nhìn Tohka.

“Em…. sao vậy Tohka? Cảm thấy không khỏe à?”

“Không, sao vậy?”

“Ơ….không sao cả.”

Ngay cả khi cậu liếc nhìn Tohka, cô ấy vẫn không mảy may để ý. Cô đan hai tay vào nhau vào giơ cao.

“Sao cũng được. Itadakimasu!”

“À… ừ, Itadakimasu!”

Shidou bị cuốn vào câu nói của Tohka và cậu đáp lễ. Cậu bèn cầm nĩa lên, đang chuẩn bị ghim vào miếng thịt béo ngậy trước mặt thì…..

“Gochisousama…………” (Tohka chưa kịp nói hết câu nhưng đại khái là ‘cảm ơn vì bữa ăn’).

“Hả?”

Shidou nghe thấy và bật ra một tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Cậu liếc nhìn cô gái ngồi ngay trước mặt mình, trước mặt cô ta là dĩa thức ăn đã sạch bóng.

“Em…em ăn hết rồi à………?”

“umu…. Ngon ghê!”

Tohka nói với một gương mặt vui vẽ, nhưng cậu lại thoáng cảm thấy rằng cô ấy chỉ đang giả vờ.

“Em ăn đủ no chưa vậy Tohka?”

“No…no rồi!”

Tohka bối rối huơ huơ tay vào không khí và nói một cách vội vã.

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh lạ lùng nghe như tiếng chó gầm gừ vang lên. Hình như phát ra từ bụng Tohka thì phải?

“Err….thì…..nhiêu đó cũng đủ rồi……..”

  • Kyuu*,*korokorokoro*

“Tohka?”

“Em đã nói là no rồi mà!”

Nhưng cái bụng của Tohka bán lại bán đứng chủ nhân của nó một cách không thương tiếc. Nó réo lên thê thảm một lần nữa.

  • Gyuuu *, * Guruguruguruguru *

“Umuuuuuuu……”

Tohka cúi gằm mặt trong sự xấu hổ. Shidou nhíu mày.

“Coi nào, đúng là em vẫn còn rất đói mà. Hôm nay em sao vậy?”

Cô nàng phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được và từ từ ngước mặt lên.

“Hôm qua em có xem anime. Thằng main nó nói [Hãy tránh xa những đứa con gái ăn nhiều hơn cả đàn ông ra]. Nói nói vậy đó ;_;”

“Heh……….?”

“Nên…..Em hông muốn anh tránh xa em đâu….”

Tohka nói và thu người lại. Shidou mỉm cười.

“Nhưng anh thì khác, anh thích những cô gái ăn nhiều và tràn đầy năng lượng cơ!”

“Thiệt-thiệt hả?”

“Uhm, anh không thích mấy người bỏ mứa đồ ăn tí nào.”

Nghe những lời đó, thái độ của Tohka lập tức thay đổi. Ngọn lửa nhiệt huyết và lòng quyết tâm ăn uống lập tức quay về với cô. Cô đứng bật dậy, đi về phía đồ ăn đang chờ sẵn.

Và khi quay lại, trên tay cô nàng trông như là là…. nói thế nào cho đúng nhỉ? À, trông như một ngọn núi mini làm bằng đồ ăn vậy. Mấy người ngồi trong quán, nhất là mấy thím chân dài, vòng eo thon gọn có vẽ bị sốc.

“Itadakimasu!!!”

Nhưng Tohka chẳng còn để ý gì xung quanh nữa. Cô ngay lập tức nhảy vào một trận chiến vĩ đại của lịch sử nhân loại: trận chiến với đồ ăn.




Phần 2: Yoshino – Cô bé phù thủy nhỏ[edit]

“May quá, Tohka không sao cả……”

Shidou lẩm bẩm một cách vui vẻ. Lúc này là 3:15 pm. Cậu đã quay trở về nhà sau khi xong buổi hẹn với Tohka.

Lúc ban trưa, sau khi Tohka dọn sẹp sạch sẽ núi thức ăn đó, cả hai đã đi mua sắm và dạo quanh thành phố cùng nhau. Cậu đã nói chuyện với Tohka trong suốt khoảng thời gian đó. Cô ấy cực kỳ phấn khởi và không hề có biểu hiện khác thường nào.

Làm theo thời Reine, cậu đã hỏi Tohka rất nhiều chuyện về những kỹ niệm mà chỉ có hai người mới biết được. Cô nàng trả lời một cách trơn tru và phấn khích, cứ như những chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Dĩ nhiên rồi, đó chính là Tohka mà cậu quen biết, không thể nào là Natsumi được.

“Chắc chắn Natsumi không phải Tohka rồi.”

Shidou nói bằng một giọng thỏa mãn. Giọng Reine vang lên đáp lời từ tai nghe.

“Vẫn chưa phải lúc thích hợp để kết luận đâu. Nhưng dù sao thì chúng ta đã có thể tạm tin rằng Natsumi đã đột lốt người khác. Tiếp tục chiến dịch nào. Sắp đến lúc rồi đấy. Cuộc hẹn thứ 2 sẽ bắt đầu ngay thôi.”

“…Tới lúc rồi à…..? Cháu phải đi đâu để bắt đầu cuộc hẹn?”

“Hmm……Cậu nên giữ nguyên vị trí Shin à.”

“Eh?”

“Có vẽ chúng ta đang theo kịp tiến độ. Bọn tôi đã dỗ dược cô ấy rồi. Lần cuối tôi gặp cô ấy, trông cô ấy rất vui. Chắc là cô ấy sẽ tới ngay thôi………….”

Reine chưa kịp dứt lời thì *pin pon*, chuông cửa kêu lên.

“Đến ngay đây…..”

Cậu nhìn vào màn hình camera cửa chính nhưng chả có ai cả. Shidou hơi thắc mắc một chút nhưng rồi cậu cũng xoay tay nắm và mở cửa.

“Xin chào………”

“Baaa!”

“Woaaaa……”

Ngay lúc cánh cửa mở ra, một vật thể lạ bay thẳng vào mặt cậu. Cậu ngay lập tức uống cong người ra sau để né theo phản xã tự nhiên. Cái di động cậu đang cầm trượt ra khỏi tay và văng về phía thứ đó, nhưng nó chưa kịp chạm vào thì vật thể kia đã di chuyển một cách hết sức uyển chuyển vào điệu nghệ, né khói đường bay của cái di động. Yoshinon giơ hay cánh tay nhỏ bé của mình lên một cách giận dữ.

“Mouu… Nguy hiểm lắm đó biết không Shidou-kun?”

Shidou bình tĩnh lại và nhìn vào con thỏ hải tặc đó. Nó chỉ là một con rối nhưng lại là người bạn thân nhất của Yoshino, thực ra thì đó chính là tính cách thứ hai của cô bé, và nó chỉ được thể hiện thông qua Yoshinon.

“Ah…. Yoshinon đó à….?”

“Đúng vậy, tôi chính là thần tượng của mọi người, Yoshinon đây!!!”

Shidou thở dài trước cuộc đối đáp ngớ ngẩn này. Dù đang khoát trên người một miếng vải kỳ dị (kêu là rẻ rách cũng được) nhưng tính cách của nó cũng chẳng thay đổi là bao.

Shidou vừa cúi xuống định nhặt con dế lăn lóc trên sàn nhà thì cánh cửa từ từ hé mở. Và một bé gái hiện ra, gương mặt cực kỳ dễ thương của cô đang lộ ra một vẽ e dè sợ sệt. Đó là Yoshino, nãy giờ chỉ mới đưa được cánh tay trái qua khe cửa và dọa Shidou hết hồn.

“Ah, oh…. Yoshino đó à, chả là hồi nãy anh hơi bất ngờ….”

Đến khi cánh cửa hoàn toàn mở rộng, Shidou chỉ biết đứng lặng đi và không nói nên lời. Cậu đã quên một điều, Yoshinon ăn mặc quái dị bao nhiêu thì Yoshino lại càng ăn mặc xinh xắn bấy nhiêu.

Đứng trước cửa nhà cậu giờ đây là một cô bé, đầu cô đội một cái nón visor rộng vành, trên người là bộ áo choàng vải, và trên tay là một cây chổi phù thủy. Tất cả những thứ đó đều có màu đen tuyền, trông như bóng tối đang bao phủ lấy Yoshino vậy….à không, phải nói là giống hệt Natsumi mà cậu đang tìm kiếm.

“Yo-Yoshino….đó là…….?”

Yoshinon chọc chọc vào má để lên tinh thần cho cô bé.

“Coi nào Yoshino!”

“…………Ơ…..uh………..”

Thế là Yoshino ngước lên nhìn cậu với một gương mặt đầy quyết tâm và từ từ mở đôi môi nhỏ bé của mình

“….anou…..cho kẹo hay bị ghẹo?”

“Hở???”

Shidou hoàn toàn chả có khái niệm gì về điều mà cô bé loli trước mặt vừa mới nói.Nhưng rồi 1s ngay sau đó, cậu vỗ trán cái *chát*.

“À, thì ra là vậy, em đang mặc đồ Halloween đó à?”

Shidou tự hào ra mặt, cứ như thể một nhà khoa học vừa hiểu được một định lý sâu xa nào đó.

“Vậy…… Yoshino là………..”

“Fufufu, quái vật Frankenstein đây!”

Gahhh! Con thỏ hải tặc giơ hay bàn tay nhỏ xíu của mình lên và hù dọa Shidou với một vẻ mặt…..chả có gì đáng sợ.

“Reine-san….giờ thì cháu hiểu ý cô rồi….”

“Ừ thì….Yoshino xem được trên tivi và muốn thử hóa trang một lần cho biết.”

“Hì hì….”

Shidou gãi gãi má và đáp lời cô ấy. Mặc dù Halloween chưa tới nhưng giờ đây cậu đã gần như cảm nhận được bầu không khí của nó rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy mụ phù thủy Yoshino đứng trước cửa, cậu có hơi hoảng một tí, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì…hình như đây là cô bé phù thủy đẹp nhất mà cậu từng gặp từ trước tới giờ. Chắc là phúc đức kiếp trước để lại đây………

“Em dễ thương lắm đó Yoshino!”

“…………..”

Không gì có thể làm cho Yoshino xấu hổ như thế này được, ngoại trừ lời khen từ Shidou. Cô bé cúi gương mặt đỏ như gấc chin xuống và lấy hai tay che kín lại.

Nhưng con thỏ cướp biển tỏ ra không hài lòng.

“Hey hey, tôi đánh giá cao lời khen của cậu dành cho Yoshino nhưng hình như cậu đã quên mất chuyện gì đó thì phải?”

“Cậu đang nói cái……..à đúng rồi, kẹo kẹo, chờ tí nha…..”

Nhờ những lời nói của con thỏ bịt mắt mà Shidou mới nhớ ra chuyện mà mình phải làm. Cậu đi vào nhà bếp, hướng thẳng tới cái két sắt cất giữ kẹo khỏi Tohka (ND: vì sao vậy???).

Tuy nhiên…. Kẹo trong đó biến đâu mất cả……Làm sao đây? Óc cậu chợt lóe lên một tối kiến: lụm vài cây Chupa Chus của Kotori chắc không sao….nhưng, trong nghĩ nãy ra ý đó, cậu đã quên mất em gái mình là ai và có quyền lực như thế nào. Shidou thất thiểu đi quay ra cửa chính.

“Ah…xin lỗi, giờ trong nhà anh không có kẹo……”

Yoshino xịu xuống một cách chán nản, trông đến là tội.

“Ơ…vậy à….?”

“Anh rất xin lỗi. Lần sau anh sẽ cho em gấp đôi……”

Nhưng Shidou chưa kịp kết thúc câu nói thì con thỏ hải tặc bịt mắt cướp biển đã chồm tới ngay trước mặt cậu.

“Ou---toou? Giờ thì to chuyện rồi nhá Onii-san. Bọn này không đùa đâu. Lên đi Yoshino!”

“E…..eeh?”

“Mouu….Người ta gọi trò này là ‘chọ kẹo hoặc bị ghẹo’ vậy nên nếu hắn không chịu xì ra bất cứ viên kẹo nào thì cứ quậy cho tới bến.”

“Ah……..”

Giờ thì Yoshino mới nhớ lại chuyện đó.

“O…oi…?”

“Ai chà. Không có kẹo thì bọn này không còn sự lựa chọn nào khác. Phải hành cho cậu nhớ đời mới được.”

“H-Hành? Cậu đang định làm gì vậy?”

Shidou bắt đầu cảm thấy sợ và bắt đầu thoái lui. Con thỏ cướp biển nở một nụ cười cực kỳ kinh khủng.

“Ờ thì……..hà hà….”

Nó nháy mắt với Yoshino. Gương mặt vừa trở lại bình thường của cô bé giờ đây lại đỏ bừng lên thêm lần nữa.

“Hai đứa đang định làm gì vậy hở???”

Shidou đã bị dồn vào đường cùng, cậu vò đầu bứt tóc và kêu lên một tiếng thảm cmn thiết.

“Được rồi được rồi. Cả hai hãy vào phòng khách ngồi chờ một tí.”

“……………?”

“Ha-hả?”

Cô bé tinh linh và con thỏ bịt mắt nhìn nhau kinh ngạc. Shidou ra hiệu thêm lần nữa rồi bước đi như hành quân về phía gian bếp huyền thoại.

Cậu lôi cái cake mix (ND:chả biết là bánh gì nữa…) ra từ ngăn chứa thức ăn, rồi lấy sữa và trứng ra khỏi tủ lạnh.

“Gì vậy? Cậu đang định làm gì đó Shidou-kun?”

“Tôi sẽ làm xong sớm thôi, chịu khó chờ một tí nhé.”

Cô bé mặc trang phục phù thủy ngồi trong phòng khách và con thỏ cướp biển nghiêng đầu cùng lúc một cách thắc mắc.

Shidou vô tình lộ ra một nụ cười gian xảo trên môi. Cậu làm nóng cái chảo rồi ném bơ vào. Cậu trộn nó chung với bột và nướng lên.

Cậu đặt chồng hai cái hotcake (ND:ngại quá, mình cũng không biết cái này) lên cái khay rồi rưới bơ lên đó. Chỉ còn thiếu mỗi cái đỉnh bằng xi-rô nữa thôi.

“Xong rồi đây, ăn trong khi còn nóng nhé.”

Shidou bưng cái ngay và đặt trước mặt Yoshino. Cô bé mở to mắt trong sự ngạc nhiên thích thú. Có lẽ chưa bao giờ cô được thấy một thứ trông ngon lành như vầy.

“Cái này…..Em đã thấy nó trên tivi!”

Yoshino với tay lấy cái nĩa nhưng cô bé chợt giật mình khe khẽ như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.

“Err…. Itadakimasu!”

“Uh, ăn ngon miệng nhé.”

Nghe Shidou nói vậy, Yoshinon liền với hai tay ôm lấy cái nĩa và chọc chọc cái bánh một cách thèm thuồng. Yoshino nhìn miếng bánh một cách thích thú rồi cắn một miếng và nhai nuốt ngon lành.

“………..!”

Cô bé giơ hai tay ra vỗ vỗ lên bàn một cách sung sướng. Điều này cũng đã từng xảy ra một lần trước đây, đó là khi Yoshino lần đầu tiên ăn thức ăn do Shidou nấu.

“Haha, ngon không?”

Cô bé “uh” “uh” và gật đầu liên tục. Shidou cũng cảm thấy vui lây vì có người thích cái bánh mà cậu đã làm, cậu gãi má và cười một cách ngây thơ.

“……….Shin.”

Một giọng nhẹ nhàng vang lên từ cái tai nghe của cậu.

“Xin lỗi vì đã chen ngang bầu không khí lãng mạng của hai người nhưng cậu có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

“Ơ….nãy giờ thì không có gì lạ cả.”

Và rồi *kohon*, cậu ho lên một tiếng để lấp liếm câu nói.

“Yoshino này, anh chợt nhớ lại chuyện trước đây. Err…. Lúc mà em đến ngôi nhà này lần đầu tiên ấy….lúc đó anh đã làm gì nhỉ?”

Cô bé tinh linh và con thỏ cướp biển nhìn nhau rồi quay về phía Shidou.

“Dạ….em nhớ rõ lắm. Lúc đó…..anh đã làm Oyakodon cho em.”

Thế là Yoshino lại chìm vào dòng hồi tưởng khi hương vị của món ăn đầu tiên cô được thưởng thức hiện về rõ rệt trong ký ức. Sao mà giống Tohka thế không biết?

Shidou thở phào. Đây không thể nào là Natsumi được.

“Eh? Lạ nhỉ? Sao Yoshinon không nhớ chuyện đó nhỉ?”

Con thỏ bịt mắt hỏi cậu một cách không hài lòng.

“Hmm? Cậu không nhớ?”

Nó suy nghĩ trong một thoáng chốc rồi trả lời.

“Chắc tại lúc đó Yoshinon đang ở trong nhà Origami-chan…….”

“Àh, đúng rồi, lúc đó cậu không ở cạnh Yoshino nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng cậu thật là gian xảo đấy Shidou-kun. Cậu nhân lúc Yoshinon vắng mặt mà dụ dỗ Yoshino về nhà mình. Có phải cậu định giở trò gì với cô ấy không? Ôi zời, Yoshino à, cậu như em bé vậy, phải trưởng thành hơn đi chứ, đừng quá dựa vào mình nữa…..Ah, mà khoan đã, Yoshino chỉ là một đứa trẻ thôi nhỉ? Vậy cha mẹ cậu là ai?”

“Yo-Yoshinon!”

Yoshinon kháng cự trong tuyệt vọng khi bàn tay thuận của Yoshino chặn ngang miệng để ngăn không cho nó nói.

“ưm…ưm….”

Con thỏ cướp biển vùng vẫn mảnh liệt như thể nó đang bị ngạt thở vậy, nhưng cô bé kia vẫn chưa chịu buông tha cho nó. Lúc đó Shidou mới từ bi lên tiếng.

“He-hey, trông Yoshinon có vẽ khó chịu lắm đó.”

“Ah!...Xin-xin lỗi Yoshinon!”

“Ặc…..ặc……Tưởng là chết rồi cơ đấy……..”

Rồi nó nhìn chằm chằm vào Shidou một cách không hài lòng.

Cậu thắc mắc thắc mắc.

“Hur? Sao vậy Yoshinon?”

Con thỏ nghiêm mặt và khoanh tay lại rồi rên rỉ một cách đau khổ.

“Phù phù, Yoshinon bịt miệng tôi làm cho tôi thiếu oxy đấy. Và tất cả là tại cậu, đừng có cãi nhau với Yoshino chứ.”

“Không, không phải………”

Gương mặt tội nghiệp của Yoshino lại biến sắc thêm lần nữa. Ngay lập tức cô bé gục mặt xuống và cắm cúi vào miếng bánh của mình để che giấu sự xấu hổ. Khoảng 30s trôi qua trong yên lặng. Yoshinon giật giật tai Yoshino rồi thì thầm với cô bé điều gì đó.

“…………………..vì vậy…………đó là lý do vì sao……và……..”

“Ehh? Nhưng…….”

Yoshino nuốt hết những gì còn sót lại trong miệng rồi liếc một cái e thẹn về phía Shidou. Cô bưng cái dĩa dựng bánh và chìa về phía cậu.

“Err….Anh ăn chung với em nha…..”

“Oh, không cần đâu. Cứ coi như đó là món quà anh dành cho em đi.”

Yoshino xịu mặt xuống, nhìn cứ như là không còn gương mặt nào khác trên thế giới có thể tội nghiệp hơn gương mặt này.

Shidou hoàn toàn thua cuộc, làm sao cậu có thể từ chối một vẽ mặt đáng thương như vậy chứ? Vậy là cậu đành phải đón lấy cái dĩa trên tay Yoshino rồi từ từ đưa lên miệng. Và trong khi cắn miếng bánh, cậu cố tránh để không cắn trúng vào chổ Yoshino vừa ăn.

Yoshinon nhìn Shidou một cách thích thú và nở một nụ cười như xã hội đen.

“Shidou-kun, nếu Yoshinon nhớ không lần thì người ta thường hay ăn món này như món tráng miệng hoặc vào bữa sáng phải không?”

“Eh? À thì…đúng vậy.”

“Ừm, vậy thì cậu lấy lý do quái nào mà có thể xem cái này như một thứ thay thế kẹo hử?”

“O-oioi……..”

Shidou méo mỏ không nói nên lời và gãi gãi má trong sự bối rối.

Nhưng ngay lúc đó, Yoshino đã rụt rè chỉ vào chỉ tay về phía cậu.

“Err…Shidou-san, xi-rô dính trên mép của anh rồi kìa……..”

“Ớ…vậy à?”

Có lẽ cái bánh đó quá lớn để Shidou có thể đưa vào miệng một cách gọn gàng, cậu liếm môi như một con thú săn mồi vừa ăn xong bữa.

“Ơ….không phải….bên kia mà….Hay…để em lau cho….”

Yoshino cầm lấy miếng khăn ướt để sẳn trên bàn rồi đứng dậy và bước vòng qua cái bàn.

“O-ou………”

Cái này không thể gọi là xấu hổ được, nó giống như là cậu đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Mặt Shidou nóng bừng lên tức khắc. Cậu cố cưỡng lại ý muốn nhìn vào gương mặt cô bé.

Yoshino từ từ đưa cái khăn giấy đến gần. Chỉ còn chút xíu nữa thôi là nó chạm vào chổ cần làm sạch. Nhưng, đột nhiên…. Thay vì dùng khăn để lau, cô bé loli đó lại đột ngột đưa mặt đến sát mặt Shidou và liếm vào nơi cần liếm (ND: làm ơn đừng nghĩ bậy nha).

“Uwah!!!”

Ờ, cứ như thằng nhát gái vậy. Cậu giật nãy mình và tưng lên như một cái lò xo rồi rơi xuống đất.

“Yo-yo-yo-yo-yo-yo-yo-Yoshino………..?!”

“Ah-ah-ah-ah-ah-ah-ah……err……”

Yoshino ngượng chin mặt và cũng bối rối không kém gì Shidou.

“Tại-tại vì anh…không cho em kẹo………”

Cô bé hoảng hốt đảo mắt bốn phương tám hướng trong khi đang nói.

“………..Nên-nên… anh phải bị-bị….. ghẹo thôi…..”

Rồi bắn vọt đi như một mũi tên ra khỏi nhà cậu.

Chỉ còn lại một mình trong phòng khách, Shidou vẫn chưa hết bàng hoàng vì điều vừa mới xảy ra với mình. Cậu nói bằng một giọng run run vào cái tai nghe.

“Re-Reine-san….đó có phải…..Yoshino thật không vậy?”

“……….Ừm…cậu thử đoán xem….”

Đoán thế quái nào được chứ? Shidou suy nghĩ hết tốc lực với mớ bòng bong rối tinh trong đầu mình.







Phần 3: Hai thằng đực rựa[edit]

“Phù….tiếp theo là ai vậy?”

Sau buổi hẹn đầy thảm hại với Yoshino, Shidou hỏi Reine bằng giọng nói của một vị tướng vừa thua trận. Chưa đến một giây sau, giọng nói của người phụ nữa đó vang lên đáp trả.

“….Aah, tiếp theo là Tonomachi Hiroto.”

“Tonomachi à….”

Với Shidou, ngoài dàn harem của cậu ra thì chỉ có duy nhất Tonomachi là người bạn thân của cậu, tất nhiên là chuẩn men. Hai thằng đàn ông cùng nhau đi quẩy mà lại gọi là hẹn hò có lẽ không được thích hợp cho lắm.

“…..Nghe giọng cậu có vẽ thoải cmn mái nhỉ?”

“Haha, tất nhiên là thoải mái rồi. Đó là một thằng đực rựa. Hai thằng đàn ông nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“…..Hmm…Vậy thì tốt. Tôi đã dùng tên cậu để gởi cho Tonomachi một email. Và theo đúng lịch thì cậu sẽ phải gặp cậu ta trong vòng một giờ nữa.”

“Cháu hiểu rồi. Địa điểm là ở đâu vậy?”

Reine ngập ngừng đáp.

“…….À…nơi đó là…….”

Và khi nghe được câu trả lời, mặt cậu lập tức méo đi một cách kỳ dị.

Một giờ sau.

Hai thằng đực rựa đang ngồi cạnh nhau trên băng một băng ghế trong phòng tắm hơi.

Vâng, vị trí gặp mặt mà <Fraxinus> chỉ đạo là một nơi gần nhà cậu.

“……………….”

“……………….”

Đã vài phút trôi qua kể từ khi hai đứa ngồi cạnh nhau. Cả hai vẫn không ai nói một lời nào cả. Mặc dù đó chỉ là thằng cờ hó bạn thân, nhưng một bầu không khí u ám lại bao trùm cả hai đứa. Cái này chắc còn hại não hơn cả việc hẹn hò với mấy nàng kia.

“He-hey Tonomachi…..”

“………….Uh….gì….gì vậy Isuka?”

Không thể chịu đựng sự im lặng này hơn được nữa, Shidou đành phải lên tiếng trước. Tonomachi giật mình.

“À không….không có gì đâu, xin lỗi….”

Shidou cúi gằm mặt xuống và ngồi quay lưng lại với Tonomachi.

“………..Reine-san, cô nghĩ sao mà lại chọn nơi này chứ?”

Shidou hạ thấp giọng hết cỡ và phàn nàn với một sự bực tức tối đa. Câu trả lời của người phụ nữ đó được truyền tới tai cậu thông qua đường truyền đặc biệt của <Fraxinus> nên cậu có thể cảm nhận được sự buồn ngủ trong câu nói dù cho đang ở trong phòng kín.

“………….Vì cả hai cậu đều là phụ nữ, ý lộn, đàn ông với nhau, nên tôi cho rằng tốt nhất là cứ cởi hết ra mà nói chuyện cho thoải mái…...”

“Ối zời ơi, quả là một phát kiến vĩ con mẹ nó đại…… Bây giờ không phải như trước đây nữa đâu. Lúc mà Natsumi biến thành cháu, cô ta đã làm hoặc nói gì đó với Tonomachi làm cho nó hành động ngộ. Bởi vậy bây giờ thằng cờ hó này lúc nào cũng giữ thế thủ mỗi khi cháu tới gần.”

Shidou nói và liếc nhìn Tonomachi. Mặt nó đang đỏ ửng lên….. không, không, chắc là tại nhiệt độ ở đây hơi cao thôi. Chắc chắn là như vậy!

Trong khi Shidou còn đang tự trấn an mình thì Reine đã nói tiếp.

“….Thực ra chúng tôi chọn nơi này cũng có lý do của nó. Natsumi là một cô gái đang tuổi trưởng thành đúng không? Và dù cho cô ta có thể biến hình hoàn hảo như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng sẽ phải bối rối khi phải vào tắm chung với cậu thôi.”

“À, ra thế….”

Những lời Reine nó chuẩn không chê vào đâu được. Nếu là Natsumi, rất có thể cô ta đã từ chối cuộc hẹn này rồi.

“Vậy thì, thằng cờ hó đang ngồi trước mặt cháu hiện tại chắc không phải Natsumi rồi nhỉ?”

“…..Khả năng khá cao là như vậy….trừ khi Natsumi là một người đặc biệt, không ngại phơi thân như Ngọc Trinh.”

Shidou gãi gãi má (ND: anh Shin thích gãi má nhỉ?). Nếu đó là sự thật thì cậu không cách nào mà biết được.

“……………Vậy cháu nên làm gì nhỉ? Hay là hỏi cậu ta về mấy thứ mà Natsumi không biết?”

“……..Ừ thì đó là điều cơ bản cần phải làm. Nhưng lần này đặc biệt hơn một tí, tôi muốn tận mắt thấy phản ứng của cậu ta. Cậu thử rờ rẫm nó một phát xem xao…”

“Gì cơ???”

Shidou hỏi lại với một giọng ngạc nhiên trống rỗng. Reine nói với một giọng hơi bối rối.

“Như những gì tôi đã nói, dù cho cô ta không ngại khoe thân đi nữa, chắc chắn cô ta cũng phải có phản ứng gì đó khi tiếp xúc cơ thể chứ.”

“Hảảảảả?????”

Cổ họng Shidou khô đắng lại. Cậu nuốt nước bọt “ực” một cái rồi quay lại phía Tonomachi.

Và ngay lúc đó, thằng cờ hó đó lên tiếng trước.

“Hey-hey Isuka, sao tự dưng bữa này mày lại mời tao tới đây vậy?”

“Hả….ờ thì………”

“………..Shin, hành động liền, ngay và lập tức!”

Shidou chìm vào sợ hãi khi nghe mệnh lệnh đó.

Trong sự bối rối, Shidou xèo rộng bàn tay ra và chộp lấy vai Tonomachi. Thế là…

“Hiii?!”

Tonomachi giận bắn người và kêu lên một tiếng rồi lếch đi một cách thảm hại, tránh xa khỏi thằng bê đê Shidou.

“Mày-mày-mày-mày làm cái *** gì thế hả Isuka?”

“Ah…thì……….”

“……………”

“……………”

Bầu không khí nặng nề bao phủ căn phòng thêm lần nữa.

“…………..Tình huống này là sao đây hử?”

“………..Hmm, cậu ta có vẽ hoảng hốt đấy. Ngay lúc bàn tay thần thánh của cậu chạm vào, chỉ số lo lắng của cậu ta tăng vọt lên với một tốc độ khủng khiếp.”

“Eh….nghĩa là……..”

“………Tôi vẫn chưa đủ cơ sở để kết luận. Sờ cậu ta thêm vài cái nữa xem?”

“WTF????”

Shidou đành phải đứng lên một cách bất đắc dĩ, nhưng tất cả vì nhiệm vụ, phải nhanh chóng tìm ra Natsumi. Và khi cậu bước đến gần Tonomachi, nó run lên như cầy sấy lần nữa.

“Bình cmn tĩnh lại nào Isuka…chúng-chúng ta là bạn đúng không, ý tao là bạn bè bình thường ấy……..”

“Thì-thì đúng vậy……..”

“Ừ, ha-haha….xin lỗi vì tao đã hiểu lầm nhưng hành động của mày……..”

“Ừ………”

Shidou đáp trả với một gương mặt của sát thủ và đặt tay lên dùi Tonomachi. Thế là…..

"GiNyaaaaaaaaaaaaaaaaa !?"

Tonomachi hét lên như một con thỏ nhỏ bé sắp bị beo, hùm, gấu, cọp nhảy xổ vào ăn thịt. Cậu ta khóc thút thít và chạy ra khỏi phòng tắm hơi.








Phần 4: Mong muốn của một tinh linh[edit]

“Hàà………”

Shidou thở dài khi bước đi một mình trên con phố vắng.

Dù chỉ vừa mới ra khỏi phòng tắm hơi, cậu chẳng những không cảm thấy khỏe hơn mà gần như là bị suy nhược đánh gục.

Nhưng dù sao thì cậu cũng đã có được kết quả nhất định cho nhiệm vụ. Thêm một buổi ‘hẹn hò’ nữa hoàn tất.

“Còn một buổi coi mắt nữa ở công viên phải không?”

“Uh, nhưng cậu hơi muộn rồi đấy, đi nhanh lên nào.”

“Vâng…….”

Bước vội trên con đốc ngoằn nghoèo, cậu đang dần tới nơi hẹn. Những ngôi nhà trên phố chìm trong ánh trăng mờ ảo, nhưng nhiệt độ thì cũng không đến nỗi lạnh. Không lâu sau đó, cậu đã tới nơi. Tại đó có cô một gái đang ngồi đơi trên băng ghế. Ánh sáng từ ngọn đèn đường soi rõ khuôn mặt thanh tú của cô.

Đó là một cô gái quyến rũ, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu nhạt và một chiến váy trông như một ngọn lửa đen đang cháy. Cô ấy từng là một nửa của tinh linh Yamai, Yamai Yuzuru.

“Phẫn nộ. Có đủ cam đảm để hẹn với ai đó nhưng cuối cùng lại đến muộn.”

Yuzuru nhìn Shidou, rõ ràng là cô đã cáu vì phải chờ cậu. Shidou vội vàng chạy tới trước mặt cô ấy, cậu chắp hai tay lại với nhau và cúi gập người. Khổ thân thằng bé, phi hành đoàn <Fraxinus> gọi cho Yuzuru lúc nào Shidou không biết và kết cục là cậu phải lãnh đủ.

“Rất xin lỗi cậu. Mình có chuyện ngoài ý muốn.”

“Bớt giận. Được rồi, không sao đâu. Yuzuru rất tốt bụng nên có thể bỏ qua lỗi lầm 5p của cậu.”

Nói xong, cô ấy thở dài và khoanh tay lại.

Thấy vậy, Shidou đỡ căng thẳng hơn. Cậu gãi gãi đầu một cách vô thức (ND: hết gãi má rồi nhỉ?).

Yuzuru đang ngồi đây có vẽ không khác gì với Yuzuru mà cậu từng quen biết. Nhưng thực ra cậu còn có một linh cảm khá lạ nữa. Chỉ mới nói vài câu với cô ấy mà cậu đã có cảm rằng cả hai chị em đều không bị Natsumi tráo đổi, nói một cách đơn giản thì Yuzuru là hiện thân của Yamai, mà Yamai thì đã bị tách ra thành hai người như hiện tại. (ND: quả thực là đoạn này mình chả hiểu gì cả).

Theo như kế hoạch thì Yuzuru sẽ là người cuối cùng mà cậu phải gặp mặt hôm nay, và ngay lúc đó, cô ấy đã nhận ra sự khác biệt trong ánh nhìn của cậu. Thực ra thì từ khi cậu phong ấn tinh lực của cả hai, họ còn cãi nhau thường xuyên hơn bình thường vì những chuyện nhỏ nhất, như giành nhà vệ sinh chẳn hạn.

Yuzuru cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thở dài. Một mình Yuzuru không đủ cho cậu à?”

“Không, không phải vậy đâu, mình chỉ nghĩ là…….”

“Từ chối. Cậu không cần phải tự dối lòng. Yuzuru và Kaguya từng là một tinh linh và có chung một cơ thể, cả hai chúng tôi có một mối liên kết vô hình với nhau.”

Yuzuru bóp môi mình để tạo ra một nụ cười tự mãn. Điều đó hoàn toàn đúng, cho tới hôm nay thì cả hai vẫn có thể chung sống với nhau hòa thuận.

“Hỏi. Có chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi Yuzuru ra đây giờ này?”

“À…thì… Mình muốn chúng ta nói chuyện với nhau, chỉ 2 chúng ta mà thôi.”

Yuzuru nhìn Shidou một cách ngạc nhiên.

“Từ chối. Không phải là cậu không thể, nhưng trường hợp này thì…..”

Cô nheo mắt một cách tinh quái rồi nắm lấy cánh tay Shidou. Cô nhích về phía Shidou từng chút một, gần hơn, rồi gần hơn nữa, cho tới khi bộ ngực gợi cảm của cô ấy áp hoàn toàn vào cánh tay cậu, và khoảng cách giữa hai người không còn nữa.

“Tới luôn. Chỉ tối nay thôi. Shidou là của Yuzuru, và cũng tối nay, Yuzuru sẽ thuộc về Shidou.”

Nói xong, cô thổi hơi thở ngọt ngào của mình vào cổ Shidou. Dù bề ngoài Yuzuru có vẽ khờ khạo nhưng mưu kế của cô ấy thì không ai có thể lường trước được. Thực ra thì cô ấy còn thông minh hơn cả Kaguya. Mặt Shidou chuyển sang màu đỏ ngay tức khắc.

“Đề nghị. Shidou, chúng ta có thể đi dạo không?”

“Hur?”

Shidou nghiên đầu thắc mắc. Yuzuru nhẹ mỉm cười và kéo cậu đi.

Cả hai đi bộ chậm rãi trên con đường được chiếu sáng, cuối cùng, họ đến điểm kết thúc của công viên. Từ vị trí đó, cả hai có thể thấy được toàn bộ thành phố Tenguu đang rực sáng, phía trên là bầu trời đen huyền ảo, điểm thêm một vài ngôi sao lấp lánh.

“Ngưỡng mộ. Đẹp quá.”

“Aah… đúng vậy.”

Shidou trả lời đúng như cảm nhận của chính cậu. Lúc này, Yuzuru nhìn chằm chằm vào Shidou với đôi mắt đang khép hờ.

“Gì-gì vậy?”

“Nói rõ. Nếu một cô gái khen cái gì đó đẹp thì đáng ra cậu phải nói rằng ‘Cô còn đẹp hơn nó nữa’”.

“………..Thật vậy à?”

“Đồng ý. Thật vậy đấy.”

Không biết từ đâu mà Yuzuru học được điều này. Vẽ mặt cô ấy đang tự tin một cách lộ liễu. Shidou cười méo mó và nói với cô ấy.

“Y-yo, cậu….. còn đẹp hơn nó nữa.”

“Cười. Fufu, thật không.”

Cậu không ngờ câu nói miễn cưỡng của mình lại làm cô ấy vui đến vậy. Mặt Yuzuru giờ đã đỏ lên.

Những biểu hiện này trông dễ thương thật đấy, nhưng thực sự không giống cô ấy tí nào cả. Tim Shidou bắt đầu loạn nhịp.

Làm sao để đi vào vấn đề chính đây….cậu vẫn đang hồi hộp.

Dù rằng cô ấy là một tinh linh đã bị phong ấn, nhưng nếu tâm trạng không ổn định thì sức mạnh sẽ chảy ngược về cô ấy thông qua liên kết vô hình giữa hai người. Đó là lý do mà Shidou phải chăm Tohka kỹ lưỡng hơn những người khác, cô ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, vui buồn thất thường.

Nhưng hai chị em Yamai thì lại khác, tâm trạng của họ luôn vui vẽ, miễn là được ở bên nhau (mặc dù họ cãi nhau thường xuyên thật đấy, nhưng thực ra đó chỉ là đùa giỡn thôi, và càng cãi nhau thì lại càng gắn bó với nhau nhiều hơn nữa). Dù rằng cả hai luôn khó chịu vì chuyện Tohka được học cùng lớp với Shidou, nhưng họ vẫn nhất quyết học cùng lớp với nhau chứ không chịu để một trong hai học khác lớp. Tình bạn, tình chị em giữa họ tốt hơn hẳn những tinh linh còn lại. Vì cả hai là một. Họ là Yamai.

Vì họ gắn bó chặt chẽ với nhau nên ít khi nào rời nhau nửa bước. Đó là lý do vì sao được ở một mình với Yuzuru thế này mang lại cho Shidou một cảm giác mới mẽ mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Tim cậu đập liên hồi.

“Gọi. Shidou?”

Yuzuru gọi một tiếng, nhẹ nhành nhưng ấm áp.

“Hur? Gì vậy?”

Cô nuốt nước bọt như để lấy tinh thần, rồi nói tiếp.

“Yêu cầu. Xin hãy trả lời thật.”

“A-ahh thì…. Chuyện gì vậy?”

“Hỏi. Giữa Kaguya và Yuzuru, Shidou thích ai hơn?”

“Ơ…………”

Tâm trí cậu trở nên trống rỗng trong thoáng chốc trước câu hỏi bất ngờ, giọt mồ hôi lăn dài một cách căn thẳng.

“Tại-tại sao………..?”

Shidou run run hỏi lại. Nhưng cô ấy vẫn nhìn cậu chằm chằm, nhất quyết không từ bỏ nếu cậu không trả lời thành thật. Trông cô không có vẽ gì là đang đùa cả.

“Ơ…thì….mình không thể trả lời ngay được. Vì….cả hai đều quan trọng với mình.”

Yuzuru tỏ ra vô cùng thất vọng trước câu trả lời đó.

“Khinh miệt. Ôi trời, câu trả lời của cậu quả là thảm hại.”

“Im-im đi, làm sao mà mình có thể trả lời khi cậu hỏi bất ngờ như vậy chứ?”

“Đồng ý. Vậy nếu Yuzuru cho cậu một khoảng thời gian để suy nghĩ thì sao?”

“Uh………………”

Cậu có vẽ ngập ngừng trước lời đề nghị. Yuzuru trông thất vọng ra mặt và thở dài thêm lần nữa.

Cậu nhìn Yuzuru và nói một cách ngập ngừng.

“Vậy, cậu muốn mình chọn ai?”

“Suy nghĩ. Để xem nào….”

Yuzuru đặt một ngón tay lên cằm suy tư. Rồi cô nhìn Shidou lần nữa.

“Trả lời, nếu cậu chọn Kaguya, Yuzuru sẽ khen cậu là một bé ngoan. Còn nếu cậu chọn Yuzuru, Yuzuru sẽ nổi giận.”

Rồi cô cười tinh nghịch.

Giờ cậu mới nhớ ra điều này. Cả hai đều giống nhau, họ thương yêu người kia còn hơn cả bản thân mình. Shidou thở dài một cách vô thức.

“Còn nữa. Nếu cậu chọn Yuzuru, mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

“Ơ………..”

Trong khoảnh khắc này, trái tim cả hai như được kết nối lại. Chúng đều đập sai nhịp, nhưng lại nhịp đập lại khớp với nhau.

Kể từ lúc được ở riêng với Yuzuru, lần đầu tiên cảm giác bối rối mạnh mẽ như thế này xuất hiện trong tim cậu, vả cả cô ấy nữa. Đây chính là cơ hội để Shidou khẳng định sự thật đang ngự trị trong tâm trí mình từ nãy giờ. Cậu nói tiếp câu nói còn dang dở.

“Vậy cuối cùng cậu chọn cái nào?”

“Thở dài. Cậu đã nghe rồi thì phải nhớ lấy, Yuzuru quên mất rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì cậu cũng thật là vô dụng. Yuzuru quá thất vọng về Shidou.”

“Uguh…………”

Khó mà nói thêm được lời nào để làm Yuzuru vui lòng trở lại. Cậu cắn môi và bật ra một tiếng rên.

Nhưng Yuzuru cũng chẳng vận tâm điều đó, hơn nữa…….

“Yêu cầu. Nếu, chỉ nếu thôi nhé. Khi Kayuga hỏi cậu câu tương tự như Yuzuru bây giờ, hãy trả lời là Kaguya.”

“Ơ…chuyện đó…….”

Shidou chưa kịp nói xong, Yuzuru đã tiếp tục.

“Dự đoán. Kaguya chắn chắn sẽ nổi giận với cậu và hỏi ‘Tại sao cậu không chọn Yuzuru?’ hay đại khái vậy…..nhưng thực ra, từ tận sâu trong trái tim, cậu ấy sẽ hạnh phúc.”

“Yuzuru………”

“Thuyết phục. Dù cho Kaguya có phản ứng như vậy đi nữa thì cậu ấy vẫn yêu Shidou. Yuzuru biết rất rõ và muốn cho cậu biết điều này, thêm một lần nữa. Từ đầu thì Kaguya và Yuzuru là một thực thể, chung đụng một linh hồn. Kaguya ghét gì, Yuzuru ghét nấy. Và tương tự như vậy, Yuzuru yêu gì, Kaguya cũng sẽ………”

http://www.baka-tsuki.org/project/images/thumb/9/96/DAL_V8_157.jpg/180px-DAL_V8_157.jpg

“Vậy………..”

Shidou giật giật lông mày. Yuzuru mở mắt to hơn như để nhìn Shidou cho rõ, rồi cô tách ra và đối mặt với cậu.

“Sơ ý. Đó là điều cậu không cần biết. Để ngăn chặn bí mật bị tiết lộ thêm, Yuzuru sẽ bỏ chạy ngay bây giờ.”

“Ơ, ê, Yuzuru?!”

Yuzuru chạy đi, nhưng khi nghe tiếng gọi, cô quay lại và cười với cậu.

“Yêu cầu. Yuzuru không đùa đâu. Kaguya thực sự thích Shidou đấy. Vậy nên…hãy chăm sóc cho Kaguya.”

Đó là nụ cười tươi nhất, đẹp nhất mà Shidou từng thấy trên gương mặt vô hồn ấy.

Yuzuru chạy đi, bóng hình mảnh mai ấy khuất dần vào màn đêm mờ ảo.








Phần 5: Sai lầm trong kế hoạch[edit]

“Vậy là anh cứ thế mà để cô ấy đi mất à? Ít nhất cũng phải đưa cô ấy về nhà chứ.”

Kotori nằm dài trên ghế sofa, quở trách Shidou rồi thở dài chán nản.

Shidou, Kotori và Reine hiện đang có mặt trong nhà cậu. Shidou ngồi bệt trên sàn, Kotori và Reine thì ngồi đối diện nhau và nhìn chằm chằm vào cậu.

Giây phút mà Yuzuru chạy đi, Shidou đứng lặng người mất một lúc trong công viên đó. Và khi về đến nhà, hai người này gần như đã phát cáu lên vì phải chờ đợi.

“Anh không nên làm như vậy. Nếu là em, em sẽ không để cô ấy phải một mình lặn lồi về nhà trong đêm đâu.”

“Ơ….xin lỗi….”

Nhắc mới nhớ, trong khoảng thời gian Shidou còn đang mơ màng, Yuzuru đã chạy đi với một tốc độ khủng khiếp. Dù có muốn đi nữa thì cậu cũng không thể đuổi theo kịp. Dẫu sao thì cô ấy cũng là tinh linh khiển gió, chạy nhanh như vậy cũng không có gì lạ.

“Thôi không sao. Shin cũng không thể làm gì kịp lúc đó. Cậu ấy đã hoàn thành khá tốt công việc hôm nay rồi.”

Reine biết rõ và nhắc nhở Kotori. Cô thở dài và sửa lại que Chupa Chus đang ngậm.

“Tôi biết rồi. Anh ấy hành động như một con robot ấy, việc gì cũng phải dựa vào chỉ đạo của chúng ta.”

Kotori liếc nhìn Shidou và than thở.

“Vậy thì Shidou, trong 4 người mà anh đã gặp hôm nay, anh có cảm nhận được điều gì bất thường trong số họ không? Liệu Natsumi có thể là ai trong số họ?”

“…………..”

Câu hỏi hơi đột ngột, Shidou chìm vào dòng ký ức miên man chỉ mới xảy ra trong một ngày.

Thực ra thì quá trình điều tra chỉ mới được một phần ba. Có những điểm đáng ngờ của họ khiến cậu phải chú ý, nhưng cậu vẫn chưa thể khẳng định ngay được, bởi vì điều đó chẳng khác nào kết tội một người vô căn cứ.

“Anh chưa biết được…có lẽ phải gặp tất cả mọi người trước đã.”

“Ừ…chắc vậy.”

Có lẽ Kotori đã biết trước câu trả lời. Cô nhắm mắt vài thở dài chán nản.

“Em sẽ kiểm tra lại một lần nữa giọng nói được ghi âm của họ. Nếu có gì bất thường, em sẽ báo cho anh ngay.”

“Uh, anh tin tưởng em đấy.”

“Uh. Dù sao thì hãy nghĩ ngơi đi. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh làm hỏng buổi hẹn ngày mai chỉ vì thiếu ngủ đâu.”

Kotori ra lệnh với một giọng cứng rắn. Shidou mệt mỏi gật đầu.

“Cứ quyết định thế nhé. Reine-san, buổi hẹn ngày mai bắt đầu lúc mấy giờ?”

“……….Hmm….Buổi hẹn đầu tiên ngày mai diễn ra vào lúc 10h sáng. Xin lỗi, nhưng cậu buộc phải nghĩ học thôi.”

“Hmm….coi bộ không còn chọn lựa nào khác nữa rồi. Vậy, người đầu tiên cháu gặp ngay mai là…….”

“Kotori!”

“Gì cơ?”

Kotori giật mình khe khẽ. Reine đã nhận ra điều đó.

“Thì ra là vậy. Cháu cảnh báo Shin vì đây là cuộc hẹn với cháu à?”

“Không! Không phải! Với tư cách là người chỉ huy……….”

Ngay lúc đó, Kotori đã cảm nhận được cái nhìn kỳ cục của Shidou. Cô thẳng tay ném một cái gối vào mặt cậu.

“Oái, em làm gì vậy?”

“Câm miệng lại và đi ngủ sớm đi nhóc!”

Kotori hét lên và chụp lấy thêm một cái gối nữa.

Lần này, nếu ăn thêm một cú nữa, cậu sẽ về thành dưỡng sức ngay lập tức. Vậy nên Shidou phải khẩn cấp rút lui trước khi toi mạng.



Phần 6: Phù thủy trong đêm[edit]

“tich!” Một âm thanh vang lên, hai cây kinh đồng hồ cùng chỉ vào số 12 cùng lúc.

00:00h. Ngày 22 tháng 10 trôi qua và ngày 23 tháng 10 đã đến.

Vâng, ngày đầy tiên của trò chơi với Natsumi đã kết thúc.

“Fufu….”

Trong bóng tối, Natsumi biến trở lại thành chính cô và cười thỏa mãn.

Shidou đã không tìm ra được Natsumi trong ngày đầu tiên.

Nhưng điều đó cũng có lý do của nó. Có đến hơn mười nghi phạm. Các manh mối rất mơ hồ. Dù có là Conan đi nữa cũng không thể tìm ra được.

Nhưng: ngày đầu tiên cũng đã kết thúc.

“…………<Haniel>, tới lúc rồi.”

Natsumi lẩm bẩm trong bóng tối đen kịt. Đó là tất cả những gì cô phải làm để ra lệnh cho thiên sứ làm theo ý muốn của mình.

“Vậy thì….. Chỉ một người trong số họ thôi. Liệu cậu có đoán ra được không nhỉ….”

“hà hà…”

Cô nàng phù thủy cười một mình rồi tiếp tục.

“…………trước khi tất cả biến mất.”









Phần 7: Trò chơi thực sự bắt đầu[edit]

“Hmm…..”

Buổi sáng. Một âm thanh làm náo động cả ngôi nhà. Shidou dịu mắt trong cơn mơ ngủ.

Cậu ngáp một cái lớn rồi vói tay nện vào cái động hồ chết tiệc để trừng phạt. Nhưng nó vẫn không chịu im. Hình như không phải do cái đồng hồ đó, âm thanh khủng khiếp này phát ra từ một nơi khác.

“À rế?”

Cậu lò mò ngồi dậy và ngáp thêm một cái lớn hơn nữa. Khi dần dần tỉnh ra, cậu mới có thể nhận ra được nguồn gốc của âm thanh khủng khiếp đó. Đó là chuôn cửa nhà cậu. Có ai đó đang liên tục ấn vào.

“Chuyện quái gì vậy chứ? Mới sáng sớm mà…..”

Shidou càu nhàu rồi lết xác ra khỏi cái giường thảm hại đó. Trong khi cậu xuống cầu thang, rồi đi ra hành lang để hướng về cánh cửa, chuông vẫn reo không ngừng.

Nhưng ngay khoảng khắc mà Shidou chạm vào tay nắm cửa, dường như người ở phía bên kia đoán được điều này.

“Ouch!”

Mắt cậu đã quen dần với ánh sáng buổi ban mai, nhưng nếu một nguồn sáng mạnh hơn rọi thẳng vào mắt thì khó mà chịu được. Cậu kêu lên khó chịu.

“Ai…ai vậy?”

“Shidou!”

Giọng nói ấy dường như là của một cô gái, hơn nữa, có vẽ như cô ta còn đang tức giận nữa. Đó là một chất giọng the thé, rất quen thuộc…. đó là………

“Kaguya, có chuyện gì v………”

Cánh cửa bật mở, và rồi một cơ thể mảnh mai bay vào. Shidou bật ngửa và Kaguya ngồi trên người cậu.

“Oy oy, bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy?”

“Shi-shidou, Yuzuru có đến đây không?”

Không còn giữ được sự tự mãn như mọi khi nữa, Kaguya hét lên trong hoảng loạn. Shidou nghiên đầu một cách nghi ngờ.

“Yuzuru? Cô ấy không đến đây. Mà sao vậy?”

“Cô-cô ấy không có trong nhà. Khi mình thức dậy lúc sớm, mình đã không thấy cô ấy đâu cả. Mình đã tìm khắp nhà, nhưng vẫn không tìm thấy……….”

“Sao cơ???”

Shidou đã hoàn toàn cảm nhận được nỗi sợ đang ngập tràn trong tim cô ấy. Cậu vội vã vớ ngay lấy đôi giày và mang vào với tốc độ nhanh nhất có thể.

Cuối cùng điều này cũng đã xãy ra, kể từ lúc này, trò chơi của Natsumi đã thực sự bắt đầu.