Sword Art Online:Luân khúc về thanh kiếm thoáng chốc

From Baka-Tsuki
Revision as of 12:58, 1 June 2013 by Kuno (talk | contribs) (Created page with "==Sword Art Online: Rondo of the Transient Sword== ===Chương 1=== "Không...Không phải vậy chứ." Một tiếng hét vang vọng trên đường làm tôi đứng l...")
(diff) ← Older revision | Latest revision (diff) | Newer revision → (diff)
Jump to navigation Jump to search

Sword Art Online: Rondo of the Transient Sword[edit]

Chương 1[edit]

"Không...Không phải vậy chứ."

Một tiếng hét vang vọng trên đường làm tôi đứng lại. Bước vội tới trước, tôi nấp vào phía sau bước tường một cửa hàng của một NPC, và lén quan sát những việc phía trước. Phía cuối con đường là một quảng trường rộng và có vẻ như tiếng hét đến từ hướng đó.

"S-Sửa nó lại!! Làm cho nó trở lại như cũ!! Nó vốn là +4... làm cho nó trở lại như vậy mau!!"

Tiếng la hét lại vang lên. Có vẻ như đó là hai người chơi đang cãi nhau. Thật ra, vì đang ở trong «khu vực cấm phạm tội» ― trong trung tâm của thành phố chính trên tầng thứ hai của Aincrad, «Urbus», người chơi không thể nào đả thương lẫn nhau, cho nên tôi cũng không nhất thiết là phải trốn.

Nhưng dù tôi biết là thế, tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cẩn thận thêm 30% so với bình thường. Đó là do, tôi, kiếm sĩ đơn thủ cấp 13 Kirito, đang là người chơi solo bị thù ghét nhất tại Aincrad......bởi vì tôi là «Beater đầu tiên được biết đến». Thứ năm, ngày 8 tháng 12 năm 2022, 32 ngày sau khi trò chơi tử thần SAO bắt đầu.

Đã bốn ngày kể từ khi boss của tầng thứ nhất «Illfang the Kobold Lord» bị đánh bại, và cánh cổng dịch chuyển đến Urbus được kích hoạt.

Và trong bốn ngày này, những sự việc xảy ra trong căn phòng của boss tầng thứ nhất đã được phóng đại lên và loan truyền đến với mọi người chơi trên tiền tuyến. Những tin tức như việc con trùm lần này có những kĩ năng katana mà không hề có trong thông tin trước đó. Cái chết của «Hiệp sĩ» Diabel, người chỉ huy cả đội. Cũng như kẻ đã leo lên cao hơn tất cả mọi người trong thời gian beta, và thu thập thông tin bằng cách đánh bại con boss tầng đó, kẻ đã lấy được phần thưởng của cú đánh cuối cùng, «Beater».

May thay ― có thể nói là vậy, cho dù cái tên Kirito thì ai cũng biết, nhưng chỉ có khoảng 40 người chơi biết tôi trông như thế nào thôi. Trong SAO, những thông tin bên lề như tên của những người chơi mà bạn không quen biết sẽ không hiển thị bên cạnh con trỏ. Cho nên, ngay cả nếu tôi đi trên đường và ném đá vào những người chơi khác thì cũng không có vấn đề gì cả. À thì, nếu tôi ném đá họ, vòng bảo vệ màu tím của hệ thống sẽ ngăn chúng lại ngay.

Nhưng mà, để cho an toàn, tôi cất chiếc áo «Coat of Midnight», vật phẩm hiếm rơi ra từ boss tầng thứ nhất đi, và cột một dải băng lên trán để làm cho mình trông không đáng chú ý. Lí do mà tôi cải trang để vào khu vực chính của thành phố không phải để gặp một ai đó, mà là để mua máu, thức ăn và một việc cần thiết nữa đó là sửa chữa trang bị. Khoảng ba kilomet về hướng đông nam của thành phố cũng có một ngôi làng nhỏ tên là «Marome», nhưng hàng hoá của những cửa hàng ở đó không được đa dạng cho lắm, hơn nữa nó cũng chẳng có NPC thợ rèn nào.

Vì những vấn đề đó, cho nên sau khi mua xong đồ dự trữ, khi tôi đang trên đường đến địa điểm tiếp theo, thì nghe thấy tiếng hét kia ―― mọi chuyện là thế đấy.

Sau khi xác nhận là tiếng hét kia không phải là hướng về mình, tôi khẽ thở dài, thả lỏng cảm giác, và tiếp tục đi về phía cuộc ẩu đả ở quảng trường phía đông của Urbus, mà nó vốn cũng là nơi tôi định đến.

Chưa đầy một phút sau, tôi đến được một khu vực thấp, hình tròn và đông ngẹt người. Mặc dù bình thường thì vào lúc ba giờ chiều cũng khá nhộn nhịp, nhưng vì lúc này chỉ mới có vài ngày sau khi thành phố này được mở ra, cho nên có rất nhiều người chơi từ «Thành phố Khởi đầu» đang tham quan nơi này.

Họ đang tụ tập tại một góc của quảng trường, chỗ mà những tiếng hét đứt quãng như lúc nãy phát ra. Tôi tiến đến gần và cố gắng chui qua đám đông để xem xem nguyên nhân của việc này là gì.

"S-Sa-Sao lại thế này!! Chỉ số cứ giảm xuống là sao??"

Anh chàng đang la hét đến mức mặt đỏ bừng kia trông có vẻ quen. Có vẻ anh ta không phải khách du lịch, mà là một người chơi trên tiền tuyến. Mặc dù anh ta không tham gia vào trận đánh boss của tầng một , nhưng cấp độ của anh ta cũng khá cao, có thể thấy được điều đó từ bộ giáp kim loại và cái mũ giáp 3 sừng anh ta đang đội.

Đáng chú ý hơn cả là anh ta đã rút ra một thanh kiếm và đang nắm chặt nó trong tay phải. Mặc dù trong thành phố thì không thể làm người khác bị thương, nhưng vung vẩy một thanh kiếm trong đám đông cũng làm mọi người hơi khó chịu. Dù vậy, nhưng vì máu nóng đang dồn lên não nên anh ta vẫn tiếp tục đâm mạnh mũi của thanh kiếm lên nền đá và la hét, "Cái quái gì mà thất bại tới bốn lần liên tiếp cơ chứ!! Về +0 luôn rồi, biết vậy thà tới NPC thợ rèn còn tốt hơn! Làm gì đi chứ, tên thợ rèn chết tiệt này!!"

――Đứng đó với một gương mặt khổ sở, và không hề lên tiếng, mặc dù bị chửi như tát nước vào mặt, là một người chơi nam có thân hình nhỏ bé đang mặc chiếc tạp dề da màu nâu.

Một góc của quảng trường được trải một tấm thảm màu xám, và trên tấm thảm nhỏ xíu đó có một chiếc ghế, một cái đe và cả một kệ bày hàng nữa. Tấm thảm đó gọi là «Tấm thảm của Vendor», và nó không hề rẻ đâu, vì nó là một món đồ cần thiết nếu một người chơi muốn mở một cửa hàng đơn giản trên phố, đặc biệt là những người chơi thương nhân mới bắt đầu. Dĩ nhiên, không có nó thì bạn cũng bán hàng được, nhưng mà những món hàng bạn bày ra sẽ từ từ giảm độ bền, và bạn còn phải cẩn thận kẻo bị mất cắp nữa. Trong bản beta, những con đường chính của thành phố trên mỗi tầng luôn đầy ắp những thương nhân bày đủ loại hàng hoá trên những tấm thảm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó trong bản chính thức của SAO sau khi SAO trở thành một trò chơi tử thần. Mà không chỉ có thế, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một thợ rèn là người chơi, chứ không phải là một NPC.

Dựa trên tình huống này, tôi đã đoán được chuyện đã xảy ra.

Thanh kiếm mà anh chàng kia đang đâm xuống đất liên tục khi la hét chắc là đã được cường hoá bởi người thợ rèn kia. Thông thường thì tỉ lệ thành công của một thợ rèn là người chơi sẽ cao hơn so với một thợ rèn NPC có cùng cấp độ, nhưng với điều kiện là người đó tăng skill một cách chính xác, nhưng mà điều này cũng chỉ có thể suy đoán một chút thông qua trang bị mà người đó sử dụng mà thôi. Để có thể sử dụng các công cụ được yêu cầu đối với các kĩ năng sản xuất ―― đối với thợ rèn, thì đó là các loại «Búa dành cho thợ rèn» ―― bạn cần có một mức độ thành thạo nhất định, nhưng mà để có thể trang bị công cụ đó cũng cần có một chỉ số kha khá. Vào lúc này, nằm trên cái đe của người thợ rèn trước mặt tôi là một cái «Búa sắt» có yêu cầu về kĩ năng cao hơn so với «Búa đồng» mà những thợ rèn NPC trong thành phố này sử dụng.

Nói cách khác, tỉ lệ thành công khi cường hoá của người thợ rèn kia chắc là cao hơn của những NPC, nếu mà không phải vậy thì việc làm ăn của anh ta sẽ chẳng có khách hàng nào đâu, cũng vì thế nên anh chàng kiếm sĩ kia mới dám đưa thanh kiếm yêu quí của mình cho anh ta cường hoá.

―― Tuy nhiên, xui xẻo thay, trong SAO, trừ khi độ thành thạo kĩ năng cao hơn nhiều so với yêu cầu, không thì tỉ lệ thành công khi cường hoá sẽ không đạt được 100%. Lấy ví dụ thế này, nếu ta có 30% khả năng thất bại, vậy thì khả năng thất bại hai lần liên tiếp là 9%, ba lần liên tiếp là 3%, và cuối cùng, bi kịch thất bại bốn lần liên tiếp là 0,8%.

Một thứ đáng ngạc nhiên trong thế giới trò chơi trực tuyến là, những con số về tỉ lệ những «Sự kiện thi thoảng sẽ xảy ra». Trong những tựa game tôi từng chơi, có những món đồ với khả năng rơi ra chỉ có 0.01% khiến cho bạn phải thét lên rằng “ Thật là quá đáng”, nhưng cũng có những người chơi may mắn thật sự có thể có được món đồ đó. Tôi chẳng làm được gì ngoài việc ước rằng những món đồ hiếm có như thế không tồn tại, nhưng mà nó chắc chắn là có tồn tại, và tôi đành phải sống trong dungeon, đánh giết để tìm nó…

“……Cái đám lộn xộn này là sao thế?”

Bỗng nhiên có tiếng thì thầm vang lên từ bên phải của tôi, và tôi hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy người lên tiếng.

Một nữ kiếm sĩ với thân hình mảnh mai, trong chiếc áo da màu trắng, chiếc quần màu xanh nhạt, và một mảnh giáp màu bạc trên ngực, đang đứng ở đó. Người chơi có lẽ sẽ nhầm cô ấy với một yêu tinh vốn không tồn tại ở Aincrad, cho dù ấn tượng về vẻ ngoài sạch sẽ của cô ấy bị phá hỏng bởi một cái áo choàng lỗi thời màu xám, che kín từ đầu cho đến ngang hông. Mặc dù chuyện này không thể làm khác được. Nếu mà cô ấy bỏ cái áo choàng đó xuống, thì mái tóc mượt mà màu hạt dẻ, cũng như vẻ ngoài xinh đẹp kia sẽ bị trông thấy, và những người chung quanh sẽ không thể nào để cô ấy yên tĩnh một mình.

Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra để có thể bình tĩnh lại, và nói với cô ấy, một trong số rất ít những người bạn của tôi…mà thực ra trong thế giới này, chỉ có mỗi 5 người là tôi có thể gọi là bạn.(TL: Ai nhớ là ai ko, mình chỉ kể ra đc Asuna, Argo, Agil, Klein, còn ai nữa nhỉ?)

“Có vẻ như là, việc cường hoá thanh kiếm của anh chàng đội nón giáp ba sừng kia đã…”

Đang nói như thế thì tôi chợt nhớ ra là mình đang cải trang, giống như cô nàng bên cạnh tôi lúc này vậy. Cái áo choàng đen của tôi đã được thay bằng một cái áo giáp da cũ kĩ, trên trán thì là một dải khăn màu xanh lam với sọc màu vàng. Đã cải trang kĩ như thế, nên tôi không hề nghĩ là sẽ bị người khác nhận ra một cách dễ dàng. Nếu là vậy, thì bây giờ tôi phải trả lời như mới gặp nhau lần đầu mới đúng.

“……a, mà, ưm……Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”

Ngay khi tôi nói thế thì, đôi mắt sắc bén như một thanh liễu kiếm lập tức tấn công tôi bằng cái nhìn như có thể đâm xuyên qua mọi thứ, và nó xuyên qua giữa hai lông mày của tôi.

“Đâu chỉ là gặp mặt, tớ nhớ là chúng ta còn cùng dùng bữa và còn lập party với nhau nữa mà.”

“……a, nhớ ra rồi. Giờ thì nhớ ra rồi. Tớ còn nhớ là đã cho cậu mượn phòng tắm ở chỗ tớ nữa mà.”

«Đạp». Cái gót nhọn hoắt của đôi giày bốt cô ấy đang đi, đôi bốt tên là «Boots of Hornet», đâm thẳng vào bàn chân phải của tôi và xoáy vài lần, và trí nhớ của tôi bị mất hết một ít. (TL: bị đạp vào chân mà còn để ý đến tên đôi giày haizzzz)

Ho khẽ vài tiếng để làm sạch cổ họng, tôi nắm lấy chiếc áo choàng của cô ấy và kéo cô ấy đến một nơi khác cách đó không xa, nhưng không có ai xung quanh, rồi mới chào cô ấy lần nữa.

“C-Chào, Asuna. Lâu quá không gặp…cũng không hẳn, hai ngày rồi không gặp chứ nhỉ.”

“Chào, Kirito-kun.”

Nhân tiện nói luôn, tôi đã từng nói với cô ấy là cứ bỏ luôn cái kính ngữ «-kun» đi vì nó chỉ là tên nhân vật thôi. Nhưng mà, có vẻ là cô nàng mới vừa biết đến game thực tế ảo này vẫn không chịu từ bỏ việc sử dụng nó vì lí do gì đó. Mà nếu như thế thì tôi cũng nên dùng «Asuna-san» khi nói chuyện với cô ấy chứ nhỉ, nhưng mà khi tôi thử xưng hô như vậy thì cô ấy lại bảo “Vậy phiền phức lắm, nên cứ kệ vậy đi.”.Trái tim của các cô gái thật là khó hiểu quá đi.

Mà sao cũng được, tôi đã chào hỏi cô ấy một cách yên bình… theo một cách nào đó, sau đó tôi hướng sự chú ý của cô ấy về phía gian hang của người thợ rèn kia và đưa ra một lời giải thích ngắn gọn.

“Vụ cãi nhau này là như thế này, anh chàng đội mũ giáp ba sừng kia đã đưa thanh kiếm của anh ta cho người thợ rèn để cường hoá, và nó đã thất bại bốn lần lien tiếp, và trở thành +0 luôn, làm cho máu nóng của anh ta dồn hết cả lên não. Ừm…Tớ thì tớ cũng hiểu được cảm giác của anh ta…thất bại liên tiếp những bốn lần.”

Nghe vậy, cô gái mà tôi cho là người chơi nhanh nhất cũng như bình tĩnh nhất Aincrad (tôi còn muốn nói là xinh đẹp nhất nữa, nhưng mà tôi nuốt nó trở lại để khỏi phải gặp rắc rối với mã chống quấy rối), nữ kiếm sĩ Asuna, khẽ nhún vai và nói.

“Nếu mà có thể thất bại thì anh ta phải biết rồi chứ. Chẳng phải người thợ rèn đó đã viết hẳn một bảng liệt kê về tỉ lệ thành công đối với từng loại vũ khí rồi sao. Hơn nữa, nếu mà cường hoá thất bại thì khách hàng chỉ phải trả tiền nguyên liệu, không cần trả tiền công mà.”

“Hả, thật à? Người thợ rèn đó cũng thật thà quá…”

Người thợ rèn kia vẫn không hề ngẩng đầu lên, và tôi lại nhớ đến những câu nói vừa nãy. Thật ra, tôi vồn có 40% đồng cảm với anh chàng kiếm sĩ kia, nhưng sau khi nghe vậy thì nó chỉ còn lại có 20%.

“……Có lẽ là, sau khi thất bại lần đầu tiên, máu nóng của anh ta dồn lên não, và anh ta lại yêu cầu cường hoá một lần nữa ngay. Sự tức giận và đau khổ luôn đến cùng với máu đỏ đen mà…”

“Cậu nhận xét có vẻ đồng cảm với anh ta quá nhỉ.”

“Đ_Đâu có. Chỉ là mọi người vẫn nói thế mà.”

Nói thật ra, trong lúc còn chơi ở bản beta, trên tầng bảy có một trường đấu quái vật có thể thoả mãn mọi yêu cầu về chỉ số. Nhưng mà nếu tôi kể cho cô ấy nghe về kinh nghiệm của tôi tại đó, thì nó không chỉ không khiến cho ấn tượng của cô ấy đối với tôi tốt lên mà còn khiến nó xấu đi nữa. Dựa vào linh cảm đó, tôi cố tình nhìn sang chỗ khác. Asuna nhìn tôi chằm chằm một cách nghi ngờ một vài giây, nhưng may mắn là cô ấy quay lại với vấn đề kia ngay.

“……Mà, dù tớ cũng nghĩ là điều đó thật là đáng tiếc, nhưng cũng không nên kích động như thế chứ……chỉ cần anh ta để dành tiền mua lại nguyên liệu thì anh ta lại có thể thử cường hoá nó lần nữa mà, phải không.”

“Ưm……không đâu, thử cường hoá lần nữa là việc bất khả thi.”

“Vì sao chứ?”

Asuna khẽ nghiêng đầu hỏi, tôi chỉ tay vào thanh kiếm «Anneal Blade +6» yêu quí đang đeo trên lưng và nói.

“Thanh kiếm của anh chàng đội nón giáp ba sừng kia cũng là một thanh «Anneal Blade» giống như của tớ. Chắc chắn là anh ta cũng đã hoàn thành được cái nhiệm vụ khó khăn kia lúc ở tầng một. Sau đó, anh ta đã mang nó đến một thợ rèn NPC để cường hoá nó lên +4. Ừm, cho đến đó thì mọi việc rất dễ dàng. Tuy nhiên, khi cường hoá lên +5 thì tỉ lệ thành công bị thụt giảm rất nhiều, và người thợ rèn kia đã được yêu cầu để làm việc đó. Nhưng mà lần cường hoá đầu tiên bị thất bại, nên chỉ số giảm xuống còn +3. Thế nên anh ta lại yêu cầu cường hoá lần nữa để lấy lại cái vừa bị mất, nhưng mà lại bị thất bại lần nữa và rớt xuống chỉ còn +2. Và anh ta lại yêu cầu thêm lần nữa. Sau khi thất bại lần thứ ba, thứ tư, cuối cùng thanh kiếm đó cũng trở thành +0…như vậy đấy.”

“……Nhưng mà, đến lúc đó rồi thì nó đâu thể nào thất bại tiếp được nữa, cho nên anh ta có thể thử cường hoá lên +5 lần nữa mà……”

Ngay lúc nói như vậy thì Asuna có vẻ hiểu ra điều mà tôi đang cố trình bày, bằng chứng là ở dưới chiếc mũ trùm đầu, đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy khẽ mở to ra.

“Hiểu rồi……«Số lần tối đa có thể cường hoá» phải không. Giới hạn của thanh Anneal Blade chắc là……”

“Tám lần. Nói cách khác, bốn lần thành công cùng bốn lần thất bại tổng cộng là tám, cho nên, thanh kiếm đó không thể nào tiếp tục cường hoá thêm nữa.”

Vậy đấy ―― Đây chính là thế giới SAO, nơi có một hệ thống cường hoá vũ khí vô cùng tệ hại.

Trong thế giới này, số lần mà một trang bị có thể cường hoá, giá trị qui định «Số lần tối đa có thể cường hoá» được đặt ra. Chứ không phải là «Giá trị cường hoá cao nhất có thể đạt tới». Con số này qui định số lần mà bạn có thể mang nó đi cường hoá. Ví dụ, trang bị cơ bản, thanh «Small Sword», của tôi có giới hạn là một, cho nên nếu tôi đem nó đi cường hoá và thất bại, thì nó không thể nào cường hoá lên +1 được nữa.

Và còn tệ hơn nữa là, tỉ lệ thành công có thể bị ảnh hưởng đôi chút bới cố gắng của chủ nhân của trang bị. Dĩ nhiên, trong đó bao gồm cả việc tìm một thợ rèn lành nghề (hoặc tốt nhất là bạn có thể nâng cấp kĩ năng rèn của mình và tự làm việc đó, nhưng mà nó rất không thực tế vào thời điểm này), và nếu như các nguyên liệu cần thiết cho việc cường hoá vượt qua yêu cầu cả về chất lượng và số lượng, thì cũng sẽ tăng tỉ lệ thành công lên thêm nữa.

Thông thường, những người chơi là thợ rèn sẽ lấy mốc tỉ lệ thành công là khoảng 70% để tính phí. Nếu người chơi yêu cầu cao hơn, họ sẽ phải trả thêm phụ phí để có một số lượng nguyên liệu lớn hơn, hoặc là tự mình đi săn kiếm nguyên liệu.

Vậy nên, nếu có người đáng trách thì đó chính là anh chàng đội nón giáp ba sừng kia, chắc chắn là cái tính nóng nảy đã khiến anh ta yêu cầu tiếp tục cường hoá khi bị thất bại. Nếu anh ta bỏ chút thời gian để bình tĩnh lại sau lần thất bại đầu tiên, anh ta sẽ thấy là nên trả thêm tiền để cường hoá, hoặc là quay lại cường hoá sau. Nếu vậy thì thanh Anneal Blade quí giá kia sẽ tránh được cái bi kịch trở thành +0 sau khi dùng hết số lần cường hoá có thể.

“……Cũng đúng nhỉ. Ừm……Có lẽ là tớ có thể hiểu một chút cái cảm giác điên cuồng đó. Chỉ một chút xíu thôi.”

Tôi gật đầu đồng ý với nhân xét của Asuna, và dành một phút mặc niệm cho thanh kiếm đáng thương kia. Tiếng la hét của anh chàng kia bỗng nhiên ngừng lại. Có vẻ như là bạn của anh ta đã chen vào. Mỗi người đặt một tay lên vai anh ta và cố gắng làm anh ta bình tĩnh lại.

“……Nào. Nào, mọi chuyện đâu còn có đó mà, Ryufior. Hôm nay bọn tớ sẽ giúp cậu làm nhiệm vụ để lấy lại thanh Anneal Blade mà.”

“Chỉ cần cố gắng chăm chỉ một tuần thôi mà. Lần này thì cố gắng lấy được +8 nhé.”

……Ồ, bây giờ ba người cùng làm cũng mất một tuần cơ à. May mà mình làm trước rồi.

Và, với ý nghĩ thức tế đó,

……Cậu nên trân trọng những người bạn đó đi. Và lần sau đừng có liều mạng cường hoá như đánh bài đấy.

Tôi nhìn họ với ánh mắt đầy cảm xúc, anh chàng đội nón giáp ba sừng kia có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, và bắt đầu rồi khỏi quảng trường với đôi vai buông thõng.

Sau lưng anh ta, người thợ rèn nãy giờ vẫn đứng yên chịu trận khẽ lên tiếng.

“Tôi…Tôi rất rất xin lỗi vì chuyện đó. Lần sau tôi sẽ cố gắng hết sức……a, lần sau, anh vẫn có thể đến đây yêu cầu cường hoá nhưng mà có lẽ anh không thích tôi……”

Ryufior đang bước đi, nghe vậy anh ta dừng lại và quay lại nhìn người thợ rèn, và nói với giọng nói đã thay đổi rất nhiều.

“……Đó không phải lỗi của anh…………Tôi đã nói rất nhiều điều không nên, thật có lỗi.”

“Không sao…… Đó cũng nằm trong phạm vi công việc của tôi mà.”

Đặt tay lên chiếc tạp dề da, người thợ rèn cúi đầu thật sau, anh ta trông có vẻ rất trẻ, chỉ mười mấy tuổi. Đôi mắt nhỏ luôn nhìn xuống cùng với mái tóc đơn giản chẻ ngôi giữa làm anh ta gây cho mọi người cảm giác anh ta là một «Nhân vật chuyên sản xuất» chính thống. Nếu mà anh ta có vóc người nhỏ hơn và cơ bắp hơn một chút, anh ta sẽ trông như một thành viên của tộc «Dwarf» vậy……Mà không, anh ta không có râu nên phải là «Gnome» mới đúng.

Trong lúc tôi còn đang nghĩ như thế và quan sát cuộc trò chuyện của họ, thì người thợ rèn lại bước lên trước, cúi đầu thật sâu lần nữa và nói.

“Ưm, có lẽ việc này cũng không phải là cách tốt để xin lỗi nhưng……vì lỗi của tôi nên thanh Anneal Blade mới thành +0, nếu được thì anh có thể để tôi mua lại nó với giá tám ngàn col nhé……”

“xì xào”……đám đông xung quanh xôn xao hẳn lên, và tôi cũng khẽ “ồ” một tiếng.

Theo giá tiền hiện tại, thanh Anneal Blade +0 nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ có giá là 16.000 col. Tám ngàn chỉ bằng một nửa số đó, và thanh kiếm của Ryufior cũng có cũng chỉ số, nhưng mà nó đã dùng hết số lần cường hoá và hiện giờ đã trở thành «Sản phẩm chết». Nó chẳng đáng một nửa giá tiền, mà có lẽ chỉ đáng khoảng 4.000 col thôi. Tám ngàn là một cái giá rất hời để làm một lời xin lỗi.

Ryufior và hai người bạn của anh ta sững người ra, quay qua nhìn nhau và cả ba gật đầu cùng một lúc.

Chương 2[edit]

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ba người kia, cùng với đám đông chung quanh, bắt đầu tản đi khỏi quảng trường, bong, beng, những tiếng đập búa đều đặn lại bắt đầu vang lên. Anh chàng người lùn …… Ý tôi là người thợ rèn, bắt đầu rèn một cái gì đó trên chiếc đe.

Tôi và Asuna ngồi xuống một băng ghế ở phía đối diện trên quảng trường hình tròn này, lắng nghe âm thanh đó một cách lơ đãng.

Vốn là, tôi không định ở lại quảng trường này quá lâu, lẽ ra vào lúc này tôi đã nhanh chóng hoàn thành việc cần làm và rời khỏi Urbus rồi. Có hai lý do khiến tôi thay đổi kế hoạch. Thứ nhất là tôi đã gặp được một trong số rất ít người tại Aincrad này không gọi tôi là một «Tên Beater bẩn thỉu», giúp tôi có cơ hội luyện tập cách sử dụng tiếng Việt. Lý do còn lại là ――việc tôi vốn định làm chính là cường hoá thanh Anneal Blade +6 tôi đang mang sau lưng.

Hôm qua tôi đã tình cờ nghe được, lúc còn ở Làng Marome, là có một người chơi nghề thợ rèn có tay nghề rất khá đã xuất hiện tại quảng trường phía đông của Urbus. Tôi nghĩ ngay là, có lẽ đây là thời cơ tốt để thử cường hoá nó lên +7, cho nên tôi đem theo những nguyên liệu cần thiết cho việc cường hoá nó, rồi cải trang và quay trở lại Urbus, thế nhưng cái sự kiện bất ngờ kia đã xảy ra trước.

Thật ra, tôi có thể đứng dậy, rời bang ghế này, rồi tiến về phía người thợ rèn kia và nói “Xin lỗi, tôi muốn cường hoá vài thứ” ngay lúc này. Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp anh chàng lù……à không, anh chàng kia, anh ta sẽ không nói là “Tôi không rèn kiếm cho một tên Beater đâu”.

Tuy nhiên, những gì xảy ra lúc nãy đã khiến tôi có chút áp lực. Cũng là thanh Anneal Blade, với tỉ lệ thành công là 70%, nhưng lại bị thất bại từ +4 trở về +0. Trên lý thuyết mà nói thì, nó có khả năng sẽ xảy ra, nhưng mà nó đúng là một thảm kịch bậc nhất. Nếu mà tôi bị như vậy, tôi sẽ không nổi điên lên đâu, nhưng sẽ nhốt mình trong phòng ba ngày.

Nếu mà tôi yêu cầu được cường hoá với ý nghĩ như thế thì, nói sao nhỉ…… Có vẻ hơi thất lễ với Ryufior-shi, người vừa bị nữ thần may mắn từ chối, hơn nữa tôi có cảm giác là thanh kiếm của mình sẽ bị cường hoá thất bại và thành +5. Sau đó tôi sẽ la lên “Awawawawa” và yêu cầu cường hoá lần nữa mà không thèm thêm nguyên liệu vào, nên nó sẽ thất bại lần nữa và trở thành +4. Tất nhiên, không có bằng chứng hợp lý nào cho cái lý do đó cả, «Đánh liều khi cường hoá trong game trực tuyến» không thể dự đoán bằng cách suy luận được……

“…………Giờ tính sao?”

Tôi đang đăm chiêu thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh.

“Hả? Cái gì?”

“…………Đừng có “cái gì” với tớ. Không phải cậu là người bảo tớ ngồi đây sao?”

Asuna liếc nhìn tôi.

“Ơ, a, ph-phải rồi. Xin lỗi, tớ đang suy nghĩ vài thứ ấy mà……”

“Suy nghĩ vài thứ…… Kirito-kun, cậu đến để yêu cầu người thợ rèn đó cường hoá vũ khí, đúng không?”

“Hả, sa-sao cậu biết?”

Tôi nhảy dựng về sau, còn Asuna thì nhìn tôi kinh ngạc và nói.

“Hôm qua lúc gặp nhau ở Marome, cậu nói là đang định đi đến khu vực phía đông của dãy núi đá để săn «Red Spotted Beetle». Nếu thế thì cậu chắc chắn là đã quyết định thu thập nguyên liệu để cường hoá thanh kiếm đơn thủ của mình.”

“Ô……Ôô~”

Tôi bất giác kêu lên như thế.

“……Cái phản ứng đó là sao hả?”

“Không có gì đâu……chỉ là nó không giống những lời mà một người mới bốn ngày trước còn không biết tên của những thành viên trong party ở đâu, sẽ nói ra……a, không có ý châm chọc cậu đâu. Chỉ là thấy rất ấn tượng thôi.”

“………………”

Có lẽ câu nói thành thật của tôi giúp cô ấy hiểu, cho nên nét mặt của Asuna dịu đi đôi chút.

“Là vì gần đây tớ đang học hỏi rất nhiều thứ.”

Cô ấy thì thầm. Nó khiến tôi vui vì lý do gì đó, nên tôi liên tục gật đầu và nói.

“Ra vậy, ừm, việc đó là tốt mà. Trong thế giới game trực tuyến, thiếu kiến thức có thể khiến cho kết quả khác đi rất nhiều. Nếu cậu có gì muốn biết thì cứ hỏi tớ, vì dù sao tớ cũng từng chơi bản beta mà, tớ biết tất cả mọi thứ từ tầng 10 trở xuống, từ các vật phẩm được bày bán cho đến vị trí của các loại quái……”

Đang thao thao bất tuyệt đến khúc đó, thì tôi nhận ra mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

Như đã nói, tôi đã từng chơi bản beta, và hơn nữa, đang là một trong những «Kẻ nắm giữ một lượng thông tin khổng lồ cho riêng mình, một gã beater xấu xa». Trong trận chiến boss ở tầng một, bắt đầu bằng những người bạn của Diabel, số lượng những người chơi có level cao thù ghét tôi không phải là ít. Mặc dù đã cải trang bằng áo giáp da và một cái khăn quấn trên trán, nhưng bất kì ai nhìn kĩ cũng có thể nhận ra tôi chính là Kirito, còn người đang ngồi bên cạnh nói chuyện với tôi trên băng ghế này chính là Asuna, và điều đó sẽ khiến cho cô ấy bị qui kết như là bạn của một tên beater. Nói chuyện với nhau mà chả thèm để ý gì ở nơi đông người thế này, tôi thật bất cẩn quá……

“A……X-Xin lỗi. Tớ có chút chuyện gấp cần làm, tớ vừa nhớ ra.”

Khi tôi định dùng cái cớ cũ rích ấy để rồi đi thì trên vai tôi……

Asuna đột nhiên dùng đầu ngón tay mà đè tôi ngồi xuống lại, rồi nói với tôi bằng giọng rất nhỏ.

“……Cậu phải chịu tất cả sự thù ghét dành cho những người đã chơi bản beta một mình, tớ nghĩ như thế là quá nặng nề đối với cậu……nhưng đó là do cậu quyết định, nên tớ sẽ không nói gì cả. Nhưng mà, cậu cũng phải tôn trọng quyết định của tớ chứ. Tớ không quan tâm người khác nghĩ gì. Tớ vẫn là người que……bạn cậu, nếu không cho dù cậu không thích tình huống khi đó, tớ cũng sẽ không để cậu nói gì đâu.”

“…………Tớ chịu thua. Vậy là mọi chuyện……đã bị cậu đoán trước rồi à.”

Tôi vừa ngồi xuống lại vừa lẩm bẩm.

Điều khiến tôi quyết định trở thành một beater khi ở trong phòng của boss tầng một, cũng như lí do tôi muốn bỏ đi khi nãy, đã bị cô ấy đoán chính xác không chút sai sót nào, làm cho tôi phải *Ư* một tiếng. Bỏ cuộc thôi, tôi giơ hai tay lên đầu hàng. Asuna mỉm cười bên dưới chiếc mũ trùm đầu và nói.

“Nếu cậu là chuyên gia về Aincrad, thì tớ là một nữ sinh vô địch trên mặt trận chiến tranh tâm lý. Tớ có thể đọc hết những gì cậu nghĩ dễ như ăn bánh dựa vào biểu cảm trên mặt cậu đấy.”

“D……Dễ đến thế sao……”

“Được rồi, giờ thì đến lúc cậu nói cho tớ biết lý do cậu chần chừ không muốn cường hoá thanh kiếm của mình nào. Thực ra, tớ cũng đến đây để nhờ người thợ rèn đó cường hoá thanh kiếm của tớ mà.”

“Hả……”

Nghe được câu nói bất ngờ của Asuna, tôi chuyển qua quan sát thanh kiếm cô ấy đang mang bên hông. Nằm trong vó kiếm màu trằng ngà, với thanh bảo vệ tay màu xanh lá cây đậm là thanh liễu kiếm «Wind Fleuret». Lúc chúng tôi lập party cho trận đánh boss ở tầng một, cô ấy đã thay đổi trang bị, cho nên thanh kiếm cơ bản của cô ấy đã được thay bằng thanh kiếm cô ấy nhặt được khi đánh quái này. Nó thực ra cũng là một thanh kiếm khá hiếm, nếu được cường hoá một cách hợp lí, nó có thể được dùng đến tận tầng ba.

“Nó, mới chỉ lên tới +4 phải không?”

Asuna gật đầu với câu hỏi đó.

“Cậu tự mình kiếm nguyên liệu cường hoá phải không? Thế cậu có những gì rồi?”

“Xem nào……bốn «plank of steel»(Thỏi thép), mười hai «Needle of Wind Wasp»(Ngòi của Ong bắp cày)”

“Hô, cậu cũng siêng đấy…… nhưng……”

Tôi nhẩm tính tỉ lệ thành công, rồi rên một tiếng.

“Ưm, vời chừng đó, tỉ lệ thành công khi cường hoá lên +5 là khoảng 80%.”

“Vẫn chưa đủ cao à?”

“À, bình thường thì cũng được rồi…… nhưng mà sau khi thấy cảnh lúc nãy thì……”

Tôi liếc nhìn phía đối diện của quảng trường, nơi những tiếng búa nhịp nhàng phát ra, chỗ của người thợ rèn người l…trông giống người lùn. Asuna cũng nhìn sang đó, rồi khẽ nhún vai.

“Tỉ lệ xuất hiện của hai mặt một đồng xu khi được tung lên, bất kể lần tung trước có kết quả ra sao, luôn luôn là 50-50. Anh chàng lúc nãy đã thử và thất bại liên tục, nhưng nó chả lien quan gì đến chúng ta cả, đúng không?”

“Chắc là……đúng……”

Vừa lẩm bẩm muốn nói những câu không hay ho gì, tôi vừa bắt đầu suy nghĩ. Nữ kiếm sĩ Asuna là người thiên về khoa học và tu duy logic, mà tôi thì muốn thuyết phục cô ấy bằng ý tưởng về «một dòng chảy bài bạc». Cho dù là tôi thì việc sử dụng cái cảm giác về «Vận rủi» có được bên nửa não trái để tranh luận cũng là việc không thể.

Mặt khác, nửa não phải của tôi cảm thấy là, cho dù là thanh Anneal Blade của tôi hay thanh Wind Fleuret của Asuna, nếu chúng tôi yêu cầu người thợ rèn đó cường hoá ngay tại đây và ngay lúc này, thì cho dù chúng tôi có dùng bao nhiêu nguyên liệu để tăng tỉ lệ thành công đi chăng nữa, nó cũng sẽ thất bại. Không để ý đến linh cảm của mình là sai lầm lớn, đó là luật của tôi, dựa trên những kinh nghiệm có được khi chơi game trên mạng những năm qua.

“Này, Asuna.”

Tôi xoay người sang phải, trực tiếp đối mặt với Asuna, rồi dùng gương mặt và giọng điệu nghiêm túc nhất mà nói.

“Wha……Chuyện gì vậy?”

“So với 80% thì cậu thích tỉ lệ thành công là 90% hơn, đúng không?”

“…………Cái đó là dĩ nhiên.”

“Vậy thì cậu còn thích tỉ lệ thành công 95% hơn so với 90%, đúng không?”

“…………Cái đó cũng là đương nhiên.”

“Vậy thì, tớ nghĩ làm qua loa là không nên. Chúng ta có cách để kiếm nguyên liệu thì sao lại không cố hết sức để có được tỉ lệ thành công là 95% cơ chứ?”

“……………………”

Cô nàng nhìn tôi vài giây với ánh mắt nghi hoặc, rồi có vẻ như nhận ra chuyện gì đó, cô ấy chậm rãi chớp đôi mi dài, rồi nói.

“Đúng vậy, đúng là tớ không thích làm việc một cách qua loa. Nhưng tớ cũng không thích những ai chỉ biết nói mà không biết làm nữa.”

“…………Hả?”

“Bởi vì cậu là người nêu ra chuyện này, nên cậu phải giúp tớ thực hiện đó, Kirito-kun. Nhân tiện, tỉ lệ rơi ra của «Needle of Wind Wasp» là 8%.”

“……………….Hả?”

“Khi cậu quyết định xong, chúng ta sẽ ra bãi săn quái. Với hai người, có lẽ chúng ta có thể đánh được chừng một trăm hay hơn trước khi trời tối.”

“……………………Hả?”

Nhìn tôi đơ mặt ra, Asuna vỗ vai tôi, đứng dậy rồi khẽ nhướn mày lên trước khi tung chiêu kết thúc.

“Còn nữa, nếu cậu muốn đi săn chung với tớ thì bỏ cái khăn sặc sỡ đó đi. Tớ xin lỗi nhưng mà nó chả hợp với cậu tí nào cả.”

Chương 3[edit]

Kiếm kĩ —— «Sword Art» là tựa game bán chạy nhất bởi vì trong thế giới SAO, số lượng các chủng loại quái vật mang hình dạng con người nhiều hơn rất nhiều so với số lượng trung bình trong các game MMORPG khác.

Tuy nhiên, đó là tình trạng từ tầng thứ bảy hay tám trở đi. Vẫn có rất nhiều quái vật không mang hình dạng con người tại tầng thứ nhất và thứ hai, bạn nên cẩn thận khi đi lang thang. Cũng có nghĩa là, so với một con quái dạng người cầm kiếm vung vẩy lung tung, một con quái vật dạng thú hay cây cối sẽ dễ chấp nhận hơn đối với những người mới bắt đầu, và dĩ nhiên, cũng có vài ngoại lệ.

Tuy rằng chúng không có những kĩ năng nguy hiểm như chất độc gây tê liệt hoặc là axit có thể ăn mòn, những con «Quái vật có khả năng bay lượn» lại có khả năng đánh úp rất khó chịu. Thêm nữa, trong SAO không hề có bất cứ một phép thuật nào. Cách duy nhất để tấn công từ xa là dùng vũ khí thuộc loại «Phi đao», và cũng cần nói rõ là nó chỉ nên được dùng như là vũ khí phụ thôi. Một kĩ năng để phóng dao khắp nơi, mặc dù tôi thật sự rất muốn lao vào giết chóc những con quái đang bay lượn kia theo cái kiểu đứng một chỗ ném phi đao vun vút vào chúng, nhưng không may điều đó là bất khả thi vì tôi không đủ ý chí để xây dựng nhân vật theo ý thích của mình trong cái trò chơi tử thần này. Thêm vào đó, vũ khí để ném của SAO không phải loại ‘ném hoài không hết’, cho nên nếu mà ném hết phi đao vào kẻ thù rồi thì tôi chỉ còn nước mà khóc thôi.

Chính vì vậy——

Chàng kiếm sĩ đơn thủ có cách build cân bằng là tôi, Kirito, người đang cùng với nữ kiếm sĩ Asuna——cô nàng dùng thanh liễu kiếm có độ dài gần giống thanh kiếm của tôi, mà nó thì không thể tính là dài, cũng là người đã yêu cầu……mà thực ra là ra lệnh cho tôi giúp cô ấy——săn lũ quái biết bay «Wind Wasp» ở thảo nguyên phía tây của tầng hai, khiến tôi chỉ còn nước nghĩ rằng.

Ư hư, thật là phiền phức quá.

Ra khỏi thành phố chính «Urbus» nằm trên tầng hai, tôi mở cửa sổ trang bị của mình để bỏ cái dải khăn màu vàng với sọc màu xanh lam trên trán đi. Và ngay lập tức, tôi nhìn thấy những lọn tóc mái màu đen buông xuống thấp hơn chân mày khi tôi liếc nhìn lên, và cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi bắt đầu SAO, tôi đã tạo một nhân vật nhìn cực kì ngầu với một kiểu tóc hoành tráng để cho khác với kiểu tóc bình thường trong đời thật, nhưng đã một tháng kể từ khi trò chơi bắt đầu , cho nên tốt nhất là cứ để mọi chuyện lắng xuống.

Nhìn thấy tôi như thế, Asuna, người đang đi bên phải, cạnh bên tôi, liền đưa ra nhận xét thế này.

“Thông thường mà nói, tớ nghĩ là cải trang bằng cách đeo một dải băng như thế là một ý kiến tồi. Tớ cho rằng nên tìm cách để che đi toàn bộ gương mặt, như dùng sơn hoặc mực vẽ lên chẳng hạn.”

“Ư…………”

Câu nói đó chạm vào nỗi đau của tôi và khiến tôi bật ra một tiếng rên khẽ.

Trước khi Asuna nói thế, gương mặt của tôi đã bị dính mực đen cả đêm vào ngày hôm kia. Tuy nhiên, hoa văn dạng hình xăm nằm trên má hoặc là một cây thánh giá ngược ở trên trán hoặc một hình gì đó trông hay hay —— là thứ mà tôi mong muốn. Nhưng mà bạn cũng đoán được rồi đấy, tôi không dám tự mình kiểm tra, còn người duy nhất biết nó trông như thế nào thì tả nó thế này, «Kiriemon».

Vết mực đó-tôi bị vẽ lên mặt khi làm một nhiệm vụ, cho nên chẳng thể làm khác được-do được vẽ bằng mực quỉ, cho nên nó không thể nào lau đi cho đến khi nhiệm vụ được hoàn thành. Vậy nên tôi chỉ còn cách cố gắng hết sức thực hiện nó trong khi vẫn ấm ức. Bằng cách nào đó, tôi đã hoàn thành nó vào buổi chiều ngày thứ ba tính từ khi tôi nhận nhiệm vụ, và vết mực do NPC giao nhiệm vụ, một võ sư với bộ râu rậm vẽ lên có thể được lau đi. Tuy nhiên, tôi chẳng cảm thấy đó là một thành tích đáng nhắc đến. Bởi vì, cách duy nhất để lau nó đi là dùng cái khăn tay trong túi áo của ông ta, mà cái khăn đó thì trông bẩn đến mức tôi gần như không dám dùng nó mà lau mặt.

Vì những chuyện đó, nên tôi bị chậm mất chừng 50 giờ hoặc hơn so với người khác sau khi tiến vào tầng hai, thế là ngay khi gương mặt không còn vết mực, tôi lao ngay lên tiền tuyến tại «Làng Marome» và gặp lại Asuna lần đầu tiên sau lần ở tầng một. Đó là những gì đã xảy ra.

Cho nên, Asuna, người không hề biết lý do khiến tôi phản ứng kì lạ như thế, nhíu mày nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi vội vàng giả bộ *e hèm* để đánh lạc hướng cô ấy.

“À, đúng vậy nhỉ. Vậy thì, lúc vào Urbus tớ cũng sẽ khoác một cái áo choàng che cả đầu. Cậu mua cái áo đó ở đâu thế?”

“Từ một NPC ở khu vực phía tây của «Thành phố Khởi đầu»…”

Ngay khi trả lời đến đó, Asuna ngừng lại ngay lập tức và từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu, cô ấy liếc tôi với ánh mắt như một ngọn lửa đang cuồng nộ.

“……Này, đừng có mua giống của tớ. Nếu cậu làm thế, người ta sẽ nghĩ chúng ta là một cặp…không, tớ cũng không muốn người ta nghĩ là lúc nào chúng ta cũng party với nhau! Cậu cứ lấy cái bao hay cái gì đó trùm lên đầu là được!”

“Hứ”. Cô ấy ngoảnh mặt đi với một tốc độ đáng kinh ngạc, và thao tác để mở cửa sổ trang bị của mình ra. Cái áo choàng len màu xám cũ kĩ biến mất với một hiệu ứng ánh sáng nho nhỏ, và mái tóc suôn dài màu hạt dẻ của cô ấy sáng lấp lánh trong ánh nắng chiều.

Đã một thời gian dài……Nói chính xác thì, đã bốn ngày kể từ sau trận chiến boss tầng một và lần cuối tôi nhìn rõ mặt Asuna, quả thật, ngay cả khi thế này, cô ấy vẫn cực kì xinh đẹp. Thật ra, tôi muốn phủ nhận nó và nói rằng đây là sai lầm lớn nhất của chủ nhân thế giới này, Kayaba Akahiko, tôi muốn nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa trở lại với gương mặt thật của mình.

Vì tiền tuyến hiện tại là ở làng Marome nằm ở phía đông nam của Urbus, cho nên chẳng có người chơi nào trên con đường hướng về khu vực phía tây nam cả. Trong cái thế giới của bạo lực và giết chóc mang tên Aincrad này, tình huống được đi bên cạnh một cô gái xinh đẹp, thì một đứa học sinh năm hai trung học, đang trong tuổi dậy thì, chắc hẳn sẽ rất biết ơn các vị thần vì sự may mắn này. Mặc dù, họ đang trên đường tiến đến chỗ lũ quái biết bay phiền phức với nhiệm vụ là tàn sát chúng để lấy những vật phẩm rơi ra.

“……Lấy một cái bao làm mặt nạ sẽ khiến người ta nghĩ là tớ định giết ai đó mất. Vậy cậu cho phép tớ mua một cái khác màu được không?”

“Không! Đời! Nào!”

“……Thì thôi vậy.”

Trong khi nói chuyện với nhau như thế, tôi cũng điều chỉnh cửa sổ trang bị của mình. Cái áo giáp da mà tôi dùng để cải trang biến mất, và cái «Coat of Midnight»(Áo choàng của màn đêm) đen nhánh, mà tôi lấy được sau khi đánh boss tầng một, hiện ra.

Vạt áo đánh *phật* một cái, và Asuna liếc sang tôi, miệng cô ấy cứ mấp máy như định nói gì đó, nhưng ngay lập tức quay đi khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi đang tự hỏi, sao mình phải giúp cô ấy thu thập nguyên liệu cho việc cường hoá vũ khí, thì chợt nhớ ra đó là chính tôi đã đề nghị cô ấy nên tăng tỉ lệ thành công lên.

À thì, mặc dù lũ Wind Wasp phiền phức thật, nhưng mà hiệu suất kiếm kinh nghiệm thì khá cao. Chúng là con mồi không tệ để săn trước bữa tối. Và chắc chắn là vì tôi đang giúp đỡ Asuna, nên cô ấy đã chuẩn bị bữa tối cho tôi rồi. Chắc thế…có lẽ vậy.

Dọc đường đi, những con bò khổng lồ lang thang trên cánh đồng cỏ rộng lớn nằm chính giữa một hẻm núi rộng kéo dài từ bắc xuống nam. Chỉ cần băng qua cánh đồng cỏ này là sẽ tới khu vực có lũ ong.

“……Mặc dù có lẽ không cần phải nói điều này, vì cậu đã săn chúng rất nhiều lần rồi, nhưng khi bị ngòi độc của lũ ong đốt trúng, chúng ta sẽ bị choáng trong vòng hai hay ba giây. Nếu thấy người kia bị choáng, người còn lại phải tới giúp ngay, cậu hãy nhớ kĩ nhé.”

“Tớ nhớ rồi.”

Nghe tôi hướng dẫn, Asuna ngoan ngoãn gật đầu, cho nên tôi tiếp tục.

“Nếu cậu đi quá xa về hướng nam, cậu sẽ dụ cả đám «Jagged Worm» (Sâu say xỉn???) ra, cho nên hãy chú ý điều đó nữa.”

“……Hi-Hiểu rồi.”

Sau khi nói thế, tôi nhớ lại lần phải đối mặt với một con hồi còn chơi bản beta, và gật đầu.

Một cây cầu đá được thiên nhiên hình thành bắc ngang qua cái hẻm núi sâu chừng mười mét, và mặc dù cây cầu đủ rộng, tôi và Asuna vẫn cảm thấy có chút căng thẳng, cả hai đều thở phào khi cuối cùng cũng đạt chân lên bờ bên kia.

“……Cây cầu hồi nãy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị trượt chân nhỉ.”

Nghe Asuna thì thào, tôi khẽ nhún vai và trả lời.

“Level năm trở lên thì sẽ không chết đâu. Nhưng mà đường trở lên thì phải đi rất xa về phía nam, hơn nữa có rất nhiều quái vật dạng Slime xuất hiện dưới đó. Cũng khá phiền phức mới trở lên được đấy.”

“Ra vậy.”

Cô ấy gật đầu, gương mặt cô ấy có vẻ biểu thị điều gì đó hơn là cảm thấy nhẹ nhõm, cho nên tôi quay lại nhìn về hướng ánh mắt của cô ấy hướng đến. Đến lúc đó tôi mới hiểu rõ câu hỏi của cô ấy, khi cô ấy liếc nhìn thung lũng phía sau và nói.

“……Chờ chút, tớ vừa nghĩ ra cái này. Ví dụ như, khi đối mặt với con boss, nếu mà cậu thất bại ngay cả khi đã thu thập đầy đủ thông tin, tăng level lên, lập chiến thuật và cố hết sức để chuẩn bị trước, thì khi đó cậu chỉ cảm thấy là thiệt là xui quá……, nhưng mà tớ thì hoàn toàn không muốn chết chỉ vì vô ý té từ trên cao xuống đâu.”

“……Cũng phải. Nếu là trong game MMO bình thường, thì bị té chết có lẽ bị coi là trò đùa…… nhưng mà nếu chết trong thế giới này bởi vì vậy thì……”

Gật đầu, tôi suy nghĩ một chút rồi nói thêm.

“Nhưng mà nói lại, cậu không nghĩ là, ngay cả trong thế giới thật, cũng có người chết cho dù đã cố hết sức sao? Cho dù là vì bệnh tật hay là do tai nạn, thì khi chết đi cũng chẳng có gì ngoài tiếc nuối……Cho nên……ư, nếu chẳng may cậu chết trong Aincrad, vào lúc đó, nếu cậu có thể nghĩ là cậu đã làm tất cả những gì có thể, cái gì đó như là sự thoả mãn……cái đó…………”

Không may là, chàng game thủ mười bốn tuổi là tôi đạt tới giới hạn khả năng ngôn ngữ của mình, mấy ngón tay tôi cứ khua loạn cả lên, còn miệng thì khô khốc. Trong khi tôi như vậy, Asuna liếc tôi với ánh mắt hung dữ chẳng giữ lại chút nào, rồi nói một cách rõ ràng.

“Điều đó, có lẽ cũng không tệ. Nhưng tớ chưa muốn nếm thử vào lúc này.”

“Ư-Ừm.”

“Vậy, trước tiên cậu cần đối mặt với con boss tầng hai với toàn bộ sức lực và cố gắng. Giúp tớ nâng cấp vũ khí cũng là một phần của việc đó.”

“……Ư-Ừm.”

“Vì chúng ta đã thống nhất được ý kiến, cho nên hãy bắt đầu ngay nào. Mục tiêu là, một trăm con ong trong vòng hai giờ.”

Kết thúc câu nói, Asuna rút thanh liễu kiếm của cô ấy ra với một tiếng *xoẹt*, rồi chĩa thanh kiếm về hướng đối diện với cây cầu đá —— một lòng chảo được bao quanh bởi những bụi cây thấp.

Một trăm con ong trong vòng hai giờ, nghĩa là mỗi con phải giết trong vòng 72 giây? Có thật không vậy?

Mặc dù tôi nhẩm tính cái phép toán khủng khiếp đó trong đầu, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hét lên “Ôôôô” mà chẳng có tí năng lượng nào.

Chương 4[edit]

Lũ «Wind Wasp» là một loại quái vật dạng ong đất có màu đen với những sọc màu xanh lá cây. Với chiều dài khoảng 50cm, chúng chắc chắn sẽ là loài côn trùng lớn nhất nếu tồn tại trong thực tế, nhưng lại bị coi là loại quái vật nhỏ nhất trong Aincrad. Cả lượng HP và sức tấn công cũng không phải là cao nhất nếu so sánh với các loại quái vật khác trên tầng hai.

Tuy nói vậy, một con ong to hơn cả đầu người, với cái ngòi to như một cây dùi thò ra phía sau đuôi, và còn phát sáng và rung lên ù ù khi chúng đâm bổ xuống để tấn công, chắc chắn sẽ khiến cho não bộ gửi đi mệnh lệnh điều khiển cơ thể tránh ngay lập tức với mức độ ưu tiên cao nhất, mà cái đó thì cực kì khó để mà làm khác đi. Cái nỗi sợ hãi có phần bản năng đó cần được kìm nén một cách hợp lý, là điều cần lưu ý khi săn Wind Wasp.

Nhưng bất kể bạn thấy thế nào, khả năng đặc biệt của lũ ong có vẻ không hề ảnh hưởng gì đến động tác Asuna, nhưng tôi vẫn còn chút lo lắng ——

“……Haa!”

Đi kèm với một tiếng thét sắc bén, kĩ năng dành cho liễu kiếm «Linear» vẽ một đường màu bạc lên không trung, xuyên qua giữa bụng của con ong, và cũng là điểm yếu của nó. *Gii*, với tiếng kêu chói tai, con ong khổng lồ vỡ vụn thành những mảnh vỡ hình đa giác. Vì chúng tôi đang cùng chung một party, nên tôi có thể thấy một phần điểm kinh nghiệm và col chuyển vào hành trang của mình.

“Hai mươi bốn!”

Tôi lướt nhìn sang Asuna, người vừa hét lên như thế, và có vẻ như trong mắt của cô ấy có một tia đắc thắng. Gì vậy chứ, trong khi nghĩ vậy, thanh kiếm trong tay phải của tôi di chuyển đến đối diện với một con ong vừa mới hiện ra.

Tôi đã ở trong phạm vi tấn công của nó, và nó nhìn tôi bằng đôi mắt hình tròn được tạo ra với vô vàn những hình đa giác, rồi bay lên cao. Sau đó, nó bắt đầu lượn vòng quanh trên đầu tôi ở độ cao khoảng 5 mét, rồi *vút*, nó bắt đầu cuộc tấn công và lao xuống cùng với tiếng đập cánh ù ù. Vào lúc đó, nếu con ong duỗi thẳng cơ thể và mở rộng cặp hàm ra, thì tức là nó chuẩn bị tấn công bằng cách cắn. Còn nếu nó gập người lại như hình chữく, thì tức là nó sẽ tấn công bằng ngòi. Lần đầu tiên tôi cũng không phán đoán sai lầm —— tuy nhiên, vào giai đoạn beta, còn có một loại quái vật cao cấp hơn, những con «Storm Hornet», chúng cực kì khó đối phó và Đáng sợ quá! là những gì tôi có trong tâm trí khi tôi nghĩ là chúng không thể đánh bại.

Trong khi tôi cố kiềm chế nỗi sợ, con ong đưa phần bụng ra trước một cách rõ ràng. Xác nhận đó là đòn tấn công bằng ngòi, tôi cố chuẩn bị hết sức có thể.

Con ong lao đến ngay trước mặt tôi, rồi lượn tròn thêm một vòng nữa. Cái ngòi to đùng thò ra từ đít nó bắt đầu toả ra ánh sáng màu vàng nhạt. Chỉ chờ có thế, tôi lập tức nhảy về sau hết sức có thể. *Xoạt* ngay khi tiếng động đó phát ra, đòn tấn công của con ong xuyên qua không khí một cách vô ích.

Ngay lúc này, nó sẽ có một khoảng Delay là 5 giây. Không để mất cơ hội này, tôi sử dụng kĩ năng đơn kiếm có hai đòn đánh liên tiếp, «Vertical Arc». Vẽ lên không một hình chữ V, đòn tấn công đánh trúng con ong với một âm thanh gọn gàng. Gần 60% HP của nó bị lấy đi.

Con ong hồi phục lại sau khi bị delay, nó bay lên cao một lần nữa. Ngoặt lại thật nhanh, nó lao vào một lần nữa. Lần này cơ thể nó duỗi thẳng. Tôi cẩn thận quan sát bộ hàm khổng lồ của con quái vật, và tránh sang một bên mà không chờ đòn tấn công đến gần. Tức thì con ong lướt qua ngay bên cạnh tôi. Không bỏ lỡ cơ hội khi nó chuẩn bị bay lên trở lại, tôi sử dụng kĩ năng đơn kích theo đường chéo «Slant».

Nếu tôi sử dụng một chiêu «Vertical Arc» khác thì chắc chắn tôi sẽ hạ được nó, tuy nhiên, tôi vẫn còn nhìn thấy thanh cooldown của chiêu thức đó nằm dưới cùng trong tầm nhìn của mình. Nếu chiêu «Slant» đánh trúng điểm yếu, lượng HP còn lại cũng sẽ mất hết —— tuy nhiên, khó mà làm vậy vì cặp cánh khổng lồ phía sau lưng nó sẽ cản lại. Đòn đánh không thể trở thành chiêu trí mạng, nên con ong còn lại khoảng 10% HP. Tặc lưỡi một cái trong tâm trí, tôi dùng một đòn đánh bình thường để kết thúc nó sau khi phục hồi lại sau khoảng delay. May mắn là trước khi nó có thể phản đòn bằng cặp hàm, thanh kiếm của tôi đã chém trúng nó, và lần này con ong tan vỡ thành những mảnh vỡ màu xanh lam và biến mất.

“——Hai mươi hai!”

La lên một tiếng, rồi tôi lại bắt đầu tìm kiếm con mồi mới.

Đúng ra thì cấp độ và chỉ số vũ khí của tôi là cao hơn Asuna, thế nhưng tôi lại là người bị dẫn trước trong cuộc thi này, và lí do chủ yếu là vì Asuna có tỉ lệ tung đòn trí mạng cao hơn tôi —— nói cách khác, là vì điểm yếu của con ong liên tục bị đánh trúng với độ chính xác cao đến không thể tin nổi.

Chiêu «Vertical Arc» bình thường của tôi sẽ làm con ong mất 60% HP, còn chiêu «Linear» trí mạng của Asuna thì là 50%. Thêm vào đó, vì «Linear» là một kĩ năng cơ bản nên thời gian cooldown rất ngắn, vì vậy cô ấy có thể tấn công bất cứ khi nào có cơ hội.

Trong trường hợp đó, mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi có thể tung ra những đòn trí mạng với các kĩ năng cơ bản của tôi là «Slant» hoặc «Horizontal», nhưng đáng tiếc là tôi không tự tin rằng mình có thể đạt được độ chính xác đó. Coi như là một lí do nữa là, thanh «Anneal Blade +6» yêu quí của tôi có chỉ số là «3S3Đ», tức là +3 cho Sắc bén và +3 cho Độ bền. Còn thanh liễu kiếm «Wind Fleuret +4» thì có chỉ số là «3C1Đ», tức là +3 cho Chính xác và +1 cho Độ bền. Cho nên cô ấy được tăng tỉ lệ trí mạng khá nhiều.

Như thế đấy. Nhưng tuy rằng mọi đòn đánh đều sẽ trí mạng, nhưng không phải là kĩ năng và sự bình tĩnh của cô ấy không cao. Ngược lại, có vẻ cô ấy rất có kinh nghiệm.

Chắc là kể từ khi tầng hai được mở ra, Asuna đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để săn lũ ong này. Có thể là để thu thập nguyên liệu để cường hoá thanh Wind Fleuret của cô ấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy là còn có một lí do lớn hơn cho việc đó. Chắc chắn là —— Đó không phải là để tăng chỉ số nhân vật, nhưng là để cô ấy mạnh mẽ hơn. Nếu mà điểm yếu của một con quái vật dạng bay lượn khó đối phó có thể bị đánh trúng một cách chính xác, thì một đối thủ trên mặt đất trông sẽ chậm chạp hơn nhiều khi so sánh.

Khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên trong dungeon của tầng một, Asuna đã nói rằng.

——Tất cả chúng ta rồi sẽ phải chết.

——Chết ở đâu và thế nào, sớm hay muộn chính là khác biệt duy nhất.

Đôi mắt cô ấy tràn ngập thần sắc ảm đạm, chiến đấu mà không hề có hi vọng và chỉ nhìn thấy duy nhất nỗi tuyệt vọng, tôi mừng là giờ đây cô ấy có thể hướng đến mục tiêu trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy rằng, sẽ có một ngày, cô ấy sẽ dẫn đầu tất cả mọi người chơi và mang lại hy vọng cho họ.

Nhưng, Ngay lúc này.

Chỉ lần này thôi, tôi không muốn để thua trong cuộc thi xem ai sẽ là người trước tiên săn được 50 con ong này.

Bởi vì, trước khi bắt đầu, Asuna đã bình thản đưa ra một đề xuất vĩ đại: “Bữa tối sẽ do cậu trả tiền, và ngoài ra, ai thua sẽ phải đãi người thắng món tráng miệng, được chứ?”

Tôi đồng ý ngay mà không suy nghĩ nhiều, và chỉ chú ý sau khi đã đến bãi săn. Trong thành phố chính «Urbus» của tầng hai, có một nhà hàng của NPC với món bánh ngọt đặc biệt được làm từ sữa của những con bò khổng lồ, món bánh đó sẽ khiến bạn phải thốt lên “Wow!”. Nó thật sự rất ngon. Những chiếc bánh mì đen, món ăn khoái khẩu của tôi ở tầng một, không thể nào sánh được với nó. Tuy nhiên, nó khá là đắt. Gần như toàn bộ col kiếm được trong chuyến săn này sẽ tiêu tốn vào đó.

Chắc chắn đó là mục tiêu của Asuna. Nếu tôi đãi cô ấy món bánh đó, rồi cộng thêm bữa tối trước đó nữa thì túi tiền của tôi sẽ bị âm mất. Chính vì thế tôi —— với bất cứ giá nào, cũng không thể thua được.

“Uooooooo!!”

Gầm lên từ tận đáy lòng, tôi lao về phía mục tiêu mói xuất hiện của mình.

Tuy nhiên ngay lúc đó, một tiếng hét bình tĩnh và gọn gàng vang lên “Hai mươi lăm!”, và tôi bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng.

Ba điểm cách biệt. Đó là bước ngoặt nguy hiểm. Cho đến lúc này, tốc độ chiến đấu của chúng tôi là như nhau, nhưng cô ấy đang tiếp tục kéo giãn khoảng cách. Ít nhất thì, so với Asuna, tôi cũng có thể dùng tay kết liễu đối thủ, nếu không, lội ngược dòng ở hiệp hai là bất khả thi.

————Đến nước này rồi.

Tôi lén nhìn phía sau, để chắc chắn là Asuna đang quay lưng về phía mình, rồi liếc nhìn mục tiêu của mình lần nữa.

Con ong màu xanh và đen, lượn vòng lên cao trước khi đâm bổ thẳng xuống để tấn công. Cơ thể nó gập lại như hình chữ く, cái ngòi sắc bén của nó nhắm thẳng vào tôi.

Nó dừng lại đúng như tôi dự đoán, hướng về phía kẻ thù, đòn tấn công của nó bắn ra từ trên không trung theo phương thẳng đứng. *Xoẹt xoẹt*, âm thanh khi thanh kiếm chém vào đối thủ lại vang lên, HP của con ong mất đi 60%, cũng như lúc trước. Ngay khi đó, tôi tách khỏi con ong, nếu như đòn tấn công tiếp theo của tôi không bất ngờ đạt được trí mạng thì tôi không thể nào hạ được nó.

“………!!”

Nâng tinh thần chiến đấu lên một cách yên lặng, tôi nắm bàn tay trái lại thành nắm đấm.

"Vù!"

Và kĩ năng tôi sử dụng phát ra một âm thanh khác hẳn. Nắm đấm của tôi đi theo một đường thẳng, và đấm vào cái bụng tròn của con ong. Kĩ năng «Võ thuật» cơ bản, «Flash Hit». Lượng HP của nó lại bị trừ thêm 20%.

Lúc này, con ong đã lấy lại được thăng bằng, tôi xoay đầu lại để theo dấu nó khi nó bay đi. Trong lần tấn công thứ hai, nó lại dùng đòn tấn công bằng ngòi. Lần này tôi cũng tránh trước sang một bên ngay khi khoảng delay kết thúc, và hạ nó với một chiêu «Slant». Thời gian để hạ nó khi dùng cả hai tay cũng xấp xỉ như tôi dự đoán.

Như thế này thì, tốc độ tìm kiếm mục tiêu mới nhanh hơn có lẽ sẽ giúp tôi cân bằng trận đấu lại. Điều đó là có khả năng.

Mở to mắt quan sát, tôi cố tìm nơi mà những mảnh đa giác tụ tập lại, và lướt nhanh đến đó.

Một giờ sau——.

Với mục tiêu săn 50 con ong đã hoàn thành, tôi ngồi xuống hoàn toàn kiệt sức, và Asuna vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Làm tốt lắm, Kirito-kun.”

Chẳng có tí dấu hiệu mệt mỏi nào trong giọng nói của cô ấy, đi vòng qua để đối diện với tôi, cô ấy tiếp tục trong khi cười rất tươi.

“Giờ thì, chúng ta về Urbus để ăn tối thôi. Sau đó, khi cậu đãi tớ món tráng miệng, hãy kể cho tớ về nó……cái đòn tấn công bằng tay không kì lạ mà cậu đã sử dụng ấy.”

“…………”

Tôi chẳng có thể nói được gì, và cô ấy kết thúc bằng một đòn trí mạng.

“Tớ đang rất háo hức được ăn món bánh đó đây. Cho dù cách biệt chỉ là một, thì thắng vẫn là thắng. Vì cậu là con trai, nên tớ mong cậu sẽ giữ lời hứa đấy.”