Bakemonogatari/Bakemonogatari/Hitagi Cua/006

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

006[edit]

Thị trấn của chúng tôi nằm ở vùng ven ngoại thành.

Về đêm trời rất tối. Tối đen như mực. Tòa nhà bỏ hoang nằm khuất ánh sáng, trông cả bên trong lẫn bên ngoài của nó đều giống nhau.

Tôi đã sinh ra và lớn lên ở đây nên không thấy có gì lạ lùng, bí ẩn một chút nào --- thật ra, đó là trật tự bình thường của sự vật, một thế giới tự nhiên --- nhưng Oshino đã đi đây đó cùng trời cuối đất, và anh ta nói rằng sự thiếu thống nhất ở đây là nguồn gốc của nhiều vấn đề.

Có nguồn gốc dễ dàng tìm ra thì quá hay.

Đó là theo lời của Oshino.

Lúc này...

Chỉ mới qua nửa đêm.

Senjougahara và tôi đạp xe quay trở lại ngôi trường luyện thi đổ nát. Cô ấy lấy một chiếc gối đệm ở nhà và gắn lên chỗ ngồi đằng sau chiếc xe.

Chúng tôi không ăn gì cả, và đang đói.

Tôi dựng xe cũng ở cùng một chỗ, và chúng tôi chui qua khoảng trống ở hàng rào. Oshino đã đợi chúng tôi từ ngoài cửa.

Như thể anh ta đã đứng đó suốt.

“... sao?”

Quần áo của Oshino dường như làm Senjougahara ngạc nhiên.

Anh ta đang mặc bộ áo thụng màu trắng – joue. Anh ta còn chải tóc, trông như một người khác hẳn. Không hề giống một người luộm thuộm.

Trang phục tạo ra con người.

Tại sao trông anh ta lại đáng sợ hơn thế này?

“Oshino-san... anh có phải là pháp sư không?”

“Không, không hẳn.” – Oshino nói – “Không phải pháp sư hay thầy tu gì cả. Đã từng đi học, nhưng chưa bao giờ thành nghề. Nó phức tạp lắm.”

“Phức tạp?”

“Lí do cá nhân. Tóm lại là thấy phát ngán. Bộ đồ này có cùng mục đích với bộ đồ của cô thôi. Tôi không còn đồ sạch nào khác. Chúng ta sắp gặp thần linh ở đây, nên tôi phải chuẩn bị sạch sẽ, giống như cô. Phong thái phải đúng. Phong thái rất quan trọng. Khi tôi chiến đấu với Araragi-kun, một tay tôi cầm thánh giá, đeo đầy tỏi khắp người và một ít nước thánh. Phù hợp với hoàn cảnh. Có lẽ thái độ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi biết tôi đang làm gì ở đây. Cô sẽ không thấy tôi vẫy vẫy đũa phép hay vung muối lên đầu của cô.”

“Đ-được thôi,” – Senjougahara nói.

Thấy anh ta thế này thì đúng là đáng ngạc nhiên, nhưng phản ứng của cô ấy có hơi mạnh mẽ. Tại sao thế?

“Trông cô rất đẹp và thanh khiết. Tốt. Để đảm bảo thôi, cô có trang điểm không?”

“Tôi không nghĩ đó là ý định đúng đắn nên không.”

“Tốt. Quyết định chính xác. Cậu có tắm chưa, Araragi-kun?”

“Rồi. Không có vấn đề.”

Đây là một bước cần thiết nếu tôi sắp có mặt tại đây. Tôi tránh không nhắc đến việc Senjougahara thử nhìn trộm tôi lúc tôi đang tắm.

“Nhưng trông cậu không khác gì.”

“Rồi, rồi.”

Bởi vì tôi chỉ là người quan sát, tôi không hề thay đồ. Đương nhiên là tôi trông không khác gì rồi.

“Hãy giải quyết chuyện này. Tôi đã chuẩn bị sẵn không gian ở trên lầu.”

“Không gian?”

“Đúng.”

Oshino biến mất vào trong bóng tối. Ngay cả bộ đồ trắng của anh ta cũng tan biến trong chớp mắt. Một lần nữa, tôi nắm lấy tay của Senjougahara và dẫn cô ấy vào trong.

“‘Giải quyết chuyện này?’ Vậy là không hoàn toàn xử lý nó à?” – Tôi hỏi.

“Cậu nói vậy là sao? Tôi lôi hai đứa trẻ vào một địa điểm bỏ hoang lúc nửa đêm. Trách nhiệm của tôi là đưa hai cô cậu về nhà và lên giường ngủ càng sớm càng tốt.”

“Em chỉ đang tự hỏi không biết chúng ta có đập tơi bời con cua đó dễ dàng vậy không.”

“Đúng là một lời đề nghị bạo lực, Araragi-kun. Có gì vui à?” – Oshino nói, không hề liếc nhìn lại – “Không giống như cậu và Shinobu-chan, hay bé Lớp trưởng và con mèo khiêu gợi. Và đừng quên, tôi là một người yêu hòa bình. Thông thường tôi tránh bạo lực bằng mọi giá. Cậu và bé Lớp trưởng bị mục tiêu một cách ác hiểm, nhưng điều đó không áp dụng với con cua này.”

“Không có sao?”

Nếu có một nạn nhân, thì đó không ám chỉ sự hiểm độc, ám chỉ sự thù hằn hay sao?

“Như tôi đã nói, chúng ta đang đối phó với một vị thần linh. Thần linh chỉ ở đó. Họ không làm gì cả. Họ chỉ tồn tại thế thôi. Giống như cậu chỉ về nhà sau khi tan trường. Chuyện này xảy ra là lỗi của cô ấy.”

Không gây hại. Không tấn công.

Không chiếm hữu.

‘Lỗi của cô ấy’ không phải là một cách nói thân thiện nhất, nhưng Senjougahara không nói gì cả. Có thể điều đó hợp lí với cô ấy, cũng có thể cô ấy đã tự luyện tập chính mình nghe theo bất cứ điều gì anh ta nói, suy nghĩ xem chúng tôi sắp làm gì.

“Vậy nên chúng ta không xua đuổi và cũng không đập nó tơi bời, Araragi-kun à. Để chuyện đó ra khỏi đầu óc của cậu. Chúng ta sắp nhờ vả nó một chuyện. Cầu xin lòng độ lượng.”

“Cầu xin...?”

“Đúng.”

“Nó có đồng ý không? Liệu nó có trả lại trọng lượng cho Senjougahara không?”

“Không thể chắc chắn, nhưng rất có khả năng. Dù sao cũng không phải lảng vảng quanh những ngôi đền vào Giao thừa. Họ không quá dửng dưng với những lời cầu xin tha thiết. Thần linh lúc nào cũng nhìn vào toàn cảnh. Nhất là thần linh Nhật Bản. Có lẽ họ quan tâm đến cả nhân loại, nhưng còn một cá nhân thì sao? Họ không thật sự để tâm đến chúng ta. Chúng ta chả ảnh hưởng gì cả. Họ không thể phân biệt giữa tôi và cậu và Shinobu-chan. Độ tuổi, giới tính, trọng lượng --- không ảnh hưởng gì cả. Tất cả chúng ta đều là ‘con người’. Chúng ta đều là một thứ.”

Một thứ.

Không chỉ tương tự nhau. Một thứ duy nhất.

“Hmm. Rất khác so với lời nguyền.”

“Vậy...” – Senjougahara nói, như thể cô ấy đang cố gắng tập trung can đảm để thốt nên lời – “Con cua ấy...có gần đây không?”

“Có. Gần đây, gần mọi nơi. Nhưng để nó lại đây, chúng ta phải làm vài thứ.”

Chúng tôi đi đến tầng ba.

Và vào một phòng học.

Cả căn phòng được bao quanh bởi những sợi dây thánh của đạo Shinto. Tất cả những bàn ghế đã được chuyển ra, và trước tấm bảng là một bàn thờ. Vật lễ được đặt trên giá. Trông nó không giống như được chuẩn bị sơ sài, hấp tấp trong lúc chúng tôi đi. Những ngọn đèn đặt ở góc phòng khiến căn phòng tỏa sáng nhè nhẹ.

“Cơ bản đây là một kết giới. Vùng đất linh thiêng tạm thời. Không có gì màu mè đâu. Cô có thể thư giãn.” – Anh ta nhìn Senjougahara và nói.

“Tôi đang...thư giãn.”

“Được vậy thì tốt.” – Chúng tôi bước vào bên trong – “Cả hai cô cậu --- hạ ánh mắt xuống, và cúi đầu.”

“Sao?”

“Hai người đang đứng trước thần linh.”

Tất cả chúng tôi đứng trước bàn thờ.

Lần này khác hẳn cách mà chúng tôi đối phó với chuyện của tôi, hay với Hanekawa. Tôi là người duy nhất không thư giãn. Bầu không khí cảm thấy căng thẳng --- căng thẳng đến mức có thể làm một người trở nên điên dại.

Tôi khuỵu người xuống.

Sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì.

Tôi không phải là người theo đạo, nhưng hầu hết những người trong lứa tuổi của tôi, tôi khó có thể nói lên sự khác biệt giữa đạo Shinto và đạo Phật, nhưng có một phần trong tôi, bản năng hay thứ gì đó tương tự phản ứng lần này.

Trong thời điểm này.

Và không gian.

“Ừm, Oshino...”

“Gì thế, Araragi-kun?”

“Em chỉ đang nghĩ rằng...trong tình hình và cả khung cảnh anh vừa tạo ra...em có nên ở đây không? Có cảm giác em đang cản trở mọi người.”

“Không đâu. Tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì, nhưng trong trường hợp lỡ như...Cậu nên nghĩ theo hướng phòng cháy hơn chữa cháy. Nếu chuyện đó xảy ra, cậu cần phải che chắn cho cô ấy.”

“Là em sao?”

“Cái cơ thể bất tử đó để làm gì?”

“..............”

Đúng là một lời đáp trả xuất sắc, nhưng tôi khá cam đoan rằng đây không phải là việc dành cho nó.

Và tôi không còn bất tử nữa.

“Araragi-kun...” – Senjougahara nói – “... cậu sẽ bảo vệ tôi chứ?”

“Cậu thành công chúa hồi nào vậy!?”

“Ôi thôi nào. Đằng nào ngày mai cậu cũng định tự sát thôi.”

“Cũng không lâu nhỉ.”

Đây là điều mà người ta còn không nói sau lưng người khác, thế mà cô ấy vừa nói thẳng vào mặt tôi. Có lẽ tôi nên nghiền ngẫm lại xem kiếp trước tôi đã phạm tội tày đình nào để giờ phải chịu ám hại thế này.

“Tôi không kêu cậu làm không công cho tôi.”

“Cậu sẽ đưa mình cái gì?”

“Cậu muốn phần thưởng hiện vật sao? Thật nông cạn. Tôi không phóng đại khi nói rằng một câu hỏi thôi đã bộc lộ hết cái bản tính không xứng làm người của cậu.”

“… vậy cậu sẽ làm gì cho mình?”

“Để xem… chắc là tôi sẽ dừng ý định tung tin đồn cậu ghê tởm đến nỗi cố gắng cho Nera mặc đồ nô lệ khi cậu chơi Dragon Quest V.”

“Làm gì có!”

Và cô ấy định nói cho mọi người biết?

Thật nhẫn tâm.

“Rõ ràng là cậu không thể trang bị mấy thứ đó cho cô ấy. Ngay cả con khỉ còn biết. Không, trong trường hợp của cậu thì nói ‘ngay cả chó’ thì đúng hơn nhỉ?”

“Khoan đã! Có lẽ cậu làm như thể những gì cậu nói vô cùng thông minh, nhưng vừa nãy đến giờ có chi tiết nho nhỏ rằng mình trông giống với chó hả?”

“Đúng thế.” – Senjougahara nói – “Thế thì không công bằng với chó.”

“……………………!!”

Ngay cả một câu nói rập khuôn như thế cũng có thể mang sức phá hủy mạnh mẽ khi được sử dụng tại thời điểm hoàn hảo đến thế. Cô gái này đúng là một kẻ đá xoáy siêu hạng.

“Tốt thôi. Cứ hèn nhát đi, vắt đuôi lên cổ mà chạy đi. Về nhà và làm điều cậu hay làm: ngồi một mình giả bộ như bị súng điện bắn.”

“Sở thích gì mà bệnh hoạn quá vậy!?”

Ngay từ đầu cô ấy định loan bao nhiêu tin đồn độc mồm độc miệng thế nhỉ?

“Khi cậu đạt đến cấp độ của tôi, thứ như cậu không thể giấu giếm chuyện gì cả. Tôi biết những những bí mật ngớ ngẩn thầm kín nhất của cậu.”

“Chưa kể cậu dùng sai từ, cậu còn khiến nó tệ hơn sao!? Cậu định tống tiền cả vũ trụ à!?”

Dám lắm đấy.

Tôi thì nhất định có những bí mật đen tối hơn là ngớ ngẩn rồi.

“Mà này, Oshino, thay vì dùng em, anh có thể dùng ma cà…Shinobu. Như chúng ta từng làm với Hanekawa.”

“Shinobu đã đến giờ đi ngủ rồi.” – Oshino nói.

“…………”

Một ma ca rồng ngủ vào buổi tối.

Thật đáng thương.

Oshino lấy rượu lễ vật xuống khỏi bàn thờ và đưa cho Senjougahara.

“Ừm…tôi làm gì…?” – Cô ấy lắp bắp.

“Uống rượu thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta và thần linh. Hơn nữa nó sẽ làm cô thư giãn.”

“…Tôi chưa đủ tuổi.”

“Không cần phải uống nhiều thế. Chỉ nhấp môi thôi.”

“………………”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta trong một hồi lâu rồi bắt đầu uống. Oshino lấy chiếc li từ tay cô ấy, sau đó đặt lên lại bàn thờ.

“Được rồi. Đầu tiên, hãy thư giãn.”

Quay lưng lại…

Trước mặt Senjougahara, Oshino nói.

“Chúng ta bắt đầu thư giãn. Tâm trạng là quan trọng. Nếu chúng ta tạo được một không gian hoàn chỉnh, nghi thức sẽ không thành vấn đề - tất cả tóm gọn trong việc cô cảm thấy thế nào.”

“Tôi cảm thấy thế nào…?”

“Thư giãn. Hạ sự đề phòng xuống. Đây là nơi của cô. Nơi mà cô thuộc về. Cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, và đếm. Một. Hai. Ba.”

Có lẽ…

Tôi không cần phải làm theo, nhưng tôi quyết định cùng thực hiện. Tôi nhắm mắt lại, và đếm cùng cô ấy. Đúng lúc đó, tôi nhận ra…

Tất cả điều này đều theo một sắc thái chung.

Quần áo của Oshino, những sợi dây, bàn thờ và người hướng dẫn --- tất cả được thiết kế để đặt Senjougahara vào trạng thái tinh thần cần thiết.

Thuật thôi miên.

Về cơ bản Oshino đang thôi miên Senjougahara.

Lấy mất sự tự nhận thức của cô ấy, làm cô ấy tự hạ sự đề phòng, và thuyết phục cô ấy tin anh ta --- cách tiếp cận của anh ta lần này có khác biệt, nhưng anh ta vẫn đi qua một quá trình giống như từng làm với tôi và Hanekawa. Sự cứu rỗi dành cho những ai biết tin --- nói cách khác, bước đầu tiên là để Senjougahara chấp nhận mọi việc.

Chính Senjougahara đã nói…

Cô ấy chỉ tin tưởng anh ta một nửa.

Nhưng…

Thế là không đủ.

Cô ấy cần nhiều hơn.

Tin tưởng là quan trọng.

Đây là ý nghĩa trong lời nói của Oshino khi anh ta nói rằng anh sẽ không cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy mới là người tự cứu mình.

Tôi mở mắt ra.

Nhìn quanh.

Những ngọn đuốc.

Bập bùng khắp góc phòng.

Gió từ cửa sổ.

Ánh sáng lung linh, chuẩn bị biến mất trong làn gió mạnh đầu tiên.

Nhưng chúng không tắt.

“Đã thư giãn chưa?”

“Vâng.”

“Vậy lần này có vài câu hỏi. Trả lời câu hỏi tôi hỏi cô. Tên của cô là gì?”

“Senjougahara Hitagi.”

“Trường của cô?”

“Trung học Naoetsu.”

“Sinh nhật của cô?”

“7 tháng 7.”

Những câu hỏi của anh ta không hề có đầu đuôi, nội dung của chúng toàn vô nghĩa.


Câu hỏi này tiếp nối câu hỏi kia.

Nhịp độ không bao giờ thay đổi.

Oshino quay lưng lại phía cô ấy.

Senjougahara nhắm mắt, cúi đầu.

Gương mặt của cô ấy cúi gầm xuống đất.

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi người ta có thể nghe được tiếng chúng tôi thở, gần như cả tiếng nhịp tim chúng tôi đập.

“Nhà văn yêu thích?”

“Yumeno Kyusaku.”

“Lỗi lầm hồi còn nhỏ?”

“Tôi không muốn trả lời câu hỏi đó.”

“Một bài nhạc cũ mà cô thích?”

“Tôi không nghe nhạc.”

“Cô nghĩ gì khi tốt nghiệp trường tiểu học?”

“Chỉ là chuyển sang một ngôi trường khác thôi. Trường công này đến trường công kia.”

“Mối tình đầu của cô thế nào?”

“Tôi không muốn trả lời.”

“Khoảnh khắc đau khổ nhất…” – Oshino nói, giọng vẫn không hề thay đổi – “…trong cuộc đời của cô?”

“……………..”

Senjougahara không thể trả lời.

Cô ấy không phủ nhận. Cô ấy chỉ im lặng. Tôi nhận ra rằng đây là câu hỏi duy nhất có vấn đề.

“Sao thế? Điều đau khổ nhất mà cô có thể nhớ ra.”

“…tôi…”

Cô ấy không thể giữ im lặng mãi được.

Cô ấy không thể từ chối trả lời.

Không khí không cho phép.

Không gian này không cho phép.

Cô ấy được dẫn dắt đến đây là để trả lời.

“Mẹ của tôi…”

“Mẹ của cô?”

“Gia nhập một giáo phái.”

Và một kí ức đặc biệt tồi tệ.

Cô ấy đã nói với tôi lúc trước…

…rằng mẹ cô ấy đã dọn sạch tài khoản ngân hàng của bà ta, đi vay mượn tiền, đẩy họ vào chỗ cạn kiệt tài chính như thế nào. Rằng ngay cả sau khi li dị, ba của cô ấy phải làm thêm hàng ngày, ngủ rất ít, cố gắng trả nợ cho những khoản vay đó.

Đây có phải là kí ức đau đớn nhất của cô ấy không?

Tệ hơn cả mất đi trọng lượng của mình?

Dĩ nhiên.

Dĩ nhiên nó tệ hơn.

Nhưng…nó…

Nó…

“Thế thôi sao?”

“…thế thôi?’

“Không nhiều lắm. Luật pháp Nhật Bản cho phép tự do tôn giáo. Tự do tin vào những gì cô muốn là quyền cơ bản của con người. Dù mẹ của cô tin vào những gì, dù mẹ của cô tôn sùng những ai, sự khác biệt duy nhất là hệ thống giáo lý thôi.”

“………………”

“Nói cách khác…thế là chưa đủ.” – Oshino nhấn mạnh – “Nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra.”

“Chuyện gì…m-mẹ tôi…với tôi. Mẹ của tôi gia nhập vào giáo phái đó, bọn chúng lừa mẹ…”

“Chuyện gì xảy ra sau khi mẹ của cô tham gia vào giáo phái?”

Sau đó.

Senjougahara cắn chặt môi.

“M-mẹ dẫn một người đàn ông từ giáo phái về nhà.”

“Người đàn ông từ giáo phái. Ông ta làm gì?”

“Ông ta nói là m-một nghi lễ thanh tẩy.”

“Thanh tẩy? Thanh tẩy cái gì?”

“Ông ta nói ông ta phải… thanh tẩy tôi.” – Cô ấy thốt lên một cách khó nhọc – “R-rồi ông ta tấn công tôi.”

“Tấn công. Bạo lực? Hay… xâm hại?”

“…xâm hại. K-kẻ đó…” – Senjougahara tự ép buộc mình phải nói ra – “Hắn đã cố cưỡng hiếp tôi.”

“… Tôi hiểu rồi.” – Oshino gật đầu.

Cái cách Senjougahara…

… tự bảo vệ chính mình một cách lạ lùng như vậy.

Không tin một ai.

Đề phòng và cảnh giác hết sức.

Việc này là lời giải thích cho tất cả.

Và tại sao cô ấy phản ứng như thế khi cô ấy gặp Oshino trong bộ đồ màu trắng đó.

Đối với cô ấy, chúng không khác hơn những gì mà cái giáo phái đó đã mặc.

“Dù hắn là thầy tu.”

“Đó là theo góc nhìn của Phật giáo. Có những tôn giáo cho phép giết người ở trong gia đình. Niềm tin không có tính toàn thể. Nhưng cô nói ‘đã cố’ --- có phải hắn không thành công?”

“Tôi tóm lấy đôi giày và đập hắn.”

“… dũng cảm.”

“Hắn bắt đầu chảy máu. Đau đớn quằn quại.”

“Và cô có an toàn chứ?”

“Tôi an toàn.”

“Tốt.”

“Nhưng mẹ của tôi không giúp tôi.”

Bà ta chỉ đứng nhìn cảnh đó suốt.

Giọng nói của Senjougahara không làm bà ta lay chuyển.

Không hề làm dao động.

“Mẹ hét vào mặt tôi.”

“Chỉ thế thôi?”

“Không. Bởi vì tôi làm tên đàn ông đó bị thương… mẹ của tôi…”

“… bị trừng phạt?” – Oshino cắt lời cô ấy.

Ngay cả tôi cũng có thể đoán ra câu trả lời, nhưng… dường như điều này có tác dụng với Senjougahara.

“Đúng.” – Cô ấy nói, gật đầu một cách trang nghiêm.

“Con gái của bà ta làm thành viên cấp cao của hội bị thương. Không đáng ngạc nhiên.”

“Đúng thế. Đó là lí do tại sao…tất cả tiền của chúng tôi. Nhà của chúng tôi. Tài sản của chúng tôi. Tất cả khoản vay nợ. Mẹ đã phá hủy cả gia đình. Hoàn toàn khiến nó đổ sụp, làm đổ sụp mọi thứ, nhưng mẹ vẫn tiếp tục phá hủy. Lúc này vẫn thế.”

“Bây giờ bà ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết.”

“Cô phải biết.”

“Tôi chắc rằng… mẹ vẫn ở với chúng.”

“Bà ta vẫn còn tin.”

“Mẹ không hề rút ra được bài học nào. Thật không biết xấu hổ.”

“Có đau đớn không?”

“Có.”

“Tại sao cô đau đớn? Bà ta không còn là mẹ của cô nữa.”

“Tôi đang suy nghĩ. Nếu tôi… nếu tôi không chống trả. Vậy… không có chuyện gì xảy ra.”

Gia đình của cô ấy vẫn sẽ ở cùng nhau.

Họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.

“Cô có nghĩ thế không?”

“Tôi có… nghĩ như thế.”

“Thật không?”

“… Đúng.”

“Vậy đó… là những gì cô nghĩ.” – Oshino nói – “Dù nó có nặng bao nhiêu, cô phải mang gánh nặng đó. Cô không thể bắt người khác mang nó giùm cho cô.”

“Bắt người khác…?”

“Cứ từ từ. Mở mắt ra… và nhìn.”

Và…

Oshino mở mắt ra.

Senjougahara cũng làm vậy.

Những ngọn đuốc trong góc phòng.

Ngọn lửa lập lòe.

Bóng của chúng tôi…

… bóng của chúng tôi lay động.

Lắc lư.

Xoắn lại.

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Senjougahara hét lên.

Đầu cô ấy vẫn hơi cúi xuống; đôi mắt mở to như thể cô ấy không tin vào mắt mình. Cả người cô ấy run lên. Mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt cô ấy.

Cô ấy đang hoảng sợ.

“Cô thấy… gì à?” – Oshino nói.

“Tôi có thấy. Giống như thế… một con cua khổng lồ. Tôi thấy một con cua.”

“Được rồi. Tôi không thấy gì cả.” – Oshino nói, quay sang nhìn tôi – “Cậu có thấy không, Araragi-kun?”

“… không.”

Tất cả những gì tôi có thể thấy…

Là ánh sáng bập bùng.

Và những hình bóng vằn vện.

Gần giống như không thấy gì cả.

Tôi không thể nhận ra gì hết.

“Em không… thấy có gì khác.”

“Thấy chưa?” – Oshino quay lại Senjougahara – “Cô không thật sự thấy con cua nào cả, đúng không?”

“Không. Rõ ràng. Tôi có thể thấy nó.”

“Đánh lừa đầu óc thôi.”

“Không. Nó ở đây.”

“Được thôi. Vậy thì…”

Anh ta hướng nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Như thể có gì đang ở đó.

Như thể có gì đang ở đó.

“Vậy thì có vài điều cô cần phải nói.”

“Nói…?”

Và rồi…

Có lẽ cô ấy đã thiếu suy nghĩ.

Tôi chắc rằng đó là một hành động trong vô thức.

Nhưng Senjougahara ngẩng đầu lên.

Tôi nghĩ…

Tất cả đều quá sức với cô ấy.

Chỉ một lỗi lầm.

Nhưng lí do cho nó thì không đáng bận tâm.

Lí do của con người không đáng bận tâm.

Khoảnh khắc cô ấy ngẩng mặt lên, cô ấy bị hất tung về phía sau.

Cô ấy bị hất tung về phía sau.

Như thể cô ấy không hề có trọng lượng, đôi chân của cô ấy không chạm mặt đất, rất nhanh. Cho đến khi người cô ấy đập vào tấm bảng ở cuối phòng.

Bị đập vào…

… và ở nguyên đó.

Không rơi xuống.

Dính vào tường.

Trói chặt.

“S-Senjougahara!”

“Chậc. Tôi đã nói cậu phải che chắn cho cô ấy mà, Araragi-kun. Cậu lúc nào cũng làm rối tung lên khi cần thiết nhất. Cậu đứng đó làm gì?”

Trông anh ta khá thất vọng. Mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, nên tôi không chắc là tôi có đáng bị nói thế không.

Senjougahara bị dính chặt vào tấm bảng như thể trọng lực đã thay đổi chiều của nó.

Cơ thể của cô ấy bị ấn vào tường.

Những vết nứt xuất hiện trên bức tường xung quanh cô ấy.

Như thể cô ấy bị đập vào nó.

Cô ấy rên rỉ, không thể hét lên.

Trong đau đớn.

Nhưng tôi vẫn không thể thấy thứ gì.

Cô ấy cứ bị treo chặt vào tường như thế, không có gì giữ cô ấy lại cả. Nhưng cô ấy có thể nhìn thấy.

Con cua.

Một con cua khổng lồ.

Con cua gánh nặng.

“Ôi thôi. Thật là, đúng là một vị thần linh cầu kì. Còn chưa chào thứ đó nữa. Đúng là tử tế thật. Có chuyện gì hay xảy ra à?”

“Ừm…Oshino…”

“Rồi, rồi. Kế hoạch thay đổi. Biết làm sao hơn. Kiểu nào tôi cũng chiều tất. Lúc nào cũng thế.”

Anh ta thở dài, lê bước tiến đến chỗ cô ấy.

Trông chán nản.

Rồi anh ta với tay ra…

…rồi nắm vào không khí vài phân trước mặt cô ấy.

Và giật mạnh.

“Hư.” – Anh ta lẩm bẩm và ném phịch thứ gì đó xuống dưới sàn, mạnh, như một cú quật judo. Không có tiếng động. Không có bụi bay. Nhưng anh ta vật mạnh nó xuống đất mạnh như nó đã làm với Senjougahara --- có lẽ còn mạnh hơn. Anh ta không hề nghỉ một nhịp nào và nhảy lên người nó.

Dẫm chân lên thần linh.

Một cách mạnh bạo.

Bất kính và xúc phạm thánh thần.

Tên theo chủ nghĩa hòa bình này không biết kính sợ thần linh.

“…………”

Từ nơi tôi đứng, trông Oshino như đang diễn kịch câm. Một màn diễn điên khùng một cách đặc biệt. Rõ ràng anh ta đứng bằng một chân, giữ thăng bằng một cách hoàn hảo. Nhưng dưới con mắt của Senjougahara…

Đó hẳn là một cảnh tượng khó tin.

Đôi mắt của cô ấy mở to như sắp rơi ra ngoài.

Thứ đang giữ cô ấy dính chặt lên tường chắc hẳn đã bỏ ra, vì cô ấy trượt dần xuống đất. Đó không hẳn là một cú ngã, và cô ấy nặng gần ngang với không có gì, nên bình thường đó sẽ không gây tác động mạnh, nhưng cô ấy hoàn toàn bị bất ngờ, và cô ấy đáp xuống một cách vụng về.

“Cô có sao không?” – Oshino gọi, mắt cúi nhìn chằm chằm xuống chân.

Mắt của anh ta nheo lại, như thể đang đánh giá giá trị thứ gì đó.

“Cua. Dù chúng to lớn thế nào --- thật ra, to hơn thì tốt hơn --- một khi lật ngửa chúng, chúng chết chắc. Nếu cô cậu hỏi tôi, thì tôi trả lời rằng cái mai bằng phẳng là để đạp lên. Cậu thấy sao, Araragi-kun?” – Anh ta hỏi – “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Sẽ mất thời gian. Hay có lẽ sẽ nhanh hơn với tôi nếu tôi cứ dẫm bẹp nó là xong.”

“Dẫm bẹp? Ơ…tất cả những gì cô ấy làm là ngẩng đầu lên trong một giây.”

“Thế là đủ rồi. Quá đủ. Ở đây, chúng ta được dẫn dắt bởi cảm xúc. Nếu chúng ta không thể thỉnh cầu một cách tử tế, chúng ta sẽ được chơi một trò chơi nguy hiểm. Như chúng ta từng làm với ác quỷ và mèo. Nếu lời nói không có tác dụng, chúng ta phải chiến đấu. Giống như chính quyền thôi. Nếu tôi dẫm bẹp nó, rắc rối của cô ấy sẽ được giải quyết. Về cơ bản. Không khuyến khích, vì gốc rễ của vấn đề vẫn nằm đó. Chữa trị triệu chứng. Như cắt cỏ không nhổ rễ. Nhưng có lẽ thế là đủ…”

“Có lẽ?”

“Cậu thấy đấy, Araragi-kun.” – Oshino cười nhăn nhở nói – “Tôi thật sự rất ghét cua.”

Quá khó để ăn.

Anh ta nghiêng người về phía trước.

Đặt sức nặng của mình lên nó.

“Khoan đã.”

Một giọng nói đằng sau anh ta.

Giọng nói đó là của Senjougahara.

Cô ấy ngồi lên, xoa chỗ đầu gối trầy xước.

“Chờ đã. Xin anh đấy, Oshino-san.”

“Chờ đã?” – Anh ta quay đầu lại nói với cô ấy.

Nụ cười của anh ta vẫn không biến mất.

“Chờ cái gì?”

“Tôi chỉ bị bất ngờ thôi.” – Cô ấy nói – “Nhưng tôi có thể làm việc này. Tôi có thể tự giải quyết được.”

“Hunh.”

Anh ta không bỏ chân ra.

Giữ con cua chặt xuống đất.

Nhưng anh ta không dẫm bẹp nó.

“Vậy cứ việc.”

Và Senjougahara…

Làm một việc tôi thấy cực kì khó tin. Cô ấy quỳ xuống, thẳng lưng, đặt tay xuống đất và từ từ, với sự kính trọng sâu sắc nhất…cúi đầu trước thứ nằm dưới chân Oshino.

Đầu của cô ấy gần chạm xuống sàn nhà.

Senjougahara Hitagi nhún nhường một cách tự nguyện trước nó.

Không cần một ai bảo cô ấy làm vậy.

“Con xin lỗi.”

Đầu tiên, cô ấy xin lỗi.

“Và… cảm ơn ngài.”

Sau đó, cô ấy bày tỏ sự biết ơn.

“Nhưng… nó đã ra đi lâu thế là đủ rồi. Chúng là những cảm xúc của con. Ý nghĩ của con. Kí ức của con. Con sẽ lấy chúng về. Đúng ra con không được bao giờ làm mất chúng.”

Và cuối cùng…

“Xin ngài. Xin ngài. Trả lại cho con trọng lượng. Gánh nặng của con.”

Những lời nói cuối cùng của cô ấy là một lời cầu nguyện, một lời nài xin.

“Trả mẹ của con về cho con.”

Oshino dậm chân xuống đất một cái thịch.

Không phải bởi vì anh ta đã dẫm lên nó.

Chỉ là nó không còn ở đó nữa.

Như thể nó chưa từng ở đó.

Nó đã đi mất.

Oshino Meme không nói gì. Anh ta đứng yên một chỗ.

Ngay cả khi Senjougahara biết nó đã đi, cô ấy không ngồi dậy. Cô ấy chỉ biết khóc. Tất cả những gì Araragi Koyomi có thể làm là đứng nhìn.

Và bắt đầu tự hỏi không biết Senjougahara có thật sự, thật sự, thật sự là một tsundere.


Xem trang trước 005 Trở lại trang chính Series Monogatari tiếng Việt Xem trang sau 007