Editing
Date A Live:Tập 9 Chương 8
(section)
Jump to navigation
Jump to search
Warning:
You are not logged in. Your IP address will be publicly visible if you make any edits. If you
log in
or
create an account
, your edits will be attributed to your username, along with other benefits.
Anti-spam check. Do
not
fill this in!
===Phần 1=== “Anh nghe nói là Natsumi đã tỉnh lại?” Cánh cửa phòng mở ra, Shidou cao giọng hỏi. Đó là một căn cứ ngầm dưới lòng đất thuộc <Ratatoskr>, nội thất bên trong căn phòng được bố trí giống như trên <Fraxinus>, có rất nhiều máy đo và thiết bị giám sát được đặt bên trong. “Aah, nhanh thật đấy Shidou.” Như để trả lời cho câu hỏi của Shidou, một cô gái ngồi trên chiếc ghế đặt chính giữa căn phòng quay mặt lại và nói, đó chính là Kotori. Trong lúc Natsumi bị ngất đi, phép biến hình của <Haniel> mất tác dụng, và Kotori trở lại bình thường, giống như cô em gái trong ký ức của Shidou. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, có gì đó không ổn lắm. Shidou bối rối hỏi. “Hn…..? Gương mặt của em bị làm sao vậy Kotori?” Một đường màu đỏ nhạt xuất hiện trên gương mặt Kotori, trông như một vết mèo quào. Kotori “Ahh!” lên và gãi má rồi nói với Shidou:” Cẩn thận đấy!” “Sao cơ….? Mà thôi, vào vấn đề chính đi, Natsumi đã tỉnh lại phải không?” “Đúng vậy. Theo em, ở đây này……” Shidou rời khỏi phòng theo hướng dẫn của Kotori. Tiếng bước chân cậu vang vọng trong cái hành lang dài nhưng rộng hơn của <Fraxinus> một chút. Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, nhưng cậu lại có một cảm giác quen thuộc, cứ như thể nơi này chính là địa điểm để cậu họp bàn cách đối phó Natsumi vài ngày trước đây. Dường như <Ratatoskr> đã chuẩn bị sẵn nhiều cơ sở tương tự thế này để đối phó với nhiều tình huống khẩn cấp khác nhau. Vài ngày trước đó, khi Kotori dịch chuyển những Natsumi và những người kia bằng <Fraxinus>, cô ấy ngay lập tức được chuyển đến đây để được kiểm tra và trị liệu. Khó mà xác định được Ellen đã gây ra vết chém trên người Natsumi bằng loại kiếm nào, nhưng may mắn thay, nó không nguy hiểm tới tính mạng. “Chúng ta gặp phải vài vấn đề với Ellen, và bọn em muốn giữ cô ta lại trên <Fraxinus>, nhưng…. chúng ta không thể để một tinh linh chưa được phong ấn sức mạnh trên con tàu được.” Kotori nhìn Shidou và nói trong khi cả hai đang đi bộ trên hành lang. Đó cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu một tinh linh vẫn còn mang đầy đủ sức mạnh và lại còn khá là hung hăng ở bên trong, dù có thắt chặt an ninh tới cỡ nào đi chăng nữa, chắc chắn họ vẫn sẽ không thể cầm cự được quá 1 giây đồng hồ. “Đây.” Kotori bất thình lình dừng lại. Trước mặt họ là một cánh cửa kiên cố. Cô em gái thoăn thoắt bấm phím để nhập số vào cái khóa điện tử, rồi ấn tay vào. Một âm thanh nghe như phát ra từ những thiết bị điện tử trong phim khoa học viễn tưởng vang lên, hệ thống đã xác nhận mật khẩu, rồi cánh cửa trượt mở, hiện ra lối vào. “Vào đi, Shidou.” “Aah…..” Kotori nói và cậu bước vào, Phía sau cánh cửa là cả một không gian rộng lớn. Có một vài thiết bị máy móc được đặt xếp hàng trong vùng khuất ánh sáng, và ở giữa là một hàng rào bằng kính vô cùng kiên cố chia đôi căn phòng. Chính Kotori đã yêu cầu lập nên khu vực cách ly này tương tự như của <Fraxinus> vì cuối cùng cô bé cũng đã lấy lại được quyền chỉ huy của mình. Phía sau tấm kính đó là một cô gái với một gương mặt u buồn đang ngồi trên giường và chơi với con búp bê trong tay cô ấy. “............................Natsumi.” Shidou lặng lẽ gọi tên cô gái đó. Đầu cô dính đầy bông đệm (ND: mình không chắc bed hair là cái gì), làn da cô trắng nhưng lại rất nhợt nhạt. Cô trông rất thấp khi ngồi, còn tay chân thì lại mảnh khảnh như một nhành cây. Cô ngồi trên giường, trên người cô là một bộ đồ của bệnh nhân. Trong một lúc, Shidou cứ ngỡ rằng đó là một cô gái mắc phải một chứng bệnh nghiêm trọng, và dường như không còn sống thêm được bao lâu nữa. Cô gái này trông hoàn toàn không giống tí nào với tinh linh mà cậu và mọi người đã cùng nhau cứu ngày hôm qua. Nhưng Shidou biết rõ điều này. Con người đang ngồi ở phía bên kia tấm kính cách li mới là hình dáng thực sự của Natsumi. “.................Em nghĩ anh đã biết điều này, nhưng…..” Kotori xoay lại thanh kẹo trong miệng trước khi nói tiếp. “Anh phải cẩn thận. Có vẻ như tạm thời cô ta không thể dùng được thiên sứ của mình vì vết thương do Ellen gây ra, nhưng dù sao đi nữa, đó vẫn là một tinh linh. Và còn một điều nữa, thống kê cho thấy lúc này cô ta đang ghét anh hơn bao giờ hết.” “.....nhưng….. nếu anh anh không nói chuyện được với cô ấy thì việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?” “Như anh nói đấy. Trừ khi Natsumi chịu mở lòng và tin tưởng, anh sẽ không thể phong ấn cô ta được. Em sẽ không bắt anh phải cưa đổ cô ta nữa đâu, nhưng hãy cố tìm vài manh mối. Vì đây chính là cơ hội của chúng ta.” “Cơ hội?” Kotori nhún vai một cách rất không-tự-nhiên khi Shidou hỏi. “Chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao? Cô ta đang bị thương nặng và không thể sự dụng sức mạnh theo ý muốn của mình được. Hơn nữa, chúng ta lại đang cách ly cô ta ở một nơi mà cô ta không thể biết được. Chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy lo lắng dù bề ngoài có tỏ ra mình mạnh mẽ thế nào đi nữa. Nếu anh đến an ủi, rất co thể anh sẽ khôi phục được lòng tin của cô ta.” “Anh cũng không biết mình có làm được không nữa…. Nếu là anh là cô ấy, anh sẽ rất cảnh giác.” “Đúng vậy thật. Nhưng đừng quên rằng anh chính là người anh hùng đã mạo hiểm cả mạng sống của mình để cứu cô ta. Có lẽ sẽ không khó khăn lắm để làm cô ta tin tưởng anh đâu.” “Nếu được vậy thì tốt.” Shidou hít nhẹ một hơ, nói với Kotori [Anh vào đây!], rồi đặt đặt tay lên cánh cửa ra vào căn phòng được ngăn cách bằng lớp kính kiên cố. Cánh cửa từ từ mở ra, Shidou bước vào. Nhìn từ bên ngoài, chúng chỉ là những tấm kính trong suốt, nhưng khi bước vào bên trong, trông chúng chẳng khác gì những bức tường sơn trắng bình thường. Ngoài chiếc giường ra, căn phòng còn được bố trí thên một cái bàn và và cái tủ. Và tất nhiên cậu cũng có thể thấy được rất nhiều thiết bị giải trí có sẵn trong phòng. <Ratatoskr> đã cố gắng hết mức có thể để không làm cho Natsumi cảm thấy buồn chán. “.....................!” Natsumi, đang ngồi trên giường, giật khi nhìn thấy Shidou bước vào. “Yo-yo………………… Natsumi” Shidou cố làm một vẻ mặt thân thiện và tươi cười với cô khi chào, nhưng, thay vì chào lại, Natsumi ngay lập tức vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, như gối, đệm, đồ chơi thẳng về phía cậu trai tội nghiệp. “............!..................!” “Chờ-chờ đã………….Natsumi………..nguy hiểm lắm!” “Đừ………..Nh……….. Tô………..” “Hở?” Natsumi nói nhưng Shidou lại chẳng nghe được gì cả, thế là cậu nhướng mày hỏi lại. “Đừng…….nhìn……….tôi………….” “Hở? à không phải, sao lại……….” Shidou nghiên đầu thắc mắc, thế là một con gấu trúc búp bê hạ cánh theo phương ngang vào mặt cậu. “Hepu!” “...................!” Nhưng đó lạ là viên đạn cuối cùng của khẩu súng mang tên Natsumi. Khi nhận ra rằng mình đã không còn gì để ném, cô hốt hoảng bò lui về phía sau trên giường. Trong một vài giây, cô bé quằng quại, cố ẩn mình trong tấm ra và nhìn chằm chằm vào cậu. Trông cô chẳng khác gì một tay bắn tỉa mặc bộ Ghillie núp lùm. (ND: trông như vầy đây: http://cdn2.bigcommerce.com/n-zfvgw8/n35yvp3h/products/118/images/819/warrior_ghillie_suit__41604.1384701863.1280.1280.gif?c=2) “Anh….muốn gì?” Natsumi liếc nhìn Shidou bằng một ánh mắt thù địch và hỏi. “Mình chỉ muốn nói chuyện thôi……” “Tôi không có gì để nói với anh hết…...đi-đi ra mau!” “Đừng có nói vậy chứ. Vết thương của cậu ổn chưa?” “uu…….” Sau khi nghe xong những lời nói của Shidou, Natsumi trở lên lúng túng. Và sau vài giây im lặng, cô nói tiếp. “..............Tại sao…….anh lại giúp tôi?” “Cậu hỏi vì sao à…… thì tại vì….. chẳng phải cậu đang bị Ellen cho ăn hành……..” “Ý tôi không phải vậy.” Natsumi hét lên, ngắt giữa chừng câu Shidou đang nói. “Tôi….. chẳng phải tôi đã đội lốt anh, rồi bắt bạn của anh đi…… tôi toàn gây ra những chuyện tệ hại cho anh! Tại sao vậy……… Tại sao anh lại cứu tôi cơ chứ? Anh… và cả những người bạn của anh nữa………..” Natsumi dứt lời và *pi*, cô bé chỉ thẳng vào mặt cậu. Shidou khoanh tay lại và thở dài ngao ngán. “Aah…… mình mệt rồi đấy. Sao cậu cứ hỏi toàn những điều vớ vẩn như vậy hả? Có thôi đi được không?” “Nhưng…………………!” Natsumi kích động kêu lên. Và sau một chốc suy nghĩ, *pon*, Shidou nắm tay lại dộng vào bàn tay mình. “Ah, mình hiểu rồi. Cậu sẽ phải đi xin lỗi tất cả mọi người, được chứ?” “Aaaah, Mouuuuu…………!” Natsumi vung tay loạn xạ, bụi giường bay tứ tung. Câu trả lời của Shidou dường như không phải là câu trả lời mà cô muốn. Nhưng đối với Shidou, thật khó mà trả lời được nếu có ai đó hỏi cậu rằng [Tại sao anh lại giúp tôi?]. Cậu gãi đầu mình rồi trả lời lần nữa. “Dù cậu có nói vậy đi chăng nữa………… một khi đã trải qua những chuyện như vậy, cứu cậu là lựa chọn duy nhất của mình, đúng không?” “Đừng-đừng có giỡn mặt tôi! Những lời anh nói toàn là dối trá! Cứ nói đi! Nói toạc cmn ra! Anh có mục địch gì? Cứu một tên tội phạm đã gây ra bao nhiêu là rắc rối cho chính mình thì anh nhận được ích lợi mẹ gì cơ chứ?” “..........không phải, hm…., mình phải nói sao cho cậu hiểu đây? Đúng mình rất không thích những trò đùa tai quái cậu gây ra cho mình…….…khi nói chuyện với những tinh linh, dù mỗi người mỗi khác, nhưng mình luôn gặp phải một điều. Cứ nhìn Tohka và Yoshino mà xem, mình nghĩ cậu đã biết điều này, họ cũng là tinh linh như cậu đấy. Và mình cũng đã suýt chết vài lần khi cố tiếp cận họ.” “Ch-chết… ư?” “Aah. Mình bị người ta dùng súng ngắm đục một lổ trên người mà không hề mang đồ bảo hộ, và một lần khác, gần như toàn bộ thành phố bị đóng băng.” “Ha…….haaaah!?” “Mình còn suýt bị ăn thịt, và xém tí nữa là ra tro.” (ND: đề phòng bà con quên mất, vụ ăn thịt là của Kurumi, còn chuyện tro cốt là khi đóng vai anh hùng đứng ngay trước đại bác của Efreet để cứu mỹ nhân ^^) “Hả……..heeeee……” “Còn nữa, lúc mà cơn bão vào bờ, nó gần như thổi mình bay mất xác……….. aahh, đã vậy, cách đây không lâu, toàn bộ người dân trong thành phố này còn bị tẩy não, rồi họ đồng loạt tấn công mình.” (ND: đoạn này nghe thơm mùi nhang…..) “.........................” Từ phía bên kia chiếc giường, Natsumi trố mắt ra, trông cô như thể vừa nghe được câu chuyện của một huyền thoại chém gió (something unbelievable). Shidou cười gượng gạo rồi tiếp tục. “Vậy nên……. nói sao đây nhỉ…..miễn là có bất kỳ ai bị tổn thương thì mình không thể làm ngơ được. Tohka và những cô gái kia đã suy ngẫm rất nhiều về chuyện đó, và họ đã vượt qua, để rồi có được một cuộc sống bình yên như hiện tại. Và nếu đã là như vậy thì không có lý do gì cậu lại không thể làm được như họ đúng không?” Shidou nói xong, Natsumi yên lặng trong một lúc, rồi cô bé khịt mũi một cách thô lỗ. “Thái-thái độ gì đây…..? Anh tưởng chỉ cần nói được như vậy là trông mình ngầu lắm à?” “Không phải, chuyện đó………..” Không như thái độ kiên quyết của mình, Shidou đã không thể nói hết câu đó được. Cậu gãi má mình, rồi nói với Natsumi lần nữa. “Quan trọng hơn, mình có một câu hỏi. Cậu có hài lòng với những điều mình đã làm không?” “.................................Điều gì?” Phải mất một khoảng thời gián đắn đo, Natsumi mới bật lại được một câu hỏi. Nhưng đó quả là một chuyện tốt khi cô đã không từ chối thẳng thừng điều mà Shidou hỏi. Cậu gật đầu. “Lý do cậu đã đội lốt mình và bắt cóc mọi người ấy. Tại sao cậu lại làm như vậy?” “........................!” Từ phía bên kia chiếc giường, Natsumi trừng mắt nhìn Shidou sau khi cậu hỏi. “Thì….bởi vì….. lúc đó…. anh đã phát hiện ra bí mật của tôi chứ còn sao nữa?” “Bí mật?” “Chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao? Anh đã thấy tôi trong bộ dạng thật!” “Huh………………? Chờ-chờ đã nào! Tại sao cậu lại gây ra bao nhiêu là chuyện chỉ vì hình thật thật của cậu bị nhìn thấy?” Natsumi trả lời cậu bằng cách hét lên, đôi mắt cô bé đẫm lệ. Rồi cô nghiến chặt răng lại và nói tiếp. “Anh…….vừa nói gì hả? Đùa cũng có giới hạn thôi chứ? Chẳng quá rõ ràng rồi hay sao? Nhìn tôi với cái bộ dạng thảm hại này mà xem…… chắc anh khó mà giữ được bình tĩnh nhỉ? Hay anh muốn trả thù tôi theo cách khác? Bắt tôi phải chính miệng nói ra điều đó à?” Natsumi điên dại hét lên và đập mạnh vào cái thành giường. Shidou vẫn chưa hiểu được, nhưng nếu cứ để như vầy thì Natsumi sẽ chết mất thôi. Và với một đôi mắt như bắn ra những tia máu hằng học, cô nói tiếp, vẫn bằng một giọng cực kỳ kích động. “Mọi chuyện có vẽ khá suôn sẽ khi lần đầu anh gặp tôi đúng không? Anh nói tôi đẹp. Nhưng sao anh lại nói vậy? Phải rồi, điều anh nói không phải dành cho tôi, mà là cho Onee-san mà tôi đã biến thành, đúng chứ? Nếu quay ngược thời gian, và lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là trong bộ dạng này, liệu anh có còn nói vậy nữa không? Câu trả lời sẽ là không, đúng chứ? Rồi anh sẽ chẳng thèm chú ý đến tôi. Và nếu là vậy, dù tôi có bắt chuyện với anh đi nữa, anh cũng sẽ chẳng buồn để tâm đến, đúng chứ!?” “Chuyện-chuyện đó thì………………” “Chuyệnnnnnnnnnnnn đóóóóóóó khônggggggggg thểểểểểể xãyyyyyyyyyyyyy raaaaaaa!!!! Còn hiện giờ…….. những người ở quanh đây, nếu cứ thế này, sẽ không ai bận tâm đến tôi nữa……..!” “Natsumi…………….?” Trong một lúc, Shidou nhíu mày lại khi chợt nhận ra rằng giọng điệu cô bé đã thay đổi. Nhưng ngay lập tức, Natsumi liếc cậu bằng một cái nhìn sắc bén. “Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai trên thế giới này biết bộ dạng thật sự của tôi………..!’ Rồi cô bé nhàu vò tấm ra giường thêm lần nữa. Shidou bước lùi lại một bước, dường như cậu đã bị giọng nói mãnh liệt của Natsumi chế ngự mất rồi. Từng câu từng chữ của Natsumi hiện về trong tâm trí cậu. Vấn đề là………… dường như Natsumi ghét cay ghét đắng hình dáng thật của chính mình. Vậy nên cô bé đã sử dụng <Haniel> để tự biến thân, trở thành một Onee-san hoàn hảo. Nếu đem so sánh cơ thể thật của cô với cái hình dáng cô biến thành, trông chúng cũng chẳng khác biệt là bao. Nhưng với Natsumi thì lại khác. Cô cảm thấy ghê tởm với hình dáng thật mà chẳng mấy khác biệt với cái hình dáng hoàn hảo trong tư tưởng của chính mình. (ND: chổ này hơi khó diễn đạt, đại khái là Natsumi thích hình dáng bb hơn là cơ thể loli của mình, dù rằng trong mắt người khác thì hai cái đó không khác nhau là bao) Nhưng Shidou vẫn còn một điều chưa hiểu sau khi đã lãnh hội được vấn đề đó. Và nó cũng không mấy phức tạp. “Uuuuun…. nhưng mà Natsumi này, hình dáng thật của cậu lại đáng thất vọng đến vậy ư?” Đúng là mái tóc của Natsumi trông rất lộn xộn (bẩn thỉu), nhưng đây không phải là lời tâng bốc đâu, Shidou không hề cảm thấy Natsumi tệ hại như lời cô ấy tự chê bai mình. Chỉ cần cô bé chịu khó chải chuốt nó một chút thôi là trông cô sẽ đẹp hơn nhiều. Nhưng Natsumi lại nhìn Shidou bằng một cái nhìn căm hận. “Anh nghĩ mình nói vậy…………….. Tôi sẽ không bị lừa đâu, không bị lừa đâu!” “Không, mình không lừa cậu đâu. Để mình nhìn rõ hơn gương mặt cậu đi nào.” Thế là Shidou từ từ bước đến và vịn tay lên cái thành giường của Natsumi. “Hmmmm! Hmmmmm!” Natsumi cố lết đi, và chống cự lại, nhưng có lẽ những tổn hại của vết thương vẫn còn đó, nên cô bé nằm yên ngay. Shidou từ từ kéo tấm ra trải giường. “.......................!” Gương mặt Natsumi chuyển sang màu đỏ ngay tức khắc, cô bé nhắm tịt mắt con người lại. Đúng là Natsumi này không thể có được nét quyến rũ và gợi cảm như hình dáng người lớn kia, nhưng nếu chịu tắm rửa cho sạch sẽ, chắc chắn cô bé sẽ trông rất tuyệt vời. “Hmm… đúng như mình đoán. Lúc này trông cậu trông rất đẹp đấy, một nét đẹp mà chỉ cậu mới có được thôi. Đừng tự nói xấu bản thân mình nữa nhé.” “Cái…….? Đừng có mà phán như đúng rồi………………!” Gương mặt Natsumi đầy căm phẫn, nhưng *Jiii~~* (ND: chắc bà con cũng biết từ này rồi nhỉ), cô nhìn lại gương mặt Shidou, và ngắt quãng giữa chừng câu nói. Đôi mắt cô bé phải khó khăn lắm mới rời khỏi gương mặt Shidou được. Và sau một khoảng lặng, Natsumi mở miệng thỏ thẻ. “..............Thật không? Thật sự….. tôi giữ lại bộ dạng này cũng không sao chứ?” “Aah, thật!” Shidou khẳng định mạnh mẽ, rồi xòe bàn tay mình ra, đưa về phía Natsumi. Còn một chút nữa thôi là cậu đã chạm đến được cô bé. “Vậy nên, hãy đi xin lỗi mọi người bằng hình dáng thật này, và cả giọng nói thật nữa. Sẽ không sao đâu. Rồi mọi người sẽ hiểu. Và nếu làm vậy, cậu còn có thể kết bạn với họ nữa đấy.” “...............Bạn….bè…….” “Uh.” Natsumi cúi xuống như thể cô chẳng muốn làm gì cả, nhưng rồi, cô bé cũng rụt rè chìa về phía Shidou. NHƯNG Trong lúc chỉ còn một chút nữa thôi là họ đã có thể cầm tay nhau được. Natsumi ngay lập tức lật bàn tay mình lại, và *pii*, cô giơ ngón giữa lên (fuck). “.....khoan đã….. tôi sẽ không bị anh gạt chỉ bằng những lời đó thôi đâu. baaaaaka!” Cô bé lớn tiếng nói. “heh………………..?” “Bạnnnnnnnn cmn bèèèèèè à? Cậu nói vậy, và chỉ chờ cho đến khi tôi bị lừa thôi, là cậu sẽ ngay lập tức chế giễu tôi đúng chứ!? Uwah, cô thật sự tin những lời đó ư, baka!... hay tương tự thế. Anh sẽ nói vậy rồi lăn ra cười như một con gà trống thiến chứ gì? Anh nghĩ chỉ cần muốn là có thể thấy được chữ [sốc] hiện ra trên gương mặt tôi ư? Tôi biết! Tôi biết cả rồi!” “Không……. Natsumi?” Cậu lùi lại một bước như thể bị áp đảo bởi áp lức của Natsumi. Nhưng cô bé chẳng những không nguôi giận đi mà còn bốc hỏa hơn nữa. “Con bé thảm hại này trở nên tự tin nhờ vào lớp vỏ bọc của một Onee-san xinh đẹp mà nó khoát lên ư? Thật là tởm lợm. Đó là những gì anh đang suy nghĩ trong lúc này, đúng chứ? Tôi biết rõ điều dó cho dù anh ẳng ra hay không đi chăng nữa. Trên cái thế giới này, chỉ có tôi biết rõ bản thân mình nhất mà thôi, trông tôi chẳng khác gì một cái thùng rác thảm hại cả. Nhưng tôi lại không thể làm gì được cả. Tôi có thể làm được cái đíu gì cơ chứ!?” (ND: những từ ngữ mạnh mà mình dùng trong câu thoại này cũng gần tương đương bản Eng) “Bình-bình tĩnh lại đi nào Natsumi! Không có ai nghĩ như vậy…….” “Im con mẹ nó điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Một thằng ‘tốt bụng’ như anh chắc cũng phải có sở thích nó xấu về bí mật người khác sau lưng họ, xong rồi vứt hết mấy lời phỉ báng đó lên SNS nhỉ? (ND: SNS là tên một mạng xã hội. Chắc Natsumi có nick trên mạng này, bà con thử lên đó tìm xem ^^) Anh sẽ đăng một tấm ảnh, kèm theo đó là một dòng mô tả, đại khái như là [Bữa nay đi chơi, tui tình cờ gặp con vẹo kinh tởm này đây, nhìn mà muốn ọe! Mọi người thấy đúng vậy không?] Aaaaaaaaaaaaaaahhhhh!!!!!! Chết đi, chết cmn đi, chết đi cho đỡ chật đất, chết con mịa nó điiiiiiiiiiiii!! Họ sẽ spam, rồi trang cá nhân của tôi sẽ ngập tràn trong cứt. Rồi dư luận mạng sẽ ném đá tôi, rồi chúng sẽ quăng tôi vào giữa một diễn đàn khổng lồ (BBS) và ẳng cho đã miệng, đến khi nào tôi bị đá đít ra khỏi trường mới thôi!” “Cậu biết rõ thực trạng xã hội ngày nay quá nhỉ!?” Cuối cùng Shidou cùng tìm lại được giọng của chính mình và lên tiếng. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để tán chuyện tầm phào. Cậu đang cố gắng để trấn trấn tĩnh Natsumi. Cô bé đang điên tiết hơn bao giờ hết. “Dù-dù sao đi nữa, hãy bình tĩnh lại nào. Nào, nào, hít một hơi thật sâu…….” “Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!” Nhưng quả là vô ích. Natsumi đang trong cơn kích động, cô vung tay loạn xạ xung quanh, và….. cô bé giương bộ móng vuốt vô địch của mình lên, rồi *gariii*, cô cào cật lực vào gương mặt của thằng mà nãy giờ mình đang nói chuyện. “.......................................” “Vậy nên em mới nói với anh là phải hết sức cẩn thận.” Kotori, người đang mang trên gương mặt mình những vết trầy xước tương tự, lên tiếng sau khi Shidou ra khỏi phòng của Natsumi và nhún vai. Có vẽ như Kotori cũng đã lâm vào một tình huống tương tự. “......dù sao đi nữa, cô ấy ra sao rồi?” “Cũng có vài chuyển biến, nhưng vẫn chưa phải lúc để anh có thể phong ấn được cô ta.” “Yeahhhhh…….” Shidou chạm nhẹ vào gương mặt trầy xước của mình, vẫn còn đau lắm. Cậu nhìn qua bức tường cách ly trong suốt để quan sát. Natsumi đã bình tĩnh hơn một chút, vì Shidou đã ra ngoài. Cô bé thở chậm lại, rồi từ từ bước ra khỏi giường, nhặt nhạnh những gối, nệm, đồ chơi mà mình đã ném vương vãi. Có thể thấy được đó chỉ là một hành động bình thường. Nhưng đối với Shidou, cô bé thu nhặt chúng lại không phải để chon căn phòng được gọn, mà là chuẩn bị hỏa lực để tấn công người tiếp theo bước vào căn phòng này. “Dường như cô ta không có bất cứ niềm tin nào vào ngoại hình thật của mình cả. Chúng ta phải dùng một cách nào đó, hoặc nhờ một ai đó để cải thiện tình trạng này. Nếu không, cho dù chúng ta có phong ấn được cô ta, linh lực cũng sẽ ngay lập tức chảy ngược lại mất thôi.” Kotori chống tay lên cằm và nói nói một cách khó khăn. Sự thật đúng như những gì Kotori vừa nói. Nếu Natsumi được phong ấn, cô bé sẽ không thể dùng được khả năng biến hình của mình nữa. Lẽ đương nhiên, cô sẽ không thể biến thành hình dáng của Onee-san, và phải sống trong hình hài thật sự. Nhưng theo như tình trạng hiện tại của Natsumi thì………… điều đó quả là rất khó khăn đối với cô bé. “Chúng ta không còn nhiều thời gian để phung phí cho chuyện này nữa đâu. “Không còn nhiều thời gian?” Shidou hỏi, Kotori gật đầu: “Chẳng phải đã quá rõ rồi sao?” “Lúc này, Natsumi còn chịu ngoan ngoãn vì vết thương Ellen gây ra cho cô ta vẫn còn đó. Nếu cơ thể cô ta được phục hồi đến một mức độ nào đó mà có thể gọi được thiên sứ ra, cô ta sẽ bỏ trốn ngay lập tức.” “Ah…… hiểu rồi. Nếu đúng như em nghĩ thì chúng ta còn lại bao lâu?” Kotori đưa hai ngón tay lên. “Theo tính toán của Reine, chúng ta có nhiều nhất là hai ngày. Bằng bất cứ cách nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải làm cho cô ấy mở lòng mình ra trong hai ngày đó.” “Uuun……” Shidou khoanh tay lại, nhíu mày rồi đắm chìm trong suy nghĩ. Không còn thời gian nữa rồi. Và điều xương nhất chính là hiện tại Natsumi cực kỳ ghét phải gặp người khác, chứ đừng nói gì đến trò chuyện với họ. Vậy điều đầu tiên cần làm là phải bằng cách nào đó hóa giải đi nỗi tự ti đã xâm chiếm hoàn toàn cô bé (strong complex). “.......................ah.” Lúc đó, Shidou *pon* nhấn tay mình, cậu vừa nãy ra một ý tưởng. “Này Kotori, anh không biết chuyện này có tác dụng không, nhưng thử làm xem nhé?” “Làm gì?” Kotori nhướng mày lên, rồi nghiên đầu hỏi. Shidou giải thích ngắn gọn ý tưởng của mình. “Fumu….. hiểu rồi.” Rồi cô em gái nâng que kẹo Chupa Chus trong miệng mình lên. “Được rồi, vì không còn cách nào khác nên chúng ta hãy thử xem sao. Bọn em, tổ chức <Ratatoskr> sẽ chuẩn bị cho anh mọi thứ.” “Aah, trông cậy cả vào em đấy. Anh sẽ đi nhờ bất cứ ai chịu giúp đỡ chúng ta.” “Ừ, nhờ anh đấy. Chúng ta sẽ bắt vào ngày mai. Kế hoạch sẽ diễn ra ngay sau khi Natsumi ăn xong bữa sáng của cô ấy.” “Ou, đừng có ngủ quên nhá.” “Anh cũng vậy đó.’ Kotori nói, rồi len những ngón tay mình vào thanh kẹo Chupa Chus cô đang ăn. Cô *nii* lớn và nhếch mép. “Vậy thì….. hãy bắt đầu cuộc chiến hẹn hò của chúng ta đi nào.” (“Well then-------Let our Datewar begin” )
Summary:
Please note that all contributions to Baka-Tsuki are considered to be released under the TLG Translation Common Agreement v.0.4.1 (see
Baka-Tsuki:Copyrights
for details). If you do not want your writing to be edited mercilessly and redistributed at will, then do not submit it here.
You are also promising us that you wrote this yourself, or copied it from a public domain or similar free resource.
Do not submit copyrighted work without permission!
To protect the wiki against automated edit spam, please solve the following captcha:
Cancel
Editing help
(opens in new window)
Navigation menu
Personal tools
English
Not logged in
Talk
Contributions
Create account
Log in
Namespaces
Page
Discussion
English
Views
Read
Edit
View history
More
Search
Navigation
Charter of Guidance
Project Presentation
Recent Changes
Categories
Quick Links
About Baka-Tsuki
Getting Started
Rules & Guidelines
IRC: #Baka-Tsuki
Discord server
Annex
MAIN PROJECTS
Alternative Languages
Teaser Projects
Web Novel Projects
Audio Novel Project
Network
Forum
Facebook
Twitter
IRC: #Baka-Tsuki
Discord
Youtube
Completed Series
Baka to test to shoukanjuu
Chrome Shelled Regios
Clash of Hexennacht
Cube × Cursed × Curious
Fate/Zero
Hello, Hello and Hello
Hikaru ga Chikyuu ni Itakoro......
Kamisama no Memochou
Kamisu Reina Series
Leviathan of the Covenant
Magika no Kenshi to Basileus
Masou Gakuen HxH
Maou na Ore to Fushihime no Yubiwa
Owari no Chronicle
Seirei Tsukai no Blade Dance
Silver Cross and Draculea
A Simple Survey
Ultimate Antihero
The Zashiki Warashi of Intellectual Village
One-shots
Amaryllis in the Ice Country
(The) Circumstances Leading to Waltraute's Marriage
Gekkou
Iris on Rainy Days
Mimizuku to Yoru no Ou
Tabi ni Deyou, Horobiyuku Sekai no Hate Made
Tada, Sore Dake de Yokattan Desu
The World God Only Knows
Tosho Meikyuu
Up-to-Date (Within 1 Volume)
Heavy Object
Hyouka
I'm a High School Boy and a Bestselling Light Novel author, strangled by my female classmate who is my junior and a voice actress
The Unexplored Summon://Blood-Sign
Toaru Majutsu no Index: Genesis Testament
Regularly Updated
City Series
Kyoukai Senjou no Horizon
Visual Novels
Anniversary no Kuni no Alice
Fate/Stay Night
Tomoyo After
White Album 2
Original Light Novels
Ancient Magic Arc
Dantega
Daybreak on Hyperion
The Longing Of Shiina Ryo
Mother of Learning
The Devil's Spice
Tools
What links here
Related changes
Special pages
Page information