Editing
Date A Live:Tập 1 Chương 3
(section)
Jump to navigation
Jump to search
Warning:
You are not logged in. Your IP address will be publicly visible if you make any edits. If you
log in
or
create an account
, your edits will be attributed to your username, along with other benefits.
Anti-spam check. Do
not
fill this in!
===Phần 2=== Bây giờ là 5:20 chiều. Ba người bọn họ đã lách qua những học sinh đang di tản, di chuyển đến không hạm <Franxinus>, và giờ thì họ đang theo dõi những thông tin xuất hiện trên màn hình ở đài chỉ huy. Kotori và Reine đã thay đồng phục của mình, hai người liên tục trao đổi với nhau, đôi lúc họ gật đầu, nhưng Shidou không tài nào hiểu được ý nghĩa của những con số đó. Thứ duy nhất mà cậu ta hiểu là tấm bản đồ biểu diễn trường học của cậu ở góc phải màn hình. “Hiểu rồi, mm.” Kotori, ngồi ở ghế chỉ huy, đang trao đổi một số thứ với những thành viên bên dưới khi miệng đang ngậm một cây Chupa Chups. Cô khẽ nhếch môi. “—Shidou.” “Gì thế?” “Em cần anh bắt đầu công việc, ngay lập tức. Đi chuẩn bị đi.” “…” Lời nói của Kotori làm Shidou đờ người ra. Ừm, cậu ta cũng biết sớm hay muộn gì thì chuyện này cũng sẽ xảy ra, và đáng ra cậu đã phải chuẩn bị tinh thần từ trước. Thế nhưng, cậu không thể che giấu được sự lo lắng của bản thân khi đối mặc với thực tại. “—Chỉ huy thật sự để tên đó tham gia một trận chiến thật sự à?” Kannazuki, người đang đứng sát ghế chỉ huy, đột nhiên hỏi. “Đối phương là một Tinh linh. Thất bại đồng nghĩ với cái chết. Chưa chắc tên đó đã luyện—hự.” Trước khi kịp nói hết câu, Kannazuki đã lãnh một đấm vào phần bụng dưới. “Nghi ngờ quyết định của ta à, ngươi gan lắm Kannazuki. Được, hình phạt cho ngươi sẽ là: trừ khi được ta gọi, thì ngươi lúc nào cũng phải kêu như một con lợn.” “E-Éc.” Không hiểu tại sao Kannazuki lại phản ứng như thể đã quen với chuyện này từ lâu rồi.” Shidou quệt mồ hôi trên mặt. “…Nhưng, Kotori này, Kannazuki cũng có phần đúng ấy chứ…” “Ara, anh trai, từ khi nào mà anh có thể nghe được tiếng lợn kêu vậy? Đúng như mong đợi ở một con lợn mà.” “Đ-Đừng coi thường lợn nhé! Nó là một con vật rất phi thường đấy.” “Em biết. Chúng rất khỏe, và rất thích sự sạch sẽ. Có người còn nói rằng chúng thông minh hơn cả chó đấy. Nên, để tưởng nhớ thuộc hạ Kannazuki yêu quý và ông anh trai Shidou đáng tự hào này, với tất cả lòng kính trọng, em sẽ gọi hai người là lợn. Lợn. Đồ con lợn.” “…Guuu.” Nó nghe không ‘tôn kính’ lắm thì phải. Tuy vậy, Kotori rất hiểu câu hỏi của Kannazuki và nỗi lo lắng của Shidou. Cô chỉ thẳng cây kẹo, và quay về phía màn hình. “Shidou, anh khá may mắn đấy.” “Eh…?” Cậu nhìn về phía màn hình theo Kotori. Cả đống thứ khó hiểu đang nhảy nhót trên màn hình, nhưng - ở góc phải, cậu nhận ra một thứ gì đó khác biệt. Trong trường của cậu, có một chấm nhỏ màu đỏ, và bao quanh nó là rất nhiều chấm vàng. “Màu đỏ là Tinh linh, màu vàng là đội AST.” “…và, cái này thì may mắn ở chỗ nào?” “Nhìn đám AST đi. Thấy không, họ vẫn chưa di chuyển.” “Ahh…hình như vậy.” “Họ đang đợi Tinh linh di chuyển ra ngoài.” “Sao vậy? Họ không tính xông vào à?” Kotori nhún vai. “Anh phải suy nghĩ cho kỹ trước khi nói chứ. Chuột chũi coi bộ còn thông minh hơn anh đấy.” “S-Sao em lại nói thế!” “CR-Units không được tạo ra để chiến đấu ở những khu vực nhỏ hẹp. Mà cho dù nó có rộng hơn, thì vẫn còn rất nhiều vật cản và hành lang hẹp, nên trong một tòa nhà, tính cơ động sẽ giảm đi rất nhiều, chưa kể đến tầm nhìn bị hạn chế nữa.” Kotori búng tay. Màn hình chuyển sang khung cảnh trường học hiện tại. Một cái hố nông xuất hiện ở giữa sân trường, và xung quanh nó, kể cả một phần của ngôi trường, đã bị cắt ngang một cách gọn gẽ. Giống y như khung cảnh mà Shidou đã thấy vài ngày trước. “Sau khi xuất hiện ở sân trường, có vẻ như cô ta đã đi vào trong. Không phải lúc nào cũng may mắn như thế đâu. Giờ anh có thể nói chuyện với Tinh linh mà không bị AST làm phiền rồi.” “…Ồ, hiểu rồi.” Cậu cuối cùng cũng hiểu. Tuy vậy, Shidou nhíu mày, vì Kotori lại làm cậu suy nghĩ đến một vấn đề khác. “Nếu Tinh linh xuất hiện ở bên ngoài, thì anh sẽ tiếp cận như thế nào đây?” “Đợi cho đám AST bị hạ gục, hoặc nhảy vào giữa trận chiến, đại loại vậy.” “…” Và cậu ta cảm thấy biết ơn tình huống này hơn. “Nn, nên nhanh thôi. –Shidou, cậu vẫn còn giữ hệ thống liên lạc chứ?” “À, vâng.” Cậu chạm vào tai phải. Nó vẫn còn ở đó. “Được rồi. Camera sẽ luôn theo sát cậu, nên nếu có khó khăn thì cố làm một dấu hiệu gì đó, và gõ vào tai nghe hai lần nhé.” “Mm…hiểu rồi. Nhưng…” Shidou nheo mắt lại, và nhìn về phía Kotori với Reine. Từ những buổi luyện tập mà cậu đã trải qua, cậu tin chắc rằng họ cực kỳ vô dụng trong những chuyện như thế này. Kotori mỉm cười, có lẽ là do cô đã đoán ra được những gì mà cậu đang nghĩ. “Anh đừng lo. Có rất nhiều người đáng tin cậy ở <Franxinus>.” “T-Thật không?” Shidou hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, và Kotori đứng bật dậy, vung áo khoác ra. “Chúng ta có,” Và cô hăng hái chỉ vào từng người đang ngồi ở dưới. “5 lần kinh nghiệm trong việc kết hôn, Bậc Thầy Tình Cảm ●<{{Furigana|Đã Nghỉ hưu|Trắc trở Tình duyên}}> Kawagoe!” “Nghĩ là ông ấy đã ly dị 4 lần rồi!” “Nổi tiếng với những người đàn bà Philippines ở cửa hàng vào ban đêm, <Ông chủ> Mikimoto!” “Hình như ông ấy nổi tiếng vì tiền mà nhỉ!?” “Tình địch của cô ấy luôn gặp phải bất hạnh. Người phụ nữ lúc 2 giờ●<{{Furigana|Hình nhân|Thích đóng đinh}}> Shiizaki.” “Chắc chắn là cô ấy đã bị nguyền rồi!” “Người đàn ông với một trăm cô dâu,●<{{Furigana|Kẻ du hành xuyên không gian|Phá hủy●không gian}}> Nakatsugawa.” “Chắc phải có cô nào đó thuộc chiều không gian thứ ba nhỉ!?” “Vì tình yêu sâu đậm của cô, mà tòa không cho phép cô đứng gần người yêu của mình trong bán kính 500m,●<Người đang trong giai đoạn thử thách> Minowa!” “Tại sao chỉ toàn là những con người như thế này ở đây vậy!” “Tài năng của họ là hoàn toàn có thật!” Kotori lầm bầm ở dưới chỗ của mình. “N-Ngay cả khi em nói thế…” “Sao cũng được, nhanh biến đi. Nếu mà Tinh linh bước ra thì đám AST sẽ bu quanh chỗ đó đấy.” Shidou bắt đầu phàn nàn, và Kotori nhanh chóng ‘tặng’ cậu một cú đá vào mông. “…Au, e-em…” “Đừng lo. Nếu là anh thì, có chết 1 hay 2 lần cũng không sao đâu. Anh có thể chơi lại mà.” “Đừng đùa với anh, trông anh giống thợ sửa ống nước<ref group="1D">Thợ sửa ống nước trong game [http://en.wikipedia.org/wiki/Mario Mario].</ref> lắm à?” “Mamma Mia<ref group="1D">Mamma Mia là câu cửa miệng của Mario.</ref>. Tin tưởng em gái thì sẽ được hạnh phúc đấy, anh biết không?” “Anh không muốn nghe điều đó từ một đứa em gái không biết nghe lời anh trai mình.” Shidou thở dài, và ngoan ngoãn bước đến cái cửa. “Chúc may mắn.” “Ừm.” Cậu vẫy tay với Kotori, người đang giơ ngón cái lên để chúc cậu may mắn. Tim của Shidou vẫn đang đập thình thịch, nhưng – cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tiêu diệt họ, làm họ có tình cảm với mình, hay là giải cứu thế giới. Cậu không quan tâm. Chỉ đơn giản là, cậu muốn nói chuyện với cô ấy một lần nữa. <br><br><br> Thiết bị vận chuyển đặt ở tầng dưới của <Fraxinus> có thể dịch chuyển hoặc tiếp nhận mọi thứ, miễn là thứ đó không bị cản bởi bất kỳ vật gì. Cậu cảm thấy như bị say sóng khi lần đầu được dịch chuyển bởi thứ đó, nhưng giờ thì cậu (hình như) đã quen với nó. Sau khi nhận thấy mình đang đứng ở trường học, Shidou khẽ lắc đầu. “Giờ thì, mình nên làm gì trước—” Cậu đột nhiên ngừng lại. Vì, giống như một trò đùa tai ác, bức tường trước mặc Shidou đã bị xẻ ra làm hai, và cậu đang nhìn xuyên qua nói. “Không thể tin được…” “<i>Tốt, hãy vào bằng lối đó đi.</i>” Cậu nghe thấy giọng Kotori từ hệ thống liên lạc. “…Hiểu rồi.” Shidou lầm bầm, và bước vào bên trong. Nếu chần chừ ở đây, thì Tinh linh đó có thể sẽ đi lang thang ra ngoài. Hoặc, cậu sẽ bị đội AST phát hiện, và đưa vào diện ‘cần bảo vệ’. <i>“Nhanh chân lên. Tín hiệu phát ra cách chỗ này ba tầng lầu, ở phòng học thứ tư.”</i> “Đã rõ…” Shidou hít một hơi thật sâu, và phóng thật nhanh lên cầu thang. Cậu ta đến đó trong vòng chưa đầy một phút. Tim cậu đang đập như điên khi nghĩ đến Tinh linh đang đứng trong đó. “Eh—đây là, lớp 2-4. Chẳng phải là lớp của anh sao?” “<i>Ara, thế à? Càng tiện chứ sao. Giờ anh đã có lợi thế sân nhà rồi đấy.</i>” Nói thì nói thế, nhưng cậu ta chỉ mới vừa nhập học, nên cũng không thể nói rằng cậu đã quen với nơi này được. Dù sao thì, cậu phải nói chuyện với cô trước khi cô kịp làm một cái gì đó. “…Ồ, chào cậu. Cậu đang làm gì ở đây thế?” Cậu lặp đi lặp lại câu nói đó hàng trăm lần trong đầu. Và rồi, Shidou mở cánh cửa lớp học ra. Căn phòng nhuộm màu đỏ rực của nắng. “—” Trong chốc lát. Cậu quên sạch những gì mình định nói. “Ah—” Dãy thứ tư, bàn hai, kế cửa sổ - ngay trên bàn của Shidou, cô gái với mái tóc đen dài và bộ trang phục kỳ lạ bao quanh cơ thể đó đang ngồi chống chân trước mặt cậu. Cô hững hờ nhìn tấm bảng. Đôi mắt khép hờ của cô, sáng lấp lánh, nhưng chất chứa đầy phiền muộn. Ánh sáng chiếu khắp nửa người của cô. Ai cũng có thể bị cô ấy hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy vậy, khung cảnh gần như hoàn hảo đó ngay lập tức bị phá vỡ. “—Ưm?” Cảm thấy sự hiện diện của cậu, cô mở to đôi mắt và nhìn về phía Shidou. “…! N-Này—” Shidou cố gắng để lấy lại bình tĩnh, cậu giơ tay lên… hoặc đúng hơn, cậu có ý định giơ tay lên. —Vụt. Cậu ta nghĩ cô ấy chỉ đơn thuần vẫy tay chào, nhưng một luồng sáng màu đen bay xẹt qua mặt cậu. Ngay lập tức, cánh cửa phòng học, và cánh cửa sổ đối diện bên hành lang đổ sập xuống. “…!?” Shidou không dám nhúc nhích. Cậu khẽ đưa tay lên má, dòng máu chảy dọc theo ngón tay của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể đứng mãi như thế. “<i>Shidou!</i>” Kotori la một tiếng như muốn làm rách cả màng nhĩ của cậu. Cô gái, với nét mặt u buồn, vung cánh tay lên. Trong lòng bàn tay của cô ấy là những quả cầu màu đen lấp lánh. “Chờ đ…” Cậu ta nhanh chóng núp vào một bức tường gần đó. Trong chốc lát, những tia sáng bắn liên tục vào chỗ Shidou vừa đứng. Chúng dễ dàng xuyên thủng bức tường của trường học và bay ra ngoài. Dù vậy, những tia sáng vẫn tiếp tục bắn ra. “C-Chờ đã. Mình không phải là kẻ địch.” Shidou vội nói. Có vẻ như cô ấy đã nghe cậu, khi mà những tia sáng đã ngừng bắn ra. “…Hộc, mình có thể vào được không…?” “<i>Em thấy cô ta không chuẩn bị sẵn sàng để tấn công. Nếu muốn, cô ta có thể thổi tung cả chỗ đó cùng với Shidou. Mặt khác, cù cưa ở đây không tốt. Anh vào đi.</i>” Cái camera chắc cũng đã ở bên trong. Cậu nuốt nước bọt, và bước vào lớp. “…” Cô nhìn Shidou như thể đang thăm dò cậu, với ánh nhìn đầy nghi ngờ và thận trọng. “B-Bình tĩnh nào—” Cậu chậm rãi bước vào, giơ hai tay lên để chứng minh rằng mình không có ý định xấu. Tuy vậy, “—Đứng lại.” Phần sàn nhà ngay sát chân của Shidou bị cắt ra bởi một tia sáng, cùng với giọng nói lạnh lùng của cô. Cậu vội vàng rụt người lại. “…” “Ngươi là ai?” “…Ahh, mình là—” “<i>Chờ chút.</i>” Không hiểu tại sao, Kotori lại không cho cậu trả lời. <br><br><br> Màn hình ở khoang chính của <Fraxinus> đang hiển thị bức hình của Tinh linh – người đang mặc một bộ váy làm từ những tia sáng đó. Khuôn mặt quyến rũ, được tô điểm với cái nhìn sắc bén đang hướng về bên phải camera – hướng về phía Shidou. Bao quanh cô là rất nhiều thông số về ‘mức độ tình cảm’. Reine đang phân tích các con số thể hiện tâm trạng của cô ấy. Khung thoại thể hiện cuộc nói chuyện của hai người hiện lên ở dưới màn hình nhờ vào hệ thống AI trong <Fraxinus>. Nó giống hệt như trò chơi mà Shidou dùng để luyện tập. [[Image:DAL_v01_171.jpg|thumb]] Vài thành viên được lựa chọn đang chăm chú vào màn hình gal game khổng lồ đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đó quả là một khung cảnh kỳ dị. Và rồi – Kotori đột nhiên nhíu mày. “<i>Ngươi là ai.</i>” Khi Tinh linh đó hỏi Shidou, khung hình bỗng rung nhẹ với một tiếng *beep*. “Đ-Đây là—” Một cửa sổ mới xuất hiện giữa màn hình trong sự bối rối của một số người. <br><br> <b>① “Mình là Itsuka Shidou, và mình đến đây để giúp cậu!”</b> <b>② “Mình chỉ vô tình đến đây thôi, đừng giết mình.”</b> <b>③ “Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ.”</b> “Các lựa chọn—” Kotori ngậm chặt cây kẹo mút trong miệng. Realizer phân tích mà Reine dùng , cùng với hệ thống AI của <Fraxinus>, đã dò ra những thay đổi ở nhịp tim, hay sóng não của Tinh linh, và nhanh chóng hiển thị những câu trả lời phù hợp nhất. Thời gian đếm ngược chính là giới hạn trước khi tâm trạng của Tinh linh trở nên xấu đi. Nói cách khác, lựa chọn đúng sẽ giúp họ có được cảm tình của Tinh linh. Nhưng nếu ngược lại, thì— Kotori nhanh chóng kéo cái mic lại gần, và ngăn không cho Shidou trả lời. “Đợi đã.” “<i>—?</i>” Shidou nghe thấy tiếng thì thầm trong tai mình. Cậu đang tự hỏi tại sao Kotori lại ngăn mình lại. Họ không thể để Tinh linh chờ mãi được. Kotori ra lệnh cho các thành viên ở dưới. “Hãy chọn lựa chọn mà mọi người nghĩ là tốt nhất. Trong 5 giây.” Tất cả bọn họ cùng lúc nhấn vào bàn phím trước mặt họ. Kết quả ngay lập tức hiện ra trên màn hình. Lựa chọn nhiều nhất là – số ③. “—Có vẻ như chúng ra có cùng quan điểm rồi.” Kotori nói, và những thành viên phía dưới gật đầu đồng tình. “Nhìn thoáng qua thì ① có vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhưng do đối phương đã nghi ngờ chúng ta có thể là kẻ thù, nên nếu nói như thế thì chỉ làm tăng sự nghi ngờ hơn. Và nó cũng nghe tởm lợm vãi ra.” Kannazuki đứng nghiêm nói. “…② thì khỏi bàn rồi. Nếu cậu ta may mắt thoát ra được, thì cuộc trò chuyện cũng kết thúc.” Reine tiếp lời. “Đúng vậy. Vậy nên ③ là câu trả lời logic nhất, và nếu thành công thì chúng ta có thể chủ động điều chỉnh cuộc đối thoại này nữa.” Kotori khẽ gật đầu, và kéo cái mic lại gần một lần nữa. <br><br><br> “…N-Này, ngươi vừa mới nói gì thế…” Shidou đang ở trong một bầu không khí không lấy làm gì dễ chịu, do cậu đột nhiên ngừng nói khi đang đối mặt với cô ấy. “…Một lần nữa, ngươi là ai?” Cô gái hỏi lại một lần nữa với ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm. Và, cuối cùng thì cậu cũng nghe được tiếng của Kotori. “<i>Shidou. Anh nghe rõ không? Hãy lặp lại chính xác những gì em sắp nói.</i>” “Đ-Được.” “—<i>Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ.<,i>” “—Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu chứ. …Cái…” Khuôn mặt Shidou trắng bệch khi nghe thấy những gì mình vừa nói. “E-Em bắt anh nói cái gì thế…” Tuy vậy, mọi chuyện đã quá muộn. Cô ấy trông cực kỳ tức giận, và lần này cô giơ cả hai tay lên, tạo ra nhiều quả cầu ánh sáng khác. “…” Cậu nhanh chóng nhào người sang bên phải. Một quả cầu ánh sáng màu đen bay vụt qua chỗ Shidou vừa đứng. Nó tạo ra một cái hố khổng lồ, xuyên thủng vài tầng lầu. “…Uwaa…” “<i>Ehh, kỳ vậy.</i>” “Em đang nói cái quái gì vậy…, em muốn giết anh à…?” Trước sự lúng túng của Kotori, Shidou chỉ còn biết ôm đầu, nhổm người dậy. Và rồi— Cô gái đang ngồi trên bàn của Shidou nói. “Lần cuối. Nếu ngươi không trả lời, thì ta sẽ coi ngươi là kẻ thù.” Cậu luống cuống trả lời. “M-Mình là Itsuka Shidou! Là một học sinh ở đây! Tớ không có ý gì xấu cả!” “…” Shidou vừa nói vừa giơ hai tay lên. Cô gái nhảy xuống bàn, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. “—Đứng yên đó. Hiện giờ, ngươi đang nằm trong phạm vi tấn công của ta.” “…” Shidou đứng yên, gật đầu, để cho cô ấy biết rằng mình đã hiểu. Chầm chậm, cô tiến lại gần cậu ta. “…Nn?” Cô liếc nhìn khuôn mặt cậu, và ‘Ưn?’, nhíu mày. “Này, hình như chúng ta đã gặp nhau rồi thì phải…?” “Ah…ahh, mùng mười tháng này, trong thành phố—nếu mình nhớ không nhầm.” “A.” Cô vỗ tay, như thể đã nhớ ra được điều đó. “Nhớ rồi. Ngươi là kẻ đã nói toàn những thứ kỳ lạ.” Shidou cảm thấy bớt lo một chút, khi ánh mắt cô ấy dịu lại. Tuy vậy, “Ư…!?” Shidou bị túm tóc, và bị bắt ngẩng mặt lên. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu. “…Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã nói là không có ý định làm hại ta. Hừm—tính lừa ta à. Ngươi đang âm mưu điều gì? Ngươi tính tấn công từ phía sau khi ta mất cảnh giác à?” “…” Shidou nhướn mày, nghiến chặt hàm răng của mình. Không phải vì cậu sợ. Cô ấy không tin vào lời nói của cậu. Bởi vì hoàn cảnh không cho phép cô tin vào điều đó. Và cậu không chịu được. “—Không phải ai…” Shidou buộc miệng nói. “…cũng muốn giết cậu.” “…” Với đôi mắt mở to, cô buông tay ra, nhìn Shidou với vẻ ngờ vực, rồi khẽ nhếch môi. “…Vậy à?” “À ừm, đúng vậy.” “Những người mà ta đã gặp, tất cả đều muốn ta chết.” “Không…không có chuyện đó đâu.” “…” Cô gái đó rụt tay lại mà không nói gì. Cô nheo mắt lại, bĩu môi – có vẻ như cô vẫn không tin những gì Shidou đang nói. “…Vậy, để ta hỏi. Nếu ngươi không có ý định giết ta, vậy ngươi đến đây để làm gì?” “Ừ thì, là, ừmm.” “<i>Shidou</i>” Giọng Kotori vang lên khi Shidou sắp bắt đầu lắp bắp. <br><br><br> “—Một lựa chọn khác nữa à.” Kotori liếm môi, và nhìn vào những lựa chọn xuất hiện trên màn hình.” <b>①“Dĩ nhiên là để gặp cậu rồi.”</b> <b>②“Sao cũng được, nó đâu có quan trọng đâu.”</b> <b>③“Chỉ là tình cờ thôi.”</b> Các thành viên nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình. ① được nhiều người chọn nhất. “Ừm, ② khó có thể đúng được, nhất là sau lựa chọn trước.—Shidou, anh chỉ cần nói là mình đến để gặp cô ta đi.” Kotori nói vào cái mic, và trên màn hình là cảnh Shidou đang mở miệng nói. “<i>Đ-Để gặp cậu thôi.</i>” Cô ấy trông có vẻ khó hiểu. “<i>Gặp ta? Để làm gì?</i>” Lúc này, lại có ba lựa chọn xuất hiện trên màn hình. <b>①“Mình cảm thấy hơi tò mò.”</b> <b>②“Chúng ta yêu nhau đi.”</b> <b>③“Tớ có vài thứ muốn hỏi cậu.”</b> “Nn…chọn cái nào đây.” Kotori xoa xoa cằm, và cô thấy ② được chọn làm câu trả lời. “Chỉ huy, tấn công trực tiếp vẫn hơn. Hãy cho cô ta thấy cậu ấy đàn ông đến mức nào.” “Nếu không nói rõ ra thì cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được đâu.” Từ bên dưới, giọng của mọi người thi nhau vang lên. “Hmm.” Kotori bắt chéo chân lại. “Ừm, chắc là nó cũng ổn. Nếu dùng ① hay ③ thì có thể chúng ta sẽ gặp thêm một câu hỏi khác. –Shidou, chọn ②, chúng ta yêu nhau đi.” Cô ra lệnh cho cậu. Shidou chợt rùng mình. <br><br><br> “À…này, cậu biết đấy.” Shidou do dự, mắt của cậu mờ đi. “Ngươi không nói được à? Hay là ngươi không có lý do? Hay là nó—” Cô ấy lại có vẻ nguy hiểm. Shidou nhanh chóng dứt điểm. “C-Chúng ta…yêu nhau đi?” “…” Ngay lập tức, cô ấy vẫy tay theo hình chữ thập. Và cùng lúc đó, một lưỡi kiếm gió bay vụt qua đầu cậu—xuyên qua bức tường lớp học và bay thẳng ra ngoài. Vài sợi tóc của Shidou vẫn còn lơ lửng trong không khí. “Uwaa…!?” “…Ta không muốn nghe trò đùa của ngươi.” Cô ấy nói, với vẻ mặt cực kỳ ảo não. “…” Cậu nuốt nước bọt. Lúc đó, tim cậu đập nhanh hơn, và nỗi sợ của cậu như hoàn toàn biến mất. Nét mặt đó đã làm Shidou cảm thấy tuyệt vọng. Một người không tin rằng mình có thể yêu, một người đã hoàn toàn mất lòng tin vào thế giới. Shidou nói với giọng khàn khàn. “Mình đến đây…, để…nói chuyện với cậu.” Cô nhướng mày, có vẻ như cô không hiểu cậu đang nói gì. “…Ý gì đây?” “Chỉ vậy thôi. Mình, chỉ muốn, nói chuyện. Mình không quan tâm chúng ta sẽ nói về cái gì. Cho dù cậu không thích và lờ mình đi thì cũng không sao. Nhưng, mình muốn cậu biết một điều. Mình sẽ—” “<i>Shidou, bình tĩnh.</i>” Kotori lên tiếng như để cảnh báo. Tuy vậy, Shidou không thể ngừng lại được. Trước giờ chưa từng có ai vươn tay ra để đón lấy cô ấy. Chỉ cần một câu nói thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng vẫn chưa ai làm điều đó. Shidou vẫn còn có bố mẹ và Kotori. Nhưng, cô ấy thì không có một ai cả. Vì vậy—cậu phải nói. “Tớ sẽ—không chối bỏ sự tồn tại của cậu.” Shidou nặng nề nói, như thể cậu đang đánh vần từng chữ. “…” Cô ấy nhướng mà, cố né tránh ánh nhìn của Shidou. Và, một lúc sau, cô khẽ mở miệng. “…shidou. Ngươi nói ngươi tên là shidou?” “—Ừm.” “Ngươi sẽ chấp nhận sự tồn tại của ta chứ?” “Đúng vậy.” “Chắc không?” “Chắc.” “Chắc không, chắc không?” “Chắc, chắc, rất chắc.” Shidou trả lời không chút chần chừ, khiến cô ấy vò vò mái tóc, khịt mũi, sau đó quay mặt đi chỗ khác. “—Hừm.” Cô khoanh tay lại, trông như sắp chế nhạo cậu. “Ngươi đang tính lừa ai thế, baaka baaka<ref group="1D">Baka nghĩa là đồ ngốc</ref>.” “Đã bảo rồi, tớ sẽ—” “…Nhưng mà, ngươi biết đấy.” Cô ấy nói, kèm theo một cử chỉ rất phức tạp. “Ta không biết ngươi là người như thế nào, nhưng ngươi là người đầu tiên chịu nói chuyện đàng hoàng với ta. …Có thể cho ta biết thêm nhiều điều về thế giới này, ngươi cũng có thể hữu dụng đấy.” Cô ấy lại khụt khịt mũi. “…H-Hả?” “Ta nói là ta sẽ không ngại nói chuyện với ngươi. Nhưng là chỉ để lấy thêm thông tin thôi. Mm, đúng, rất quan trọng. Thông tin rất rất là quan trọng.” Cô ấy trông có vẻ – một chút, chỉ một chút – dịu dàng hơn. “V-Vậy à…” Shidou gãi gãi đầu. Điều này…ừm, lúc này thì, việc tiếp cận với Tinh linh xem như đã thành công. Giọng của Kotori lại vang lên trong lúc Shidou đang đứng bối rối. “—<i>Giỏi lắm. Tiếp tục phát huy nhé.</i>” “N-Này…” Và rồi, cô ấy chậm rãi sải chân vòng quanh lớp học. “Nhưng, nếu ngươi có bất kỳ hành động gì làm ta nghi ngờ, thì cứ xác định là ngươi sẽ có thêm một lỗ thông gió trên người nhé.” “…Ừm. Mình hiểu rồi.” Cô gái tiếp tục bước đi sau khi nghe cậu nói. “shidou.” “G-Gì vậy?” “—Ta muốn hỏi. Chỗ này để làm gì vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy một nơi như thế này.” Cô đá vào cái bàn học xiêu vẹo trước mặt mình. “Ơ…à, đây là trường học—một phòng học, ừm, một nơi mà những người cùng tuổi như mình đến để học tập và rèn luyện. Chúng mình ngồi vào những cái bàn, như thế này.” “Cái gì!?” Cô mở to mắt, ngạc nhiên. “Chỗ này chứa đầy con người à? Đừng đùa chứ. Gần 40 người đấy.” “Sự thật đấy.” Cậu gãi gãi má. Khi cô xuất hiện, chuông báo động chắc đã reo từ đời nào rồi. Những người cô ấy từng thấy chắc chỉ có đội AST. Và họ chắc cũng không đông lắm. “Này—” Khi sắp gọi tên cô ấy, Shidou chợt im bặt. “Nu?” Cô ấy nhăn mày, chắc là do thấy thái độ của cậu ta. Và, cô chống cằm, như đang suy nghĩ về cái gì đó. Một lúc sau, cô gật gật đầu, rồi ngồi xuống một cái ghế gần đó. “shidou.—Ngươi muốn gọi ta là gì?” “…Hả?” Cậu ta vẫn chưa hiểu cô ấy muốn nói gì. “Hừm” Cô ấy khoanh tay lại, và nói với giọng ngạo mạn. “Cho ta cái tên.” “…” Im lặng —Đùa ààààààààààà!! Shidou như muốn khóc thét lên. “M-Mình!?” “Ừ. Dù gì thì ta cũng không có ý định nói chuyện với ai khác. Không sao đâu.” <br><br><br> “Uwahh, rắc rối lớn rồi.” Kotori, ngồi trên ghế thuyền trưởng, xoa xoa mặt. “…Hmm, nên làm gì đây?” Reine chỉ khẽ gật đầu. Khoang tàu yên ắng đến lạ thường. Và không có gì xuất hiện trên màn hình cả. Nếu hệ thống AI lựa chọn ngẫu nhiên một cái tên, thì sẽ có quá nhiều khả năng. “Bình tĩnh Shidou. Đừng vội nói gì cả.” Kotori đứng dậy, và lên giọng với các thành viên ở dưới. “Mọi người! Nhanh chóng nghĩ một cái tên và gửi lên đây nào.” Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn màn hình. Có vẻ như một vài người đã gửi tên lên đó. “Ahem…Kawagoe! Misako này, đây không phải là cái tên của một trong những người vợ cũ của ông à?” “X-Xin lỗi. Tôi không thể nghĩ đến ai khác…” Ở cuối phòng, một người đàn ông vội vàng nói xin lỗi. “…Xì, để xem…Urarakane? Kimimoto, ông đánh vần từ này như thế nào?” “Kurarabell!” “Ông không được phép có con từ đây đến cuối đời.” Cô chỉ vào người đàn ông vừa mới lên tiếng. “Không sao. Đứa con lớn nhất của tôi cũng đang học tiểu học rồi.” “Lớn nhất?” “Vâng! Tôi có 3 đứa con.” “Và nhân tiện, tên chúng là gì?” “Từ lớn đến bé là, Pureblue, Fullmonty, Seraphim.” “Đổi tên mấy đứa bé ngay trong tuần này. Và chuyển trường cho tụi nó ngay.” “Có cần thiết phải làm quá lên như thế không!?” “Ông phải cảm thấy tội nghiệp những đứa trẻ với cái tên kỳ dị đó chứ, lão hói.” “Có sao đâu! Bây giờ ai cũng như thế mà!” <nowiki>*Cạch cạch*</nowiki>, một tiếng gõ lớn chợt vang lên. Shidou chắc đang gõ vào hệ thống liên lạc. Trên mà hình, cô gái đang khoanh tay lại, và nhịp nhịp một cách thiếu kiên nhẫn. Kotori liếc nhìn lại màn hình. Chẳng có gì hữu dụng cả. <nowiki>*Haaa*</nowiki>, cô thở dài, lắc đầu thất vọng. Cấp dưới của cô chẳng có chút tinh ý gì cả. Kotori cảm nhận vẻ đẹp của cô gái đó. Thứ hợp với cô ta…chắc là một thứ gì đó cổ xưa…tao nhã và tinh khiết. Phải, như là— “Tome.” “<i>Tome! Mình sẽ gọi cậu là Tome nhé!</i>” Đèn báo động đỏ chợt sáng lên, kèm theo tiếng *Bíp! Bíp!*. “Màu xanh, không hài lòng!” Một thuyền viên vừa la lên, trông có vẻ lo lắng. Lúc đó, chỉ số tình cảm trên màn hình đang giảm liên tục. Và, *xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!*, những quả cầu ánh sáng liên tiếp bắn vào trước mũi chân của Shidou như súng máy. “<i>Nuwahhhhhhhh!?</i>” “…Kotori?” Reine lên tiếng hỏi. “Hở? Lạ thật. Tôi tưởng cái tên đó là một cái tên khá hay đấy chứ.” <br><br><br> “…Không hiểu tại sao, nhưng ta có cảm giác ngươi đang biến ta thành trò đùa.” Gân trán cô bắt đầu nổi lên “…!X-Xin lỗi…chờ tí nhé.” Nghĩ kỹ thì, ‘Tome’ là một cái tên không phù hợp một chút nào. Khi nhìn thấy đám khói dưới chân mình, Shidou thầm chửi cho cái sự ngắn nghĩ của mình. Xin lỗi những phụ nữ lớn tuổi trên nước Nhật, nhưng đây hoàn toàn là một cái tên không phù hợp cho một cô gái ở thời này. Hơn nữa, Shidou không hề đoán được rằng mình lại đột ngột biến thành cha đỡ đầu như thế này. Dù cố bình tĩnh lại, nhưng cậu chỉ thấy được đầu mình đang ong ong. Cậu không thể nghĩ ra một cái tên cho con gái ngay lúc này được. Tên, tên, tên…cậu lướt qua những cái tên mà cậu ta từng biết. Nhưng cậu không có nhiều thời gian. Cô ấy đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng. “——To-Tohka.” Shidou nói một cách khó khăn. “Ưm?” “N-Nó…thế nào?” “…” Im lặng. “Ừm. Ít ra thì nó nghe hay hơn cái tên Tome.” Shidou gãi gãi đầu, miệng cười méo xệch. Tuy vậy…cậu cảm thấy hơi hối hận. Một cái tên quá đơn giản. Dù sao thì, họ đã gặp nhau lần đầu vào ngày <i>10</i><ref group="1D">Tohka/Touka/Tooka là phát âm của cả 2 từ 十香 và 十日, đều có nghĩa là ngày 10 của tháng đó</ref> tháng Tư mà. “…Mình đang làm gì vậy trời…” “Ngươi nói gì thế?” “À, không, không có gì…” Cậu vẫy vẫy tay. Cô ấy trông hơi tò mò, nhưng cô không hỏi thêm nữa. “Vậy—Tohka viết như thế nào?” “À, nó giống như—” Cậu bước lên bảng, cầm một mẩu phấn và viết “十香”. “Hmm.” Cô ấy gật gật đầu, và thử làm theo những gì cậu vừa làm. “Này, nếu không dùng phấn thì chữ nó sẽ…” Cậu chợt dừng lại. Phần bảng mà cô ấy chạm vào dần biến mất, và chỉ còn lại hình khắc của chữ十香. “Gì thế?” “…Không có gì.” “Hiểu rồi.” Cô lại gật gật đầu, mắt chăm chú nhìn những nét chữ mình vừa ‘viết’. “shidou.” “G-Gì thế?” “Tohka.” “Eh?” “Tohka. Là tên của ta. Thật tuyệt vời, phải không.” “A, à…” Cậu cảm thấy hơi…xấu hổ. Theo nhiều nghĩa. Cậu từ từ đảo ánh nhìn của mình đi nơi khác. Tuy vậy, cô ấy – Tohka vẫn tiếp tục nói. “shidou.” …Ngay cả một tên ngốc như cậu cũng hiểu cô ấy muốn gì. “To-Tohka…” Shidou gọi tên cô, và cô nở một nụ cười thỏa mãn. “…” Tim cậu đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tohka cười. Và rồi, ngay lúc đó, “—…?” Có một tiếng nổ lớn, và ngôi trường đột nhiên rung lắc dữ dội. Shidou nhanh chóng lấy tay che đầu. “C-Cái quái gì…!?” “<i>Shidou, nằm xuống.</i>” Kotori hét lên. “Eh…?” “<i>Nhanh lên.</i>” Tuy không hiểu tại sao, nhưng cậu cũng nhanh chóng nằm rạp xuống sàn. Ngay lập tức, *tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch*, tất cả cửa sổ vỡ ra, và vô số những lỗ đạn xuất hiện trên bức tường ở sau lưng. Nó giống như cảnh thanh trừng của một băng mafia nào đó. “C-Cái quái…!” “<i>Nó giống như một đợt tấn công từ bên ngoài. Chắc là để buộc Tinh linh ra.—À, hoặc là họ đang cố đánh sụp trường, để Tinh linh không còn chỗ trốn nữa.</i>” “Wha…, nó nghe…vô lý quá…!” “—<i>Việc này nằm ngoài dự đoán. Không ngờ họ lại có một kế hoạch táo bạo như vậy.</i>” Shidou ngẩng mặt lên. Nét mặt của Tohka giống như lúc cậu mới gặp cô ấy. Cô liếc nhìn ra ngoài. Có thể hơi thừa, nhưng những viên đạn đó không có tác dụng với cô, ngay cả những mảnh gạch vụ hay kính vỡ cũng không thể chạm vào cô. Nhưng, nỗi buồn khổ tột cùng đang hiện trên mặt của cô. “—Tohka!” Shidou la lên trong vô thức. “…” Tohka hướng ánh nhìn về phía cậu. Dù bên ngoài vẫn đang xả đạn xối xả, nhưng cuộc tấn công này như dừng lại ở lớp 2-4 trong giây lát. Cậu đứng dậy, sẵn sàng chờ đợi cuộc tấn công. Còn Tohka chỉ buồn bã cúi đầu. “Chạy đi shidou. Nếu ngươi ở đây, đồng loại của ngươi sẽ giết ngươi đấy.” “…” Shidou nuốt nước bọt, không biết nói gì. Rõ ràng là cậu phải chạy. Nhưng— “Có hai lựa chọn. Ở, hoặc đi.” Cậu nghe thấy tiếng của Kotori. Sau một chút do dự, “…Sao anh có thể chạy được chứ…” “<i>Ngốc thật.</i>” “Ừ đấy, thì sao.” “<i>Đó là một lời khen đấy. —Em sẽ cho anh một lời khuyên. Đứng càng gần Tinh linh càng tốt, nếu anh chưa muốn chết.</i>” “…Được rồi.” Cậu ấy ngồi thẳng xuống, ngay trước chân của Tohka. “Huh—?” Tohka mở to mắt. “Ngươi làm gì thế? Mau—” “Mình biết…! Nhưng giờ là lúc để chúng ta nói chuyện. Cậu không cần phải lo về mấy thứ này.—Cậu muốn biết thêm về thế giới này ư? Nếu cậu hỏi những gì mình biết, thì mình sẽ trả lời hết tất cả, dù nó có nhiều đến mức nào đi nữa.” “…!” Tohka, với vẻ mặt ngạc nhiên, ngồi xuống, và đối diện với Shidou.
Summary:
Please note that all contributions to Baka-Tsuki are considered to be released under the TLG Translation Common Agreement v.0.4.1 (see
Baka-Tsuki:Copyrights
for details). If you do not want your writing to be edited mercilessly and redistributed at will, then do not submit it here.
You are also promising us that you wrote this yourself, or copied it from a public domain or similar free resource.
Do not submit copyrighted work without permission!
To protect the wiki against automated edit spam, please solve the following captcha:
Cancel
Editing help
(opens in new window)
Navigation menu
Personal tools
English
Not logged in
Talk
Contributions
Create account
Log in
Namespaces
Page
Discussion
English
Views
Read
Edit
View history
More
Search
Navigation
Charter of Guidance
Project Presentation
Recent Changes
Categories
Quick Links
About Baka-Tsuki
Getting Started
Rules & Guidelines
IRC: #Baka-Tsuki
Discord server
Annex
MAIN PROJECTS
Alternative Languages
Teaser Projects
Web Novel Projects
Audio Novel Project
Network
Forum
Facebook
Twitter
IRC: #Baka-Tsuki
Discord
Youtube
Completed Series
Baka to test to shoukanjuu
Chrome Shelled Regios
Clash of Hexennacht
Cube × Cursed × Curious
Fate/Zero
Hello, Hello and Hello
Hikaru ga Chikyuu ni Itakoro......
Kamisama no Memochou
Kamisu Reina Series
Leviathan of the Covenant
Magika no Kenshi to Basileus
Masou Gakuen HxH
Maou na Ore to Fushihime no Yubiwa
Owari no Chronicle
Seirei Tsukai no Blade Dance
Silver Cross and Draculea
A Simple Survey
Ultimate Antihero
The Zashiki Warashi of Intellectual Village
One-shots
Amaryllis in the Ice Country
(The) Circumstances Leading to Waltraute's Marriage
Gekkou
Iris on Rainy Days
Mimizuku to Yoru no Ou
Tabi ni Deyou, Horobiyuku Sekai no Hate Made
Tada, Sore Dake de Yokattan Desu
The World God Only Knows
Tosho Meikyuu
Up-to-Date (Within 1 Volume)
Heavy Object
Hyouka
I'm a High School Boy and a Bestselling Light Novel author, strangled by my female classmate who is my junior and a voice actress
The Unexplored Summon://Blood-Sign
Toaru Majutsu no Index: Genesis Testament
Regularly Updated
City Series
Kyoukai Senjou no Horizon
Visual Novels
Anniversary no Kuni no Alice
Fate/Stay Night
Tomoyo After
White Album 2
Original Light Novels
Ancient Magic Arc
Dantega
Daybreak on Hyperion
The Longing Of Shiina Ryo
Mother of Learning
The Devil's Spice
Tools
What links here
Related changes
Special pages
Page information