Editing
Date A Live:Tập 9 Chương 8
(section)
Jump to navigation
Jump to search
Warning:
You are not logged in. Your IP address will be publicly visible if you make any edits. If you
log in
or
create an account
, your edits will be attributed to your username, along with other benefits.
Anti-spam check. Do
not
fill this in!
===Phần 2=== “Hửm…….?” Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Natsumi ngửi được một mùi hương lan tỏa trong căn phòng. Cô bé ngay lập tức xác định được nguồn gốc mùi thơm đó. Một phần của bức tường mất đi, và thay vào đó là một cái bàn, trên bàn là bữa ăn sáng được để sẵn. Bữa ăn gồm thịt xông khói, trứng và hai cái bánh mì đi kèm với súp, ngoài ra còn có salad nữa. Món súp vẫn còn nóng đến bốc hơi, còn thịt xông khói vang lên những tiếng *crackle*. Cô nhận ra rằng đây không phải là thức ăn làm sẵn như mọi khi, mà chúng chỉ vừa mới được nấu chín. Dường như một phần của bức tường đã được thiết kế lại để có thể mở ra - đóng lại dễ dàng, và người ta có thể dễ dàng đưa thức ăn vào phòng thông qua lối đó. Hôm qua, cả bữa trưa và bữa tối đều được nhân viên chuẩn bị sẵn thức ăn, trước cả khi Natsumi kịp chú ý. “.............................” Natsumi bước về phía cái bàn. Cô bé hít một hơi thật sâu mùi hương của những món ăn trên đó trước khi rụt rè bốc thức ăn bỏ vô miệng. Vị ngậy, ngon ngọt của mỡ chảy ra từ miếng thịt xông khói, hòa vào vị nhạt của trứng, như tan ra trong miệng Natsumi. Cô bé vỗ nhẹ vào má mình, và *puun**puun*, cô lắc đầu thật mạnh để cưỡng lại sự cám dỗ ấy. “Đm…. sao ngon thế không biết……” (ND: sát nghĩa đó nha bà con @@) Cô bé lẩm bẩm một cách tiếc nuối (???) trong khi vẫn ăn ngon lành. Natsumi dùng miếng bánh, quệt mức lên rồi nhồn đầy họng. Cô liếc nhìn xung quanh căn phòng đang giam giữ mình. Một cái giường, một cái bàn, một cái tivi và hầu hết những thứ cần thiết cho cuộc sống, tất cả đều có đủ. Với lại, thức ăn và kẹo luôn được đặt sẵn trong căn phòng, cô bé không cần phải gặp mặt ai cả. Quả là một nơi sống lý tưởng. Nhưng Natsumi không thể cứ ở mãi nơi này được. Cô bé nghiến răng lại trong khi vuốt lên vết thương trên bụng mình. Cô không thể biết được Shidou và Kotori đang toan tính điều gì, nhưng không khó để suy ra được rằng chắc chắn đó là một điều không hề có lợi cho cô. Có thể họ sẽ dùng cách gì đó để trả thù cô. Và đây chính là bữa ăn để vỗ béo. Nhưng nếu là vậy, họ không có lý do gì để mang tới cho cô bữa ăn ngon như thế này cả. “Tôi sẽ không để cho các người muốn là gì thì làm đâu……..” Vết thương Ellen gây ra cho cô đã gần như được chữa lành. Nếu không có chuyện gì xảy ra, chỉ vài ngày nữa thôi là cô sẽ đủ lành lặn để có thể sử dụng thiên sứ. Và khi đó, những bức tường cách ly này cũng sẽ không khác gì những tờ giấy mỏng. Phải thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Đáng ra Natsumi đã có thể quay về thế giới bên kia của mình, nhưng do dính phải vết thương, cô không thể di chuyển qua lại giữa hai thế giới được nữa…… thời khắc mà cô quay trở lại thế giới bên kia, dường như đã có một lực nào đó tác động, kéo ngược cô trở lại thế giới này. Natsumi không hề muốn dùng tới cách đó tí nào cả, trừ khi có thể. Nếu cô tình cờ có được cơ hội để thoát khỏi đây và bước ra bên ngoài, tuy khả năng này rất thấp, nhưng rất có thể cô sẽ tình cờ đụng mặt wizard tên Ellen đó lần nữa, và lần này, cô ta sẽ ra tay thật sự. Natsumi nghĩ thầm trong đầu: Dù sao thì, ưu tiên hàng đầu ngay lúc này là phải tìm cách chữa lành vết thương thật nhanh và khôi phục lại linh lực. Thế là cô lại bắt đầu nhét thêm thức ăn vào mồm. Và ngay lúc đó Cánh cửa phòng bật mở ra, một vài người bước vào và ngay lập tức bao vây Natsumi lại. “Eh………….” Sự việc bất ngờ này làm cho Natsumi vô cùng ngạc nhiên, một tiếng kêu hốt hoảng vô tình bật ra từ cổ họng cô bé. Cô hoang mang nhìn xung quanh, và ngay lập tức phát hiện ra rằng, đó đều là những người mà cô quen biết. Shidou, Kotori, cả Tohka và Yoshino, những người từng bị cho là giả mạo nữa. Cô đã biết quá rõ Kotori rồi, và cả Tohka nữa. Tohka lúc nào cũng giữ một vẻ tự hào lộ liễu trên gương mặt, trong khi đó, Yoshino thì lúc nào cũng rụt rè, nhưng lại rất thu hút người khác giới. Đó chính là kiểu con gái mà Natsumi ghét. Nhưng đó không phải là vấn đề chính trong lúc này. Những kẻ đang bao vây Natsumi, không hiểu vì lý do gì mà họ lại đeo theo những dây thừng và bao tải rất lớn. “Cái-cái…..cái gì đây?” Bị bốn phía bao vây, Natsumi kêu lên đầy bối rối. Thế là Kotori *pii* chỉ tay về phía cô bé và kêu lên. “Bắt nó!” “””Ooou!!” Ngay lập tức, theo lệnh của Kotori, Shidou, Tohka và cả Yoshino nữa, cả bốn người họ cùng xông vào. ~Bassaa*, một ai đó chụp cái bao tải lên đầu Natsumi từ phía sau, thế là tầm nhìn của cô bé tối đen lại. Tiếp đó, cùng với thời điểm tiếng kêu vọng lại của Kotori đến tai họ, lần này, từ phía trên cái bao tải, lại một ai đó tròng sợi dây thừng vào. Thế là cơ thể của Natsumi đã bị trói ngay đơ. “Hnn! Hnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!” Cô chống cự kịch liệt, nhưng tất cả chỉ vô ích. Tay chân Natsumi đã bị trói chặt bằng sọi dây kia rồi, có muốn cựa quậy cũng không được. Và điều duy nhất cô bé có thể làm trong lúc này là lăn tròn người trên mặt đất như một con hải cẩu không tai vô ý bị sóng biển đánh dạt vào bờ. Rồi một người nào đó bồng cả người cô bé lên. “Hmm… làm gì tiếp theo đây Kotori?” “Mang cô ta qua bên này.” “Umu…. đã rõ~!” Tiếng trò chuyện vang xuyên qua cái bao tải dày cộm, thế rồi Tohka, người đang bưng Natsumi trên tay bắt đầu bước đi. …...mình đang bị đem đi đâu thế này? Từng ý nghĩ kinh khủng bật ra trong tâm trí cô và chạy toán loạn trong não, xuyên qua từng noron thần kinh. Mình sẽ bị ném lên thớt với cái bao tải này ư? Hay chúng chụp mình bằng cái bao này rồi sẽ quẳng vào nồi nấu lẩu? “Tui….tui…. đừng ăn tui mà, nếu không mấy người sẽ bị thủng bụng á!” Thế nhưng Tohka, người đang vác Natsumi không hề có lấy một tí phản ứng gì cả. Cả người cô bé vẫn tiếp tục bị lắc lư theo một nhịp điệu cố định, và nó như nói với Natsumi rằng cô đang ngày càng bị đưa tới gần nồi lẩu hơn. Một khoảng thời gian trôi qua, Natsumi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì phải la hét, dường như sự sống đã bắt đầu rời bỏ cơ thể cô bé mất rồi. Nhưng Tohka đã đột ngột dừng lại, và hạ cái bao chứa Natsumi xuống. Tiếp đó, dây thừng được tháo ra, cái bao cũng bị lôi đi mất. Một ánh sáng nhẹ chiếu vào đôi mắt vừa quen với bóng tối của cô. “Ưm……….” Natsumi đưa tay lên che mặt khỏi nguồn ánh sáng đó, mắt cô dần phục hồi, nhìn rõ cảnh vật hơn….. Và *pokan*, cô bé há hốc mồm ra trước những gì mình đang thấy. “Cái-cái-cái gì thế này………..?” Chổ này không phải là một cái thớt bự, cũng không phải nồi lẩu địa ngục đang sôi. Một ánh sáng nhẹ nhè đang soi sáng căn phòng ấm áp. Gần đó là một cái giường vừa đủ cho một người nằm lên, một hương thơm thoang thoảng phát ra từ đó. Đây quả là một không gian yên tỉnh đến tuyệt vời. Trong khi Natsumi còn đang ngớ người ra, một cô gái trong trang phục y tá đứng cạnh cái giường đã nắm lấy tay cô bé. “Nào nào, chào mừng đã đến với [Salon do Miku], hôm nay là một ngày đặc biệt chỉ dành cho cô thôi đấy.” Nói xong, cô gái đó nở một nụ cười. Đó cũng là một người mà Natsumi biết mặt…. Tên cô ấy là Izayoi Miku, một cô gái rất thích khoe bộ lủng lẳng đầy gợi cảm của mình. Cô ta cũng là một trong những người Natsumi ghét. “Khoan-khan đã nào, cái gì đây………………………” “Cái gì là cái gì hử? Chẳng phải Miku vừa nói rồi sao? Đây là một thẩm mỹ viện. Bọn này phải chăm sóc cho da của bé mới được.” “..............................?” Shidou trả lời một cách rõ ràng, nhưng câu trả lời đó lại càng làm cho Natsumi hiểu lầm nhiều hơn. “Khoan đã, tôi vẫn không hiểu, tại sao………………” Và ngay lúc đó, Natsumi giật mình. Cô ngay lập tức hiểu ra được những gì mà Shidou và mấy người kia đang âm mưu. “Ha………..haha……..hiểu rồi. Các người bắt cóc tôi đến đây, ép tôi phải làm đẹp ở cái nơi này, rồi tất cả sẽ xúm lại cười vào mũi tôi vì cái hình dáng xấu xí mà tôi sẽ bị đắp lên đúng chứ? Ahaha…… sở thích của các người thật là tởm lợm. Muốn làm tôi trở thành một kẻ kinh tởm à…..” “Touu!” “Ui da!” Natsumi đang nói giữa chừng, Kotori cốc lên đầu cô một cái đau điếng. Cô bé ôm lấy đầu mình và bắt đầu rên rỉ. “Sao lại cốc đầu tôi hả?” “Cô nghĩ bọn tôi xấu xa đến vậy ư? Tôi phải làm cho cô thông não. Dù so thì, nằm xuống mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” “Không muốn đâu…….! Tại sao tôi phải làm theo lời cô chứ? Thể nào các người cũng biến tôi thành trò hề cho xem……” “Con nhỏ này……” Kotori thở dài gãi đầu bối rối. Lúc này, Shidou đặt tay lên vai cô. “Nè Natsumi, như thế này thì sao hả? Nội trong hôm nay, bọn mình sẽ dùng mọi cách có thể để cho cậu thấy rằng mình có thể “lột xác” được. Nếu bọn mình thành công, bọn mình sẽ thắng và cậu phải trực tiếp lắng nghe những đều mình muốn nói…. nhưng, nếu sau khi làm xong mà cậu vẫn cho rằng mình chẳng thay đổi tí nào, thì coi như bọn này thua. Và sau đó thì cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu thích.” “........bất cứ điều gì tôi thích? Ý anh là sao hả?” “Xem nào……. nếu bọn mình thật sự thua, cậu có thể đi bất cứ đâu tùy thích.” “.............................!” Natsumi tròn xoe mắt trước những gì Shidou vừa nói. Kotori cũng bất ngờ, cô chọc chọc vào khuỷu tay của Shidou. “Này, Shidou……” “Sao lại không chứ, chúng ta đâu còn cách nào khác đâu….. Thấy sao hả Natsumi, đề nghị không tệ đấy chứ?” “............................” Natsumi nheo mắt lại như muốn nhìn thấu được ý đồ thực sự của Shidou. Dù sao đi nữa, một khi cơ thể được phục hồi, cô hoàn hoàn có thể sử dụng <Haniel> để bó trốn. Tuy nhiên, tới khi nào những tinh linh như Tohka và Yoshino, cũng như Shidou và những người khác còn ở đó, không thể phủ nhận rằng kế hoạch tẩu thoát của cô sẽ khó mà thành công được. Với lại, đó không phải là cơ hội duy nhất mà cô có. Với cái bộ dạng thảm hại như thế này, bất kể mấy người kia có cống gắng đến đâu đi nữa cũng khó mà “lột xác” cho cô được. Những ý nghĩa mâu thuẩn trong đầu cô, rất có thể họ sẽ cười nhạo mình sau khi xong việc, nhưng cô cũng cảm thấy rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để mình có thể trốn thoát. Dù sao thì, đề nghị đó cũng không tồi. “......Hiểu rồi. Tôi đồng ý.” “Được rồi….. vậy thì…. ngay bây giờ, hãy làm theo hướng dẫn của Miku.” “......................” Natsumi nhìn chằm chằm gương mặt của Shidou, nhưng chẳng những cậu không sợ hãi mà còn nhìn lại cô bé. “Nghĩ cho kỹ đi Natsumi.” “.....hử? nghĩ chuyện gì?” “.....về một sự thật, rằng một cô gái có thể “lột xác” mà không cần phải dùng tới thiên sứ của mình.” “..............uh.” Giọng điệu đó cho thấy rằng cô vẫn còn rất tức giận. Natsumi *pui* một cá và ngoảng mặt đi, không thèm nhìn Shidou nữa. “......Được rồi, phiền cậu nhé, Miku.” “Ok ok, cứ để mình lo choooo.” Shidou xoa xoa hai tay mình, rồi đi ra khỏi căn phòng bằng một cánh cửa ở tít đằng xa. Miku quay lại và bắt đầu ngắm nghía cơ thể Natsumi bằng đôi mắt lão luyện của mình. “Được rồi, làm thôi. Vui lòng trút bỏ hết xiêm y cậu đang mặc ^^” Nói xong, Miku bắt đầu tiến tới gần Natsumi, hai bàn tay cô xòe ra nắm lại liên tục như thể đang sờ nắn thứ gì đó. Chẳng hiểu vì sao, Natsumi bắt đầu cảm thấy run sợ trước đôi mắt đang ánh lên lấp lánh của Miku. Đôi mắt đó hoàn toàn khác so với lúc Shidou chưa ra khỏi căn phòng này. “Hả…….không ……..” Natsumi sợ hãi bước thụt lùi lại. Có chết cô cũng không thể cho cô gái mang bộ ngực như con bò sữa (ND: nguyên văn là Holstein, bà con cứ gõ vào google hình ảnh sẽ thấy, khặc khặc) kia xem cái thân thể xác xơ của mình được. Quan trọng hơn, bản năng mách bảo cô bé rằng cơ thể mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng, Kotori đứng phía sau *gaaa* một tiếng và túm chặt lấy vai của Natsumi, làm cô không thể trốn được nữa. “Khoan………” “Thật là, cô vẫn chưa biết lúc nào cần phải bỏ cuộc ư? Im lặng nào.” “Không sao đâu mà, chị sẽ không làm đau bé đâu.” “Kyaaa! Kyaaaa!” Miku thở phì phì trong khi cố lột bộ đồ bệnh nhân của Natsumi ra. Cô bé chống cự, nhưng hoàn toàn vô ích. Chẳng bao lâu sau, cơ thể cô bé lộ ra hoàn toàn. Cô đành nằm úp mặt xuống cái giường ngay phía trước. “Cô-cô đang định là gì tui dzậy hả?” “Ufufu, xin lỗi vì đã làm bé phải sợ. Để xem sau khi qua tay chị bé sẽ trông như thế nào nào.” Miku nói, rồi cô cười nham hiểm và lấy một cái chai để sẵn trên bàn bên cạnh và xịt chất lỏng trong đó lên lưng Natsumi. “Kyaaaaaa! Cô-cô đang làm cái gì vậy hả?” “Coi nào, đừng có chống cự nữa. Chắc chắn đây là loại tinh dầu thơm tốt nhất cô từng biết đấy.” Miku nhẹ nhàng vuốt lên da của Natsumi. “Ah…..afuu…….” Một cảm giác lạ lùng mà chưa lần nào Natsumi cảm nhận được. Một tiếng kêu cũng chưa bao giờ được nghe thấy bật ra từ cổ họng cô. “Ufufu, phê lắm phải hông cưng? Tuy trình chị đây chưa phải chuyên nghiệp, nhưng chị tin là mình đang làm tốt. Thấy đã lắm đúng không? Phải trị chữa trị đúng cách cho làm da của cô mới được.” http://www.baka-tsuki.org/project/images/thumb/b/b8/DAL_09_127.jpg/425px-DAL_09_127.jpg “Dù-dù cô….. có nói vậy đi nữa…….” “Đâu tiên, cô nói cô không hề có niềm tin vào bản thân mình, chắc chắn tôi sẽ không thể thuyết phục được cô thay đổi suy nghĩ nếu không làm thử. Tuy đúng thật là Tohka-san đẹp tự nhiên từ khi mới sinh ra, nhưng vẫn còn rất nhiều cô gái khác trên thế giới này cơ mà. Những người mà cô từng ghen tị với vẽ đẹp của họ đều phải nỗ lực hết sức mình mới có được một vẻ ngoài như thế đấy.” “Bởi vì, dù tôi có cố thế nào đi nữa……..” Đang nói giữa chừng, Natsumi đột nhiên cảm thấy ý thức mình trở nên mơ hồ. Có lẽ do những vất vả từ lâu nay tích tụ lại, hoặc có thể do Miku mát xa quá thoải mái, giất ngủ bất ngờ ập đến với Natsumi. “Tôi…….” Đó là từ cuối cùng mà cô có thể nói được trước khi chìm vào giấc ngủ. “Okê! Xong, xong, xong!” “.................!” Natsumi tỉnh dậy vì tiếng kêu của Miku. Ngay lúc này, những gì cô đang nhìn thấy là cái trần nhà, và cô tự hỏi mình đã đổi tư thế từ lúc nào không biết? Và tuy là có một cái khăn tắm che trên ngực, nhưng Natsumi cũng hơi lúng túng. “Thấy sao hả? Có ấn tượng gì không?” “Eh………...er” Miku hỏi, Natsumi nhẹ nhàng vuốt lên da của mình. Và thế là cô bé tròn xoe mắt. “Chuyện-chuyện này………?” Không thể nào tin được. Làn da khô ráp trước kia giờ đây trở nên mịn màng như da em bé. “Ufufu, ai lần đầu tiên đi thẩm mỹ viện cũng đều ngạc nhiên như vậy. Và tuy là sẽ không duy trì mãi như vậy được, nhưng thật cảm động làm sao, đúng như tôi mong đợi đấy.” “Tuyệt quá…….eh, đây…… đúng là tay của tôi ư?” “Còn phải hỏi nữa à? Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi sang phòng tiếp theo ngay đấy.” “Eh…………?” “Rồi rồi, mặc quần áo vào đi. Và khi mặc xong thì đi đường này.” Và Kotori, người đã ngồi ghế cạnh cửa chờ đợi nãy giờ đứng lên và nói. Và ngẫu nhiên làm sao, bên cạnh cô, Tohka và Yosino cũng đang chìm trong giấc ngủ của họ. Natsumi khoác bộ đồ bệnh nhân lên người, rồi đứng dậy và đi theo hướng cô vừa được chỉ. Cô bước qua cánh cửa, và đi sâu vào trong căn phòng. “Kukuku, chào mừng đến với sào huyệt của Yamai.” “Ngưỡng mộ. Tôi sẽ ca ngợi sự dũng cảm đó.” Khi Natsumi bước vào trong căn phòng đó, cặp song sinh giống hệt nhau chào đón cô bằng một tư thế gợi cảm. Một bằng một cái nhìn lặng lẽ, Natsumi liếc trộm Kaguya mảnh mai, và Yuzuru quyến rũ. Đúng như cô đoán trước, khó lòng mà ưa cho được hai người này. “Đây là………..” Natsumi tròn mắt liếc xung quanh căn phòng. Một cái ghế đỏ được đặt đối diện với một tấm gương lớn treo trên tường. Và cô hiểu ra ngay. Đây là một cửa hàng làm tóc. “Hướng dẫn, mời đi lối này.” Nói xong, Yuzuru kéo tay Natsumi. “Wah………….” Rồi Natsumi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở tít sâu trong căn phòng. Họ che một tấm vải lớn lên trước ngực cô, sát từ cổ. Cái ghế được hạ xuống, để cho cô bé có thể thấy được chính mình trong gương. “Các cô đang…….” “Tiếp lời. Cô sẽ biết ngay thôi.” Yuzuru nói, cô vặn mở vòi nước đang cầm trên tay, và rồi một dòng nước ấm chảy trên đầu Natsumi. Vài từ đó, dầu gội và xà phòng bắt đầu chảy ra, gột rửa nhẹ nhàng mái tóc dài xơ rối. “Uh….ah…….” Dường như cảm giác lúc ban nãy đang bắt đầu trở lại, Natsumi hơi nhích mình một chút. Kaguya đang đứng bên cạnh, thấy vậy liền bật cười. “Kukakaka! Dầu gội hiệu Yuzuru thoải mái quá đúng không? Cô ta đã cướp mất chiến thắng của tôi mà không cần tới 1p trong cuộc chiến dầu gội, cuộc cạnh tranh thứ 71 của bọn tôi đấy.” “Cười. Bởi vì Kaguya có máu buồn.” Yuzuru lặng lẽ nói trong khi xả dầu gội, một mùi thơm dịu nhẹ bay ra từ tóc Natsumi. Quả thật là rất thoải mái. Cô như chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa. “Đổi người. …….được rồi, từ lúc này trở đi là việc của Kaguya.” Sau khi gội đầu xong, Yuzuru sấy tóc Natsumi rồi đứng dậy khỏi ghế. Kaguya lôi từ eo của mình ra hai cái kéo cắt tóc, cầm trong tay và nhấp nhấp như thể cô đã săn sàng. “Kukuku, để chụy làm cho.” “Cắt-cắt tóc à……….?” “Xác nhận! Nhưng cứ yên tâm đi. Thử nhìn vào kết quả trong cuộc thi làm tóc, cuộc thi thứ 72 của bọn này mà xem, kỹ năng của tôi đã được khẳng định rõ ràng.” “.............hai cô thực sự đấu nhau bằng những cuộc thi ngẫu nhiên đó à?” Kotori đứng bên cạnh cười gượng vào hỏi. Kaguya cuối xuống và trả lời đầy tự hào “Yes!”, rồi cô bước ra phía sau Natsumi. “Hừm, tôi không định sẽ cắt bỏ bất kỳ thứ gì đâu. Nhưng nếu cứ để như vầy thì khó mà cột tóc lại được lắm. Tôi không thể để tình trạng này tiếp diễn được. Hơi cơn gió Kaizer Scheele của ta, hãy cắt rời chúng ra!” Kaguya hô hoán loạn xị, rồi cô bắt đầu nhấp cái kéo hết sức nhịp nhàng. Những sợi tóc bị cắt bỏ của Natsumi bay hòa vào không khí. Vài phút sau, mái tóc của Natsumi dần hiện ra trước mắt cô với nhiều lọn tóc được cắt cẩn thận và trông rất đẹp mắt. “wow……..đây là sự thật sao?” “Fuu…., hmm…….. cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi nhỉ.” Và như thể một tay súng vừa bắn lộn xong, Kaguya thổi bay đi những sợi tóc còn vướng lại phía trên cùng của cái kéo, rồi bằng ngón tay mình, cô xoay thật nhanh trước khi dắt chúng vào thắt lưng. Sau đó, cô lấy cái máy sấy tóc ra và sấy mái tóc đó thêm lần nữa. “Kuku…… hình như tóc cô bị gấp hơi cứng đấy, nhưng chưa phải là hết cách. Nếu tôi xử lý bằng chất làm ẩm có lẽ chúng sẽ không rối vào nhau nữa đâu.” “Ha….haaaa………….?” Một giọt mồ hôi chảy dài trên mái Natsumi, rồi cô gật đầu. Nhưng, có một sự thật, họ đã không hề chém gió về khả năng làm tóc của mình. Mái tóc của Natsumi, trước đây từng dính phải không biết bao nhiêu là bông nệm (ND: thực ra mình không biết bed hair là cái gì), giờ đây trở trên bồng bềnh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Quả là một ngạc nhiên thú vị. “Kuku. Hoàn hảo! Cô được phép đi sang phòng tiếp theo.” “Đồng ý. Xin mời đi lối này.” “Eerrrrr……………………” Phòng tiếp theo. Natsumi cảm thấy hơi lo khi nghe thấy từ đó. Nhưng đã đi đến đây rồi thì không thể rút lui nữa. Hai người kia tiếp tục thúc giục, Natsumi đành mở tiếp cánh cửa xa tít trong căn phòng. Và đi theo phía sau cô là hai chị em Yamai, Kotori, cả Tohka và Yoshino nữa, hai người họ vừa mới tỉnh dậy. Họ băng ngang qua căn phòng lớn nhất từ nãy tời giờ. Đâu đâu cũng thấy bóng đèn sợi đốt (đèn tròn) và những áo sơ mi, cái thì được gấp lại, cái thì đang được treo trên móc. Còn có cả váy nữa. Vâng, không gian trong căn phòng này được bố trí tương tự như những chuỗi cửa hàng Select shop or Boutique (ND: chả biết là cái gì). “Đây…..đây là…………” Natsumi dáo dác liếc nhìn xung quang, và cô tình chờ chạm mắt với Kotori, đang đứng phía sau mình. “Fuun, nếu đã đi thẩm mỹ viện và làm tóc rồi, thì chắc chắc tiếp theo phải đi chọn quần áo chứ nhỉ?” Tohka và nhừng người kia *un* gật đầu trước lời nói của Kotori. “.......Hả? Hở? Khoan đã nào. Tôi không thích………” “Rồi rồi, tôi sẽ nghe cô than thở sau. Nào, mọi người!” Và như để ngắt lời Natsumi, Kotori vỗ tay *pap* *pap*. “Umu!” Và khi đó, mọi người biết ngay mình phải làm gì. Họ tản ra chọn những bộ mà mình thích, rồi mang chúng về phía Natsumi. Trên tay Tohka là bộ đầm một mảnh trông rất dễ thương, cô ướm vào người Natsumi rồi cao giọng thích thú. “Đẹp quá! Dễ thương quá!” “Uh, đúng là đẹp thật đấy, nhưng mặc bộ đó trong mùa này sẽ hơi lạnh đây.” Kotori xoa cầm và nhận xét. Ngay lúc đó, Yoshino và Yuzuru đến chổ của họ với váy, áo rời và nón trong tay. “Được rồi, đội thêm cái này nữa…..” “Khuyến cáo. Mặc thêm cái này vào. “Hmm… được đấy. Mặc hết vô đi Natsumi.” Nói xong, Kotori đẩy Natsumi về phía phòng thay đồ một cách tự nhiên. “Khoan-khoan đã….. mấy người bàn nhàu mà cố tình lờ tui đi à…….” Natsumi kêu lên, thế là Kaguya [Yeah yeah], đồng ý. “Đúng như Natsumi nói đấy. Gượm đã nào.” Rồi Kaguya lôi ra một bộ đồ đen thui, đi kèm theo là cả đống vòng tay và thắt lưng. “Ah! Nhìn kinh quá đi mất. Chắc chắn bộ này hợp với Natsumi-chan hơn.” Miku lớn tiếng phản đối Kaguya, rồi cho mọi người thấy bộ đồ mà mình đã chọn. Nhưng nó cũng chẳng khác mấy với bộ của Kaguya, quá nhiều phụ kiện đính kèm. Trông nó giống như một bộ đồ cho búp bê hơn. “..................” Natsumi lặng lẽ quơ lấy những đồ mà Tohka, Yoshino và Yuzuru đã chọn, đi thẳng về phía phòng thay đồ và kéo rèm lại một cách rất thô bạo, như thể cái rèm đã làm gì có lỗi với cô bé vậy. “T-tại sao vậy chứ? Tại sao lại từ chối bộ ‘phản lực màu đen’ của tôi……….?!” “Aaaaaah! Bộ này cũng dễ thương lắm mà?” Từ bên trong phòng thay đồ, Natsumi có thể nghe được rõ ràng tiếng ca thán. “Đm, cái gì đây? Cái gì thế này…………………..?” (ND: sát nghĩ đó nha bà con) Natsumi nhìn những thứ cô đang cầm trên tay và lẩm bẩm, rồi chuẩn bị cởi cái áo bệnh nhân của mình ra. Chẳng có cái nào trong số này mà Natsumi thích cả. Nhưng nếu cứ tiếp tục từ chối, cô sẽ bị bắt phải mặc đồ do Kaguya và Miku chọn mất thôi. Natsumi chán nản cởi đồ ra, rồi mặc vào bộ đầm một mảnh, và đội cái nón lên đầu. “Mu…. xong chưa vậy Natsumi?” “Nếu xong rồi mà chưa chịu đi ra thì tôi với Tohka sẽ kéo màn ra đấy.” Giọng nói của Tohka và Kotori vang lên từ bên kia tấm màn. Natsumi thở dài, gom lấy can đảm, rồi từ từ kéo tấm màn ra, khắc hẳn với lúc cô kéo nó lại. Tohka, Kotori, Yoshino, hai chị em Yamai và cả Miku nữa, tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía Natsumi. “Uu……….” Natsumi nhắm tịt mắt lại như để ngăn không cho mình ọe ra, nó cứ dân lên chậm rãi từ sâu trong cổ họng cô bé. Cô nghiến răng lại, chờ đợi những tiếng cười chế giễu vang lên…… “Umu, nhìn đẹp tóa!” “Uuun, tôi nghĩ là sẽ đẹp hơn nếu bộ quần áo sang trọng hơn chút nữa đấy….” “Ah….. như vầy hả?” Eeh…….. sao chúng ta không thử một phong cách táo bạo hơn nhỉ?” “Hur?” Cô bé từ từ mở mắt ra khi những câu nói đó làm rung cả màng nhỉ. Và trước mặt cô là 6 người và một con rối đang nhìn cô, sự phấn khíchi hiện rõ trên gương mặt họ. “Er……….” Cô bé không ngờ lại họ lại phản ứng như vậy, cô ngập ngừng. Kotori đưa thêm cho Natsumi một cái áo chất lượng cao, và một cái váy đơn điệu. “Đây, Natsumi, mặc vào, ngay lập tức. Tôi nghĩ nó sẽ hợp với cô hơn.” “Errrr……..” “Nhanh lên đi nào.” Sau 3 giờ đồng hồ, Natsumi cứ phải liên tục thử hết bộ này đến bộ khác. Với lại, không chỉ có quần áo thôi, mà còn thêm giày dép, nón, đồng hồ, và cả kính nữa (tất nhiên là kính không có độ). Và cứ mỗi khi thay xong bộ nào là họ lại bắt cô phải tạo dáng để ngắm. Cô bé tội nghiệp cảm thấy mình chẳng khác gì một con búp bê để họ chơi trò thay đồ, hay một nhân vật trong game trực tuyến. Thậm chí là cô bé còn không biết chuyện gì đang xảy ra vời mình nữa. Cho đến khi mọi người cảm thấy hài lòng với đống quần áo được chọn, Natsumi đã hoàn toàn kiệt sức. (ND: tội nghiệp) “.............Được rồi đấy. Giờ thì ổn cả rồi.” “Uh……. trông thật là tuyệt.” “Un, Un, đẹp đấy chứ.” “Umu, mình nghĩ như vầy là xinh rồi đấy.” Tohka cười hài lòng và gật đầu *un**un*. Rồi cô liếc nhìn Kotori. “Rồi, giờ sẽ là căn phòng cuối cùng.” Và khi Kotori phán câu đó, tất cả họ người đều giật mình. Natsumi đã thấy phản ứng của họ. Một giọt mồ hôi lăn dài trên má cô bé. “Cái-cái………..?” Natsumi lo lắng hỏi lại. Hai chị em Yamai cười vui vẻ. “Kuku, cứ đi đi rồi sẽ biết. Đường này.” “Khẳng định. Trùm cuối đang chờ cưng ở đó.” “Tr-trùm………!?” Nghe xong những lời không bình thường này, Natsumi nuốt nước bọt. Và thật ra mà nói, cô bé thực sự không hề muốn đi tiếp tí nào. “Nào, đi thôi.” “Aaa… khoan đã……” Bị Miku đẩy từ phía sau nhưng cô chỉ gượng lại nửa vời. Rồi cánh cửa phòng bên mở ra. Căn phòng cuối cùng, cái tên mà họ đặt cho nó, là một căn phòng nhỏ nhất từ đầu tới giờ. Ở giữa phòng chỉ có mỗi một cái ghế, và bên cạnh đó là một cô gái đang quay lưng về phía họ. Hình như Natsumi chưa từng gặp người này trước đây. Có lẽ đây chính là trùm cuối mà Yuzuru và đồng bọn đã nhắc tới. Và khi Natsumi nuốt nước bọt xuống, cô gái đó từ từ quay lại. Mái tóc dài đủ che cả gương mặt cô ta đã được kẹp lên gọn gàn bằng một cái kẹp hình cỏ ba lá, cô ấy khá cao, còn gương mặt thì khá trung tính. Nhưng, không hiểu vì một lý do nào đó mà cô ấy lại trông khá tự ti và có phần tuyệt vọng, cứ như thể là cô đang cố ép bản thân mình là điều cô không hề muốn. Nhìn kỹ hơn, hình như có vài giọt nước mắt vương lại ở khóe mi cô. “.......chào mừng đến với căn phòng cuối cùng trong kế hoạch “lột xác” Natsumi.” “Cô-cô đang định làm gì đấy hả?” Natsumi hỏi, cô ta khẽ lẩm bẩm [...........Eeei, lệch cmnr] và nhếch môi lên, rồi đưa hai tay ra trước ngực. Nhìn kỹ lại mới thấy rằng cô ta đang câm trong tay nào là sơn bóng, kính sát tròng và cả concealers (?????) nữa. “Đó-đó là…….?” “Đúng vậy. Tôi sẽ lột xác cho cô bằng cách trang điểm.” Cô ta *pii*, chĩa mớ đồ nghề về phía Natsumi. Cô bé giật lùi lại một bước theo phản xạ tự nhiên trước hành động đó. Rồi cô bé lắc đầu dữ dội. “Cô-cô đang nói cái gì vậy? Chẳng đời nào tôi lại có thể……..” “Cô có thể.” “Đừng-đừng có phán bừa như thế. Một đứa như tôi………” “Cô thực sự nghĩ vậy à? Rằng dù có trang điểm trông cô cũng sẽ chẳng khác gì trước ư?” “Chẳng phải phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?” Natsumi phản bác. Cô gái kia bỏ lại những đồ trang điểm vào cái túi mang ở phần thắt lưng mình, rồi cô chậm rãi đưa tay lên cổ. “Vậy, nếu tôi……” Cô ta kéo mạnh miếng băng cá nhân dán trên cổ mình ra. “Nếu tôi là một đứa con trai thì sao hả?” “Huh……..?!” Một giọng nam đột ngột phát ra từ cổ họng cô gái đó. Natsumi giật mình. “Eh…….? Cái……….?” Natsumi bối rối mất một lúc, rồi cô chợt nhận ra một điều. Cô từng nghe giọng này ở đâu rồi thì phải. “Đừng có nói với tôi……. cô là…… Shidou?” “Aah… chính xác!” Cô gái lạ mặt gật mạnh đầu. Natsumi nhìn kỹ lại gương mặt cô ta, thế là cô bé nhận ra được gương mặt của Itsuka Shidou ẩn sau lớp trang điểm. Cùng lúc đó, cô vô ý bật ra một từ. “Hen-hentai……….!?” “.....................” “Ah, cô làm anh ấy bị tổn thương cmnr.” “Nhưng dù vậy vậy chúng ta cũng không thể phủ nhận điều đó được.” Kotori và Miku nó vang từ phía sau. Dường như họ đều đã biết trước chuyện này. “Sao-sao cũng được!” Shidou ngã khụy xuống đất và co người lại như một con mèo. Rồi cậu liếc nhìn Natsumi. “Dù không được như mong muốn nhưng kỹ năng trang điểm của mình đã đạt tới trình độ làm cho người ta nhầm lẫn giới tính rồi đấy. Nếu cậu để mình làm, cậu sẽ trông y như một cô gái hoàn hảo ngay thôi.” “Không, hmm… đúng là anh có lên tay thật đấy, nhưng ai cũng đều có một đặc điểm nhất định của giới tính cả.” “Vâng, thực sự em đã tưởng anh là một cô gái khi chúng ta gặp nhau lần đầu đấy.” Kotori và Miku lại bắt đầu thì thầm to nhỏ. Shidou *Kii*, liếc nhìn hai người họ. “Mấy-mấy người bên ngoài giữ yên lặng giùm! Dù sao thì đó cung là một cơ hội đấy, Natsumi. Mình sẽ làm hết sức có thể để [lột xác] cho cậu.” “................!” Natsumi đơ ra….. nhưng rồi cô nghiến răng giận dữ. “Được thôi….. thích thì cứ làm, nhưng hãy nhớ một điều. Nếu tôi không hài lòng, anh sẽ thua đấy.” “Mình hiểu, được thôi.” Shidou cúi chào trịnh trọng và mời Natsumi ngồi lên ghế, trông như một người hầu đang hầu hạ một cô công chúa vậy. Natsumi bước tới chiếc ghế rồi ngồi lên, thế là khoảng cách giữa cô và gương mặt của Shidou được rút ngắn lại. Nếu không tính tới giới tính thật của Shidou, trông cậu chẳng khác gì một cô gái dễ thương cả. Natsumi cảm thấy đó như một phép màu. Có lẽ…… mình cũng vậy thôi…… “............kh-không, không……….” Cô ngúc ngoắt đầu như thể đang cố trút bỏ cái suy nghĩ đang trôi nổi trong tâm trí…… dù khả năng của Shidou có giỏi tới cỡ nào đi chăng nữa cũng vô dụng thôi. Và nếu là vậy, cô sẽ thắng đúng như dự kiến ban đầu. Một niềm hy vọng nữa vời của bọn người kia sẽ nhanh chóng trở thành nỗi tuyệt vọng sâu thẳm. Natsumi nghĩ vậy, và Shidou nở một nụ cười, cứ như thể cậu đã đoán được những suy nghĩ trong đầu cô bé đó. “Sẽ ổn thôi.” “...............” Hai má của Natsumi lập tức ửng đỏ. Cô cúi đầu xuống. “.....errr, tôi có thể nói một điều được không?” “Ah, gì vậy? Cứ nói đi.” “.......thật là kinh tởm khi phải nghe giọng đàn ông phát ra từ cái bộ dạng đó của cậu.” “......................” Thế là Shidou đơ người ra tức khắc. Cậu vớ lấy miếng băng khi nãy vừa tháo ra và dán lại vào cổ. “Vậy-vậy thì bắt đầu thôi nào. Đầu tiên, và cũng là vấn đề cơ bản nhất: rửa mặt cho sạch. Nếu chúng ta bỏ qua việc này thì khi trang điểm lên trông sẽ rất xấu đấy.” Shidou hơi lên giọng khi nói, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh. Natsumi làm theo hướng dẫn của Shidou, cô bôi kem rửa mặt lên khắp gương mặt rồi rửa một cách cẩn thận. “Được rồi, còn lại để mình lo.” Nói xong, Shidou bắt đầu thực hiện bước cơ bản. Cậu đắp lên mặt Natsumi một lớp phấn nền. “Đầu tiên, mình có điều muốn nói.” Shidou trò chuyện với cô bé trong khi đang làm việc. “Mình trang điểm không phải để làm cho cậu trông như một người khác, mình chỉ làm cho cậu trở lại là chính cậu thôi. Mình sẽ thổi bay cái suy nghĩ điên rồ [Tôi thật vô dụng] trong đầu cậu.” “........Fu-fuun. Dẻo miệng nhỉ?” Natsumi nói một cách không hài lòng, nhưng Shidou chỉ mỉm cười lặng lẽ. Rồi cậu đắp phấn hồng lên má Natsumi, làm mắt, và cuối cùng là bôi một lớp sơn bóng lên môi. “Rồi, xong!” Shidou khẽ thở ra một tiếng, rồi cậu bỏ lại mớ dụng cụ vào cái túi mình đang mang và đứng dậy. “Xong-xong rồi hả? Sao nhanh vậy?” “Mình đã nói rồi, mình chỉ làm cho gương mặt của cậu trở về với vẽ đẹp thật sự của nó mà thôi. Vậy nên……. chỉ cần bấy nhiêu là đủ. Thử nhìn mà xem.” “Cá-cái gì………?” Khi Natsumi quay lại, Tohka và những người kia đã đứng sẵn ở đó. Và ở chính giữa là một cái gì đó rất to, trông như một tấm bảng đang bị một mảnh vải che khuất. Cô bé ngay lập tức nhận ra rằng đó là một cái gương. Giây phút mà họ kéo tấm vải ra, cô sẽ nhìn thấy chính mình trong đó. Và cũng trong lúc đó, Natsumi để ý những nét biểu cảm trên gương mặt mọi người. Tất cả họ đều đang tròn mắt ngạc nhiên trước những gì mình thấy. “Mấy-mấy người nhìn cái…………?” Natsumi hơi lo lắng hỏi lại. Tohka gật đầu một cái thật oanh liệt, rồi nắm lấy tấm vải đang phủ trên tấm gương. “Umu, nhìn nhé!” Rồi cô kéo phăng nó đi chỉ bằng một động tác. Cái gương hiện ra trước mặt Natsumi. “Ơ…………….” Nhìn vào cô bé trong gương…… Natsumi á khẩu ngay lập tức….. Mái tóc cô đang bồng bềnh và bóng loáng, không còn bị gãy khúc như trước kia nữa. Còn khi nhìn đến làn da, cô bé như không tin vào mắt mình. Làn da cô trước đây rất xấu và thô ráp, bây giờ đã trở nên bóng mịn, kết hợp hoàn hỏa với bộ quần áo dễ thương cô đang mặc trên người. Hình ảnh mà cô đang thấy trong gương làm cô liên tưởng đến một cô gái trẻ lúc nào cũng hãnh diện với vẻ đẹp của mình. Nhưng, quan trọng hơn, Natsumi đang cảm thấy sốc. Đó là khi cô nhìn vào gương mặt của chính mình. Một chùm tóc mai từ mái tóc buông xuống một gương mặt, chắc chắn đó là gương mặt của Natsumi rồi. Và nếu nhìn kỹ hơn, cô bé nhận ra những thay đổi nhỏ trên gương mặt: má cô đang ửng lên một màu cam-đỏ nhạt, còn đôi môi thì ánh lên một màu anh đào. Nhưng sự khác biệt duy nhất là cô ấn tượng là một gương mặt trông rất đáng yêu. Trong một khoảnh khắc nhỏ, Natsumi nghĩ rằng mình đang nhìn vào một cái màn hình sắc nét nào đó chứ không phải một tấm gương. “Đây-đây….là…. tôi ư?” “Chắc chắc rồi, chính là cậu đấy, Natsumi.” Natsumi như không tin vào mắt mình. Cô bé chết lặng đi, và đưa hai tay lên chạm vào má. Shidou đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của cô. Và như để tiếp lời Shidou, mấy cô gái tinh linh kia cũng bắt đầu cao giọng. “Umu, dễ thương quá.” “Ara, trông có tuyệt không? Thấy sao hả? Ấn tượng của cô là gì?” “Ôi chao…….. Này Natsumi-san, có muốn đến chơi nhà mình không?” Trong một giới hạn nào đó, Natsumi cảm thấy rằng chỉ có duy nhất một người rực rỡ hơn hẳn những người khác. Nhưng Natsumi đang ngồi đây, và chết lặng đi tại chổ. Đó không phải là người cô bé đang nhìn thấy trong gương. “Sao hả Natsumi? Kết quả trận đấu này ra sao nhỉ?” Shidou nhìn vào đôi mắt cô bé trong gương. “.............!” Natsumi thở khó khăn. Ngay tại đây, ngay lúc này, một khoảnh khắc mà cô sẽ không bao giờ quên được. Natsumi đã nghĩ rằng cô gái trong tấm gương kia……. …...thật là dễ thương. “Ah……….ah………….” Chân cô bé run lên, còn mắt thì đảo tứ phía. Có lẽ cô nên tỏ ra hạnh phúc với niềm vui đang ngập tràn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái bộ dạng mà mình ghét lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy. Nhưng sự việc này diễn ra trong một khoảnh thời gian quá ngắn. Natsumi khó có thể nào kiểm soát được hàng loạt suy nghĩ đang rối loạn trong đầu mình. …...Gì đây? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ai đây? Mi-mình ư? Mình sẽ phải nói gì với những người này đây chứ? Sao họ lại giúp mình nhiều đến vậy? Mình đã làm rất nhiều chuyện xấu xa với họ kia mà? Hay là họ bị ngu? Trận đấu? Trận đấu ư? Mình sẽ thua nếu mình thừa nhận mình dễ thương, nhưng sẽ thua theo cách nào? Đó sẽ là một thất bại thảm hại. Bởi vì…. trông mình dễ thương…..nhưng….điều này…. “Oi-oi, Natsumi……..?” “U-a-a-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhh--------!!” Cô bé không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô vò đầu dữ dội, hét lên một tiếng thật to và chạy nhanh ra ngoài, hướng về phía căn phòng đầu ban đầu.
Summary:
Please note that all contributions to Baka-Tsuki are considered to be released under the TLG Translation Common Agreement v.0.4.1 (see
Baka-Tsuki:Copyrights
for details). If you do not want your writing to be edited mercilessly and redistributed at will, then do not submit it here.
You are also promising us that you wrote this yourself, or copied it from a public domain or similar free resource.
Do not submit copyrighted work without permission!
To protect the wiki against automated edit spam, please solve the following captcha:
Cancel
Editing help
(opens in new window)
Navigation menu
Personal tools
English
Not logged in
Talk
Contributions
Create account
Log in
Namespaces
Page
Discussion
English
Views
Read
Edit
View history
More
Search
Navigation
Charter of Guidance
Project Presentation
Recent Changes
Categories
Quick Links
About Baka-Tsuki
Getting Started
Rules & Guidelines
IRC: #Baka-Tsuki
Discord server
Annex
MAIN PROJECTS
Alternative Languages
Teaser Projects
Web Novel Projects
Audio Novel Project
Network
Forum
Facebook
Twitter
IRC: #Baka-Tsuki
Discord
Youtube
Completed Series
Baka to test to shoukanjuu
Chrome Shelled Regios
Clash of Hexennacht
Cube × Cursed × Curious
Fate/Zero
Hello, Hello and Hello
Hikaru ga Chikyuu ni Itakoro......
Kamisama no Memochou
Kamisu Reina Series
Leviathan of the Covenant
Magika no Kenshi to Basileus
Masou Gakuen HxH
Maou na Ore to Fushihime no Yubiwa
Owari no Chronicle
Seirei Tsukai no Blade Dance
Silver Cross and Draculea
A Simple Survey
Ultimate Antihero
The Zashiki Warashi of Intellectual Village
One-shots
Amaryllis in the Ice Country
(The) Circumstances Leading to Waltraute's Marriage
Gekkou
Iris on Rainy Days
Mimizuku to Yoru no Ou
Tabi ni Deyou, Horobiyuku Sekai no Hate Made
Tada, Sore Dake de Yokattan Desu
The World God Only Knows
Tosho Meikyuu
Up-to-Date (Within 1 Volume)
Heavy Object
Hyouka
I'm a High School Boy and a Bestselling Light Novel author, strangled by my female classmate who is my junior and a voice actress
The Unexplored Summon://Blood-Sign
Toaru Majutsu no Index: Genesis Testament
Regularly Updated
City Series
Kyoukai Senjou no Horizon
Visual Novels
Anniversary no Kuni no Alice
Fate/Stay Night
Tomoyo After
White Album 2
Original Light Novels
Ancient Magic Arc
Dantega
Daybreak on Hyperion
The Longing Of Shiina Ryo
Mother of Learning
The Devil's Spice
Tools
What links here
Related changes
Special pages
Page information