Difference between revisions of "Date A Live:Tập 8 Chương 1"

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
(Undo revision 385327 by Hibiki3190 (talk))
Line 1: Line 1:
==Chương 1: Phù thủy của tháng 10 – Lễ Halloween==
+
Chương 1: Phù thủy tháng 10
   
  +
Phần 1
   
  +
“Ufufu… Anh iuuu, sao không lại gần em nữa đi? Như vầy nè.”
   
  +
“Oái…. Nghe nè Miku.”
===Phần 1===
 
   
  +
“Gì vậy?.... Ah đúng rồi. Em biết một quán ăn món Ý rất ngon ở gần đây. Tối nay anh có rãnh không? Nếu anh không phiền thì chúng mình cùng tới đó ăn nha.”
"Ufufu- Này darling, sẽ không sao nếu em đến gần anh/cậu hơn chứ? "
 
   
  +
“À không, tối nay mình phải nấu bữa tối cho Tohka và…….”
"Ko... Nghe này,Miku"
 
   
  +
“Em hiểu rồi. Vậy thì sau khi xong anh cứ dẫn Tohka theo luôn. Anh cũng biết em không phải là người ích kỷ mà. Tất nhiên là em sẽ bao, anh đừng lo!” (Hình Miku nghĩ Shidou không dám đi vì phải trả khoản tiền khổng lồ cho số thức ăn mà Tohka sẽ tiêu thụ khi đến quán ăn).
"Gì vậy--?. À, em mới tìm thấy một cửa hàng đồ ăn Ý ở gần đây. anh/cậu có kế hoạch cho tối nay không? Chúng ta có thể đi cùng nhau nếu nó ổn với anh/cậu"
 
   
  +
“Không, ý mình không phải vậy đâu, Miku.”
"Ah, không, tớ phải làm bữa ăn tối cho Tohka và những người khác nữa..."
 
   
  +
Nhìn vào cô gái đang ép sát cơ thể vào người mình, Shidou cười một cách cay đắng.
"Em biết rồi, vậy hãy đi cùng Tohka-chan và họ nữa. Em không phải là người phụ nữ hẹp hòi đâu anh/cậu biết đấy? Đương nhiên là em chiêu đãi, vậy nên đừng lo lắng"
 
   
  +
Với mái tóc xanh nhạt và làn dan trắng mịn không tì vết ngay cả khi nhìn gần (tui nhái quảng cáo Point chứ trong novel không có ^^), cô ấy trông thật sự quyến rũ.
"Không, đấy mới là lí do đấy, Miku à..."
 
   
  +
Cô gái đó là Izayoi Miku, lớn hơn Shidou một tuổi. Dù vậy nhưng không như những cô gái khác, Miku cứ như một đứa trẻ khi ở bên cạnh Shidou.
Nhìn một cô gái đang ép sát cơ thể mình lên người với một nụ cười ngây thơ, vẻ mặt của Shidou khốn khổ.
 
   
  +
Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, mỗi khi Miku ép sát thân hình “điện nước đầy đủ” của cô vào Shidou là cậu lại bối rối hết cỡ. Mồ hôi tuôn ra như tắm, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc đứng nhìn Miku.
Sở hữu một mái tóc xanh nhạt pha sắc tím đầy quyến rũ và một làn da mịn màng luôn đc chăm sóc kỹ càng. Không còn nghi ngờ gì nữa đây đúng là một cô gái xinh đẹp.
 
   
  +
Tuy nhiên, cách tiếp cận ngây thơ vô tội của Miku không phải là điều khiến cậu phải bận tâm ngay lúc này.
Cô gái này được gọi là Izayoi Miku, hơn Shidou một lớp, nhưng không giống như những người hơn tuổi bình thường, cậu đang nhìn thấy một cô gái mẫu mực của sự ngây thơ.
 
   
  +
“……………..”
Nhưng ngay cả khi như vậy, cơ thể phát triển đầy đặn và vòng một gợi cảm được đẩy sát tới Shidou mỗi khi cô di chuyển, cậu không biết phải làm gì. Mồ hôi đã chảy ra khắp mặt của cậu, không còn lựa chọn nào khác là không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
 
   
  +
Stare-*. Cái nhìn của một người khác như trói chặt cơ thể Shidou lại.
Tuy nhiên, cách tiếp cận vô tội vạ của Miku không phải là điều duy nhất khiến cho cậu phải cứng đơ cả người.
 
   
  +
…..Đúng vậy. Em gái của Shidou, Isuka Kotori ngồi ngay trước mặt cậu và Miku.
"........................"
 
   
  +
Đó là một cô gái cá tính với hai bím tóc được cột bằng ruy băng màu đen, trông rất riêng biệt. Đôi mắt to tròn như quả dẻ rừng (???), trong miệng là thanh kẹo Chupa Chus. Lúc này, trên người cô là một cái áo khoát màu đỏ, cô đang ngồi chống cằm, nhìn Miku quyến rũ Shidou một cách bực dọc.
♦Nhìn chằm chằm♦ đó là điều đang làm Shidou lúng túng
 
   
  +
Bởi vì lúc đó, họ đang ở trong một căn phòng trong một không hạm được gọi là <Fraxinus>.
......Phải rồi. Đó là em gái của Shidou, Itsuka Kotori, đang ngồi ngay trước mặt Shidou và Miku. [[File:DAL_V8_009.jpg|thumb|left|300px]]
 
   
  +
Cả ba đang ở trong một không gian mà ánh sáng đã được điều chỉnh mờ đi.
Cô ấy là một cô bé với kiểu tóc đặc trưng được buộc hai bên bởi hai dải ruy băng màu đen, đôi mắt tròn xoe giống như những trái sồi, và cậy kẹo mút vẫn đang được ngậm trong miệng
 
   
  +
Cái ghế mà Shidou đang ngồi được đặt chính giữa, xung quanh là những dãy bàn dài. Thực ra thì căn phòng giống như phòng xử án hơn, và Miku đang ở ngay giữa căn phòng đó, nhưng có vẽ như cô không mấy quan tâm.
Cô đang khoác một chiếc áo khoác màu đen trên vai để cằm lên trên một tay và nhìn chằm chằm vào Shidou và Miku đang tán tỉnh (một chiều) với một tâm trạng bực bội.
 
   
  +
“Được rồi, đủ lắm rồi đó Miku.”
Ngay bây giờ Shidou và những người khác đang ngồi trong phòng của con tàu <Fraxinus>.
 
   
  +
“Eh? Cô nói đủ rồi là sao?”
Nó là một không gian mờ ảo.Chiếc ghế mà Shidou và Miku đang ngồi ở phía trung tâm, và một chiếc bàn dài được xếp xung quanh họ. Nó giống như một phòng thẩm vấn hay một tòa án hơn.... Phải, dù vậy Miku vẫn chẳng có vẻ gì là cô ấy quan tâm đến nó cả.
 
   
  +
Khi nghe Miku nói vậy, Kotori nghiến răng giận dữ và đập bàn.
"...... Có thể bắt đầu được rồi đây"
 
   
  +
“TẠI SAO HẢ? Tôi đang nói về buổi thẩm vấn này đây. Chẳng phải cô đã nói [Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì nếu không được gặp Shidou] hay sao? Chỉ vì vậy nên chúng tôi mới cho phép cô ngồi chung với anh ta.”
"Hả, ý em khi nói có thể bắt đầu là gì thế?"
 
   
  +
“À, cô nhắc tôi mới nhớ.”
Vẻ mặt Miku vẫn không có một chút biểu hiện xấu nào, Kotori nghiến răng và đập tay xuống bàn.
 
   
  +
“hihihi’. Miku cười và ôm chặt Shidou hơn nữa. Cô nhìn Kotori.
"Đó chính là lí do đấy!! Tôi đang nói về việc thu thập thông tin! Không phải cô đã nói [Tôi sẽ không nói nếu như không có Darling ở bên cạnh đâu ] sao? Vì vậy chúng tôi mới đặc biệt cấp phép cho anh ấy ngồi cạnh cô."
 
   
  +
“Hầy….” Kotori thở dài và với tới xấp hồ sơ trước mặt mình.
"Aah, Giờ em lại đề cập đến nó à, mà cũng đúng vậy nhỉ."
 
   
  +
“Rồi, tôi sẽ hỏi đây.”
♦Ahaha♦ Miku cười và nhìn về phía Kotori đồng tay cô ấy vẫn xiết chặt lấy tay Shidou.
 
   
  +
“Rồi rồi, tôi đang rất vinh dự khi được cô thẩm vấn đây.”
♦Haizz♦ Kotori thở một hơi dài trước khi lật qua những tài liệu được đặt ở gần tay của mình.
 
   
  +
Miku trả lời với một tâm trạng rất thoải mái. Còn Kotori lại thở ra một cái dài hơn cả lần trước.
"..........Trước hết, tôi có một vài câu hỏi."
 
   
  +
“Tôi có rất nhiều câu hỏi dàng cho cô về năng lực của cô, thiên thần mà cô triệu hồi, nhưng……….. Tôi sẽ mang chúng trở lại sau. Trước hết, tôi phải xác nhận một điều.”
"Được thôi, rất sẵn lòng, xin cứ tiếp tục đi."
 
   
  +
Khi nói vậy, Kotori chỉ vào Miku.
Miku nói với giọng đầy thoải mái. Kotori lại thở dài một tiếng nữa trước khi tiếp lời
 
   
  +
“Sự tồn tại của một sinh vật khiến cô trở thành tinh linh.”
"Liên quan đến năng lực của cô, Thiên sứ của cô, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng....... Tôi sẽ hỏi sau, bây giờ chưa phải lúc. Nhưng có một điều quan trọng mà tôi cần xác nhận ngay lập tức...."
 
   
  +
“…………………!”
Nói xong, Kotori chỉ ngón tay thẳng về phía Miku
 
   
  +
Sau khi Kotori nói xong, má Miku giật giật.
"Sự tồn tại của cái thứ đã biến cô thành Tinh linh "
 
   
  +
“Cô không phải là một tinh linh thật sự. Cô từng là con người trước khi trở thành tinh linh đúng không?”
"...........................!"
 
   
  +
“…………….!”
Trong lúc Kotori nói, môi Miku nhếch lên và giật nhẹ
 
   
  +
Nghe Kotori nói vậy, Miku nhướng long mày lên và có vẽ rất khó chịu. Bằng một cách nào đó, Shidou cảm nhận được rằng Miku đang thở gấp hơn. Trong một lúc, Shidou nghĩ rằng có một lý do đặc biệt nào đó đã khiến cho Miku không thể trả lời câu hỏi của Kotori.
"Cô không phải một Tinh linh thuần túy, cơ bản vốn vẫn là con người, không có điều gì sai phải không?"
 
   
  +
Ngay trước khi trở thành một linh linh, Miku đã rất thất vọng về con người, và cảm thấy tuyệt vọng khi sống trong cái thế giới hỗn tạp này. Có thể đó là lý do làm cho cô ngập ngừng khi buộc phải kể lại khoảng thời gian đó.
"................."
 
   
  +
“Cậu không sao chứ Miku? Nếu điều đó quá khó để có thể nói ra thì cậu có thể nghỉ ngơi một chút trước khi……”
Nghe những lời Kotori nói Miku có rướn đôi lông mày lên một chút, và biểu cảm buồn bã. Và theo một cách nào đó, cậu thấy nhịp thở của cô ấy có chút nhanh hơn, trong chốc lát cậu ấy nghĩ..... là có một hoàn cảnh nào đó khiến cho Miku không thể trả lời câu hỏi của Kotori nhưng, cậu ấy lập tức suy nghĩ lại.
 
   
  +
“Không sao, em ổn.”
Khi Miku trở thành một Tinh linh. Đó là khi Miku đã rất thất vọng về con người cũng như đã tuyệt vọng đối với thế giới này. Cô ấy hơi lưỡng lự để nói ra cái sự kiện mà đã xảy ra trong suốt thời gian đó.
 
   
  +
Nghe thấy những lời quan tâm ấy, Miku nghiêng đầu trả lời.
" Cô có sao không Miku, nếu việc này khó khăn đối với cô, cô có thể đi nghỉ ngơi một lát..."
 
   
  +
“Bây giờ em đã có anh rồi. Em sẽ không quan tâm về cái quá khứ đen tối đó nữa mà sẽ tiến về tương lai.”
"Không, em ổn mà."
 
   
  +
“Miku………”
Khi Shidou nói vậy Miku lắc đầu cô-sang hai bên
 
   
  +
Shidou vỗ nhẹ lưng Miku. Điều này hơn cả sự an ủi, đó còn là niềm động viên to lớn cho cô. Cô có thể làm bất cứ việc gì, miễn là có Shidou bên cạnh.
"Em đã có darling ở bên cạnh rồi. Kể cả trong quá khứ có ra sao. Em vẫn có thể quyết định bước đi tiếp."
 
   
  +
“Ừm…. chính xác là khoảng vài tháng trước. Khi mất đi giọng của mình, tôi đã bị mọi người quay lưng lại. Tôi dường như đã không còn lý do gì để sống nữa. Đúng lúc đó, <Chúa> (nguyên văn bản Anh là God) xuất hiện.”
"Miku........"
 
   
  +
Nghe Miku kể, Shidou cảm nhận được sự tập trung hiện rõ trên gương mặt Kotori. Cậu cũng nhíu mày.
Sau khi Shidou vỗ về dịu dàng phía sau cô ấy như thể đang an ủi cô ấy. Miku khẽ gật đầu.
 
   
  +
Nhưng Miku thì dường như không quan tâm gì chuyện đó cả. Cô nói tiếp.
"......Ừ, phải rồi. Vài tháng trước...... tôi đã bị mọi người phản bội. tôi đã mất đi giọng hát của mình bởi một chân thương tâm lí loại Aphonia gì đó và ngay khi tôi đã hoàn toàn mất đi nghị lực để tiếp tục sống thì.......... một『 Vị thần 』đã xuất hiện"
 
   
  +
“<Cô có muốn quyền lực không? Cô có muốn nhận được một sức mạnh đủ để làm chấn động thế giới này hay không?>. <Chúa> đã hỏi tôi như vậy. Ông ta đưa cho tôi một viên đá, và khi đến gần tôi, nó phát ra một ánh sáng màu tím. Tôi mở bàn tay mình ra để đón nhận viên đá. Nó nằm gọn trong long bàn tay tôi và biến đổi. Nó chính xác hơn là nó như tan chảy ra, hòa vào từng giọt máu trong cơ thể tôi. Một khoảng khắc sau đó, tôi triệu hồi ra một <thiên sứ>, nó có thể khiến bất cứ ai cũng phải nghe lệnh tôi.”
Sau khi Miku nói xong,cậu ấy cảm thấy biểu cảm của Kotori như sắc nét hơn. Shidou cũng vậy, cậu cũng hơi nhíu mày.
 
   
  +
“Tôi hiểu rồi.”
Nhưng Miku không nhận thấy những biểu cảm thay đổi của Shidou và Kotori, cô ấy tiếp tục nói.
 
   
  +
Kotori nói một cách khó khăn. Thanh Chupa Chus vươn thẳng lên từ miệng cô.
" 『 Này, ngươi muốn có sức mạnh không? Ngươi có muốn một sưc mạnh đủ lớn để có thể thay đổi cả thế giới này ko?』.『 Vị thần 』ấy đã nói với tôi như vậy đấy và mang ra một viên bảo ngọc màu tím. Và sau đó, khi tôi đưa tay ra để nhận lấy nó, viên ngọc ấy đã đi vào cơ thể như thể nó đang tan chảy ra.... Và sau đó, tôi, đã có được một sức mạnh ma quái gọi là 『 Giọng nói 』Thứ có thể khiến cho mọi người đều phải tuân theo mọi điều tôi nói ra..."
 
   
  +
“Hãy kể lại càng nhiều thứ càng tốt về <chúa> mà cô đã gặp, hoặc có thể là bất cứ điều gì liên quan tới “nó”.”
"Tôi hiểu rồi"
 
   
  +
“Dù cô đã hỏi như vậy nhưng………”
Kotori than vãn trong một vẻ mặt khó hiểu và đẩy miệng làm cho cây kẹo dựng thẳng đứng lên trong miệng cô ấy.
 
   
  +
Có vẽ như đó là một điều khó nói. Lông mày Miku nhíu lại.
"Làm ơn hãy nói cho tôi mọi thứ cô biết về tên『 Thần linh 』ấy hay cái gì cũng được."
 
   
  +
“”Nó” khá mơ hồ nhưng bằng một cách nào đó mà tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của “nó”. Tôi nghe giọng của nó, tôi nhìn thấy được nó. Đó hoàn toàn là thật, nhưng tôi lạ có cảm giác nó là ảo ảnh và không được rõ ràng, cứ như trong một giấc mơ vậy, nhưng nó lại có thật.”
"Dù em có nói vậy, thì mọi thứ...."
 
   
  +
“…………Tôi hiểu rồi.”
Cảm thấy khó xử vì điều gì đó, Miku hơi nhíu mày
 
   
  +
Kotori thở dài nhưng gương mặt không có vẽ gì là thất vọng. Có lẽ cô cũng đã dự đoán trước được điều này.
"Theo một cách nào đó tôi cảm thấy nó là rất bí ẩn. Sự thật là nó đã ở đó nhưng, tôi nhận ra hình ảnh của nó với những thanh âm của nó, thực sự là tôi đã nghe thấy tiếng hắn nói, nhưng thậm chí khi tôi đã hiểu nội dung của nó, tôi vẫn hoàn toàn không biết được nó là gì.... Bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy sự tồn tại của chính nó........."
 
   
  +
“Được rồi, tôi sẽ hỏi câu khác. Sau khi có được sức mạnh của một tinh linh, cô có cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên chính mình, hoặc cảm thấy ý thức của mình dần bị ăn mòn đi và không thể kiểm soát được bản thân mình không?”
"......... Tôi hiểu rồi"
 
   
  +
“Áp lực….? Không, tôi không hè cảm thấy điều gì giống như vậy.”
Kotori thở dài nhẹ trong khi nói. Dù sao thì cô ấy trông cũng không quá thất vọng. Rất có thể, cô ấy đã phần nào đoán trước được một số phản ứng của Miku.
 
   
  +
“fuunnn….”
"Tiếp theo tôi sẽ thay đổi câu hỏi của mình. Sau khi nhận được sức mạnh Tinh linh, đã có một khảng thời gian khi cô bị tấn công bởi sự hủy hoại cảm xúc của bản thân hay cái tôi của chính mình đang dần bị ăn mòn đi không? "
 
   
  +
Kotori cau mày lại khi viết cái gì đó vào tập tài liệu trước mặt.
"Cô nói đến.......... Sự rối loạn về cảm xúc. Không, không có bất kì một sự kiện nào xảy đến với tôi cả.........."
 
   
  +
“Kotori, có phải…..?”
" Buồn cười nhỉ?"
 
   
  +
Ngay khi Shidou hỏi, Kotori “uh” ngay lập tức.
Kotori nheo đôi lông mày lại trong khi đang viết cái gì đó vào tập tài liệu mà ở gần tay cô ấy.
 
   
  +
“Em nghĩ là trường hợp của Miku cũng tương tự với những gì đã xãy ra cho em. Nhưng em đang tự hỏi tại sao lại có sự khác nhau giữa nguồn sức mạnh của các tinh linh như vậy. Có lẽ sức mạnh của họ phụ thuộc vào bản chất thật sự của họ, hoặc có thể là năng khiếu bẩm sinh (như Miku), hay là <phantom> (??) nhận được sức mạnh của họ thông qua những nguyên tố đang tác động lên xung quanh như em chẳng hạn (Kotori trở thành tinh linh lửa khi xunh quanh cô là một vụ hỏa hoạn?). Nếu thật sự là do một trong những lý do trên thì chúng ta hoàn toàn không thể thử nhiệm được.”
"Kotori, đó là................"
 
   
  +
Kotori nói một cách căm hận và nhún vai. Shidou cũng siết chặt nấm đấm của cậu.
Khi Shidou nói vậy, Kotori thể hiện sự đồng ý [Đúng]
 
   
  +
<Phantom>. Hợp nhất năng lực tinh linh với con người lại, nó biết Kotori và Miku trở thành tinh linh.
"Tôi nghĩ rằng đã có những sự kiện tương tự đã xảy ra với chúng tôi như đã xảy ra với Miku vậy........... Nhưng tôi băn khoăn tại sao. Có thể là tự nhiên có sự khác biệt về các loại sức manh của Tinh linh, cũng có thể là những vấn đề về kĩ năng cá nhân của mình.......... hoặc cũng có thể trao sức mạnh Tinh linh cho con người từ đúng thời điểm đó đối với tôi? Haah, nếu quả thật là như vậy, đem chúng ta ra coi như lũ chuột thí nghiệm thì quả là khó mà chịu được "
 
   
  +
Có thể họ vẫn là một con người, hoặc đã hoàn toàn trở thanh tinh linh, nhưng cũng có thể họ đã nằm ngoài hai điều đó, một sinh vật khác. Tại sao lại tồn tại một sinh vật có thể biến con người thành tinh linh? Tại sao nó lại làm như vậy? Sự thật về “nó” hoàn toàn bị màn đêm bí ẩn bao phủ.
Nhún vai, cô ấy nói nó thật là ghê tởm. Shidou cũng nghiến răng và nắm chặt bàn tay mình lại.
 
   
  +
“Mu…….”
<Phantom> - Sự tồn tại của thứ đã ban cho Miku va Kotori sức mạnh của Tinh linh, và cũng đã biến họ thành Tinh linh.
 
   
  +
Trong khi chìm trong suy những suy nghĩ như vậy, đột nhiên cánh tay của Shidou bị ai đó kéo. Khi cậu nhìn lại thì thấy Miku đang phồng má phụng phịu.
Là một Tinh linh, một con người, hoặc cũng có thể là một giống loài khác. Vậy tại sao nó lại có khả năng để biến con người thành Tinh linh, lí do nó lại như vậy----------- Cái thứ đó chỉ giống như một từ hỗn loạn và mọi thứ về nó chỉ là một bí ẩn.
 
   
  +
“Đừng có lờ em đi như vậy chứ.”
" Muu----"
 
   
  +
“A…. Mình xin lỗi.”
Và khi Shidou đang chìm đắm trong suy nghĩ. Tay cậu bất ngờ bị giật mạnh. Và khi cậu nhìn-sang, Miku đang phồng má ♦puu♦ lên.
 
   
  +
Khi Shidou cười gượng gạo, Kotori ho một tiếng.
"Làm ơn đừng lờ em đi như thể nơi này chỉ có mỗi hai người chứ."
 
   
  +
“Xin lỗi, nhưng đừng lo. Cuộc thẩm vấn chỉ vừa mới bắt đầu. Bây giờ tôi sẽ giải thích một cách chi tiết. Chúng ta không thể để ký ức của cô biến mất được. Chúng tôi sẽ phải gắn các điện cực lên đầu cô để thăm dò sóng não, được chứ?”
"Aah.......... Rất xin lỗi."
 
   
  +
Kotori nhoẻn miệng cười. Nhưng Miku thì ngược lại. Gương mặt cô đang thể hiện một sự khó chịu rõ rang, và một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương.
Sau khi Shidou cười gượng, Kotori ho một tiếng rồi suy nghĩ lại.
 
   
  +
Sau cùng, cũng đã được một khoảng thời gian từ khi màn đêm bao phủ, sau khi Miku đã được thả. Họ đang đứng trước ngôi nhà của gia đình Isuka nhờ vào hệ thống dịch chuyển của <Fraxinus>. Miku đang kiệt sức và kinh ngạc. Shidou đỡ lấy cô.
"Tôi xin lỗi. Nhưng đừng lo lắng. Việc thu thập thông tin mới chỉ bắt đàu thôi. Tôi sẽ nghe chi tiết về những lời giải thích từ bây giờ. Chúng tôi không thể bỏ qua những cơ hội về kí ức mà bị điều kiển bởi của cô, vì vậy hãy gắn các điện cực lên đầu cô để xem sóng não của cô có ổn không..?"
 
   
  +
“Ohooo, cậu không sao chứ?”
Kotori nở một nụ cười, ngược lại với cô bé. Miku lại làm một khuôn mặt khó chịu và mồ hôi chảy dài trên má.
 
   
  +
“Uh, em mệt lắm….”
Cuối cùng, khi ánh chiều tà đã nhuộm tối xung quanh. Khi Miku được Kotori thả ra.
 
   
  +
Miku thở dài.
Được dịch chuyển đến trước cửa của nhà Itsuka bởi bộ phận dịch chuyển của <>. Miku rất ngạc nhiên trong khi đã kiệt sức và cô được Shidou giúp đỡ "Ooioi, cậu ổn chứ?"
 
   
  +
“Bây giờ em chỉ muốn đi thẳng vào giường và nằm nghỉ thôi. Xin lỗi anh yêu nhưng có lẽ chúng ta phải hủy cuộc hẹn ở nhà hàng Ý mất rồi.”
"Vâng, em cảm thấy hơi mệt một chút."
 
   
  +
“Eh? Ah, không sao đâu….”
Nói vậy, cô thở dài.
 
   
  +
Sau khi Shidou nói vậy, Miku ôm ực và thở ra một cách nhẹ nhỏm. Gương mặt cô đã tươi tỉnh hơn.
"......... Theo một cách nào đó, em cảm thấy như muốn ngả thẳng vào tấm nệm sau khi trở về nhà hôm nay.............. Darling, em xin lỗi nhưng, về cửa hàng đó, chúng ta có thể đến vào lẩn sau không?"
 
   
  +
“Mouuu, anh iu rộng lượng quá.”
"Hả? Aah, mình không phiền đâu...."
 
   
  +
Sẵn tiện đang được Shidou dìu, Miku ép luôn ngực mình vào Shidou.
Sau khi Shidou nói vậy, Miku ôm chặt tay cậu ấy vào ngực mình và vẻ mặt cô ấy trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
 
   
  +
“Oy oi, cậu là một ngôi sao đấy, đừng nên làm vậy….”
"Hnn, Mouu, Darling quả thật là tốt nhất nha."
 
   
  +
Gương mặt của Shidou chuyển sang màu đỏ và cậu quay nhìn về hướng khác. Miku thì tỏ ra ngạc nhiên trông chốc lát.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, cô ấy ép người chặt vào cậu hơn.
 
   
  +
Đúng vậy, cô gái đang dính chặt vào Shidou lúc này là Izayoi Miku. Cô là một thần tượng âm nhạc, người có một giọng hát rất hay và được nhiều người hâm mộ.
"O-oi, cậu vốn là một thần tượng đấy, làm như vậy là không tốt đâu..........."
 
   
  +
Từ lúc mới bắt đầu hát, cô đã được nhiều người biết đến. Tới khi nhận được một lời mời từ đài truyền hình vài tháng trước, cô đã trở nên nổi tiếng đến tận bây giờ. Nếu khoảng khắc này được một ai đó ghi lại thì rất có thể nó sẽ trở thanh vụ bê bối cực lớn và chấn động. Tuy nhiên Miku dường như đã đọc được suy nghĩ của Shidou và hôn lên má cậu.
Khi mặt Shidou chuyển thành màu đỏ và quay đi hướng khác, Miku ngay lập tức làm một vẻ mặt ngạc nhiên.
 
   
  +
“Fufufu, điều đó không quan trọng. Nếu có một tay săn ảnh nào đó nấp gần đây, em sẽ yêu cầu hắn ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên nhau của 2 đứa mình vào ngày thứ bảy và chủ nhật, rồi sao đó mang đến…..”
Đúng vậy. Cô gái ngây thơ hiện vẫn đang ôm lấy Shidou này, Izayoi Miku, là một thần tượng sở hữu một chất giọng đầy kì diệu, và cũng là một người khá nổi tiếng.
 
   
  +
“…….Không, mình nghĩ là Chủ nhật thì hơi…….”
Vì cô ấy hoạt động như một ca sỹ ẩn danh trong một thời gian dài. Nên cô ấy không được biết nhiều nhưng...... nhờ cuộc biễu diễn công khai trên truyền hình vào vài tháng trước, mà bây giờ gương mặt cô đã được đưa lên khắp Nhật Bản. Nếu như cô ấy cứ vô tư không cẩn thận như thế này thì những hình ảnh cùng tin đồn xấu về cô sẽ ngay lập tức bị những người ta dèm pha mất thôi.
 
   
  +
Khi Shidou cười gượng, Miku cười khúch khích.
Thế nhưng Miku cong môi lên như thể đã nhìn thấu được những gì mà Shidou đang nghĩ.
 
   
  +
“Anh iu, anh đã hứa rồi phải không? Kể cả khi không còn ai nghe em hát nữa thì anh vẫn sẽ tiếp tục nghe em hát . Đó là lý do vì sao…….. anh không cần lo lắng chuyện này. Những lúc được ở bên anh, em không muốn nhớ tới bất cứ điều gì khác.”
"Fufu, những thứ đó không quan trọng. Nếu như mà lũ chó săn ấy có núp lùm đâu đó, em cũng dễ dàng khiến bọn chúng phục tùng em thôi. Kể cả có là thứ 6 hay chủ nhật cũng chẳng sao đâu, để xem nào..."
 
   
  +
“Aah………uh……”
"...........Không, tớ nghĩ là Chủ nhật thì khá khó khăn đấy........."
 
   
  +
Sau khi nhìn lại Miku, Shidou hơi cúi đầu xuống. Nhìn thấy Shidou như vậy, Miku cười hài lòng và tách mình ra khỏi Shidou.
Khi Shidou cười gượng, Miku nở một nụ cười ♦fufu♦
 
   
  +
“Được rồi. Có lẽ đến lúc em phải nghĩ ngơi thôi. Gặp lại sau nhé anh yêu.”
"Darling, không cần để ý đến đâu? Kể cả khi không ai nghe những ca khúc của em, chỉ cần anh vẫn là fan của em. Thì dù có như thế nào cũng được............. Tất cả mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần có anh ở bên cạnh em, bất luận có chuyện gì xảy ra em cũng không quan tâm nữa."
 
   
  +
“Aah, gặp lại cậu sau.”
"À ừ.......... Dù là vậy."
 
   
  +
“Uh, và…..”
Sau khi Shidou nhìn lại phía Miku, cậu nhẹ nhàng gật đầu một chút.
 
   
  +
Đột nhiên, Miku vòng hai tay ôm lấy cổ Shidou và chạm môi với cậu.
"Ồ vậy, em rất xin lỗi về ngày hôm nay,em mong sớm được gặp lại anh lắm đó, Darling."
 
   
"Aah, gặp lại sau vậy."
+
“Cậu… cậu làm vậy Miku?”
   
  +
“Ehh? Đó là nụ hôn tạm biệt.”
"Nhất định rồi, vậy...."
 
   
  +
“Nhưng cậu không sợ bị bê bối hay sao?”
Đột nhiên Miku quàng hai tay qua cổ Shidou, Và đưa môi cô về phía trước [Hnn--]
 
   
  +
“Uun, moou, sao anh nhút nhát quá vậy? Không sao đâu. Cứ bình tĩnh.”
"Cái...............!? C-Cô đang làm cái..cái..cái gì thế hả Miku..........!?
 
   
  +
“O-oi, chờ em xíu….”
"Hả? Cái gì.........Nó chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà......."
 
   
  +
Miku vận dụng hết sức mạnh của hai cánh tay mình, bưng lấy mặt Shidou, kéo mặt cậu về phía trước, mặc cho cậu cố cưỡng lại……
"Ko, cậu không sợ scandal sao, không thấy kỳ cục à?"
 
   
  +
“Ah! Hai người đang làm gì vậy?”
"Uun, moou, anh đúng là dễ xấu hổ quá đấy. Không sao đâu mà --- Lại gần đây nào"
 
   
  +
Một tiếng kêu phía bên phải. Shidou và Miku cùng quay về phía giọng nói phát ra. Ở đó là một cô gái với bàn tay run rẫy chỉ về phía hai người còn đôi mắt thì mở to sửng sốt.
"O-oi, đợi đã..........."
 
   
  +
Cô gái ấy có mái tóc dài màu đen lượn sóng và đôi mắt to tròn. Không một ai có thể quên được cô ấy nếu đã gặp, dù chỉ một lần. Đó là một vẽ đẹp hoàn hảo.
Miku dùng sức cả hai tay. Kéo mặt Shidou dần dần về phía trước bất kể là cậu có muốn hay không.
 
   
  +
Yatogami Tohka, bạn cùng lớp, và cũng là người láng giền của Shidou. Và… cũng giống như Miku, cô ấy là một tinh linh với sức mạnh hiện đang được phong ấn trong người Shidou. Vì bây giờ là lúc họ ăn tối nên cô ấy sang ăn ké nhà Isuka.
"Hả! H-Hai người đang làm đang làm cái quái gì vậy!"
 
   
  +
“To-hka?”
Đột ngột có một tiếng nói từ hướng bên phải, cậu hơi giật mình một chút.
 
   
  +
“Oh, Tohka-san! Lâu rồi không gặp.”
Cả Shidou và Miku cùng lúc quay mặt ra cái hướng giọng nói ấy phát ra. Ở ngay đó, có một cô gái đang run run nắm đôi tay của mình đồng thời đang trố mắt ra nhìn họ.
 
   
  +
Miku chào Tohka với một giọng vui vẻ. Khi cô làm vậy, Tohka tiến tới và kéo Shidou ra xa Miku. Rồi Tohka bước tới, đứng giữa hai người họ, dang rộng 2 cánh tay ra như thể bảo vệ Shidou khỏi một con cọp hung dữ.
Cô có một mái tóc đen dài gợn sóng trên bờ vai, và một đôi mắt màu pha lê tuyệt đẹp. Ko ai có thể quên được cô ấy nếu đã từng trông thấy qua một lần, cô ấy có một vẻ đẹp khó ai có thể sánh bằng.
 
   
  +
“Anh có sao không Shidou? Chết tiệc thật, tôi nghe nói cô đã bị phong ấn, nhưng đó là kế hoạch của cô phải không?”
Yatogami Tohka. Bạn cùng lớp của Shidou và cũng là hàng xóm. Cũng như Miku, là một Tinh linh bị phong ấn bởi Shidou. Đang trên đường về vì đã đến giờ ăn tối, cô ấy chắc đang đến nhà Itsuka.
 
   
  +
Sau khi Tohka lườm một cái sắc lạnh, tiếng bước chân của ba người nữa vang lên từ phía mà Tohka đã đến.
"To-Tohka"
 
   
  +
“Vui nhỉ? Cô thật tốt bụng khi bảo vệ Shidou của tôi và Yuzuru. Tôi hiểu rồi, tại sao lại không cho cô ta biết sự lợi hại của Yamai nhỉ?”
"Ồ, Tohka-san. Lâu rồi không gặp."
 
   
  +
“Cảnh báo! Nếu muốn tiếp cận Shidou thì hãy gửi đầy đủ tài liệu ứng với một văn bản giải thích chính xác lý do cho chúng tôi, Yuzuru và Kaguya. Chúng tôi là những người sở hữu Shidou!”
Miku nói với một giong điệu vui vẻ. Trong khi Miku nói, Tohka bước đến và kéo Shidou ra khỏi Miku. Và sau đó, như thể cô để bảo vệ Shidou, cô dang rộng hai tay của mình ra và đứng chặn ở giữa họ.
 
   
  +
Cặp song sinh thể hiện một thái độ kiên quyết với Miku, thái độ của họ giống nhau như vẽ ngoài của họ.
"Cậu có ổn không Shidou! Chết tiệt Miku, tôi nghe nói cô đang lên kế hoạch để sửa đổi bản thân, vậy mà cô lại đang định lên kế hoạch làm gì đấy!?"
 
   
  +
Đó là Kaguya, người có một khuôn mặt kiên cường đặc trưng với mái tóc búi cao gọn ghẽ, người kia là Yuzuru, giống Kaguya ngoại trừ mái tóc được bện lại phía sau và một gương mặt gần như vô cảm. Cách duy nhất để phân biệt hai người họ là mái tóc và cách thái độ của cả hai. Nếu không có hai điểm khác biệt trên có lẽ không ai có thể phân biệt được họ.
Sau khi Tohka nhìn chằm chằm, ba tiếng bước chân khác có thể nghe được từ hướng Tohka đang bước đến.
 
   
  +
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau họ.
" Fuun, cô dám động đến Shidou của ta và Yuzuru sao. Được rồi, tại sao chúng ta không dạy cho cô ta một bài học về sự đáng sợ của Yamai tỷ muội nhỉ?
 
   
  +
“Em…. em nghĩ mọi người không nên….. đứng giữa đường. Như vậy là… không tốt.”
" Cảnh báo. Nếu như cô muốn tiếp cận với Shidou, yêu cầu phải trình bày lý do rõ ràng lên Yuzuru và Kaguya, những người đang có quyền sở hữu cậu ta chứ?"
 
   
  +
Và khi nói vậy, Yoshino, dù đã kéo chiếc mũ che khuất tầm nhìn của mình nhưng vẫn có thể thấy rằng cô đã đỏ mặt. Và đồng thời, con thỏ hải tặc Yoshinon được Yoshino đeo trên tay bắt đầu mở miệng nói với một âm thanh nghe như đồ thủy tinh bị rơi vỡ.
Sau khi nói vậy, cặp song sinh ấy, đã thể hiện quan điểm chung của mình trước Miku.
 
   
  +
“Nii, vậy là không tốt đâu. Yoshino chưa từng thử khuyên ai giống vậy. Tốt nhất cậu nên…”
Một là Kaguya với khuôn mặt cương nghị với mái tóc búi lên cao. Một là Yuzuru với tóc tết 3 bím dài với một biểu hiện u buồn. Có vài cách để nhận ra hai người là kiểu tóc và biểu cảm khuôn mặt........... Nhưng đơn giản hơn, chỉ cần đưa mắt xuống thấp một chút, là có thể thấy được sự khác biệt đến vô vọng về ngoại hình của hai người họ ngay.
 
   
  +
“Yo-Yoshinon!”
Một tiếng nói nhẹ nhàng có thể được nghe thấy tiếp ngay sau phía họ.
 
   
  +
Yoshino bịt miệng Yoshino trong cơn hoảng loạng. Yoshinon vẫy vẫy bàn tay mình trong đau đớn.
" Làm những việc như thế ở giữa đường................ Em nghĩ nó không tốt lắm đâu.............."
 
   
  +
Thực ra Yoshino từ trước tới nay luôn sống trong căm phòng cách ly của <Fraxinus>. Sau khi làm quen được với lối sống bình thường, cô đã được chuyển tới đặc khu tinh linh, nơi Tohka và những người khác đang sống. Mới được có vài ngày kể từ khi Yoshino chuyển nhà.
Nói như vậy, cô gái nhỏ nhắn cùng với chiếc mũ xụp che ngang mắt—— là Yoshino đang đỏ mặt. Cùng lúc đó, [Yoshinon] chú thỏ rối ở trên tay cô ấy, cũng mở miệng ồn ào hẳn lên.
 
   
  +
Hai chị em Yamai cũng như Tohka và Yoshino, họ đều là tinh linh nên đều quen biết Miku.
"Hey, anh bạn—— thế là không tốt đâu, cậu biết đấy—— Yoshino vẫn có chưa thử kiểu đó đâu. Thế nên—— nhân cơ hôi này mà.........."
 
   
  +
Tháng trước, cả cơ thể, lý trí lẫn hành động của họ (trừ Tohka) đều bị Miku kiểm soát nên họ vẫn còn giữ cảnh giác với Miku.
"Yo-Yoshinon.......!"
 
   
  +
Nhưng Miku dường như không quan tâm lắm đến thái đọ của họ. Mắt cô lấp cmn lánh.
Yoshino bịt mồm Yoshinon lại trong hoảng hốt. Yoshinon quẫy hai cái tay bé xíu của mình trong sự khó chịu.
 
   
  +
“Lâu rồi không gặp, Yoshino-chan, Yuzuru-chan, Kaguya chan. Xin lỗi về chuyện lần trước. Mình đã muốn nói điều này từ lâu rồi.”
Nói về vấn đề này, Kể từ khi Yoshino sống dưới sự che chở của <>, để quen với lối sống của một người bình thường, cô bé cũng đã được chuyển đến sống ở một căn phòng trong ngôi nhà ấy vào vài ngày trước.
 
   
  +
Nói xong, Miku cúi đầu. Cả ba người kia trông có vẽ hoang mang vì hành động của Miku, họ nhìn nhau ngờ vực.
Yamai tỷ muội và Yoshino. Những cô gái này cũng sỡ hữu sức mạnh Tinh linh giống như Tohka———— và cũng có một mối quan hệ không tốt với Miku cho lắm.
 
   
  +
Nhưng Tohka thì vẫn cảnh giác cao độ trước hành động của Miku, cô vẫn dang rộng cánh tay để bảo vệ cho Shidou.
Đúng vậy. Vài tháng trước, họ đều đã trải nghiệm khả năng thao túng Tinh linh của Miku. Có thể vì lí do đó mà họ vẫn luôn cảnh giác đối với Miku.
 
   
  +
“Ý định của cô là gì hả? Vừa nãy cô đang cố làm gì với Shidou vậy?”
Tuy nhiên, Miku không quan tâm đến những gì họ nói cho lắm và [Ara] đôi mắt cô đang bắt đầu sáng lấp lánh hẳn lên.
 
   
  +
“Eh? Đó chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà? Chẳng phải Tohka cũng hay làm vậy hay sao?”
"Lâu lắm không gặp rồi nhỉ, Yoshino-chan, Kaguya-chan và Yuzuru-chan. Mình rất xin lỗi về lần đó. Mình luôn muốn xin lỗi tất cả mọi người."
 
   
  +
“Hôn…. Hôn tạm biệt?”
Nói xong, cô hơi cúi đầu xuống. Có lẽ họ cũng hơi bị bối rối đôi chút bởi hành động này. Cả ba người nhìn nhau trong lúng túng.
 
   
  +
Tohka nhướng mày một cách bối rối và quay mặt về phía Shidou.
Nhưng Tohka không hề mất đi sự thận trọng mặc dù cô đã thấy biểu hiện của Miku và vẫn tiếp tục đứng trước Shidou.
 
   
  +
“………… chuyện đó có bình thường không Shidou?”
"Vậy ý định của cô là gì. Cô đang định làm gì Shidou bây giờ!"
 
   
  +
Tohka hỏi một cách nghi ngờ. Còn cậu thì không thể đứng nhìn được, điều đó sẽ trở thành một hiểu lầm mất thôi. Shidou quay mặt về hướng khác, tránh ánh mắt của Tohka.
"Hả? Chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà? Không phải Tohka vẫn thường làm vậy sao?"
 
   
  +
“Đó…. đó không hẳn là lời nói dối. Hôn khi nói lời tạm biệt, thực ra là…..”
"Nụ hô--ôn.....tạm...biệt?"
 
   
  +
“Ear… sao phải mơ mộng như vậy? Sao Tohka-chan không thử làm vậy đi?”
Tohka nhướn lông mày lên và quay ra nhìn Shidou trong lúng túng.
 
   
  +
“Cái………?”
"...........Bình thường cũng như vậy đúng không?"
 
   
  +
Shidou, Tohka, Yoshino và cả chị em Yamai đều thở hổn hển khi nghe Miku nói ra những lời đó.
Tohka hỏi trong sự nghi ngờ. Cậu ấy không thể đứng yên nếu không nó sẽ trở thành một sự hiểu lầm. Shidou lắc đầu.
 
   
  +
Nhưng Miku thì trông có vẽ ngạc nhiên khi thấy phản ứng của họ. Và *póp*, cô vỗ hai tay vào nhau như đã nghĩ ra điều gì đó.
"! Không phải đâu nó là nói dối đấy! Hôn khi tạm biệt. Điều đó......."
 
   
  +
“Mình nghĩ ra rồi, mình sẽ hôn anh yêu trước. Sau đó, tôi sẽ hôn Tohka-san để cô ấy thực hành. Một mũi tên trúng hai đích. Không phải như vậy là quá tuyệt hay sao?”
"Eeh, Nó lãng mạn lắm đó. Tohka-chan đã thử bao giờ chưa?"
 
   
  +
“Tại… tại sao tôi phải hôn cô?”
『 Cái...!? 』
 
   
  +
“Er? Bởi vì mình không muốn hôn anh yêu sau cô.”
Shidou, Tohka, Yoshino cùng Yamai tỷ muôi đều cùng giật nảy người lên khi nghe những lời Miku nói ra.
 
   
  +
“Mu…. UMU”
Nhưng, Miku làm bộ mặt ngạc nhiên về hành động bất ngờ ấy và ngập tức vỗ 2 tay cô ấy vào nhau như thể cô ấy đang nghĩ một điều gì đó.
 
   
  +
“Nhưng chẳng phải làm vậy cũng giống như việc cô hôn anh iu hay sao?”
"Mình biết rồi? Mình vừa nghĩ ra một ý này! Mình sẽ hôn darling trước. Sau đó, mình sẽ truyền nụ hôn của darling bằng cách sẽ hôn Tohka-chan. Thấy sao nào? Một mũi tên trúng hai con chim! Không phải nó rất độc đáo sao!?"
 
   
  +
“Muu….. tôi hiểu, nhưng……..”
"Tạ-Tại sao tôi lại phải hôn cô!?"
 
   
  +
“Không, mình không cho là vậy đâu.”
"Hả? Là bởi vì, không phải mình đã nói là mình sẽ hôn darling yêu trước rồi sao?"
 
   
  +
Cuối cùng thì Shidou cũng phải lên tiếng để ngăn chặn chuyện này. Tohka gần như đã bị thuyết phục, nhưng nghe vậy nên cô lập tức lắc đôi vai.
"Mu....umu"
 
   
  +
“Chết tiệc! Cô đang xem tôi là một kẻ ngốc phải không Miku?”
"Chẳng phải nó giống như là Tohka hôn darling sao?"
 
   
  +
“Oh, mình đã không nghĩ tới chuyện đó……… Ah, hay là như vầy. Trước hết mình sẽ hôn Tohka-san rồi sẽ hôn anh iu ngay sau đó. Mình sẽ gửi hơi ấm và cảm giác từ đôi môi Tohka-san cho anh iu.”
"Muu....Tôi hiểu rồi......"
 
   
  +
“Cái……..?”
"Ko, Đừng"
 
   
  +
“Hnn……….”
Sau khi cậu ấy nói vậy để ngăn không cho Tohka nghe theo, Tohka ngay lập tức run run đôi vai của cô ấy.
 
   
  +
Miku áp tay lên ngực như thể cầu nguyện. Và rồi cô nhắm mắt lại và từ từ tiến môi mình về phía Tohka. Tohka hoảng hốt quay sang trái rồi lại quay sang phải. Cuối cùng cô bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án.
"Chết tiệt Miku! Cô làm tôi cứ như con ngốc ấy!"
 
   
  +
“Uơ, sao cậu lại bỏ chạy? Chờ mình với nào.”
"Mình có nghĩ như vậy đâu.............À! Vậy hãy làm như thế này nhé. Đầu tiên mình với Tohka-san sẽ hôn nhau, sau đó mình sẽ hôn darling—— Những cảm xúc nồng cháy của Tohka-san sẽ được mình đích thân gửi trọn đến darling ngay."
 
   
  +
“Đừng đi theo tôi mààààà………..”
"Cái..........!?"
 
   
  +
Tohka la hét và chạy về phía nhóm Yamai và Yoshino.
"Hnn——"
 
   
  +
“Ơ………”
Miku đặt 2 tay lên trước ngực như thể đang cầu nguyện và đưa đôi môi của cô ấy về phía trước đồng thời nhắm mắt. Tohka bối rối lắc đầu của mình hết trái rồi lại bên phải, và bỏ chạy ra khỏi chỗ ấy.
 
   
  +
“Đừng đến đây, đồ ngốc……..”
"Hả, tại sao cậu lại chạy. chờ mình với nào."
 
   
  +
“Đề nghị. Chạy thôi Kaguya.”
"Đừ-Đừng đuổi theo tôi!"
 
   
  +
Sau đề nghị sáng suốt ấy, mỗi người một ngã chạy xa Miku.
Sau khi hét lên vơi giọng sợ hãi, Tohka chạy đến chỗ nhóm Yoshino và các cô gái khác.
 
   
  +
“Mồ, nếu là trường hợp này thì mọi người cứ để cho mình.”
"Kyaa......"
 
   
  +
“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
"Đồ ngốc! Đừng có qua đây chứ!"
 
   
  +
“Hahahaha……”
"Rùng mình. Chạy mau, Kaguya "
 
   
  +
Nhìn Miku đùa giớn với trái tim mong manh của mấy nàng tinh linh kia, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc nở một nụ cười bất lực.
Mọi người đều thốt lên, và tất cả đều bỏ chạy khỏi Miku.
 
   
  +
Trong trường hợp này, Miku có vẽ đã thành cmn công rực rỡ với kế hoạch ‘phòng thủ tình yêu’ của mình, chỉ với vài hành động đơn giản.
"Aah, Moou, nếu đã như vậy, tất cả mọi người đều cùng trao hết nụ hôn cho mình đi!"
 
   
  +
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~
『 Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! 』
 
   
  +
Phần 2
"Ha-haha........"
 
   
  +
“Fumu……..”
Nhìn Miku hạnh phúc đến tận đáy lòng khi đuổi theo mọi người, Shidou bất đắc dĩ mà nở một nụ cười.
 
   
  +
Sau khi Miku và Shidou được đưa trở về mặt đất. Kotori chống cằm nghĩ về cuộc nói chuyện mới Miku trong văn phòng <Fraxinus>.
Rõ ràng có thể thấy được là cô ấy đã vượt qua mọi sự tranh chấp của mọi người để cải thiện mối quan hệ không tốt của mình. Và đã nhẹ nhàng hòa mình vào cùng với các cô gái khác theo một cách đơn giản nhất.
 
   
  +
Trước mặt cô là một màn hình đang hiển thị kết quả phân tích giọng nói của Miku. Cô đã kiểm tra nó nhiều lần trong quá trình biên tập và sao ra một bản khác để trình lên Rounds.
   
  +
Thực ra công việc này phải dàng cho nhân viên cấp dưới trong <Fraxinus>. Nhưng khi phải đối mặt với những bí ẩn về <Phamtom>, Kotori phải tự mình làm lấy tất cả, vì cô đã gặp trực tiếp tinh linh được phong ấn.
   
===Phần 2===
 
   
  +
Nguyên nhân của việc này là vì Miku là người đã gặp mặt trực tiếp <Phantom>, không kể cô và Shidou. Miễn sao có bất kỳ lời nào của Miku liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến <Phantom>, Kotori không thể để việc này cho các nhân viên cấp dưới được.
   
  +
“Một viên ngọc bích màu tím dành cho Miku. Liệu tên <Phantom> có thể có bao nhiêu viên như vậy? Không! Nếu hắn có khả năng tạo ra một số lượng ngọc bích không giới hạn giống như vậy, và rồi……….”
"Fumu.........."
 
   
  +
Trong khi lướt đôi mắt theo nhưng xung nhịp âm thâm ảo trên màn hình, cô đã lẩm bẩm như vậy.
Sau khi đưa Shidou và Miku trở lại mặt đất. Kotori đặt tay lên cằm mình trong khi đang xem xét lại về cuộc nói chuyên của mình với Miku bây giờ ở trong cơ quan của .
 
   
  +
Và ngay lúc đó…
Ở phía trước nơi màn hình đang chiếu trước mặt cô, nó hiển thị kết quả từ dữ liệu ghi âm giọng của Miku. Cô ấy kiểm tra lại nó rất nhiều lần trong khi soạn thảo và viết một tập tài liệu.
 
   
  +
“Hyaaa?!”
Ban đầu, những loại công việc này phải để cho những thành viên khác trong tổ chức. Nhưng chỉ vì vẫn còn đầy những bí ẩn về Phantom, Kotori phải làm công việc này từ khi cô ấy chính thức gặp Phantom.
 
   
  +
Đột nhiên một thứ gì đó lành lạnh chạm vào môi và má cô, và Kotori và phát ra một giọng the thé.
Cũng chính vì Miku, cô gái duy nhất đã bắt gặp Phantom, ngoại trừ Shidou và Kotori. Miễn là mỗi từ của cô ấy đều chứa một thông tin ẩn để nhận ra được Phantom sau đó, Kotori không thể để việc này cho những người khác trong tổ chức được.
 
   
  +
“Oái, cái gì vậy? Không giỡn nhá….”
" Viên Kết tinh Tinh linh màu tím ấy đã được trao cho Miku.........., rốt cuộc là có bao nhiểu viên Kết tinh Tinh linh ấy.......... Hay hắn có thể tạo ra số lượng không có giới hạn—— "
 
   
  +
Khi đứng bật dậy, cô vô cùng ngạc nhiên, một cô gái xuất hiện từ một nơi nào đó trông trạc tuổi Kotori đang đứng đó và đưa cho cô một lon cà phê.
Trong khi mắt cô ấy đang nhìn theo những chữ ở trên bảng điều khiển, cô lẩm bẩm nói một mình.
 
   
  +
Với mái tóc cột kiểu đuôi gà và một nốt ruồi dưới mắt trái, cô ấy gây một ấn tượng lạ. Và mỗi khi khi cô ấy xuất hiện, những ai quen biết với Shidou đều có một cảm giác tương tự như gặp cậu.
Và, trong lúc ấy.
 
   
  +
“Nhiệt tình thì tốt, nhưng cô không nghĩ rằng cô đang đi quá sâu vào chuyện này sao?”
"Hyaaaa!?"
 
   
  +
Nói xong, cô gái ấy, Takamiya Mana nở một nụ cười.
Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào má cô bé khiến Kotori cất lên tiếng hét chói tai.
 
   
  +
“Tôi biết điều đó dù cô có nói hay không đi nữa.”
"Cái-Cái gì vậy, đừng có đùa chứ.......!"
 
   
  +
Cô nói một cách thất vọng và nhận lấy lon cà phê. Cô mở ra và trút chất lỏng mát lạnh bên trong vào miệng. Một cảm giác kỳ lạ, buồn vui lẫn lộn nhau tác động lên con người vừa mới uống nó.
Vẻ mặt cô hết sức ngạc nhiên, xuất hiện từ đâu đó, cô ấy thấy một cô gái bằng tuổi mình, đứng đó và tay đang cầm một cốc café.
 
   
  +
“Vậy thì, có chuyện gì vậy? Cô đã tiến thêm được bước nào chưa?”
Buộc tóc ở một bên, cô ấy là một cô gái rất nổi bật với cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái. Bằng một cách nào đó cô ấy có những đặc điểm tương tự như Shidou.
 
   
  +
“Đáng buồn là không. Chúng tôi chỉ biết được rằng <Phantom> xuất hiện trước mặt tôi cách đây 5 năm và thứ mà Miku gặp phải dường như là cùng một thực thể……”
"Sự cố gắng như vậy là tốt, nhưng cô có nghĩ là mình đang làm quá sức ko?"
 
   
  +
Nói giữa chừng, long mày cô chật co giật.
Sau khi nói vậy———— Takamiya Mana nở một nụ cười.
 
   
  +
“……Mà khoan đã, tại sao cô lại ở đây?”
"......Tôi biết mà thậm chí cả khi cô không cho tôi biết "
 
   
  +
“Hur……..?”
Cô bé trả lời lại với một vẻ mặt thất vọng, rồi nhận cốc cafe từ tay Mana. Cô bé mở lon ra, và uống một ngụm, một vị đắng ngọt lẫn lộn lẫn nhau đang tuôn chảy qua miệng cô.
 
   
  +
Kotori hỏi. Còn Mana thì cau mày lại và nghiêng đầu ngạc nhiên.
"Sao vậy? Ở đây vẫn đang tiến hành công việc sao?"
 
   
  +
“Tại sao à? Tất nhiên là tôi đi vào bằng cửa chính rồi. Đến cả chuyện đó mà cũng không nhận ra à? Tôi nghĩ cô nên nghĩ ngơi một tí sẽ tốt hơn……”
"...................... Thật đáng buồn là không. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, là tên Phantom đã xuất hiện trước mặt tôi vào 5 năm trước, và cái 『Thứ』mà Miku đã gặp có mối liên hệ với nhau, Có lẽ cùng là một sự tồn tại——"
 
   
  +
“Không phải chuyện đó. Chẳng phải là tôi đã nói với cô rồi sao? Dù trong hoàn cảnh bình thường đi nữa thì cũng không được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”
Trong giữa câu nói, Kotori nhíu mày vào.
 
   
  +
Kotori đập bàn hét lên.
"Dù sao thì tại sao cô lại ở nơi như thế này?"
 
   
  +
Đúng vậy. Mana là một phù thủy thuộc nhóm điều hành thứ hai của ngành công nghiệp <DEM>, và giờ cô đang nhận được sự bảo vệ của <Ratatoskr>. Và trong thời gian này, cơ thể cô đang được tái tạo, nói chính xác hơn là loại bỏ những ma thuật độc hại đã được bơm vào. Những thứ đó gây ra những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng cho cô, dù rằng nó cũng mang đến cho Mana một sức mạnh phi thường.
"Hả?"
 
   
  +
“Tôi đã nói với cô rồi, nếu ngay lập tức bắt đầu quá trình điều trị này, cô có thể kéo dài tuổi thọ của mình thêm một chút. Nhưng cho dù là vậy……”
Khi Kotori nói mà mắt ti hí, Mana nghiêng đầu cô ấy băn khoăn.
 
   
  +
“Thôi được rồi. Ahaha….. có lẽ tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây.”
"Ý cô là sao khi hỏi tại sao? Tôi bước qua cánh cửa như bình thường thôi mà. Hoora, những thứ như vậy để ý làm gì, chắc là cô mệt rồi. Nghỉ một chút đi ----"
 
   
  +
Mana nở một nụ cười trông như một phạm nhân trốn trại rồi quay đi. Kotori đứng dậy và tiếng về phía Mana.
"Ko phải như vậy đâu! Cô, tôi nghĩ tôi đã bảo cô đi nghỉ đi rồi mà! Cô vẫn chưa trở lại bình thường đâu, cô thật là thiếu thận trọng quá đấy...........!"
 
   
Kotori đập bàn hét lên.
+
Kotori vùi mặt mình vào lưng Mana.
   
  +
“Ko-Kotori-san?”
Vâng. mặc dù Takamiya Mana hiện đang nằm trong sự bảo vệ của , cô ấy là một pháp sư thuộc nhóm điều hành thứ 2 của tập đoàn DEM. Và trong suôt khoảng thời gian đó, toàn bộ cơ thể cô đã dùng để nghiên cứu ma thuật và để đổi lấy một năng lực mạnh mẽ; cơ thể của cô bé đã bị tổn thương nghiêm trọng.
 
   
  +
“…….Cảm ơn cậu. Nếu cậu không ở trong <Fraxinus> vào lúc đó, không biết mình đã có thể gây ra điều khủng khiếp gì nữa.”
"Tôi đã nói với cô trước rồi mà. Nếu cô ngay lập tức điều trị bởi các chuyên gia ở , cô đã có thể kéo dài sinh mạng của mình dù chỉ thêm một chút Nhưng ngay cả khi như vậy........!"
 
   
  +
“………….”
"Ồ, đúng thực là vậy ha. Ahahahahaha......... vậy thì tốt hơn tôi nên........"
 
   
  +
Mana quay lại, và *pon* *pon*, cô gõ nhẹ vào đầu Kotori.
Mana nở một nụ cười như thể cô ấy bị mắng và đang chạy trốn. Sau khi Kotori đứng lên khỏi chiếc ghế, cô đẩy người mình về phía Mana để không cho cô đi.
 
   
  +
“Điều đó dành cho cả hai người. Tôi đã được cô cứu. Đó có thể xem như là một cách trả ơn thôi.”
Nói một cách chính xác, Cô ấy ngã khuôn mặt cô ấy vào lưng Mana và ôm cô thật chặt.
 
   
  +
Kotori nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Kotori-san?"
 
   
  +
“…………Làm sao tôi chấp nhận được chuyện này đây? Cô là em gái thực sự của Shidou. Tôi đã thực sự ghen tị vì điều đó.”
"..............Cảm ơn cô. Nếu cô không ở lúc này, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa "
 
   
  +
“Hur?”
"..........................."
 
   
  +
“Không có gì đâu. Nhưng…….”
Khi Mana quay lại, cô bé nhẹ nhàng vỗ về đầu của Kotori.
 
   
  +
Sau cái nhíu mày, Kotori dồn sức mạnh vào hai cánh tay mình và giữ Mana lại.
"Chuyện xảy ra với 2 chúng ta.—— Thậm chí tôi, người được cô cứu. Mong sao đền đáp cô càng nhiều càng tốt có thể cũng sẽ làm tôi yên lòng "
 
   
  +
“Tôi biết ơn vì hành động của cô, nhưng tôi phải đưa cô đến chổ các chuyên gia điều trị ngay lập tức.”
Nói xong, Mana lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
 
   
  +
“Tôi hiểu, nhưng tôi phải truy đuổi Ác Mộng, không ai là đối thủ của cô ta ngoài tôi.”
Kotori nhẹ nhàng lau những giọt mắt đã lăn dài, rồi nhún vai.
 
   
  +
“Sự thật thì chuyện của Kurumi cũng cấp bách. Nhưng chẳng phải là có chuyện cần giải quyết hơn hay sao…….”
".......................Phải nói như thế nào đây, cô là em gái thực sự của Shidou, điều này khiến tôi có chút ghen tị đấy."
 
   
  +
“Err…. Kotori-san, trông mặt của cô khiếp quá……..”
"Hả?"
 
   
  +
Mana cười méo mó và cố thoát ra khỏi hai tay của Kotori. Nhưng Kotori siết chặt tay hơn nữa để Mana không thể thoát ra được.
"Ko có gì cả—— Nhưng"
 
   
  +
Ngay lúc đó, khi có thứ gì đó hiện ra trên màn hình trước mặt Kotori, một giọng nói vang lên từ loa.
Sau khi Kotori nhắm mắt cô lại, cô dùng sức của cả hai tay và ôm Mana thật chặt.
 
   
  +
“Chỉ huy Isuka, có một thong điệp đến từ sở chỉ huy đầu não…….”
"Tôi rất cảm kích về những việc cô đã làm. Nhưng ở đây và ở đó rất khác nhau. Tôi sẽ đưa cô đến đúng nơi các chuyên gia và tiến hành điều trị "
 
   
  +
Xuất hiện trong cửa sổ trên màn hình là Shiizaki, một phi hành đoàn của <Fraxinus>. Shiizaki co giật mạnh, như thể cô vừa nhìn thấy một điều không nên thấy.
"Không, nghe này, Tôi phải truy tìm . Không có ai là đối thủ của cô ta hợp hơn tôi.........."
 
   
  +
Thế là Kotori “Ah!” lên một tiếng. Đây là một hệ thống liên lạc hai chiều. Nếu cô có thể thấy được Shiizaki thì cô ta cũng có thể thấy được những gì đang diễn ra trong căn phòng này. Và lúc này thì trông Kotori và Mana như đang ôm nhau một cách rất tình cảm. Nếu để cho cô ta thấy điều này thì bất cứ hiểu lầm nào cũng có thể xảy ra được. Kotori vội vàng buông Mana ra một cách hoảng hốt và nhìn về màn hình.
"Đúng là việc điều tra về Kurumi là một vấn đề khẩn cấp nhưng, không phải cô đang có một vấn đề khó giải quyết hơn là..............!"
 
   
  +
“Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy chỉ để giữ không cho Mana trốn……..”
"Hả, Kotori-san? Vẻ mặt đáng yêu của cô đang chuyển sang một cái gì đó rất đáng sợ thì phải..........."
 
   
  +
Và nhân cơ hội ấy, Mana tranh thủ vọt đi với một tốc độ chỉ thua máy bay một tí. Kotori vươn tay ra để giữ gáy áo cô ấy lại nhưng đã quá muộn. Mana trượt khỏi tầm tay của Kotori với một cái uốn mình điều nghệ và tẩu thoát khỏi văn phòng.
Mana nở một nụ cười kiên quyết trong khi uốn cong người cô, Kotori siết chặt hơn để không cho Mana đi.
 
   
  +
“Ah, cô thật là………. Tôi sẽ bắt cô đi điều trị khi cô quay lại.”
Và, trong lúc đó. Khi có một thứ gì đó được hiển thì trên màn hình ở trong phòng làm việc của Kotori, một âm thanh phát ra từ loa phát thanh.
 
   
  +
“Tôi sẽ cân nhắc điều đó!”
".........Chỉ huy Itsuka, có một tín hiệu được truyền từ sở chỉ huy.......!?"
 
   
  +
Mana nói trong khi đang dang rộng hai tay của mình như thể được đang được bay giữa một vùng trời tự do nào đó. Đồng thời, âm thanh của cánh cửa tự động của căn phòng vang lên báo hiệu rằng nó đã đóng lại.
Xuất hiện từ bên trong cửa sổ, phi hành đoàn Shiizaki của đang giật mình. Như thể cô vừa thấy một thứ gì đó mà cô không nên thấy.
 
   
  +
“Nghiêm túc mà nói, con bé đó……….”
Như vậy, Kotori thốt lên ♦Ah♦. Khi họ nhìn thấy khuôn mặt của Shiizaki. Shiizaki có thể nhìn thấy tình huống đang ở đây. Là ngay lúc này, Kotori với Mana đang ôm nhau nồng nhiệt một cách đầy tình cảm. Nếu bất ngờ mà nhìn thấy cái cảnh này, cũng chẳng lạ gì khi cô ta nảy sinh ra hàng tá hiểu lầm cả.
 
   
Sau khi Kotori hốt hoảng buông ra Mana ra, ấy quay lại nhìn màn hình
+
Kotori gãi đầu quay lại, ngồi xuống ghế nhìn vào màn hình.”
   
  +
“Thông điệp từ sở chỉ huy là gì vậy?”
"Đừng có hiểu nhầm! Tôi chỉ đang giữ để Mana đang dịnh chạy trốn thôi——"
 
   
  +
“Ah, vâng. Có một đường truyền mã hóa từ sở chỉ huy. Có cần tôi kết nối không?”
Thoát ra được khỏi sự ráng buộc của Kotori, Mana chạy đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Mặc dù Kotori đã đưa đôi tay ra và cố nắm lấy cô bé lại một lần nữa, nhưng—— đã quá muộn màng rồi. Mana đã trượt được khỏi tay của Kotori với một tư thế tuyêt đẹp và chạy ra khỏi nơi đó.
 
   
  +
“Vâng, tôi đang chờ đây.”
"Ah, được thôi.........! Tôi sẽ bắt cô điều trị một lần nữa khi cô quay lại "
 
   
  +
“Tuân lệnh!”
"Tôi sẽ suy nghĩ về nó!"
 
   
  +
Sau lời đó, Shiizaki thao tác trên bảng điều khiển ảo trước mặt. Khi cô ấy làm vậy, cửa sổ liên lạc của cô ấy biến mất và thay vào đó là gương mặt khác xuất hiện. Đó là một người khá quen thuộc với Kotori vì cô đã gặp nhiều lần. Cô ấy là một trong những chủ tịch một bộ phận và cũng là thư ký của Elliot Woodman, người đứng đầu tổ chức <Ratatoskr>.
Mana nói với cánh tay đang vẫy vẫy. Và cùng lúc đó, âm thanh do cánh cửa tự động đóng lại cũng phát ra.
 
   
  +
“Xin lỗi vì đã liên lạc trong khi cô đang bận, chỉ huy Isuka.”
"Cô ta, thật là..........."
 
   
  +
“Không sao đâu. Có chuyện gì mà đột ngột vậy?”
Sau khi Kotori gãi đầu, cô ấy ngồi xuống ghế và quay lại nhìn màn hình.
 
   
  +
“Errr, thực ra, ngài Woodman…….”
"..........Sao, có việc gì từ sở chỉ huy à?"
 
   
  +
Chủ tịch thể hiện một gương mặt khó chịu khi nói tiếp.
"Ah, Vâng. Có một thông điệp được gửi tới chỉ huy thông qua việc sử dụng một kết nối ngầm. Tôi liên kết với nó nhé?"
 
   
  +
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)
"Được, tôi trông cậy vào cô cả đấy "
 
   
  +
Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Khoảng thời gian này, toàn bộ thành phố đã được trang trí bằng những vật dụng dành cho lễ Halloween. Shidou và Tohka cùng nhau đến khu mua sắm để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.
"Tuân lệnh"
 
   
  +
“Ồ, đó là gì vậy Shidou?”
Nói xong, Shiizaki bật giao diện điều khiển chính lên. Trong khi cô ấy làm vậy, gương mặt của Shiizaki biến mất khỏi màn hình và thay vào đó là gương mặt của ai đó bắt đầu hiển thị lên. Cô ấy là một người mà cô đã gặp nhiều lần rồi. cô ấy là một trong những thư kí của chủ tịch Eliot Woodman ở .
 
   
  +
Khi nói vậy, Tohka chỉ vào một quả bí ma khổng lồ được đặt để trang trí trước một nhà hàng.
"Tôi rất xin lỗi vì đã gọi trong lúc cô đang bận. Chỉ huy Itsuka "
 
   
  +
“À, đó là một đèn lồng Jack O’. Nó được khắc gọt từ một quả bí ngô, nhưng trường hợp này thì nó hoàn toàn bằng nhựa.”
"Tôi không phiền đâu, có chuyện gì mà đột ngột vậy "
 
   
  +
“Bí ngô à? Nhưng bí ngô zì mà có màu cam dzậy? Em tưởng bí ngô màu xanh lá cây chứ?”
"Aah, Thật ra thì ngài Woodman...."
 
   
  +
“Ừm, ở Nhật thì bí ngô có màu xanh lá cây nhưng nước ngoài thì khác.”
Vẻ mặt cô thư ký đó hơi nhăn nhó lại khi tiếp tục nói.
 
   
  +
“Cái gì…….. ? Nếu nó lớn như vậy thì em sẽ không thể ăn hết mất!”
   
  +
Tohka mở to mắt ngưỡng mộ.
===Phần 3===
 
   
  +
Vâng, cậu đã từng nghe nói rằng những quả bí ngô to như vậy chỉ được dùng để khắc lồng đèn và ít khi nào được dùng để ăn. Nhưng sẽ là một tội ác nếu đập tan giấc mơ của Tohka lúc này.
   
  +
“Hmm…. Vậy tai sao chúng mình không tới đó và mua một quả bí ngô để làm vài món cho bữa tối nhỉ? Nếu em nhớ không nhầm thì vẫn còn một ít thịt. vậy hãy băm nhỏ ra và luộc hoặc làm món croquette (???).
   
  +
“Oohhh…”
Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Là thời điểm mà khi những đồ trang trí của thành phố được phủ đầy với không khí của lễ Halloween. Shidou và Tohka đang đi đến cửa hàng để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.
 
   
  +
Đôi mắt cô đã trở nên lấp lánh khi nghĩ tới nhưng điều đó, còn hai tay thì buông thỏng ra để mặc chúng đung đưa tự do.
"Ô Ồ........... Shidou, cái gì thế kia?"
 
   
  +
“UMU, có lẽ vậy. Anh biết cách chế biến khi băm nhỏ ra và luộc, nhưng còn croquette? Không phải chúng được làm từ khoai tây hay sao?”
Sau khi nói vậy Tohka chỉ tay về phía cái đầu bí ngô má quái to lớn ở lối vào trung tâm cửa hàng.
 
   
  +
“Bình thường thì vậy. Nhưng em nghĩ rằng nó sẽ thơm ngon vào ngọt ngào hơn nếu mình dùng bí ngô thay vì khoai tây.”
À, đó là Jack-O’-Lantern. Nó được làm từ bí ngô. Nhưng cái đó không phải là bí ngô thật đâu mà chỉ là bằng nhựa thôi."
 
   
  +
Sau khi nói xong, Tohka nhắm mắt lại một lúc như để tưởng tượng ra món đó sau khi nấu chín. Rồi “ực”, cô nuốt nước bọt.
"Bí ngô? Cái con ma vàng vàng kia á? Không phải bí ngô có màu xanh sao?"
 
   
  +
“……….UMU, em quyết định rồi, chúng mình làm croquette cho bữa tối hôm nay nha. Đi thôi nào Shidou.”
"Aah, ở Nhật hầu hết chúng có màu xanh, nhưng kia là những loại bí ngô ở nước ngoài"
 
   
  +
Và khi nói xong, Tohka bước những bước dài và cả quyết về phía cửa hàng rau quả.
"Cái............. nếu một quả bí ngô lại to đến vậy, nó quá dư để làm những món ăn như vào Tempura, súp và cả những món luộc nữa."
 
   
  +
“Uêy, đừng có đi mà không nhìn đường như vậy chứ!”
Phải, cậu cũng nghe nói là loại bí ngô được sử dụng để làm Jack-O’-Lantern nó chỉ có thể sử dụng để tranh trí chứ không thực sự được sử dụng để ăn nhưng—— chẳng có lý do gì để cậu phá vỡ giấc mơ của Tohka cả.
 
   
  +
Shidou vừa dứt lời thì Tohka đã đâm sầm vào một bóng người bước ra từ phía bên cạnh. Cô té bật ngửa ra sau.
"Hừm, nhân tiện lúc chúng ta còn ở đây, hãy mua một quả bí ngô về cho bữa tối đi. Phải có thịt băm nữa, tớ nhớ chắc chắn như vậy, vậy hãy làm nó với thịt băm nhỏ đun sôi hoặc cho nó vào Croquette ( loại khoai tây cắt tròn bọc trong vụn bánh mì và cho vào rán)"
 
   
  +
“Unuu….”
"Ooooooooooooh!"
 
   
  +
“Ohtoo….”
Mắt Tohka sáng lấp lánh trong khi đôi tay vẫn đang đung đưa.
 
   
  +
“Aaaa, không phải anh đã nói rồi sao. Coi nào, em không sao chứ?”
"À mà, tớ nghĩ nó rất tuyệt! Tuy nhiên, tớ đã hiểu cách băm nhỏ và đun sôi rồi, nhưng còn croquette.............? Có phải Croquette làm từ khoai tây không?"
 
   
  +
“Mu….UMU…”
"Thông thường thì nó như vậy. Nhưng nó sẽ ngọt và ngon hơn nếu được làm từ bí ngô đó"
 
   
  +
Sau khi đỡ Tohka đứng dậy, cậu quay lại và nhìn vào người đã bị Tohka tông phải.
Nói xong Tohka nhắm mắt cô ấy lại vài giây để tưởng tượng cái vị ngon ấy và ♦Ực♦ cô ấy nuốt nước miếng của mình xuống
 
   
  +
Ngồi trên chiếc xe lăng là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Người đẩy chiếc xe lăn của ông ta là một người phụ nữ đeo kính, nhìn bề ngoài thì cô ta khoảng 20 tuôi.
"............Ừm, vậy hãy làm một bữa tiệc Croquette nào! OK, bây giờ mình quyết định rồi, đi thôi Shidou!"
 
   
  +
“Rất xin lỗi. Bác có bị thương không…….. Coi nào Tohka.”
Nói xong Tohka chỉ tay về phía người bán rau củ và rảo bước đi thật nhanh.
 
   
  +
“Mu…… cháu xin lỗi, vì đã đi mà không nhìn đường.”
"O-oi, nguy hiểm đấy nếu cậu đi mà chẳng chịu nhìn đằng trước gì cả——"
 
   
  +
Tohka cúi đầu xin lỗi. Khi đó, người đàn ông trên xe lăn gãi đầu mình và cười dịu dàng. Ông ta trông như một người nước ngoài nhưng lại nói tiếng Nhật một cách thành thạo.
Vừa đúng lúc Shidou nói vậy, Tohka đâm sầm vào một người vửa đi ra từ góc tối của con đường và ngã đau ê cả mông.
 
   
  +
“À không, tôi cũng phải xin lỗi. Cháu có sao không Ojou-san? (bạn trẻ)”
"Au uu!"
 
   
  +
“UMU, cháu không sao.”
"Ooto...."
 
   
  +
“Oh, vậy thì tốt. Nếu một người dễ thương như cháu mà bị thương chẳng khác nào tôi đã gây nên một tội ác.”
"Aaahmou, tớ không định nói vậy. Hoora, cậu không sao chứ?"
 
   
  +
Ông ta nói với một giọng hài hước. Có lẽ khi còn trẻ ông ta cũng là một người khá sành về chuyện ăn chơi. Có lẽ cậu cũng nên học hỏi ông ta. Shidou nghĩ thầm như vậy…… còn Tohka, sau khi nghe lời đáp lại ấy, tuy má cô không đỏ nhưng cô đã đứng đờ ra.
"Mu.......umu"
 
   
  +
Trong khi Shidou còn đang xoắn với ý nghĩ trong đầu thì người đàn ông kia đã làm một cử chỉ như thể nhớ ra một điều gì đó.
Sau khi giúp Tohka đứng dậy, cậu quay lưng lại phía người vừa va phải Tohka.
 
   
  +
“À, tôi chợt nhớ ra điều này. Tôi có chuyện cần hỏi đây. Hai cháu có biết bệnh viện ở đâu không?”
Ở đó là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi trên một chiếc xe lăn và người đẩy ông ấy là một phụ nữ đeo kính tầm tuổi đôi mươi.
 
   
  +
“Bệnh viện…..? À, nếu bác muốn tới bệnh viện thì chỉ cần đi thẳng tới khu mua sắm phía trước rồi rẽ trái, đến ngã tư thứ 3 rẽ phải và đi thẳng thêm một đoạn nữa.”
   
  +
Nghe Shidou nói xong, người đàn ông đó quay đầu lại.
   
  +
“Ơ….. có vẽ rắc rối nhỉ. Cháu có thể dẫn đường không?”
   
  +
Shidou gãi má suy nghĩ. Bây giờ cậu và Tohka còn phải đi mua nguyên liệu cho bữa tối, nhưng……..thôi kệ. Cũng không xa lắm.
"Cháu rất xin lỗi vì đã không vô ý. Ngài có sao không? Tohka cũng nhanh xin lỗi đi."
 
   
  +
“Được ạ. Đi lối này…..”
" Xi-Xin lỗi. Cháu đã không để ý đằng trước."
 
   
  +
Shidou nói. Và họ quay về hướng khu mua sắm.
Tohka cúi thấp đầu xuống tỏ vẻ biết lỗi. Khi cô ấy làm vậy, người đàn ông đó mỉm cười lịch sự và nói tiếng Nhật một cách trôi chảy dù nó không giống với vẻ của mình lắm.[[File:DAL V8 033.jpg|thumb]]
 
   
  +
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Người Nhật thật tốt bụng. Tôi rất biết ơn các bạn.”
"Ko, Tôi cũng xin lỗi. Cô có ổn không, Ojou-san"
 
   
  +
“Không có gì đâu, err….”
"Vâng, cháu ổn."
 
   
  +
“Cứ gọi tôi là Badlwin. Còn cô ấy là Karen.”
"Vậy là tốt rồi. Nếu một cô gái đáng yêu như cô mà bị thương thì sẽ tệ lắm, chắc tôi phải rơi xuống địa ngục mất thôi."
 
   
  +
Và khi nói vậy, ông chỉ vào cô gái đang đẩy xe lăn cho mình. Cô ta chỉ nói “Rất vui được gặp cậu.” và lại tiếp tục im lặng.
Người đàn ông nói với một giai điệu dí dỏm, nói ra một cách rất khéo léo, chắc hẳn ông là một dân chơi từ thời trai trẻ của ông. Shidou thầm nghĩ, mình phải học cái này......... Vâng, Tohka khi đang được hỏi, má cô không ửng hồng nhưng cái nhìn của cô lại ngây ra.
 
   
  +
Trông như cô ấy đến từ Bắc Ậu, với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh. Tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Shidou có cảm giác rằng cậu đã gặp người phụ nữ tên Karen ở đâu đó rồi.
Và, khi Shidou nghĩ vậy, người đàn ông vỗ 2 tay vào nhau như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
 
   
  +
“Có chuyện gì vậy?”
"Tôi vừa nghĩ đến điều này, có một vài điều tôi muốn hỏi một chút. Cả hai người có biết bệnh viện công cộng ở đâu không?"
 
   
  +
“À không……. cháu là Isuka Shidou.”
"Bệnh viện.........? À, nếu vậy, ngài có thể nhìn thấy nó sau khi đi thẳng qua khu phố mua sắm, và đi khỏi con đường đó, rẽ trái, sau đó rẽ phải cho đến chiếc đèn giao thông thứ ba và tiếp tục đi thẳng "
 
Sau khi Shidou nói vậy, người đàn ông lắc đầu
 
   
  +
“Còn cháu là Yatogami Tohka.”
"Tôi không hiểu nó cho lắm......... Xin lỗi, nhưng phiền cậu có thể dẫn tôi đến đó được không?"
 
   
  +
Nghe Shidou và Tohka giới thiệu, người đàn ông tên Badlwin ấy gật đầu một cách vui vẻ.
Shidou gãi gãi má của mình. Cậu và Tohka có vài thứ phải mua bây giờ nhưng..........Dù sao nó cũng không xa lắm nên cậu cũng chẳng bận tâm gì nhiều mà chấp nhận.
 
   
  +
“Ừm, tôi thực sự phải cám ơn thượng đế (God) vì đã cho mình gặp được một cặp đẹp đôi như hai cháu ở một đất nước xa lạ thế này.”
"Được ạ. Lối này"
 
   
  +
“Hả………?”
Khi nói vậy, cậu bước băng qua các khu mua sắm
 
   
  +
“Hur………”
"Xin lỗi về việc này. Nhưng người Nhật thật tốt bụng thật đấy. Tôi rất biết ơn."
 
   
  +
Khi nghe vậy, Shidou có hơi lớn tiếng khi bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Có lẽ Tohka không hiểu ý Badlwin hoặc cảm thấy lạ với thái độ của Shidou nên cô nghiêng đầu thắc mắc.
"K-Không có gì đâu ạ——"
 
   
  +
“Sao vậy Shidou-kun?”
"À, gọi tôi là Baldwin. Cô ấy là Karen "
 
   
  +
“Ơ, bọn cháu không phải vợ chồng đâu.”
Trong khi nói vậy người đàn ông—— tên là Baldwin đó trỏ ngón tay cái ra phía sau nơi mà người phụ nữ đang đẩy chiếc xe lăn. Sau đó, người phụ nữ mà được gọi là Karen đó đáp lại duy nhất một câu "Rất vui được gặp cậu" rồi lại tiếp tục im lặng.
 
   
  +
“Oyaaa, có vẽ như tôi lẫn mất rồi. Xin lỗi…”
Đó là một cô gái Bắc Âu có mái tóc màu vàng với đôi mắt màu xanh lam. Dù đây là lần đầu tiên cậu gặp cô ấy nhưng không biết sao, Shidou cảm thấy như cậu đã gặp một người phụ nữ được gọi là Karen này ở đâu đó trước đây thì phải.
 
   
  +
Badlwin nhún vai, còn Shidou thì lau giọt mồ hôi đã chảy dài.
"Có chuyện gì sao?"
 
   
  +
Nhưng cậu bị ai đó chọc chọc từ phía sau.
"Ah, không ạ.........tên cháu là Itsuka Shidou."
 
   
  +
“Shidou, một cặp vợ chồng là gì vậy?”
"Còn cháu là Yatogami Tohka."
 
   
  +
“Err…. Đó là……..”
Khi Shidou và Tohka nói vậy, Baldwin gật nhẹ đầu với một tâm trạng khá tốt.
 
   
  +
Trong lúc Shidou còn đang bối rối, Badlwin đã nhìn vào Tohka và hỏi.
"Ừm, có lẽ tôi phải tạ ơn trời vì đã cho tôi gặp được một cặp đôi tuyệt vời này ở một đất nước xa lạ mất thôi."
 
   
  +
“Tohka-san, cháu đã quen Shidou được bao lâu rồi?”
"Như..n...!"
 
   
  +
“Ừm, khoảng nữa năm rồi.”
"Hả.....?"
 
   
  +
“Oh, hiểu rồi, vậy hai cháu gặp nhau vào khoảng tháng tư nhỉ? Ở Nhật, vào khoảng thời gian đó diễn ra rất nhiều lễ khai mạc. Hai cháu đã gặp nhau tại một buổi lễ như vậy đúng không?”
Shidou vô ý thốt ra những từ này. Cũng có thể Tohka không hiểu ý của Baldwin, hoặc cô cảm thấy nghi ngờ về phản ứng của Shidou, Tohka hơi nghiêng đầu.
 
   
  +
“Không ạ. Cháu gặp Shidou tại nơi xảy ra không gian chấn……”
"Có chuyện gì sao Shidou-kun?"
 
   
  +
“Woaw…..”
"Chúng cháu không phải là một cặp đâu ạ.........."
 
   
  +
Shidou hét lên để lấp câu nói của Tohka. Tohka mở to mắt ngạc nhiên, sau đó cô cũng đã hiểu ra và nói tiếp để đánh lạc hướng người đàn ông đó.
"Ồ, ra vậy thì ra là nhầm à? Ta rất xin lỗi."
 
   
  +
“Không…. Không phải vậy đâu. Một trận không gian chấn là…… một trận không gian chấn! Nhưng cháu, errr….. thực ra thì……..”
Baldwin nhún vai ông. Shidou cũng lau mồ hôi trên trán mình.
 
   
  +
“Trong lúc diễn ra trận không gian chấn ấy, bọn cháu đã gặp nhau tại một hầm trú ẩn!”
Từ đằng sau Shidou, Tohka chọt ngón tay vào lưng cậu ấy.
 
   
  +
“Aaa đúng vậy!”
"Shidou. Cặp đôi gì cơ?"
 
   
  +
Nghe Shidou nói vậy, Tohka gật gật liên tục và đồng ý.
"À....!? Không, chỉ là..........."
 
   
  +
Nhìn vào thì không tự nhiên tí nào cả. Shidou lo lắng nhìn về phía Badlwin.
Khi Shidou đang gặp rắc rối, Baldwin đem ánh mắt chuyển-sang nhìn Tohka
 
   
  +
Nhưng trông ông không có vẽ gì là nghi ngờ cả. Ông nhìn cả hai và nở một nụ cười. Có lẽ ông ta đã bị lừa thật. Shidou thở ra nhẹ nhõm.
"Tohka-san. Đã bao lâu từ khi cô gặp Shidou-kun rồi?"
 
   
  +
Nhưng những biểu hiện sau đó của ông ta làm cho đôi bạn trẻ phải bối rối. Ông ta nói.
"Dạ? Để xem nào..........khoảng nửa năm thì phải"
 
   
  +
“Tôi hiểu, có vẽ như hai cháu gặp nhau do định mệnh (ĐM).”
"Ta hiểu rồi, Vậy là nó vào khoảng tháng tư. Khoảng thời gian lễ khai mạc và tuyển sinh ở Nhật Bản. Hai người gặp nhau ở đó à?"
 
   
  +
Có lẽ Badlwin ngẫm lại ký ký của mình ngay sau câu nói đó, và ông thở dài.
"Không. Cháu gặp Shidou trong một cơn Không chấn cơ——"
 
   
  +
“Tohka-san, ngay bây giờ cháu có hạnh phúc không?”
"Waah!"
 
   
  +
“Nu?”
Shidou la hoáng lên khiến những lời nói thật thà của Tohka bị gián đoạn.
 
   
  +
Câu hỏi bất ngờ ấy là cho Tohka phải tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng ngay sao đó, không một chút do dự, cô gật đầu mạnh mẽ.
Tohka đã để ý đến nó. Cô ấy mở to tròn đôi mắt của mình và tiếp lời để nói dối ông ấy.
 
   
  +
“UMU, lúc này cháu đang rất hạnh phúc.”
"À, không phải đâu. Cơn Không chấn đó chỉ là cơn chấn động không gian bình thường thôi. nhưng mà, cháu chẳng có lí do gì về điều này nhưng mà, à...ờ..........."
 
   
  +
“Thật vậy sao?”
"Ah, chúng ta không phải đã gặp nhau tại hầm trú ẩn trong lúc cơn Không chấn đang diễn ra hay sao!"
 
   
  +
Badlwin nói với một nụ cười dịu dàng trên môi. Ngay lúc đó.
"À...ờ....! Đúng rồi đó!"
 
  +
uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu---------
   
  +
Các loa phóng thanh được đặt khắp noi trong con phố đột ngột phát ra âm thanh báođộng về một trận không gian chấn sắp xảy ra.
Khi Shidou nói vậy, Tohka thay đổi quan điểm ngay và đồng ý với nó.
 
   
  +
“Chuông báo động……”
Mặc dù đã nói xong mục đích của mình, cái lí do này cũng tạm có thể chấp nhận được. nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, Shidou vẫn nhìn vào Baldwin.
 
   
  +
Cùng lúc với tiếng hét của Shidou, mọi người xung quanh đã lập tức đi tìm hầm trú ẩn.
Khuôn mặt không một chút nghi ngờ, Baldwin nhìn cả cuộc nói chuyện của hai người họ chỉ với một nụ cười. Dường như, họ đã thành công trong việc gạt ông ấy.
 
   
  +
Nhưng Shidou thì lại không thể đi cùng mọi người được. Cảnh báo không gian chấn đối với cậu có nghĩa là một tinh linh sắp xuất hiện. Cậu nghĩ ngay tới <Fraxinus> đang chuẩn bị hệ thống dịch chuyển kéo cậu đi.
Shidou vỗ nhẹ vào ngực mình mà thở phào.
 
   
  +
“Err…. Badlwin-san, ở đây nguy hiểm lắm, mau đến nơi trú ẩn đi.”
Nhưng sao mà ở biểu hiện của Baldwin, có một sự lúng túng như thể ông đã đoán được hết những biểu hiện liên quan đến tình hình của bên này.
 
   
  +
“Tôi đang định làm vậy đây. Nhưng còn cháu thì sao?”
"Ta hiểu rồi. Nó giống như định mệnh vậy."
 
   
  +
“Err… cháu có chuyện khác phải làm…..”
Baldwin chậm rãi, ông thở dài và nói tiếp.
 
   
  +
Khi Shidou nói một cách bối rối như vậy, Badlwin chỉ nhún vai mỉm cười.
"——Tohka-san. Hiện tại cô có hạnh phúc không?"
 
   
  +
“À, có lẽ tôi đã hỏi một câu không nên hỏi. Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Hãy làm tốt việc của cậu. Tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua.”
"Hả?"
 
   
  +
“Err….?”
Từ câu hỏi đột ngột ấy, Tohka mở to mắt cô ấy ra. Tuy nhiên, vẻ mặt của cô cũng không chắc chắn lắm cô gật đầu một cái.
 
   
  +
Nghe Badlwin nói những lời lạ lung như vậy, Shidou nhướng mày, lời lẽ không tuôn ra được nữa.
"Vâng, cháu rất hạnh phúc bây giờ!"
 
   
  +
Mặc cho thái đô ngạc nhiên của Shidou, Badlwin không nói thêm gì nữa, ông làm một cử chỉ về phía Karen, và họ quay ngược hướng đi lại.
"Vậy hả?"
 
   
  +
“Shidou, anh đang làm gì vậy?”
Baldwin nói và ông mỉm cười.
 
   
  +
“Aaaa….”
Và-------cùng lúc đó.
 
   
  +
Nghe Tohka nói vậy cậu mới sực nhớ ra việc cần làm. Shidou rời mắt khỏi Badlwin và Karen, cậu lấy trong túi ra cái micro tang hình và gắn nó vào tai để liên lạc với <Fraxinus>.
——Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu————
 
   
  +
“Chúng ta làm gì bây giờ?…… có vẽ như cậu ta đang liên lạc với chỉ huy Isuka.”
Tiếng báo động đột ngột vang lên.
 
   
  +
Sau khi đã đi xa khỏi Shidou và Tohka, Karen hỏi Badlwin khi đang đẩy xe lăn cho ông ấy.
Từ loa phát thanh của thành phố được đặt ở những khu trung tâm mua sắm, một âm thanh cực lớn rung lên và vang to.
 
   
  +
“Haha, có vẽ như tôi đã làm cho cậu ta nghi ngờ rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì <Fraxinus> đang bận ứng phó với không gian chấn. Chúng ta cứ im lặng rời khỏi đây trước đã. À, nếu tôi nhớ không lầm thì có một thành viên của <DEM> bị bắt cùng với <Berserk>. Nếu chúng ta đã đến Nhật thì hãy thử nói chuyện với anh ta một chút nào.”
"Báo động Không chấn.........!"
 
   
  +
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Cùng lúc với tiếng la của Shidou, những cuộc di tản được bắt đầu sau tiếng loa phóng thanh và những người đang mua hàng ở gần đó di tản, nhanh chóng đi đến hầm trú ẩn gần nhất.
 
   
  +
Karen nói với một giọng vô tư. Badlwin gật đầu.
Nhưng, Shidou không di tản đến hầm trú ẩn cùng với mọi người.
 
   
  +
“Vậy, họ có gặp vấn đề nào không?”
Chuông báo động vang lên có nghĩ là—— có một Tinh linh sẽ xuất hiện. cậu phải lập tức liên lạc với , để họ đưa cậu đến đó với thiết bị dịch chuyển.
 
   
  +
“Từ những gì tôi quan sát được thì họ có vẽ không gặp phải rắc rối nào.”
"Này! Baldwin-san! Ở đây nguy hiểm. Xin hãy nhanh chóng di tản ạ!"
 
   
  +
“Tôi hiểu rồi. Điều đó tốt thôi.”
"À, ta cũng đang định thế. Còn cậu?
 
   
  +
Sau khi nói, cô thở dài.
"Eh? Cháu..cháu, à, cháu có vài việc cần làm trước........."
 
   
  +
Tháng trước, một tinh linh mang năng lượng [Inverse] xuất hiện cùng với một người có thể triệu hồi được một thiên sứ, Isuka Shidou.
Shidou trở nên bối rối khi trả lời, Baldwin chỉ nhún vai và mỉm cười.
 
   
  +
Tất nhiên là ông đã nhận được báo cáo từ kết quả phân tích. Nhưng những lo lắng của ông đã được xóa bỏ khi họ gặp trực tiếp nhau.
"Ồ, ta cho rằng đó là một câu hỏi không hay để nói. Ta cầu nguyện sự may mắn sẽ đến với cậu và chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa---------Hãy làm hết sức minh nhé. Ta sẽ để lại Tinh linh này cho cậu."
 
   
  +
Quả là nhưng nỗi lo dư thừa. Tohka trông rất hạnh phúc, và có vẽ như không nhớ gì về chuyện đã xãy ra.
"Hả......?"
 
   
  +
“Tôi rất vui vì đã đến được Nhật Bản. Cô ấy trông rất vui.”
Từ câu nói của Baldwin, Shidou chợt nhíu mày và cổ họng cậu nghẹn ứ lại.
 
   
  +
Khi nói vậy, Elliot Badlwin Woodman nhẹ mỉm cười.
Tuy nhiên ông ấy không đáp lại mà ra lệnh cho Karen, họ quay trở lại con đường mà họ đã đến.
 
   
  +
07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~~
"Shidou, cậu làm gì vậy?"
 
   
  +
Phần 4
"Aah..."
 
   
  +
“Đây là……… Không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào đây….. Thật khinh khủng…”
Nghe thấy lời nói của Tohka, Shidou rời mắt khỏi tầm nhìn vào Baldwin và Karen.
 
   
  +
Được <Fraxinus> dịch chuyển tới vị trí xảy ra trận không gian chấn, Shidou ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình. Mồ gôi chảy dài rên má.
Anh lấy ra chiếc tai nghe Incam ẩn từ túi bên phả và đeo vào tai để liên lạc với .
 
   
  +
Trên mặt đất là một lỗ hổng hình bán cầu đường kính ước ầm 1km. Nhìn như thể khu vực đó vừa bị một quả bóng có đường kính tương đương đè xuống. Không gian chấn. Cái tên này bắt nguồn từ khoảng không gian bị rối loạn và phát nổ, làm tan biến mọi thứ trong phạm vi tác động của nó.
"Ngài đang định làm gì vào lúc này vậy.—— CÓ vẻ như có vài cuộc liên lạc từ Chi huy Itsuka."
 
   
  +
Shidou đang được chứng kiến tận mắt hậu quả của hiện tượng nói trên.
Sau khi đi khỏi Itsuka Shidou và Yatogami Tohka một lúc, Karen vừa đẩy chiếc xe lăn vừa hỏi Baldwin.
 
   
  +
Ở phía Nam của cái hố đó là vài cấu trúc đổ nát ngay hàng thẳng lối.
"Haha, ta vừa khiến bọn họ lo lắng nhỉ. Nhưng mà lúc này sẽ bận rộn một chút với cơn Không chấn đây. Vậy nên cứ từ từ đi sơ trú thôi—— À, ta nhớ chính xác thì có một thành viên của DEM đã bị bắt cùng thơi gian đó với . Nhân lúc chúng ta còn ở Nhật Bản. Cũng nên đi nói chuyện với cậu ta một lúc nhỉ."
 
   
  +
Một vòng du quay máy bay trông rất tàn tạ. Một vòng quay ngựa gỗ không có người cưỡi. Một quán cà phê nứt nẻ trong khi phần còn lại của nó đã biến mất hoàn toàn.
"Vâng. Tôi sẽ sắp xếp sau."
 
   
  +
Tất cả cảnh vật ở đây đều có một màu sắc cũ kỹ. Rõ ràng không gian chấn không thể gây ra việc này được.
Karen nói một cách rất vô tư. Baldwin khẽ gật đầu
 
   
  +
Và nơi Shidou được dịch chuyển đến là một vị trí có thể công viên giải trí bên ngoài thành phố Tenguu. Nó đã bị phá hủy gần như toàn bộ. Không rõ tên gọi của nó là gì. Theo nguồn tin điều tra được thì những người sống xung quanh gọi đây là [Ghost land] (vùng đất ma?). Có vẽ như nơi này được xây dựng từ trước nhưng đã bị lãng quên. Có lẽ là do nó thuộc miền Nam Kantou, vùng mà được cho là không an toàn kể từ thảm họa diệt vong 30 năm về trước. Vì vậy mà không còn ai lui tới khu này nữa.
"——Vậy, có vấn đề gì với họ không?"
 
   
  +
Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do yêu cầu hỗ trợ tài chính từ công ti con đã không được tổng công ti đồng ý, vì vậy mà kế hoạch tái phát triển khu này đã không thể thực hiện được, dù cho nó rất gần với thành phố Tenguu. Và nơi này đã bị chìm vào quên lãng.
"Theo những gì tôi thấy, thì lúc này không có vấn đề gì đâu. Họ vẫn sẽ ổn thôi."
 
   
  +
Dù trận không gian chấn này xãy ra tại đây nhưng nó chỉ thổi bay một phần của công viêc giải trí cùng với một vài điểm tham quan cũ nát còn sót lại.
"Ta hiểu rồi, thế thì tốt rồi"
 
   
  +
Thêm nữa, màn đêm đang dần buông xuống. Khung cảnh xung quanh tạo cho người xem một cảm giác kỳ lạ, cứ như thể công viên đã bị những ngôi nhà hoang xung quanh bao vây lấy và sắp nuốt chửng nó.
Sau khi nói vậy, cô thở dài.
 
   
  +
“Hình như không khí bị loãng đi thì phải…”
   
  +
“Đừng phàn này nữa.”
   
  +
Shidou ca thán với một khuôn mặt buồn chán. Lập tức giọng nói qua hàm răng đang nghiến lại của Kotori rót thẳng vào tai cậu.
Tháng trước, một Tinh linh đã biến thành Nghịch thể và chàng trai đó đã triệu hồi ra được một vài thiên sứ, Itsuka Shidou.
 
   
  +
“Tinh linh vừa xuất hiện đã di chuyển về phía Tây tính từ trung tâm của trận không gian chấn. AST sẽ sớm đến hiện trường thôi. Hãy gặp và bắt chuyện với nàng tinh linh mới đến trước khi họ đến hiện trường.”
Tất nhiên, ông đã nhận được báo cáo kết quả nhưng, như ông vẫn mong chờ được gặp họ trực tiếp để có thể giải tỏa hết lo lắng của mình.
 
   
  +
“Hiểu rồi……”
Nhưng những sự lo lắng đó thật sự không cần thiết. Những lời nói mà ông đã nghe được từ Tohka vẫn vang lên trong đầu ông và ông tiếp thả lỏng đôi môi mình.
 
   
  +
Shidou gật đầu rồi quay bước về phía Nam, vị trí của công viên đổ nát ấy. Thực ra mà nói thì Shidou không cảm thấy tự tin lắm, nhưng bây giờ không phải lúc để than vãn. Dù rằng cậu là người đầu tiên tới đây như có lẽ đội AST sẽ sớm bay đến. Trước khi việc đó xãy ra, cậu phải tiếp cận và trò chuyện với tinh linh càng nhiều càng tốt. Nhưng trong khi đang chạy trên đống đổ nát, Shidou đột nhiên dừng lại.
"-------Tôi rất vui khi đến thăm đất nước này. Cô bé trông rất hạnh phúc."
 
   
  +
“………..Hur?”
Sau khi nói vậy, Ông ấy—— Elliot Baldwin Woodman đã khẽ mỉm cười.
 
   
  +
Cậu kêu lên một tiếng rồi chết lặng và đứng lại như đã hóa đá.
   
  +
“Hey, anh đang làm gì vậy? Chỉ số tinh thần của tinh linh vẫn đang……..”
   
  +
Kotori nói một cách nghi ngại nhưng rồi cô cũng phải dừng lại. Nhiều khả năng rằng cô đã nhìn thấy những nhìn đang nằm trong tầm mắt của Shidou nhờ vào cái camera tự động.
===Phần 4===
 
   
  +
Và, tại một vị trí cố định, đống đổ nát của công viên đã được sắp sếp lại một cách ngay ngắn theo kiểu kiến trúc Gothic bị bóp méo, trông như hình chữ thập trên bia mộ. Cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy kinh tởm.
"Đúng thật là… cái cảm thấy sởn cả gai ốc này....."
 
   
  +
“Cái-cái gì đây?”
Được chuyển đến nơi chấn động xảy ra bởi , Shidou nhìn khung cảnh xung quanh và cậu cũng đã bắt đầu lấm chấm mồ hôi.
 
   
  +
Có cảm giác như thể mình đã bị lạc vào một bộ phim kinh dị nào đó với đầy đủ hiệu ứng hình ảnh ba chiều cực kỳ chân thực, Shidou cảm thấy rõ ràng một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Có một vụ chấn động lớn xảy ra trong bán kính 1 km, một vòng tròn rộng lớn được tạo ra như thể nó là một vùng đất đẹp đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Một cơn Không chấn. Cái tên này được lấy từ sự động đất nhưng ở trong không gian và cơn thịnh nộ của thiên nhiên này có những nét rất đặc trưng.
 
   
  +
“Khôi phục lại một công viên giải trí đã bị phá hủy…….. không thể tin được……”
Nhưng, Shidou khi nhìn vào hậu quả để lại của cơn Không chấn vào lúc này.
 
   
  +
“Có thể là một tên lập dị nào đó đã làm điều này……….. Nhưng rõ ràng khả năng tinh linh gây ra điều này cao hơn hẳn.”
Ở phía Nam nơi mà trận chấn động tan biến, ở đó có một vài những vật thể có cấu trúc kỳ lạ đang hiện ra.
 
   
  +
Kotori nói sau khi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình. Shidou nhìn chằm chằm vào khung cảnh mở rộng ra trước mắt cậu và nuốt nược bọt.
Chiếc máy bay ở dọc bờ biển dừng lại giữa vùng trời và lượn xung quanh như con ngựa vô chủ. Những tách cafe bị nứt và một tấm gương từ ngôi nhà đã bị phá vỡ.
 
   
  +
………………….và……
Tất cả được bao phủ bởi màu của gỉ sắt và có một thứ gì đó mà vẫn chưa được hoàn thành bởi cơn Không chấn lúc này.
 
   
  +
“Araaa?”
Vâng. Nơi mà Shidou được gửi đến bởi thiết bị dịch chuyển, là một công viên giải trí đã bị phá hủy ở bên ngoài thành phố Tenguu.
 
   
  +
Trong khi Shidou còn đang hoang mang và đứng tại chỗ, một giọng nói vọng xuống từ phía trên.
Cái tên chính thức của nó thì cậu không rõ. Thậm chí ngay cả những cư dân sinh sống gần đó khi được hỏi, nó cũng chỉ được biết đến như là “Công viên ma quái”. Có vẻ như nó chỉ là một cơ sở được thành lập mà hầu như không thể thoát khỏi được thảm họa của vùng trời miền Nam Kantou vào 30 năm về trước nhưng, sau thảm họa đó du khách đến đó sụt giảm nhanh chóng ---nói đúng hơn gần như chẳng ai thèm để mắt đến nó nữa.
 
   
  +
Cậu ngước mặt lên và căng mắt ra nhìn. Trước mặt cậu là một nhà thờ và cậu có thể thấy được một hình bóng mờ nhạt ở trên nhà thờ đó.
Ngay từ đầu, nó không bị ảnh hưởng trực tiếp của bất kì Không chấn nào, cái giá để tái phát triển nó không hề được đưa ra, và nó bị để mặc cho nguyên xi như vậy trong khi ở bên trong thành phố Tenguu vẫn tiếp tục phát triển không ngừng. Nơi này thật đáng buồn làm sao..
 
   
  +
Một cô gái ngồi trên cây thánh giá quay lưng về phía hoàng hôn đỏ rực.
Mặc dù lần này lại xuất hiện một cơn Không chấn khác, nhưng bán kính thiệt hại của nó chỉ chất đống lên nền đất công viên này và để lại một lớp gỉ sét trên nó.
 
   
  +
Cậu không thể nhìn rõ được cô ta vì phía sau là ánh hoàng hôn sắp tàn. Tuy vậy cậu vẫn nhìn rõ chiếc mũ mà cô ta đang đội.
Khung cảnh buổi tối tạo nên cho nó một khung cảnh rất kì lạ. Nó giống như, công viên này chẳng đóng nổi một vai trò nhỏ nho nào và toàn bộ nó đang bị lấn chiếm bởi sự mở rộng lãnh thổ của những ngôi nhà ma quái
 
   
  +
Chiếc mũ đó có vành lớn bao quang và phía trên là một cái chop gãy.
"Cái bầu không khí ở đây thật sự quá............."
 
   
  +
Trông như một phù thủy nào đó vừa bước ra từ chuyện cổ tích.
『Đừng có phàn nàn vớ vẩn nữa. 』
 
   
  +
“Ufufu, quả là hiếm thấy. Tôi cứ tưởng mình chỉ có thể gặp được AST khi xuất hiện ở thế giới này.”
Và khi Shidou đắng lòng mà lẩm bẩm một mình, Kotori quở trách cậu sau khi được nghe thấy chúng qua thiết bị Incam mà cậu vẫn đeo trên tai phải.
 
   
  +
Cô nàng tinh linh cười khúc khích và nhảy xuống từ cây thánh giá.
『Tinh linh vừa xuất hiện hiện đang di chuyển sang phía tây từ điểm xảy ra cơn Không chấn. AST sẽ sớm tiếp cận thôi. Mau đi nói chuyện với cô ta trước khi bị quấy rầy bởi những thứ không cần thiết sắp đến đi. 』
 
   
  +
Đó là một cô gái mảnh mai, trên người cô ấy là bộ linh trang trông như thể được kết hợp từ màn đêm đen đặc phía trên và ánh hoàng hôn sắp tắt. Bằng mắt thường, Shidou nhìn và đoán cô ấy khoảng hơn 20t. Tay chân dài và mảnh mai, thêm vào đó là một bộ ngực gợi cảm, những điều đó kết hợp lại có thể làm cho bất cứ ai thấy cũng phải ngẩn ngơ ra nhìn.
"Anh hiểu rồi........."
 
   
  +
Vẽ đẹp hoàn mỹ của cô ta dường như khiến cho người ta nghĩ rằng cô là người tạo ra những vẽ đẹp trên thế giới. Nói cho chính xác hơn thì những người phụ nữ đẹp dường như đều được thừa hưởng một phần vẽ đẹp của cô. Vẽ đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước. Mài tóc dài óng mượt xõa ra từ vàng chiếc mũ, còn đôi mắt trông như ngọc lục bảo của cô thì đang nhìn chằm chằm vào Shidou.
Sau khi Shidou khẽ gật đầu, cậu trực chỉ về phía nam—— nơi đã đổ nát mà trước đây từng có một công viên hiện hữu.
 
   
  +
“……….”
Thành thực mà nói, cậu vẫn chưa sẵn sàng cho việc này, nhưng bây giờ không có thời gian để cậu lo lắng về nó. Mặc dù cậu đã đi trước một bước, nhưng AST- đội diệt trừ Tinh linh sẽ rất nhanh chóng mà đến đây thôi. Trước khi việc đó xảy ra, cậu phải trò chuyện với Tinh linh đó nhanh nhất có thể.
 
   
  +
Cô gái tinh linh gợi cảm ấy tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ khuôn mặt Shidou. Và như thể bị ai đó bất ngờ chọc vào từ sau lưng, Shidou bất ngờ co mình lại.
Nhưng khi Shidou đang chạy đến nơi đổ nát đó, cậu đột nhiên buộc phải dừng bước lại.
 
   
  +
Có lẽ cô ta nghĩ hành động của cậu khá ngộ nghĩnh nên đã cười khúc khích thêm một lần nữa.
"..........Hả?"
 
   
  +
“Fufu, đừng có sợ chứ. Tôi sẽ không liếm cậu đâu.” (người dịch: wow!!!)
Anh nói với giọng lặng đi và đứng chết lặng.
 
   
  +
“Err… tôi……..”
『Này? Anh đang làm cái quái gì thế? Phản ứng vớiTinh linh vẫn còn đang ở.......』
 
   
  +
Trong khi Shidou đang định trả lời thì cô ấy đã đưa bàn tay mình đến gần mặt cậu và nâng cằm cậu lên.
Với sự nghi ngờ, Kotori cũng dừng lời nói của mình giữa chừng. Có nhiều khả năng cô cũng nhìn thấy cảnh mà Shidou nhìn thấy trong máy quay tự động.
 
   
  +
“Heeeh, trông cậu cũng dễ thương đấy chứ…….. nhưng cậu bị sao vậy nhỉ? Không phải là mỗi khi tôi xuất hiện ở thế giới này thì sẽ có báo động hay sao?”
Vâng, tại đó,công viên giải trí đang chuyển từ đống đổ nát thành được xếp thẳng lại với những cấu trúc lạ kiểu Gothic và những bia mộ hình chữ thập, Nó đang biến đổi thành một nơi rất quái đản.
 
   
  +
“Là-là vì……..”
"Cái..... cái gì thế này "
 
   
  +
Và ngay trước khi Shidou kịp để cho lời lẽ của chính mình tuôn ra khỏi miệng, giọng Kotori vang lên.
Một cảm giác thật lạ khi như bị lạc vào một bộ phim kinh dị được dàn dựng bởi sử dụng những hiệu ứng CG mới nhất hoặc một loại hình ảnh PV, tự nhiên Shidou véo má mình. Đương nhiên một cái đau buốt chạy dài trên má cậu.
 
   
  +
“Shidou, chờ các lựa chọn.”
"Công viên này đang sống lại...............Không thể nào như vậy được..........."
 
   
  +
Trên màn hình chính của không hạm <Fraxinus> là hình ảnh của Shidou và một tinh linh trông như một phù thủy. Ngay lập tức, một cửa sổ khác xuất hiện. AI(trí tuệ nhân tạo) đã đáp lại tình hình lúc đó và đưa ra các lựa chọn.
『—— Có thể chứ. Dù tín hiệu có vẻ yếu, nhưng ở đây có phản ứng với sóng của Tinh linh. Em không biết rõ chi tiết về nó nhưng, chắc hẳn nó liên quan đến năng lực của Tinh linh này.』
 
   
  +
1/ Tất nhiên là để gặp cô rồi. 2/Tôi không biết chuyện gì xãy ra cả. Tôi tình cờ đến đây trong khi đang chạy trốn. 3/Tôi có thể sờ ngực cô được không?
Kotori nói vậy khi cô lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Shidou nhìn chằm chằm ra khung cảnh lạ ở gần đó và nuốt nước bọt.
 
   
  +
“Tất cả, chọn mau!”
———— Và
 
   
  +
Khi Kotori hét lên như vậy, tất cả những nhân viên phía dưới ngay lập tức đưa tay ra và bấm phím lựa chọn.
"Ara?"
 
   
  +
Kết quả lựa chọn được hiện lên ngay trên màn hình.
Khi Shidou vẫn đứng chết lặng ở đó trong sự hoang mang, cậu có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trên.
 
   
  +
1 và 3 đang ngang nhau. Không ai chọn 2.
Cậu ngẩng mặt mình nhìn lên, và khi cậu ấy làm vậy, ở trên nóc nhà thờ trước mắt cậu, có một cái bóng của ai đó.
 
   
  +
“Ừm…. có vẽ đúng như dự tính.”
Có một cô gái ngồi trên chiếc thập giá trong khi ánh chiều đã nhuộm sang màu cam
 
   
  +
Sau khi nói vậy, Kotori chỉnh lại thanh Chupa Chus trong miệng. Nakatsugawa đang ngồi ở một chiếc bàn phía dưới đưa tay lên.
Cậu không thể nhìn thấy rõ ráng được vì những giọt sáng đang hắt xuống nhưng cậu có thể nhận thấy rất rõ ràng chiếc mũ cực kỳ nổi bật mà cô gái đó đang đội.
 
   
  +
“Chúng ta nên chọn 1. Một khi chưa có bất cứ thông tin gì về đối tượng thì lựa chọn 3 quá mạo hiểm.”
Chiếc mũ có vành rộng và có đỉnh nón hơi cong trên mũi.
 
   
  +
Và ngay lúc đó, Minowa lên tiếng phản đối.
Vâng. Nó giống như thể là—— của các phủ thủy hay xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích.
 
   
  +
“Không, tôi nghĩ chúng ta nên chọn cái thứ 3. Nakatsugawa là đàn ông nên anh có thể không biết điều này. Tinh linh đó làm những cử chỉ với Shidou như thể mẹ đối xử với con vậy. Theo đó có thể đoán được tinh linh lần này đáng làm onee-chan của cậu ta. Đây là thời điểm tốt nhất để phát huy tối đa sức mạnh của vũ khí của chúng ta.”
"Ufufu, hiếm có thật đấy, cứ tưởng là ngoài AST ra thì ta sẽ chẳng thể nào gặp được thêm bất cứ ai khác nữa chứ."
 
   
  +
Khi Minowa xong bài phát biểu, Shiizaki “A!” lên một tiếng.
Tinh linh đó cười khúc khích và nhảy xuống khỏi cây thập giá.
 
   
  +
“Ừm, có thể tôi không hiểu lắm nhưng…… khó mà chấp nhận điều này. Dù rằng hai lựa chọn bằng nhau về số phiếu nhưng cô và Kannazuki có vẽ hợp gu nhau đấy.”
Và sau khi nhẹ nhàng bay lơ lững giữa không trung, cô đáp xuống ngay trước mặt Shidou.
 
   
  +
Kotori bắt chéo chân và quay chiếc ghế lại phía sau mình. Và khi cô làm vậy, một người đàn ông với gương mặt thanh mảnh và mái tóc vàng thể hiện một gương mặt nghiêm trọng.
Cô là một người phụ nữ mảnh mai trong bộ váy có những vì sao được thiết kế với màu đen đêm tối và ánh cam chiều tà. Cậu ấy có thể thấy được, cô ta chỉ hơn 20 tuổi một chút. Cô có dáng cao với chân tay khá mảnh mai và đặc biệt là vòng một rất khêu gợi. Dáng người cô ấy phải nói là hoàn hảo, đủ để khiến cho những người mẫu trên các trang bìa tạp chí thời trang cũng phải có phần ghen tỵ.
 
   
  +
“Đó là điều không thể chấp nhận. Phải nghiêm cmn túc.”
Cô như đẹp như một bức tranh mà như thể đó là một tổng hợp của tất cả những hình mẫu của người phụ nữ lý tưởng trên thế giới này. Mái tóc dài và bóng mượt của cô trải dài dưới vành rộng của chiếc mũ, và trong lúc đó, đôi mắt mà có thể nhầm tưởng là ngọc lục bảo của cô ấy chứa đầy sự thích thú khi về nhìn về Shidou.
 
   
  +
“Lý do?”
"Vui nhỉ........?"
 
   
  +
“Ngực cô ta quá lớn. Tui chỉ thích loli thôi.”
Tinh linh đó đưa mặt của cô ấy lại gần Shidou như muốn quan sát một cách tỉ mỉ hơn. Đột nhiên Shidou cũng giật mình theo phản xạ.
 
   
  +
“…………………”
Như thể cô ấy nghĩ hành động của Shidou rất là thú vị, Tinh linh ấy lại một lần nữa cười khúc khích.
 
   
  +
“Nếu lựa chọn đó là [Liếm phía trên của đầu gối] thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.”
"Fufu, cậu không cần phải sợ thế đâu, ta không ăn thịt cậu đâu mà."
 
   
  +
“………………….”
"À, Tôi——"
 
   
  +
“Chà chà….” Kotori làm một động tác như thể chuẩn bị búng tay. Kannazuki ngay lập tức quỳ mọp xuống đất, còn Kotori thì liếm cây kẹo Chupa Chus của mình.
Trong khi Shidou đang nghĩ cách để đáp lại, Tinh linh đưa tay cô ấy và nâng cằm Shidou lên.
 
   
  +
“Nwwwwwwooooooooooo……..”
"Ồ............ cậu khá là dễ thương đấy. Có chuyện gì với cậu à? Nếu tôi đúng, thì khi tôi đến với thế giới này, sẽ có chuông cảnh báo vang lên ở thế giới này phải không?"
 
   
  +
Tròng mắt của Kannazuki giản ra tối đa.
"Cái--Cái đó..........."
 
   
  +
Kotori lấy một cây Chupa Chus khác và bật công tắc micro kết nối với tai nghe ẩn của Shidou.
Và, trong khi Shidou vẫn đang rối trí, thì có tiếng Kotori vọng ra từ tai phải cậu ấy.
 
   
  +
“Shidou, chọn 2 đi, nhớ làm vẽ mặt tội nghiệp và kiếm thêm ít nước nhỏ vào mắt nữa.”
『Shidou, các lựa chọn xuất hiện』
 
   
  +
“Hả???”
Từ màn hình chính của , nơi họ vẫn đang theo dõi Shidou và Tinh linh giống phù thủy kia, thứ đang hiển thị trên nó là.
 
   
  +
Nghe lệnh từ tai nghe, Shidou nhướng mày một cách kinh ngạc. Dù sao thì cậu cũng đã là một học sinh cao trung. Cậu đâu còn là trẻ con nữa chứ.
Các thiết bị Al trên đã đáp ứng lại tình hình đó và hiển thị các lựa chọn
 
   
  +
“Sao vậy?”
   
  +
Nàng tinh linh đã cảm thấy là khi nhìn thấy những cử chỉ kỳ cục của Shidou, cô ta nghiêng đầu và hỏi. Cậu muốn bào chữa những hành động của mình, nhưng nghĩ lại thì việc đó hơi bị mất thời gian nên tốt nhất là làm theo chỉ đạo. Cậu nói bằng một giọng nhè nhàng trong khi nhìn cô ấy bằng cặp mắt….. xếch!
   
  +
“Errr…. Mình không biết chuyện gì xảy ra cả. Mình bị lạc đến đây trong khi đang chạy trốn.”
'''①'''."'''''Chỉ có một lí do thôi. Tôi đến đây là để gặp cô'''''"
 
   
  +
“…………….!”
'''②'''."'''''T-Tôi không biết gì cả......... Tôi bị muộn và cứ thế mà chạy đi, trước khi tôi kịp nhận ra thì đã thấy mình ở đây rồi..........'''''"
 
   
  +
Sau khi nghe những lời của Shidou và nhìn vào cặp mắt rưng rưng của cậu, nàng tinh linh ấy tròn mắt. Cùng lúc đó má cô ấy cũng ửng đỏ, thế là *Nii*, cô kêu lên.
'''③'''. "'''''Đầu tiên thì, sẽ không sao nếu tôi bóp bộ ngực của cô một chút chứ'''''."
 
   
  +
“Fuun…. Vậy, tên cậu là gì?”
   
  +
“Err…. Là Isuka Shidou.”
   
  +
“Shidou-kun à? Nghe dễ thương nhỉ?”
"Tất cả các thành viên———— giờ là lúc mọi người đưa ra sự lựa chọn của riêng mình!"
 
   
  +
“Err…. Còn cậu thì sao?”
Khi Kotori hét to lên từ ghế chỉ huy, tất cả những phi hành đoàn ở trong khoang bắt đầu thao tác trong màn hình của mình.
 
   
  +
Cô tinh linh gợi cảm trước mặt cậu cười một cách dễ thương.
Lập tức, tổng số kết quả đã được hiển thị trên màn hình.
 
   
  +
“Tôi là Natsumi. Nhưng mọi người còn gọi tôi bằng cái tên khác là <Witch> (phù thủy).
'''①''' và '''②''' thì đang được chọn rất quyết liệt và———— không có ai chọn '''③''' cả
 
   
  +
“Natsumi-san.”
"À............Đã đến lúc chọn rồi"
 
   
  +
“Fufu, Natsumi là được rồi. Tôi thích vậy hơn.”
Kotori nói vậy trong khi đang đung đưa cây kẹo mút trong miệng của mình, Nakatsugawa từ khoang dưới đang cắn ngón tay mình.
 
   
  +
“Err… vậy thì……. Natsumi!”
"Nên là '''①'''. Chúng ta vẫn chưa có manh mối nào về tính cách của đối phương, hành động kì quặc như vậy sẽ rất nguy hiểm"
 
   
  +
Shidou gãi má gượng gạo trong khi gọi cái tên ấy.
Tuy nhiên, như thể để phản đối lại, lúc này Minowwa nói.
 
   
  +
Cô nàng tinh linh Natsumi gật đầu hài lòng.
"Ko, phải là '''②''' chứ. Nakatsugawa là đàn ông nên ông không thể biết cái này được nhưng, Shidou-kun luôn là mẫu người luôn có thể khiến cho đối tượng bên kia cảm thấy hài lòng dựa theo bản năng làm mẹ của mình! Và chúng ta có thể thấy đấy, Tinh linh lần này lại đáng tuổi của một người chị! Đây chính là lúc tốt nhất để sử dụng lợi thế này để làm vũ khí "
 
   
  +
Sau đó, cô đột nhiên vỗ tay *pop* như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
Minowa nói bài diễn thuyết với đầy nhiệt huyết, Thì Shiizaki thốt lên một tiếng nhẹ nhàng để thể hiện sự bằng lòng của cô [Ah..........]
 
   
  +
“Đúng rồi, tôi có chuyện cần hỏi khi đã gặp một con người như cậu.”
"Tôi hiểu rồi, tôi hoàn toàn đã hiểu được nó............Nhưng điều này bất ngờ thật, số '''③''' lại không có lá phiếu nào. Tôi nghĩ một người nào đó như Kannazuki sẽ lại chọn nhầm nữa chứ."
 
   
  +
Cô ấy lui lại, giày cao gót chạm vào nền đất và tạo ra một anh âm đặc trưng. Khi đã đứng thẳng trên đôi giày ấy, cô ấy tiếp tục nhìn vào Shidou.
Kotori đặt lại chân mình trong lúc đang quay người vòng tròn và nhìn lại đằng sau phía ghế của chỉ huy. Có thể nhìn thấy một người đàn ông có chiếc mũi dọc dừa cao ráo và đang làm một bộ mặt cực kì nghiêm trọng đứng ở đó.
 
   
  +
“Này Shidou-kun, có chuyện tôi muốn hỏi cậu. Câu không phiền chứ?”
"Điều đó là không thể nào. Tôi luôn luôn nghiêm túc mà."
 
   
  +
“Errr…. Được thôi.”
"Vậy lí do thực sự là gì?"
 
   
  +
Trông Natsumi khá bối rối sau khi Shidou gật đầu đồng ý. Cô ấy đan hai tay lại với nhau và khều khều ngón cái của mình trong khi đang hỏi với một nụ cười mỉm.
"Cô ta đang phô bộ ngực khủng của mình một cách quá mức, với những bộ ngực lẳng lơ như vậy tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào hết."
 
   
  +
“Shidou-kun, cậu nghĩ…….. tôi đẹp hok?”
"....................."
 
   
  +
“Heh……….”
"Nếu có lựa chọn là [Liếm vào phía bên kia của đầu gối của cô ấy ] Thì tôi sẽ cân nhắc thêm" [Trans: Thằng này thì y học bó tay rồi]
 
   
  +
Shidou mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ đó.
"............................"
 
   
  +
Quả thực chỉ cần nhìn liếc qua thôi cũng có thể trả lời câu hỏi đó mà không cần do dự. Nhưng Shidou lại đang có một sự nghi ngờ nhẹ.
Kotori ngoắc tay ra hiệu cho anh ta lại gần và khi hắn đến gần và thu đầu gối lại, chọt cây kẹo mút mà cô đang liếm vào thẳng mặt anh ta.
 
   
  +
Vấn đề là lại sao Natsumi lại hỏi như vậy. Liệu có ẩn ý gì chăng? Và trong khi Shidou đang do dự thì một giọng nói nhắc nhở.
"Nooooooooooooooooooooooooooo!?"
 
   
  +
“Anh làm gì vậy Shidou? Đừng để mất thời gian như vậy chứ. Cô ta sẽ cáu đấy.”
Kannazuki ôm hai mắt mình lại và ngã ngửa về phía sau.
 
   
  +
Giọng Kotori vang lên đập tan sự do dự của Shidou. Lời Kotori nói hoàn toàn đúng. Cậu hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, cậu mở miệng.
Kotori rút một chiếc kẹo mút mới từ trong hộp kẹo của cô ấy ra trong khi đang bật chiếc mic kết nối với bộ đàm Incam của Shidou.
 
   
  +
“Mình….. mình nghĩ cậu rất xinh đẹp.”
"Shidou, chọn '''②''' đi. Mau khiến cho đôi mắt của anh đầy rơm rớm hết sức có thể rồi đồng thời đưa cái nhìn cún con vào cô ta đi."
 
   
  +
“Tuyệt quá!”
"HẢ..........."
 
   
  +
Ngay lập tức Natsumi tươi tỉnh và vui hẳn lên. Tay cô đặt lên má một cách ngại ngùng.
Nghe hướng dẫn từ tai phải của cậu ấy, Shidou miễn cưỡng nhướn lông mày lên. Giờ Shidou đã là một học sinh trung học.
 
   
  +
“Vậy phần nào của tôi đẹp nhất vậy Shidou-kun?”
Dù trong bất kì tình huống nào, cậu cũng không hề muốn hành động như một đứa con nít như vậy cả.
 
   
  +
“Err…. Mắt cậu rất đẹp, và chiếc mũi thanh dài….”
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
 
   
  +
“Uh uh.”
Nhưng, có lẽ cô ấy nghĩ nó khá là lạ khi mà Shidou đột ngột làm một khuôn mặt miễn cưỡng, Tinh linh nghiêng đầu của mình. cậu muốn tránh bị nghi ngờ nhưng thời gian giữa hai người đã kéo dài được khá lâu rồi. Không còn cách nào khác, cậu đành làm theo chỉ dẫn của Kotori và mở miệng nói trong khi rụt rè nhìn cô ấy với đôi mắt cún con.
 
   
  +
“Và chiều cao của cậu rất hoàn hảo, cậu còn năng động nữa…….”
"À.......... Tôi........... Không biết gì cả. Tôi bị muộn và cứ chạy đi khi nhận ra thì tôi đã ở đây rồi......................."
 
   
  +
“Còn gì nữa không?”
"...............................!"
 
   
  +
“Ừm, còn mái tóc cậu rất bóng mượt, rất đẹp……”
Sau Shidou nói vậy với đôi mắt rơm rớm nước, Tinh linh ấy ngay lập tức mở to đôi mắt của mình ra.
 
   
  +
“Tuyệt quá! Cậu hiểu! Shidou-kun hiểu được vẽ đẹp của tôi.”
Và khi cô ấy hơi đỏ mặt, cô ấy nở ra một nụ cười.
 
   
  +
Natsumi hét lên như vậy và ôm chầm lấy Shidou. Và khi làm vậy thì cô cũng vô tình dí bộ ngực đồ sộ ấy vào người Shidou. Mặt cậu đỏ lên tức khắc.
"Vui nhỉ................ Vậy. Cậu tên là gì?"
 
   
  +
Nhưng cô chẳng bận tâm đến chuyện đó và vẫn tiếp tục ôm Shidou, miệng thì lía tia đủ thứ.
"À...........là Itsuka Shidou"
 
   
  +
Rồi cô đột ngột ngừng lại. Shidou đang tự hỏi tại sao thì Natsumi đã làm một khuôn mặt buồn và nhẹ nhàng hỏi.
"Shidou-kun sao. Ufufu, một cái tên thật đáng yêu."
 
   
  +
“……… quả là vậy….. cậu……… khen tôi đẹp…………”
Khi Shidou nói vậy Tinh linh cười một nụ cười dễ thương ♦fufu♦
 
   
  +
“Heh?”
"Ta là Natsumi. Ồ—— ta thường bị con người các cậu gọi là ."
 
   
  +
Shidou nhíu mày lại. Cậu chẳng hiểu gì cả.
"Natsumi.......san"
 
   
  +
Nhưng trước khi cậu phát ra âm thanh thắc mắc ấy thì Natsumi đã lên tiếng trước.
"Fufu, Natsumi là được rồi. Ta không cần kính ngữ như vậy đâu. Ta thích cách gọi thông thường hơn."
 
   
  +
“Araa…”
"E-errr...........Vậy thì, Natsumi."
 
   
  +
“……….?”
Khi Shidou gãi gãi má trong khi goi tên cô ấy, Tinh linh Natsumi cũng gật đầu đầy hài lòng.
 
   
  +
Shidou ngước mặt lên nhìn nơi mà tầm mắt của Natsumi với tới. Cậu ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Và sau đó, cô ấy vỗ 2 tay mình lại với nhau như thể cô nhớ ra được điều gì đó [Aah]
 
   
  +
Một đội quân máy móc cứ như bay ra từ hoàng hôn đỏ rực ở phía xa chân trời.
"À, fufufu, ta đã nghĩ đến việc hỏi họ khi ta gặp một con người lần này"
 
   
  +
“AST……!”
Và khi cậu thấy cô đi dạo một vòng quanh chỗ đó, trong khi đang phát ra một âm thanh nhẹ từ một tư thế với gót chân của cô ấy, cô lại một lần nữa nhìn thẳng vào Shidou.
 
   
  +
Đúng vậy. Đó là những chiến binh của JGDSF. Nhiệm vụ của họ là đánh hạ tinh linh bằng sức mạnh quân sự, hoàn toàn trái ngược với <Ratatoskr>.
"Này, Shidou-kun. Ta có một vài điều để hỏi nhưng, sẽ ổn nếu ta hỏi cậu một câu chứ?"
 
   
  +
Shidou cau mày. Họ đang bay với đội hình chữ “V” tiến thẳng về phía trước. Và, ở ngay vị trí phía trước, vị trí tiên phong ấy là Origami. Cô đang dẫn đầu cả đội.
"Hả? Ha-haha............. Xin cứ tiếp tục"
 
   
  +
“Shidou-kun, cậu biết AST à?”
Rắc rối thay, sau khi Shidou gật đầu, Natsumi giơ một tay lên và sử dụng bờ môi gợi cảm của cô khi mỉm cười.
 
   
  +
“Ah……..”
"Shidou-kun, cậu có nghĩ.......... Ta đẹp không?"
 
   
  +
Bị Natsumi hỏi bất ngờ, long mày cậu giật giật. Có lẽ cậu đã thốt ra điều gì đó không cần thiết.
"HẢ?"
 
   
  +
“Cậu thật là hiểu biết đấy. Bé ngoan!”
Shidou mở to mắt của mình ra và ngạc nhiên với câu hỏi bất ngờ đó.
 
   
  +
“aha…haha…. Cảm ơn…….”
Vâng, nếu cậu trả lời cô có đẹp hay không, thì cậu sẽ trả lời có với không một chút do dự. Không có gì để nghi ngờ về việc này cả.
 
   
  +
Thật sự mà nói thì cô ta dù đẹp nhưng hơi điên. Shidou đành đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Nhưng, tại sao Natsumi lại hỏi câu hỏi này........... Cậu cũng không biết nữa. Hay có ẩn ý gì trong đó chăng? Khi cậu bắt đầu nghĩ như vậy, cậu càng cảm thấy khó để trả lời hơn.
 
   
  +
Nhưng cậu không có quá nhiều thời gian dư thừ để quan tâm chuyện đó. AST đến, nghĩa là…
『Shidou, anh đang làm gì vậy. Nếu anh chần chừ quá lâu, Natsumi có thể sẽ thấy khó chịu đấy?』
 
   
  +
“Chạy đi Shidou!”
Giọng nói đầy lo lắng của Kotori thoảng qua tai Shidou.
 
   
  +
“………!”
Đúng như vậy, điều Kotori nói là đúng. Sau khi Shidou đã đủ vững vàng về ý chí của mình, cậu mở miệng nói trước với Natsumi.
 
   
  +
Cùng lúc với tiếng hét của Kotori, những đốm sáng nhỏ như sao băng rơi từ trên cao xuống. Đó là những tên lửa mà AST bắn ra phóng thẳng vào Natsumi.
"A-aah................Tôi nghĩ cô thực sự rất đẹp!"
 
   
  +
“Waaaaaaaaaaaaaaaaa………….”
"Quả đúng như ta mong đợi!"
 
   
  +
Shidou hét lên, và theo phản xạ, cậu co mình lại. Nhưng Natsumi thì hoàn toàn ngược lại. Cô xoa xoa cổ mình, và tay còn lại, tay phải, giơ cao lên.
Biểu hiện của Natsumi ngay lập tức trở nên đầy sức sống, và cô vui vẻ xoay mình một vòng với hai tay đang đặt lên trên đôi má.
 
   
  +
“Vậy thì đến lúc phải làm việc rồi. <Haniel>”
"Này, này, Shidou-kun. Đặc biệt hơn? Cậu nghĩ tôi đẹp ở chỗ đâu nào?"
 
   
  +
Cùng với thời điểm âm thanh đó phát ra, một cây chổi xuất hiện từ cõi hư không và hạ xuống bàn tay giơ cao của Natsumi.
"Hả? À......Mí mắt cô dài này, và sống mũi cũng thẳng nữa..........."
 
   
  +
Dù đó là một cây chổi nhưng nó có một thứ gì đó trông như kim loại hoặc đá quý đính trên mũi. Thứ đó làm cho nó lấp lánh khác thường.
"Ừm ừm!"
 
   
  +
Chắc chắn rồi. Đó là một thiên sứ, vũ khí mà tinh linh sở hữu và hiện liên khi được triệu hồi.
"Và, vóc dáng cô khá cao ráo đồng thời lại vô cùng mảnh mai, và càng nhìn càng thấy nó thật sự là quá tuyệt vời......."
 
   
  +
Natsumi quay chổi và đặt mình xuống. Khi cô làm vậy, đầu chổi phát sáng lên như phản chiếu tất cả ánh sáng còn sót lại.
"Còn gì nữa, còn gì nữa!?"
 
   
  +
Thế là…..
"Hơn nữa, mái tóc dài thướt tha của cô bóng mượt vô cùng......."
 
   
  +
pon*, âm thanh đó được tạo nên từ những quả tên lửa sắp chạm vào Shidou và Natsumi. Tất cả đã biến thành cà rốt =))))
"Phải! Cậu hiểu ta lắm đấy! Quả nhiên là Shidou-kun rất dúng ý ta!!"
 
   
  +
“Hur…….?”
Sau khi Natsumi thốt lên rồi ôm lấy Shidou thật chặt. Bị bộ ngực to lớn và mềm mại ấy đè lên thân mình khiến má cậu bắt đầu ửng hồng lên. [[File:DAL_V8_000b.jpg|thumb|left|350px]]
 
Natsumi chẳng hề để ý đến nó mà vẫn tiếp tục ôm Shidou trong một niềm hạnh phúc mãnh liệt.
 
   
  +
Không thể tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra, Shidou tròn mắt. Những quả tên lửa-cà rốt rơi xuống trước mặt họ và nổ lụp bụp nghe buồn cười vl.
Nhưng, đột ngột, khi cậu thấy tâm trạng hạnh phúc ấy của cô bỗng nhiên ngưng lại, cậu băn khoăn điều gì đó đã khiến vẻ mặt Natsumi nhuộm màu cô độc, và lúc ấy, cô ấy đã nói ra những từ ngữ rất nhẹ nhàng.
 
   
  +
“Làm… làm gì bây giờ?”
".................... Đúng như mong chờ. Ta hiện tại......... rất đẹp.........."
 
   
  +
“Khoan đã Shidou-kun.”
"Hả?"
 
   
  +
Natsumi kêu lên. Rồi ngay lập tức cô nhảy phóc lên cây chổi và lượn ngay tới chổ những kẻ đã phóng tên lửa.
Shidou nhíu mày lại, điều này có ý nghĩ gì chứ?
 
   
  +
“…….! Cô ta đến! Khai hỏa!”
Nhưng trước khi Shidou kịp hỏi câu hỏi đó, Natsumi đã quay lại.
 
   
  +
Người chỉ huy của AST hét lên. Tất cả những người đang tham chiến ngay lập tức bóp cò, xả toàn bộ số đạn của họ vào Natsumi. Nhưng Natsumi không một chút nao núng, cô kích hoạt đỉnh của cái chổi thêm lần nữa, và nó lại sáng lên. Ánh hào quang rực rỡ phát ra bao bọc không chỉ những viên đạn mà cả những thành viên AST có mặt.
"A-raa...............?"
 
   
  +
Và khi điều đó xảy ra…….
"...................?"
 
   
  +
“Cái…….cái gì đây?”
Bầu trời đã nhuộm đỏ với màu hoàng hôn. Song ở trong nó, có vài chiếc bóng đen mập mờ với những thiết bị máy móc bao quanh.
 
   
  +
Tất cả những gì bị ánh sáng ấy rọi vào đều đã biến đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Thỏ, chó và cả gấu trúc nữa, họ đã bị biến thành những sinh vật trông khá là moe.
"AST........!"
 
   
  +
“Ufufu, nhìn dễ xương quá……..”
Đúng vậy. Đội diệt trừ Tinh linh của JGDSF. Có mục tiêu là tiêu diệt các Tinh linh, họ là một tổ chức có mục tiêu hoàn toàn trái ngược với
 
   
  +
Sau khi nói xong, Natsumi lượn thêm một vòng nữa rồi quay lại chổ Shidou đứng, bỏ lại bầu trời phía bên bây giờ chỉ toàn là mấy con thú dễ thương.
Nhưng, khi Shidou nheo mày lại. Đội hình chữ V của AST được sử dụng trên bầu trời. Và trong đó, có thể nhìn thấy được người đi tiên phong là Origami.
 
   
  +
“Vậy là xong. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ trốn đến một nơi nào đó không bị ai làm phiền…….. nhưng……… Shidou-kun có muốn đi cùng tôi không?”
"Shidou-kun cậu biết về AST sao?
 
   
  +
“Err…. Được luôn hả?”
"À-----!"
 
   
  +
“Sao không. Cậu đã khen onee-san đây đến vậy cơ mà ^^”
Bị Natsumi hỏi, Shidou giật nảy mình. Có lẽ, cậu lại thốt ra những điều không cần thiết rồi.
 
   
  +
Natsumi làm một động tác dễ thương đi kèm với cái nháy mắt gửi đến Shidou.
Nhưng, Natsumi không bận tâm lắm và nhẹ nhàng xoa đầu cậu như để khen ngợi một đứa trẻ.
 
   
  +
Nhưng ngay lúc đó, một người không rõ nào đó phóng một quả tên lửa cà rốt về phía hai người. Shidou bật lên một tiếng kêu hơi dị.
"Cậu quả thật là hiểu biết lắm đấy. Ngoan lắm ngoan lắm."
 
   
  +
“Uwah……!”
"Ha-haha.....Cảm ơn cô "
 
   
  +
Hỏa lực nó nó hơn hẳn những quả vừa nãy. Và do phát nổ ở phạm vi gần nơi Shidou đứng, thổi lên trời một đám bụi khổng lồ, Shidou không thể nhìn thấy gì được nữa.
Cô ấy đúng là một Tinh linh hơi bị hâm một chút. Shidou cười gượng khi đáp lại.
 
   
  +
“Fu…………..fu, Fueekushoon!”
Tuy nhiên, cậu không đủ thời gian để nán lại đó quá lâu. AST đang đến vậy điều đó có nghĩa là.........
 
   
  +
Bụi bay vào mũi làm cho Natsumi hắt hơi một cái thật là đã. Trong khoảng khắc đó, một tia sáng xuyên qua màn đêm do đám bụi bao phủ, Shidou chợt nhận ra với đôi mắt gần như đã nhắm lại. Trông như….. Natsumi là người phát ra ánh sáng đó.
『 Shidou! Chạy mau! 』
 
   
  +
Và sau khi ánh ánh lụi tắt, đột ngột như lúc nó xuất hiện, cậu dụi mắt và mở rộng tầm nhìn về hướng đó.
"........!"
 
   
  +
“hn………”
Cùng lúc với tiếng hét của Kotori vang trong tai phải của cậu, thì cậu đã nhận thấy có các tia sáng từ bầu trời, một số lượng lớn tên lửa đang dội thẳng xuống chỗ Shidou và Natsumi.
 
   
  +
Một thứ gì đó dường như đã bị thay đổi.
"U-uwah............!"
 
   
  +
Đồng thời, âm thanh báo động tình huống khẩn cấp vang lên từ tai nghe của Shidou.
Hét lên theo phản xạ, cậu hơi co mình lại. Nhưng, không như Shidou, Natsumi vẫn rất bình tĩnh và nở một nụ cười trước khi giơ cao tay phải của mình lên và hô lớn.
 
   
  +
“Cẩn thận đó Shidou. Chỉ số tinh thần của Natsumi đang rơi tự do trên thước đo đấy.”
"——Vậy, đã đến lúc mi làm việc của mình rồi, "
 
   
  +
“…………..Hả?”
Trong lúc Natsumi nói vậy, một cây chổi xuất hiện từ trong không gian và được đặt vào tay của Natsumi. Mặc dù nó mang hình dáng của một cây chổi, nó có một thứ kim loại hay một viên đá quí được gắn ở trên đỉnh, và tỏa một thứ ánh sáng lấp lánh đầy huyền ảo.
 
   
  +
Shidou nhíu mày khít hơn từng chút một khi nghe từng lời của Kotori. Và lúc đó, thứ gì đó phát sáng từ trong đám khói bụi hổn độn ấy một lần nữa. Đó chính là Natsumi.
Có lẽ—— nó chính là một thiên sứ. Một vũ khí có sức mạnh tuyệt đối mà Tinh linh nắm giữ.
 
   
  +
Vì một lý do lạ lung nào đó, gương mặt của Natsumi giờ đây đang đỏ bừng lên tong cơn giận dữ khi cô nhìn Shidou.
Natsumi sử dụng cây chổi làm nó bay một vòng trước khi đặt nó xuống nền đất. Và khi cô ấy làm vậy, đỉnh của cây chổi mở ra và phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ như muốn phản lại ánh chiều tà của bầu trời.
 
   
  +
“…………..Thấy chưa?”
Chỉ trong nháy mắt ------
 
   
  +
Natsumi liếc một cái sắc lạnh về phía Shidou. Giọng của cô giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Không phải là chất giọng dịu dàng và ân cần như lúc đầu nữa. Nó dường như là một luồng khi xã bớt cơn giận của cô ta. Shidou bắt đầu hoang mang.
♦Pon♦ Một âm thanh hơi nhộn được phát ra và biến tất cả những quả tên lửa đang lao về Natsumi và Shidou thành những củ cà rốt.
 
   
  +
“Thấy… gì cơ?”
"Hả.....?"
 
   
  +
“Đừng tỏ ra ngu ngốc nữa. Bây giờ đây, tôi…. Tôi………”
Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sau khi Shidou mở mắt ti hí, những củ cà rốt hình tên lửa rơi xuống mặt đất và phát nổ! Âm thanh của vụ nổ này cũng hài hước y như thể nó được dụng lên từ một bộ Manga hài hước nào đó.
 
   
  +
Natsumi vắt mình lên cây chổi của cô sau khi rít từng lời một qua kẻ răng.
"Lúc này, là........."
 
   
  +
“Giờ thì cậu đã thấy rõ mọi chuyện. Lần chia tay này sẽ không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu. Tôi sẽ tìm cậu, và kết liễu đời cậu. Hãy nhớ kỹ điều đó!”
"Đợi chút xíu nha, Shidou-kun."
 
   
  +
Natsumi chỉ thẳng vào Shidou với những lời nhẫn tâm như vậy. Rồi ngay lập tức cô bắn vọt về phía bên kia bầu trời, nơi hoàn hôn kết thúc.
Sau khi Natsumi nói xong, cô ấy ngồi lên chiếc chổi trước sự kinh ngạc của Shidou, và bay lên bầu trời.
 
   
  +
“Đuổi theo ngay, cô ta chạy mất rồi.”
"..................! Cô ra đang tới kìa! Khai hỏa!"
 
   
  +
Giọng của người đội trưởng vang lên giữa bầu trời gần như đã không còn ánh sáng. Cậu nhìn lên và nhận ra rằng họ không còn ở trong hình dáng những con vật dễ thương nữa. Tất cả đều mang trên gương mặt mình một sát khí đáng sợ và cơn giận ngút trời. Họ dang rộng đôi cánh nhân tạo ra, vọt đi về phía Natsumi chạy trốn, vội vàng và tức giận như chính Natsumi.
Đội trưởng hướng dẫn mọi người trong đội để đáp trả lại. Những pháp sư được dàn quân từ khắp bầu trời cùng lúc nổ súng và một số lượng lớn viên đạn bắt đầu bay rải rác về phía Natsumi.
 
   
  +
“Cái…..cái gì……..?”
Tuy nhiên, Natsumi không hề có chút hoảng sợ nào và bay lòng vòng với cay chổi như thể chúng đã khiến cô có sự lạc thú. Và cô lại một lần nữa kích hoạt đỉnh của cây chổi và nó lại phát ra một ánh sáng lấp lánh đến rực rỡ. Ánh sáng tỏa ra, không chỉ bao bọc lấy những quả tên lửa được phóng ra mà cả những thành viên của đội AST.
 
   
  +
Chỉ còn lại một mình Shidou giữa vùng đất âm u lạnh lẽo ấy. Cậu đang mãi ngước nhìn bầu trời trống rỗng, mà chỉ vài phút trước đây vừa diễn ra một trận chiến thật lạ lung.
Cô ấy làm vậy chỉ trong nháy mắt.
 
 
"Cái.......cái gì thế này...........!?"
 
 
Lúc đó, không chỉ tên lửa mà kể cả những thành viên của AST đều bị bọc trong lớp ánh sáng đó và ngay lập tức bị biến đổi hoàn toàn thành những thứ khác.
 
 
Thỏ, những chú cún, có cả gấu trúc. họ đều bị biến đổi thành những con vật rất dễ thương.
 
 
"Ufufu, mọi người đều dễ thương như vậy có phải hay hơn không nào?"
 
 
Natsumi nói vậy trong khi cô mỉm cười, cô lượn một vòng trên bầu trời và bay trở về với Shidou. Các thành viên AST vẫn ở yên đó trên bầu trời với cái hình thái hết sức buồn cười đó nhưng, họ đã bị xáo trộn bởi cái tình huông đột ngột này, và tạm thời họ không thể nhận được lệnh gì nữa.
 
 
"Okay, giờ xong rồi. Ta nghĩ đây là cơ hội tốt để đi đến một nơi mà những người đó không thể theo ta được, nhưng mà................Shidou-kun có muốn đi với ta không?"
 
 
"Hả......... Liệu có ổn không vậy?"
 
 
"Đương nhiên là ổn rồi.—— Chỉ cần cậu tiếp tục khen gợi Onee-san này nhiều hơn thôi."
 
 
Natsumi thực hiện một cử chỉ vô cùng dễ thương và nháy mắt với cậu.
 
 
Nhưng—— Vào lúc đó. Từ trên bầu trời, một người nào đó đã phóng một qủa tên lửa cà rốt hướng thẳng đến chỗ hai người họ đang đứng và, một tiếng nổ hài hước lại tiếp tục phát ra.
 
 
"Uwah..........!"
 
 
Nó có một hỏa lực mạnh thật nhưng mà chẳng thể sánh bằng được với những quả tên lửa lúc ban đầu. Có lẽ vì nó nổ ở một khoảng cách khá gần mà một đám mây bụi mù mịt đã tỏa ra. Bụi phủ mờ khiến cậu không thể nhìn thấy gì trong một lúc.
 
 
Và sau đó.
 
 
"Fu........fu....., hắt xì!"
 
 
Có lẽ hạt bụi nào đó đã bay vào mũi cô ấy, khiến Natsumi hắt xì một tiếng thật to.
 
 
Shidou cảm nhân thấy một ánh sáng gì đó lấp lé ở trước mặt mình qua con mắt vẫn đang ti hí của cậu. Đúng, có lẽ, chính Natsumi là người đã phát ra ánh sáng đó vậy.
 
 
Và sau khi cậu thấy ánh sáng đó dần tan biến đi, cậu cố gắng hé đôi mắt của mình ra để nhìn thêm một lần nữa.
 
 
"Hn....................."
 
 
Shidou dụi mắt mình và cố gắng bằng mọi cách để mở đôi mắt đang ti hí ấy ra.
 
 
Cùng với lúc đó, từ chiếc Incam ở tai phải của cậu, vang lên một tiếng chuông cảnh báo.
 
 
『Shidou! Cẩn thận! Mức độ tâm trạng của Natsumi đang suy giảm một cách trầm trọng đấy!』
 
 
"——Eh?"
 
 
Shidou nhướn lông mày lên khi nghe thấy những gì Kotori nói. Khi cậu làm vậy. Đám mây bụi đang bao trùm xung quanh cũng dần tan đi và cậu có thể nhìn thấy Natsumi đang phát ra những tia sáng le lói ở bên trong đó.
 
 
Cho một lý do nào đó, Natsumi bỗng đỏ mặt và nhìn Shidou với cái nhìn đầy căm ghét.
 
 
"...................Ngươi đã thấy rồi sao?"
 
 
Ánh nhìn Natsumi trở nên sắc bén hơn bao giờ hết khi nhìn thẳng về Shidou mà rít lên những tiếng lầm bầm gì đó. Hoàn toàn khác hẳn so với trước nãy. Đối mặt sự thay đổi đột ngột của Natsumi mà lúc nãy vẫn còn rất đỗi vui vẻ, Shidou chỉ còn biết nhướng mày nhìn trong nỗi hoang mang.
 
 
"Nhì-nhìn thấy cái gì cơ..................?
 
 
"Đừng có giả ngu! Ngươi đã thấy ta ban nãy............!"
 
 
Natsumi nghiến răng khi nói, cô ấy lại cưỡi lên cây chổi mà cô đang cầm và bay lên trên bầu trời[[File:DAL_V8_059.jpg|thumb|300px]]
 
 
"Ngươi đã thấy rồi sao, ta tuyệt đối không thể để nó kết thúc đơn giản như vậy được..............! Hãy nhớ cho kỹ. Ta sẽ hủy diệt toàn bộ cuộc sống của mi............!"
 
 
Nói vậy. Và Natsumi chỉ ngón tay thẳng vào Shidou rồi—— biến mất hút vào phía bên kia của bầu trời với một tốc độ khủng khiếp.
 
 
"!Ả ta đang chạy kìa! Đuổi theo mau!"
 
 
Giọng nói của đội trưởng AST vang lên trên bầu trời. Khi cậu nhìn lại, thì tất cả những thành viên AST đã trờ lại hình dạng bình thường từ lúc nào rồi. Họ mở rộng đôi cánh bằng máy của mình, và đuổi theo Natsumi- cô gái đã biến mất trên bầu trời.
 
 
"Cái.........Cái gì đã diễn ra vậy.............."
 
 
Bị bỏ lại một mình, Shidou mơ màng nhìn lên bầu trời trống rỗng đó.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
{| border="1" cellpadding="5" cellspacing="0" style="margin: 1em 1em 1em 0; background: #f9f9f9; border: 1px #aaaaaa solid; padding: 0.2em; border-collapse: collapse;"
 
|-
 
| Quay lại [[Date A Live:Tập 8 Prologue|Mở đầu]]
 
 
| Trở về [[Date_A_Live_(Tiếng_Việt)|Trang chính]]
 
 
| Tiến tới [[Date A Live:Tập 8 Chương 2|Chương 2]]
 
|}
 

Revision as of 06:30, 18 September 2014

Chương 1: Phù thủy tháng 10

Phần 1

“Ufufu… Anh iuuu, sao không lại gần em nữa đi? Như vầy nè.”

“Oái…. Nghe nè Miku.”

“Gì vậy?.... Ah đúng rồi. Em biết một quán ăn món Ý rất ngon ở gần đây. Tối nay anh có rãnh không? Nếu anh không phiền thì chúng mình cùng tới đó ăn nha.”

“À không, tối nay mình phải nấu bữa tối cho Tohka và…….”

“Em hiểu rồi. Vậy thì sau khi xong anh cứ dẫn Tohka theo luôn. Anh cũng biết em không phải là người ích kỷ mà. Tất nhiên là em sẽ bao, anh đừng lo!” (Hình Miku nghĩ Shidou không dám đi vì phải trả khoản tiền khổng lồ cho số thức ăn mà Tohka sẽ tiêu thụ khi đến quán ăn).

“Không, ý mình không phải vậy đâu, Miku.”

Nhìn vào cô gái đang ép sát cơ thể vào người mình, Shidou cười một cách cay đắng.

Với mái tóc xanh nhạt và làn dan trắng mịn không tì vết ngay cả khi nhìn gần (tui nhái quảng cáo Point chứ trong novel không có ^^), cô ấy trông thật sự quyến rũ.

Cô gái đó là Izayoi Miku, lớn hơn Shidou một tuổi. Dù vậy nhưng không như những cô gái khác, Miku cứ như một đứa trẻ khi ở bên cạnh Shidou.

Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, mỗi khi Miku ép sát thân hình “điện nước đầy đủ” của cô vào Shidou là cậu lại bối rối hết cỡ. Mồ hôi tuôn ra như tắm, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc đứng nhìn Miku.

Tuy nhiên, cách tiếp cận ngây thơ vô tội của Miku không phải là điều khiến cậu phải bận tâm ngay lúc này.

“……………..”

   Stare-*. Cái nhìn của một người khác như trói chặt cơ thể Shidou lại.

…..Đúng vậy. Em gái của Shidou, Isuka Kotori ngồi ngay trước mặt cậu và Miku.

Đó là một cô gái cá tính với hai bím tóc được cột bằng ruy băng màu đen, trông rất riêng biệt. Đôi mắt to tròn như quả dẻ rừng (???), trong miệng là thanh kẹo Chupa Chus. Lúc này, trên người cô là một cái áo khoát màu đỏ, cô đang ngồi chống cằm, nhìn Miku quyến rũ Shidou một cách bực dọc.

Bởi vì lúc đó, họ đang ở trong một căn phòng trong một không hạm được gọi là <Fraxinus>.

Cả ba đang ở trong một không gian mà ánh sáng đã được điều chỉnh mờ đi.

Cái ghế mà Shidou đang ngồi được đặt chính giữa, xung quanh là những dãy bàn dài. Thực ra thì căn phòng giống như phòng xử án hơn, và Miku đang ở ngay giữa căn phòng đó, nhưng có vẽ như cô không mấy quan tâm.

“Được rồi, đủ lắm rồi đó Miku.”

“Eh? Cô nói đủ rồi là sao?”

Khi nghe Miku nói vậy, Kotori nghiến răng giận dữ và đập bàn.

“TẠI SAO HẢ? Tôi đang nói về buổi thẩm vấn này đây. Chẳng phải cô đã nói [Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì nếu không được gặp Shidou] hay sao? Chỉ vì vậy nên chúng tôi mới cho phép cô ngồi chung với anh ta.”

“À, cô nhắc tôi mới nhớ.”

“hihihi’. Miku cười và ôm chặt Shidou hơn nữa. Cô nhìn Kotori.

“Hầy….” Kotori thở dài và với tới xấp hồ sơ trước mặt mình.

“Rồi, tôi sẽ hỏi đây.”

“Rồi rồi, tôi đang rất vinh dự khi được cô thẩm vấn đây.”

Miku trả lời với một tâm trạng rất thoải mái. Còn Kotori lại thở ra một cái dài hơn cả lần trước.

“Tôi có rất nhiều câu hỏi dàng cho cô về năng lực của cô, thiên thần mà cô triệu hồi, nhưng……….. Tôi sẽ mang chúng trở lại sau. Trước hết, tôi phải xác nhận một điều.”

Khi nói vậy, Kotori chỉ vào Miku.

“Sự tồn tại của một sinh vật khiến cô trở thành tinh linh.”

“…………………!”

Sau khi Kotori nói xong, má Miku giật giật.

“Cô không phải là một tinh linh thật sự. Cô từng là con người trước khi trở thành tinh linh đúng không?”

“…………….!”

Nghe Kotori nói vậy, Miku nhướng long mày lên và có vẽ rất khó chịu. Bằng một cách nào đó, Shidou cảm nhận được rằng Miku đang thở gấp hơn. Trong một lúc, Shidou nghĩ rằng có một lý do đặc biệt nào đó đã khiến cho Miku không thể trả lời câu hỏi của Kotori.

Ngay trước khi trở thành một linh linh, Miku đã rất thất vọng về con người, và cảm thấy tuyệt vọng khi sống trong cái thế giới hỗn tạp này. Có thể đó là lý do làm cho cô ngập ngừng khi buộc phải kể lại khoảng thời gian đó.

“Cậu không sao chứ Miku? Nếu điều đó quá khó để có thể nói ra thì cậu có thể nghỉ ngơi một chút trước khi……”

“Không sao, em ổn.”

Nghe thấy những lời quan tâm ấy, Miku nghiêng đầu trả lời.

“Bây giờ em đã có anh rồi. Em sẽ không quan tâm về cái quá khứ đen tối đó nữa mà sẽ tiến về tương lai.”

“Miku………”

Shidou vỗ nhẹ lưng Miku. Điều này hơn cả sự an ủi, đó còn là niềm động viên to lớn cho cô. Cô có thể làm bất cứ việc gì, miễn là có Shidou bên cạnh.

“Ừm…. chính xác là khoảng vài tháng trước. Khi mất đi giọng của mình, tôi đã bị mọi người quay lưng lại. Tôi dường như đã không còn lý do gì để sống nữa. Đúng lúc đó, <Chúa> (nguyên văn bản Anh là God) xuất hiện.”

Nghe Miku kể, Shidou cảm nhận được sự tập trung hiện rõ trên gương mặt Kotori. Cậu cũng nhíu mày.

Nhưng Miku thì dường như không quan tâm gì chuyện đó cả. Cô nói tiếp.

“<Cô có muốn quyền lực không? Cô có muốn nhận được một sức mạnh đủ để làm chấn động thế giới này hay không?>. <Chúa> đã hỏi tôi như vậy. Ông ta đưa cho tôi một viên đá, và khi đến gần tôi, nó phát ra một ánh sáng màu tím. Tôi mở bàn tay mình ra để đón nhận viên đá. Nó nằm gọn trong long bàn tay tôi và biến đổi. Nó chính xác hơn là nó như tan chảy ra, hòa vào từng giọt máu trong cơ thể tôi. Một khoảng khắc sau đó, tôi triệu hồi ra một <thiên sứ>, nó có thể khiến bất cứ ai cũng phải nghe lệnh tôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Kotori nói một cách khó khăn. Thanh Chupa Chus vươn thẳng lên từ miệng cô.

“Hãy kể lại càng nhiều thứ càng tốt về <chúa> mà cô đã gặp, hoặc có thể là bất cứ điều gì liên quan tới “nó”.”

“Dù cô đã hỏi như vậy nhưng………”

Có vẽ như đó là một điều khó nói. Lông mày Miku nhíu lại.

“”Nó” khá mơ hồ nhưng bằng một cách nào đó mà tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của “nó”. Tôi nghe giọng của nó, tôi nhìn thấy được nó. Đó hoàn toàn là thật, nhưng tôi lạ có cảm giác nó là ảo ảnh và không được rõ ràng, cứ như trong một giấc mơ vậy, nhưng nó lại có thật.”

“…………Tôi hiểu rồi.”

Kotori thở dài nhưng gương mặt không có vẽ gì là thất vọng. Có lẽ cô cũng đã dự đoán trước được điều này.

“Được rồi, tôi sẽ hỏi câu khác. Sau khi có được sức mạnh của một tinh linh, cô có cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên chính mình, hoặc cảm thấy ý thức của mình dần bị ăn mòn đi và không thể kiểm soát được bản thân mình không?”

“Áp lực….? Không, tôi không hè cảm thấy điều gì giống như vậy.”

“fuunnn….”

Kotori cau mày lại khi viết cái gì đó vào tập tài liệu trước mặt.

“Kotori, có phải…..?”

Ngay khi Shidou hỏi, Kotori “uh” ngay lập tức.

“Em nghĩ là trường hợp của Miku cũng tương tự với những gì đã xãy ra cho em. Nhưng em đang tự hỏi tại sao lại có sự khác nhau giữa nguồn sức mạnh của các tinh linh như vậy. Có lẽ sức mạnh của họ phụ thuộc vào bản chất thật sự của họ, hoặc có thể là năng khiếu bẩm sinh (như Miku), hay là <phantom> (??) nhận được sức mạnh của họ thông qua những nguyên tố đang tác động lên xung quanh như em chẳng hạn (Kotori trở thành tinh linh lửa khi xunh quanh cô là một vụ hỏa hoạn?). Nếu thật sự là do một trong những lý do trên thì chúng ta hoàn toàn không thể thử nhiệm được.”

Kotori nói một cách căm hận và nhún vai. Shidou cũng siết chặt nấm đấm của cậu.

<Phantom>. Hợp nhất năng lực tinh linh với con người lại, nó biết Kotori và Miku trở thành tinh linh.

Có thể họ vẫn là một con người, hoặc đã hoàn toàn trở thanh tinh linh, nhưng cũng có thể họ đã nằm ngoài hai điều đó, một sinh vật khác. Tại sao lại tồn tại một sinh vật có thể biến con người thành tinh linh? Tại sao nó lại làm như vậy? Sự thật về “nó” hoàn toàn bị màn đêm bí ẩn bao phủ.

“Mu…….”

Trong khi chìm trong suy những suy nghĩ như vậy, đột nhiên cánh tay của Shidou bị ai đó kéo. Khi cậu nhìn lại thì thấy Miku đang phồng má phụng phịu.

“Đừng có lờ em đi như vậy chứ.”

“A…. Mình xin lỗi.”

Khi Shidou cười gượng gạo, Kotori ho một tiếng.

“Xin lỗi, nhưng đừng lo. Cuộc thẩm vấn chỉ vừa mới bắt đầu. Bây giờ tôi sẽ giải thích một cách chi tiết. Chúng ta không thể để ký ức của cô biến mất được. Chúng tôi sẽ phải gắn các điện cực lên đầu cô để thăm dò sóng não, được chứ?”

Kotori nhoẻn miệng cười. Nhưng Miku thì ngược lại. Gương mặt cô đang thể hiện một sự khó chịu rõ rang, và một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương.

Sau cùng, cũng đã được một khoảng thời gian từ khi màn đêm bao phủ, sau khi Miku đã được thả. Họ đang đứng trước ngôi nhà của gia đình Isuka nhờ vào hệ thống dịch chuyển của <Fraxinus>. Miku đang kiệt sức và kinh ngạc. Shidou đỡ lấy cô.

“Ohooo, cậu không sao chứ?”

“Uh, em mệt lắm….”

Miku thở dài.

“Bây giờ em chỉ muốn đi thẳng vào giường và nằm nghỉ thôi. Xin lỗi anh yêu nhưng có lẽ chúng ta phải hủy cuộc hẹn ở nhà hàng Ý mất rồi.”

“Eh? Ah, không sao đâu….”

Sau khi Shidou nói vậy, Miku ôm ực và thở ra một cách nhẹ nhỏm. Gương mặt cô đã tươi tỉnh hơn.

“Mouuu, anh iu rộng lượng quá.”

Sẵn tiện đang được Shidou dìu, Miku ép luôn ngực mình vào Shidou.

“Oy oi, cậu là một ngôi sao đấy, đừng nên làm vậy….”

Gương mặt của Shidou chuyển sang màu đỏ và cậu quay nhìn về hướng khác. Miku thì tỏ ra ngạc nhiên trông chốc lát.

Đúng vậy, cô gái đang dính chặt vào Shidou lúc này là Izayoi Miku. Cô là một thần tượng âm nhạc, người có một giọng hát rất hay và được nhiều người hâm mộ.

Từ lúc mới bắt đầu hát, cô đã được nhiều người biết đến. Tới khi nhận được một lời mời từ đài truyền hình vài tháng trước, cô đã trở nên nổi tiếng đến tận bây giờ. Nếu khoảng khắc này được một ai đó ghi lại thì rất có thể nó sẽ trở thanh vụ bê bối cực lớn và chấn động. Tuy nhiên Miku dường như đã đọc được suy nghĩ của Shidou và hôn lên má cậu.

“Fufufu, điều đó không quan trọng. Nếu có một tay săn ảnh nào đó nấp gần đây, em sẽ yêu cầu hắn ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên nhau của 2 đứa mình vào ngày thứ bảy và chủ nhật, rồi sao đó mang đến…..”

“…….Không, mình nghĩ là Chủ nhật thì hơi…….”

Khi Shidou cười gượng, Miku cười khúch khích.

“Anh iu, anh đã hứa rồi phải không? Kể cả khi không còn ai nghe em hát nữa thì anh vẫn sẽ tiếp tục nghe em hát . Đó là lý do vì sao…….. anh không cần lo lắng chuyện này. Những lúc được ở bên anh, em không muốn nhớ tới bất cứ điều gì khác.”

“Aah………uh……”

Sau khi nhìn lại Miku, Shidou hơi cúi đầu xuống. Nhìn thấy Shidou như vậy, Miku cười hài lòng và tách mình ra khỏi Shidou.

“Được rồi. Có lẽ đến lúc em phải nghĩ ngơi thôi. Gặp lại sau nhé anh yêu.”

“Aah, gặp lại cậu sau.”

“Uh, và…..”

Đột nhiên, Miku vòng hai tay ôm lấy cổ Shidou và chạm môi với cậu.

“Cậu… cậu làm gì vậy Miku?”

“Ehh? Đó là nụ hôn tạm biệt.”

“Nhưng cậu không sợ bị bê bối hay sao?”

“Uun, moou, sao anh nhút nhát quá vậy? Không sao đâu. Cứ bình tĩnh.”

“O-oi, chờ em xíu….”

Miku vận dụng hết sức mạnh của hai cánh tay mình, bưng lấy mặt Shidou, kéo mặt cậu về phía trước, mặc cho cậu cố cưỡng lại……

“Ah! Hai người đang làm gì vậy?”

Một tiếng kêu phía bên phải. Shidou và Miku cùng quay về phía giọng nói phát ra. Ở đó là một cô gái với bàn tay run rẫy chỉ về phía hai người còn đôi mắt thì mở to sửng sốt.

Cô gái ấy có mái tóc dài màu đen lượn sóng và đôi mắt to tròn. Không một ai có thể quên được cô ấy nếu đã gặp, dù chỉ một lần. Đó là một vẽ đẹp hoàn hảo.

Yatogami Tohka, bạn cùng lớp, và cũng là người láng giền của Shidou. Và… cũng giống như Miku, cô ấy là một tinh linh với sức mạnh hiện đang được phong ấn trong người Shidou. Vì bây giờ là lúc họ ăn tối nên cô ấy sang ăn ké nhà Isuka.

“To-hka?”

“Oh, Tohka-san! Lâu rồi không gặp.”

Miku chào Tohka với một giọng vui vẻ. Khi cô làm vậy, Tohka tiến tới và kéo Shidou ra xa Miku. Rồi Tohka bước tới, đứng giữa hai người họ, dang rộng 2 cánh tay ra như thể bảo vệ Shidou khỏi một con cọp hung dữ.

“Anh có sao không Shidou? Chết tiệc thật, tôi nghe nói cô đã bị phong ấn, nhưng đó là kế hoạch của cô phải không?”

Sau khi Tohka lườm một cái sắc lạnh, tiếng bước chân của ba người nữa vang lên từ phía mà Tohka đã đến.

“Vui nhỉ? Cô thật tốt bụng khi bảo vệ Shidou của tôi và Yuzuru. Tôi hiểu rồi, tại sao lại không cho cô ta biết sự lợi hại của Yamai nhỉ?”

“Cảnh báo! Nếu muốn tiếp cận Shidou thì hãy gửi đầy đủ tài liệu ứng với một văn bản giải thích chính xác lý do cho chúng tôi, Yuzuru và Kaguya. Chúng tôi là những người sở hữu Shidou!”

Cặp song sinh thể hiện một thái độ kiên quyết với Miku, thái độ của họ giống nhau như vẽ ngoài của họ.

Đó là Kaguya, người có một khuôn mặt kiên cường đặc trưng với mái tóc búi cao gọn ghẽ, người kia là Yuzuru, giống Kaguya ngoại trừ mái tóc được bện lại phía sau và một gương mặt gần như vô cảm. Cách duy nhất để phân biệt hai người họ là mái tóc và cách thái độ của cả hai. Nếu không có hai điểm khác biệt trên có lẽ không ai có thể phân biệt được họ.

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau họ.

“Em…. em nghĩ mọi người không nên….. đứng giữa đường. Như vậy là… không tốt.”

Và khi nói vậy, Yoshino, dù đã kéo chiếc mũ che khuất tầm nhìn của mình nhưng vẫn có thể thấy rằng cô đã đỏ mặt. Và đồng thời, con thỏ hải tặc Yoshinon được Yoshino đeo trên tay bắt đầu mở miệng nói với một âm thanh nghe như đồ thủy tinh bị rơi vỡ.

“Nii, vậy là không tốt đâu. Yoshino chưa từng thử khuyên ai giống vậy. Tốt nhất cậu nên…”

“Yo-Yoshinon!”

Yoshino bịt miệng Yoshino trong cơn hoảng loạng. Yoshinon vẫy vẫy bàn tay mình trong đau đớn.

Thực ra Yoshino từ trước tới nay luôn sống trong căm phòng cách ly của <Fraxinus>. Sau khi làm quen được với lối sống bình thường, cô đã được chuyển tới đặc khu tinh linh, nơi Tohka và những người khác đang sống. Mới được có vài ngày kể từ khi Yoshino chuyển nhà.

Hai chị em Yamai cũng như Tohka và Yoshino, họ đều là tinh linh nên đều quen biết Miku.

Tháng trước, cả cơ thể, lý trí lẫn hành động của họ (trừ Tohka) đều bị Miku kiểm soát nên họ vẫn còn giữ cảnh giác với Miku.

Nhưng Miku dường như không quan tâm lắm đến thái đọ của họ. Mắt cô lấp cmn lánh.

“Lâu rồi không gặp, Yoshino-chan, Yuzuru-chan, Kaguya chan. Xin lỗi về chuyện lần trước. Mình đã muốn nói điều này từ lâu rồi.”

Nói xong, Miku cúi đầu. Cả ba người kia trông có vẽ hoang mang vì hành động của Miku, họ nhìn nhau ngờ vực.

Nhưng Tohka thì vẫn cảnh giác cao độ trước hành động của Miku, cô vẫn dang rộng cánh tay để bảo vệ cho Shidou.

“Ý định của cô là gì hả? Vừa nãy cô đang cố làm gì với Shidou vậy?”

“Eh? Đó chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà? Chẳng phải Tohka cũng hay làm vậy hay sao?”

“Hôn…. Hôn tạm biệt?”

Tohka nhướng mày một cách bối rối và quay mặt về phía Shidou.

“………… chuyện đó có bình thường không Shidou?”

Tohka hỏi một cách nghi ngờ. Còn cậu thì không thể đứng nhìn được, điều đó sẽ trở thành một hiểu lầm mất thôi. Shidou quay mặt về hướng khác, tránh ánh mắt của Tohka.

“Đó…. đó không hẳn là lời nói dối. Hôn khi nói lời tạm biệt, thực ra là…..”

“Ear… sao phải mơ mộng như vậy? Sao Tohka-chan không thử làm vậy đi?”

“Cái………?”

Shidou, Tohka, Yoshino và cả chị em Yamai đều thở hổn hển khi nghe Miku nói ra những lời đó.

Nhưng Miku thì trông có vẽ ngạc nhiên khi thấy phản ứng của họ. Và *póp*, cô vỗ hai tay vào nhau như đã nghĩ ra điều gì đó.

“Mình nghĩ ra rồi, mình sẽ hôn anh yêu trước. Sau đó, tôi sẽ hôn Tohka-san để cô ấy thực hành. Một mũi tên trúng hai đích. Không phải như vậy là quá tuyệt hay sao?”

“Tại… tại sao tôi phải hôn cô?”

“Er? Bởi vì mình không muốn hôn anh yêu sau cô.”

“Mu…. UMU”

“Nhưng chẳng phải làm vậy cũng giống như việc cô hôn anh iu hay sao?”

“Muu….. tôi hiểu, nhưng……..”

“Không, mình không cho là vậy đâu.”

Cuối cùng thì Shidou cũng phải lên tiếng để ngăn chặn chuyện này. Tohka gần như đã bị thuyết phục, nhưng nghe vậy nên cô lập tức lắc đôi vai.

“Chết tiệc! Cô đang xem tôi là một kẻ ngốc phải không Miku?”

“Oh, mình đã không nghĩ tới chuyện đó……… Ah, hay là như vầy. Trước hết mình sẽ hôn Tohka-san rồi sẽ hôn anh iu ngay sau đó. Mình sẽ gửi hơi ấm và cảm giác từ đôi môi Tohka-san cho anh iu.”

“Cái……..?”

“Hnn……….”

Miku áp tay lên ngực như thể cầu nguyện. Và rồi cô nhắm mắt lại và từ từ tiến môi mình về phía Tohka. Tohka hoảng hốt quay sang trái rồi lại quay sang phải. Cuối cùng cô bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án.

“Uơ, sao cậu lại bỏ chạy? Chờ mình với nào.”

“Đừng đi theo tôi mààààà………..”

Tohka la hét và chạy về phía nhóm Yamai và Yoshino.

“Ơ………”

“Đừng đến đây, đồ ngốc……..”

“Đề nghị. Chạy thôi Kaguya.”

Sau đề nghị sáng suốt ấy, mỗi người một ngã chạy xa Miku.

“Mồ, nếu là trường hợp này thì mọi người cứ để cho mình.”

“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Hahahaha……”

Nhìn Miku đùa giớn với trái tim mong manh của mấy nàng tinh linh kia, Shidou không biết làm gì khác ngoài việc nở một nụ cười bất lực.

Trong trường hợp này, Miku có vẽ đã thành cmn công rực rỡ với kế hoạch ‘phòng thủ tình yêu’ của mình, chỉ với vài hành động đơn giản.

07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~

Phần 2

“Fumu……..”

Sau khi Miku và Shidou được đưa trở về mặt đất. Kotori chống cằm nghĩ về cuộc nói chuyện mới Miku trong văn phòng <Fraxinus>.

Trước mặt cô là một màn hình đang hiển thị kết quả phân tích giọng nói của Miku. Cô đã kiểm tra nó nhiều lần trong quá trình biên tập và sao ra một bản khác để trình lên Rounds.

Thực ra công việc này phải dàng cho nhân viên cấp dưới trong <Fraxinus>. Nhưng khi phải đối mặt với những bí ẩn về <Phamtom>, Kotori phải tự mình làm lấy tất cả, vì cô đã gặp trực tiếp tinh linh được phong ấn.


Nguyên nhân của việc này là vì Miku là người đã gặp mặt trực tiếp <Phantom>, không kể cô và Shidou. Miễn sao có bất kỳ lời nào của Miku liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến <Phantom>, Kotori không thể để việc này cho các nhân viên cấp dưới được.

“Một viên ngọc bích màu tím dành cho Miku. Liệu tên <Phantom> có thể có bao nhiêu viên như vậy? Không! Nếu hắn có khả năng tạo ra một số lượng ngọc bích không giới hạn giống như vậy, và rồi……….”

Trong khi lướt đôi mắt theo nhưng xung nhịp âm thâm ảo trên màn hình, cô đã lẩm bẩm như vậy.

Và ngay lúc đó…

“Hyaaa?!”

Đột nhiên một thứ gì đó lành lạnh chạm vào môi và má cô, và Kotori và phát ra một giọng the thé.

“Oái, cái gì vậy? Không giỡn nhá….”

Khi đứng bật dậy, cô vô cùng ngạc nhiên, một cô gái xuất hiện từ một nơi nào đó trông trạc tuổi Kotori đang đứng đó và đưa cho cô một lon cà phê.

Với mái tóc cột kiểu đuôi gà và một nốt ruồi dưới mắt trái, cô ấy gây một ấn tượng lạ. Và mỗi khi khi cô ấy xuất hiện, những ai quen biết với Shidou đều có một cảm giác tương tự như gặp cậu.

“Nhiệt tình thì tốt, nhưng cô không nghĩ rằng cô đang đi quá sâu vào chuyện này sao?”

Nói xong, cô gái ấy, Takamiya Mana nở một nụ cười.

“Tôi biết điều đó dù cô có nói hay không đi nữa.”

Cô nói một cách thất vọng và nhận lấy lon cà phê. Cô mở ra và trút chất lỏng mát lạnh bên trong vào miệng. Một cảm giác kỳ lạ, buồn vui lẫn lộn nhau tác động lên con người vừa mới uống nó.

“Vậy thì, có chuyện gì vậy? Cô đã tiến thêm được bước nào chưa?”

“Đáng buồn là không. Chúng tôi chỉ biết được rằng <Phantom> xuất hiện trước mặt tôi cách đây 5 năm và thứ mà Miku gặp phải dường như là cùng một thực thể……”

Nói giữa chừng, long mày cô chật co giật.

“……Mà khoan đã, tại sao cô lại ở đây?”

“Hur……..?”

Kotori hỏi. Còn Mana thì cau mày lại và nghiêng đầu ngạc nhiên.

“Tại sao à? Tất nhiên là tôi đi vào bằng cửa chính rồi. Đến cả chuyện đó mà cũng không nhận ra à? Tôi nghĩ cô nên nghĩ ngơi một tí sẽ tốt hơn……”

“Không phải chuyện đó. Chẳng phải là tôi đã nói với cô rồi sao? Dù trong hoàn cảnh bình thường đi nữa thì cũng không được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”

Kotori đập bàn hét lên.

Đúng vậy. Mana là một phù thủy thuộc nhóm điều hành thứ hai của ngành công nghiệp <DEM>, và giờ cô đang nhận được sự bảo vệ của <Ratatoskr>. Và trong thời gian này, cơ thể cô đang được tái tạo, nói chính xác hơn là loại bỏ những ma thuật độc hại đã được bơm vào. Những thứ đó gây ra những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng cho cô, dù rằng nó cũng mang đến cho Mana một sức mạnh phi thường.

“Tôi đã nói với cô rồi, nếu ngay lập tức bắt đầu quá trình điều trị này, cô có thể kéo dài tuổi thọ của mình thêm một chút. Nhưng cho dù là vậy……”

“Thôi được rồi. Ahaha….. có lẽ tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây.”

Mana nở một nụ cười trông như một phạm nhân trốn trại rồi quay đi. Kotori đứng dậy và tiếng về phía Mana.

Kotori vùi mặt mình vào lưng Mana.

“Ko-Kotori-san?”

“…….Cảm ơn cậu. Nếu cậu không ở trong <Fraxinus> vào lúc đó, không biết mình đã có thể gây ra điều khủng khiếp gì nữa.”

“………….”

Mana quay lại, và *pon* *pon*, cô gõ nhẹ vào đầu Kotori.

“Điều đó dành cho cả hai người. Tôi đã được cô cứu. Đó có thể xem như là một cách trả ơn thôi.”

Kotori nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.

“…………Làm sao tôi chấp nhận được chuyện này đây? Cô là em gái thực sự của Shidou. Tôi đã thực sự ghen tị vì điều đó.”

“Hur?”

“Không có gì đâu. Nhưng…….”

Sau cái nhíu mày, Kotori dồn sức mạnh vào hai cánh tay mình và giữ Mana lại.

“Tôi biết ơn vì hành động của cô, nhưng tôi phải đưa cô đến chổ các chuyên gia điều trị ngay lập tức.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi phải truy đuổi Ác Mộng, không ai là đối thủ của cô ta ngoài tôi.”

“Sự thật thì chuyện của Kurumi cũng cấp bách. Nhưng chẳng phải là có chuyện cần giải quyết hơn hay sao…….”

“Err…. Kotori-san, trông mặt của cô khiếp quá……..”

Mana cười méo mó và cố thoát ra khỏi hai tay của Kotori. Nhưng Kotori siết chặt tay hơn nữa để Mana không thể thoát ra được.

Ngay lúc đó, khi có thứ gì đó hiện ra trên màn hình trước mặt Kotori, một giọng nói vang lên từ loa.

“Chỉ huy Isuka, có một thong điệp đến từ sở chỉ huy đầu não…….”

Xuất hiện trong cửa sổ trên màn hình là Shiizaki, một phi hành đoàn của <Fraxinus>. Shiizaki co giật mạnh, như thể cô vừa nhìn thấy một điều không nên thấy.

Thế là Kotori “Ah!” lên một tiếng. Đây là một hệ thống liên lạc hai chiều. Nếu cô có thể thấy được Shiizaki thì cô ta cũng có thể thấy được những gì đang diễn ra trong căn phòng này. Và lúc này thì trông Kotori và Mana như đang ôm nhau một cách rất tình cảm. Nếu để cho cô ta thấy điều này thì bất cứ hiểu lầm nào cũng có thể xảy ra được. Kotori vội vàng buông Mana ra một cách hoảng hốt và nhìn về màn hình.

“Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy chỉ để giữ không cho Mana trốn……..”

Và nhân cơ hội ấy, Mana tranh thủ vọt đi với một tốc độ chỉ thua máy bay một tí. Kotori vươn tay ra để giữ gáy áo cô ấy lại nhưng đã quá muộn. Mana trượt khỏi tầm tay của Kotori với một cái uốn mình điều nghệ và tẩu thoát khỏi văn phòng.

“Ah, cô thật là………. Tôi sẽ bắt cô đi điều trị khi cô quay lại.”

“Tôi sẽ cân nhắc điều đó!”

Mana nói trong khi đang dang rộng hai tay của mình như thể được đang được bay giữa một vùng trời tự do nào đó. Đồng thời, âm thanh của cánh cửa tự động của căn phòng vang lên báo hiệu rằng nó đã đóng lại.

“Nghiêm túc mà nói, con bé đó……….”

Kotori gãi đầu và quay lại, ngồi xuống ghế và nhìn vào màn hình.”

“Thông điệp từ sở chỉ huy là gì vậy?”

“Ah, vâng. Có một đường truyền mã hóa từ sở chỉ huy. Có cần tôi kết nối không?”

“Vâng, tôi đang chờ đây.”

“Tuân lệnh!”

Sau lời đó, Shiizaki thao tác trên bảng điều khiển ảo trước mặt. Khi cô ấy làm vậy, cửa sổ liên lạc của cô ấy biến mất và thay vào đó là gương mặt khác xuất hiện. Đó là một người khá quen thuộc với Kotori vì cô đã gặp nhiều lần. Cô ấy là một trong những chủ tịch một bộ phận và cũng là thư ký của Elliot Woodman, người đứng đầu tổ chức <Ratatoskr>.

“Xin lỗi vì đã liên lạc trong khi cô đang bận, chỉ huy Isuka.”

“Không sao đâu. Có chuyện gì mà đột ngột vậy?”

“Errr, thực ra, ngài Woodman…….”

Chủ tịch thể hiện một gương mặt khó chịu khi nói tiếp.

07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)

Chủ nhật, ngày 15 tháng 10. Khoảng thời gian này, toàn bộ thành phố đã được trang trí bằng những vật dụng dành cho lễ Halloween. Shidou và Tohka cùng nhau đến khu mua sắm để mua nguyên liệu cho bữa ăn tối.

“Ồ, đó là gì vậy Shidou?”

Khi nói vậy, Tohka chỉ vào một quả bí ma khổng lồ được đặt để trang trí trước một nhà hàng.

“À, đó là một đèn lồng Jack O’. Nó được khắc gọt từ một quả bí ngô, nhưng trường hợp này thì nó hoàn toàn bằng nhựa.”

“Bí ngô à? Nhưng bí ngô zì mà có màu cam dzậy? Em tưởng bí ngô màu xanh lá cây chứ?”

“Ừm, ở Nhật thì bí ngô có màu xanh lá cây nhưng nước ngoài thì khác.”

“Cái gì…….. ? Nếu nó lớn như vậy thì em sẽ không thể ăn hết mất!”

Tohka mở to mắt ngưỡng mộ.

Vâng, cậu đã từng nghe nói rằng những quả bí ngô to như vậy chỉ được dùng để khắc lồng đèn và ít khi nào được dùng để ăn. Nhưng sẽ là một tội ác nếu đập tan giấc mơ của Tohka lúc này.

“Hmm…. Vậy tai sao chúng mình không tới đó và mua một quả bí ngô để làm vài món cho bữa tối nhỉ? Nếu em nhớ không nhầm thì vẫn còn một ít thịt. vậy hãy băm nhỏ ra và luộc hoặc làm món croquette (???).

“Oohhh…”

Đôi mắt cô đã trở nên lấp lánh khi nghĩ tới nhưng điều đó, còn hai tay thì buông thỏng ra để mặc chúng đung đưa tự do.

“UMU, có lẽ vậy. Anh biết cách chế biến khi băm nhỏ ra và luộc, nhưng còn croquette? Không phải chúng được làm từ khoai tây hay sao?”

“Bình thường thì vậy. Nhưng em nghĩ rằng nó sẽ thơm ngon vào ngọt ngào hơn nếu mình dùng bí ngô thay vì khoai tây.”

Sau khi nói xong, Tohka nhắm mắt lại một lúc như để tưởng tượng ra món đó sau khi nấu chín. Rồi “ực”, cô nuốt nước bọt.

“……….UMU, em quyết định rồi, chúng mình làm croquette cho bữa tối hôm nay nha. Đi thôi nào Shidou.”

Và khi nói xong, Tohka bước những bước dài và cả quyết về phía cửa hàng rau quả.

“Uêy, đừng có đi mà không nhìn đường như vậy chứ!”

Shidou vừa dứt lời thì Tohka đã đâm sầm vào một bóng người bước ra từ phía bên cạnh. Cô té bật ngửa ra sau.

“Unuu….”

“Ohtoo….”

“Aaaa, không phải anh đã nói rồi sao. Coi nào, em không sao chứ?”

“Mu….UMU…”

Sau khi đỡ Tohka đứng dậy, cậu quay lại và nhìn vào người đã bị Tohka tông phải.

Ngồi trên chiếc xe lăng là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Người đẩy chiếc xe lăn của ông ta là một người phụ nữ đeo kính, nhìn bề ngoài thì cô ta khoảng 20 tuôi.

“Rất xin lỗi. Bác có bị thương không…….. Coi nào Tohka.”

“Mu…… cháu xin lỗi, vì đã đi mà không nhìn đường.”

Tohka cúi đầu xin lỗi. Khi đó, người đàn ông trên xe lăn gãi đầu mình và cười dịu dàng. Ông ta trông như một người nước ngoài nhưng lại nói tiếng Nhật một cách thành thạo.

“À không, tôi cũng phải xin lỗi. Cháu có sao không Ojou-san? (bạn trẻ)”

“UMU, cháu không sao.”

“Oh, vậy thì tốt. Nếu một người dễ thương như cháu mà bị thương chẳng khác nào tôi đã gây nên một tội ác.”

Ông ta nói với một giọng hài hước. Có lẽ khi còn trẻ ông ta cũng là một người khá sành về chuyện ăn chơi. Có lẽ cậu cũng nên học hỏi ông ta. Shidou nghĩ thầm như vậy…… còn Tohka, sau khi nghe lời đáp lại ấy, tuy má cô không đỏ nhưng cô đã đứng đờ ra.

Trong khi Shidou còn đang xoắn với ý nghĩ trong đầu thì người đàn ông kia đã làm một cử chỉ như thể nhớ ra một điều gì đó.

“À, tôi chợt nhớ ra điều này. Tôi có chuyện cần hỏi đây. Hai cháu có biết bệnh viện ở đâu không?”

“Bệnh viện…..? À, nếu bác muốn tới bệnh viện thì chỉ cần đi thẳng tới khu mua sắm phía trước rồi rẽ trái, đến ngã tư thứ 3 rẽ phải và đi thẳng thêm một đoạn nữa.”

Nghe Shidou nói xong, người đàn ông đó quay đầu lại.

“Ơ….. có vẽ rắc rối nhỉ. Cháu có thể dẫn đường không?”

Shidou gãi má suy nghĩ. Bây giờ cậu và Tohka còn phải đi mua nguyên liệu cho bữa tối, nhưng……..thôi kệ. Cũng không xa lắm.

“Được ạ. Đi lối này…..”

Shidou nói. Và họ quay về hướng khu mua sắm.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Người Nhật thật tốt bụng. Tôi rất biết ơn các bạn.”

“Không có gì đâu, err….”

“Cứ gọi tôi là Badlwin. Còn cô ấy là Karen.”

Và khi nói vậy, ông chỉ vào cô gái đang đẩy xe lăn cho mình. Cô ta chỉ nói “Rất vui được gặp cậu.” và lại tiếp tục im lặng.

Trông như cô ấy đến từ Bắc Ậu, với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh. Tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Shidou có cảm giác rằng cậu đã gặp người phụ nữ tên Karen ở đâu đó rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

“À không……. cháu là Isuka Shidou.”

“Còn cháu là Yatogami Tohka.”

Nghe Shidou và Tohka giới thiệu, người đàn ông tên Badlwin ấy gật đầu một cách vui vẻ.

“Ừm, tôi thực sự phải cám ơn thượng đế (God) vì đã cho mình gặp được một cặp đẹp đôi như hai cháu ở một đất nước xa lạ thế này.”

“Hả………?”

“Hur………”

Khi nghe vậy, Shidou có hơi lớn tiếng khi bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Có lẽ Tohka không hiểu ý Badlwin hoặc cảm thấy lạ với thái độ của Shidou nên cô nghiêng đầu thắc mắc.

“Sao vậy Shidou-kun?”

“Ơ, bọn cháu không phải vợ chồng đâu.”

“Oyaaa, có vẽ như tôi lẫn mất rồi. Xin lỗi…”

Badlwin nhún vai, còn Shidou thì lau giọt mồ hôi đã chảy dài.

Nhưng cậu bị ai đó chọc chọc từ phía sau.

“Shidou, một cặp vợ chồng là gì vậy?”

“Err…. Đó là……..”

Trong lúc Shidou còn đang bối rối, Badlwin đã nhìn vào Tohka và hỏi.

“Tohka-san, cháu đã quen Shidou được bao lâu rồi?”

“Ừm, khoảng nữa năm rồi.”

“Oh, hiểu rồi, vậy hai cháu gặp nhau vào khoảng tháng tư nhỉ? Ở Nhật, vào khoảng thời gian đó diễn ra rất nhiều lễ khai mạc. Hai cháu đã gặp nhau tại một buổi lễ như vậy đúng không?”

“Không ạ. Cháu gặp Shidou tại nơi xảy ra không gian chấn……”

“Woaw…..”

Shidou hét lên để lấp câu nói của Tohka. Tohka mở to mắt ngạc nhiên, sau đó cô cũng đã hiểu ra và nói tiếp để đánh lạc hướng người đàn ông đó.

“Không…. Không phải vậy đâu. Một trận không gian chấn là…… một trận không gian chấn! Nhưng cháu, errr….. thực ra thì……..”

“Trong lúc diễn ra trận không gian chấn ấy, bọn cháu đã gặp nhau tại một hầm trú ẩn!”

“Aaa đúng vậy!”

Nghe Shidou nói vậy, Tohka gật gật liên tục và đồng ý.

Nhìn vào thì không tự nhiên tí nào cả. Shidou lo lắng nhìn về phía Badlwin.

Nhưng trông ông không có vẽ gì là nghi ngờ cả. Ông nhìn cả hai và nở một nụ cười. Có lẽ ông ta đã bị lừa thật. Shidou thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng những biểu hiện sau đó của ông ta làm cho đôi bạn trẻ phải bối rối. Ông ta nói.

“Tôi hiểu, có vẽ như hai cháu gặp nhau do định mệnh (ĐM).”

Có lẽ Badlwin ngẫm lại ký ký của mình ngay sau câu nói đó, và ông thở dài.

“Tohka-san, ngay bây giờ cháu có hạnh phúc không?”

“Nu?”

Câu hỏi bất ngờ ấy là cho Tohka phải tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng ngay sao đó, không một chút do dự, cô gật đầu mạnh mẽ.

“UMU, lúc này cháu đang rất hạnh phúc.”

“Thật vậy sao?”

Badlwin nói với một nụ cười dịu dàng trên môi. Ngay lúc đó. uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu---------

Các loa phóng thanh được đặt khắp noi trong con phố đột ngột phát ra âm thanh báođộng về một trận không gian chấn sắp xảy ra.

“Chuông báo động……”

Cùng lúc với tiếng hét của Shidou, mọi người xung quanh đã lập tức đi tìm hầm trú ẩn.

Nhưng Shidou thì lại không thể đi cùng mọi người được. Cảnh báo không gian chấn đối với cậu có nghĩa là một tinh linh sắp xuất hiện. Cậu nghĩ ngay tới <Fraxinus> đang chuẩn bị hệ thống dịch chuyển kéo cậu đi.

“Err…. Badlwin-san, ở đây nguy hiểm lắm, mau đến nơi trú ẩn đi.”

“Tôi đang định làm vậy đây. Nhưng còn cháu thì sao?”

“Err… cháu có chuyện khác phải làm…..”

Khi Shidou nói một cách bối rối như vậy, Badlwin chỉ nhún vai mỉm cười.

“À, có lẽ tôi đã hỏi một câu không nên hỏi. Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Hãy làm tốt việc của cậu. Tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua.”

“Err….?”

Nghe Badlwin nói những lời lạ lung như vậy, Shidou nhướng mày, lời lẽ không tuôn ra được nữa.

Mặc cho thái đô ngạc nhiên của Shidou, Badlwin không nói thêm gì nữa, ông làm một cử chỉ về phía Karen, và họ quay ngược hướng đi lại.

“Shidou, anh đang làm gì vậy?”

“Aaaa….”

Nghe Tohka nói vậy cậu mới sực nhớ ra việc cần làm. Shidou rời mắt khỏi Badlwin và Karen, cậu lấy trong túi ra cái micro tang hình và gắn nó vào tai để liên lạc với <Fraxinus>.

“Chúng ta làm gì bây giờ?…… có vẽ như cậu ta đang liên lạc với chỉ huy Isuka.”

Sau khi đã đi xa khỏi Shidou và Tohka, Karen hỏi Badlwin khi đang đẩy xe lăn cho ông ấy.

“Haha, có vẽ như tôi đã làm cho cậu ta nghi ngờ rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì <Fraxinus> đang bận ứng phó với không gian chấn. Chúng ta cứ im lặng rời khỏi đây trước đã. À, nếu tôi nhớ không lầm thì có một thành viên của <DEM> bị bắt cùng với <Berserk>. Nếu chúng ta đã đến Nhật thì hãy thử nói chuyện với anh ta một chút nào.”

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”

Karen nói với một giọng vô tư. Badlwin gật đầu.

“Vậy, họ có gặp vấn đề nào không?”

“Từ những gì tôi quan sát được thì họ có vẽ không gặp phải rắc rối nào.”

“Tôi hiểu rồi. Điều đó tốt thôi.”

Sau khi nói, cô thở dài.

Tháng trước, một tinh linh mang năng lượng [Inverse] xuất hiện cùng với một người có thể triệu hồi được một thiên sứ, Isuka Shidou.

Tất nhiên là ông đã nhận được báo cáo từ kết quả phân tích. Nhưng những lo lắng của ông đã được xóa bỏ khi họ gặp trực tiếp nhau.

Quả là nhưng nỗi lo dư thừa. Tohka trông rất hạnh phúc, và có vẽ như không nhớ gì về chuyện đã xãy ra.

“Tôi rất vui vì đã đến được Nhật Bản. Cô ấy trông rất vui.”

Khi nói vậy, Elliot Badlwin Woodman nhẹ mỉm cười.

07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)07:29, 21 August 2014 (CDT)~~

Phần 4

“Đây là……… Không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào đây….. Thật khinh khủng…”

Được <Fraxinus> dịch chuyển tới vị trí xảy ra trận không gian chấn, Shidou ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình. Mồ gôi chảy dài rên má.

Trên mặt đất là một lỗ hổng hình bán cầu đường kính ước ầm 1km. Nhìn như thể khu vực đó vừa bị một quả bóng có đường kính tương đương đè xuống. Không gian chấn. Cái tên này bắt nguồn từ khoảng không gian bị rối loạn và phát nổ, làm tan biến mọi thứ trong phạm vi tác động của nó.

Shidou đang được chứng kiến tận mắt hậu quả của hiện tượng nói trên.

Ở phía Nam của cái hố đó là vài cấu trúc đổ nát ngay hàng thẳng lối.

Một vòng du quay máy bay trông rất tàn tạ. Một vòng quay ngựa gỗ không có người cưỡi. Một quán cà phê nứt nẻ trong khi phần còn lại của nó đã biến mất hoàn toàn.

Tất cả cảnh vật ở đây đều có một màu sắc cũ kỹ. Rõ ràng không gian chấn không thể gây ra việc này được.

Và nơi Shidou được dịch chuyển đến là một vị trí có thể công viên giải trí bên ngoài thành phố Tenguu. Nó đã bị phá hủy gần như toàn bộ. Không rõ tên gọi của nó là gì. Theo nguồn tin điều tra được thì những người sống xung quanh gọi đây là [Ghost land] (vùng đất ma?). Có vẽ như nơi này được xây dựng từ trước nhưng đã bị lãng quên. Có lẽ là do nó thuộc miền Nam Kantou, vùng mà được cho là không an toàn kể từ thảm họa diệt vong 30 năm về trước. Vì vậy mà không còn ai lui tới khu này nữa.

Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do yêu cầu hỗ trợ tài chính từ công ti con đã không được tổng công ti đồng ý, vì vậy mà kế hoạch tái phát triển khu này đã không thể thực hiện được, dù cho nó rất gần với thành phố Tenguu. Và nơi này đã bị chìm vào quên lãng.

Dù trận không gian chấn này xãy ra tại đây nhưng nó chỉ thổi bay một phần của công viêc giải trí cùng với một vài điểm tham quan cũ nát còn sót lại.

Thêm nữa, màn đêm đang dần buông xuống. Khung cảnh xung quanh tạo cho người xem một cảm giác kỳ lạ, cứ như thể công viên đã bị những ngôi nhà hoang xung quanh bao vây lấy và sắp nuốt chửng nó.

“Hình như không khí bị loãng đi thì phải…”

“Đừng phàn này nữa.”

Shidou ca thán với một khuôn mặt buồn chán. Lập tức giọng nói qua hàm răng đang nghiến lại của Kotori rót thẳng vào tai cậu.

“Tinh linh vừa xuất hiện đã di chuyển về phía Tây tính từ trung tâm của trận không gian chấn. AST sẽ sớm đến hiện trường thôi. Hãy gặp và bắt chuyện với nàng tinh linh mới đến trước khi họ đến hiện trường.”

“Hiểu rồi……”

Shidou gật đầu rồi quay bước về phía Nam, vị trí của công viên đổ nát ấy. Thực ra mà nói thì Shidou không cảm thấy tự tin lắm, nhưng bây giờ không phải lúc để than vãn. Dù rằng cậu là người đầu tiên tới đây như có lẽ đội AST sẽ sớm bay đến. Trước khi việc đó xãy ra, cậu phải tiếp cận và trò chuyện với tinh linh càng nhiều càng tốt. Nhưng trong khi đang chạy trên đống đổ nát, Shidou đột nhiên dừng lại.

“………..Hur?”

Cậu kêu lên một tiếng rồi chết lặng và đứng lại như đã hóa đá.

“Hey, anh đang làm gì vậy? Chỉ số tinh thần của tinh linh vẫn đang……..”

Kotori nói một cách nghi ngại nhưng rồi cô cũng phải dừng lại. Nhiều khả năng rằng cô đã nhìn thấy những nhìn đang nằm trong tầm mắt của Shidou nhờ vào cái camera tự động.

Và, tại một vị trí cố định, đống đổ nát của công viên đã được sắp sếp lại một cách ngay ngắn theo kiểu kiến trúc Gothic bị bóp méo, trông như hình chữ thập trên bia mộ. Cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy kinh tởm.

“Cái-cái gì đây?”

Có cảm giác như thể mình đã bị lạc vào một bộ phim kinh dị nào đó với đầy đủ hiệu ứng hình ảnh ba chiều cực kỳ chân thực, Shidou cảm thấy rõ ràng một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Khôi phục lại một công viên giải trí đã bị phá hủy…….. không thể tin được……”

“Có thể là một tên lập dị nào đó đã làm điều này……….. Nhưng rõ ràng khả năng tinh linh gây ra điều này cao hơn hẳn.”

Kotori nói sau khi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình. Shidou nhìn chằm chằm vào khung cảnh mở rộng ra trước mắt cậu và nuốt nược bọt.

………………….và……

“Araaa?”

Trong khi Shidou còn đang hoang mang và đứng tại chỗ, một giọng nói vọng xuống từ phía trên.

Cậu ngước mặt lên và căng mắt ra nhìn. Trước mặt cậu là một nhà thờ và cậu có thể thấy được một hình bóng mờ nhạt ở trên nhà thờ đó.

Một cô gái ngồi trên cây thánh giá quay lưng về phía hoàng hôn đỏ rực.

Cậu không thể nhìn rõ được cô ta vì phía sau là ánh hoàng hôn sắp tàn. Tuy vậy cậu vẫn nhìn rõ chiếc mũ mà cô ta đang đội.

Chiếc mũ đó có vành lớn bao quang và phía trên là một cái chop gãy.

Trông như một phù thủy nào đó vừa bước ra từ chuyện cổ tích.

“Ufufu, quả là hiếm thấy. Tôi cứ tưởng mình chỉ có thể gặp được AST khi xuất hiện ở thế giới này.”

Cô nàng tinh linh cười khúc khích và nhảy xuống từ cây thánh giá.

Đó là một cô gái mảnh mai, trên người cô ấy là bộ linh trang trông như thể được kết hợp từ màn đêm đen đặc phía trên và ánh hoàng hôn sắp tắt. Bằng mắt thường, Shidou nhìn và đoán cô ấy khoảng hơn 20t. Tay chân dài và mảnh mai, thêm vào đó là một bộ ngực gợi cảm, những điều đó kết hợp lại có thể làm cho bất cứ ai thấy cũng phải ngẩn ngơ ra nhìn.

Vẽ đẹp hoàn mỹ của cô ta dường như khiến cho người ta nghĩ rằng cô là người tạo ra những vẽ đẹp trên thế giới. Nói cho chính xác hơn thì những người phụ nữ đẹp dường như đều được thừa hưởng một phần vẽ đẹp của cô. Vẽ đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước. Mài tóc dài óng mượt xõa ra từ vàng chiếc mũ, còn đôi mắt trông như ngọc lục bảo của cô thì đang nhìn chằm chằm vào Shidou.

“……….”

Cô gái tinh linh gợi cảm ấy tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ khuôn mặt Shidou. Và như thể bị ai đó bất ngờ chọc vào từ sau lưng, Shidou bất ngờ co mình lại.

Có lẽ cô ta nghĩ hành động của cậu khá ngộ nghĩnh nên đã cười khúc khích thêm một lần nữa.

“Fufu, đừng có sợ chứ. Tôi sẽ không liếm cậu đâu.” (người dịch: wow!!!)

“Err… tôi……..”

Trong khi Shidou đang định trả lời thì cô ấy đã đưa bàn tay mình đến gần mặt cậu và nâng cằm cậu lên.

“Heeeh, trông cậu cũng dễ thương đấy chứ…….. nhưng cậu bị sao vậy nhỉ? Không phải là mỗi khi tôi xuất hiện ở thế giới này thì sẽ có báo động hay sao?”

“Là-là vì……..”

Và ngay trước khi Shidou kịp để cho lời lẽ của chính mình tuôn ra khỏi miệng, giọng Kotori vang lên.

“Shidou, chờ các lựa chọn.”

Trên màn hình chính của không hạm <Fraxinus> là hình ảnh của Shidou và một tinh linh trông như một phù thủy. Ngay lập tức, một cửa sổ khác xuất hiện. AI(trí tuệ nhân tạo) đã đáp lại tình hình lúc đó và đưa ra các lựa chọn.

1/ Tất nhiên là để gặp cô rồi. 2/Tôi không biết chuyện gì xãy ra cả. Tôi tình cờ đến đây trong khi đang chạy trốn. 3/Tôi có thể sờ ngực cô được không?

“Tất cả, chọn mau!”

Khi Kotori hét lên như vậy, tất cả những nhân viên phía dưới ngay lập tức đưa tay ra và bấm phím lựa chọn.

Kết quả lựa chọn được hiện lên ngay trên màn hình.

1 và 3 đang ngang nhau. Không ai chọn 2.

“Ừm…. có vẽ đúng như dự tính.”

Sau khi nói vậy, Kotori chỉnh lại thanh Chupa Chus trong miệng. Nakatsugawa đang ngồi ở một chiếc bàn phía dưới đưa tay lên.

“Chúng ta nên chọn 1. Một khi chưa có bất cứ thông tin gì về đối tượng thì lựa chọn 3 quá mạo hiểm.”

Và ngay lúc đó, Minowa lên tiếng phản đối.

“Không, tôi nghĩ chúng ta nên chọn cái thứ 3. Nakatsugawa là đàn ông nên anh có thể không biết điều này. Tinh linh đó làm những cử chỉ với Shidou như thể mẹ đối xử với con vậy. Theo đó có thể đoán được tinh linh lần này đáng làm onee-chan của cậu ta. Đây là thời điểm tốt nhất để phát huy tối đa sức mạnh của vũ khí của chúng ta.”

Khi Minowa xong bài phát biểu, Shiizaki “A!” lên một tiếng.

“Ừm, có thể tôi không hiểu lắm nhưng…… khó mà chấp nhận điều này. Dù rằng hai lựa chọn bằng nhau về số phiếu nhưng cô và Kannazuki có vẽ hợp gu nhau đấy.”

Kotori bắt chéo chân và quay chiếc ghế lại phía sau mình. Và khi cô làm vậy, một người đàn ông với gương mặt thanh mảnh và mái tóc vàng thể hiện một gương mặt nghiêm trọng.

“Đó là điều không thể chấp nhận. Phải nghiêm cmn túc.”

“Lý do?”

“Ngực cô ta quá lớn. Tui chỉ thích loli thôi.”

“…………………”

“Nếu lựa chọn đó là [Liếm phía trên của đầu gối] thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.”

“………………….”

“Chà chà….” Kotori làm một động tác như thể chuẩn bị búng tay. Kannazuki ngay lập tức quỳ mọp xuống đất, còn Kotori thì liếm cây kẹo Chupa Chus của mình.

“Nwwwwwwooooooooooo……..”

Tròng mắt của Kannazuki giản ra tối đa.

Kotori lấy một cây Chupa Chus khác và bật công tắc micro kết nối với tai nghe ẩn của Shidou.

“Shidou, chọn 2 đi, nhớ làm vẽ mặt tội nghiệp và kiếm thêm ít nước nhỏ vào mắt nữa.”

“Hả???”

Nghe lệnh từ tai nghe, Shidou nhướng mày một cách kinh ngạc. Dù sao thì cậu cũng đã là một học sinh cao trung. Cậu đâu còn là trẻ con nữa chứ.

“Sao vậy?”

Nàng tinh linh đã cảm thấy là khi nhìn thấy những cử chỉ kỳ cục của Shidou, cô ta nghiêng đầu và hỏi. Cậu muốn bào chữa những hành động của mình, nhưng nghĩ lại thì việc đó hơi bị mất thời gian nên tốt nhất là làm theo chỉ đạo. Cậu nói bằng một giọng nhè nhàng trong khi nhìn cô ấy bằng cặp mắt….. xếch!

“Errr…. Mình không biết chuyện gì xảy ra cả. Mình bị lạc đến đây trong khi đang chạy trốn.”

“…………….!”

Sau khi nghe những lời của Shidou và nhìn vào cặp mắt rưng rưng của cậu, nàng tinh linh ấy tròn mắt. Cùng lúc đó má cô ấy cũng ửng đỏ, thế là *Nii*, cô kêu lên.

“Fuun…. Vậy, tên cậu là gì?”

“Err…. Là Isuka Shidou.”

“Shidou-kun à? Nghe dễ thương nhỉ?”

“Err…. Còn cậu thì sao?”

Cô tinh linh gợi cảm trước mặt cậu cười một cách dễ thương.

“Tôi là Natsumi. Nhưng mọi người còn gọi tôi bằng cái tên khác là <Witch> (phù thủy).

“Natsumi-san.”

“Fufu, Natsumi là được rồi. Tôi thích vậy hơn.”

“Err… vậy thì……. Natsumi!”

Shidou gãi má gượng gạo trong khi gọi cái tên ấy.

Cô nàng tinh linh Natsumi gật đầu hài lòng.

Sau đó, cô đột nhiên vỗ tay *pop* như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, tôi có chuyện cần hỏi khi đã gặp một con người như cậu.”

Cô ấy lui lại, giày cao gót chạm vào nền đất và tạo ra một anh âm đặc trưng. Khi đã đứng thẳng trên đôi giày ấy, cô ấy tiếp tục nhìn vào Shidou.

“Này Shidou-kun, có chuyện tôi muốn hỏi cậu. Câu không phiền chứ?”

“Errr…. Được thôi.”

Trông Natsumi khá bối rối sau khi Shidou gật đầu đồng ý. Cô ấy đan hai tay lại với nhau và khều khều ngón cái của mình trong khi đang hỏi với một nụ cười mỉm.

“Shidou-kun, cậu nghĩ…….. tôi đẹp hok?”

“Heh……….”

Shidou mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ đó.

Quả thực chỉ cần nhìn liếc qua thôi cũng có thể trả lời câu hỏi đó mà không cần do dự. Nhưng Shidou lại đang có một sự nghi ngờ nhẹ.

Vấn đề là lại sao Natsumi lại hỏi như vậy. Liệu có ẩn ý gì chăng? Và trong khi Shidou đang do dự thì một giọng nói nhắc nhở.

“Anh làm gì vậy Shidou? Đừng để mất thời gian như vậy chứ. Cô ta sẽ cáu đấy.”

Giọng Kotori vang lên đập tan sự do dự của Shidou. Lời Kotori nói hoàn toàn đúng. Cậu hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, cậu mở miệng.

“Mình….. mình nghĩ cậu rất xinh đẹp.”

“Tuyệt quá!”

Ngay lập tức Natsumi tươi tỉnh và vui hẳn lên. Tay cô đặt lên má một cách ngại ngùng.

“Vậy phần nào của tôi đẹp nhất vậy Shidou-kun?”

“Err…. Mắt cậu rất đẹp, và chiếc mũi thanh dài….”

“Uh uh.”

“Và chiều cao của cậu rất hoàn hảo, cậu còn năng động nữa…….”

“Còn gì nữa không?”

“Ừm, còn mái tóc cậu rất bóng mượt, rất đẹp……”

“Tuyệt quá! Cậu hiểu! Shidou-kun hiểu được vẽ đẹp của tôi.”

Natsumi hét lên như vậy và ôm chầm lấy Shidou. Và khi làm vậy thì cô cũng vô tình dí bộ ngực đồ sộ ấy vào người Shidou. Mặt cậu đỏ lên tức khắc.

Nhưng cô chẳng bận tâm đến chuyện đó và vẫn tiếp tục ôm Shidou, miệng thì lía tia đủ thứ.

Rồi cô đột ngột ngừng lại. Shidou đang tự hỏi tại sao thì Natsumi đã làm một khuôn mặt buồn và nhẹ nhàng hỏi.

“……… quả là vậy….. cậu……… khen tôi đẹp…………”

“Heh?”

Shidou nhíu mày lại. Cậu chẳng hiểu gì cả.

Nhưng trước khi cậu phát ra âm thanh thắc mắc ấy thì Natsumi đã lên tiếng trước.

“Araa…”

“……….?”

Shidou ngước mặt lên nhìn nơi mà tầm mắt của Natsumi với tới. Cậu ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Một đội quân máy móc cứ như bay ra từ hoàng hôn đỏ rực ở phía xa chân trời.

“AST……!”

Đúng vậy. Đó là những chiến binh của JGDSF. Nhiệm vụ của họ là đánh hạ tinh linh bằng sức mạnh quân sự, hoàn toàn trái ngược với <Ratatoskr>.

Shidou cau mày. Họ đang bay với đội hình chữ “V” tiến thẳng về phía trước. Và, ở ngay vị trí phía trước, vị trí tiên phong ấy là Origami. Cô đang dẫn đầu cả đội.

“Shidou-kun, cậu biết AST à?”

“Ah……..”

Bị Natsumi hỏi bất ngờ, long mày cậu giật giật. Có lẽ cậu đã thốt ra điều gì đó không cần thiết.

“Cậu thật là hiểu biết đấy. Bé ngoan!”

“aha…haha…. Cảm ơn…….”

Thật sự mà nói thì cô ta dù đẹp nhưng hơi điên. Shidou đành đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Nhưng cậu không có quá nhiều thời gian dư thừ để quan tâm chuyện đó. AST đến, nghĩa là…

“Chạy đi Shidou!”

“………!”

Cùng lúc với tiếng hét của Kotori, những đốm sáng nhỏ như sao băng rơi từ trên cao xuống. Đó là những tên lửa mà AST bắn ra phóng thẳng vào Natsumi.

“Waaaaaaaaaaaaaaaaa………….”

Shidou hét lên, và theo phản xạ, cậu co mình lại. Nhưng Natsumi thì hoàn toàn ngược lại. Cô xoa xoa cổ mình, và tay còn lại, tay phải, giơ cao lên.

“Vậy thì đến lúc phải làm việc rồi. <Haniel>”

Cùng với thời điểm âm thanh đó phát ra, một cây chổi xuất hiện từ cõi hư không và hạ xuống bàn tay giơ cao của Natsumi.

Dù đó là một cây chổi nhưng nó có một thứ gì đó trông như kim loại hoặc đá quý đính trên mũi. Thứ đó làm cho nó lấp lánh khác thường.

Chắc chắn rồi. Đó là một thiên sứ, vũ khí mà tinh linh sở hữu và hiện liên khi được triệu hồi.

Natsumi quay chổi và đặt mình xuống. Khi cô làm vậy, đầu chổi phát sáng lên như phản chiếu tất cả ánh sáng còn sót lại.

Thế là…..

   pon*, âm thanh đó được tạo nên từ những quả tên lửa sắp chạm vào Shidou và Natsumi. Tất cả đã biến thành cà rốt =))))

“Hur…….?”

Không thể tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra, Shidou tròn mắt. Những quả tên lửa-cà rốt rơi xuống trước mặt họ và nổ lụp bụp nghe buồn cười vl.

“Làm… làm gì bây giờ?”

“Khoan đã Shidou-kun.”

Natsumi kêu lên. Rồi ngay lập tức cô nhảy phóc lên cây chổi và lượn ngay tới chổ những kẻ đã phóng tên lửa.

“…….! Cô ta đến! Khai hỏa!”

Người chỉ huy của AST hét lên. Tất cả những người đang tham chiến ngay lập tức bóp cò, xả toàn bộ số đạn của họ vào Natsumi. Nhưng Natsumi không một chút nao núng, cô kích hoạt đỉnh của cái chổi thêm lần nữa, và nó lại sáng lên. Ánh hào quang rực rỡ phát ra bao bọc không chỉ những viên đạn mà cả những thành viên AST có mặt.

Và khi điều đó xảy ra…….

“Cái…….cái gì đây?”

Tất cả những gì bị ánh sáng ấy rọi vào đều đã biến đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Thỏ, chó và cả gấu trúc nữa, họ đã bị biến thành những sinh vật trông khá là moe.

“Ufufu, nhìn dễ xương quá……..”

Sau khi nói xong, Natsumi lượn thêm một vòng nữa rồi quay lại chổ Shidou đứng, bỏ lại bầu trời phía bên bây giờ chỉ toàn là mấy con thú dễ thương.

“Vậy là xong. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ trốn đến một nơi nào đó không bị ai làm phiền…….. nhưng……… Shidou-kun có muốn đi cùng tôi không?”

“Err…. Được luôn hả?”

“Sao không. Cậu đã khen onee-san đây đến vậy cơ mà ^^”

Natsumi làm một động tác dễ thương đi kèm với cái nháy mắt gửi đến Shidou.

Nhưng ngay lúc đó, một người không rõ nào đó phóng một quả tên lửa cà rốt về phía hai người. Shidou bật lên một tiếng kêu hơi dị.

“Uwah……!”

Hỏa lực nó nó hơn hẳn những quả vừa nãy. Và do phát nổ ở phạm vi gần nơi Shidou đứng, thổi lên trời một đám bụi khổng lồ, Shidou không thể nhìn thấy gì được nữa.

“Fu…………..fu, Fueekushoon!”

Bụi bay vào mũi làm cho Natsumi hắt hơi một cái thật là đã. Trong khoảng khắc đó, một tia sáng xuyên qua màn đêm do đám bụi bao phủ, Shidou chợt nhận ra với đôi mắt gần như đã nhắm lại. Trông như….. Natsumi là người phát ra ánh sáng đó.

Và sau khi ánh ánh lụi tắt, đột ngột như lúc nó xuất hiện, cậu dụi mắt và mở rộng tầm nhìn về hướng đó.

“hn………”

Một thứ gì đó dường như đã bị thay đổi.

Đồng thời, âm thanh báo động tình huống khẩn cấp vang lên từ tai nghe của Shidou.

“Cẩn thận đó Shidou. Chỉ số tinh thần của Natsumi đang rơi tự do trên thước đo đấy.”

“…………..Hả?”

Shidou nhíu mày khít hơn từng chút một khi nghe từng lời của Kotori. Và lúc đó, thứ gì đó phát sáng từ trong đám khói bụi hổn độn ấy một lần nữa. Đó chính là Natsumi.

Vì một lý do lạ lung nào đó, gương mặt của Natsumi giờ đây đang đỏ bừng lên tong cơn giận dữ khi cô nhìn Shidou.

“…………..Thấy chưa?”

Natsumi liếc một cái sắc lạnh về phía Shidou. Giọng của cô giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Không phải là chất giọng dịu dàng và ân cần như lúc đầu nữa. Nó dường như là một luồng khi xã bớt cơn giận của cô ta. Shidou bắt đầu hoang mang.

“Thấy… gì cơ?”

“Đừng tỏ ra ngu ngốc nữa. Bây giờ đây, tôi…. Tôi………”

Natsumi vắt mình lên cây chổi của cô sau khi rít từng lời một qua kẻ răng.

“Giờ thì cậu đã thấy rõ mọi chuyện. Lần chia tay này sẽ không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu. Tôi sẽ tìm cậu, và kết liễu đời cậu. Hãy nhớ kỹ điều đó!”

Natsumi chỉ thẳng vào Shidou với những lời nhẫn tâm như vậy. Rồi ngay lập tức cô bắn vọt về phía bên kia bầu trời, nơi hoàn hôn kết thúc.

“Đuổi theo ngay, cô ta chạy mất rồi.”

Giọng của người đội trưởng vang lên giữa bầu trời gần như đã không còn ánh sáng. Cậu nhìn lên và nhận ra rằng họ không còn ở trong hình dáng những con vật dễ thương nữa. Tất cả đều mang trên gương mặt mình một sát khí đáng sợ và cơn giận ngút trời. Họ dang rộng đôi cánh nhân tạo ra, vọt đi về phía Natsumi chạy trốn, vội vàng và tức giận như chính Natsumi.

“Cái…..cái gì……..?”

Chỉ còn lại một mình Shidou giữa vùng đất âm u lạnh lẽo ấy. Cậu đang mãi ngước nhìn bầu trời trống rỗng, mà chỉ vài phút trước đây vừa diễn ra một trận chiến thật lạ lung.