CtG -Zero kara Sodateru Dennou Shoujo-:Tập 1 Chap 1

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
“Rồi, gặp lại các em sau nhé”

Mặc dù nó chỉ là một tiết chủ nhiệm nhưng giáo viên lại rời khỏi lớp học với nụ cười vô tư. Ngay sau đó, lớp 1-C bắt đầu trở nên ồn ào.

Ở một bên góc, Kasugai Yuu trông không hề quan tâm đến cuộc nói chuyện nào trong lớp và đứng dậy cầm cặp.

Cậu không hề nổi bật về bất cứ điều gì.Mặc đồng phục bình thường, màu áo của cậu dù có vi phạm nội quy trường nhưng cũng không sao, dù ở mức độ nào thì cậu cũng chỉ là một học sinh 16 tuổi trầm lặng bình thường.

Sau khi ánh mắt cậu chạm vào ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ── chắc hẳn là rất đẹp── cậu tiến racửa.

“Oai, Yuu!”

Người gọi Yuu là một tên con trai trong nổi bật hơn cậu. Mái tóc màu nâu nhạt và người khá cao.Liếc nhìn mặt người vừa gọi mình, Yuu trả lời,

“Gì thế Kouta?”

Yuu đáp lại bạn mình. Itono Kouta. Họ là bạn của nhau từ hồi còn học ở trường tiểu học. Mặc dù diện mạo của hai người họ không giống nhau và cậu ta trông như một người hăng hái thích hợp với những người ngây thơ và trong trắng.

“Cũng đã khá lâu rồi, ông muốn đi tới khu giải trí không? Còn nhớ cái người từ hồi trung học mà ông hạ đo ván trong trò đánh nhau không? Cô ta nói muốn gặp lại ông để trả thù đấy.”

Nhìn ngoài cửa, có thể thấy có 2 người trong lớp đang chờ Kouta.Họ thường hay trò chuyện với nhau vào giờ nghỉ, nhưng…

“…Xin lỗi. Tớ không có hứng.”
“Vậy sao. Thế thì thôi vậy.”

Kouta gật đầu và đi ra ngoài với hai người còn lại.

“Vậy gặp lại ông sau.”

Nụ cười Kouta để lại làm cho tim Yuu đau nhói. Vì là một người bạn từ trung học, cậu ta hiểu rõ “hoàn cảnh” của Yuu.Phải để bạn bè lo cho, cậu đúng thật là thảm hại.

Mặc dù vậy, cậu chỉ cảm thấy không muốn chơi trò gì với họ cả.Và trong khi đang thương hại sự buồn chán của bản thân mình, lần này cậu thực sự rời khỏi lớp── nhưng rồi lại bị chặn bởi một người quen khác nữa.

“Fuyufu…”
“Nếu ông cô lập mình quá nhiều, quan hệ giữa ông và người khác sẽ càng tệ hơn đấy.”

Kuduchi Fuyufu.

Cô là một cô gái vừa khít với bộ đồng phục cỡ S, một cô gái nhỏ nhắn.Cô ấy còn thấp hơn cả Yuu dù cậu thấp hơn cả những người con trai trung bình khác. Yuu nhìn xuống cái đầu trông như là của một con búp bê được phủ bởi mái tóc đen mượt mà.

Đối ngược lại với thân thể nhỏ bé của mình, gương mặt cô trông như người trưởng thành. Mặc dù có khuôn mặt khá dễ thương, có gì đó ở cô khiến người khác khó lại gần.

“Người ta gọi đó là『Độc Cô』”

Và cái phần thích nói nhiều của cô ấy cần phải được lưu ý.

“Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?”
“Không có gì.”

Khi nói thế, ánh mắt cô xuất hiện màu lạnh nhạt của sự chỉ trích.

“Chúng ta vào cao trung cũng được một tháng rồi. Và vào thời điểm quan trong này, tôi không thể đứng nhìn cái thằng nhóc hàng xóm mà tôi từng chơi chung mất nhiều bạn của mình hơn nữa, nên tôi mới đến để cảnh báo ông. Tôi tốt bụng quá mà, phải không?”

Có vài chỗ cậu không bỏ qua được nhưng cậu đã hiểu. Cậu không bực vì những gì cô ấy nói── vì nó là sự thật── nhưng cụm từ “thằng nhóc hàng xóm” lại khiến cậu chú ý.

Cậu còn muốn nhắc tới mối quan hệ giữa chúng ta từ thời tiểu học đến chừng nào vậy?Cậu muốn nói lại.

“Còn cậu thì sao, cậu có người bạn nào chưa?”

Đáp lại là tiếng ngáp tự nhiên như một con mèo của Fuyufu.

“Vào cuối tuần này bọn tôi tính đi mua sắm, ăn bán ngọt ở tiệm cafe, và chụp vài bức tán tỉnh lấp lánh trong buồng chụp ảnh, cả 3 người luôn. Đáng buồn cho cậu là tụi này đều là nữ.”

…Mặc dù não lòng thật, nhưng nó không nghe như nói dối. Fuyufu trông có vẻ không thân thiện nhưng thực ra cô cũng có vài điểm tốt, và cô ta cũng có cái khả năng kết bạn với người khác.

Yuu thất bại trong cú phản đòn và chỉ còn có thể đứng yên nhìn xuống sàn nhà trong im lặng.

“Vậy thì đừng có lo cho tôi nữa, cứ đi chơi vui vẻ đi.”
“Eh? Bọn con gái đó còn bận với câu lạc bộ nên tôi mới đến đây để chơi với tên cô đơn không có việc gì để làm thôi?”

Ồ xin lỗi nha, có lẽ nào cậu lại không biết thế? Khi cô ấy nhìn vào mặt cậu bằng sự thương hại.Đáp lại, Yuu chỉ có thể nắm chặt tay và kiếm chế cơn đau khổ. Sự cố gắng của cậu thật sự đáng được nhận một vài sự khen thưởng, cậu nghĩ, nhưng đó là một yêu cầu bất khả thi.

Thở dài. Đúng là sai lầm khi nghĩ rằng Fuyufu sẽ làm cho cậu vui lên.

“Xin lỗi nhưng tớ không có rảnh. Thử với ai khác đi.”

Cậu nói và bắt đầu bước đi.Đây chính xác là những gì mà người ta gọi là bỏ chạy. Cậu biết rằng thắng võ miệng với Fuyufu là điều không thể, nếu tiếp tục, ai biết khi nào trái tim cậu sẽ vỡ nát.

“Ah…”

Giọng của Fuyufu ở phía sau nghe cực kỳ yếu ớt.

Nhưng cuối cùng thì cô cũng không đuổi theo.

Khi biết rõ điều đó, cậu tăng tốc và đi mất.

Hình bóng Yuu dần dần biến mất trên hành lang đến mức cô còn không kịp chào tạm biệt.

“Haaa…”

Với khuôn mặt không còn cảm xúc, Koduchi Fuyufu thở dài.Có vẻ như nước mắt đang trào lên, nhưng cô đã cố kiềm nén nó lại.Không phải là cô buồn hay gì, chỉ là hơi căng thẳng thôi.

Khi sự căng thẳng đó biến mất, những lời phàn nàn bắt đầu tuôn ra.

“Đúng thật là đố ngốc… cái tên tự nhốt mình đó.“ 

Cô biết rằng cậu ta vẫn còn sốc về mẹ mình nhưng dù sao cũng đã một năm rồi, cậu ta đáng lẽ phải để ý thái độ của người bạn thuở nhỏ của mình chứ.Chỉ là…

“Mặc dù mình đã bỏ công đi an ủi hắn ta.”
“““Không, không, không…. Câu không hề an ủi cậu ta tí nào!”””

Nhóm 3 cô gái trong đồng phục của CLB bóng mềm và bóng bàn đang đứng nhìn Fuyufu từ đằng xa lên tiếng.


Khoảng 10 phút từ đường sắt riêng chính gần trường, bên trong thị trấn mua sắm nổi tiếng là một nhà ga tĩnh lặng.

Và từ đó cậu rời khỏi huyện chợ, rồi sau khi tốn gần 20 phút đi bộ, cậu đến nơi.Họ nói rằng nửa thế kỷ trước một nhà bất động sản mua hết khu vực này và biến nó thành khu dân cư, nhưng do tỷ lệ sinh thấp nên vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

Ở phía sau của khu dân cư đó, ngay ở trên ngọn đồi, là một ngôi nhà lớn.

Chung quanh nó là đồng cỏ và rừng cây, ngôi nhà trông tối và mờ kể cả trong ánh sáng ban ngày, có tin đồn rằng nó bị mấy đứa trẻ hàng xóm ám.

Và ngay trước ngôi nhà bị ám đó, Yuu đút thẻ khóa vào và đánh mật khẩu cho ổ khóa điện tử. *Pssssssh*… âm thanh của khí thoát ra khỏi ống xy-lanh vang vọng.

Cậu mở của và đi vào nhà.Ánh sáng hoàng hôn rọi vào từ mép cửa. Cậu đóng cánh cửa phía sau lại và toàn bộ âm thanh từ đó bị chia cắt và biến mất vào hư vô.

Đó là nơi mà Kasugai Yuu trở về.

“…………”

Cậu chẳng nghĩ về cái gì cả.Sau khi quăng nguyên liệu sống mới mua vào tủ lạnh, cậu đi thẳng vào phòng khách.

Quăng đại chiếc áo khoác và cặp xuống sàn và ngồi trên ghế so pha trong khi vẫn mặc đồng phục. Thiết bị kết nối『CtG』độc quyền của cậu, Rumeil, nằm ở trên bàn và vẫn đang sạc.

Sau khi đặt thiết bị quen thuộc lên đầu, cậu nhấn nút bắt đầu.Ánh sáng xanh dương phát ra, chứng tỏ nó vẫn còn hoạt động. *Nnnnn*…. Âm thanh khởi động chậm chạp làm nhột bụng cậu.


Vả rồi, một bản nhạc cất lên──

Tâm trí cậu bắt đầu phai mờ, tan chảy, thay đổi….

Trong vài giây, ý thức của cậu không còn thuộc về thế giới này và đã đi đến thế giới khác.


◇◇◇


Nhiệm vụ: Săn 20 Goblin.
Độ Khó: D.
Loại Nhiệm Vụ: Giết Quái.
Điều Kiện Đặc Biệt: Phải được hoan thanh bởi người chơi nhận nhiệm vụ.
Chi Tiết: Săn đội quân Goblin ẩn trú trong ngôi nhà Imperial City White Keter bỏ hoang. Nhà vua yêu thích các dũng sĩ đang tìm một người có khả năng xử lý bọn chúng một mình. Nào, người anh hùng dũng mãnh, hãy cho ta thấy sức mạnh của ngươi trong dịp hoàn hảo này.
Phần thưởng……

Khoẳng khắc khi biểu tượng tin nhắn đến xuất hiện ở góc nhìn của cậu cũng là lúc một cây rìu đâm xuống.

Phớt lờ tin nhắn trong chốc lát, cậu nhanh chóng chém thành kiếm của mình xuống, thanh seax, vào cổ kẻ thù.

“Keh……!”

Cái thứ đã rên một tiếng nhỏ trước khi chết, cùng với cái đầu của nó lăn về phía cậu, chính là một con Goblin. Những gì còn sót lại của nó chỉ là một đống thịt ghê tởm──

Trong game RPG thông thường chúng chỉ là loại quái nhỏ và ở trong『CtG』cũng chẳng khác gì.Nó là đối thủ mà người mới chơi cũng có thể thắng trong trận một đấu một.Nhưng ngược lại, bạn cần có kỹ năng khá tốt nếu muốn thắng số lượng lớn bọn chúng.

Yuu (Clamp) đứng nhìn vào xác chết── và ngay sau đó, một lượng lớn máu đổ ra từ vết thương và một số còn bắn lên trên tường.Vết máu trên tường trông như được xịt bởi vòi bắn ra từ cái xác.

CHẶT ĐẦU!

MỘT CÚ RA ĐI!!

Như một hiệu ứng đặc biệt sau cú tấn công đó, từ ngữ được hiển thị bằng máu đổ ra, gọi là hệ thốngHuyết Thuật.Nó là hệ thống do người thiết kế đồ họa đưa vào, và Yuu thực sự nghĩ nó là một ý kiến khá tệ. Nhưng nếu không có nó, một vài người chơi sẽ thấy thiếu cái gì đó.

“Họ đúng là có sở thích vui thật…”

Cậu lẩm bẩm khi quan sát xung quanh. Hàng lang của ngôi nhà bỏ hoang đầy mùi ẩm và máu từ xác của bọn Goblin trên sàn. Mặc dù nó là xác chết, nhưng vì lý do đã mất hết HP khiến nó trong chả khác gì cái hình nộm thiếu sức sống.

Và ở trong góc của khung cảnh đó là một biểu tượng chớp tắt, với việc dịch chuyển tầm nhìn cậu kéo nó lên trước.Nếu nó là tin nhắn bình thường thì cậu sẽ mở nó sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng màu của nó là đỏ── nghĩa là “Khẩn”.

Vẫn còn một con Goblin lẩn trốn trong khu nhà hoang này.Không thành vấn đề lắm nếu nó không tấn công từ điểm mù.Dựa lưng vào tường, Clamp mở bức thư ra.

Người Gửi: Mifa
Nội Dung: Bằng cách nào đó nó sinh ra.Đến gặp mình ngay

Cậu nhìn nó một lúc.

“Cái quái gì vậy?”

Không thể nào hiểu được.Nó đến từ Mifa-người mà cậu đã《Kết Hôn》sau khi đánh bại Megalon Evis.Tên cô ấy là “Người Gửi”, và biểu tượng chiếc nhẫn ở ngay kế bên tên của cô.

Nhưng dù cho cậu có đọc bao nhiêu lần, nội dung của bức thư quá đơn giản và quá đột ngột ,khó hiểu. Kệ, dù sao thì, nó nói cô ấy muốn gặp nhau.

“Dù như thế nào, mình cũng phải trả lời…”

Ngay sau khi nói vậy, cậu nhận thấy một sự hiện diện.Nhưng không hề có con quái nào trong tầm nhìn của cậu cả── và ngay lúc nhìn lên, con Goblin đang trốn ở trên nhảy xuống!

Bị bắt trong tư thế hoàn toàn không phòng bị, cậu không thể vung kiếm hay né. Do đó Clamp không làm gì cả.

Cậu thản nhiên bỏ kiếm xuống và bắt con Goblin bằng tay không. Mặc dù nó lùn, nhưng cơ bắp lại khá nặng, và cậu bị nó đè bởi quán tính. Khi bị kiềm lại dưới sàn, cậu hít một hơi sâu và,

『Cướp !』

Sau khi sử dụng hành động《Cướp》, âm thanh báo hiệu thành công vang vọng khắp khu nhà cùng với máu văng ra.

Ở rìa tầm nhìn của Clamp là một bức tin ghi >Chiêu thức thành công, bạn cướp một “Cây Rìu”< xuất hiện.

Những gì xảy ra chỉ là Clamp đá con Goblin đồng thời gắn cây rìu và tấn công nó. Thật không giống cậu khi để bị lấn át như thế.


──Cuộc《Hôn Nhân》mà cậu làm chỉ để đạt mục đích.

──Dù “Nó chỉ là trong game” nhưng…


Cậu rất là ngạc nhiên.Đúng rồi, bức thư đó,

“Nó là từ Mifa!”

Khi cậu chẻ đầu con Goblin như là chẻ một quả dưa hấu, bức thư vẫn còn để mở bị nhuộm đỏ bởi máu phun ra.


Giữa những nhà thờ khắp Dragons’ Cradle, bạn có thể tìm thấy một chiếc gương bí ẩn, khi đi vào bạn sẽ tới “Terminus Cradle”.Những địa cầu trong『CtG』đều kết nối với nhau qua thế giới chuyển tiếp này.Nó là nơi mà bạn có thể gọi là nơi bắt đầu của các nhà phiêu lưu.

Trên sàn nhà thảm nhung xanh dương là 9 tấm gương dựng đứng, đây là lớp thấp nhất gọi là phòng Parnassus.Do là nơi mà người chơi đến và đi liên tục, nó có kích thước như một hội trường.

Lên chiếc thang máy ở giữa sẽ đưa bạn lên khu buôn bán.

Các cửa hàng được sắp xếp theo thứ tự rõ ràng, mặc kệ loại cửa hàng gì, số lượng lớn hàng hóa được trưng bày, từ thảo mộc cho đến súng ống, trang bị từ khắp mọi nơi được trao đổi ở đây.

“Chỗ này vẫn hỗn loạn như mọi khi…”

Đó là một cảnh tượng choáng ngợp dù bạn nhìn nó bao nhiêu lần.Trung tâm dịch vụ trong『CtG』được làm bởi NPC ( hình dạng của họ trong như người chơi, nhưng họ được điều khiển bởi máy) quản lý các cửa hàng này.

Ở trung tâm khu mua bán này, có các cơ sở gọi làHội Quán, nơi mà các nhóm thường hay thuê để làm điểm hẹn.

Và ở trong một cơ sở đó, trong một căn phòng nhỏ quản lý bởi hội【Labyrinth Troupe】, một cô gái đang chờ Clamp đến──

“Cái… Có phải?……Cái gì?”

Nhìn cái thứ mà Mifa đang ẫm, Clamp chỉ có thể hỏi hai lần.Anh ta còn quên cả Mifa đang cầm cái thứ đáng hỏi đó.Không thể nào giấu sự ngạc nhiên của mình, tay anh ta run rẩy như sốc.

Nhìn cái thứ mà Mifa đang ẫm, Clamp chỉ có thể hỏi hai lần.Anh ta còn quên cả Mifa đang cầm cái thứ đáng hỏi đó.Không thể nào giấu sự ngạc nhiên của mình, tay anh ta run rẩy như sốc.
“Errrmm…”

Cái thứ được bọc bởi vải màu nhạt, cái thứ đang nằm trên đùi Mifa là…

Một đứa bé.

Nó có màu tóc giống như Mifa, và màu mắt của Clamp.

Hình dáng nhỏ bé của đứa bé được bọc trong đồ trẻ em mịn và mềm, nhìn qua trông nó có vẻ nhỏ hơn một năm tuổi.Con bé chớp mắt và nhìn Clamp với cặp mắt mạnh mẽ kỳ lạ của nó trong khi nắm lấy ngón tay của Mifa với bàn tay tròn như kẹo dẻo kèm theo độ nhẹ nhàng của bông vải.

Mifa, với vẻ mặt lẫn lộn giữa khóc và cười, nhìn lên và nói,

“Bằng cách nào, một đứa bé… được sinh ra.”

………………

Cậu chưa từng nghe về việc này.Chưa bao giờ.Chính xác là cậu đã《Kết Hôn》với Mifa, nhưng, kể cả vậy…. Mà bạn biết đấy, họ chưa từng làm việc gì có thể làm xuất hiện đứa bé,và làm gì có hệ thống đó trong『CtG』ngay từ đầu chứ.

Kể cả vậy...

Ngay lúc cậu nhìn thấy con bé, cảm giác tội lỗi và lo lắng lập tức đóng băng cơ thể cậu. Tại sao ngay lúc này, khuôn mặt của Fuyufu lại xuất hiện trong đầu cậu, nhìn cậu với con mắt khinh bỉ và ghê tởm, hình ảnh đó đã gắn sâu trong tâm trí.

“B-Bình tĩnh lại đi! Mình cũng hoảng loạn một lúc trước đó rồi!”
“Aa…. Xin lỗi.Đây đúng là tình huống không ngờ…”

Bởi vì cô mới la lớn, ánh mắt đứa bé chuyển sang nhìn cô ta. Phản ứng của con bé đột nhiên và bất ngờ. Mifa rùng mình và cười gượng. Đứa bé vẫn không có chút cảm xúc nhưng mở miệng tò mò.

Đ-Đúng rồi.Trước hết họ phải bình tĩnh lại. Clamp hít một hơi sâu.

Bình tĩnh── Hãy xử lý tình huống này một cách bình tĩnh.Đầu tiên hãy sắp xếp lại nhưng thứ đã biết và chưa biết, họ cần trước hết phải hiểu được tình hình. Khẩu hiệu “ĐỪNG HOẢNG!” trong cuốn sách hướng dẫn『CtG』bán chạy nhất ,『Hướng Dẫn CtG của Hitchhiker』 (không chính thức) mà, phải không.[1]

Trước tiên, hãy nghe chuyện gì đã xảy ra.

“Ngoài đứa bé này… cái thứ to to kia là gì vậy?
“Aaaa── ….”

Mifa không trả lời trong một lúc.Cô liếc sang “cái thứ to to đó” trong khi vỗ về đứa bé một cách vụng về. Clamp nhìn theo ánh mắt cô ta. Khi đó,

“Cô bé này là con của hai người.”

Người nói thế…
Nói như thế…
Là…
Một con búp bê nhồi bông.

Ở trên 2 chiếc giường nghỉ trong căn phòng chật hẹp, là một con búp bê nấm to đùng. Nó có cả tay chân mặc dù chỉ là một cây nấm.Bề rộng của nó như chiều cao và mắt nó trông như được vẽ nguệch ngoạc bởi bút dầu.Cái thứ đó là linh vật của『CtG』tên là『Kinokino』[2]dựa vào một con quái vật trong game. Tuy nhiên, kích cỡ của nó chỉ khoảng từ 5 cm đến 6m.

Và cái nấm không lồ đó chắc chắn vừa mới nói.

*RẦM!* Âm thanh của Clamp đâm vào tường khách sạn.

“Nó vừa nói!? Tôi chưa từng nghe Kinokino có thể nói chuyện!”

Clamp lần nữa lại hoảng hốt như trước nhưng vì lý do khác. Đáp lại, con Kinokino cúi đầu một cách lịch sự.

“Non[3] (No). Tên tôi là Payakino, một NPC Bảo Mẫu.”
“Bảo Mẫu…?”
“Ui (Yes). Để chăm sóc đứa trẻ sinh ra từ Sự Kiện《Hôn Nhân》là công việc cũng như trách nhiệm của tôi.”

Tại sao nó nói chuyện như một quý ông mặc dù nó chỉ là bảo mẫu?Giọng nó cao, hay giống như là, nghe như tổng hợp.Giới tính của nó cũng không rõ.Không, thay vì thế…

“Chờ một chút, tôi chưa từng nghe trẻ em sẽ được sinh ra sau《Hôn Nhân》.”

Yuu lạc vào suy nghĩ trong chốc lát, nhưng nếu họ tin lời người đó (?), thì NPC lập trình bỏi hệ thống sẽ trả lời tất cả.

Con búp bê── Payakino bắt đầu giải thích.

“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đó chính là sự thú vị của RPG”

Cây nấm đó chỉ đơn giản là nói những gì nó muốn.

Nhưng nghe cũng khá hợp lý.Không phải mọi thứ về sự kiện này được ghi trong sách, và bởi vì đây là một sự kiện cực kỳ cực kỳ hiếm chắc chắn sẽ có những chuyện không ngờ xảy ra.

Cậu tính hỏi thêm, nhưng lại bị chặn bởi Mifa.

“Để mình giải thích trước. Cùng với sự xuất hiện đứa bé.”

Câu chuyện của Mifa không mấy suông sẻ với việc tóc cô liên tục bị đứa bé nắm kéo, nhưng tóm tắt lại thì nó như thế này:

Khi cô đăng nhập như mọi khi── đến thế giới kiểu Nhật, nhà thờ bắc ở Bushido Glaive ── Và ở đó một con Payakino đứng và cố tình hạ đầu trước cô.

Nhìn thấy cái…… cây nấm này, Mifa giật hết cả hồn, nhiều hơn là nên như thế.Hơn nữa cây nấm này đang ẫm một đứa bé, và cứ như thế nó khẳng định đứa bé là của Mifa.

Lúc đầu Mifa nghĩ chắc có nhầm lẫn gì rồi, nhưng con Payakino này biết rất nhiều về Mifa và Clamp, hơn nữa nó có chữ ký điện tử 『CtG』của hãng Imagine Ekphrasis trong bản mở rộng.

Nói ngắn gọn── Hai người chơi ngẫu nhiên nhận và nuôi một đứa bé. Nhưng nếu một trong hai người chơi phản đối, sự kiện này sẽ kết thúc.và như thế….

Tất nhiên, đây không phải là tình huống mà cô có thể tự giải quyết một mình, cần phải có ý kiến của Clamp, vì thế cô mới gọi cậu đến đây──

“──Cậu nghĩ thế nào?”

Đối lại ánh mắt của Mifa sau khi kết thúc câu truyện, Clamp rên rỉ.

“Sao chứ… kể cả nếu cậu nói vậy.”

Khá là rắc rối. Clamp cố tìm kiếm thông tin về hệ thống cậu chưa từng nghe đến, nhưng…

“Cậu biết đấy…. Mình nghĩ rằng có lẽ chúng ta nuôi nó cũng được.”

Mifa thích ý tưởng này một cách bất ngờ.Có phải giọng nói yếu ớt đó chỉ là do cậu tưởng tượng?

Đứa bé tự nhiên chuyển hướng sang nhìn cậu.

“Con gái” của họ có vẻ như thích tóc của Mifa và tiếp tục chơi với nó.

Dễ thương. Cậu chỉ đơn giản nghĩ như vậy.

Mặc dù trông như nó đang chơi nhưng trên khuôn mặt nó không hề thể hiện chút cảm xúc nào, có lẽ nào nó vẫn chưa biết cảm xúc, hay Trí Tuệ Nhân Tạo (AI) của nó quá tệ? Yuu chưa từng chăm sóc đứa bé nào không thể quyết định được. Vì thế cậu nói những gì mà cậu đang nghĩ.

“……Nhưng, chẳng phải nó rắc rối sao? Nuôi một đứa bé.”
“Cậu nghĩ thế à? Từ những gì tôi đọc từ bảng hướng dẫn và nghe từ Payakino, chúng ta có thể hỏi về tất cả kiến thức và kỹ năng cần thiết, và Payakino sẽ lo cho nó lúc chúng ta thoát khỏi game.
Nếu cậu quá bận mình sẽ tự nuôi nấng nó… và, không nghĩ ngợi gì chẳng phải tốt hơn sao?”

Cô ấy cười thoải mái.

“Đây chỉ là game thôi mà.”

Lý do cậu đồng ý với điều đó, chẳng phải vì cách nghĩ tích cực của Mifa? Hay là cảm thấy tội lỗi do đứa trẻ sẽ biến mất nếu cậu từ chối? Hay là cậu chỉ muốn thấy cái kết của sự kiện này? Kể cả chính Yuu cũng không rõ.

Nhưng, ngược lại với cái gật đầu của Clamp, Kasugai Yuu cảm thấy không yên và lo lắng về chuỗi sự kiện sắp tới.

Bỏ qua các tiêu chuẩn, chỉ những người hoàn hảo cho nhau mới cưới nhau, là cách suy nghĩ chính chắn.Kể cả nếu một ngày nào đó người đó hối hận vì đã chọn sai người bạn đời.Tuy nhiên một em bé NPC được sinh ra mà không hề có cảnh báo trước, cảm giác như hơi khác với những sự bất ngờ vô nguyên tắc của nhà phát triển『CtG』.

Nó đến từ suy nghĩ của Kasugai Mana về game, mẹ của Yuu người mà tiếp tục làm việc cho Imagine Ekphrasis trong văn phòng phát triển thứ ba của『Cradle to The Glaive』như là trưởng phòng phát triển đến ngày lâm chung.

“Đặt tên cho nó đi!”

Clamp, người đang suy nghĩ và nhìn xuống sàn nghe tên mình gọi nên nhìn sang Mifa một cách vội vã.

“Tên?”
“Ừ. Con bé vẫn chưa có tên. Chúng ta cần đặt cho nó một cái.”

Mifa giao đứa bé cho Clamp khi đang nói. Cặp mắt đen huyền của nó nhìn thằng vào mắt cậu.

Uuuu…. Cậu bế nó trong khi run rẩy.

Đứa bé trên tay cậu mềm không ngờ và cực kỳ nhẹ. Thậm chí nó còn nhẹ hơn nhiều so với con mèo mà Fuyufu nuôi trong nhà nữa.

Có lẽ sự khác biệt về trọng lượng này là vì dữ liệu của nó bị thiếu đi. Và hơn nữa đứa bé vẫn bình thường khi được bế trên đôi tay vụng về của Clamp, nếu như chỉ nói là do nó ngoan, cậu cảm giác như vẫn thiếu cái gì đó.

──Đứa bé này… cơ thể của nó không phải là một cơ thể con người hoàn hảo. Cũng đúng thôi. NPC được tạo ra với cơ thể giống với cơ thể người nhưng không phải là người, chưa nói tới đứa bé này chỉ mới được tạo ra.

Cậu cảm thấy thế.

Cậu thực sự cảm thấy như thế.

Cùng nhau, cậu muốn thổi sự sống vào chiếc bình rỗng này, vào sinh mệnh trống rỗng này.Giống như làm bạn với con búp bê mà chúng ta cứ cho là có nhân cách.

Cậu nhớ lại những ngày xưa khi nghĩ thế. Đó chính là lúc mà Kasugai Yuu chơi nhà chồi với người bạn đầu tiên của cậu.

Thời điểm đó cũng giống như lúc này. Cô gái lúc đó đã đặt tên cho con búp bê của cô là gì nhỉ? Đúng rồi, cái tên đó là──

“Hay là… Haruha?Tên đứa bé ấy.”

Nghe cái tên này, đứa bé trên tay Yuu không hề có chút phản ứng nào…

“Hả…?”

Vì lý do nào đó mà Mifa mở to mắt và không hề chớp tí nào.

“……? Cậu thấy nó sao?”
“Aaa……… unn, không có gì. Mình nghĩ đó là một cái tên hay.
Haruha…… Haruha-chan huh.Nn, nghe dễ thương lắm.”

Sau đó cô tiếp tục lặp lại , Haruha, Haruha, lần nữa và lần nữa.

Có vẻ như nó cũng thích tên đó, đứa bé── Haruha sau đó trở lại vòng tay của Mifa.

Trong khi ôm cái cơ thể nhỏ bé đó, Mifa dịu dàng nhắm mắt và một nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi của cô.

Clamp cảm thấy có điều gì đó khiến cậu khó chịu nên chuyển hướng nhìn.

Và rồi hai… À, không, cả 3 người, cùng với con Payakino với khuôn mặt không hình dáng của nó, tiếp tục nhìn đứa bé trong hạnh phúc.

Và rồi hai người chơi lang thang trong thế giới của『Cradle to The Glaive』, Clamp và Mifa, được kết nối với nhau bởi sự có mặt của Haruha. Sự sinh ra của con bé là quá đột nhiên và bị đánh giá quá thấp.

Cái ngày mà họ hiểu được ý nghĩa của hôm đó, khoảnh khắc đó, vẫn còn xa trong tương lai.


◇◆◇


Hai tháng trôi qua trông nháy mắt kể từ lúc đó.

Mỗi ngày họ đều ghé thăm hội quán ở Terminus Cradle── Không phải khách sạn thuê bởi【Labyrinth Troupe】, mà là cái được Payakino chuẩn bị── công việc đầu tiên và quan trọng nhất của Mifa và Clamp là nói chuyện với Haruha.

Theo như con Payakino ngồi ở góc phòng, thứ đầu tiên Haruha cần để phát triển là “Từ” và sau đó là “Kinh Nghiệm”.

Hai người họ chỉ đơn giản là nói chuyện trong lúc Haruha tiếp tục bám vào họ. Cùng lúc họ cũng trao đổi thông tin với nhau.

Khi họ cố nói chuyện, họ thỉnh thoảng sẽ bật phim coi.Phần mua tặng của Ramiel gọi là dự trữ thông tin riêng, nó sẽ tự động thu hình ảnh trong sự kiện lại.

Điều này cuối cùng cũng ảnh hưởng đời thực của Yuu. Cậu thường hay trở nên lơ đãng và bị nhắc bởi người khác, như là lúc này tại hành lang.

“Yuu”
“Ueeeuwawaaaa!!? F-Fuyufu…?”
“…Gì thế? Trông ông vui vẻ hơn bình thường, tôi nghĩ vậy.Và phản ứng của ông mới nãy cứ như là ông chồng ngoại tình bị vợ mình bắt gặp vậy.”
“Không hề, chắc chắn là không, phải không?”
“Tại sao lại tự đi hỏi chính mình…? Dù sao thì,
……Có chuyện gì xảy ra gần đây à? Trông ông như muốn đi về nhà thiệt là nhanh chóng vậy.”
“Cũng chẳng có gì đâu… Tôi chỉ bận thôi.”
“Hmmm… Mặc dù vậy ông trông vẫn năng động hơn hẳn so với mọi khi.”

Có lẽ vậy, cậu nghĩ.

Khi Fuyufu tiếp tục tra hỏi, mồ hôi lạnh thoát ra khỏi da thịt cậu.Vì sao ư? Cậu cố không nghĩ về điều đó.


Payakino nói, do hệ thống của『CtG』──hiệu ứng phôi thay hay cái gì đó── tốc độ tăng trưởng của Haruha được nhân lên. Con bé có thể lớn với tốc độ không thể nào so sánh với trẻ con bình thường.

Thực tế, Haruha tập nói trong thời gian khá ngắn.

“Mẹ!”

Hình ảnh Mifa, giơ nắm tay lên trời, đứng với dáng vẻ chiến thắng đối lập với hình ảnh Clamp ngồi sụp xuống, thất vọng.

“Tiếp theo nói “Ba” đi mà.”

Cậu xoa đầu Haruha, tóc con bé đã khá dài rồi. Nó có cảm giác nhột nhột mềm mềm. Haruha rung họng vài lần, kêu “Auuu” trong khi dúi mặt mình vào lòng Clamp như con chuột chũi.

Mifa cũng đã thay đổi một chút trong đời sống riêng của mình.

Lúc trước, cô thường đăng nhập vào khoảng từ 8:00 đến 9:00 giờ tối và thoát ra sau nửa đêm, nhưng kể từ khi Haruha sinh ra, cô đều xuất hiện ở Terminus Cradle lúc 6h. Đôi khi còn sớm hơn cả Clamp.

Khi bị hỏi lý do, cô trả lời rằng,

“......Đó cũng là vì mình muốn gặp Haruha, nhưng có một số chuyện đã xảy ra và mình không cần phải tham gia câu lạc bộ nữa. Do đó mình có thời gian rảnh.”

Câu trả lời của cô ấy có một chút đáng lo ngại, nhưng…

Cô ấy nói câu lạc bộ, nghĩa là có thể cô ấy là học sinh cao trung hoặc trung học── Cậu suy nghĩ một chút.


Nửa tháng sau đó Haruha đã có cơ thể và bộ não như một đứa trẻ 2 tuổi.

“Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên đưa nó đi xem các thế giới khác.”

Nghe theo lời khuyên của Payakino, họ dẫn Haruha ra ngoài. Vì phải mang theo một đứa trẻ, họ chỉ đi vòng quanh thành phố để đảm bảo an toàn cho nó.

Ví dụ như, ở trong White Keter Imperial City ở Dragons’ Glaive.Từ khoảng giữa chiều đến giữa đêm hàng ngàn người chơi đổ vào thành phố khổng lồ này, và ở giữa cái đống hỗn độn này Haruha tiếp tục bám chặt vào tay Mifa vì bị choáng ngợp bởi bầu không khí hỗn loạn này.

Họ nghĩ mang Haruha còn là một đứa trẻ sẽ khiến người khác chú ý, nhưng nó lại không phải như vậy.Nghĩ lại, em bé NPC bình thường cũng xuất hiện trong thế giới này, và chăm sóc trẻ nhỏ cũng là một trong các nhiệm vụ kinh điển đầu tiên trong game.

Tuy nhiên Haruha, không phải như những đứa bé NPC “luộm thuộm được định trước” ── không hề tè dầm hay khóc lóc vào giữa đêm. Con bé này nhiều lúc còn không cần phải ăn nữa mà.


Trong thế giới mang phong cách cổ điển, thủ đô Bushido Glaive Oedo, họ đứng xem cảnh pháo hoa sáng loáng trên trời trên một chiếc nhà bè trên đường nước. Kế bên cậu chính là Mifa, hôm nay cô mặc một chiếc Kimono màu xanh nhẹ, và đang hát với chất giọng thanh đẹp của mình.

Đó là một ca khúc mà Yuu chưa từng nghe đến, và nó nghe không giống như một trông những bản nhạc trong game.

“………Cậu có thích hát không?”

Khi bị hỏi thế, Mifa đỏ mặt một chút.

“Ờ, ừ, nhưng đó chỉ là sở thích thôi. Mình không thể lớn tiếng ở nhà nên mình tập ở đây.”

Từ cách nói của cô ấy, có lẽ cô chơi game này để thay thế cho dàn karaoke. Chính xác, bạn không cần nhiều tiền để sử dụng thiết bị đó (Ramiel), và nó rẻ hơn khá nhiều so với đi karaoke.Đáng ngạc nhiên, những người có tình huống tương tự tại nhà cũng khá nhiều.

“Nó là nhạc dân tộc nước ngoài tự mình hát…… Mình xin lỗi nếu nghe tệ.”

Mifa bẽn lẽn nói vậy và cất lên giọng hát nhã nhặn dưới màn đêm lung linh, kỹ năng của cô ấy thực sự quá tuyệt làm cho lời nói lúc nãy chỉ là sự khiêm tốn của cô mà thôi.Nghe cô hát, Yuu nói lên những gì mà cậu nghĩ trong đầu,

“Bài hát đó, mình thích lắm. Mình không biết nhiều về các bài hát, nhưng nó có cảm giác trong ngần hay sao ấy.”

Cái giọng hát trong ngần ấy, như là đang được tua nhanh, mất nhịp độ và run run, và trong khoảnh khắc đó Clamp nhìn thấy sự hoang mang trong ánh mắt của Mifa.

Sau khi trả lời “Cảm ơn…” với vẻ mặt tỉnh bơ, Mifa tiếp tục hát. Và sau những lời nói đó, mặt cô có vẻ như đang co lại.

(Eeeh?Mình có nghe như đang nịnh hót cô ấy không…?)

Trong khi đang nghĩ thế, một cảm giác ấm ấp xuất hiên trên đầu gối cậu.Đó là Haruha.Ba, ba, nó tiếp tục nói, như là một sinh vật nhỏ bé cựa quậy liên tục ở trên đùi cậu.

Nhỏ. Tròn, và khi nào bạn ôm nó sẽ cảm thấy nó mềm như cái gối ôm vậy.Cách con bé cố đứng lên nhưng không vững và dễ dàng té xuống, “Uuu~”, nó nhìn cậu một cách tò mò.

──Cực kỳ, con bé thật sự quá dễ thương.

Đó có lẽ là do nó sẽ không tự nhiên khóc, và tả nó không tự nhiên “như thế”, và nó cũng không ợ vào bữa trưa, do nó không hề làm những thứ đó, nó hoàn toàn dễ thương.

Một bé gái không làm phiền gì cho cha mẹ, Đúng là một đứa con lý tưởng.

Nhưng không nhìn thấy mặt nó khi ngủ hay khóc khiến Clamp (Kasugai Yuu) cảm thấy như thiếu cái gì đó. Mifa chắc cũng nghĩ như vậy khi mắt của 2 người họ gặp nhau.

Nhưng nếu so sánh với những cặp vơ chồng đang gánh chịu việc nuôi con, họ không thể đòi hỏi thứ xa xỉ thế được.

Điều ước của họ có thể không thành hiện thực nhưng, nhưng.

Như Haruha dần dần lớn lên và học được nhiều từ hơn, nó bắt đầu thể hiện nhiều cảm xúc hơn.


“……Ba, Mẹ, hai người chậm quá à!”


Ngày đó── Một tháng sau ngày sinh của Haruha. Với diện mạo của một đứa trẻ 5 tuổi, Haruha bắt Clamp và Mifa quỳ Seiza[4]trước mặt nó.

Trong căn phòng khác sạn cũ. Haruha khoanh tay lại. Thật đáng ngạc nhiên khi mà một đứa bé tròn và nhỏ lại trở nên……… thật trưởng thành và rạng ngời. Và kế bên em ấy chính là Payakino cố tình chơi với cây shinai[5], quơ nó qua lại.

“Hai người nói là sẽ đến sớm nhất có thể mà!”

Giọng tức giận của Haruha nghe y như của Mifa.Và cách nói kỳ quặc của nó thể hiện rõ bản tính con nít của mình.

“Nước tương ở siêu thị đang khuyến mãi… và chỗ đó khá đông.”
“Ch-Cha xin lỗi… nhà cha có chút việc.”

Hai người đó xin lỗi thật lòng, với giọng mượt như đang đọc một bản ghi vậy.

“Ah, nhìn nè Haruha. Cha đem cho con một con dao này. Thấy không, nó có khắc họa dễ thương lắm, nhỏ và nhẹ nên con gái cũng có thể dùng được!”

Clamp lấy cây phi đao trong túi ra cho con mình. Nó gồm 6 cây phi đao nhỏ trong bọc, chúng phố biến như là trang bị cũng như vật trang trí.

”Thiệt hả?Dùng vũ khí làm quà tặng, điều đó lý giải tại sao không đứa con trai nào tốt cả.”

Sau khi liếc nhìn Clamp với cặp mắt khinh miệt, Mifa nhìn sang Haruha với nụ cười.

”Nhìn nè Haruha, trang bị『Crimson Tree』này mẹ mua cho con nè. Nó là áo giáp kiểu Kimono bán ở Bushido Glaive!”
”Haruha sẽ không bị lừa bằng quà!”

Rất nhiều trang bị được đưa ra để làm dịu lòng cô bé, nhưng có vẻ như cơn giận của Haruha đã chiến thắng được cám dỗ. *Tch*, Clamp tức giận vì sự thảm thương của mình.

Túi đồ của Haruha đã đầy đủ các món quà như đàn ghi ta trẻ con, slime đống hộp, xương của rồng( giả), và búp bê máy từ cả hai người. Haruha nhỏ bé thường hay vui vẻ một cách không điều kiện khi nhận quà khiến họ muốn tặng em ấy nữa.

“Hai người làm quá rồi!”

Trong khi ủ rũ thở dài, Haruha ngồi lên đùi Mifa.

Não của cô có lẽ phát triển chậm hơn so với cơ thể, mặc dù em thường tự đi một mình, Haruha vẫn còn là một con chuột chủi hư hỏng.Em ấy thích chơi với vũ khí của Clamp và người khác mang cho nhưng cô bé vẫn thích ôm Clamp và Mifa hơn nhiều.

“Haruha…… đã chờ rất lâu đấy.”

Do đó trong đôi mắt em lúc này ánh lên sự cô đơn trong khi nhìn hai người họ và lăn qua lăn lại trong tay của Mifa.

Đúng rồi.Haruha vẫn luôn luôn chờ đợi.

Không chỉ chờ cùng Payakino vào ban ngày. Mặc dù có chỗ cho em ấy ngủ, do là một cư dân của『CtG』, hành động “Ngủ” không tồn tại.Nên, ngày và đêm, em ấy luôn chờ Clamp và Mifa, trong trại thái hoàn toàn tỉnh giấc.

Kể từ giờ, từ bỏ nước tương và lo mà giữ lời hứa đi. Giọng của Payakino nói qua tâm trí trong khi đánh Yuu (Clamp) với cây shinai trên tay mình.


“Hiyaaa!?”

Mifa la lên khi cô thấy cái đầu con Kobold[6]bay lên trời. Mặt con quái vật xuất hiện đột ngột bị Clamp cắt đứt ngay── Critical Hit!!

Máu phun ra một cách lòe loạt và biến thành chữ. Mifa né cơn mưa máu để nó không dính cái đèn lồng cô đang cầm. Sau đó cô nói với một giọng nhỏ và đầy kinh ngạc,

“Ughh…… cậu chịu được vậy hay thật. Một cái thủ cấp…… mặc dù bây giờ mình vẫn không chịu nổi.Và mấy con đi trên 2 chân đặc biệt đáng sợ.”


Tại khu mỏ ở Dragons’ Glaive. “Đã đến lúc cho Haruha học chiến đấu rồi, dẫn nó theo và chỉ dẫn cho nó.” Nghe theo lời khuyên của Payakino, Clamp và Mifa đang kiểm lại những nhiệm vụ dễ dàng lúc họ mới vào game.

Nhiệm vụ giết quái【Tiêu Diệt Tunnel Kobold】là cái tên ngụ ý nhiệm vụ này phải giết một số lượng Kobold ở trong khu mỏ, đó là nhiệm vụ cho những người mới chơi.

Trong khi cầm cây kiếm nhuốm máu, Clamp thắp sáng xung quanh với cái đèn lồng. Đến lượt Mifa hỏi,

“Có phải là do cậu là con trai? Loại thích phim zombie?”
”Không phải vậy, nhưng…”

Nói một cách khó chịu, Clamp cố gắng tìm câu trả lời phù hợp.

”Cậu cũng thường hay nói như vậy mà phải không. Đây chỉ là game mà thôi.”
”Mặc dù nó trông thực như thế này?”
”Chính xác vì nó thực như thế. Sức mạnh của tớ được tăng lên nên tớ có thể thực hiệnđược những chyển động kinh ngạc, mỗi lần mình thực hiện kỹ năng như siêu nhân qua hệ thống chiến đấu nửa tự động mình cảm thấy có thể nhận ra được sự khác biệt với cơ thể thực sự.
Cái mình mạnh như thế này không phải là mình thật sự. Do đó mình có thể hoàn toàn tách biệt cả hai.”
“Không phải là bản thân mình à…”

Clamp đang lo quan sát xung quanh không hề để ý đến Mifa đang nhìn xuống trong cay đắng. Nửa tỉnh táo, Clamp nói những gì cậu đang nghĩ.

“Game thực tế ảo càng thực bao nhiêu, nó sẽ giảm cảm nhận của người chơi về thế giới thực. Đó là lý thuyết của mẹ mình, vì thế game này──”
“Mẹ cậu?”

Clamp để lộ vẻ mặt cay đắng khi nhận ra sai lầm của mình. Và đó là khuôn mặt mà không thể ngờ đến từ “Clamp of Scarabaeus” luôn bình tĩnh và tự tin.Có gì đó trong Mifa đã được châm ngòi.

“Vậy mẹ câu cũng chơi game à. Mẹ cậu thế nào?”
“Nó đâu có quan trọng đâu phải không.”

Nhưng sự phủ nhận bằng cách tránh nhìn mặt cô ấy chẳng có tác dụng gì ngoại trừ thu hút thêm sự chú ý của cô. Mifa là kiểu người như thế.

“Ổn mà. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mà”

Trong khi tiếp tục năn nỉ, Mifa ôm cánh tay còn trống của Clamp. Mifa chắc chắn chiến thắng của mình sau khi nhận ra Clamp mới vừa nín thở.

“Tại sao lại đỏ mặt thế? Đây chỉ là game mà phải không?”

Clamp bị nói trúng tim đen, và trong khi đang bực, cậu nói,

“Coi nào, tìm thêm ở phía trong đi.”

Và họ tiếp tục đi trong khi Mifa vẫn ôm lấy tay cậu.

Sau một lúc, ánh sáng mờ nhạt của cây đèn lồng bắt đầu phai đi, Mifa giật mình một chút và họ tiếp tục đi trong đường hầm đen tối.

Họ đi, từng bước một, cậu con trai và cô con gái không ngừng co cụm lại với nhiệt tự nhiên.Lượng nhiệt đó không đến từ cây đèn lồng hay phép thuật. Do đó, dù có qua bao lâu, nhiệt độ vẫn không giảm xuống.

“Đây có lẽ cũng chỉ là game.”

Người nói sau đó là Mifa.

“Chỉ là game, nhưng Haruha thật sự dễ thương mà, phải không.”
“……Đúng vậy”

Khoảnh khắc Clamp cười, Mifa nén nụ cười thầm của mình.

“Cậu nghĩ giống y như mình……”

Sau khi nén tiếng cười cô ta để lộ nụ cười trên môi, và lượng nhiệt còn lại biến mất.


“Sau thế Yuubocchi[7]? Suy nghĩ nhiều như thế, rất khác với ông.”
“Cái quái…… gì thế? Nghe như một từ chế nhạo đến từ truyện cổ tích ấy.”
“Nghe như truyện cổ tích phải không? Một người luôn luôn cô độc = có thể chỉ là một sinh vật lạ chỉ tôi mới nhìn thấy, đó là『Yuubocchi』”
“Nghe đáng sợ quá…”

Đây là ở trong căn tin vào lúc nghỉ trưa và cậu bị gọi như thế bởi Fuyufu.

Mặc dù cậu có tiền của mẹ mình để lại, nhưng cậu không thể tiêu pha tiền một cách lãng phí được khi cậu suy nghĩ về tương lai của bản thân.Ngược lại, bởi vì chơi『CtG』nên cậu không có nhiều thời gian làm bữa trưa cho mình, cho nên cậu mới phải sống bằng bánh mì mỗi ngày.

Nhưng, khoảng một lúc trước trong『CtG』khi đang nói chuyện với Haruha, anh ta bất tỉnh và buộc phải thoát ra── Nói cách khác “Ngả Ngủ” ── do thiếu ngủ và sức khỏe suy sụp. Để có thể dành thêm thời gian với Haruha, anh ta bắt đầu ăn thức ăn dinh dưỡng hằng ngày.

Do đó, để tìm được bữa ăn rẻ tiền mỗi ngày anh đi xuống căn tin, và tất nhiên ăn chung với Fuyufu trở thành sự kiện mỗi ngày. Anh ta nhìn chằm chằm vào Fuyufu ngồi phía bên kia bàn ăn Kitsune Udon, và hỏi một câu cực kỳ mơ hồ,

“Fuyufu, cậu có nghĩ là máy móc cũng có trái tim không?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy?”

Có lẽ do cảm xúc của cô ấy lạnh nhạt, Fuyufu trông như đang đờ người ra, nhưng mặc dù vậy điểm số của cô lại khá cao. Không như Yuu chỉ lo chơi game, Fuyufu đọc rất nhiều sách.

Sau khi húp tô udon trong khi cầm tóc mình lên để nó không dính vào canh, cô trả lời,

“Nó dựa trên định nghĩa của “tim”, nhưng không thể nào tạo ra sự tự nhận biết bằng chương trình và phép tính, là lý thuy-ết mà mình từng đọc qua. Gì đó về thuyết lượng tử não hay gì đó.”
“Nhưng chẳng phải nó chỉ đúng cho máy tínhhiện giờ?”

Fuyufu đáp lại với mặt “Là sao?”.Yuu cảm thấy cậu trở nên quá độc đoán.Trong khi chỉ vào cô gái trước mặt mình với đôi đũa mà cậu dùng để đâm bánh hamburger cá, cậu tiếp tục,

“Đây là『CtG』. Cậu biết đấy, máy tính sử dụng cho nó có khả năng cao hơn tất cả các loại máy khác.Nếu nó mạnh như thế, có thể nào nó có khả năng tạo ra những sinh vật như người?”

Nhưng Fuyufu lắc đầu một cách không khách sáo.

“Vấn đề ở đây không phải là năng lượng hay khả năng xử lý. Vấn đề chính là bản thân của nó.Dù nó có thể tính nhanh đến mức nào,nhưng cuối cùng thì không máy tính nào có thể xử lý được toàn bộ tình huống, nó sẽ cho kết quả như tất cà các máy tính khác.Kể cả nếu nó có thể tạo ra cửa vào và ra như con người, nó không thể nào tạo được mê cung bên trong. “Tim” chính là, mê cung đó.Nếu muốn tạo thứ y như vậy…… không còn cách nào khác ngoại trừ cho máy tính đó xương và thịt.”

Sao khi nói liên tiếp như một cây lao[8], cô tiếp tục.

“Hay là, Yuu, ông nghe được điều gì? Máy tính sử dụng đó…… ông nghe từ mẹ mình?”

Khuôn mặt của Fuyufu ánh lên sự hối hận ngay sau khi nói thế.Có lẽ đó chỉ là cô lỡ lời khi đã nhắc đến mẹ cậu, nhưng không thể nào nói rằng cậu sẽ không để ý.

“Có lẽ nào, cỗ máy như vậy tồn tại hay không tồn tại ở đâu đó…… không thể nào, tôi chưa từng nghe gì về nó cả. Kể cả nếu có thì tôi cũng không tin.”
”Có lẽ là vậy.”

Do cuộc tranh cãi lỗ mảng, cuộc trò chuyện ngưng lại. Hơn ba phần tư ghế trong căn tin đã đầy học sinh nhốn nháo. Ngay bên trong môi trường đó, khoảng cách mà họ có thể nghe được tiếng bát đĩa, cứ như khoảng cách mà họ từng có.

Ngược lại với Yuu đang im lặng, Fuyufu mở miệng sau khi đã nuốt xong tô udon.

“Yuu…… có phải, đã có gì đó xảy ra trong game 『CtG』?”

Cậu giật thót tim. Lời đã nói ra không thể lấy lại được.Fuyufu tiếp tục gạn hỏi với ánh mắt.

“Có lẽ nào…… Non Player Character[9], phải không?Ông yêu ai hay cái gì rồi sao? Do đó ông hỏi về trái tim hay gì đó……”

Không phải là trúng tim đen, nhưng điều mà bạn mình vừa nói cũng đã phần nào cạ gáy cậu. Mặc dù vậy,

“Tất nhiên không, không phải vậy.”

Đó không phải là một lời nói dối nên giọng cậu nghe rất bình thường.Nhưng Fuyufu vẫn tiếp tục nhấn sâu vào vấn đề.

“…………Thật ư? Vậy tại sao gần đây trông ông vui vẻ bất thường vậy?”
“…………Thật sao?Vậy tại sao ông trông vui vẻ bất thường gần đây vậy?”
“Đ-Đó là do cậu tưởng tượng thôi"

Tại sao mà hình ảnh Mifa nghiêng đầu lẩm bẩm “Nn?Nn?” xuất hiện trong đầu cậu ngay lúc này.Không phải là cô ấy.Cô ấy không phải NPC, càng không phải là bạn gái cậu.Cô ấy là một cái gì đó khác.Chuyện xảy ra trong hầm mỏ, cô chỉ giỡn chơi thôi.

Fuyufu nghi ngờ liếc nhìn cậu rồi bực bội chuyển hướng nhìn

Fuyufu cứ im lặng như thế.Sau khi âm thầm xử xong tô udon, cô lấy khăn ăn và gấp nó lại.

“……Yuu. Ông biết tại sao tôi không chơi game (『CtG』) đó không?”
“Eh…… Vì cậu không thích nó?”

Đúng là như vậy.Dù cậu có mời bao nhiêu lần, Fuyufu chưa từng đặt tay vào『CtG』. Khi Yuu trở thành thiếu niên, cậu dần dần trở nên nghiện game mà mẹ cậu có công phát triển, và kể từ khi đó khoảng cách giữa cậu và Fuyufu từ từ trở nên rộng hơn và rộng hơn. Nhưng.

“Sai.”

Không chính xác.Fuyufu đột nhiên đứng dậy, cầm khay cơm và quay đi.Sau đó, trong khi vẫn còn quay lưng, cô đưa câu trả lời đúng.

“──Đó là vì tôi ghét nó.”

Sau khi nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô ấy, Yuu thả tầm mắt xuống một trong các con hạt giấy trên bàn. Cứ như lưu giữ sự tức giận của chủ nhân, nó nhìn thẳng về phía Yuu. Yuu thở dài một cách tự nhiên.

Có lẽ cậu đã làm gì đó khiến cô giận, nhưng cậu không thể biết tại sao.Đúng là thảm hại mà.Vẫn luôn như vậy.Kasugai Yuu không thể nào hiểu cảm xúc của người khác trừ khi được nghe chính họ nói ra.

Nhắc tới việc không biết, câu hỏi đối với Fuyufu vẫn chưa cho câu trả lời hợp lý.

(──Dù máy tính có cao cấp đến cỡ nào, nó không thể mang “tim” đến thế giới. Vậy, phải việc Haruha thể hiện những cảm xúc như thế là… “Giả”?)

Nhưng Haruha rõ ràng khác các NPC kia. Mặc dù trong『CtG』 NPC có rất nhiều hành động một cách đáng ngạc nhiên, nhưng nó chỉ đơn giản là một đống hành động theo mẫu mà thôi. Nếu bạn tiếp, bạn sẽ cảm thấy Déjà vu ngay lập tức.Lúc đầu Yuu cũng nghĩ, Haruha là một trong những thứ đó.

Haruha không khiến người khác cảm giác con bé như một chương trình chút nào. Mỗi ngày em ấy thể hiện rất nhiều cảm xúc ngẫu nhiên, nó không ngừng thay đổi── chưa lúc nào cậu nhìn thấy “cùng gương mặt” cả.Có vẻ như em ấy thay đổi khi lớn lên, tạo ra càng nhiều mẫu hành động mỗi ngày trôi qua.

Nhưng có những lúc không thể nào giải thích như thế được. Đó có lẽ là do em ấy có cái gọi là trí tuệ.


“Cha ơi, cái gì thế?”

Ở trong căn phòng khách sạn quen thuộc.

Lần đó Clamp đang dùng『Giấy Da』──Một loại giấy── cậu trải tờ giấy trên bàn. Mifa trễ vì cô ấy phải làm việc vặt ở thế giới thực, cho nên Clamp ở một mình với Haruha.

Cậu gấp nó thành hình dạng khác.

“Đây là Origami[10]. Cha đang làm một『Yakko-san』”
”Origami? Yakko-san?”

Haruha leo lên bàn với thân hình của mình và nhìn xem trên tay Clamp có gì. Cậu tính trả lời ngay khi nhìn thấy cặp mắt sáng loáng đó nhưng── nó đột nhiên rất khó giải thích.

Đó là lý do tại sao cậu chọn im lặng và tiếp tục gấp cho xong “Yakko-san”.

Khi đưa cho Haruha, nó nhận một cách tò mò.Nó ngồi trên bàn và quan sát thật kỹ.

Nhìn em ấy như thế gợi Yuu nhớ đến hình ảnh Fuyufu hồi nhỏ.Origami là trò chơi mà họ đã học cùng nhau, lần đầu tiên cậu hoàn thành, cô ấy cũng nhìn vào con hạc giấy như vậy.

“Cái gì, thế?”
“Con nghĩ là gì?”

Lý do mà cậu hỏi ngược lại con bé có lẽ là do cậu nhớ lại lúc nói chuyện với Fuyufu trước đây. Có thể nào, Haruha sinh ra từ máy tính, “cảm” được hình dạng?

Haruha không trả lời ngay lập tức.Em ấy tiếp tục nhìn thật sâu vào “Yakko-san”, và rồi, em trả lời.

“Đây là… Haruha?”

Lần này đến lượt Clamp gặp khó khăn.

“Nnn…… đúng phân nửa. Đây là mẫu hình người từng làm người hầu bằng giấy[11]. Nhìn nè, nó có chân và tay phải không? Nói cách khác, đây là con búp bê.”
“Một con búp bê…”

Haruha nhìn vào “Yakko-san” một lúc rồi gãi đầu bằng ngón tay, đột nhiên em ấy nói.

“Haruha muốn làm một con luôn. Một con nữa, to hơn!”

Bàn tay của cô bé di chuyển như ma thuật.

Cô bé mới chỉ nhìn thấy Clamp làm một lần, nhưng em ấy gấp tờ giấy với độ chính xác một cách đáng kinh ngạc không hề chần chừ dù chỉ một khắc.Ngay khi định thần lại, và lúc đó cậu nhận ra, “Yakko-san” đã hoàn thành rồi.

Cậu nghe nói origami có cấu trúc toán học, và đây chính xác là thế. Mặc dù『CtG』có rất nhiều chương trình, không thể nào lại có chương trình gì gọi là tự động gấp origami được.Tuy vậy, kỹ năng mà Haruha có── chắc chắn, là một thứ của máy móc.

Như chứng tỏ linh cảm của cậu đã đúng, Haruha một lần nữa gấp một “Yakko-san” trong giây lát, nó hoàn toàn giống hệt con cũ.Hơn là nói đây là làm y như cũ, nó giống như là phiên bản hơn.

(Đúng như mình nghĩ…… em ấy khác chúng ta)

Điều đó là hiển nhiên mà, thế mà tại sao cậu lại thất vọng khi nhận ra điều này như vậy?Lạ thật.Cái thứ vận hành Haruha là『CtG』và cái thứ vận hành nó không gì khác hơn là máy tính, hoàn thành những thứ nhỏ như vầy không phải là một đáng ngạc nhiên.

──Tuy nhiên, tay Haruha dừng lại khi em làm con thứ ba.

Mỏ ra và gập lại, sau một vài gấp và lỗi, “Yakko-san” cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng nó trông rất là lạ so với những con trước, đầu của nó hơi to.

“? Đây là……”

Đáp lại Clamp đang bối rối, Haruha cười fufun ấm áp và mỉm cười, rồi em ấy hỏi.

“Cha nghĩ đây là gì?”
“Nn…… có thể là, Payakino-san?”

Người trả lời không phải Clamp, mà là Mifa bước từ đâu ra. Haruha bĩu môi nói “Đó là câu đố cho cha!”, Mifa đáp lại với lời xin lỗi và nâng Haruha lên rồi đặt xuống sàn.

”Không được ngồi trên bàn nhé.”
”Nhưng nếu như thế thì con không làm origami được”

Thay vì là mẹ và con, hai người họ trông như chị em. Clamp sau đó quay lại nhìn bốn con origami trên bàn.

Có 2 “Yakko-san” to, một thứ như nấm, và một “Yakko-san” nhỏ.

Không cần phải nói── Đó là Clamp, Mifa, Payakino, và Haruha cùng nhau.

““Đây là… Haruha?””
““Một con búp bê””

Cậu nhớ lại lời của Haruha.

Clamp── Kasugai Yuu, cảm thấy ghét chính mình.

(Tại sau mình lại nghĩ như thế?“Đúng như mình nghĩ…… em ấy khác chúng ta”?)

Mặc dù cậu đã nói xấu Fuyufu, người không chấp nhận nhân cách sinh ra từ game, thế mà mới đây cậu lại đối xử với Haruha giống như con bé là một vật gì đó. Nhưng em ấy lại đặt cậu vào trong gia đình origami của mình, nơi mà hình ảnh của Clamp đang ở đó.

Em ấy…… em ấy đúng là một đứa trẻ.Hơn nữa,

Mới chỉ vừa biết đến “Origami” thôi, Haruha đã có thể tự tạo ra vật giống nấm rồi.Em ấy có thể tạo “ý tưởng tự do” từ thông tin được cho. Dù trí tuệ nhân tạo có tuyệt vời đến mức nào, không có cách nào nó có thể làm thế.

Bí ẩn, kỳ lạ, nhưng lại là một đứa “con gái” cực kỳ dễ thương.

Haruha.

(Mình phải đối xử với đứa trẻ này sao đây?)

Gần đây, bởi vì cậu ưu tiên gặp Haruha, Clamp đã lơ đãng mục tiêu hoàn thành『CtG』.Mặc dù nuôi con không phải là sự kiện cậu cần làm.

Dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn phải chơi hết mọi thứ trong『CtG』.

Cậu càng thích Haruha bao nhiêu, cậu càng thấy lo lắng bấy nhiêu.

◇◇◇
◇◇◇
”Ahahaha”

Nhưng thật lạ là bây giờ cậu không còn lo lắng gì nữa khi nhìn thấy nụ cười đó của Haruha.

Hai tháng đã trôi qua sau khi Haruha sinh ra.Em ấy nhanh chóng đạt được thân hình mà người ta gọi là của đứa trẻ 7 tuổi.

“Nó lắc lư kìa. Nó lắc lư, cha ơi!”

Chỉ mới một hồi trước em ấy còn đi như con búp bê kỳ quặc thì bây giờ em ấy chạy vòng vòng trong cabin như một con mèo đầy năng lượng.

Cầu giới kiểu Tây Mỹ “Gunman’s Glaive”.Sức mạnh hỏa lực ở thế giới này được tăng mạnh hơn các Cầu Giới khác, thế giới này dành riêng cho những Tay Súng.

Bắt đầu từ thành phố trung tâm, bạn sẽ thấy một đường sắt cực kỳ lớn nối xuyên suốt qua các thị trấn và ngôi làng ở thế giới này, nó rất quan trọng cho việc di chuyển trong Gunman’s Glaivevà là một phần thu hút khách du lịch. Nó là một đầu máy xe lửa to lớn mà bạn không thể tìm thấy ở Nhật Bản hiện đại, và phong cảnh ở ngoài cabin lắc lư rất là tuyệt vời.

Hôm nay là ngày nghỉ ở thế giới thực, nên Clamp và Mifa vào『CtG』vào ban ngày.Vì họ có rất nhiều thời gian rảnh nên họ đã hỏi Haruha xem con bé muốn đi đâu và em ấy trả lời muốn đi xe lửa.

Và rồi, cả ba người họ lên tàu và thưởng thức phong cảnh ban ngoài.Sự hoang dã của nó có thể nhìn thấy từ xa tận tầm mắt.Từ đằng xa bạn có thể thấy những con Giun Đất (một loại quái giun tròn to lớn) bị săn bởi những cao bồi với súng trường cực to.

Trong khi Clamp bị thu hút bởi quang cảnh thực tế ảo này, Mifa đứng lên và la Haruha.

“Haruha, đừng làm phiền các hành khách khác và im lặng nào”
”Okke~!”
Haruha vẫy tay áo của chiếc Kimono đỏ trong khi ồn ào trả lời mẹ mình.

Haruha vẫy tay áo của chiếc Kimono đỏ trong khi ồn ào trả lời mẹ mình. Đó là món quà của Mifa ở trong Bushido Glaive, giáp ependymal (áo trên).

Đó là lần đầu Haruha “ăn mặc”.

“Con bé khá năng động nhỉ.”

Clamp mỉm cười khi nhìn thấy cảnh mẹ-con này.

Ghế ngồi trong cabin được tách làm 2 phần.Ngồi đối diện với Clamp là Mifa và bên kia là một cặp đôi già.

Từ cuộc nói chuyện nhỏ mới đây, họ hiểu rằng hai vợ chồng này muốn tận hưởng thời gian yên bình sau khi nghỉ hưu nhưng lại lo sợ cho sức khỏe của mình nếu đi du lịch…… cuối cùng họ lựa chọn đi du lịch trong thế giới ảo.Họ thích những suy nghĩ đơn giản và là một cặp vợ chồng hòa thuận

“Bé gái mặc Kimono đó, là em của ai vậy?”
“Ha, haa…”

Câu trả lời của Clamp và Mifa không thể nào không mơ hồ.Họ không thể làm khác việc nói chuyện kính trọng với người già.Mặc dù vậy, nếu họ trả lời thành thực nó sẽ chục lần trông giống nói dối hơn.

Không hề biết sự bối rối của họ, cặp vợ chồng già nói với giọng vui vẻ như “đây là chủ đề chính”.

“Có lẽ nào, hai cháu là một cặp?”
“”Ah, không, không phải.””

Lần này, cả hai đập bàn đứng lên, cùng lúc trả lời.Cả hai chắc chắn là một cặp kết hôn trong『CtG』nhưng không một tý nào là “cặp” cả.

Bà ấy trong có vẻ thất vọng.Và chồng bà ta kế bên quở trách “Đừng có thiếu suy nghĩ vậy chứ” và đổi chủ đề.

”Sử dụng PC du lịch, kể cả người già như chúng tôi và bé nhỏ kia cũng có thể đi chơi mà không cần lo gì cả.”

PC Du Lịch (Player Carrier) là một trong những hệ thống độc quyền của『CtG』cho phép người già và trẻ nhỏ tận hưởng thế giới thực tế ảo.Họ không hề nhận sát thương từ người chơi hay trận chiến nào cả. Thường được biết như là “Du Lịch” và kể cả người chơi dưới 12 tuổi cơ bản có thể vào game.

Trong『CtG』sát thương lên người và sức chịu đựng (HP) hoàn toàn dựa trên hai khái niệm khác nhau. Sát thương trên cơ thể và vết thương sẽ từ từ lành và hồi phục kể cả khi HP còn lại thấp, nhưng khi tất cả HP hoàn toàn hết tự động sẽ là game over.Trong trường hợp của PC Du Lịch, HP vô hạn và sẽ không bị game over trong trận chiến.

“Ông tính vẫn làm gamer.Nhưng nếu chơi với nhân vật bình thường thì sẽ có hại cho tim ông hay gì đó và vợ ông đây không cho phép.”

“Nhưng ông à, đây không phải game điện tử mà.”

Câu nói của người vợ bị gián đoạn.Trước khi họ để ý, Haruha đã xuất hiện kế bên bà, kéo tay áo bà ấy. Haruha nhìn lên bà già, tò mò nói,

“Haruha không phải là một Du Lịch?”

Như nó nói, trong khi là đứa trẻ Haruha không phải là một PC Du Lịch. Đó là tại sao Payakino bảo họ trông chừng em ấy thật kỹ.

Tuy nhiên, trong con mắt những người không biết đây chỉ đơn thuần là sai từ ngữ.

”Hn? Nhưng, tuổi của cháu──”
”Nhưng Haruha là……Mogyuh!?”
”K-Không! Không phải như thế! Con bé này không biết hệ thống hoạt động ra sao!”

Mifa giả vờ cười và ôm Haruha một cách mạnh bạo để chắc chắn em ấy không nói gì thêm.Cặp vợ chồng già dễ dàng tin và xoa đầu Haruha, đổi lại Haruha nhắm mắt vui vẻ.

Và như thế, đó là một cảnh cố gắng giải thích tình hình của Haruha mà bảo hộ của em ấy còn không nắm rõ nữa.

Thời tiết bên ngoài rất tốt và phong cảnh trải ra thật đẹp, họ còn có những hành khác vui vẻ trên chuyến đi nữa.Mifa, và cả Haruha, cũng trông như có tâm trạng tốt.

Thật tốt vì mình đã đến đây── Cậu muốn tất cả mọi người nói lời khen tốt nhất cho chuyến đi này, trong buổi chiều lễ này.

Nhưng rồi, đoàn tàu đột nhiên bẻ thắng dừng lại ngay giữa chốn hoang vu.


Theo một cách, đây có thể gọi là một vụ cướp tàu có tính toán trước.

Đường ray bị chẳn bởi một đám Giun Đất lớn, may là tàu dừng lại kịp thời.

Nhưng sau đó, két tiền đặt trên toa xe sụp đổ.

Sức mạnh của các NPC bảo vệ không có gì mạnh cả, và có thể dễ dàng bị người chơi hạ gục.Chắc chắn kế hoạch của họ tới đó.Nhưng, bên trong két sắt chẳng có gì.Có lẽ như họ nhận được thông tin giả do người chơi khác phá.

Và rồi.

Bốn tên cướp tức giận leo lên ca bin Clamp và những người khác ở trong.

“Được rồi, đừng cử động! Nói thẳng, tao rất là mạnh!”

Người la lên như thế là một tên râu ria trông như thủ lĩnh của bọn cướp. Hắn ta trông có vẻ già do bộ râu, nhưng giọng của hắn thì trẻ đến không ngờ. Hắn chắc phải ở tuổi thành niên.

”Đây là vụ cướp tiền chuẩn bị cho việc chinh phục Marionette Glaive. Bọn ta ở đẳng cấp khác so với bọn chỉ lo chơi bời như các ngươi! Hiểu chưa!?”

Nơi mà hắn nhắc tới “Marionette Glaive” là Cầu Giới mới xuất hiện, thế giới của du côn máy móc.Để chinh phục được nó, rất cần các trang bị đắt tiền.Trong nhóm những người chơi thiếu kiên nhẫn, có những người dám vượt hàng rào nguy hiểm để kiếm tiền như thế này.

Nhìn từ chế độ Mở Rộng (AR), mọi thông tin của họ đều bị che đậy ngoài trừ cấp độ, trên vai họ có những tờ áp phích (gắn thẻ) bay lơ lửng. Nếu ai đó cố tình tấn công người khác ngoài đường họ sẽ nhận thẻ đỏ ghi《Tội Phạm》, và trong một khoảng thời gian, họ sẽ là mục tiêu cho các nhiệm vụ truy đuổi.

Đúng là những kẻ muốn lên hàng đầu, cấp của chúng cao hơn cả Clamp.

“Nghe đây, bọn tao sẽ lấy 1/3 số tiền của chúng mày. Nếu im lặng mà giao nộp, bọn ta sẽ không giết người.Không phải điều kiện tồi đúng không?”

Hậu quả khi chết là “Mất nửa số tiền”, đó chắc chắn không phải điều kiện tồi tệ.Hơn mọi thứ, mặc dù cơn đau đã giảm, chết trong cái thế giới『CtG』 ảo khá thực này cũng rất đáng sợ cho đến khi đã quen.Nó cũng là một lời hăm dọa thực sự theo cách nào đó.

Ba tên dưới tên râu ria bắt đầu đi qua hành lang chật hẹp để thu tiền, hăm dọa con mồi của chúng với súng.

“H-Hiaaaa….. Đ-Đừng bắn! Tôi chết mất!”

Một trong số chúng nhắm vào cô gái mặc áo nữ tu ngồi kế bên.Mọi tên cướp đều có cấp thấp hơn tên râu ria nhưng cao hơn Clamp. Và họ mạnh hơn nhiều so với Mifa.

(Có lẽ… Không, không nên nghĩ về việc kháng cự……)

Liếc nhìn Haruha đang được Mifa ôm chặt, Clamp thở dài.Nếu cậu ở một mình, cậu sẽ kháng cự và đánh cược Game Over, nhưng giờ cậu lại có Mifa và Haruha.

Nhìn thấy các hành khách ngoan ngoãn, tên râu ria chép môi vui sướng. Màu con ngươi hắn ta như sáng lên, hắn đã kích hoạt chế độ tầm nhìn Mở Rộng (AR).

“Trước hết, để chắc chắn không ai làm việc gì kỳ lạ trong lúc thu tiền, bọn tao sẽ bắt vài con tin.………Đầu tiên sẽ là con Xơ giả kia, tiếp theo là ai nhỉ. Dù có muốn đi nữa, bọn ta không thể bắt một Du Lịch bất tử làm con tin được.”

Vì sao mà Clamp lại có linh cảm xấu khi nghe tên cướp nói như thế, và đúng như vậy.

Như là nếm qua từng hành khách bên trong, tên râu ria nhìn xung quanh với ánh mắt của hắn, và ánh mắt hắn dừng lại ngay Mifa.

“Oi, cô gái đằng kia, cô không phải là một Du Lịch phải không nào!”

Bị gọi, Mifa hét lên. Clamp chuẩn bị đứng dậy.

(Tệ rồi…!)

Đó là sự bực bội mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây, cậu dần mất điềm tĩnh.

Nhưng cậu không phải lo vì Mifa.

”Không, Haruha đừng!”

Trước lúc họ nhận ra, em ấy đã thoát ra khỏi tay Mifa.

Bé gái trong bộ Kimono màu đỏ── Haruha rời khỏi hàng ghế, và đứng đối diện tên râu ria chừng 7 mét.

Tên râu ria, và những tên cướp khác cũng như hành khách, chắc hẳn đã nhận ra sau khi Mifa la lên. Hắn nhìn Haruha như mới vừa hít khí độc vào.

“Oi…… con nhóc gì đây. Tao không có việc gì với một Du Lịch──”

Lời nói của hắn bị cắt.

Rất sâu.

Hắn nhận thấy một chiếc Phi Đao đâm vào vai mình.

“Oooh….?”

Đó là một cảm giác đặc biệt của『CtG』.Do hệ thống, cơn đau bị biến đổi thành cảm giác khó chịu đôi chút nên bạn sẽ không cảm thấy đau đớn. Nhưng, đó cũng là lí do tại sao sự lạnh lẽo của kim loại truyền trực tiếp vào da thịt của hắn có thể được cảm thấy rõ ràng── vượt qua cả cõi đau đớn, hắn ta bị ám ảnh bởi hình ảnh mình sẽ trở thành xác chết.

Và rồi tên râu ria đó nhìn thấy. Cô gái nhỏ tuổi trong bộ Kimono, từ từ đến gần và ném con dao thứ hai.

Thật tự nhiên, thật uyển chuyển, và không hề chần chứ.

Giờ thì con dao nhắm vào hông hắn ta.Như là nó đâm vào ngay giữa khớp xương, con dao sắc bén típ tục đi sâu vào đến cán.

“──Ê.”

Tiếng gọi tên râu ria không đến từ ai khác, nhưng Clamp không thể nhận ra được nó trong một lúc. Giọng nói lạnh và sắc, giọng nói này.

“Tại sao?”

Nhận ra cây Phi Đao sáng bóng trên tay Haruha là quà của cậu, lần đầu tiên cậu nhận ra chủ nhân của giọng nói lạnh lẽo sắc đá đó.

Tên râu ria cuối cùng cũng nhận ra kẻ tấn công hắn, hắn liếc nhìn Haruha với cặp mắt mở to, và chĩa súng tự động vào em ấy.

”Tại sao, tại sao ông lại làm vậy?”

Nhưng Haruha không hề sợ hãi.Cặp mắt lớn không chớp của em, như thể bị hút vào, đẩy ông ta đến giới hạn.Hắn bóp cò.

“G-Gì hả── Mày… con nhóc chết tiệt!”
  • BANG*. Tiếng súng từ nòng của tên râu ria vang lên. Mặc dù đây là thế giới thực tế ảo, không ai muốn thấy cảnh một đứa bé bị bắn cả.

Tuy nhiên, Haruha không hề bị gì.

Tay áo của chiếc Kimono đỏ vẫy như một cánh hoa.Theo một vòng xoay cứ như đang nhảy.

Ngay lúc đó, trong khi ném 2 cây phi đao trên 2 tay, em ấy né các viên đạn một cách uyển chuyển không ngờ. Cứ như là, đã biết nơi viên đạn sẽ đến, thật sự là một điều kỳ diệu.

Cây phi đao đâm vào vai phải của hắn, và nhận thêm sát thương ở chân, hắn khuỵu xuống và rồi nằm trên sàn. Nếu cảm thấy đau đớn hẳn hắn ta đã la hét, nhưng may là chuyện đó không xảy ra. Nhưng khi đó, hắn ta chyển tầm nhìn sang Haruha── và cơn tức giận của hắn chuyển thành nỗi sợ hãi.

Trên 2 tay của Haruha, con dao tiếp theo đã xuất hiện. Vũ khí nhỏ như Shuriken[12]giấu dưới tay áo có thể được bổ sung ngay lập tức nếu bạn có chiêu gọi là《Sleeve Weapon》.

Bóng tối từ mái tóc của em ấy che khuôn mặt lại đến sóng mũi.Thứ duy nhất nhìn thấy được chính là ánh sáng lạnh lẽo từ con mắt của em ấy, nhưng ánh mắt đó không chứa cảm xúc gì ngoài sự lãnh đạm dành cho tên râu ria.

Con dao đó, cặp mắt đó…

Không hề có chút thương xót hay chần chừ, cô bé cầm 2 con dao trên tay. Theo cách nào đó, nó rất giống cách mà một đứa bé cầm. Vì em còn nhỏ, em ấy có thể đánh bại đối thủ của mình mà không cần thể hiện sự giận dữ.

Chuyển động của con bé đã chạm đến mặt của tên râu ria. Cơn gió lạnh lẽo bị cắt bởi con dao, lần này nó chuyển từ phóng sang chém.

”Haruha, rất mong đợi điều này đấy biết không!”

Và rồi.

Haruha nhìn thẳng vào tên dám phá ngày nghỉ của mình với tất cả sức mạnh, em ấy thản nhiên nói: ”Mẹ và Cha nói ba chúng tôi sẽ chơi thật là vui. Haruha đã rất là trông chờ điều này!”

Gương mặt từ trong bóng tối đó, không còn là của một con chuột chũi hư hỏng nữa.Gương mặt đó── gương mặt em ta đã bùng nổ với cơn giận.

“Rất nhiều!
Con[13] chịu đựng nhiều lắm!
và cuối cùng! Cuối cùng!
Cuối cùng thì!! Cuối cùng cũng đến ngày chúng ta có thể cùng chơi thật nhiều!
nhưng tại sao!? Tại sao ông không hiểu?Ông bị ngu à!?
Tại sao? Con nói, tại sao? Tại sao ông lại làm việc hèn hạ như thế!?”

Lời buộc tội của Haruna đậm chất trẻ con. Em ấy tin rằng phá vỡ “Ngày lễ hứa hẹn” của em chẳng là gì ngoài độc ác và không hề nghi ngờ về nó một tý nào, đó là điềm tin không điều kiện vào gia đình của em ấy ở thế giới này. Và giờ những thứ đó đã bị chà đạp, nó châm ngòi cho những cảm xúc trẻ con của em ấy để rồi bùng nổ.

Tất nhiên, tên râu ria không hề hiểu em ấy nói gì. Hắn chỉ nghe em nói trong khi chết lặng.Hắn nhìn trái phải cố tìm câu trả lời nhưng tất cả hắn nhận được chỉ là cái nhìn lạnh nhạt từ cô nữ tu.

So với tên đàn ông đang hoang mang, Haruha còn rất, nhỏ. Quá nhỏ để hiểu tình cảnh và vị trí của mình.Vì thế, em ấy rất thẳng thắn, ích kỷ, và tàn nhẫn.

“Thứ như thế──”

Con dao trên tay em, như cắt từ trời xuống cắt ông ta.

”Rất tệ đấy biết không!”

Lưỡi dao chạy qua và cắt cổ ông râu ria, máu phun ra tạo thành chữCritical Hit!!đẹp đẽ trên trần nhà.

Nhân lúc đó.

“C-Con bé này là cái quỷ gì thế!?”

Những tên cướp còn lại không thể phản ứng với cuộc công kích kinh hoàng của Haruha, cuối cùng cũng hành động.

Tên đầu tiên chính là tên đứng bên phải ông râu ria kia, hắn rút cây súng lục ra nhưng lại bị chặn bởi cô nữ tu.

Gần như ngay lúc đó, tên cướp cao đứng trước Clamp nâng khẩu súng trường và nhắm vào Haruha.Tầm bắn của hắn nhanh chóng bị cản bới Mifa mới vừa nhảy khỏi ghế ngồi, nhưng hắn không cần phải nhắm lại.Và hắn bóp cò──

Ngay lúc đó, Clamp hành động.

Trong khi đè tên cao xuống, cậu cùng lúc cướp súng cùa hắn. Cùng với tiếng báo hiệu『Cướp!』, tin nhắn ghi『Bạn cướp được “Automatic M1905”』xuất hiện.

”Agh, tên khốn kiếp!”
”Tôi không xin lỗi đâu.”

Xin lỗi── trước khi cậu nói từ đó, cậu bắn từng viên đạn có thể liên hồi, tên đó có lẽ không nghe được lời nói đó.Và sau 5 phát, HP của hắn giảm xuống chỉ còn không và cơ thể hắn trở thành một con búp bê vô hồn.

Sau khi hết đạn, Clamp lập tức vứt cây súng và đứng dậy.

Khi đó.

Mắt cậu chạm với tên cướp to con. Nòng sung của hắn chĩa ngay vào đầu Clamp.

””……………Haha””

Cảm thấy áp lực từ cả hai, bọn họ cùng cười điên dại.

Tên cướp chuyển sang cái nhìn nghiêm trọng và bóp cò.

Đây không phải là khoảng cách mà cậu có thể né dễ dàng; nếu bị trúng đạn nhất định cậu sẽ ra đi ngay lập tức.Bình thường đây sẽ là Game Over, nhưng…

Viên đạn, trượt sao! Không, con mồi (Clamp) biến mất ngay trong tầm bắn của hắn.

”……Hắn biến mất? Bằng cách nào?Hắn thoát ra từ bên ngoài?”
”Không── Bắt được mày rồi.”

Ngay lúc lời nói đó được nghe, phần dưới của tên cướp bị văng lên trời. 

Clamp trở lại vị trí ngay lập tức bắn hắn với cây Sawed-off shotgun[14]. Tên cướp bị bắn thành từng mảnh dựa vào một chiếc ghế ngồi và liếc nhìn Clamp.

”Chuyển đổi ngay lập tức đó là cái quái gì vậy…… kết nối giật à?”

Clamp không trả lời và đi mất, bỏ mặc hắn ta. Con mắt của tên cướp đó sáng lên, cho biết hắn đang kiểm tra trạng thái của Clamp.

”Clamp……? Mày là…… “Clamp of Scarabaeus” đó sao? ………Khoan, nếu vậy thì cấp của mày quá thấp──”
”Vậy mày nhận nhầm người rồi.”

Không cần chờ tên đó tin, Clamp nã hết số đạn còn lại.Con búp bê mất đầu lăn lóc trên sàn.

Nhìn qua xung quanh, những tên cướp còn lại cũng trở thành búp bê cả, chúng chắc đã bị hạ bởi cách hành khách khác.

Con búp bê từng là tên râu ria, phải chịu số phận đau khổ, toàn cơ thể bị dao đâm với lưỡi dao sâu vào bên trong, và phần dưới của nó ngập trong máu chảy ra từ cổ.

Ở phía cuối quang cảnh ấy, những cô gái ở đó. Là “Gia Đình” của Clamp.

Mifa với đôi vai run rẩy ôm chặt lấy Haruha, và Haruha thắc mắc mẹ mình đang làm gì.

Khi mắt cậu gặp em ấy, trên khuôn mặt đó nở một cười sáng chói như mặt trời.

”Cha ơi! Con đánh bại hắn với con dao cha đưa nè!”

Ngoài trừ việc cười gượng, cậu còn có thể làm gì?

”Hey…… chẳng phải đứa bé đó, là một PC Du Lịch?”

(Rồi đến rồi……)

Điều đầu tiên họ hỏi sau khi mọi thứ êm xuống là thế.Tất nhiên, đó là về “Con Gái” của họ đang ở giữa phòng được ôm bởi Mifa

”Con bé con đang học tiểu học dù tôi nhìn như thế nào……”

Giọng nói của người đàn ông đại diện cho các hành khách khác khá mạnh.Một người chơi không phải PC Du Lịch dưới tuổi 13 là phạm luật.

“Ờ…… Thì, đứa bé này là──”

Cậu muốn che đậy việc này nhưng lại không nghĩ ra được điều gì để nói. Kasugai Yuu không hẳn là một người thông minh hay có tài ăn nói.

Cậu có thể nói sự thật luôn.

Haruha là đứa bé sinh ra từ sự kiện《Kết Hôn》. Vì thế cậu không cần phải lo. Vì, em ấy không phải người, nhưng.

──Đáng sợ.Không phải trò đùa tý nào.

Cậu tin. Haruha không phải người, chỉ hiện diện trong game mà thôi. Đó là sự thật.Nhưng, khi nói ra, những người khác sẽ coi Haruha như thế nào?

Một NPC có thể suy nghĩ,sáng tạo, và sở hửu cảm xúc. Không cần nhắc lại cuộc trò chuyện với Fuyufu, Haruha đã dể dàng vượt qua giới hạn của trí tuệ nhân tạo.Em ấy là một sự tồn tại không tưởng.

Clamp và Mifa nghĩ rằng em ấy dễ thương, nhưng đó chỉ vì họ đã ở với em khá lâu. Nhưng trong mắt người khác, như một vật xa lạ, em ấy sẽ là trọng tâm của sự tò mò và sợ hãi.

Sợ hãi.Họ sợ tiếp xúc với thứ không phải người như Haruha. Họ sợ bị nhắm bởi em ấy.Nếu mọi người biết sự thật về Haruha, Clamp và Mifa đối xử với em ấy như lúc trước?Hay họ sẽ thức dậy khỏi giấc mơ này?

Nhưng── vẫn còn quá sớm để nghĩ như thế. Chỉ một chút nữa thôi, xin hãy để em ấy được như bây giờ.

Cùng lúc Yuu đạt đến kết luận của mình.

”Haruha là── đứa bé này là……”

Mifa đứng dậy và bắt đầu nói. Clamp theo phản xạ đặt tay lên vai Mifa. Giọng nói của cô ấy, run rẩy.

Mifa đặt tay lên đầu Haruha vẫn không hiểu tình huống này. Cùng nhau, Mifa lớn tiếng tuyên bố.

”Đứa bé này, không… không phải───ach!!”

 …………………………

Và rồi im lặng.

Ờ, tất nhiên.Một từ rất khó nói── và nói với giọng to được đẩy chỉ với lòng nhiệt huyết.Thêm vào đó, cô gái xinh đẹp, Mifa, tuyệt vọng nói lên.

”Không, không phải thế…”

Người chơi hỏi về Haruha phủ nhận một cách bối rối.

Họ lại im lặng.Bầu không khí mà tất cả đều im lặng.

Trừ một người, Haruha, không ngừng nhìn vào gương mặt khó khăn của người lớn.

Không phải do em ấy ngốc hay gì cả (Con của tôi rất thông minh và tháo vát đấy), và cũng không phải do em ấy còn nhỏ. Em chỉ không hiểu em “Đặc Biệt” tới cỡ nào. Yuu nghĩ về điều đó và trong chốc lát, nước mắt của cậu tuôn rơi..

Và trong tình thế đó…

Không biết từ lúc nào, cửa toa tàu mở ra.Chỗ vào bị chặn bởi tên cướp lúc nãy.Tất nhiên, mọi người đều chú ý đến đó── Cùng lúc, họ rất ngạc nhiên.

”Chà, xin chào và xin chào~”

Bởi vì, bằng cách nào, một cây nắm khổng lồ đã bước vào trong.

──Như bạn nghĩ.Đó chính là Payakino hạ đầu xuống như là nón cao bồi vậy.

”AAaa-! Đó là Payakino-san!”

Người đầu tiên lên tiếng chính là Haruha, và em ấy dùng hết sức lao đến ôm cơ thể nhồi bông đó. NPC Bảo Mẫu chụp lấy bé gái như đạn pháo.

”Bonjour. Monsieur mon ami” [15]

Và rồi sau mà, nó chào hỏi như chương trình TV “Detective Poirot”[16]hơn là tiếng Pháp thực sự.Bắt chước thế, Haruha lập lại từ “Monsieur mon ami” liên tục.

Mọi người ở trong cabin── Kể cả Clamp── đều vô cùng bắt ngờ, và thay mặt cho cặp đôi già, ông chồng mở lời.

”Haa…… Vậy, rốt cuộc mấy người là ai……?”
”Ta?”

Và rồi Payakino, trong khi nói “Chà lên nào” nhấc Haruha lên và quăng em ấy vào một cái túi lớn.Từ bên trong, giọng nghèn nghẹt của Haruha có thể nghe── “Waaai!Mình ở trong cái túi rồi!”

Mắt mọi người mở to không biết chuyện gì đang giải ra, và con nấm đó trơ trẽn giới thiệu bản thân.

“Ta là kẻ bắt cóc vùng hoang dã, Paya The Kid!”
”Eh?”

Không còn chờ cho ai trả lời, Payakino quay lưng, và nhảy lên con ngựa đang chờ bên ngoài.

“Yeeehaa~ đi nào Silver Star!”

Cưỡi trên con ngựa, nó nhanh chóng biến mất. ──

………… ………………

Trong khi cầm theo bao chứa Haruha bên trong.

””AAAAAAAAA!!! NÓ BỊ BẮT CÓC!!?””

Cuối cùng cũng nhận ra tình hình Clamp và Mifa cùng thét lên, và tiếng của họ vang lên khắp vùng hoang dã…

Sau khoảng 1 giờ, mọi người tập hợp trong căn phòng khách sạn cũ.

”……Ờ, dù sao chúng ta thoát rồi.”

Mới một lúc trước họ buồn bực vì, nhưng giờ Haruha đang nhìn chằm chằm vào lá bài trong khi học chơi bài từ Mifa, Clamp hạ đầu trước Payakino.

”Thành thực, tôi đã hết lựa chọn trong tình huống đó rồi.”

Sau đó, họ giả vờ đuổi theo Paya The Kid, và gặp lại Haruha cung với Payakino mới trở về trước. Họ đã cố gắng rời khỏi hiện trường mà không trả lời gì…… có lẽ, cậu thật sự không rõ.

Payakino bình thản trấn tĩnh cậu.

”Cậu nói gì vậy? Đây là công việc của tôi như một NPC Bảo Mẫu.Không cần phải lo lắng, mọi việc xảy ra hôm nay sẽ được người ở trên lo liệu.Họ sẽ xóa hết chứng cứ, kể cả một hạt bụi cũng không còn sót lại.”
”Cảm ơn… nhưng, nghe có vẻ hơi đáng sợ.”

Dù sau thì, sau vụ này, cậu sẽ không còn suy nghĩ ngây thơ như trước nữa

”Tôi có thể hỏi….. chúng ta đối xử với Haruha như thế nào đây?”
”Như thế nào, ý cậu là?”
”Khi em ấy lớn lên, em ấy có thể đi mà không bị nghi ngờ là PC Du Lịchnữa. Nhưng, khi thời điểm đó đến, chúng tôi…… chúng tôi nên làm gì?”

Đúng vậy. Haruha sở hữu khả năng hành động độc lập, trong『CtG』em ấy là một sinh vật “tự do”. Mặc dù bây giờ em ấy cần được bảo vệ, nhưng trong tương lai liệu em ấy có thể tự hành động độc lập.

──Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Haruha không cần đến “Cha Mẹ” nữa?

Nó không được giải thích trong sách hướng dẫn Payakino đưa.

“Tôi hiểu rồi. Sự lo lắng của cậu rất dễ hiểu, nhưng xin hãy cân nhắc cẩn thận hơn trong hành động của mình.”
”Cẩn thận…… kể cả nếu ông nói vậy, Haruha đã lớn thế này rồi. Có lẽ em ấy sẽ bằng tuổi chúng tôi trong nửa năm.”
”Về cái đó──”

Lời của Payakino bị cắt ngang.

Không ai biết khi nào em ấy xuất hiện, Haruha bám vào tay Payakino. Từ góc nhìn có thể thấy em ấy cất bộ bài vào túi, và lấy ra hộp nhạc bị nguyền rủa thay vào đó.

”Này, Payakino-san…”

Clamp quay nhìn Mifa thở dài và nhìn xuống, không nghe thấy lời của Haruha nói với Payakino.

Và vì thế, cậu hối hận vì đã lỡ mất nó sau này──

“Haruha có thể ở với bố mẹ trong bao lâu nữa?”


Biiiii──────────────

──iii. 

Tiếng máy móc như côn trùng kêu vang vọng trong căn phòng.

Trong một căn hộ nào đó ở trong góc căn phòng mờ mờ rác nhiều hơn cả đồ vật.

Vật phát ra tiếng động đó là thiết bị đeo bởi người đàn ông, chủ căn hộ.

Đó là thiết bị Ramiel, dùng để chơi『Cradle to The Glaive』.Dòng chữ “Trục Trặc” xuất hiện nhấp nháy trên màn kính bán thấu.

Tiếng báo lỗi không hề ngừng lại.Người đàn ông đó không phản ứng với tiếng kêu bên tai của mình.

Ông ta chỉ, thả lưng trẹn ghế, để bọt mép sùi ra và chảy xuống.

Biiiiiii──────────────

Tiếng điện từ ù ù tiếp tục vang trong căn phòng nhỏ. Và cơ thể người đàn ông ở giữa như là giòi trên đống thịt vậy.

Luôn luôn và mãi mãi……

Người đàn ông đó được tìm thấy ngất xỉu trong lúc chơi game trực tuyến và được đưa đến bệnh viện bởi gia đình ông ta, việc này được phát sóng vào ngày hôm sau.Tuy nhiên, không ai nhìn thấy giây phút lâm chung của ông ta.

Ở ngoài đời ông ta không có râu, và diện mạo trong game hoàn toàn khác biệt.

Vì thế không ai biết ông ta là tên cướp trong Gunman’s Glaive đã bị cắt cổ bởi một bé gái nào đó.

Chú Thích[edit]

  1. Bắt chước Hitchhiker's Guide to the Galaxy.
  2. Kinoko (茸) là tiếng Nhật của nấm.
  3. Payakino thường hay nói tiếng Ý, do… ai biết tại sao.
  4. Seiza (正座), một kiểu xin tạ lỗi ở Nhật.
  5. một loại kiếm gỗ/tre, thường dùng trong tập luyện ở Nhật.
  6. Một sinh vật trong truyền thuyết Đức(http://en.wikipedia.org/wiki/Kobold).
  7. Kết hợp của Yuu, tên nhân vật chính, và từ “bocchi” (ぼっち) nghĩa là “người cô đơn”.
  8. Tục ngữ của Nhật, nghĩa là nói nhanh liền một mạch
  9. NPC
  10. Gấp giấy ở Nhật”.
  11. 奴(やっこ) hoặc Yakko, Tên/danh hiệu của người hầu trong nhà Samurai thời Edo, nói thẳng ra, nghĩa là nô lệ
  12. Fan Naruto đâu vào giải thích đê
  13. Còn từ nào khác không
  14. một loại shotgun với nòng súng ngắn hơn (http://en.wikipedia.org/wiki/Sawed-off_shotgun)
  15. Bonjour nghĩa là “một ngày tốt lành” và Monseiur dùng để gọi những người già sống trong lâu đài của nhà Vua.Đây là tiếng Pháp!!!
  16. Nhân vật giả tưởng Hercule Poirot
Trở về Mở đầu Trở về Main Page Tới Chương 2: Output