Difference between revisions of "Date A Live:Tập 8 Chương 3"

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
Line 1: Line 1:
  +
Bản trans của Oscar Cuong và Hibiki3190
  +
==Chương 3: 0 giờ sáng – Xóa bỏ==
  +
  +
===Phần 1===
  +
  +
Ngày hôm sau, vào lúc 10 giờ 57 phút ngày 22 tháng 10.
  +
  +
Shidou lướt nhìn vào thời gian đang được hiển thị trên chiếc điện thoại của mình trong khi vẫn đang đứng trước cửa chính nhà Itsuka.
  +
  +
Khí trời cuối thu rất dễ chịu nhưng nó sẽ khá là lạnh nếu chỉ mặc mỗi cái áo ngắn tay. Thi thoảng những cơn gió lạnh lẽo lại đung đưa những chiếc lá đỏ trên cây và lướt nhẹ qua má Shidou trước khi trở lại bầu trời.
  +
  +
"Shidou!"
  +
  +
Cùng lúc với thời điểm đồng hồ điểm 11 giờ, cậu có thể nghe thấy một giọng nói phấn khởi phát ra từ ngôi nhà bên cạnh nhà Itsuka. Khi cậu nhìn qua đó, cậu có thể thấy Tohka đang dong đưa tay chạy về phía cậu với bộ đồng phục mùa thu đang được khoác trên người cô ấy. Cậu vẫy tay mình như để đáp lại tiếng gọi của cô.
  +
  +
"Xin lỗi, đã để cậu phải đợi?"
  +
  +
"Không, rất đúng giờ. Thay vì thế, hãy để tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra đột ngột như thế này."
  +
  +
"Đừng lo! Quan trọng hơn, hôm nay chúng ta đi mua sắm ở đâu vậy!?"
  +
  +
Tohka nghiêng đầu cô về phía trước và đưa ra câu hỏi trong khi đôi mắt vẫn đang phát sáng lấp lánh.
  +
  +
Vâng. Tối hôm qua, Shidou bảo Tohka là cậu muốn cô đi theo cùng mua sắm với cậu ấy.
  +
  +
"Aah—— Để xem nào, bây giờ tớ đoán là mình nên đi đến nhà ga trước đã."
  +
  +
"Umu!"
  +
  +
Tohka gật đầu lại một cách hăng hái. Nó giống như là cô ấy rất hạnh phúc khi được ra ngoài cùng với Shidou. Những cảm xúc khác nhau như hạnh phúc, bối rối, vui vẻ hòa lẫn với nhau và Shidou gãi đầu mình trong khi nở một nụ cười gượng.
  +
  +
"....................Shin, đừng có quên mục tiêu của hôm nay đấy"
  +
  +
Giọng nói của Reine bất ngờ vang lêntrong tai phải của cậu, Shidou giật mình.
  +
  +
"..........Vâng "
  +
  +
Shidou nhẹ nhàng đáp lại và thoáng nhìn về gương mặt của Tohka khi cô vẫn đang đi bên cạnh cậu.
  +
  +
Nó là gương mặt của Tohka vẫn rất bình thường. Chẳng có gì lạ cả.
  +
  +
Nhưng—— có lẽ.
  +
  +
"........................"
  +
  +
Shidou nuốt nước bọt.
  +
  +
Hình ảnh của 『Shidou khác』xuất hiện ở trường cậu vào vài ngày trước thoảng hiện lên tâm trí cậu.
  +
  +
Đúng vậy. Tohka này, rất có thể là do Natsumi giả trang mà thành.
  +
  +
Shidou lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Tohka trong khi đang hồi tưởng lại chuyện mà cậu đã trao đổi với Kotori vào hôm qua.
  +
  +
"--------------[Ta đã ở ngay bên trong đây. Ngươi có thể đoán ra ta được không!?]..
  +
  +
Chỉ trước cái ngày mà Shidou đi mua sắm cùng với Tohka. Cậu và Kotori đã cùng nhau xem qua các bức ảnh được chứa trong bức thư đó một cách nghiêm túc rồi.
  +
  +
"Cái này có nghĩa là.........?"
  +
  +
".......... Nếu chúng ta hiểu nó theo nghĩa đen thì"
  +
  +
Người mà trả lời giọng nói của Shidou không phải là Kotori mà là Reine. Lúc này, cô ấy được gọi bởi Kotori thông qua .
  +
  +
Reine xếp 12 bức hình trên bàn.
  +
  +
"..............Natsumi sẽ ngụy trang thành một người nào đó trong 12 người này........... Khả năng của việc này là rất cao."
  +
  +
"..............uh"
  +
  +
Cậu há hốc miệng vì câu nói của Reine. Nhưng......... Shidou cũng đã đoán được việc này bằng một cách nào đó rồi.
  +
  +
Năng lực của Natsumi mà cậu đã thấy vài ngày trước. Năng lực của thiên sứ mà sao chép lại ngoại hình của Shidou với gần như chẳng có sự khác biệt nào. Nếu cô ta tiếp tục sử dụng nó, để sao chép rồi giả dạng một ai đó cũng chẳng khó khăn gì.
  +
  +
"Vậy, nghĩa là cô ta muốn tôi đoán ra ai là người cô ta giả dạng thành......... sao?"
  +
  +
"Trường hợp này có khả năng lắm....... Nhưng phần cuối [Trước khi tất cả mọi người đều biến mất] lại khiến em rất lưu ý đấy."
  +
  +
Kotori khoanh tay lại khi nói vậy khiến Shidou nuốt nước bọt trong vô thức.
  +
  +
"Điều này....... có nghĩa là thời gian có hạn phải không?"
  +
  +
"Rất có thể như vậy. Thành thực mà nói, thông tin quá ít để có thể đưa ra kết luận."
  +
  +
".........Dù sao thì, chúng ta cần phải tìm cho ra cô ta càng sớm càng tốt"
  +
  +
Reine nhìn vào những bức ảnh trong khi gật đầu một cách khó hiểu trước khi đặt tay lên miệng mình.
  +
  +
"Thậm chí cô có nói là phải tìm ra, thì chúng ta sẽ phải làm gì đây?"
  +
  +
"Để xem nào..........Trước hết chúng ta cần huy động mọi người ở quan sát hết một lượt những người trong các bức ảnh này. Đối thủ là một Tinh linh sở hữu đầy quyền năng. Mọi thứ sẽ nhanh thôi nếu chúng ta tìm thấy được bất cứ linh lực nào rò rỉ từ bên ngoài, dù chỉ là một chút."
  +
  +
"Tôi hiểu rồi......"
  +
  +
"........Tuy nhiên,"
  +
  +
Và, Reine tiếp tục nói để tiếp lời của Kotori.
  +
  +
"...........Tốt hơn vẫn không nên quá trông cậy vào việc quan sát này. Vì vậy, Shin, chúng ta cần cậu phải ra tay hành động đấy."
  +
  +
"Vâng.............. Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
  +
  +
Shidou nắm chặt bàn tay của mình khi khẽ gật đầu. Mặc dù nguyên do thì vẫn chưa rõ, nhưng suy nghĩ lại, tất cả những việc này về cơ bản là do Shidou đã làm tổn thương tâm trạng của Natsumi ngay trong lần đầu tiên gặp mặt. Ngoài ra, cậu còn vô tình lôi tất cả mọi người vào vụ này. Cậu không thể ở yên mà trông chờ cái gì đó được cả.
  +
  +
Nhưng.
  +
  +
".......... Đó là sự thật. Trong thời gian này, hãy chọn ra trình tự những người mà cậu muốn hẹn hò nào."
  +
  +
".............Huh?"
  +
  +
Từ giọng của Reine, Shidou thốt lên theo phản xạ.
  +
  +
"Hẹn....hò? Nó có nghĩa là gì vậy?"
  +
  +
Khi Shidou hỏi với cặp lông mày đang nheo lại, Kotori trả lời một cách thờ ơ.
  +
  +
"Nó có nghĩa là. Bắt đầu từ ngày mai, Shidou của chúng ta buộc phải hẹn hò với từng người một trong 12 người ở các bức ảnh. Và sau đó—— Anh sẽ kiểm tra xem đối tượng mà mình hẹn hò có biểu hiện gì khác lạ không."
  +
  +
".........! Anh hiểu rồi!"
  +
  +
Không vấn đề gì cho dù Natsumi có khả năng biến hình, và mặc cho cô có thể tái tạo cả những nhân tố bên ngoài như giọng nói và ngoại hình, nếu họ cùng nhau trò chuyện, cậu có thể nhận thấy điểm sai lệch khác thường.
  +
  +
"............Nhưng, tất cả mọi người được chụp trong bức ảnh.... Không phải chứ?"
  +
  +
Khi Shidou hỏi lại với mồ hôi lăn dài trên má, Reine đáp.
  +
  +
"................ Tất nhiên rồi, nhưng chúng ta không thể hoàn thành với tất cả mọi người trong cùng một ngày được. Mặc dù tình hình có chút gấp gáp—— nhưng giới hạn cho một ngày chỉ từ là 3 đến 4 người thôi."
  +
  +
"Không, nó không phải vấn đề............... Tohka hay những cô gái khác thì không bàn tới, nhưng Hazakura, Fujibakama, Tama-chan sensei và thậm chí cả Tonodachi, tôi sẽ phải mời tất cả những người này đi hẹn hò sao?"
  +
  +
Từ câu hỏi của Shidou, Kotori nhún vai như thể cô bé đã hoàn toàn bó tay với cậu.
  +
  +
"Haa.... Giờ phút mà còn lo lắng về những vấn đề này sao. Thay vào đó, Shidou, anh nên suy nghĩ lại đi, điều Natsumi muốn là gì?"
  +
  +
Kotori nói với một giọng điệu quở trách, Shidou nao núng
  +
  +
".........Phả-phải rồi nhỉ."
  +
  +
Sau khi Shidou nói vậy, Reine khẽ gật đầu.
  +
  +
"............ Đương nhiên là bọn tôi sẽ hỗ trợ cậu hết khá năng có thể. Mặc dù nó hơi khó khăn khi phải ở một phạm vi ngoài tầm quan sát của Natsumi.... "
  +
  +
"Được rồi................. Vậy thì anh sẽ trông cậy vào sự giúp đỡ của em, Kotori"
  +
  +
Song Kotori lại cau mày một cách khó hiểu.
  +
  +
Khi Shidou thấy Kotori phản ứng mà cách lắc đầu, Reine lên tiếng.
  +
  +
".............. À, rất xin lỗi, nhưng lần này Kotori sẽ không thể tham gia vào việc hỗ trợ được rồi."
  +
  +
"Hả? Sao lại như vậy?"
  +
  +
"Còn phải hỏi sao.......... Em cũng nằm trong 12 đối tượng đó mà."
  +
  +
Kotori thở dài khi nói vậy. Shidou trợn mắt mình lên.
  +
  +
"......... Đó cũng là một khả năng. Vì vậy lần này, tôi sẽ phục vụ trong vai trò của một người hỗ trợ. Xin lỗi nhưng Kotori, cho đến khi chúng ta có thể xác định ai là Natsumi, thì cô sẽ không được phép lên "
  +
  +
"Tất nhiên. Đó là việc cần phải làm. Hiện không có cách nào khác cả."
  +
  +
Kotori nhún vai trả lời một cách vô tư. Có lẽ cô bé đã lường trước đến việc này kể từ thời điểm phát hiện ra bức ảnh của mình được gửi từ trong phong bì của Natsumi.
  +
  +
Nó chắc chắn có một ý nghĩa nào đó. Tuy không có gì khác lạ từ cuộc nói chuyện với Kotori cho đến tận bây giờ theo linh cảm của cậu, nhưng miễn là có 0,1 % cơ hội là Natsumi giả trang thành, thì cô bé sẽ không được phép vào trong , thậm chí có là nhân vật trung tâm của đi nữa. Những điều như thái độ thù địch với Tinh linh làm cho cậu cảm thấy có gì đó chông chênh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi. Nghĩ như vậy, Nên việc để cho Reine giữ vai trò là người hỗ trợ hoàn toàn hợp lý vì cô ấy không phải là nghi phạm.
  +
  +
"Nhưng.......... Tôi băn khoăn tại sao Reine-san lại không được bao gồm trong đó nhỉ. Thậm chí cả Tama-chan-sensei và Yamabuki và nhóm của cô ấy cũng được bao gồm vào mà."
  +
  +
".................Hn, nó hoàn toàn chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng—— có lẽ do tôi không có ở bên cạnh cậu khi mà Natsumi chọn đối tượng cho mình. Vì gần đây, tôi đã tách riêng mình ra để điều tra và phân tích Natsumi trong .
  +
  +
"Aah.......... Tôi hiểu rồi "
  +
  +
"............... Mà cũng có thể, là do tôi không đủ điều kiện lọt nổi vào tầm mắt của Natsumi để cô ta giả trang thành chăng."
  +
  +
Reine nói vậy khi nhún vai giễu cợt. Nó là một trò đùa để vơi bớt sự căng thẳng bởi những rắc rối hiện tại. Shidou cười gượng một cách bất lực Haizz.
  +
  +
Kotori ho một tiếng để đưa cuộc nói chuyện trở lại bình thường.
  +
  +
"Dù sao thì. Để giành phần thắng chung cuộc, chúng ta vẫn phải làm khiến Natsumi rung động rồi phong ấn kinh lực của cô ta lại. Vì vậy làm ơn hãy chú ý kĩ và cẩn thận một chút."
  +
  +
Kotori đột nhiên nhăn mặt lại khi nói đến giữa câu
  +
  +
"—— Và nếu chúng ta tiếp tục làm tổn thương đến tâm trạng của Natsumi lần nữa thì đừng nói đến việc phong ấn Natsumi mà ngay cả chúng ta có thể gặp phải nguy hiểm bởi con tin mà cô ta bắt giữ đấy."
  +
  +
"......................!?"
  +
  +
Từ lời nói của Kotori, Shidou cảm thấy tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt.
  +
  +
"Chờ chút đã. Tại sao lại là con tin "
  +
  +
"............ Thử nghĩ về nó mà xem. Natsumi yêu cầu anh phải thử tìm cho ra cô ta trong số những người đó—— Nếu có hai người có khuôn mặt giống nhau, thì lựa chon sẽ trở thành 50/50 lần nữa mất."
  +
  +
"......................! Vậy là............."
  +
  +
Khuôn mặt Shidou bị lấp đầy bởi cảm giác sợ hãi.
  +
  +
Chắc chắn rằng cô bé đã đúng. Thậm chí cái lần mà Natsumi cải trang thành Shidou ngay khi cô ta đang đứng bên cạnh Shidou thật rồi bị Tohka và Origami cùng nhau chỉ ra ai mới là Shidou thật.
  +
  +
Nếu Natsumi trải nghiệm cái cảm giác đau thương này một lần, chắc chắn cô ấy sẽ không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa.
  +
  +
Vậy cô ấy sẽ làm gì. Câu trả lời rất là đơn giản.
  +
  +
"............. Cô ấy sẽ giam giữ người mà cô giả trang thành ở một nơi khác."
  +
  +
"Chắc chắn là vậy rồi."
  +
  +
Khi Shidou nói trong sự âu sầu, khuôn mặt Kotori cũng ủ rũ khi cô bé gật đầu.
  +
  +
"Không được trì hoãn nữa, chúng ta phải điều tra 12 người trong vòng 3 ngày và tìm cho ra bằng Natsumi bằng mọi giá."
  +
  +
"Aah............anh chắc chắn sẽ tìm ra cô ấy."
  +
  +
Shidou lại nắm chặt lòng bàn tay mình lại và gật đầu một cách dứt khoát.
  +
  +
Và, bây giờ chính là thời điểm ấy.
  +
  +
Shidou đang bước đi bên cạnh Tohka để kiểm tra cách cư xử của cô ấy.
  +
  +
"Hả? Chuyện gì vậy Shidou? "
  +
  +
"Kh-không có gì cả.........."
  +
  +
Shidou đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Tohka và bất thình lình ngăn chặn ánh nhìn của cậu ấy. Trong khi cậu gãi má, bước chân của cậu đã nhanh hơn một chút. Bắt đầu từ khuôn mặt, thân thể cho đến giọng nói hay những động tác uyển chuyển của cô ấy. Tất cả những gì về Tohka vẫn hoàn hảo một cách rất đáng yêu tựa như một con thú nhỏ dễ thương nào đó trong ký ức của Shidou. Ít nhất thì cô ấy cũng không hề có vẻ giống như đang cố giả tạo.
  +
  +
Nhưng, sự hoàn thiện đó lại dấy lên sự hoài nghi khiến đầu của Shidou như muốn rối tung cả lên.
  +
  +
Và, có lẽ đã đoán được Shidou đang suy nghĩ điều gì, giọng Reine phát ra từ thiết bị đang đeo trên tai.
  +
  +
".................Bình tĩnh nào. Thậm chí bây giờ Natsumi có giả trang thành Tohka đi nữa, thì cô ta cũng sẽ khó mắc phải một lỗi bất kì nào nếu như cậu cứ cư xử như bình thường vậy đâu. Tốt hơn là nên khuấy động cô ấy lên một chút đi."
  +
  +
"Khuấy động cô ấy.........Ý cô là."
  +
  +
Sau khi Shidou khẽ đáp lại, cậu đắm mình vào trong suy nghĩ và—— một lần nữa cậu đưa ánh mắt nhìn về phía Tohka.
  +
  +
"Này Tohka. Cậu có nhớ lần cuối mà hai người chúng ta cùng ra ngoài với nhau như lúc này là lúc nào không?"
  +
  +
"Huh? Sao đột nhiên lại?"
  +
  +
Tohka nhìn lại trong băn khoăn. Shidou quẫy tay như muốn chối bỏ gì đó cô.
  +
  +
"Không, vì sao nào đó. Tớ nghĩ, hình như chúng ta chưa từng thực sự chỉ có hai người chúng ta ra ngoài cùng nhau thì phải?"
  +
  +
"Hả............Thật à? Tớ nhớ hình như chúng ta đã cùng đi mua sắm vào vài ngày trước mà......"
  +
  +
"Aah, đúng thật là vậy nhỉ?"
  +
  +
Sau khi nói vậy, tâm trí Shidou rối mù lên. Cái ngày mà Shidou gặp Natsumi, họ cũng đi mua sắm vào ngày hôm đó. Có vẻ cô ấy nhớ về nó rất chắc chắn.
  +
  +
Băn khoăn sự im lặng của Shidou sau khi nghe câu trả lời của cô, Tohka vội vã nói thêm.
  +
  +
"Thật vậy đó, tớ nghĩ nó ổn và không có vấn đề gì về số lần chúng ta ra ngoài cùng nhau cả. Dù gì tớ cũng rất hạnh phúc về ngày hôn nay rồi."
  +
  +
Sau khi nói vậy, cô nở một nụ cười ngây thơ và vương chút phiền muộn nào. Trước biểu hiện rất đỗi dễ thương ấy, mặt Shidou vô thức nóng lên theo phản xạ.
  +
  +
Nhưng, giờ lại không phải lúc để nghĩ về điều đó. Shidou nhếch môi của mình rồi tạo thành một nụ cười hơi lạnh nhạt. Và sau khi nuốt nước bọt, cậu tiếp tục nói.
  +
  +
"Thật sự rất tuyệt vời. Thiệt là giống Tohka như đúc, rất là—— NATSUMI ha."
  +
  +
".......................!"
  +
  +
Khi Shidou gọi cô ấy, Tohka hơi giật mình rồi dừng chân lại chỗ đó.
  +
  +
Cậu cũng thở hắt ra rồi cùng dừng bước quan sát phản ứng của Tohka.
  +
  +
Lúc này cậu vẫn chẳng có chút bằng chứng xác thực nào cả, chỉ trả lời một cách bâng quơ để nhử cô ấy. Thành thực mà nói, rất khó có khả năng Tohka hiện tại là do Natsumi giả trang mà thành, nên cậu nghĩ cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ một phản ứng nào.
  +
  +
Nhưng, phản ứng của Tohka lúc này, chẳng lẽ——
  +
  +
Khi Shidou đớ người ra vì căng thẳng, Tohka từ từ áp mặt cô ấy lại gần Shidou hơn và nhìn chằm chằm vào cậu. Cái nhìn bị lắp đầy bởi sự giận dữ ấy là thứ cậu nghĩ nó không giống như Tohka lúc bình thường chút nào.
  +
  +
Bàn tay của Shidou đang bắt đầu siết chặt lại.
  +
  +
"Đừng nói với tớ, cậu là...........?"
  +
  +
Nhưng,
  +
  +
"................. Shidou, cô gái mà cậu gọi là Natsumi là ai vậy? Hay do lúc nãy, cậu chỉ nhầm lẫn gì đó thôi phải không?"
  +
  +
"Eh?"
  +
  +
Tohka hỏi cậu với giọng có chút hờn giận, và bàn tay Shidou cũng bỗng được thả lỏng ra.
  +
  +
Thay vì phải bối rối vì danh tính đã bại lộ, thái độ của Tohka lúc này chỉ đơn thuần là cảm thấy mất hứng thôi.
  +
  +
".............Shin này. Giờ cậu đang hẹn hò đấy. Nếu bây giờ cậu mà mắc lỗi như gọi nhầm tên một ai khác hay một cô gái nào đó, thì tôi nghĩ việc tâm tình đối tượng rơi vào trạng thái không tốt cũng là lẽ dĩ nhiên thôi."
  +
  +
"Ah........... Đúng là thế thật."
  +
  +
Shidou lầm bầm khi mồ hôi đang chảy dài trên má, sau đó cậu dang rộng đôi tay ra để trấn an Tohka đang nhìn cậu một cách đầy nghi ngờ.
  +
  +
"Xin lỗi, rất xin lỗi. Hoora, nó á, cậu chưa nghe về『Natsu-mi』đúng không? Nó căn bản chỉ là một lời chào chúc thịnh vượng ở Dominica mà dạo gần đây đang phổ biến đấy mà............"
  +
  +
"Vậy à..............?"
  +
  +
Tất nhiên nó chỉ là những lời mà cậu thuận miệng mà thốt ra thôi. Trong lòng Shidou hiện tại cảm thấy có lỗi với những người dân Dominica mà muốn thành thật cúi đầu xin lỗi bằng cả trái tim mình.
  +
  +
"Fumu, nó có nghĩa là gì vậy?"
  +
  +
"Hả....... nó giống như là, tớ yêu cậu vậy đấy.........."
  +
  +
"Muu........."
  +
  +
Khi Shidou trả lời một vài thứ ngẫu nhiên, Tohka đỏ mặt.
  +
  +
"Ừm............. Mình hiểu rồi. Fufu................"
  +
  +
Sau khi nói vậy, vẻ mặt cô ấy thoải mái hơn hẳn. Shidou rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi xém rơi một tình huống khó khăn.
  +
  +
Nhưng lúc đó, Tohka lại để ý một vài điều khác nữa và giật giật vai.
  +
  +
"À, còn nữa, Cái『Thiệt là giống Tohka như đúc』nghĩa là gì vậy?"
  +
  +
"Hả? À, ờ, là............"
  +
  +
Không thể nghĩ ra được một lý do xác đáng nào, cậu đâm ra bối rối. Và cậu nhận thấy được là biểu hiện Tohka càng lúc càng thêm nghi ngờ hơn.
  +
  +
"................ Điều này tệ thật. Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu tâm trạng của Tohka xấu đi. Cậu cần nhanh chóng làm điều gì đó để vực tâm trạng cô ấy lại ngay đi?"
  +
  +
Shidou nheo mắt nhìn xung quanh và khẽ cất ra tiếng [Ah] hư thể phát hiện ra được gì đó.
  +
  +
"Nà-này, Tohka. Cậu chưa dùng bữa trưa đúng không? Mặc dù hơi sớm nhưng chúng ta cùng đi ăn một chút gì đó nhé?"
  +
  +
Sau khi nói vậy, cậu chỉ thẳng về phía nhà hàng bên kia đường. Có một tấm áp phích đặt ở đó ghi [Quý khách đã có thể thưởng thức bữa trưa vào lúc này!"] được đặt bên dưới tấm tên biển hiệu của cửa hàng.
  +
  +
"Nu? Dùng bữa trưa à. Ừm....... Tớ cũng không phiền đâu."
  +
  +
Tohka nói với một khuôn mặt nghiêm nghị. Bình thường thì đôi mắt cô ấy sẽ sáng lấp lánh lên và giọng nói cũng hào hứng hơn hẳn mới phải......... Có lẽ, nó cũng chẳng thể giúp ích được gì cả.
  +
  +
Shidou kéo Tohka vào bên trong nhà hàng dù cô ấy có vẻ không hài lòng lắm.
  +
  +
Mặc dù nó khá là đông đúc vào tầm giờ ăn trưa giờ này nhưng, họ đã may mắn khi nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi mà không cần phải chờ đợi gì cả. Đặt cái túi của mình vào cái giỏ bên dưới ghế, cậu lau tay mình với một chiếc khăn ướt nhìn rồi vào Tohka đang ngồi phía đối diện.
  +
  +
"Được rồi, Tohka. Có vẻ nơi này phục vụ theo dạng tiệc đứng (tiệc Buffet). Cậu đi lấy gì đó ăn trước đi."
  +
  +
"Muu..........."
  +
  +
Khi nghe được những gì Shidou nói, Tohka trong nháy mắt đã toát ra vẻ đầy phấn khởi.—— Tuy nhiên, cô lập tức lắc đầu như thể đã nhớ ra được điều gì đó.
  +
  +
"Tớ ổn mà. Shidou cứ đi lấy trước đi."
  +
  +
"Eh? Sao vậy?"
  +
  +
"Không có gì đâu. Cậu nên đi nhanh đi "
  +
  +
"Ờ......"
  +
  +
Bị thúc giục bởi sự cố chấp Tohka, Shidou đành bỏ cuộc mà đứng lên khỏi chỗ của mình.
  +
  +
"Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy, Tohka ấy?"
  +
  +
"...........Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu cậu cứ làm theo những gì mà cô ấy muốn."
  +
  +
Reine nói với cậu như thế. Shidou trả lời ngắn gọn [Thật vậy] trước khi bước đến góc nơi nhiều loại thức ăn đang được sắp xếp lên nhau rất đẹp mắt.
  +
  +
Sau đó cậu cầm một cái đĩa trên tay rồi gắp một vài món bất kì nào đó trước khi quay về chỗ ngồi của mình.
  +
  +
Tuy nhiên, có lẽ do sự căng thẳng vì phải tìm Natsumi, nên cậu không có cảm giác ngon miệng mấy. Những thứ mà Shidou mang theo khi quay lại là một chút sa lát và thịt gà nướng được thái lát.
  +
  +
"Được rồi, Tohka nên đi lấy phần của mình đi."
  +
  +
".............Ừm"
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, Tohka nhìn tỉ mỉ vào đĩa thức ăn mà Shidou mang trở lại trước khi đứng lên khỏi chỗ của cô ấy.
  +
  +
Cậu nghiêng đầu nhìn theo Tohka khi cô ấy đi. Cậu nghĩ cô ấy vẫn còn bận tâm suy nghĩ về điều vừa rồi nhưng............ cảm thấy có điều gì đó hơi khác lạ. Điều gì mà có thể khiến cho Tohka cảm thấy phiền não ngay trong cả khi ăn vậy.
  +
  +
Khi cậu đang nghĩ về điều đó, Tohka trở lại nhanh hơn cậu dự tính. Cô đặt phần ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
  +
  +
"Được rồi, ăn thôi"
  +
  +
"Ah, đúng rồi........... Đợi một chút"
  +
  +
Vào lúc này mắt cậu nheo lại khi thoáng nhìn qua Tohka khi cô vẫn đang chắp hai tay lại [Itadakimasu].
  +
  +
Lý do rất đơn giản. Lượng thức ăn mà Tohka lấy quá ít. Và thậm chí còn ít hơn cả Shidou trong khi cậu đã lấy ít đi vì cảm thấy không được ngon miệng.
  +
  +
"Tohka...............? Chỗ đó liệu có đủ cho cậu không?"
  +
  +
"Ừm............., thế là được rồi. Bụng tớ sẽ bị đầy nếu ăn nhiều quá mất."
  +
  +
"..........................!?"
  +
  +
Từ câu trả lời đó, Shidou chỉ mở trợn tròn con mắt vì quá kinh ngạc.
  +
  +
Không thể nào. Thức ăn trên đĩa của Tohka quá ít so với số tiền bỏ ra. Trừ khi cô ấy là một nữ sinh đang ăn kiêng, không thể lầm được, với cái lượng đó không cách làm cô ấy cảm thấy no bụng được cả. Vì Shidou biết rõ Tohka là một người có sức ăn rất mạnh, bấy nhiêu đây không thể nào đủ để cô ấy cầm cự được cho đến bữa tối cả.
  +
  +
Cậu khẽ gõ nhẹ vào cái tai nghe nhằm báo đây là một trường hợp khẩn cấp. Nhưng, lúc này bên trong đã nháo nhào cả lên trước khi Shidou kịp báo động cho họ rồi.
  +
  +
『Không đời nào............. Tohka mà chỉ ăn có ngần ấy thôi á................!?』
  +
  +
『Có lẽ nào cô ấy đang cảm thấy khó chịu ở đâu đó không!?』
  +
  +
『Không thể như thế được! Cái bụng quái vật ấy đang kêu gào vì đói kìa!?』
  +
  +
Âm thanh nháo nhào từ các thành viên đang không ngừng rung lên trong màng nhĩ từ tai phải của cậu thông qua cac thiết bị liên lạc. Trong sự hỗn loạn này, cậu thấy hình như cậu có nghe được một vài biệt danh rất tục nào đó nhưng Shidou quyết định chọn là chưa hề nghe thấy gì vào lúc nàyhết .
  +
  +
Đó là bởi vì, hành động không bình thường này của Tohka đã gợi lên cho cậu một khả năng duy nhất.
  +
  +
Nó có nghĩa là—— rất có thể Tohka này không phải là thật.
  +
  +
"Reine-san................!"
  +
  +
".............. Cứ bình tĩnh. Phải quan sát tình hình thêm một chút đã."
  +
  +
Reine bảo cậu vậy với một giọng nhẹ nhàng. Shidou đặt tay lên ngực mình để trấn tĩnh lại nhịp tim nó đang đập quá mạnh, và nhìn lại Tohka.
  +
  +
"Tohka............. Có chuyện gì thế? Cậu cảm thấy khó ở à?"
  +
  +
"Đâu có. Sao lại hỏi vậy?"
  +
  +
"Cậu còn hỏi vì sao à............ Tất nhiên là."
  +
  +
Khi Shidou lén nhìn vào đĩa thức ăn của Tohka, không biết Tohka có để ý đến ánh mắt của cậu hay không mà vội vàng vỗ tay vào nhau ♦Pan!♦
  +
  +
"Dù sao thì, Itadakimasu!"
  +
  +
"Aah............. Idadakimasu"
  +
  +
Như thể đã bị thu hút, Shidou chắp 2 tay lại vào nhau, và bắt đầu đặt tay lên thức ăn ở trên đĩa của mình. và rồi,
  +
  +
"Gochisousama.................."
  +
  +
"Eh!?"
  +
  +
Đôi mắt Shidou lập tức mở to ra hết cỡ khi bị chìm vào trong tiếng nói phát ra từ Tohka đang ngồi đối diện. Khi nhìn qua bên đó, cậu thấy thức ăn trên đĩa của Tohka đã biến mất từ lúc nào.
  +
  +
"Cậu đã ăn hết rồi à...............?"
  +
  +
"...........Ừm. Nó ngon lắm "
  +
  +
Tohka chắp tay cô lại khi nói vậy và làm động tác Gochisousama. Nhưng biểu hiện của cô ấy vẫn có chút gì đó chưa hài lòng.
  +
  +
"Tohka............... Mình nghĩ nó có vẻ không đủ với cậu đâu?"
  +
  +
"Không có chuyện đó đâu "
  +
  +
Tohka vội vàng lắc đầu.
  +
  +
Nhưng trong lúc đó, một tiếng [Kuuu--] như tiếng kêu của cún con đã phát ra từ bụng Tohka.
  +
  +
"...........Hả. Vừa nãy là."
  +
  +
"Nó đủ với tớ rồi mà "
  +
  +
♦Ọt ọt♦
  +
  +
"Tohka?"
  +
  +
"Tớ đã nói là tớ ổn mà!"
  +
  +
♦Ọt ọt♦
  +
  +
"Ừm...ừm............"
  +
  +
Âm thanh từ bụng Tohka phát ra to đếm mức gây ra sự chú ý khiến cô ấy phải cúi đầu nhìn xuống dưới. Shidou nheo mày lại trong sự nghi ngờ.
  +
  +
"Xem nào........ Cậu quả nhiên là đã ăn no đâu nè. Hom nay cậu làm sao vậy?"
  +
  +
Khi Shidou hỏi, Tohka phải mất một lúc mới cam chịu mà ngẩng gương mặt lên.
  +
  +
"................. Hôm qua mình có xem một chương trình thảo luận『Con trai cảm thấy thế nào với một cô gái ăn quá nhiều?』được chiếu trên TV..................."
  +
  +
"Hả.................?"
  +
  +
"Thế nên................. Tớ không muốn bị Shidou 『Ghét』 đâu, thế nên................"
  +
  +
Nhìn Tohka bối rối mà ôm lấy đôi vai của mình mà Shidou cuối cùng cũng có thở dài nhẹ nhõm được một chút.
  +
  +
"Tớ ấy nhé, lại thích những cô gái tràn đầy năng lượng sau khi đã ăn no cơ."
  +
  +
"Thật không!?"
  +
  +
"Aah. Hơn nữa, tớ cũng cảm thấy rất buồn khi mà thức ăn bị bỏ lại thừa mứa sau khi ăn lắm."
  +
  +
Khi Shidou nói thế, Tohka gật đầu một cái mạnh mẽ, rồi đột nhiên đứng lên đi khỏi chỗ ngồi của mình.
  +
  +
Và sau khi lượn một vòng qua khu vực mà thức ăn được sắp xếp, cô ấy đã quay trở lại với một đĩa lớn đầy những món lương cao mỹ vị. Những vị khách cũng như những nhân viên gần đó đều gửi ánh mắt kinh ngạc về phía họ.
  +
  +
"Itadakimasu!"
  +
  +
Nhưng, Tohka vẫn chẳng hề bận tâm đến họ và bắt đầu thưởng thức những món cực kỳ ngon mắt này.
  +
  +
  +
  +
  +
===Phần 2===
  +
  +
"Đó là Tohka bình thường phải không..?"
  +
  +
3h15' chiều. Trở về nhà, Shidou xác nhận lại thời gian đang hiển thị trên màn hình điện thoại và hồi tưởng lại những lời nói cũng như cử chỉ của Tohka, rồi sau đó lẩm bẩm một mình.
  +
  +
Sau bữa trưa, Shidou đi vòng quanh thành phố và cho đến lúc kết thúc chuyến đi mua sắm này, cậu đã nói chuyện với Tohka mọi lúc nhưng—— cậu vẫn chẳng hề cảm thấy có gì đáng nghi cả.
  +
  +
Đương nhiên, theo những gì mà Reine nói, cậu đã cố bằng nhiều cách để khuấy động Tohka và hỏi Tohka những thứ mà chỉ cô ấy mới biết. Nhưng Tohka, đều đáp lại tất cả các câu hỏi đó một cách rất bình tĩnh. Theo suy nghĩ thông thường thì, cô ấy dường như không phải là do Natsumi giả trang thành.
  +
  +
"Đúng như dự tính, có thể cô ta đã giả trang thành một ai khác rồi?"
  +
  +
Qua chiếc Incam, giọng Reine trả lời đã vang lên từ bên tai phải của cậu.
  +
  +
『.............. Vẫn chưa đến lúc để kết luận được điều gì cả. Dù sao thì, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tin rằng năng lực biến thân của Natsumi là không hoàn mỹ và tiếp tục kế hoạch hẹn hò thôi. Không có nhiều thời gian đâu. Bọn tôi sẽ đưa đối tượng thứ hai đến với cậu nhanh thôi』
  +
  +
"—— Vâng. Vậy thì ai là người tiếp theo? Và tôi nên đi đâu đây............."
  +
  +
『..............Hừm, cứ chờ ở đó đi Shin』
  +
  +
"Eh?"
  +
  +
『............... Thời điểm này rất tốt, vì nó trùng hợp với mong muốn của cô ấy. Thế nên chúng ta cần nhân cơ hội này mà hành sự thôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ sớm đến đây thôi————』
  +
  +
Và, khi Reine nói được giữa chừng , tiếng chuông cửa đã vang lên ♦Pin♦♦Pon♦.
  +
  +
"Hửm? Ai vậy——?"
  +
  +
Thậm chí khi Shidou nhìn trên màn hình liên lạc, cũng không thấy bóng dáng của ai hiện ở đó cả. Sau khi Shidou bối rối một chút trong khi bước đi ra khỏi hành lang, tiến đến lối vào và mở cánh cửa ra.
  +
  +
"Vâng, ai thế....."
  +
  +
『Baaaaaaaaaaaaaaaa!』
  +
  +
"Uwah!?"
  +
  +
Thời điểm mà cậu xoay cái núm cửa, có một 『 thứ gì đó』 đã phóng ra từ kẽ hở của cánh cửa mà tiến về phía cậu khiến Shidou theo phản xạ mà uốn cong người ngược lại .
  +
  +
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đã trượt khỏi tay cậu và bay đến chỗ 『 thứ gì đó』 khi nó vẫn thò mặt ra từ lối vào. Và sau đó 『 thứ gì đó』 đã tránh chiếc điện thoại với một động tác di chuyển cơ thể rất uyển chuyển, hai cái tay bé xíu của chắp nó lại như thể đang tức giận.
  +
  +
『Ờm.— Shidou-kun. Nguy hiểm quá đấy.』
  +
  +
Khi cậu nhìn lại một cách kĩ càng, cậu nhận ra, đó là chú rối mang hình hài của một con thỏ. Nó là bạn thân của Yoshino, Yoshinon.
  +
  +
Tuy nhiên ngoại hình của nó có khác đôi chút với Yoshinon mà cậu biết.
  +
  +
Đó là bởi vì có một vết khâu trên khuôn mặt của nó, và đồng thời có một cái bu lông to đùng được cắm trên đầu. Trông giống như một Cyborg vậy.
  +
  +
"Yoshinon.... Phải không?"
  +
  +
『Yes. Thần tượng của tất cả mọi người, Yoshinon tôi đây-?』
  +
  +
Sau khi trả lời một cách ngốc nghếch như vậy. Shidou thở dài. Mặc dù nó mặc một trang phục kì lạ như vậy, nó vẫn giống với Yoshinon.
  +
  +
Và, Shidou nhặt cái điện thoại mà cậu làm rơi ở dưới sàn nhà, lúc đó cánh cửa chậm rãi mở ra và một cô gái trẻ đang nhìn vào một cách rụ rè thông qua khe cửa.—— Đó là Yoshino. Từ lúc Shidou buông nắm cửa vì quá bất ngờ, chỉ có tay trái đeo Yoshinon là có thể cho vào bên trong thôi.
  +
  +
"Ồ, Yoshino. Xin lỗi. Anh hơi bất ngờ một chút thành ra cánh cửa................"
  +
  +
Cánh cửa dang rộng thêm một chút nữa—— và Shidou lại giật mình thêm một lần nữa.
  +
  +
Đứng trước cánh cửa, trang phục của Yoshino cũng như với Yoshinon, khác hẳn với những lúc bình thường.
  +
  +
Một chiếc mũ vành rộng có màu đen, đồng bộ với nó là một chiếc áo choàng cũng có màu đen nhưng trong suốt. Cô bé cũng cầm một chiếc chổi nhỏ bên tay phải của mình. Vâng, bộ trang phục của Phù thủy tương tự như bộ trang phục với những ngôi sao mà Natsumi đã mặc, người mà Shidou bây giờ vẫn đang tìm kiếm.
  +
  +
"Yoshino............đó là............."
  +
  +
Khi Shidou hỏi, Yoshinon chọc vào má của Yoshino để khích lệ cô.
  +
  +
『Nói đi nói đi, Yoshino』
  +
  +
"Ừm................!"
  +
  +
Sau đó Yoshino gật đầu, cô bé nhìn Shidou một cách đầy quyết tâm rồi đôi môi bắt đầu mấp máy.
  +
  +
"L-Lừa hay Lộc........"
  +
  +
"Eh?"
  +
  +
Shidou ngớ người một lúc trước câu nói của Yoshino, nhưng cậu ngay lập tức hiểu ý nghĩa của nó và vỗ hai tay của mình.
  +
  +
"À, anh hiểu rồi, thì ra đó là bộ trang phục lễ hội Halloween."
  +
  +
Nó thật sự đúng với lý do đó. Shidou gật đầu như thể cậu đã bị thuyết phục.
  +
  +
"Thế có nghĩa........... Yoshino là"
  +
  +
『Ufufu, Frakenstein chính là đây.』
  +
  +
♦Gah♦! Yoshinon giơ hai cánh tay bé xíu lên dọa cậu. Nhưng tuy nhiên ngay cả khi nó đã hóa trang thì với cặp mắt tròn dễ thương và đôi tay mềm mại đó, nó vẫn khá thiếu sự mạnh mẽ.
  +
  +
"............Reine-san, ý cô khi nói có người muốn gặp tôi chính là em ấy phải không."
  +
  +
『..........Ahh, sau khi nhìn thấy nó trên tivi, Yoshino nói rằng muốn thử nó một lần.』
  +
  +
"Thì ra là thế..........."
  +
  +
Shidou gãi gãi má sau lời đáp lại của Reine. Đúng ra, Lễ Halloween hay những thứ theo cùng nó phải diễn ra vào ngày 31 tháng 10 mới đúng nhưng mà, có thể cảm nhận trước bầu không khí của lúc đó thì cũng tốt thôi.
  +
  +
Mặc dù cậu rất ngạc nhiên bởi vì cái bóng dáng ấy khá giống với Natsumi nhưng mà, cô phù thủy bé bỏng dễ thương này nhìn rất hợp với dáng người nhỏ nhắn của Yoshino.
  +
  +
"Hừm, đáng yêu lắm đó, Yoshino"
  +
  +
"......................"
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, Yoshino há to miệng và cúi mặt xuống đất trong sự ngại ngùng.
  +
  +
Và sau đó, Yoshinon chọc chọc 2 tay nó ♦chon♦♦chon♦.
  +
  +
『Nè nè. Tôi rất vui khi thấy Yoshino được anh bạn khen nhưng hình như có gì đó bị bỏ quên rồi thì phải?』
  +
  +
"Quên......, à, kẹo. Chờ một lát nhé."
  +
  +
Bây giờ cậu mới nghĩ đến nó, cậu đã quên một vài thứ rất quan trọng. Cậu bước vào trong bếp và lục lọi quanh tủ vì kẹo thường được để ở đó.
  +
  +
Nhưng lúc này hoàn toàn không ổn vì tất cả các loại kẹo đều đã hết mất rồi. Có thể cậu sẽ tìm được vài cây kẹo mút Chupa Chups nếu cậu vào phòng của Kotori nhưng, nếu cậu dám rớ vào chúng, cậu biết sẽ vài điều khủng khiếp gì đó sẽ đến với cậu ngay sau đó nhanh thôi.
  +
  +
"A—......... Rất xin lỗi. Có vẻ lúc này anh chẳng thể tìm được một chút kẹo nào rồi."
  +
  +
Trở lại lối vào, sau khi cúi mặt thấp để bày tỏ sự hối lỗi, Yoshino hơi chùn vai vì thất vọng.
  +
  +
"Vậy à............"
  +
  +
"Anh rất xin lỗi. Lần sau anh chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ..............."
  +
  +
Trong lúc Shidou đang cố gắng xin lỗi cô bé, 『Franken Yoshinon』 đã đưa mặt nó đến gần hơn.
  +
  +
『Ou---tou? Nó là vấn đề lớn rồi đấy, onii-san ạ. Bọn tôi không thể cứ giả vờ vui vẻ được, thế nên—— Yoshino! Nhanh chóng ra tay đi nào!』
  +
  +
"....Ehhh.?"
  +
  +
『Mouu—— Không phải đã nói rồi sao, trick or treat < lừa hay lộc > đấy, anh bạn sẽ bị chơi khăm nếu không chịu giao nộp kẹo cho bọn tôi.』
  +
  +
"Ah............."
  +
  +
Yoshino dường như nhớ ra điều gì đó mà phát ra âm thanh đó rồi ngước lên nhìn vào Shidou với đôi mắt to tròn.
  +
  +
"O-oi...............?"
  +
  +
『Iyaaa—, không còn cách nào khác nếu không có kẹo đâu. Tôi tự hỏi có nên để Shidou-kun tận hưởng đầy đủ các loại mùi vị từ các trò chơi khăm của Yoshino không nhỉ.』
  +
  +
"C-Chơi khăm sao........ Hai người định làm gì vậy?"
  +
  +
Khi Shidou bước lùi lại một bước và hỏi, Yoshinon cười một cách đầy thâm ý.
  +
  +
『Ồ, đó là........ đấy anh bạn.』
  +
  +
Và sau đó nó nháy mắt với Yoshino nhằm ra tín hiệu gì đó. Hai má của Yoshino đỏ lên khi thấy nó làm vậy rồi cô bé quay sang hướng khác.
  +
  +
"Nói thật đi, các em đang dự định làm gì đấy?"
  +
  +
Shidou hét lên và cùng lúc đó một tiếng [Ah] ngắn gọn đã vang lên.
  +
  +
"Được rồi. Cả hai người có thể chờ trong phòng khách một lúc được không?"
  +
  +
".......................?"
  +
  +
『Ho-eh?』
  +
  +
Yoshino và Yoshinon băn khoăn nhìn nhau. Shidou chào lại cả hai người họ rồi quay lại bếp một lần nữa.
  +
  +
Sau đó, cậu lấy ra hỗn hợp làm bánh ra khỏi tủ, lấy trứng và sữa ở trong tủ lạnh rồi cùng đặt nó vào trong bát sau khi đã ước lượng đầy đủ.
  +
  +
『Gì vậy gì vậy, Shidou-kun? Anh bạn đang tính làm gì đó?』
  +
  +
"Sẽ biết nhanh thôi. Thế nên cứ ở đó chờ thêm một chút nữa nhé."
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, cả hai người họ đều mở to mắt ngạc nhiên và nghiêng nghiêng cái đầu đi.
  +
  +
Nhìn thấy bộ dạng đó của họ, cậu không khỏi mỉm cười và sau khi đã làm chảo chống dính nóng lên, cậu hòa bơ vào đó và đổ bột lên để làm thành chiếc bánh cực kỳ đẹp mắt.
  +
  +
Sau đó cậu để hai miếng bánh nóng hổi lên chiếc đĩa trắng, phết bơ lên, và cuối cùng hoàn thành nó với chút xi-rô.
  +
  +
"Được rồi, xong rồi đấy. Ăn ngay cho nóng nào."
  +
  +
Shidou nói vậy khi đặt cái đĩa lên bàn, nhìn vào chiếc bánh trông rất ngon mắt đó, Yoshino không khỏi ngạc nhiên và củng mở to đôi mắt và đôi môi nhỏ nhắn ra.
  +
  +
"Cái này............. Em từng thấy trên tivi trước đây rồi............!"
  +
  +
Yoshino cầm lấy cái nĩa trên tay và rn vai như thể cô bé đã nhớ ra gì đó.
  +
  +
"À....... Itadakiamasu"
  +
  +
"Ừm, em thưởng thức nó đi."
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, Yoshinon giúp Yoshinon cắt chiếc bánh nóng hổi trong khi chia nó ra thành nhiều miếng nhỏ vừa miệng, rồi cắm vào nó bằng cái nĩa và sau khi nhìn nó một lúc, cô bé đã cho nó vào miệng của mình.
  +
  +
"........................!"
  +
  +
Sau đó, đôi mắt Yoshino mở to ra và gõ bàn vài cái, rồi giơ ngón tay cái lên hướng về Shidou. Cậu đã từng thấy điều này một lần vào trước đây rồi, nó là hành động của Yoshino khi cô bé được thưởng thức một hương vị mà cô bé chưa từng biết. Nó có nghĩa là cô bé thực sự rất thích nó.
  +
  +
"Haha, nó có ngon không?'
  +
  +
Yoshino gật đầu trả lời câu hỏi của Shidou. Trước bộ dạng của cô bé lúc này, Shidou không khỏi nở một nụ cười vô tư.
  +
  +
『........ Shin-chan』
  +
  +
Giữa bầu không khí dễ chịu này, cậu có thể nghe thấy giọng của Reine từ bên trong tai phải của mình.
  +
  +
『............... Xin lỗi vì đã chen vào bầu không khí vui vẻ này nhưng, cậu nghĩ thế nào? Yoshino có biểu hiện gì kỳ lạ không?』
  +
  +
"Ah......... Không sao, hiện tại thì vẫn chưa thấy có điểm gì khác lạ cả.........."
  +
  +
Trong khi nói vậy, Shidou ho một tiếng.
  +
  +
"Mà nghĩ lại thì, trước đây cũng từng xảy ra một lần rồi thì phải. Ho-ra, hình như đó là lần đầu tiên Yoshino đến thăm nhà anh nhỉ. Và, anh đã làm món gì cho em vào cái lần ấy nhỉ?"
  +
  +
Shidou quyết đinh thăm dò một cách gián tiếp, Yoshino và Yoshinon nhìn nhau một lát trước khi nhìn lại phía Shidou.
  +
  +
"Vâng.... nếu em nhớ không nhầm, lần đó anh làm món Oyakodon thì phải."
  +
  +
Sau khi trả lời vậy, vẻ mặt Yoshino có một chút mê mẩn.
  +
  +
Mặc dù Shidou cười có hơi gượng với Yoshino, nhưng cậu lẩm bẩm [đúng vậy rồi] trong đầu mình.
  +
  +
『Eeh—, có chuyện đó sao Shidou-kun, sao Yoshinon lại không biết chút gì chuyện đó thế nhỉ?』
  +
  +
Với khuôn mặt đầy những mũi khâu, giọng Yoshinon có chút không hài lòng.
  +
  +
"Hửm? Yoshinon không nhớ sao?"
  +
  +
Sau khi được hỏi, Yoshinon làm một động tác như đang suy nghĩ ngợi trước khi đập hai tay ♦Pon♦ vào nhau.
  +
  +
『Lẽ nào, chuyện đó xảy ra khi Yoshinon ta đang ở trong nhà Origami-chan sao?』
  +
  +
"À............ phải rồi, hình như đúng là lúc đó Yoshino với Yoshinon không có ở cùng nhau."
  +
  +
『Đúng vậy........... Mà nói lại, nhân cơ hội lúc Yoshinon ta không có ở đó để kết thân với Yoshino bằng món Oyakondon hay gì đó sao, Shidou-kun thật đúng là biến thái quá nha! Yoshino cũng thật là, trong lúc Yoshinon không có đây cũng đã leo lên nấc thang của người lớn rồi sao.... Eh? Khoan đã, nếu Yoshino có một đứa trẻ. Vậy thì tác giả là ai đây?』
  +
  +
"Yo-Yoshinon...........!"
  +
  +
Khi nó đang nghiêng đầu nghi hoặc, thì miệng Yoshino đang bịt cái miệng của Yoshinon với khuôn mặt đang đỏ bừng. Yoshinon quẫy quẫy cái tay của mình.
  +
  +
『Hnnn—! Hnnn—!』
  +
  +
Mặc dù nó không có khí quản để hô hấp nhưng trông Yoshinon có vẻ rất khó chịu. Nhìn nó lúc này khá đáng thương, nên Shidou bèn gọi Yoshino.
  +
  +
"Này, Yoshinon đang đau đấy em biết không?"
  +
  +
"! Ah............Xin lỗi, Yoshinon................!"
  +
  +
『♦Khụ khụ♦♦khụ khụ♦...............Fuui...................... cứ nghĩ là mình sắp chết rồi chứ....................』
  +
  +
Và trong thời điểm đó, Yoshinon lại nghiêng đầu như đang băn khoăn gì đó.
  +
  +
"Hnn? Chuyện gì vậy Yoshinon?"
  +
  +
Khi Shidou hỏi lại, Yoshinon khoanh tay nó lại một cách khéo léo và............ ♦Mumumu♦ lầm bầm rồi ngẩng mặt nó lên
  +
  +
『Ưm—, tôi quên mất cái gì đó rồi thì phải. Có lẽ do bị thiếu dưỡng khí khi bị Yoshino bịp miệng chăng.—— Shidou-kun cũng nên cẩn thận một chút khi cãi nhau với Yoshino đấy.』
  +
  +
"Không, không thể nào.........."
  +
  +
Yoshino lại đỏ mặt lên trong nháy mắt, cô bé gấp rút ăn nốt phần bánh nóng còn lại như muốn che đậy sự xấu hổ của mình.
  +
  +
Và, sau khi thời gian trôi qua một lúc, Yoshinon đột nhiên giật giật cái tai của nó và nói thầm thì điều gì đó vào tai của Yoshino.
  +
  +
『....................Vậy............. Đó là lý do............ Và……』
  +
  +
"Hả............. Nhưng, nhưng mà................."
  +
  +
Như thể đã bị Yoshinon thuyết phục gì đó, Yoshino gửi ánh mắt của mình hướng đến chỗ Shidou, sau đó cô bé đâm cái nĩa vào miếng bánh, rồi với tay đến đưa nó đến trước mặt Shidou.
  +
  +
"Ừm, cái này............... L-Là cho anh này."
  +
  +
"Không, không cần phải vậy đâu, nó vốn là do anh..............."
  +
  +
"...................."
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, Yoshino xịu lông mày xuống như đang rất thất vọng.
  +
  +
Với một vẻ mặt như vậy, làm sao mà cậu có thể đành lòng từ chối được đây. Shidou giơ hai tay lên như thể đã đầu hàng rồ sau đó cắn một miếng bánh nóng hổi mà cô bé đang chìa ra cho cậu đồng thời..... chú ý cố gắng hết sức để miệng cậu không chạm vào cái nĩa.
  +
  +
Và, trong khi đang nhìn Shidou, Yoshinon làm một điệu cười gian xảo.
  +
  +
『Shidou-kun. Nếu Yoshinon nhớ đúng thì mọi người chỉ ăn bánh nóng trong giờ ăn vặt thôi, nhưng vẫn có người ăn nó vào bữa sáng đúng không?』
  +
  +
"Eh? À, ừm, cũng có thể."
  +
  +
『Đúng là vậy phải không—. Thế thì việc đem cái này thay cho "Kẹo" không phải có một chút gượng ép rồi sao?』
  +
  +
"O-oioi....................."
  +
  +
Nó đúng là một vấn đề sau khi cả bọn đã ăn xong hết rồi đấy. Shidou làm gãi gãi má của mình với một biểu hiện khó xử.
  +
  +
Và rồi, Yoshino đã rụt rè chỉ ngón tay về phía mặt Shidou.
  +
  +
"Sh—Shidou-san. Trên môi của anh, có chút đường ở.....................đó kìa."
  +
  +
"Eh? Thật sao?"
  +
  +
Có lẽ kích cỡ của nó quá to để đưa vào miệng cậu trong một miếng cắn. Shidou liếm môi của mình.
  +
  +
"Còn một chút, ở bên này cơ. À......... Em c-có thể không?"
  +
  +
Sau khi nói vậy, Yoshino đứng lên khỏi ghế của cô ấy, lấy một chiếc khăn giấy ướt đặt ở đầu bàn và bước lại gần Shidou.
  +
  +
"O-ou................."
  +
  +
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nếu phụ đi sự ân cần như đã được mong đợi từ lâu này của cô bé thì thật là… Thế nên cho dù mặt Shidou ngày càng nóng hơn, cậu vẫn phải ngăn bản thân mình không quay mặt sang hướng khác.
  +
  +
Nhưng, sau khi Yoshino đã với đôi tay đủ để chạm vào khuôn mặt Shidou—— Thì cô bé lại đưa khuôn mặt mình sát lại gần Shidou hơn rồi liếm vào cái chỗ mà môi Shidou không tài nào chạm đến được.
  +
  +
"Uwah!?"
  +
  +
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Shidou giật nảy mình và giật lùi ra phía sau.
  +
  +
"Yo-Yoooooooo——shino.............!?"
  +
  +
"Ah-ah-ah-ah-ah-ah-ah………. err……"
  +
  +
Vì một vài lý do nào đó, hành vi đầy kích động của Shidou vào lúc này hoàn toàn không có gì có thể so sánh được cả, Yoshino cũng vì thế mà đâ ra rối loạn mà vẫy đôi tay của mình một cách loạn xạ.
  +
  +
"Cái này, ừm............. Bởi vì cái bánh đó nó có thể được xem như bữa chính cho nên không thể cho là “Kẹo” được, vì vậy.............."
  +
  +
Yoshino cố gắng tiếp tục nói trong khi đôi mắt đang quay vòng vòng.
  +
  +
"Nó, là một trò chơi khăm..................!"
  +
  +
Rồi cứ như vậy mà rời đi, ♦pata♦♦pata♦ tiếng bước chân lần lượt vang lên một cách xa xăm khi cô bé chạy khỏi ngôi nhà đó.
  +
  +
Chỉ còn lạ một mình, Shidou vẫn bàng hoàng một lúc, rồi sau đó cậu cất tiếng nói với chiếc Incam trong tai.
  +
  +
"Reine-san..................... Ban nãy, có thật sự là Yoshino không............?"
  +
  +
『...........Cái đó, ai biết được.』
  +
  +
Với những gì được đáp lại, vẫn quá khó khăn để đưa ra một câu trả lời quyết định.
  +
  +
  +
  +
===Phần 3===
  +
  +
"Eeer........... Vậy, ai là người tiếp theo?"
  +
  +
Sau khi kết thúc cuộc điều tra Yoshino. Shidou hỏi qua cái Incam. Chỉ vài giây sau, Reine đã đáp lại.
  +
  +
『.....................Aah, người tiếp theo là Tonomachi Hiroto』
  +
  +
"Tonomachi sao"
  +
  +
Shidou trả lời lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cậu ta là bạn của Shidou và là người đàn ông duy nhất trong các nghi phạm. Thay vì gọi nó là hẹn hò, phải gọi là rủ cậu ta đi chơi thì hợp hơn.
  +
  +
『............ Giọng cậu nghe có vẻ khá là thoải mái nhỉ』
  +
  +
"Ahaha....... ừm, bởi vì Tonomachi là một thằng con trai. Thế nên cũng cũng tương đối nhẹ nhõm hơn."
  +
  +
『Hn...........thế thì tốt rồi. Vậy hãy hoàn thành nó một cách nhanh chóng nào.—— Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu ta với tên của cậu. Dự định là cậu sẽ gặp cậu ta trong vòng một tiếng nữa』
  +
  +
"Tôi hiểu rồi. Nơi mà tôi sẽ gặp cậu ấy?............. À, đó là............."
  +
  +
Shidou gãi gãi má cậu ấy khi nghe địa điểm gặp mặt của Reine.
  +
  +
Khoảng một giờ sau đó.
  +
  +
Shidou và Tonomachi ngồi song song nhau trên băng ghế dài ở phòng tắm hơi.
  +
  +
Vâng. Cái nơi mà quyết định là một điểm gặp mặt ngay trước nhà tắm công cộng gần đó.
  +
  +
"................................."
  +
  +
"..................................."
  +
  +
Đã được vài phút từ lúc này, họ thì ngồi cạnh nhau nhưng, hoàn toàn không có một cuộc nói chuyện nào.................. Mặc dù cậu ta là người bạn mà cậu đã từng chơi khá thân, nhưng cậu vẫn cảm thấy một bầu không khí có gì đó không được thoải mái cho lắm............. Một trong số đó là dây thần kinh của cậu có lẽ đã bị căng thẳng còn hơn so với khi đi hẹn hò với một cô gái nào đó.
  +
  +
"Này............ Tonomachi"
  +
  +
"..................Ừ! Gì thế, Itsuka..........."
  +
  +
Shidou buộc phải chủ động nói chuyện với cậu ta khi không thể chịu nổi sự im lặng này thêm nữa, Tonomachi hơi giật mình.
  +
  +
"Không......... Theo một cách nào đó.... thì thực sự xin lỗi cậu."
  +
  +
Shidou hạ thấp đầu cậu ấy xuống một chút, sau đó cậu quay qua một bên tránh Tonomachi.
  +
  +
"...................Reine-san. Tại sao cô lại chọn một nơi như thế này.....!?"
  +
  +
Cậu khẽ phàn nàn vào chiếc Incam bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Chiếc incam chất lượng cao của , truyền đến giọng nói ngái ngủ của Reine với một chất lượng tốt cho dù nó ở một nơi cực kì nóng và ẩm ướt hơi nước như thế này.
  +
  +
『..................... Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Tôi nghĩ nó sẽ tốt hơn khi giao tiếp mà không mặc gì cả.』
  +
  +
"Cái mớ lý luận quái đản đó ở đâu ra vậy.............. Với thời điểm lúc này cũng không tốt lắm. Tôi không rõ Natsumi đã nói gì đó với Tonomachi khi cô ấy giả trang thành tôi trong suốt lúc đó. Thế bây giờ cậu ấy rất giữ khoảng cách, có vẻ như cậu ấy đang đề phòng tôi vậy đấy............."
  +
  +
『................... Nếu mối quan hệ của hai cậu đang rất tồi tệ, thì cậu ta sẽ không chấp nhận lời mời của cậu đâu.』
  +
  +
"Không, thay vì nói là tồi tệ, tôi nghĩ có lẽ là cậu ấy đang nghi ngờ về những sở thích hay những hành động quái đản của tôi lúc đó thôi..."
  +
  +
Trong khi nói vậy, Shidou liếc nhìn qua hướng Tonomachi. Má cậu ta hơi đỏ một chút, chắc là do nhiệt độ của phòng tắm sông hơi cao đây. Có lẽ là vậy.
  +
  +
Và, khi Shidou đang suy nghĩ về điều đó, giọng Reine tiếp tục một cách nhẹ nhàng .
  +
  +
『................... Sao cũng được, nơi này là nơi thích hợp nhất để lựa chọn. Dù gì Natsumi cũng là một cô gái. Cho dù cô ta có thể biến đổi cơ thể của mình mà không có một chút vấn đề gì, thì tôi vẫn nghĩ việc buộc phải khỏa thân trước mặt một thằng đàn ông sẽ sớm phát sinh một vài mâu thuẫn nào đó thôi.』
  +
  +
"Ah....... Tôi hiểu rồi"
  +
  +
Chính xác thì điều mà Reine nói có thể đúng. Nếu Tonomachi này là Natsumi, cô ấy chắc chắn sẽ viện ra một vài loại lý do nào đó để từ chối lời mời đến với nơi này.
  +
  +
"Sau cùng thì, bây giờ Tonomachi đã ở đây, vậy cậu ấy không phải là Natsumi đúng không?"
  +
  +
『...... Khả năng đó tôi nghĩ khá cao đấy............. Ừm, miễn là Natsumi không phải loại người cảm thấy hứng thú với sở thích phơi những phần đáng xấu hổ của mình ra thôi.』
  +
  +
"..............................."
  +
  +
Shidou lặng lẽ gãi gãi má cậu. Vâng, nếu trường hợp đó là sự thật thì quả thật quá khó để đưa ra quyết định.
  +
  +
"..................Vậy, tôi nên làm gì đây? Hay vẫn như cũ, vẫn hỏi cậu ấy về một vài chuyện cũ mà Natsumi không có khả năng biết?"
  +
  +
『................... Aah, nó là phương pháp cơ bản nhất rồi. Hơn nữa, lúc này tôi muốn xem phản ứng của cậu ta hơn.—— Cậu có thể tiếp xúc cơ thể của cậu ta một chút không?』
  +
  +
"Hả...................?"
  +
  +
Shidou đơ người ra. Nhưng Reine vẫn tiếp tục nói mà không hề có một chút lúng túng nào.
  +
  +
『........... Như tôi đã bảo vào lúc nãy đấy, thậm chí cứ cho là Natsumi không thèm quan tâm đến việc mình đang khỏa thân không chút mảnh vải nào đi, nhưng nếu cô ta bất ngờ bị chạm vào người thì rất có thể sẽ phản ứng nào đó ngay thôi.』
  +
  +
"...................ha-hahah................"
  +
  +
Cổ họng cậu khô khốc vì nhiệt độ cao lẫn cảm giác căng thẳng, sau khi Shidou nuốt nước bọt, cậu quay lại nhìn Tonomachi.
  +
  +
Và, cùng lúc đó, Tonomachi mở miệng nói với cậu .
  +
  +
"Này-này Itsuka. Tại sao hôm nay cậu lại rủ tớ đi đến đây thế?"
  +
  +
"Hả? Không, đó là.................."
  +
  +
『.................Shin, ngay lúc này.』
  +
  +
Ngay khi Shidou đang trở nên ấp úng, chỉ thị của Reine đã truyền tới.
  +
  +
Mặc dù Shidou hơi hoang mang, nhưng cậu làm theo hướng dẫn dang đôi bàn tay cậu ra và và chạm nắm lấy vai Tonomachi, trực tiếp da chạm da.——— Ngay vào lúc đó,
  +
  +
"Hii!?"
  +
  +
Tonomachi giật nảy mình rồi nhảy ra khỏi chỗ đó như muốn chạy trốn. Nhìn kĩ hơn thì da gà đang nổi lên khắp toàn thân cậu ta rồi.
  +
  +
"Chuy--chuy--chuyện gì vậy Itsuka!?"
  +
  +
"À, không............ừm".
  +
  +
".................................."
  +
  +
".................................."
  +
  +
Một sự im lặng vụng về lại ùa về một lần nữa.
  +
  +
"..................Vậy, phản ứng của Tonomachi là như thế nào rồi?"
  +
  +
『................... Hn, cậu ấy đang hoảng loạn đáng kể đấy. Thời điểm bị tay của Shin chạm vào, mức độ căng thẳng của cậu ta đã nhảy cao chót vót.』
  +
  +
"Hả, thế có nghĩa là..............."
  +
  +
『..............Tôi cần thêm một chút thông tin nữa. Thế nên làm ơn hãy chạm vào cậu ta nhiều hơn nữa đi.』
  +
  +
"Ha-haa......"
  +
  +
Tuy rằng cậu hoàn toàn bị miễn cưỡng nhưng, điều này cũng chỉ nhằm xác định Natsumi thôi. Shidou đứng lên khỏi cái băng ghế dài, sau đó cậu lại một lần nữa ngồi bên cạnh Tonomachi. Vào lúc đó, vai Tonomachi đã một lần nữa khẽ run lên.
  +
  +
"Itsuka.............. chúng ta là bạn.............. phải không? Một tình bạn vững bền bình thường."
  +
  +
"Hn,aah............... Đúng là vậy"
  +
  +
"Đúng vậy nhỉ! Hahaha.......iyaa—— Thực sự rất xin lỗi. Tớ ngốc quá, tớ thật kì quặc khi nghi ngờ hành động của cậu.............."
  +
  +
".................Ừm"
  +
  +
Vào lúc đó, Shidou đã đặt hai tay lên đùi Tonomachi.
  +
  +
"Giyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"
  +
  +
Sau khi cậu làm vậy, Tonomachi hét lên một cách thảm thiết rồi bỏ chạy ra khỏi phòng tắm hơi.
  +
  +
  +
  +
===Phần 4===
  +
  +
"Haa.........."
  +
  +
Trong khi bước đi một mình trên đường phố, Shidou khẽ thở dài.
  +
  +
Thậm chí là cậu đã bước vào phòng tắm hơi, nhưng không có một chút mệt mỏi nào chịu rời bỏ cơ thể của cậu cả......Không, đúng hơn sự mệt mỏi của cậu còn tăng thêm sau khi vào đó.
  +
  +
Nhưng, cậu không có thời gian để than vãn nữa. Vẫn còn một người, vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành vào trong ngay ngày hôm nay nữa.
  +
  +
"Hừm, có một cuộc hẹn ở trên ngọn đồi trong công viên phải không?"
  +
  +
『..............Aah. Cậu hơi muộn một chút rồi đấy. Tốt hơn là cậu nên nhanh chân lên đi』
  +
  +
"Vâng.............!"
  +
  +
Tăng nhẹ tốc độ bước chân của mình và leo dần lên dốc, cậu vội vã chạy đến với điểm hẹn nơi công viên. Thành phố với ánh chiều tà se lạnh thật nhưng, nó khá là hoàn hảo với cơ thể đang nóng sau khi cậu vừa ra khỏi phòng tắm hơi.
  +
  +
Chẳng bao lâu sau tại nơi đã được chỉ định. Trước hàng ghế dài đang được rọi sáng bởi ánh đèn đường đã có một cô gái lặng lẽ đứng ở đó từ thuở nào rồi.
  +
  +
Đó là một cô gái đầy quyến rũ với chiếc áo dài tay đang mặc có thiết kế màu nhạt cùng chiếc váy có hình lá sen mang màu đen tuyền. Cô là một trong Yamai tỷ muội—— Yamai Yuzuru.
  +
  +
"Bực bội. Hẹn người ta ra ngoài nhưng bản thân lại đến muộn. Lá gan thật là không nhỏ mà."
  +
  +
Sau khi nói vậy, Yuzuru nhìn cậu với đôi mắt hờ hững. Sau khi Shidou vội vã chạy đến trước mặt Yuzuru, cậu ngay lập tức chắp hai tay vào nhau và cúi thấp đầu xuống tạ lỗi với cô ấy. Vâng, nói một cách chính xác hơn, đó do là Reine và các thành viên khác ở đã hẹn cô ấy thay cho Shidou nhưng Yuzuru đâu có cách nào biết được điều đó chứ.
  +
  +
"Xin lỗi cậu, Yuzuru. Lúc nãy có chút chuyện nên tớ bị kéo dài hơi lâu."
  +
  +
"Xí xóa. Được, không sao. Trái tim của Yuzuru rất rộng lượng vì vậy, tôi sẽ bỏ qua 5 phút trễ hẹn của cậu."
  +
  +
Sau khi nói vậy, Yuzuru thở dài và khoanh tay cô ấy lại.
  +
  +
Trong khi đứng nhìn một lúc, Shidou không khỏi cảm thấy trống vắng gì đó và gãi đầu của mình.
  +
  +
Cách cư xử của Yuzuru không có gì lạ cả. Chỉ là, bình thưởng Yamai tỷ muội luôn xuất hiện cùng nhau cho nên cậu đã quá quen với việc này rồi, thế nên lúc này chỉ có một người trong số họ khiến cậu cam thấy có chút không quen.
  +
  +
Mặc dù đúng theo dự kiến, mà cậu đã biết Yuzuru sẽ là đối tượng cuối cùng cho cuộc điều tra của ngày đầu tiên, nhưng cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy cô ấy lúc này. Sau khi Shidou phong ấn linh lực của họ, không nói quá nhưng tỷ muội họ đã luôn đi cặp kè với nhau, kể cả khi vào nhà vệ sinh thì họ vẫn như hình với bóng.
  +
  +
Có lẽ cô ấy đã đoán ra được ý nghĩ của Shidou qua ánh nhìn của cậu ấy, Yuzuru bất đắc dĩ mà nhún vai.
  +
  +
"Thở dài. Chỉ một mình Yuzuru là không đủ sao?"
  +
  +
"Không, không phải như vậy. Mình chỉ nghĩ là rất hiếm thấy thôi............"
  +
  +
"Từ chối. Cậu không cần phải cố ý tìm cớ. Yuzuru với Kagaya là nhất tâm chung thân thể. Thế nên, cảm giác của cậu chính là minh chứng cho việc Kaguya và Yuzuru luôn có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
  +
  +
Yuzuru nhếch môi cô lên thành một nụ cười. Đúng vậy, hôm nay cũng vậy, Yamai tỷ muội vẫn là cặp tỷ muội thân thiết nhất.
  +
  +
"Thắc mắc. Có chuyện gì mà phải hẹn riêng với Yuzuru lúc này vậy?"
  +
  +
"Ah, không, chỉ là, mình muốn một cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta với nhau thôi........... Không thể sao?"
  +
  +
Khi Shidou hỏi ngược lại, Yuzuru mở to mắt cô ngạc nhiên.
  +
  +
"Từ chối. Cũng, cũng không hẳn là không thể. Chỉ là, trường hợp này thì..........."
  +
  +
Yuzuru nheo mắt lại một chút và nắm lấy tay của Shidou, sau đó cô đưa cơ thể của mình tựa sát lại cậu ấy. Vòng một đầy sức sống của cô ấy đang tì chặt vào cánh tay của Shidou.
  +
  +
"Yuzuru?"
  +
  +
"Độc chiếm. Chỉ tối nay thôi, Shidou là của Yuzuru. Và cũng chỉ tối nay thôi, Yuzuru là của Shidou. Tôi nói không sai chứ?"
  +
  +
Sau khi nói vậy, hơi thở ngọt ngào của cô phảng phất vào cổ cậu. Trước một sự cám dỗ đến chết người mà những bình thường cậu không thể tưởng tượng ra đó là từ cô gái ngốc nghếch thường đi chung với Kaguya, mặt Shidou đã đỏ bừng lên.
  +
  +
"Đề nghị........ Shidou, chúng ta nên đi tản bộ một chút chứ?"
  +
  +
"Eh?"
  +
  +
Khi Shidou vẫn đang hơi nghiêng đầu, Yuzuru khẽ cười rồi kéo Shidou đi.
  +
  +
Với những bước đi thong thả, họ đã đến bờ rìa của công viên.
  +
  +
Từ đỉnh của ngọn đồi, thành phố Tenguu nơi Shidou và những người còn lại đang sống đều có thể được nhìn thấy qua một lần đảo mắt. Bên trong những con phố đã hoàn toàn tối mịt, cậu có thể những ngọn đèn đang được thắp sáng lấp lánh như những vì sao.
  +
  +
"Chiêm ngưỡng.—— Thực sự rất đẹp."
  +
  +
"Ah.... Đúng vậy."
  +
  +
Và, khi Shidou thành thực trả lời, Yuzuru nhìn chằm chằm vào gương mặt của Shidou với đôi mắt khép hờ.
  +
  +
"Chuyện gì vậy?"
  +
  +
"Chỉ báo. Khi một cô gái nói『 Thật sự rất đẹp 』thì chàng trai phải ngay lập tức đáp lại là 『 Cậu còn đẹp hơn nhiều 』"
  +
  +
"................. Thật vậy sao?"
  +
  +
"Khẳng định. Đúng thật là vậy."
  +
  +
Không biết cô ấy học được điều này ở đâu. Yuzuru đã nói nó với tràn đầy sự tự tin. Shidou gượng cười khi quyết định chỉnh lại câu nói của mình.
  +
  +
"Cậu còn đẹp hơn..... nó rất nhiều đấy."
  +
  +
"Mỉm cười..........fufu, thật vậy không?"
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, má Yuzuru chuyển thành màu đỏ và cô khẽ mỉm cười.
  +
  +
Bình thường mà nói thì rất hiếm khi cậu thấy được biểu hiện cực kỳ đáng yêu này của cô ấy, trái tim cậu cũng vì nó loạn nhịp theo phản xạ.
  +
  +
Làm sao để cậu có thể.... giữ bình tĩnh được đây.
  +
  +
Thậm chí khi một Tinh linh mà linh lực của họ đã bị phong ấn, trong vài trường hợp linh lực của họ vẫn có thể chảy ngược trở lại khi tâm trạng của họ rơi vào trạng thái không ổn định. Bởi vì lẽ đó, Shidou thường xuyên phải theo dõi Tohka và những cô gái khác để chăm sóc họ.
  +
  +
Nhưng, ở tỷ muội Yamai Kaguya và Yamai Yuzuru, họ luôn ổn định khi mà họ luôn bên nhau, họ là hai Tinh linh mà cậu không cần phải lo lắng nhiều như Tohka và các cô gái còn lại. Thực tế thì, họ vẫn phản đối việc Tohka được chuyển vào học cùng lớp với Shidou, trong khi cả hai tỷ muội Yamai đều bị chuyển vào lớp bên cạnh cùng nhau. Nhưng thật sự mà nói thì, bản thân Yamai tỷ muội đều đã xem Tohka, Yoshino và những người còn lại như những người 『Bạn』rồi.
  +
  +
Nhưng.——— không đúng, đó chính xác là lý do tại sao, khi nói chuyện với Yuzuru một mình như thế này cậu lại cảm thấy rất thư thái...... Trái tim Shidou đang xao động mà loạn nhịp.
  +
  +
"Gọi.———— Shidou."
  +
  +
Yuzuru nhẹ nhàng cất tiếng gọi.
  +
  +
"Hn........ chuyện gì à?"
  +
  +
Khi Shidou đáp lại, Yuzuru nuốt nước bọt trước khi nói nốt những từ còn lại.
  +
  +
"Thỉnh cầu. Xin hãy thành thực trả lời."
  +
  +
"Ahhh.......... Vậy, có chuyện gì nào?"
  +
  +
"Hỏi. Shidou—— giữa Kaguya và Yuzuru, cậu thích ai hơn?"
  +
  +
"Ehh..................?"
  +
  +
Cậu bất giác cứng đơ cả người, câu hỏi không như mong đợi này. Khiến trán Shidou bị bao phủ bởi mồ hôi.
  +
  +
"Sa-Sao cậu lại muốn hỏi việc này.........."
  +
  +
Tiếng nói của cậu có chút run run, như Yuzuru vẫn nhìn chằm chú vào Shidou và không có dầu hiệu gì là sẽ chuyển sang hướng khác. Đôi mắt ấy, không giống như cô ấy đang đùa hay cô chỉ làm cho cậu vui gì cả.
  +
  +
"Cái này thì, cho dù cậu có hỏi thì tớ cũng không có cách nào trả lời được cả. Cả hai cậu.... đều rất quan trọng với mình."
  +
  +
Khi Shidou nói vậy, Yuzuru nhún vai như thể chán nản.
  +
  +
"Khinh bỉ. Quá tệ. Cậu lại chọn câu trả lời yếu đuối và thảm hại đó sao."
  +
  +
"D-Dừng lại, bất thình lình mà hỏi một câu như vậy thì làm sao mà trả lời được chứ!"
  +
  +
"Xác nhận. Vậy, nếu Yuzuru cho cậu một khoảng thời gian, cậu cho trả lời thuyết phục chứ?"
  +
  +
"Uh.........."
  +
  +
Bị Yuzuru chất vấn như vậy khiến Shidou trở nên ngập ngừng. Yuzuru lại một lần nữa buông một tiếng thở dài đối với bộ dạng của Shidou lúc này.
  +
  +
Với Yuzuru vẫn ở trước mặt, Shidou gãi đầu cậu đồng thời trả lời lại.
  +
  +
"Vậy thì, ai là người mà cậu muốn mình chọn đây?"
  +
  +
"Suy nghĩ.............. Để xem nào.."
  +
  +
Yuzuru đặt một ngón tay lên cằm rồi trầm ngâm. Sau đó, cô ấy một lần nữa nhìn lại phía Shidou.
  +
  +
"Trả lời.—— Nếu Shidou chọn Kaguya, Yuzuru sẽ khen cậu là một chàng trai tốt. Nếu Shidou chọn Yuzuru, thì Yuzuru rất tức giận."
  +
  +
Sau khi nói vậy, cô nở một nụ cười tinh nghịch.
  +
  +
Giờ cậu mới nghĩ về nó. Kaguya và Yuzuru đều là những kiểu cô gái như vậy. Họ yêu thương lẫn nhau còn hơn cả chính bản thân mình. Cậu thở phào và khẽ nói ra [......Tạ ơn Trời vì mối quan hệ này]
  +
  +
"Nhưng mà. Nếu Shidou chọn Yuzuru........ thì tôi sẽ rất hạnh phúc."
  +
  +
"Eh——"
  +
  +
Shidou cảm thấy nhịp tim cậu đập liên hồi như thể cậu đã bị đánh bại bởi câu nói phát ra tiếp theo của Yuzuru.
  +
  +
Khi mà họ được gán lại với nhau như thế này. Đây chính là cơ hội để cậu tìm hiểu thêm về Yuzuru. Sau đó Shidou ra sức lắc đầu, như muốn che giấu gì đó rồi tiếp tục nói.
  +
  +
"Vậy, cuối cùng thì, nên chọn ai đây?"
  +
  +
"Thở dài. Như cậu đã nghe đấy. Yuzuru không ngại với câu trả lời chọn cả hai đâu. Nhưng thậm chí là như vậy, câu trả lời đó vẫn quá vụng về. Yuzuru rất thất vọng về Shidou. Đúng là một tên vô dụng mà."
  +
  +
"Uguh............."
  +
  +
Cho dù bị nói như vậy, cậu vẫn không có cách nào phản bác lại được cả. Chỉ có thể cắn môi lại thật chặt và thầm rên rỉ thôi.
  +
  +
Tuy nhiên, Yuzuru không hề để ý đến điều đó, và tiếp tục nói thêm.
  +
  +
"Thỉnh cầu.—— Nếu như. Chỉ là nếu thôi. Nếu Kaguya hỏi một điều tương tự với Shidou như những gì Yuzuru đã hỏi lúc này......... Lúc đó, Shidou chắc chắn phải trả lời 『Kaguya』 đấy."
  +
  +
"Hả, cái đó......................."
  +
  +
Shidou còn chưa dứt lời, Yuzuru đã nói tiếp.
  +
  +
"Dự đoán. Kaguya chắc chắn sẽ rất giận. Chắc chắn sẽ hỏi tại sao cậu không chọn Yuzuru! Nhưng......... chắc chắn từ sâu bên trong trái tim, Kaguya sẽ rất là hạnh phúc."
  +
  +
"Yuzuru....................."
  +
  +
"Thuyết phục. Kaguya bình thường vẫn như vậy mà, nhưng cô ấy thực sự rất yêu Shidou đấy. Yuzuru chắc chắn không lầm được đâu. Vì Yuzuru và Kaguya cơ bản chỉ là nhất tâm chung thân thể mà. Cái gì Yuzuru ghét, Kaguya cũng sẽ ghét. Tương tự,—— cái gì mà Yuzuru yêu, Kaguya chắc chắn cũng sẽ yêu."
  +
[[File:DAL_V8_157.jpg|thumb|left|300px]]"Hả, vậy có nghĩa là......................"
  +
  +
Lông mày Shidou co rúm lại, Yuzuru mở to đôi mắt hơn một chút. Rồi sau khi nhanh chóng đặt tay lên che miệng của mình lại, đồng thời cũng tách ra khỏi Shidou với một khoảng cách nhất định.
  +
  +
"Sơ suất. Đó là một thông tin không cần thiết thôi. Để phòng ngừa bản thân không nói nữa, Yuzuru sẽ chạy đi vào lúc này."
  +
  +
"Ah, này, Yuzuru!?"
  +
  +
Khi Shidou gọi tên cô ấy, Yuzuru quay lại và mỉm cười.
  +
  +
"Thỉnh cầu. Yuzuru không nói dối đâu. Kaguya thực sự rất là thích Shidou đấy. Vì vậy—— Kaguya xin nhờ vào cậu."
  +
  +
Sau khi Yuzuru nói vậy, cô ấy cúi thấp đầu rồi tan biến vào trong bóng đêm.
  +
  +
  +
  +
  +
===Phần 5===
  +
  +
".................Vậy, anh để cô ấy trở về một mình như vậy à? Haizzz............... Ít nhất cũng phải đưa cô ấy về nhà cho đúng cách chứ."
  +
  +
Trong khi vẫn ngả lưng trên ghê sô pha, Kotori thở dài như một cách đầy chán nản.
  +
  +
Shidou, Kotori và Reine đều đang ở trong nhà Itsuka. Shidou quỳ thế seiza trên sàn nhà, Kotori ngồi phía trước cậu còn Reine thì ngồi phía sau bọn họ, và cứ thế nhìn chằm chằm vào cả hai người họ.
  +
  +
Bị bỏ lại một mình trong công viên, Shidou không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở về nhà và khi đó, Kotori và Reine đã đứng chờ sẵn ở phòng khách để ngay lập tức bắt đầu màn quở trách hành động của cậu.
  +
  +
"Để một cô gái phải đi bộ một mình trong bóng tối, đó là điều mà em thực sự không bao giờ có thể chấp nhận được."
  +
  +
"Guh.......Xin lỗi mà."
  +
  +
Thực sự đúng như những gì cô bé nói. Trong suốt quãng thời gian Shidou vẫn đứng như chết lặng ở đó, Yuzuru đã lặng lẽ chạy xuống dốc với một tốc độ khủng khiếp. Đúng như mong đợi từ một Tinh linh của gió. Có muốn bắt kịp cô ấy cũng là một điều không thể.
  +
  +
".................Ồ, dưới tình huống đó thì chẳng còn cách nào khác đâu. Shin-chan đã làm rất tốt rồi."
  +
  +
Reine có thể biết được tình hình khi quan sát ở và từ một chiếc thuyền cứu hộ từ phía đó.
  +
  +
Kotori thở phào và đẩy thanh Chupa Chups thẳng đứng lên.
  +
  +
"Tôi biết chứ. Thậm chí tôi cũng hiểu nó là một kế hoạch rất khó khăn."
  +
  +
Cô gửi cậu nhin đến Shidou khi cô nói vậy.
  +
  +
"——Vậy, Shidou. Sau khi nói chuyện với bốn người vào ngày hôm nay, anh có nhận ra được có điều gì đó khác lạ không? Tohka, Yoshino, Tonomachi, Yuzuru. Trong số những người này—— ai là người anh nghĩ có khả năng là Natsumi nhất?"
  +
  +
"....................................."
  +
  +
Sau khi bị hỏi như vậy, Shidou hồi tưởng lại các sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm nay và đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
  +
  +
Thành thực mà nói, mặc dù đã trải qua một phần ba giai đoạn của việc điều tra kẻ tình nghi này. Cho dù cậu đã rất cố gắng nhưng cậu vẫn không thể quyết định ai là kẻ Natsumi đang giả trang thành lúc này.
  +
  +
".......................Anh vẫn chưa thể biết được. Dù sao thì, cũng cần phải kiểm tra qua tất cả mọi người một lần đã."
  +
  +
"Ừm................ Có lẽ vậy."
  +
  +
Dường như Kotori cũng đang đã dự đoán được câu trả lời đó. Cô bé khép hờ đôi mắt và thở dài.
  +
  +
"Em sẽ kiểm tra lại âm điệu giọng nói của họ, nếu có gì đó khác lạ thì sẽ báo lại cho anh sau."
  +
  +
"Aah................. Trông cậy vào em."
  +
  +
"Ừm dù sao thì. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho ngày mai đi. Em sẽ không tha thứ nếu anh vì thiếu ngủ mà gây náo loạn gì đó đâu đấy."
  +
  +
Kotori nói vậy khi bắt chéo một chân lên đùi. Còn Shidou thì gật đầu và đứng lên khỏi chỗ đó.
  +
  +
"Aah, cũng đúng, vậy anh đi nghỉ đây—— Reine-san, ngày mai bắt đầu vào mấy giờ vậy?"
  +
  +
"...............hn, người đầu tiên sẽ được sắp xếp lúc 10 giờ sáng. Rất xin lỗi nhưng, cậu buộc phải nghỉ học vào ngày mai đấy."
  +
  +
"Với tình hình như thế này thì đành vậy thôi. Thế, người đầu tiên sẽ là......................"
  +
  +
".....................Kotori."
  +
  +
".......................uh!"
  +
  +
Vẫn đang ngả lưng trên ghế sô pha, Kotori giật mình. Lúc đó, Reine đã nhận ra điều gì đó và vỗ tay cô vào nhau.
  +
  +
".................Aah, tôi hiểu rồi. Ra đó là lý do tại sao cô bảo cậu ấy rằng mai không được ngủ quên............."
  +
  +
"...............! Không phải như vậy! Tôi chỉ muốn..........."
  +
  +
Để ý đến ánh nhìn của Shidou, cô bé ném một chiếc gối nệm về phía cậu.
  +
  +
"Uwah, này, em làm gì vậy?"
  +
  +
"Im đi! Đi ngủ ngay!"
  +
  +
Sau khi hét lên, Kotori túm lấy một cái gối khác.
  +
  +
Cậu biết rằng mình không muốn nhận thêm một đòn đánh nữa. Thế nên cậu gấp rút trở về phòng của mình.
  +
  +
  +
  +
===Phần 6===
  +
  +
Một âm thanh được phát ra ♦click♦, kim dài và kim ngắn của đồng hồ cùng lúc chỉ vào con số 12.
  +
  +
Vào lúc 0 giờ đêm, ngày 22 tháng 10 đã kết thúc để ngày 23 bắt đầu.
  +
  +
Vâng. Nó có nghĩa là—— ngày đầu tiên của trò chơi này đã kết thúc.
  +
  +
"Fufu.............."
  +
  +
Từ bên trong bóng tối. Natumi vốn đã biến hình thành một ai đó, đangkhẽ cười.
  +
  +
Vào ngày đầu tiên, Shidou đã không thể xác định được ai là người Natsumi đã giả trang thành .
  +
  +
Tuy nhiên, điều đó cũng không thể giúp ích gì cả. Vì có đến trên 10 nghi phạm, và các quy tắc thì cũng rất mập mờ. Bởi vậy, việc cho rằng có thể kết thúc trò chơi ngay trong ngày đầu tiên hoàn toàn là bất khả thi.
  +
  +
Nhưng, bất luận là lý do như thế nào, thì ngày đầu tiên của cuộc chơi đã kết thúc rồi.
  +
  +
". Đến lúc của mi rồi đấy."
  +
  +
Khi Natsumi khẽ nói một giọng mà không ai có thể nghe thấy được, cô ngoắc tay.
  +
  +
Tất cả những gì Natsumi phải làm chỉ có vậy, sẽ hoàn thành nốt ý định sắp tới của Natsumi.
  +
  +
"Vậy thì......trước hết, chỉ một người thôi. Cậu ta có thể đoán được mình trước khi"
  +
  +
♦kusu♦♦kusu♦
  +
  +
Cô phù thủy đó khẽ cười trộm.
  +
  +
"——trước khi, tất cả mọi người đều biến mất không nhỉ?"
  +
  +
  +
  +
===Phần 7===
  +
  +
"Hn......................."
  +
  +
Buổi sáng, từ tiếng kêu ồn ào xộc vào trong màng nhĩ của cậu, Shidou duỗi căng người ra trước khi bắt đầu dụi mắt.
  +
  +
Cậu xòe rộng bàn tay ra và đặt lên gối trong khi ngáp to và ấn tắt cái đồng hồ báo thức. Nhưng—— tiếng ồn thậm chí vẫn chưa dừng hẳn sau khi cậu làm vậy. Thứ phá bĩnh giấc ngủ yên tĩnh của Shidou lúc này không phải là từ chiếc đồng hồ báo thức.
  +
  +
"Ah............?"
  +
  +
Anh chậm chạp bò dậy và ngáp dài hơn. Với ý thức đang dần được lấy lại, cậu nhận ra âm thanh đó, vâng, đó là tiếng.............. chuông cửa. Chuông cửa nhà Itsuka vẫn đang tiếp tục vang lên.
  +
  +
"Chuyện gì thế nhỉ, mới sáng sớm thế này đã...................."
  +
  +
Sau khi Shidou càu nhàu trong khi bật dậy khỏi giường mình, cậu lao xuống cầu thang và đi qua hành lang. Thậm chí trong suốt thời gian đó, tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên inh ỏi.
  +
  +
Nhưng, lúc Shidou đến được lối vào, một vị khách bí ẩn đã mất kiên nhẫn và tiếng động của cái núm cửa bắt đầu vang lên lạch cạch.
  +
  +
"Uoou...................!?"
  +
  +
Cũng may là đã sáng sớm, nó trở thành là một âm thanh kinh khủng nếu nó đến vào lúc nửa đêm. Shidou lo lắng mà cất tiếng hỏi.
  +
  +
"Ai thế..............?"
  +
  +
"! Shidou!"
  +
  +
Khi cậu nói, giọng một cô gái như đang bị kích động có thể nghe thấy ở ngoài cửa. Nó là một giọng cao mà cậu rất quen tai,—— giọng của Kaguya.
  +
  +
"Kaguya? Có chuyện gì v......"
  +
  +
Khi Shidou mở cửa, Kaguya nhảy thẳng vào người cậu với mồ hôi nhễ nhại trên trán.
  +
  +
"Uoou, bình tĩnh nào! Chuyện gì đã xảy ra à!"
  +
  +
"Shidou! Yuzuru có đến đây không!?"
  +
  +
Quên đi cái giọng điệu tự cao mọi khi của cô, Kaguya đang hét lên. Shidou hơi nghiêng đầu trong sự nghi ngờ.
  +
  +
"Yuzuru................? Không, cô ấy không đến............. Sao vậy?"
  +
  +
"Cô ấy không ở đây....................... Khi tôi tỉnh dậy buổi sáng, ta không tìm thấy cô ấy ở đâu cả!"
  +
  +
"Cậu nói gì cơ.................!?"
  +
  +
Từ tiếng hét to của Kaguya, Shidou nhíu mày lại và đáp lại.
  +
  +
—— Nó đã bắt đầu xuất hiện từ lúc này, Trò chơi của Natsumi cuối cùng đã thực sự bắt đầu.
  +
  +
  +
-------------------
  +
Bản Bựa-trans của Nhật Nguyên
 
Phần 1: Kế hoạch lên nòng – Cuộc hẹn với Tohka
 
Phần 1: Kế hoạch lên nòng – Cuộc hẹn với Tohka
   

Revision as of 08:57, 5 September 2014

Bản trans của Oscar Cuong và Hibiki3190

Chương 3: 0 giờ sáng – Xóa bỏ

Phần 1

Ngày hôm sau, vào lúc 10 giờ 57 phút ngày 22 tháng 10.

Shidou lướt nhìn vào thời gian đang được hiển thị trên chiếc điện thoại của mình trong khi vẫn đang đứng trước cửa chính nhà Itsuka.

Khí trời cuối thu rất dễ chịu nhưng nó sẽ khá là lạnh nếu chỉ mặc mỗi cái áo ngắn tay. Thi thoảng những cơn gió lạnh lẽo lại đung đưa những chiếc lá đỏ trên cây và lướt nhẹ qua má Shidou trước khi trở lại bầu trời.

"Shidou!"

Cùng lúc với thời điểm đồng hồ điểm 11 giờ, cậu có thể nghe thấy một giọng nói phấn khởi phát ra từ ngôi nhà bên cạnh nhà Itsuka. Khi cậu nhìn qua đó, cậu có thể thấy Tohka đang dong đưa tay chạy về phía cậu với bộ đồng phục mùa thu đang được khoác trên người cô ấy. Cậu vẫy tay mình như để đáp lại tiếng gọi của cô.

"Xin lỗi, đã để cậu phải đợi?"

"Không, rất đúng giờ. Thay vì thế, hãy để tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra đột ngột như thế này."

"Đừng lo! Quan trọng hơn, hôm nay chúng ta đi mua sắm ở đâu vậy!?"

Tohka nghiêng đầu cô về phía trước và đưa ra câu hỏi trong khi đôi mắt vẫn đang phát sáng lấp lánh.

Vâng. Tối hôm qua, Shidou bảo Tohka là cậu muốn cô đi theo cùng mua sắm với cậu ấy.

"Aah—— Để xem nào, bây giờ tớ đoán là mình nên đi đến nhà ga trước đã."

"Umu!"

Tohka gật đầu lại một cách hăng hái. Nó giống như là cô ấy rất hạnh phúc khi được ra ngoài cùng với Shidou. Những cảm xúc khác nhau như hạnh phúc, bối rối, vui vẻ hòa lẫn với nhau và Shidou gãi đầu mình trong khi nở một nụ cười gượng.

"....................Shin, đừng có quên mục tiêu của hôm nay đấy"

Giọng nói của Reine bất ngờ vang lêntrong tai phải của cậu, Shidou giật mình.

"..........Vâng "

Shidou nhẹ nhàng đáp lại và thoáng nhìn về gương mặt của Tohka khi cô vẫn đang đi bên cạnh cậu.

Nó là gương mặt của Tohka vẫn rất bình thường. Chẳng có gì lạ cả.

Nhưng—— có lẽ.

"........................"

Shidou nuốt nước bọt.

Hình ảnh của 『Shidou khác』xuất hiện ở trường cậu vào vài ngày trước thoảng hiện lên tâm trí cậu.

Đúng vậy. Tohka này, rất có thể là do Natsumi giả trang mà thành.

Shidou lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Tohka trong khi đang hồi tưởng lại chuyện mà cậu đã trao đổi với Kotori vào hôm qua.

"--------------[Ta đã ở ngay bên trong đây. Ngươi có thể đoán ra ta được không!?]..

Chỉ trước cái ngày mà Shidou đi mua sắm cùng với Tohka. Cậu và Kotori đã cùng nhau xem qua các bức ảnh được chứa trong bức thư đó một cách nghiêm túc rồi.

"Cái này có nghĩa là.........?"

".......... Nếu chúng ta hiểu nó theo nghĩa đen thì"

Người mà trả lời giọng nói của Shidou không phải là Kotori mà là Reine. Lúc này, cô ấy được gọi bởi Kotori thông qua .

Reine xếp 12 bức hình trên bàn.

"..............Natsumi sẽ ngụy trang thành một người nào đó trong 12 người này........... Khả năng của việc này là rất cao."

"..............uh"

Cậu há hốc miệng vì câu nói của Reine. Nhưng......... Shidou cũng đã đoán được việc này bằng một cách nào đó rồi.

Năng lực của Natsumi mà cậu đã thấy vài ngày trước. Năng lực của thiên sứ mà sao chép lại ngoại hình của Shidou với gần như chẳng có sự khác biệt nào. Nếu cô ta tiếp tục sử dụng nó, để sao chép rồi giả dạng một ai đó cũng chẳng khó khăn gì.

"Vậy, nghĩa là cô ta muốn tôi đoán ra ai là người cô ta giả dạng thành......... sao?"

"Trường hợp này có khả năng lắm....... Nhưng phần cuối [Trước khi tất cả mọi người đều biến mất] lại khiến em rất lưu ý đấy."

Kotori khoanh tay lại khi nói vậy khiến Shidou nuốt nước bọt trong vô thức.

"Điều này....... có nghĩa là thời gian có hạn phải không?"

"Rất có thể như vậy. Thành thực mà nói, thông tin quá ít để có thể đưa ra kết luận."

".........Dù sao thì, chúng ta cần phải tìm cho ra cô ta càng sớm càng tốt"

Reine nhìn vào những bức ảnh trong khi gật đầu một cách khó hiểu trước khi đặt tay lên miệng mình.

"Thậm chí cô có nói là phải tìm ra, thì chúng ta sẽ phải làm gì đây?"

"Để xem nào..........Trước hết chúng ta cần huy động mọi người ở quan sát hết một lượt những người trong các bức ảnh này. Đối thủ là một Tinh linh sở hữu đầy quyền năng. Mọi thứ sẽ nhanh thôi nếu chúng ta tìm thấy được bất cứ linh lực nào rò rỉ từ bên ngoài, dù chỉ là một chút."

"Tôi hiểu rồi......"

"........Tuy nhiên,"

Và, Reine tiếp tục nói để tiếp lời của Kotori.

"...........Tốt hơn vẫn không nên quá trông cậy vào việc quan sát này. Vì vậy, Shin, chúng ta cần cậu phải ra tay hành động đấy."

"Vâng.............. Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

Shidou nắm chặt bàn tay của mình khi khẽ gật đầu. Mặc dù nguyên do thì vẫn chưa rõ, nhưng suy nghĩ lại, tất cả những việc này về cơ bản là do Shidou đã làm tổn thương tâm trạng của Natsumi ngay trong lần đầu tiên gặp mặt. Ngoài ra, cậu còn vô tình lôi tất cả mọi người vào vụ này. Cậu không thể ở yên mà trông chờ cái gì đó được cả.

Nhưng.

".......... Đó là sự thật. Trong thời gian này, hãy chọn ra trình tự những người mà cậu muốn hẹn hò nào."

".............Huh?"

Từ giọng của Reine, Shidou thốt lên theo phản xạ.

"Hẹn....hò? Nó có nghĩa là gì vậy?"

Khi Shidou hỏi với cặp lông mày đang nheo lại, Kotori trả lời một cách thờ ơ.

"Nó có nghĩa là. Bắt đầu từ ngày mai, Shidou của chúng ta buộc phải hẹn hò với từng người một trong 12 người ở các bức ảnh. Và sau đó—— Anh sẽ kiểm tra xem đối tượng mà mình hẹn hò có biểu hiện gì khác lạ không."

".........! Anh hiểu rồi!"

Không vấn đề gì cho dù Natsumi có khả năng biến hình, và mặc cho cô có thể tái tạo cả những nhân tố bên ngoài như giọng nói và ngoại hình, nếu họ cùng nhau trò chuyện, cậu có thể nhận thấy điểm sai lệch khác thường.

"............Nhưng, tất cả mọi người được chụp trong bức ảnh.... Không phải chứ?"

Khi Shidou hỏi lại với mồ hôi lăn dài trên má, Reine đáp.

"................ Tất nhiên rồi, nhưng chúng ta không thể hoàn thành với tất cả mọi người trong cùng một ngày được. Mặc dù tình hình có chút gấp gáp—— nhưng giới hạn cho một ngày chỉ từ là 3 đến 4 người thôi."

"Không, nó không phải vấn đề............... Tohka hay những cô gái khác thì không bàn tới, nhưng Hazakura, Fujibakama, Tama-chan sensei và thậm chí cả Tonodachi, tôi sẽ phải mời tất cả những người này đi hẹn hò sao?"

Từ câu hỏi của Shidou, Kotori nhún vai như thể cô bé đã hoàn toàn bó tay với cậu.

"Haa.... Giờ phút mà còn lo lắng về những vấn đề này sao. Thay vào đó, Shidou, anh nên suy nghĩ lại đi, điều Natsumi muốn là gì?"

Kotori nói với một giọng điệu quở trách, Shidou nao núng

".........Phả-phải rồi nhỉ."

Sau khi Shidou nói vậy, Reine khẽ gật đầu.

"............ Đương nhiên là bọn tôi sẽ hỗ trợ cậu hết khá năng có thể. Mặc dù nó hơi khó khăn khi phải ở một phạm vi ngoài tầm quan sát của Natsumi.... "

"Được rồi................. Vậy thì anh sẽ trông cậy vào sự giúp đỡ của em, Kotori"

Song Kotori lại cau mày một cách khó hiểu.

Khi Shidou thấy Kotori phản ứng mà cách lắc đầu, Reine lên tiếng.

".............. À, rất xin lỗi, nhưng lần này Kotori sẽ không thể tham gia vào việc hỗ trợ được rồi."

"Hả? Sao lại như vậy?"

"Còn phải hỏi sao.......... Em cũng nằm trong 12 đối tượng đó mà."

Kotori thở dài khi nói vậy. Shidou trợn mắt mình lên.

"......... Đó cũng là một khả năng. Vì vậy lần này, tôi sẽ phục vụ trong vai trò của một người hỗ trợ. Xin lỗi nhưng Kotori, cho đến khi chúng ta có thể xác định ai là Natsumi, thì cô sẽ không được phép lên "

"Tất nhiên. Đó là việc cần phải làm. Hiện không có cách nào khác cả."

Kotori nhún vai trả lời một cách vô tư. Có lẽ cô bé đã lường trước đến việc này kể từ thời điểm phát hiện ra bức ảnh của mình được gửi từ trong phong bì của Natsumi.

Nó chắc chắn có một ý nghĩa nào đó. Tuy không có gì khác lạ từ cuộc nói chuyện với Kotori cho đến tận bây giờ theo linh cảm của cậu, nhưng miễn là có 0,1 % cơ hội là Natsumi giả trang thành, thì cô bé sẽ không được phép vào trong , thậm chí có là nhân vật trung tâm của đi nữa. Những điều như thái độ thù địch với Tinh linh làm cho cậu cảm thấy có gì đó chông chênh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi. Nghĩ như vậy, Nên việc để cho Reine giữ vai trò là người hỗ trợ hoàn toàn hợp lý vì cô ấy không phải là nghi phạm.

"Nhưng.......... Tôi băn khoăn tại sao Reine-san lại không được bao gồm trong đó nhỉ. Thậm chí cả Tama-chan-sensei và Yamabuki và nhóm của cô ấy cũng được bao gồm vào mà."

".................Hn, nó hoàn toàn chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng—— có lẽ do tôi không có ở bên cạnh cậu khi mà Natsumi chọn đối tượng cho mình. Vì gần đây, tôi đã tách riêng mình ra để điều tra và phân tích Natsumi trong .

"Aah.......... Tôi hiểu rồi "

"............... Mà cũng có thể, là do tôi không đủ điều kiện lọt nổi vào tầm mắt của Natsumi để cô ta giả trang thành chăng."

Reine nói vậy khi nhún vai giễu cợt. Nó là một trò đùa để vơi bớt sự căng thẳng bởi những rắc rối hiện tại. Shidou cười gượng một cách bất lực Haizz.

Kotori ho một tiếng để đưa cuộc nói chuyện trở lại bình thường.

"Dù sao thì. Để giành phần thắng chung cuộc, chúng ta vẫn phải làm khiến Natsumi rung động rồi phong ấn kinh lực của cô ta lại. Vì vậy làm ơn hãy chú ý kĩ và cẩn thận một chút."

Kotori đột nhiên nhăn mặt lại khi nói đến giữa câu

"—— Và nếu chúng ta tiếp tục làm tổn thương đến tâm trạng của Natsumi lần nữa thì đừng nói đến việc phong ấn Natsumi mà ngay cả chúng ta có thể gặp phải nguy hiểm bởi con tin mà cô ta bắt giữ đấy."

"......................!?"

Từ lời nói của Kotori, Shidou cảm thấy tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt.

"Chờ chút đã. Tại sao lại là con tin "

"............ Thử nghĩ về nó mà xem. Natsumi yêu cầu anh phải thử tìm cho ra cô ta trong số những người đó—— Nếu có hai người có khuôn mặt giống nhau, thì lựa chon sẽ trở thành 50/50 lần nữa mất."

"......................! Vậy là............."

Khuôn mặt Shidou bị lấp đầy bởi cảm giác sợ hãi.

Chắc chắn rằng cô bé đã đúng. Thậm chí cái lần mà Natsumi cải trang thành Shidou ngay khi cô ta đang đứng bên cạnh Shidou thật rồi bị Tohka và Origami cùng nhau chỉ ra ai mới là Shidou thật.

Nếu Natsumi trải nghiệm cái cảm giác đau thương này một lần, chắc chắn cô ấy sẽ không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa.

Vậy cô ấy sẽ làm gì. Câu trả lời rất là đơn giản.

"............. Cô ấy sẽ giam giữ người mà cô giả trang thành ở một nơi khác."

"Chắc chắn là vậy rồi."

Khi Shidou nói trong sự âu sầu, khuôn mặt Kotori cũng ủ rũ khi cô bé gật đầu.

"Không được trì hoãn nữa, chúng ta phải điều tra 12 người trong vòng 3 ngày và tìm cho ra bằng Natsumi bằng mọi giá."

"Aah............anh chắc chắn sẽ tìm ra cô ấy."

Shidou lại nắm chặt lòng bàn tay mình lại và gật đầu một cách dứt khoát.

Và, bây giờ chính là thời điểm ấy.

Shidou đang bước đi bên cạnh Tohka để kiểm tra cách cư xử của cô ấy.

"Hả? Chuyện gì vậy Shidou? "

"Kh-không có gì cả.........."

Shidou đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Tohka và bất thình lình ngăn chặn ánh nhìn của cậu ấy. Trong khi cậu gãi má, bước chân của cậu đã nhanh hơn một chút. Bắt đầu từ khuôn mặt, thân thể cho đến giọng nói hay những động tác uyển chuyển của cô ấy. Tất cả những gì về Tohka vẫn hoàn hảo một cách rất đáng yêu tựa như một con thú nhỏ dễ thương nào đó trong ký ức của Shidou. Ít nhất thì cô ấy cũng không hề có vẻ giống như đang cố giả tạo.

Nhưng, sự hoàn thiện đó lại dấy lên sự hoài nghi khiến đầu của Shidou như muốn rối tung cả lên.

Và, có lẽ đã đoán được Shidou đang suy nghĩ điều gì, giọng Reine phát ra từ thiết bị đang đeo trên tai.

".................Bình tĩnh nào. Thậm chí bây giờ Natsumi có giả trang thành Tohka đi nữa, thì cô ta cũng sẽ khó mắc phải một lỗi bất kì nào nếu như cậu cứ cư xử như bình thường vậy đâu. Tốt hơn là nên khuấy động cô ấy lên một chút đi."

"Khuấy động cô ấy.........Ý cô là."

Sau khi Shidou khẽ đáp lại, cậu đắm mình vào trong suy nghĩ và—— một lần nữa cậu đưa ánh mắt nhìn về phía Tohka.

"Này Tohka. Cậu có nhớ lần cuối mà hai người chúng ta cùng ra ngoài với nhau như lúc này là lúc nào không?"

"Huh? Sao đột nhiên lại?"

Tohka nhìn lại trong băn khoăn. Shidou quẫy tay như muốn chối bỏ gì đó cô.

"Không, vì sao nào đó. Tớ nghĩ, hình như chúng ta chưa từng thực sự chỉ có hai người chúng ta ra ngoài cùng nhau thì phải?"

"Hả............Thật à? Tớ nhớ hình như chúng ta đã cùng đi mua sắm vào vài ngày trước mà......"

"Aah, đúng thật là vậy nhỉ?"

Sau khi nói vậy, tâm trí Shidou rối mù lên. Cái ngày mà Shidou gặp Natsumi, họ cũng đi mua sắm vào ngày hôm đó. Có vẻ cô ấy nhớ về nó rất chắc chắn.

Băn khoăn sự im lặng của Shidou sau khi nghe câu trả lời của cô, Tohka vội vã nói thêm.

"Thật vậy đó, tớ nghĩ nó ổn và không có vấn đề gì về số lần chúng ta ra ngoài cùng nhau cả. Dù gì tớ cũng rất hạnh phúc về ngày hôn nay rồi."

Sau khi nói vậy, cô nở một nụ cười ngây thơ và vương chút phiền muộn nào. Trước biểu hiện rất đỗi dễ thương ấy, mặt Shidou vô thức nóng lên theo phản xạ.

Nhưng, giờ lại không phải lúc để nghĩ về điều đó. Shidou nhếch môi của mình rồi tạo thành một nụ cười hơi lạnh nhạt. Và sau khi nuốt nước bọt, cậu tiếp tục nói.

"Thật sự rất tuyệt vời. Thiệt là giống Tohka như đúc, rất là—— NATSUMI ha."

".......................!"

Khi Shidou gọi cô ấy, Tohka hơi giật mình rồi dừng chân lại chỗ đó.

Cậu cũng thở hắt ra rồi cùng dừng bước quan sát phản ứng của Tohka.

Lúc này cậu vẫn chẳng có chút bằng chứng xác thực nào cả, chỉ trả lời một cách bâng quơ để nhử cô ấy. Thành thực mà nói, rất khó có khả năng Tohka hiện tại là do Natsumi giả trang mà thành, nên cậu nghĩ cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ một phản ứng nào.

Nhưng, phản ứng của Tohka lúc này, chẳng lẽ——

Khi Shidou đớ người ra vì căng thẳng, Tohka từ từ áp mặt cô ấy lại gần Shidou hơn và nhìn chằm chằm vào cậu. Cái nhìn bị lắp đầy bởi sự giận dữ ấy là thứ cậu nghĩ nó không giống như Tohka lúc bình thường chút nào.

Bàn tay của Shidou đang bắt đầu siết chặt lại.

"Đừng nói với tớ, cậu là...........?"

Nhưng,

"................. Shidou, cô gái mà cậu gọi là Natsumi là ai vậy? Hay do lúc nãy, cậu chỉ nhầm lẫn gì đó thôi phải không?"

"Eh?"

Tohka hỏi cậu với giọng có chút hờn giận, và bàn tay Shidou cũng bỗng được thả lỏng ra.

Thay vì phải bối rối vì danh tính đã bại lộ, thái độ của Tohka lúc này chỉ đơn thuần là cảm thấy mất hứng thôi.

".............Shin này. Giờ cậu đang hẹn hò đấy. Nếu bây giờ cậu mà mắc lỗi như gọi nhầm tên một ai khác hay một cô gái nào đó, thì tôi nghĩ việc tâm tình đối tượng rơi vào trạng thái không tốt cũng là lẽ dĩ nhiên thôi."

"Ah........... Đúng là thế thật."

Shidou lầm bầm khi mồ hôi đang chảy dài trên má, sau đó cậu dang rộng đôi tay ra để trấn an Tohka đang nhìn cậu một cách đầy nghi ngờ.

"Xin lỗi, rất xin lỗi. Hoora, nó á, cậu chưa nghe về『Natsu-mi』đúng không? Nó căn bản chỉ là một lời chào chúc thịnh vượng ở Dominica mà dạo gần đây đang phổ biến đấy mà............"

"Vậy à..............?"

Tất nhiên nó chỉ là những lời mà cậu thuận miệng mà thốt ra thôi. Trong lòng Shidou hiện tại cảm thấy có lỗi với những người dân Dominica mà muốn thành thật cúi đầu xin lỗi bằng cả trái tim mình.

"Fumu, nó có nghĩa là gì vậy?"

"Hả....... nó giống như là, tớ yêu cậu vậy đấy.........."

"Muu........."

Khi Shidou trả lời một vài thứ ngẫu nhiên, Tohka đỏ mặt.

"Ừm............. Mình hiểu rồi. Fufu................"

Sau khi nói vậy, vẻ mặt cô ấy thoải mái hơn hẳn. Shidou rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi xém rơi một tình huống khó khăn.

Nhưng lúc đó, Tohka lại để ý một vài điều khác nữa và giật giật vai.

"À, còn nữa, Cái『Thiệt là giống Tohka như đúc』nghĩa là gì vậy?"

"Hả? À, ờ, là............"

Không thể nghĩ ra được một lý do xác đáng nào, cậu đâm ra bối rối. Và cậu nhận thấy được là biểu hiện Tohka càng lúc càng thêm nghi ngờ hơn.

"................ Điều này tệ thật. Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu tâm trạng của Tohka xấu đi. Cậu cần nhanh chóng làm điều gì đó để vực tâm trạng cô ấy lại ngay đi?"

Shidou nheo mắt nhìn xung quanh và khẽ cất ra tiếng [Ah] hư thể phát hiện ra được gì đó.

"Nà-này, Tohka. Cậu chưa dùng bữa trưa đúng không? Mặc dù hơi sớm nhưng chúng ta cùng đi ăn một chút gì đó nhé?"

Sau khi nói vậy, cậu chỉ thẳng về phía nhà hàng bên kia đường. Có một tấm áp phích đặt ở đó ghi [Quý khách đã có thể thưởng thức bữa trưa vào lúc này!"] được đặt bên dưới tấm tên biển hiệu của cửa hàng.

"Nu? Dùng bữa trưa à. Ừm....... Tớ cũng không phiền đâu."

Tohka nói với một khuôn mặt nghiêm nghị. Bình thường thì đôi mắt cô ấy sẽ sáng lấp lánh lên và giọng nói cũng hào hứng hơn hẳn mới phải......... Có lẽ, nó cũng chẳng thể giúp ích được gì cả.

Shidou kéo Tohka vào bên trong nhà hàng dù cô ấy có vẻ không hài lòng lắm.

Mặc dù nó khá là đông đúc vào tầm giờ ăn trưa giờ này nhưng, họ đã may mắn khi nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi mà không cần phải chờ đợi gì cả. Đặt cái túi của mình vào cái giỏ bên dưới ghế, cậu lau tay mình với một chiếc khăn ướt nhìn rồi vào Tohka đang ngồi phía đối diện.

"Được rồi, Tohka. Có vẻ nơi này phục vụ theo dạng tiệc đứng (tiệc Buffet). Cậu đi lấy gì đó ăn trước đi."

"Muu..........."

Khi nghe được những gì Shidou nói, Tohka trong nháy mắt đã toát ra vẻ đầy phấn khởi.—— Tuy nhiên, cô lập tức lắc đầu như thể đã nhớ ra được điều gì đó.

"Tớ ổn mà. Shidou cứ đi lấy trước đi."

"Eh? Sao vậy?"

"Không có gì đâu. Cậu nên đi nhanh đi "

"Ờ......"

Bị thúc giục bởi sự cố chấp Tohka, Shidou đành bỏ cuộc mà đứng lên khỏi chỗ của mình.

"Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy, Tohka ấy?"

"...........Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu cậu cứ làm theo những gì mà cô ấy muốn."

Reine nói với cậu như thế. Shidou trả lời ngắn gọn [Thật vậy] trước khi bước đến góc nơi nhiều loại thức ăn đang được sắp xếp lên nhau rất đẹp mắt.

Sau đó cậu cầm một cái đĩa trên tay rồi gắp một vài món bất kì nào đó trước khi quay về chỗ ngồi của mình.

Tuy nhiên, có lẽ do sự căng thẳng vì phải tìm Natsumi, nên cậu không có cảm giác ngon miệng mấy. Những thứ mà Shidou mang theo khi quay lại là một chút sa lát và thịt gà nướng được thái lát.

"Được rồi, Tohka nên đi lấy phần của mình đi."

".............Ừm"

Khi Shidou nói vậy, Tohka nhìn tỉ mỉ vào đĩa thức ăn mà Shidou mang trở lại trước khi đứng lên khỏi chỗ của cô ấy.

Cậu nghiêng đầu nhìn theo Tohka khi cô ấy đi. Cậu nghĩ cô ấy vẫn còn bận tâm suy nghĩ về điều vừa rồi nhưng............ cảm thấy có điều gì đó hơi khác lạ. Điều gì mà có thể khiến cho Tohka cảm thấy phiền não ngay trong cả khi ăn vậy.

Khi cậu đang nghĩ về điều đó, Tohka trở lại nhanh hơn cậu dự tính. Cô đặt phần ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế.

"Được rồi, ăn thôi"

"Ah, đúng rồi........... Đợi một chút"

Vào lúc này mắt cậu nheo lại khi thoáng nhìn qua Tohka khi cô vẫn đang chắp hai tay lại [Itadakimasu].

Lý do rất đơn giản. Lượng thức ăn mà Tohka lấy quá ít. Và thậm chí còn ít hơn cả Shidou trong khi cậu đã lấy ít đi vì cảm thấy không được ngon miệng.

"Tohka...............? Chỗ đó liệu có đủ cho cậu không?"

"Ừm............., thế là được rồi. Bụng tớ sẽ bị đầy nếu ăn nhiều quá mất."

"..........................!?"

Từ câu trả lời đó, Shidou chỉ mở trợn tròn con mắt vì quá kinh ngạc.

Không thể nào. Thức ăn trên đĩa của Tohka quá ít so với số tiền bỏ ra. Trừ khi cô ấy là một nữ sinh đang ăn kiêng, không thể lầm được, với cái lượng đó không cách làm cô ấy cảm thấy no bụng được cả. Vì Shidou biết rõ Tohka là một người có sức ăn rất mạnh, bấy nhiêu đây không thể nào đủ để cô ấy cầm cự được cho đến bữa tối cả.

Cậu khẽ gõ nhẹ vào cái tai nghe nhằm báo đây là một trường hợp khẩn cấp. Nhưng, lúc này bên trong đã nháo nhào cả lên trước khi Shidou kịp báo động cho họ rồi.

『Không đời nào............. Tohka mà chỉ ăn có ngần ấy thôi á................!?』

『Có lẽ nào cô ấy đang cảm thấy khó chịu ở đâu đó không!?』

『Không thể như thế được! Cái bụng quái vật ấy đang kêu gào vì đói kìa!?』

Âm thanh nháo nhào từ các thành viên đang không ngừng rung lên trong màng nhĩ từ tai phải của cậu thông qua cac thiết bị liên lạc. Trong sự hỗn loạn này, cậu thấy hình như cậu có nghe được một vài biệt danh rất tục nào đó nhưng Shidou quyết định chọn là chưa hề nghe thấy gì vào lúc nàyhết .

Đó là bởi vì, hành động không bình thường này của Tohka đã gợi lên cho cậu một khả năng duy nhất.

Nó có nghĩa là—— rất có thể Tohka này không phải là thật.

"Reine-san................!"

".............. Cứ bình tĩnh. Phải quan sát tình hình thêm một chút đã."

Reine bảo cậu vậy với một giọng nhẹ nhàng. Shidou đặt tay lên ngực mình để trấn tĩnh lại nhịp tim nó đang đập quá mạnh, và nhìn lại Tohka.

"Tohka............. Có chuyện gì thế? Cậu cảm thấy khó ở à?"

"Đâu có. Sao lại hỏi vậy?"

"Cậu còn hỏi vì sao à............ Tất nhiên là."

Khi Shidou lén nhìn vào đĩa thức ăn của Tohka, không biết Tohka có để ý đến ánh mắt của cậu hay không mà vội vàng vỗ tay vào nhau ♦Pan!♦

"Dù sao thì, Itadakimasu!"

"Aah............. Idadakimasu"

Như thể đã bị thu hút, Shidou chắp 2 tay lại vào nhau, và bắt đầu đặt tay lên thức ăn ở trên đĩa của mình. và rồi,

"Gochisousama.................."

"Eh!?"

Đôi mắt Shidou lập tức mở to ra hết cỡ khi bị chìm vào trong tiếng nói phát ra từ Tohka đang ngồi đối diện. Khi nhìn qua bên đó, cậu thấy thức ăn trên đĩa của Tohka đã biến mất từ lúc nào.

"Cậu đã ăn hết rồi à...............?"

"...........Ừm. Nó ngon lắm "

Tohka chắp tay cô lại khi nói vậy và làm động tác Gochisousama. Nhưng biểu hiện của cô ấy vẫn có chút gì đó chưa hài lòng.

"Tohka............... Mình nghĩ nó có vẻ không đủ với cậu đâu?"

"Không có chuyện đó đâu "

Tohka vội vàng lắc đầu.

Nhưng trong lúc đó, một tiếng [Kuuu--] như tiếng kêu của cún con đã phát ra từ bụng Tohka.

"...........Hả. Vừa nãy là."

"Nó đủ với tớ rồi mà "

♦Ọt ọt♦

"Tohka?"

"Tớ đã nói là tớ ổn mà!"

♦Ọt ọt♦

"Ừm...ừm............"

Âm thanh từ bụng Tohka phát ra to đếm mức gây ra sự chú ý khiến cô ấy phải cúi đầu nhìn xuống dưới. Shidou nheo mày lại trong sự nghi ngờ.

"Xem nào........ Cậu quả nhiên là đã ăn no đâu nè. Hom nay cậu làm sao vậy?"

Khi Shidou hỏi, Tohka phải mất một lúc mới cam chịu mà ngẩng gương mặt lên.

"................. Hôm qua mình có xem một chương trình thảo luận『Con trai cảm thấy thế nào với một cô gái ăn quá nhiều?』được chiếu trên TV..................."

"Hả.................?"

"Thế nên................. Tớ không muốn bị Shidou 『Ghét』 đâu, thế nên................"

Nhìn Tohka bối rối mà ôm lấy đôi vai của mình mà Shidou cuối cùng cũng có thở dài nhẹ nhõm được một chút.

"Tớ ấy nhé, lại thích những cô gái tràn đầy năng lượng sau khi đã ăn no cơ."

"Thật không!?"

"Aah. Hơn nữa, tớ cũng cảm thấy rất buồn khi mà thức ăn bị bỏ lại thừa mứa sau khi ăn lắm."

Khi Shidou nói thế, Tohka gật đầu một cái mạnh mẽ, rồi đột nhiên đứng lên đi khỏi chỗ ngồi của mình.

Và sau khi lượn một vòng qua khu vực mà thức ăn được sắp xếp, cô ấy đã quay trở lại với một đĩa lớn đầy những món lương cao mỹ vị. Những vị khách cũng như những nhân viên gần đó đều gửi ánh mắt kinh ngạc về phía họ.

"Itadakimasu!"

Nhưng, Tohka vẫn chẳng hề bận tâm đến họ và bắt đầu thưởng thức những món cực kỳ ngon mắt này.



Phần 2

"Đó là Tohka bình thường phải không..?"

3h15' chiều. Trở về nhà, Shidou xác nhận lại thời gian đang hiển thị trên màn hình điện thoại và hồi tưởng lại những lời nói cũng như cử chỉ của Tohka, rồi sau đó lẩm bẩm một mình.

Sau bữa trưa, Shidou đi vòng quanh thành phố và cho đến lúc kết thúc chuyến đi mua sắm này, cậu đã nói chuyện với Tohka mọi lúc nhưng—— cậu vẫn chẳng hề cảm thấy có gì đáng nghi cả.

Đương nhiên, theo những gì mà Reine nói, cậu đã cố bằng nhiều cách để khuấy động Tohka và hỏi Tohka những thứ mà chỉ cô ấy mới biết. Nhưng Tohka, đều đáp lại tất cả các câu hỏi đó một cách rất bình tĩnh. Theo suy nghĩ thông thường thì, cô ấy dường như không phải là do Natsumi giả trang thành.

"Đúng như dự tính, có thể cô ta đã giả trang thành một ai khác rồi?"

Qua chiếc Incam, giọng Reine trả lời đã vang lên từ bên tai phải của cậu.

『.............. Vẫn chưa đến lúc để kết luận được điều gì cả. Dù sao thì, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tin rằng năng lực biến thân của Natsumi là không hoàn mỹ và tiếp tục kế hoạch hẹn hò thôi. Không có nhiều thời gian đâu. Bọn tôi sẽ đưa đối tượng thứ hai đến với cậu nhanh thôi』

"—— Vâng. Vậy thì ai là người tiếp theo? Và tôi nên đi đâu đây............."

『..............Hừm, cứ chờ ở đó đi Shin』

"Eh?"

『............... Thời điểm này rất tốt, vì nó trùng hợp với mong muốn của cô ấy. Thế nên chúng ta cần nhân cơ hội này mà hành sự thôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ sớm đến đây thôi————』

Và, khi Reine nói được giữa chừng , tiếng chuông cửa đã vang lên ♦Pin♦♦Pon♦.

"Hửm? Ai vậy——?"

Thậm chí khi Shidou nhìn trên màn hình liên lạc, cũng không thấy bóng dáng của ai hiện ở đó cả. Sau khi Shidou bối rối một chút trong khi bước đi ra khỏi hành lang, tiến đến lối vào và mở cánh cửa ra.

"Vâng, ai thế....."

『Baaaaaaaaaaaaaaaa!』

"Uwah!?"

Thời điểm mà cậu xoay cái núm cửa, có một 『 thứ gì đó』 đã phóng ra từ kẽ hở của cánh cửa mà tiến về phía cậu khiến Shidou theo phản xạ mà uốn cong người ngược lại .

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đã trượt khỏi tay cậu và bay đến chỗ 『 thứ gì đó』 khi nó vẫn thò mặt ra từ lối vào. Và sau đó 『 thứ gì đó』 đã tránh chiếc điện thoại với một động tác di chuyển cơ thể rất uyển chuyển, hai cái tay bé xíu của chắp nó lại như thể đang tức giận.

『Ờm.— Shidou-kun. Nguy hiểm quá đấy.』

Khi cậu nhìn lại một cách kĩ càng, cậu nhận ra, đó là chú rối mang hình hài của một con thỏ. Nó là bạn thân của Yoshino, Yoshinon.

Tuy nhiên ngoại hình của nó có khác đôi chút với Yoshinon mà cậu biết.

Đó là bởi vì có một vết khâu trên khuôn mặt của nó, và đồng thời có một cái bu lông to đùng được cắm trên đầu. Trông giống như một Cyborg vậy.

"Yoshinon.... Phải không?"

『Yes. Thần tượng của tất cả mọi người, Yoshinon tôi đây-?』

Sau khi trả lời một cách ngốc nghếch như vậy. Shidou thở dài. Mặc dù nó mặc một trang phục kì lạ như vậy, nó vẫn giống với Yoshinon.

Và, Shidou nhặt cái điện thoại mà cậu làm rơi ở dưới sàn nhà, lúc đó cánh cửa chậm rãi mở ra và một cô gái trẻ đang nhìn vào một cách rụ rè thông qua khe cửa.—— Đó là Yoshino. Từ lúc Shidou buông nắm cửa vì quá bất ngờ, chỉ có tay trái đeo Yoshinon là có thể cho vào bên trong thôi.

"Ồ, Yoshino. Xin lỗi. Anh hơi bất ngờ một chút thành ra cánh cửa................"

Cánh cửa dang rộng thêm một chút nữa—— và Shidou lại giật mình thêm một lần nữa.

Đứng trước cánh cửa, trang phục của Yoshino cũng như với Yoshinon, khác hẳn với những lúc bình thường.

Một chiếc mũ vành rộng có màu đen, đồng bộ với nó là một chiếc áo choàng cũng có màu đen nhưng trong suốt. Cô bé cũng cầm một chiếc chổi nhỏ bên tay phải của mình. Vâng, bộ trang phục của Phù thủy tương tự như bộ trang phục với những ngôi sao mà Natsumi đã mặc, người mà Shidou bây giờ vẫn đang tìm kiếm.

"Yoshino............đó là............."

Khi Shidou hỏi, Yoshinon chọc vào má của Yoshino để khích lệ cô.

『Nói đi nói đi, Yoshino』

"Ừm................!"

Sau đó Yoshino gật đầu, cô bé nhìn Shidou một cách đầy quyết tâm rồi đôi môi bắt đầu mấp máy.

"L-Lừa hay Lộc........"

"Eh?"

Shidou ngớ người một lúc trước câu nói của Yoshino, nhưng cậu ngay lập tức hiểu ý nghĩa của nó và vỗ hai tay của mình.

"À, anh hiểu rồi, thì ra đó là bộ trang phục lễ hội Halloween."

Nó thật sự đúng với lý do đó. Shidou gật đầu như thể cậu đã bị thuyết phục.

"Thế có nghĩa........... Yoshino là"

『Ufufu, Frakenstein chính là đây.』

♦Gah♦! Yoshinon giơ hai cánh tay bé xíu lên dọa cậu. Nhưng tuy nhiên ngay cả khi nó đã hóa trang thì với cặp mắt tròn dễ thương và đôi tay mềm mại đó, nó vẫn khá thiếu sự mạnh mẽ.

"............Reine-san, ý cô khi nói có người muốn gặp tôi chính là em ấy phải không."

『..........Ahh, sau khi nhìn thấy nó trên tivi, Yoshino nói rằng muốn thử nó một lần.』

"Thì ra là thế..........."

Shidou gãi gãi má sau lời đáp lại của Reine. Đúng ra, Lễ Halloween hay những thứ theo cùng nó phải diễn ra vào ngày 31 tháng 10 mới đúng nhưng mà, có thể cảm nhận trước bầu không khí của lúc đó thì cũng tốt thôi.

Mặc dù cậu rất ngạc nhiên bởi vì cái bóng dáng ấy khá giống với Natsumi nhưng mà, cô phù thủy bé bỏng dễ thương này nhìn rất hợp với dáng người nhỏ nhắn của Yoshino.

"Hừm, đáng yêu lắm đó, Yoshino"

"......................"

Khi Shidou nói vậy, Yoshino há to miệng và cúi mặt xuống đất trong sự ngại ngùng.

Và sau đó, Yoshinon chọc chọc 2 tay nó ♦chon♦♦chon♦.

『Nè nè. Tôi rất vui khi thấy Yoshino được anh bạn khen nhưng hình như có gì đó bị bỏ quên rồi thì phải?』

"Quên......, à, kẹo. Chờ một lát nhé."

Bây giờ cậu mới nghĩ đến nó, cậu đã quên một vài thứ rất quan trọng. Cậu bước vào trong bếp và lục lọi quanh tủ vì kẹo thường được để ở đó.

Nhưng lúc này hoàn toàn không ổn vì tất cả các loại kẹo đều đã hết mất rồi. Có thể cậu sẽ tìm được vài cây kẹo mút Chupa Chups nếu cậu vào phòng của Kotori nhưng, nếu cậu dám rớ vào chúng, cậu biết sẽ vài điều khủng khiếp gì đó sẽ đến với cậu ngay sau đó nhanh thôi.

"A—......... Rất xin lỗi. Có vẻ lúc này anh chẳng thể tìm được một chút kẹo nào rồi."

Trở lại lối vào, sau khi cúi mặt thấp để bày tỏ sự hối lỗi, Yoshino hơi chùn vai vì thất vọng.

"Vậy à............"

"Anh rất xin lỗi. Lần sau anh chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ..............."

Trong lúc Shidou đang cố gắng xin lỗi cô bé, 『Franken Yoshinon』 đã đưa mặt nó đến gần hơn.

『Ou---tou? Nó là vấn đề lớn rồi đấy, onii-san ạ. Bọn tôi không thể cứ giả vờ vui vẻ được, thế nên—— Yoshino! Nhanh chóng ra tay đi nào!』

"....Ehhh.?"

『Mouu—— Không phải đã nói rồi sao, trick or treat < lừa hay lộc > đấy, anh bạn sẽ bị chơi khăm nếu không chịu giao nộp kẹo cho bọn tôi.』

"Ah............."

Yoshino dường như nhớ ra điều gì đó mà phát ra âm thanh đó rồi ngước lên nhìn vào Shidou với đôi mắt to tròn.

"O-oi...............?"

『Iyaaa—, không còn cách nào khác nếu không có kẹo đâu. Tôi tự hỏi có nên để Shidou-kun tận hưởng đầy đủ các loại mùi vị từ các trò chơi khăm của Yoshino không nhỉ.』

"C-Chơi khăm sao........ Hai người định làm gì vậy?"

Khi Shidou bước lùi lại một bước và hỏi, Yoshinon cười một cách đầy thâm ý.

『Ồ, đó là........ đấy anh bạn.』

Và sau đó nó nháy mắt với Yoshino nhằm ra tín hiệu gì đó. Hai má của Yoshino đỏ lên khi thấy nó làm vậy rồi cô bé quay sang hướng khác.

"Nói thật đi, các em đang dự định làm gì đấy?"

Shidou hét lên và cùng lúc đó một tiếng [Ah] ngắn gọn đã vang lên.

"Được rồi. Cả hai người có thể chờ trong phòng khách một lúc được không?"

".......................?"

『Ho-eh?』

Yoshino và Yoshinon băn khoăn nhìn nhau. Shidou chào lại cả hai người họ rồi quay lại bếp một lần nữa.

Sau đó, cậu lấy ra hỗn hợp làm bánh ra khỏi tủ, lấy trứng và sữa ở trong tủ lạnh rồi cùng đặt nó vào trong bát sau khi đã ước lượng đầy đủ.

『Gì vậy gì vậy, Shidou-kun? Anh bạn đang tính làm gì đó?』

"Sẽ biết nhanh thôi. Thế nên cứ ở đó chờ thêm một chút nữa nhé."

Khi Shidou nói vậy, cả hai người họ đều mở to mắt ngạc nhiên và nghiêng nghiêng cái đầu đi.

Nhìn thấy bộ dạng đó của họ, cậu không khỏi mỉm cười và sau khi đã làm chảo chống dính nóng lên, cậu hòa bơ vào đó và đổ bột lên để làm thành chiếc bánh cực kỳ đẹp mắt.

Sau đó cậu để hai miếng bánh nóng hổi lên chiếc đĩa trắng, phết bơ lên, và cuối cùng hoàn thành nó với chút xi-rô.

"Được rồi, xong rồi đấy. Ăn ngay cho nóng nào."

Shidou nói vậy khi đặt cái đĩa lên bàn, nhìn vào chiếc bánh trông rất ngon mắt đó, Yoshino không khỏi ngạc nhiên và củng mở to đôi mắt và đôi môi nhỏ nhắn ra.

"Cái này............. Em từng thấy trên tivi trước đây rồi............!"

Yoshino cầm lấy cái nĩa trên tay và rn vai như thể cô bé đã nhớ ra gì đó.

"À....... Itadakiamasu"

"Ừm, em thưởng thức nó đi."

Khi Shidou nói vậy, Yoshinon giúp Yoshinon cắt chiếc bánh nóng hổi trong khi chia nó ra thành nhiều miếng nhỏ vừa miệng, rồi cắm vào nó bằng cái nĩa và sau khi nhìn nó một lúc, cô bé đã cho nó vào miệng của mình.

"........................!"

Sau đó, đôi mắt Yoshino mở to ra và gõ bàn vài cái, rồi giơ ngón tay cái lên hướng về Shidou. Cậu đã từng thấy điều này một lần vào trước đây rồi, nó là hành động của Yoshino khi cô bé được thưởng thức một hương vị mà cô bé chưa từng biết. Nó có nghĩa là cô bé thực sự rất thích nó.

"Haha, nó có ngon không?'

Yoshino gật đầu trả lời câu hỏi của Shidou. Trước bộ dạng của cô bé lúc này, Shidou không khỏi nở một nụ cười vô tư.

『........ Shin-chan』

Giữa bầu không khí dễ chịu này, cậu có thể nghe thấy giọng của Reine từ bên trong tai phải của mình.

『............... Xin lỗi vì đã chen vào bầu không khí vui vẻ này nhưng, cậu nghĩ thế nào? Yoshino có biểu hiện gì kỳ lạ không?』

"Ah......... Không sao, hiện tại thì vẫn chưa thấy có điểm gì khác lạ cả.........."

Trong khi nói vậy, Shidou ho một tiếng.

"Mà nghĩ lại thì, trước đây cũng từng xảy ra một lần rồi thì phải. Ho-ra, hình như đó là lần đầu tiên Yoshino đến thăm nhà anh nhỉ. Và, anh đã làm món gì cho em vào cái lần ấy nhỉ?"

Shidou quyết đinh thăm dò một cách gián tiếp, Yoshino và Yoshinon nhìn nhau một lát trước khi nhìn lại phía Shidou.

"Vâng.... nếu em nhớ không nhầm, lần đó anh làm món Oyakodon thì phải."

Sau khi trả lời vậy, vẻ mặt Yoshino có một chút mê mẩn.

Mặc dù Shidou cười có hơi gượng với Yoshino, nhưng cậu lẩm bẩm [đúng vậy rồi] trong đầu mình.

『Eeh—, có chuyện đó sao Shidou-kun, sao Yoshinon lại không biết chút gì chuyện đó thế nhỉ?』

Với khuôn mặt đầy những mũi khâu, giọng Yoshinon có chút không hài lòng.

"Hửm? Yoshinon không nhớ sao?"

Sau khi được hỏi, Yoshinon làm một động tác như đang suy nghĩ ngợi trước khi đập hai tay ♦Pon♦ vào nhau.

『Lẽ nào, chuyện đó xảy ra khi Yoshinon ta đang ở trong nhà Origami-chan sao?』

"À............ phải rồi, hình như đúng là lúc đó Yoshino với Yoshinon không có ở cùng nhau."

『Đúng vậy........... Mà nói lại, nhân cơ hội lúc Yoshinon ta không có ở đó để kết thân với Yoshino bằng món Oyakondon hay gì đó sao, Shidou-kun thật đúng là biến thái quá nha! Yoshino cũng thật là, trong lúc Yoshinon không có đây cũng đã leo lên nấc thang của người lớn rồi sao.... Eh? Khoan đã, nếu Yoshino có một đứa trẻ. Vậy thì tác giả là ai đây?』

"Yo-Yoshinon...........!"

Khi nó đang nghiêng đầu nghi hoặc, thì miệng Yoshino đang bịt cái miệng của Yoshinon với khuôn mặt đang đỏ bừng. Yoshinon quẫy quẫy cái tay của mình.

『Hnnn—! Hnnn—!』

Mặc dù nó không có khí quản để hô hấp nhưng trông Yoshinon có vẻ rất khó chịu. Nhìn nó lúc này khá đáng thương, nên Shidou bèn gọi Yoshino.

"Này, Yoshinon đang đau đấy em biết không?"

"! Ah............Xin lỗi, Yoshinon................!"

『♦Khụ khụ♦♦khụ khụ♦...............Fuui...................... cứ nghĩ là mình sắp chết rồi chứ....................』

Và trong thời điểm đó, Yoshinon lại nghiêng đầu như đang băn khoăn gì đó.

"Hnn? Chuyện gì vậy Yoshinon?"

Khi Shidou hỏi lại, Yoshinon khoanh tay nó lại một cách khéo léo và............ ♦Mumumu♦ lầm bầm rồi ngẩng mặt nó lên

『Ưm—, tôi quên mất cái gì đó rồi thì phải. Có lẽ do bị thiếu dưỡng khí khi bị Yoshino bịp miệng chăng.—— Shidou-kun cũng nên cẩn thận một chút khi cãi nhau với Yoshino đấy.』

"Không, không thể nào.........."

Yoshino lại đỏ mặt lên trong nháy mắt, cô bé gấp rút ăn nốt phần bánh nóng còn lại như muốn che đậy sự xấu hổ của mình.

Và, sau khi thời gian trôi qua một lúc, Yoshinon đột nhiên giật giật cái tai của nó và nói thầm thì điều gì đó vào tai của Yoshino.

『....................Vậy............. Đó là lý do............ Và……』

"Hả............. Nhưng, nhưng mà................."

Như thể đã bị Yoshinon thuyết phục gì đó, Yoshino gửi ánh mắt của mình hướng đến chỗ Shidou, sau đó cô bé đâm cái nĩa vào miếng bánh, rồi với tay đến đưa nó đến trước mặt Shidou.

"Ừm, cái này............... L-Là cho anh này."

"Không, không cần phải vậy đâu, nó vốn là do anh..............."

"...................."

Khi Shidou nói vậy, Yoshino xịu lông mày xuống như đang rất thất vọng.

Với một vẻ mặt như vậy, làm sao mà cậu có thể đành lòng từ chối được đây. Shidou giơ hai tay lên như thể đã đầu hàng rồ sau đó cắn một miếng bánh nóng hổi mà cô bé đang chìa ra cho cậu đồng thời..... chú ý cố gắng hết sức để miệng cậu không chạm vào cái nĩa.

Và, trong khi đang nhìn Shidou, Yoshinon làm một điệu cười gian xảo.

『Shidou-kun. Nếu Yoshinon nhớ đúng thì mọi người chỉ ăn bánh nóng trong giờ ăn vặt thôi, nhưng vẫn có người ăn nó vào bữa sáng đúng không?』

"Eh? À, ừm, cũng có thể."

『Đúng là vậy phải không—. Thế thì việc đem cái này thay cho "Kẹo" không phải có một chút gượng ép rồi sao?』

"O-oioi....................."

Nó đúng là một vấn đề sau khi cả bọn đã ăn xong hết rồi đấy. Shidou làm gãi gãi má của mình với một biểu hiện khó xử.

Và rồi, Yoshino đã rụt rè chỉ ngón tay về phía mặt Shidou.

"Sh—Shidou-san. Trên môi của anh, có chút đường ở.....................đó kìa."

"Eh? Thật sao?"

Có lẽ kích cỡ của nó quá to để đưa vào miệng cậu trong một miếng cắn. Shidou liếm môi của mình.

"Còn một chút, ở bên này cơ. À......... Em c-có thể không?"

Sau khi nói vậy, Yoshino đứng lên khỏi ghế của cô ấy, lấy một chiếc khăn giấy ướt đặt ở đầu bàn và bước lại gần Shidou.

"O-ou................."

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nếu phụ đi sự ân cần như đã được mong đợi từ lâu này của cô bé thì thật là… Thế nên cho dù mặt Shidou ngày càng nóng hơn, cậu vẫn phải ngăn bản thân mình không quay mặt sang hướng khác.

Nhưng, sau khi Yoshino đã với đôi tay đủ để chạm vào khuôn mặt Shidou—— Thì cô bé lại đưa khuôn mặt mình sát lại gần Shidou hơn rồi liếm vào cái chỗ mà môi Shidou không tài nào chạm đến được.

"Uwah!?"

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Shidou giật nảy mình và giật lùi ra phía sau.

"Yo-Yoooooooo——shino.............!?"

"Ah-ah-ah-ah-ah-ah-ah………. err……"

Vì một vài lý do nào đó, hành vi đầy kích động của Shidou vào lúc này hoàn toàn không có gì có thể so sánh được cả, Yoshino cũng vì thế mà đâ ra rối loạn mà vẫy đôi tay của mình một cách loạn xạ.

"Cái này, ừm............. Bởi vì cái bánh đó nó có thể được xem như bữa chính cho nên không thể cho là “Kẹo” được, vì vậy.............."

Yoshino cố gắng tiếp tục nói trong khi đôi mắt đang quay vòng vòng.

"Nó, là một trò chơi khăm..................!"

Rồi cứ như vậy mà rời đi, ♦pata♦♦pata♦ tiếng bước chân lần lượt vang lên một cách xa xăm khi cô bé chạy khỏi ngôi nhà đó.

Chỉ còn lạ một mình, Shidou vẫn bàng hoàng một lúc, rồi sau đó cậu cất tiếng nói với chiếc Incam trong tai.

"Reine-san..................... Ban nãy, có thật sự là Yoshino không............?"

『...........Cái đó, ai biết được.』

Với những gì được đáp lại, vẫn quá khó khăn để đưa ra một câu trả lời quyết định.


Phần 3

"Eeer........... Vậy, ai là người tiếp theo?"

Sau khi kết thúc cuộc điều tra Yoshino. Shidou hỏi qua cái Incam. Chỉ vài giây sau, Reine đã đáp lại.

『.....................Aah, người tiếp theo là Tonomachi Hiroto』

"Tonomachi sao"

Shidou trả lời lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cậu ta là bạn của Shidou và là người đàn ông duy nhất trong các nghi phạm. Thay vì gọi nó là hẹn hò, phải gọi là rủ cậu ta đi chơi thì hợp hơn.

『............ Giọng cậu nghe có vẻ khá là thoải mái nhỉ』

"Ahaha....... ừm, bởi vì Tonomachi là một thằng con trai. Thế nên cũng cũng tương đối nhẹ nhõm hơn."

『Hn...........thế thì tốt rồi. Vậy hãy hoàn thành nó một cách nhanh chóng nào.—— Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu ta với tên của cậu. Dự định là cậu sẽ gặp cậu ta trong vòng một tiếng nữa』

"Tôi hiểu rồi. Nơi mà tôi sẽ gặp cậu ấy?............. À, đó là............."

Shidou gãi gãi má cậu ấy khi nghe địa điểm gặp mặt của Reine.

Khoảng một giờ sau đó.

Shidou và Tonomachi ngồi song song nhau trên băng ghế dài ở phòng tắm hơi.

Vâng. Cái nơi mà quyết định là một điểm gặp mặt ngay trước nhà tắm công cộng gần đó.

"................................."

"..................................."

Đã được vài phút từ lúc này, họ thì ngồi cạnh nhau nhưng, hoàn toàn không có một cuộc nói chuyện nào.................. Mặc dù cậu ta là người bạn mà cậu đã từng chơi khá thân, nhưng cậu vẫn cảm thấy một bầu không khí có gì đó không được thoải mái cho lắm............. Một trong số đó là dây thần kinh của cậu có lẽ đã bị căng thẳng còn hơn so với khi đi hẹn hò với một cô gái nào đó.

"Này............ Tonomachi"

"..................Ừ! Gì thế, Itsuka..........."

Shidou buộc phải chủ động nói chuyện với cậu ta khi không thể chịu nổi sự im lặng này thêm nữa, Tonomachi hơi giật mình.

"Không......... Theo một cách nào đó.... thì thực sự xin lỗi cậu."

Shidou hạ thấp đầu cậu ấy xuống một chút, sau đó cậu quay qua một bên tránh Tonomachi.

"...................Reine-san. Tại sao cô lại chọn một nơi như thế này.....!?"

Cậu khẽ phàn nàn vào chiếc Incam bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Chiếc incam chất lượng cao của , truyền đến giọng nói ngái ngủ của Reine với một chất lượng tốt cho dù nó ở một nơi cực kì nóng và ẩm ướt hơi nước như thế này.

『..................... Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Tôi nghĩ nó sẽ tốt hơn khi giao tiếp mà không mặc gì cả.』

"Cái mớ lý luận quái đản đó ở đâu ra vậy.............. Với thời điểm lúc này cũng không tốt lắm. Tôi không rõ Natsumi đã nói gì đó với Tonomachi khi cô ấy giả trang thành tôi trong suốt lúc đó. Thế bây giờ cậu ấy rất giữ khoảng cách, có vẻ như cậu ấy đang đề phòng tôi vậy đấy............."

『................... Nếu mối quan hệ của hai cậu đang rất tồi tệ, thì cậu ta sẽ không chấp nhận lời mời của cậu đâu.』

"Không, thay vì nói là tồi tệ, tôi nghĩ có lẽ là cậu ấy đang nghi ngờ về những sở thích hay những hành động quái đản của tôi lúc đó thôi..."

Trong khi nói vậy, Shidou liếc nhìn qua hướng Tonomachi. Má cậu ta hơi đỏ một chút, chắc là do nhiệt độ của phòng tắm sông hơi cao đây. Có lẽ là vậy.

Và, khi Shidou đang suy nghĩ về điều đó, giọng Reine tiếp tục một cách nhẹ nhàng .

『................... Sao cũng được, nơi này là nơi thích hợp nhất để lựa chọn. Dù gì Natsumi cũng là một cô gái. Cho dù cô ta có thể biến đổi cơ thể của mình mà không có một chút vấn đề gì, thì tôi vẫn nghĩ việc buộc phải khỏa thân trước mặt một thằng đàn ông sẽ sớm phát sinh một vài mâu thuẫn nào đó thôi.』

"Ah....... Tôi hiểu rồi"

Chính xác thì điều mà Reine nói có thể đúng. Nếu Tonomachi này là Natsumi, cô ấy chắc chắn sẽ viện ra một vài loại lý do nào đó để từ chối lời mời đến với nơi này.

"Sau cùng thì, bây giờ Tonomachi đã ở đây, vậy cậu ấy không phải là Natsumi đúng không?"

『...... Khả năng đó tôi nghĩ khá cao đấy............. Ừm, miễn là Natsumi không phải loại người cảm thấy hứng thú với sở thích phơi những phần đáng xấu hổ của mình ra thôi.』

"..............................."

Shidou lặng lẽ gãi gãi má cậu. Vâng, nếu trường hợp đó là sự thật thì quả thật quá khó để đưa ra quyết định.

"..................Vậy, tôi nên làm gì đây? Hay vẫn như cũ, vẫn hỏi cậu ấy về một vài chuyện cũ mà Natsumi không có khả năng biết?"

『................... Aah, nó là phương pháp cơ bản nhất rồi. Hơn nữa, lúc này tôi muốn xem phản ứng của cậu ta hơn.—— Cậu có thể tiếp xúc cơ thể của cậu ta một chút không?』

"Hả...................?"

Shidou đơ người ra. Nhưng Reine vẫn tiếp tục nói mà không hề có một chút lúng túng nào.

『........... Như tôi đã bảo vào lúc nãy đấy, thậm chí cứ cho là Natsumi không thèm quan tâm đến việc mình đang khỏa thân không chút mảnh vải nào đi, nhưng nếu cô ta bất ngờ bị chạm vào người thì rất có thể sẽ phản ứng nào đó ngay thôi.』

"...................ha-hahah................"

Cổ họng cậu khô khốc vì nhiệt độ cao lẫn cảm giác căng thẳng, sau khi Shidou nuốt nước bọt, cậu quay lại nhìn Tonomachi.

Và, cùng lúc đó, Tonomachi mở miệng nói với cậu .

"Này-này Itsuka. Tại sao hôm nay cậu lại rủ tớ đi đến đây thế?"

"Hả? Không, đó là.................."

『.................Shin, ngay lúc này.』

Ngay khi Shidou đang trở nên ấp úng, chỉ thị của Reine đã truyền tới.

Mặc dù Shidou hơi hoang mang, nhưng cậu làm theo hướng dẫn dang đôi bàn tay cậu ra và và chạm nắm lấy vai Tonomachi, trực tiếp da chạm da.——— Ngay vào lúc đó,

"Hii!?"

Tonomachi giật nảy mình rồi nhảy ra khỏi chỗ đó như muốn chạy trốn. Nhìn kĩ hơn thì da gà đang nổi lên khắp toàn thân cậu ta rồi.

"Chuy--chuy--chuyện gì vậy Itsuka!?"

"À, không............ừm".

".................................."

".................................."

Một sự im lặng vụng về lại ùa về một lần nữa.

"..................Vậy, phản ứng của Tonomachi là như thế nào rồi?"

『................... Hn, cậu ấy đang hoảng loạn đáng kể đấy. Thời điểm bị tay của Shin chạm vào, mức độ căng thẳng của cậu ta đã nhảy cao chót vót.』

"Hả, thế có nghĩa là..............."

『..............Tôi cần thêm một chút thông tin nữa. Thế nên làm ơn hãy chạm vào cậu ta nhiều hơn nữa đi.』

"Ha-haa......"

Tuy rằng cậu hoàn toàn bị miễn cưỡng nhưng, điều này cũng chỉ nhằm xác định Natsumi thôi. Shidou đứng lên khỏi cái băng ghế dài, sau đó cậu lại một lần nữa ngồi bên cạnh Tonomachi. Vào lúc đó, vai Tonomachi đã một lần nữa khẽ run lên.

"Itsuka.............. chúng ta là bạn.............. phải không? Một tình bạn vững bền bình thường."

"Hn,aah............... Đúng là vậy"

"Đúng vậy nhỉ! Hahaha.......iyaa—— Thực sự rất xin lỗi. Tớ ngốc quá, tớ thật kì quặc khi nghi ngờ hành động của cậu.............."

".................Ừm"

Vào lúc đó, Shidou đã đặt hai tay lên đùi Tonomachi.

"Giyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"

Sau khi cậu làm vậy, Tonomachi hét lên một cách thảm thiết rồi bỏ chạy ra khỏi phòng tắm hơi.


Phần 4

"Haa.........."

Trong khi bước đi một mình trên đường phố, Shidou khẽ thở dài.

Thậm chí là cậu đã bước vào phòng tắm hơi, nhưng không có một chút mệt mỏi nào chịu rời bỏ cơ thể của cậu cả......Không, đúng hơn sự mệt mỏi của cậu còn tăng thêm sau khi vào đó.

Nhưng, cậu không có thời gian để than vãn nữa. Vẫn còn một người, vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành vào trong ngay ngày hôm nay nữa.

"Hừm, có một cuộc hẹn ở trên ngọn đồi trong công viên phải không?"

『..............Aah. Cậu hơi muộn một chút rồi đấy. Tốt hơn là cậu nên nhanh chân lên đi』

"Vâng.............!"

Tăng nhẹ tốc độ bước chân của mình và leo dần lên dốc, cậu vội vã chạy đến với điểm hẹn nơi công viên. Thành phố với ánh chiều tà se lạnh thật nhưng, nó khá là hoàn hảo với cơ thể đang nóng sau khi cậu vừa ra khỏi phòng tắm hơi.

Chẳng bao lâu sau tại nơi đã được chỉ định. Trước hàng ghế dài đang được rọi sáng bởi ánh đèn đường đã có một cô gái lặng lẽ đứng ở đó từ thuở nào rồi.

Đó là một cô gái đầy quyến rũ với chiếc áo dài tay đang mặc có thiết kế màu nhạt cùng chiếc váy có hình lá sen mang màu đen tuyền. Cô là một trong Yamai tỷ muội—— Yamai Yuzuru.

"Bực bội. Hẹn người ta ra ngoài nhưng bản thân lại đến muộn. Lá gan thật là không nhỏ mà."

Sau khi nói vậy, Yuzuru nhìn cậu với đôi mắt hờ hững. Sau khi Shidou vội vã chạy đến trước mặt Yuzuru, cậu ngay lập tức chắp hai tay vào nhau và cúi thấp đầu xuống tạ lỗi với cô ấy. Vâng, nói một cách chính xác hơn, đó do là Reine và các thành viên khác ở đã hẹn cô ấy thay cho Shidou nhưng Yuzuru đâu có cách nào biết được điều đó chứ.

"Xin lỗi cậu, Yuzuru. Lúc nãy có chút chuyện nên tớ bị kéo dài hơi lâu."

"Xí xóa. Được, không sao. Trái tim của Yuzuru rất rộng lượng vì vậy, tôi sẽ bỏ qua 5 phút trễ hẹn của cậu."

Sau khi nói vậy, Yuzuru thở dài và khoanh tay cô ấy lại.

Trong khi đứng nhìn một lúc, Shidou không khỏi cảm thấy trống vắng gì đó và gãi đầu của mình.

Cách cư xử của Yuzuru không có gì lạ cả. Chỉ là, bình thưởng Yamai tỷ muội luôn xuất hiện cùng nhau cho nên cậu đã quá quen với việc này rồi, thế nên lúc này chỉ có một người trong số họ khiến cậu cam thấy có chút không quen.

Mặc dù đúng theo dự kiến, mà cậu đã biết Yuzuru sẽ là đối tượng cuối cùng cho cuộc điều tra của ngày đầu tiên, nhưng cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy cô ấy lúc này. Sau khi Shidou phong ấn linh lực của họ, không nói quá nhưng tỷ muội họ đã luôn đi cặp kè với nhau, kể cả khi vào nhà vệ sinh thì họ vẫn như hình với bóng.

Có lẽ cô ấy đã đoán ra được ý nghĩ của Shidou qua ánh nhìn của cậu ấy, Yuzuru bất đắc dĩ mà nhún vai.

"Thở dài. Chỉ một mình Yuzuru là không đủ sao?"

"Không, không phải như vậy. Mình chỉ nghĩ là rất hiếm thấy thôi............"

"Từ chối. Cậu không cần phải cố ý tìm cớ. Yuzuru với Kagaya là nhất tâm chung thân thể. Thế nên, cảm giác của cậu chính là minh chứng cho việc Kaguya và Yuzuru luôn có mối liên kết chặt chẽ với nhau.

Yuzuru nhếch môi cô lên thành một nụ cười. Đúng vậy, hôm nay cũng vậy, Yamai tỷ muội vẫn là cặp tỷ muội thân thiết nhất.

"Thắc mắc. Có chuyện gì mà phải hẹn riêng với Yuzuru lúc này vậy?"

"Ah, không, chỉ là, mình muốn một cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta với nhau thôi........... Không thể sao?"

Khi Shidou hỏi ngược lại, Yuzuru mở to mắt cô ngạc nhiên.

"Từ chối. Cũng, cũng không hẳn là không thể. Chỉ là, trường hợp này thì..........."

Yuzuru nheo mắt lại một chút và nắm lấy tay của Shidou, sau đó cô đưa cơ thể của mình tựa sát lại cậu ấy. Vòng một đầy sức sống của cô ấy đang tì chặt vào cánh tay của Shidou.

"Yuzuru?"

"Độc chiếm. Chỉ tối nay thôi, Shidou là của Yuzuru. Và cũng chỉ tối nay thôi, Yuzuru là của Shidou. Tôi nói không sai chứ?"

Sau khi nói vậy, hơi thở ngọt ngào của cô phảng phất vào cổ cậu. Trước một sự cám dỗ đến chết người mà những bình thường cậu không thể tưởng tượng ra đó là từ cô gái ngốc nghếch thường đi chung với Kaguya, mặt Shidou đã đỏ bừng lên.

"Đề nghị........ Shidou, chúng ta nên đi tản bộ một chút chứ?"

"Eh?"

Khi Shidou vẫn đang hơi nghiêng đầu, Yuzuru khẽ cười rồi kéo Shidou đi.

Với những bước đi thong thả, họ đã đến bờ rìa của công viên.

Từ đỉnh của ngọn đồi, thành phố Tenguu nơi Shidou và những người còn lại đang sống đều có thể được nhìn thấy qua một lần đảo mắt. Bên trong những con phố đã hoàn toàn tối mịt, cậu có thể những ngọn đèn đang được thắp sáng lấp lánh như những vì sao.

"Chiêm ngưỡng.—— Thực sự rất đẹp."

"Ah.... Đúng vậy."

Và, khi Shidou thành thực trả lời, Yuzuru nhìn chằm chằm vào gương mặt của Shidou với đôi mắt khép hờ.

"Chuyện gì vậy?"

"Chỉ báo. Khi một cô gái nói『 Thật sự rất đẹp 』thì chàng trai phải ngay lập tức đáp lại là 『 Cậu còn đẹp hơn nhiều 』"

"................. Thật vậy sao?"

"Khẳng định. Đúng thật là vậy."

Không biết cô ấy học được điều này ở đâu. Yuzuru đã nói nó với tràn đầy sự tự tin. Shidou gượng cười khi quyết định chỉnh lại câu nói của mình.

"Cậu còn đẹp hơn..... nó rất nhiều đấy."

"Mỉm cười..........fufu, thật vậy không?"

Khi Shidou nói vậy, má Yuzuru chuyển thành màu đỏ và cô khẽ mỉm cười.

Bình thường mà nói thì rất hiếm khi cậu thấy được biểu hiện cực kỳ đáng yêu này của cô ấy, trái tim cậu cũng vì nó loạn nhịp theo phản xạ.

Làm sao để cậu có thể.... giữ bình tĩnh được đây.

Thậm chí khi một Tinh linh mà linh lực của họ đã bị phong ấn, trong vài trường hợp linh lực của họ vẫn có thể chảy ngược trở lại khi tâm trạng của họ rơi vào trạng thái không ổn định. Bởi vì lẽ đó, Shidou thường xuyên phải theo dõi Tohka và những cô gái khác để chăm sóc họ.

Nhưng, ở tỷ muội Yamai Kaguya và Yamai Yuzuru, họ luôn ổn định khi mà họ luôn bên nhau, họ là hai Tinh linh mà cậu không cần phải lo lắng nhiều như Tohka và các cô gái còn lại. Thực tế thì, họ vẫn phản đối việc Tohka được chuyển vào học cùng lớp với Shidou, trong khi cả hai tỷ muội Yamai đều bị chuyển vào lớp bên cạnh cùng nhau. Nhưng thật sự mà nói thì, bản thân Yamai tỷ muội đều đã xem Tohka, Yoshino và những người còn lại như những người 『Bạn』rồi.

Nhưng.——— không đúng, đó chính xác là lý do tại sao, khi nói chuyện với Yuzuru một mình như thế này cậu lại cảm thấy rất thư thái...... Trái tim Shidou đang xao động mà loạn nhịp.

"Gọi.———— Shidou."

Yuzuru nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

"Hn........ chuyện gì à?"

Khi Shidou đáp lại, Yuzuru nuốt nước bọt trước khi nói nốt những từ còn lại.

"Thỉnh cầu. Xin hãy thành thực trả lời."

"Ahhh.......... Vậy, có chuyện gì nào?"

"Hỏi. Shidou—— giữa Kaguya và Yuzuru, cậu thích ai hơn?"

"Ehh..................?"

Cậu bất giác cứng đơ cả người, câu hỏi không như mong đợi này. Khiến trán Shidou bị bao phủ bởi mồ hôi.

"Sa-Sao cậu lại muốn hỏi việc này.........."

Tiếng nói của cậu có chút run run, như Yuzuru vẫn nhìn chằm chú vào Shidou và không có dầu hiệu gì là sẽ chuyển sang hướng khác. Đôi mắt ấy, không giống như cô ấy đang đùa hay cô chỉ làm cho cậu vui gì cả.

"Cái này thì, cho dù cậu có hỏi thì tớ cũng không có cách nào trả lời được cả. Cả hai cậu.... đều rất quan trọng với mình."

Khi Shidou nói vậy, Yuzuru nhún vai như thể chán nản.

"Khinh bỉ. Quá tệ. Cậu lại chọn câu trả lời yếu đuối và thảm hại đó sao."

"D-Dừng lại, bất thình lình mà hỏi một câu như vậy thì làm sao mà trả lời được chứ!"

"Xác nhận. Vậy, nếu Yuzuru cho cậu một khoảng thời gian, cậu cho trả lời thuyết phục chứ?"

"Uh.........."

Bị Yuzuru chất vấn như vậy khiến Shidou trở nên ngập ngừng. Yuzuru lại một lần nữa buông một tiếng thở dài đối với bộ dạng của Shidou lúc này.

Với Yuzuru vẫn ở trước mặt, Shidou gãi đầu cậu đồng thời trả lời lại.

"Vậy thì, ai là người mà cậu muốn mình chọn đây?"

"Suy nghĩ.............. Để xem nào.."

Yuzuru đặt một ngón tay lên cằm rồi trầm ngâm. Sau đó, cô ấy một lần nữa nhìn lại phía Shidou.

"Trả lời.—— Nếu Shidou chọn Kaguya, Yuzuru sẽ khen cậu là một chàng trai tốt. Nếu Shidou chọn Yuzuru, thì Yuzuru rất tức giận."

Sau khi nói vậy, cô nở một nụ cười tinh nghịch.

Giờ cậu mới nghĩ về nó. Kaguya và Yuzuru đều là những kiểu cô gái như vậy. Họ yêu thương lẫn nhau còn hơn cả chính bản thân mình. Cậu thở phào và khẽ nói ra [......Tạ ơn Trời vì mối quan hệ này]

"Nhưng mà. Nếu Shidou chọn Yuzuru........ thì tôi sẽ rất hạnh phúc."

"Eh——"

Shidou cảm thấy nhịp tim cậu đập liên hồi như thể cậu đã bị đánh bại bởi câu nói phát ra tiếp theo của Yuzuru.

Khi mà họ được gán lại với nhau như thế này. Đây chính là cơ hội để cậu tìm hiểu thêm về Yuzuru. Sau đó Shidou ra sức lắc đầu, như muốn che giấu gì đó rồi tiếp tục nói.

"Vậy, cuối cùng thì, nên chọn ai đây?"

"Thở dài. Như cậu đã nghe đấy. Yuzuru không ngại với câu trả lời chọn cả hai đâu. Nhưng thậm chí là như vậy, câu trả lời đó vẫn quá vụng về. Yuzuru rất thất vọng về Shidou. Đúng là một tên vô dụng mà."

"Uguh............."

Cho dù bị nói như vậy, cậu vẫn không có cách nào phản bác lại được cả. Chỉ có thể cắn môi lại thật chặt và thầm rên rỉ thôi.

Tuy nhiên, Yuzuru không hề để ý đến điều đó, và tiếp tục nói thêm.

"Thỉnh cầu.—— Nếu như. Chỉ là nếu thôi. Nếu Kaguya hỏi một điều tương tự với Shidou như những gì Yuzuru đã hỏi lúc này......... Lúc đó, Shidou chắc chắn phải trả lời 『Kaguya』 đấy."

"Hả, cái đó......................."

Shidou còn chưa dứt lời, Yuzuru đã nói tiếp.

"Dự đoán. Kaguya chắc chắn sẽ rất giận. Chắc chắn sẽ hỏi tại sao cậu không chọn Yuzuru! Nhưng......... chắc chắn từ sâu bên trong trái tim, Kaguya sẽ rất là hạnh phúc."

"Yuzuru....................."

"Thuyết phục. Kaguya bình thường vẫn như vậy mà, nhưng cô ấy thực sự rất yêu Shidou đấy. Yuzuru chắc chắn không lầm được đâu. Vì Yuzuru và Kaguya cơ bản chỉ là nhất tâm chung thân thể mà. Cái gì Yuzuru ghét, Kaguya cũng sẽ ghét. Tương tự,—— cái gì mà Yuzuru yêu, Kaguya chắc chắn cũng sẽ yêu."

DAL V8 157.jpg

"Hả, vậy có nghĩa là......................"

Lông mày Shidou co rúm lại, Yuzuru mở to đôi mắt hơn một chút. Rồi sau khi nhanh chóng đặt tay lên che miệng của mình lại, đồng thời cũng tách ra khỏi Shidou với một khoảng cách nhất định.

"Sơ suất. Đó là một thông tin không cần thiết thôi. Để phòng ngừa bản thân không nói nữa, Yuzuru sẽ chạy đi vào lúc này."

"Ah, này, Yuzuru!?"

Khi Shidou gọi tên cô ấy, Yuzuru quay lại và mỉm cười.

"Thỉnh cầu. Yuzuru không nói dối đâu. Kaguya thực sự rất là thích Shidou đấy. Vì vậy—— Kaguya xin nhờ vào cậu."

Sau khi Yuzuru nói vậy, cô ấy cúi thấp đầu rồi tan biến vào trong bóng đêm.



Phần 5

".................Vậy, anh để cô ấy trở về một mình như vậy à? Haizzz............... Ít nhất cũng phải đưa cô ấy về nhà cho đúng cách chứ."

Trong khi vẫn ngả lưng trên ghê sô pha, Kotori thở dài như một cách đầy chán nản.

Shidou, Kotori và Reine đều đang ở trong nhà Itsuka. Shidou quỳ thế seiza trên sàn nhà, Kotori ngồi phía trước cậu còn Reine thì ngồi phía sau bọn họ, và cứ thế nhìn chằm chằm vào cả hai người họ.

Bị bỏ lại một mình trong công viên, Shidou không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở về nhà và khi đó, Kotori và Reine đã đứng chờ sẵn ở phòng khách để ngay lập tức bắt đầu màn quở trách hành động của cậu.

"Để một cô gái phải đi bộ một mình trong bóng tối, đó là điều mà em thực sự không bao giờ có thể chấp nhận được."

"Guh.......Xin lỗi mà."

Thực sự đúng như những gì cô bé nói. Trong suốt quãng thời gian Shidou vẫn đứng như chết lặng ở đó, Yuzuru đã lặng lẽ chạy xuống dốc với một tốc độ khủng khiếp. Đúng như mong đợi từ một Tinh linh của gió. Có muốn bắt kịp cô ấy cũng là một điều không thể.

".................Ồ, dưới tình huống đó thì chẳng còn cách nào khác đâu. Shin-chan đã làm rất tốt rồi."

Reine có thể biết được tình hình khi quan sát ở và từ một chiếc thuyền cứu hộ từ phía đó.

Kotori thở phào và đẩy thanh Chupa Chups thẳng đứng lên.

"Tôi biết chứ. Thậm chí tôi cũng hiểu nó là một kế hoạch rất khó khăn."

Cô gửi cậu nhin đến Shidou khi cô nói vậy.

"——Vậy, Shidou. Sau khi nói chuyện với bốn người vào ngày hôm nay, anh có nhận ra được có điều gì đó khác lạ không? Tohka, Yoshino, Tonomachi, Yuzuru. Trong số những người này—— ai là người anh nghĩ có khả năng là Natsumi nhất?"

"....................................."

Sau khi bị hỏi như vậy, Shidou hồi tưởng lại các sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm nay và đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Thành thực mà nói, mặc dù đã trải qua một phần ba giai đoạn của việc điều tra kẻ tình nghi này. Cho dù cậu đã rất cố gắng nhưng cậu vẫn không thể quyết định ai là kẻ Natsumi đang giả trang thành lúc này.

".......................Anh vẫn chưa thể biết được. Dù sao thì, cũng cần phải kiểm tra qua tất cả mọi người một lần đã."

"Ừm................ Có lẽ vậy."

Dường như Kotori cũng đang đã dự đoán được câu trả lời đó. Cô bé khép hờ đôi mắt và thở dài.

"Em sẽ kiểm tra lại âm điệu giọng nói của họ, nếu có gì đó khác lạ thì sẽ báo lại cho anh sau."

"Aah................. Trông cậy vào em."

"Ừm dù sao thì. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho ngày mai đi. Em sẽ không tha thứ nếu anh vì thiếu ngủ mà gây náo loạn gì đó đâu đấy."

Kotori nói vậy khi bắt chéo một chân lên đùi. Còn Shidou thì gật đầu và đứng lên khỏi chỗ đó.

"Aah, cũng đúng, vậy anh đi nghỉ đây—— Reine-san, ngày mai bắt đầu vào mấy giờ vậy?"

"...............hn, người đầu tiên sẽ được sắp xếp lúc 10 giờ sáng. Rất xin lỗi nhưng, cậu buộc phải nghỉ học vào ngày mai đấy."

"Với tình hình như thế này thì đành vậy thôi. Thế, người đầu tiên sẽ là......................"

".....................Kotori."

".......................uh!"

Vẫn đang ngả lưng trên ghế sô pha, Kotori giật mình. Lúc đó, Reine đã nhận ra điều gì đó và vỗ tay cô vào nhau.

".................Aah, tôi hiểu rồi. Ra đó là lý do tại sao cô bảo cậu ấy rằng mai không được ngủ quên............."

"...............! Không phải như vậy! Tôi chỉ muốn..........."

Để ý đến ánh nhìn của Shidou, cô bé ném một chiếc gối nệm về phía cậu.

"Uwah, này, em làm gì vậy?"

"Im đi! Đi ngủ ngay!"

Sau khi hét lên, Kotori túm lấy một cái gối khác.

Cậu biết rằng mình không muốn nhận thêm một đòn đánh nữa. Thế nên cậu gấp rút trở về phòng của mình.


Phần 6

Một âm thanh được phát ra ♦click♦, kim dài và kim ngắn của đồng hồ cùng lúc chỉ vào con số 12.

Vào lúc 0 giờ đêm, ngày 22 tháng 10 đã kết thúc để ngày 23 bắt đầu.

Vâng. Nó có nghĩa là—— ngày đầu tiên của trò chơi này đã kết thúc.

"Fufu.............."

Từ bên trong bóng tối. Natumi vốn đã biến hình thành một ai đó, đangkhẽ cười.

Vào ngày đầu tiên, Shidou đã không thể xác định được ai là người Natsumi đã giả trang thành .

Tuy nhiên, điều đó cũng không thể giúp ích gì cả. Vì có đến trên 10 nghi phạm, và các quy tắc thì cũng rất mập mờ. Bởi vậy, việc cho rằng có thể kết thúc trò chơi ngay trong ngày đầu tiên hoàn toàn là bất khả thi.

Nhưng, bất luận là lý do như thế nào, thì ngày đầu tiên của cuộc chơi đã kết thúc rồi.

". Đến lúc của mi rồi đấy."

Khi Natsumi khẽ nói một giọng mà không ai có thể nghe thấy được, cô ngoắc tay.

Tất cả những gì Natsumi phải làm chỉ có vậy, sẽ hoàn thành nốt ý định sắp tới của Natsumi.

"Vậy thì......trước hết, chỉ một người thôi. Cậu ta có thể đoán được mình trước khi"

♦kusu♦♦kusu♦

Cô phù thủy đó khẽ cười trộm.

"——trước khi, tất cả mọi người đều biến mất không nhỉ?"


Phần 7

"Hn......................."

Buổi sáng, từ tiếng kêu ồn ào xộc vào trong màng nhĩ của cậu, Shidou duỗi căng người ra trước khi bắt đầu dụi mắt.

Cậu xòe rộng bàn tay ra và đặt lên gối trong khi ngáp to và ấn tắt cái đồng hồ báo thức. Nhưng—— tiếng ồn thậm chí vẫn chưa dừng hẳn sau khi cậu làm vậy. Thứ phá bĩnh giấc ngủ yên tĩnh của Shidou lúc này không phải là từ chiếc đồng hồ báo thức.

"Ah............?"

Anh chậm chạp bò dậy và ngáp dài hơn. Với ý thức đang dần được lấy lại, cậu nhận ra âm thanh đó, vâng, đó là tiếng.............. chuông cửa. Chuông cửa nhà Itsuka vẫn đang tiếp tục vang lên.

"Chuyện gì thế nhỉ, mới sáng sớm thế này đã...................."

Sau khi Shidou càu nhàu trong khi bật dậy khỏi giường mình, cậu lao xuống cầu thang và đi qua hành lang. Thậm chí trong suốt thời gian đó, tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên inh ỏi.

Nhưng, lúc Shidou đến được lối vào, một vị khách bí ẩn đã mất kiên nhẫn và tiếng động của cái núm cửa bắt đầu vang lên lạch cạch.

"Uoou...................!?"

Cũng may là đã sáng sớm, nó trở thành là một âm thanh kinh khủng nếu nó đến vào lúc nửa đêm. Shidou lo lắng mà cất tiếng hỏi.

"Ai thế..............?"

"! Shidou!"

Khi cậu nói, giọng một cô gái như đang bị kích động có thể nghe thấy ở ngoài cửa. Nó là một giọng cao mà cậu rất quen tai,—— giọng của Kaguya.

"Kaguya? Có chuyện gì v......"

Khi Shidou mở cửa, Kaguya nhảy thẳng vào người cậu với mồ hôi nhễ nhại trên trán.

"Uoou, bình tĩnh nào! Chuyện gì đã xảy ra à!"

"Shidou! Yuzuru có đến đây không!?"

Quên đi cái giọng điệu tự cao mọi khi của cô, Kaguya đang hét lên. Shidou hơi nghiêng đầu trong sự nghi ngờ.

"Yuzuru................? Không, cô ấy không đến............. Sao vậy?"

"Cô ấy không ở đây....................... Khi tôi tỉnh dậy buổi sáng, ta không tìm thấy cô ấy ở đâu cả!"

"Cậu nói gì cơ.................!?"

Từ tiếng hét to của Kaguya, Shidou nhíu mày lại và đáp lại.

—— Nó đã bắt đầu xuất hiện từ lúc này, Trò chơi của Natsumi cuối cùng đã thực sự bắt đầu.



Bản Bựa-trans của Nhật Nguyên Phần 1: Kế hoạch lên nòng – Cuộc hẹn với Tohka

Hôm sau, lúc 10:57, ngày 22, tháng 10

Shidou liếc vào những con số chỉ thời gian trên màn hình điện thoại tỏa sáng. Cậu đang đứng ngay trước cửa nhà mình.

Vào mùa thu, mặt trời đang tỏa nắng dìu dịu từ trên cao xuống. Nhưng dù vậy như nữa, nếu ra đường mà không mặc đủ ấm, người ta vẫn sẽ cảm thấy tái tê trước những cơn gió lùa lạnh lẽo. Những cơn gió ấy lướt qua cành lá, làm cho chúng cọ vào nhau xào xạc, và trước khi qua về bầu trời, chúng vuốt qua đôi má đã ửng lên vì lạnh của Shidou thêm một lần nữa.

“Shidou!”

Và khi những con số trên điện thoại cậu đã trở thanh 11:00, cậu có thể nghe được một giọng nói vui vẽ vang lên từ lối vào của căn hộ tọa lạc bên cạnh ngôi nhà của gia đình Isuka. Cậu quay qua nhìn, đó chính là Tohka, trông cô thật dễ thương và năng động với bộ quần áo theo mốt của mùa thu. Tohka vẫy tay và chạy về phía Shidou với một niềm vui rạng rỡ trên gương mặt. Shidou giơ tay lên chào cô.

“Xin lỗi nha, anh chờ em có lâu không?”

“Không không, em đến vừa đúng giờ đó chứ. Đáng ra anh phải xin lỗi vì đã đột ngột gọi em ra như vầy.”

“Không sao, không sao hết. Mà hôm nay chúng mình đi mua sắm ở đâu vậy?”

Tohka nghiên đầu hỏi với đôi mắt lấp lánh tràn đầy hạnh phúc. Chả là đêm qua Shidou đã hẹn với Tohka hôm nay cả hai sẽ cùng nhau đi mua sắm.

“Ừm…. thôi thì cứ đi tới trạm xe trước đã.”

“UMU!”

Tohka hăng hái gật đầu. Làm thế nào mà nói rõ chuyện đó với cô người yêu vô tư này được nhỉ? Rõ ràng là Tohka đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc khi được đi chung với cậu. Có thể nào đây chỉ là một người giả mạo? Những cảm xúc khác lạ xoắn vào nhau, rối bời trong đầu Shidou: cảm thấy hạnh phúc khi được bước đi cùng Tohka, bối rối trước tính cách dễ thương vô tư của cô ấy. Shidou gãi đầu và cười gượng gạo. Thực ra trông giống như cậu đang cảm thấy xấu hổ hơn.

“……..Shin, đừng quên mục tiên ngày hôm nay của chúng ta.”

Giọng nói của Reine vang lên làm rung cả màng nhĩ cậu, cậu giật mình.

“Yee…. Vâng.”

Shidou trả lời khe khẽ và liếc nhìn gương mặt Tohka. Trông cô ấy hoàn toàn bình thường, không hề khác gì với Tohka trước đây mà cậu quên biết.

Nhưng, cũng có thể là….

“……………”

Cậu nuốt nước bọt.

Những cử chỉ và hành động của Shidou giả mạo hiện về trong tâm trí cậu. Rất có thể Tohka đang đi bên cậu chính là Natsumi. Cậu lặng nhìn cô ấy trong khi hồi tưởng lại những kế hoạch ngày hôm qua đã bàn với Kotori và Reine.

[Tôi là một trong những người trong 12 tấm ảnh này.

Cố mà tìm ra tôi nhé.]

Đêm trước ngày hò hẹn với Tohka, cả 3 đã cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng những tấm hình đó.

“Những…..những thứ này…….nghĩa là sao chứ?”

“Nếu chúng ta hiểu theo nghĩa đen thì………….”

Một giọng nói đáp lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Shidou, nhưng đó không phải Kotori như mọi khi, mà đó là Reine. Hiện tại cô ấy đang tạm thời chỉ huy <Fraxinus> thay cho Kotori.

Reine đặt 12 tấm hình ngay ngắn trên bàn và nói.

“Natsumi đã biến thành một người nào đó trong số 12 người này. Quả là một tình huống rắc rối.”

“Uh………”

Shidou thở khó khăn khi những lời của Reine vọng vào tai cậu. Thực ra cậu cũng đã sớm đoán ra chuyện này.

Shidou đã tậm mắt chức kiến phép thuật của Natsumi vài ngày trước. Khả năng biến hình của cây chổi <Haniel> quả thực rất hoàn hảo. Nó tái hiện lại hình dáng của người khác lên chủ của mình, không hề có một sự khác biệt nào, và Natsumi chỉ bị phát hiện khi lộ ra những sơ xuất rất nhỏ. Nếu cô ta đã dùng <Haniel> để biến hình thì việc phát hiện ra cô trong số 12 người đó quả là vô cùng khó khăn.

“Và cô ta đã bắt cháu phải đoán xem cô ấy là ai trong số 12 người đó……”

“Ừm, có vẽ là như vậy. Câu cuối cùng trong tờ giấy [Nếu cậu chậm chạp, họ sẽ không còn tồn tại nữa đâu] làm em hơi lo đấy.”

Kotori khoanh tay lại và nói. Shidou nuốt nước bọt.

“Vấn đề nằm ở đó. Chúng ta bị giới hạn thời gian.”

“…….Dù sao thì chúng ta phải bắt đầu hành động ngay thôi, càng sớm càng tốt.”

Reine nhìn vào các bức ảnh và gật đầu.

“Dù cô đã nói vậy đi nữa………..chúng ta sẽ làm gì?”

“Xem nào……….đầu tiên, tôi sẽ cài đặt Reiha để chúng theo dõi tất cả những người trong 12 tấm hình này. Đối thủ lần này là một tinh linh mang đầy đủ sức mạnh. Mọi việc sẽ được giải quyết nếu chúng ta dò ra được năng lượng tinh linh rò rỉ.”

“Cháu hiểu….”

“……..Tuy nhiên…….”

Reine tiếp lời Kotori.

“Chúng ta nên chuẩn bị sẵn tâm lý rằng các Reiha sẽ thất bại trong việc dò tìm. Vì vậy, chúng tôi muốn cậu hành động song song với chúng.”

“Ừm….vậy cháu phải làm gì?”

Shidou nắm chặt bàn tay của mình rồi gật đầu đồng ý. Nghĩ lại thì, dù chưa rõ nguyên nhân nhưng lòng tin của Natsumi đối với Shidou đã sụt giảm thê thảm trong lần đầu tiên cậu gặp cô ấy. Đã vậy những người thân thiết với cậu còn bị vạ lây. Cậu không thể ngồi yên mà nhìn được.

“Được rồi, trước tiên cậu phải xắp sếp một theo thứ tự những người mà cậu muốn hẹn hò trước.”

“Huh…….?”

Những gì mà Reine vừa nói làm cho Shidou cực kỳ ngạc nhiên.

“Nà nhí? Ý cô nghĩa là sao?”

Shidou hỏi lại với cặp lông mày đã khít lại. Kotori trả lời thay cô ấy một cách hờ hững.

“Nghĩa là, từ ngày mai, anh phải bắt đầu hẹn hò với từng người một trong số 12 người đó. Và khi đi chung, anh phải kiểm tra xem họ có bất cứ biểu hiện gì bất thường không.”

“……..!.............Anh hiểu rồi…..”

Khả năng biến hình của Natsumi hoàn toàn không có sơ hở, nhưng nếu tiếp xúc với từng người thì Shidou có thể dễ dàng tìm ra sự khác biệt nếu có.

Nhưng vẫn còn một chuyện mà cậu phải hỏi cho rõ.

“…….nhưng………….anh phải…….hẹn hò cùng tất cả 12 người đó hay sao???”

“Đúng vậy.”

Shidou hỏi với giọt mồ hôi lăn dài trên má, và Reine trả lời với một giọng rất vô tư.

“Tất nhiên là chúng ta không thể sắp xếp cuộc hẹn với tất cả họ chỉ trong một ngày được. Nhưng chúng ta đang trong tình huống khẩn cấp. Vì vậy hãy cố mà tán cho được 3 hoặc 4 em trong một ngày.”

“Không, không phải chuyện đó. Cháu sẽ phải đi cùng tất cả họ à? Cả Yamabuki, Hazakura, Fujibakama, Tama-chan-sensei và….thậm chí là…. thằng cờ hó Tonomachi nữa hả?!?!”

Kotori nhún vai và nói một cách chán nản.

“Hừ, bây giờ không phải là lúc để anh kén cá chọn canh đâu, phang tất đi. Hơn nữa chúng ta còn chưa biết được Natsumi đang âm mưu điều gì.”

Kotori hoàn toàn đúng. Shidou không biết làm gì hơn ngoài việc cụp tai lại như một con mèo.

“Uh….””

Cuối cùng cậu đành phải ngoan ngoãn đồng ý. Reine gật đầu.

“………Tất nhiên là chúng tôi vẫn sẽ hộ trợ cậu bằng tất cả những gì có thể, và sẽ không để cho Natsumi biết được…cho đến khi cậu tìm ra cô ta.”

“Được rồi, anh rất hy vọng vào sự hỗ trợ của em đó Kotori.”

Nhưng Kotori đã cau mày lại.

Shidou tỏ ra không hiểu, Reine đành phải lên tiếng.

“………….Ừm, lần này Kotori sẽ không tham gia vào việc hỗ trợ như mọi khi.”

“Hơ… sao vậy?”

“Sao anh ngu thế? Em là một trong những người bị nghi ngờ đấy.”

Kotori thở dài vài trả lời. Shidou thì “Ah!” lên một tiếng.

“Chính nó. Và lần này tôi sẽ chỉ huy chiến dịch. Rất xin lỗi, nhưng Kotori sẽ không được phép tham gia vào ban điều hành cho đến khi Natsumi bị phát hiện.”

“Không sao. Đây là điều hiển nhiên thôi. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Kotori nhún vai và thờ ơ trả lời, khác hẳn với thái độ của cô lúc nhìn thấy tấm ảnh của mình trong phong bì.

Chiến dịch lần này cực kỳ quan trọng, nó ảnh hưởng tới sự tồn tại của mười hai người, mà hơn phân nữa trong số đó là tinh linh đã bị phong ấn. Vì vậy, dù cho chỉ có 0.1% khả năng Natsumi chính là Kotori hiện tại thì họ cũng không thể mạo hiểm cho cô ấy tham gia được. Không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xãy ra nếu một tinh linh đối địch chỉ huy không hạm mang hỏa lực cực mạnh như <Fraxinus>. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho họ phải rùng .

“Nhưng….. cháu tự hỏi tại sao lại không có Reine-san trong số đó nhỉ? Ngay cả Tama-chan và nhóm bạn của Yamabuki cũng nằng trong danh sách mà….”

“Hmm…. Đây chỉ là suy luận của tôi thôi. Trong thời gian mà Natsumi lựa chọn đối tượng thì tôi không ở gần hoặc thân thiết với cậu. Tôi bận điều tra và phân tích những thông tin về Natsumi trong <Fraxinus>”

“À…cháu hiểu….”

“Có lẽ phong cách của tôi quá lập lập di đến nỗi Natsumi không thể bắt chước được chăng?”

Reine tự chế nhạo mình và nhún vai. Trò đùa của cô ấy quả là khó đỡ. Shidou không biết làm gì hơn việc nở một cười méo mó.

Kotori kéo cuộc bàn luận trở lại quỹ đạo.

“Dù sao thì đích đến cuối cùng mà chúng ta phải đạt được là sự tin tưởng của Natsumi và phong ấn được cô ấy. Vì vậy hãy tập trung vào…..”

Nói giữa chùng, Kotori nhíu mày lại một cách bực dọc

“Nếu anh làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng hoặc ghét anh đến mức không thể khôi phục lòng tin được, chúng ta sẽ gặp rắc rối to… không ai biết cô ta có thể làm gì với con tin đâu.”

“…………..?”

Nghe những lời đó, Shidou cảm thấy trai tim mình như đang bị ai bóp chặt.

“Hở? Con tin?”

“Thử nghĩ mà xem, Natsumi đã bắt cậu phải tìm ra cô ta trong số 12 người đó……. Nếu có hai người giống nhau chẳng phải cơ hội của cậu đã tăng lên 50% rôi sao?”

“Vậy……..”

Mặt Shidou giờ đây đã ngập tràn nỗi sợ.

Điều đó hoàn toàn đúng. Lúc Natsumi cải trang thành Shidou và đi quẩy, Tohka và Origami đã phát hiện ra hai người giống hệt nhau thì họ đã ngay lập tức phát hiện ra kẻ giả mạo.

Natsumi chắc chắn đã rút kinh nghiệm từ lần đó, và cô ta sẽ không phạm sai lầm lần nữa.

Vậy cô ta đã làm gì? Câu trả lời cũng đơn giản thôi.

“……….cô ta sẽ bắt giam người mà cô ta biến thành ở một nơi nào đó.”

“Khỉ thật……..”

Shidou nói một cách khó chịu. Kotori gật đầu.

“Được rồi, không nên chậm trễ nữa. Chúng ta sẽ tiến hành chiến dịch ngay lập tức và phải tìm ra cô ta trong vòng 3 ngày.”

“Ừm……. Anh nhất định sẽ tìm được cô ta.”

Shidou trả lời với một giọng chắc nịch và tràn đầy quyết tâm.

Trở lại hiện tại.

Thái độ kỳ lạ từ nãy giờ của Shidou đã làm cho Tohka phải chú ý.

“Anh sao vậy Shidou?”

“À…..không có gì đâu.”

Cậu đột ngột bắt gặp ánh mắt của Tohka và vội vàng quay đi hướng khác. Trong khi gãi má bối rối, cậu từ từ đi chậm lại để quan sát.Từ khuôn mặt, giọng nói đến cái cách nghiên đầu khi thắc mắc, tất cả đều là của Tohka, người luôn chiếm giữ một vị trí độc nhất trong tâm trí cậu. Có lẽ đây chính là Tohka mà cậu quen biết.

Nhưng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được. Shidou lại bắt đầu bối rối.

Dường như đoán được tình hình hiện tai, giọng nói của Reine vang lên từ tai nghe.

“Bình tĩnh lại nào. Nếu Natsumi đã biến thành Tohka thì chắc chắc cô ta sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào đâu, dù là nhỏ nhất. Cậu hãy thử nồng nhiệt Tohka một chút xem.”

“’Nồng nhiện’….? Ý cô là………….?”

Shidou nói và bắt đầu suy nghĩ. Rồi cậu nhìn lại Tohka.

“Hey Tohka, không biết đã bao lâu rồi chúng mình không được đi chơi cùng nhau nhỉ?”

“Mu? Sao anh hỏi đột ngột vậy?”

Tohka nhìn Shidou một cách ngạc nhiên. Cậu bối rối khua tay loạn xạ và nói dối.

“Không…..anh nghĩ là đã lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội đi cùng nhau thế này. Chỉ có hai chúng mình.”

“Mu……vậy à? Hình như chúng mình đã cùng đi mua sắm vài ngày trước, nhưng….”

“Oh, thật à?”

Shidou thở dài trong tâm trí. Ngày mà cậu và Tohka gặp Natsumi, cả hai cũng đã cùng nhau đi mua sắm. Không có gì bất thường cả.

Tự hỏi mình đã nói sai điều gì mà Shidou lại im lặng như vậy, Tohka lên tiếng.

“Vậy đó. Dù có phải ra khỏi nhà bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần đi cùng anh là em vui rồi. Hôm nãy em đã thực sự cảm thấy hạnh phúc.”

Tohka nói và cười vui vẽ. Khi nhìn thấy những cử chỉ dễ thương của Tohka, Shidou quay đi theo phản xạ và đỏ mặt.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều đó. Shidou trang bị lại cho mình một nụ cười cứng rắn trên khuôn mặt, rồi cậu mở miệng.

“Được đấy. Cô bắt chước Tohka giống lắm Natsumi à.”

“……………….!”

Khi cậu nói như vậy, Tohka giật mình đứng và lặng đi tại chổ. Shidou như không tin vào mắt mình, cậu thở hỗn hển và dừng bước.

Thực ra Shidou chỉ xem câu nói của mình như một trò đùa mà thôi. Cậu hoàn toàn không có một tí nghi ngờ gì đối với Tohka mà cậu đang sánh bước từ nãy giờ cả.

Nhưng….phản ứng của Tohka….không, không thể như vậy được………….

Shidou như đông cứng lại, não cậu căng ra hết mức. Tohka từ từ quay lại và nhìn thẳng vào Shidou. Ánh mắt của cô tràn đầy vẽ căm hận. Ánh mắt đó chắc chắn không thuộc về Tohka.

Shidou siết chặt nấm đấm của mình.

“Đừng có nói là…. “

Nhưng………….

“………….Shidou, ai là Natsumi vậy? Anh đang gọi nhầm em với ai vậy hả?”

“heee…..?”

Tohka hỏi lại Shidou một cách bực dọc. Đến lúc này thì Shidou mới hoàn hồn trở lại.

Rõ ràng đây không phải là Natsumi rồi. Nếu bị phát hiện thì cô ta sẽ trở nên bối rối chứ không giận dữ như thế này được.

“Shin, cậu đang hẹn hò đấy. Nếu cậu gọi nhầm tên một cô gái thì chuyện cô ta cáu gắt là hoàn toàn bình thường.”

“Ơ…vậy à?”

Shidou lẩm bẩm với giọt mồ hôi chảy dài trên má. Tohka liếc nhìn Shidou một cách nghi ngờ. Cậu bèn đặt tay lên vai Tohka để trấn an cô ấy.

“Xin…xin lỗi. Không phải vậy đâu. Ý anh là gần đây người dân vùng Dominica thường hay dùng từ Natsu-mi để chào hỏi nhau ấy mà.”

“Thiệt hả…….?”

Một lời nói dối trắng trợn. Shidou gật đầu với Tohka trong khi thầm xin lỗi những người dân vùng Dominica.

“Nhưng….nó có nghĩa là gì vậy?”

“Err…..đại khái là……anh yêu em….!!!”

“Muuu……”

Lại dóc nữa. Tohka xấu hổ quay mặt đi.

“Em…em hiểu rồi……”

Shidou thở dài nhẹ nhõm. Nhưng Tohka không để cho cậu thư giãn quá 2s, cô hỏi tiếp.

“Vậy còn câu [Cô bắt chước Tohka giống lắm] nghĩa là gì?”

“Hả……? Ơ….à thì…………”

Hết đường chối cãi, Shidou lúng túng ra mặt. Lúc này Tohka nhìn cậu bằng cặp mắt của một thám tử đang nghi ngờ kẻ gian.

“Tệ thật, nếu Tohka không vui thì chúng ta sẽ không thể làm được gì đâu. Mau tìm cách lấp liếm đi.”

“Nhưng……..làm sao bây giờ?”

Dồn hết nơtron trong óc lại một chổ, cậu cố gắng suy nghĩ trong khi dáo dác liếc nhìn xung quanh mình.

“À đúng rồi Tohka, dù chưa tới buổi trưa nhưng…….em có muốn đi ăn không?”

Shidou chỉ về phía một nhà hàng bên kia đường. Trước cửa nhà hàng là một tấm áp phích thật lớn có ghi dòng chữ:”Nhà hàng tự phục vụ - Hãy ăn theo cách của bạn.”.

“Hứ, ăn trưa giờ này à? Hông thèm……”

Tohka nói với một gương mặt nghiêm cmn túc. Nếu là bình thường thì có lẽ hai mắt cô ấy đã sáng lên như ‘SAO trên trời cao’ và chạy như bay tới nhà hàng đó rồi. Nhưng lần này có vẽ khó…….

Nhưng cuối cùng thì cái bụng của Tohka lại đánh bại chính cô. Cô nhăn nhó đi cùng Shidou vào nhà hàng.

Dù khá đông người nhưng Shidou cũng đã xoay sở để tìm được một chỗ cho vừa ý Tohka. Cậu để túi xách xuống dưới ghế và liếc nhìn một lượt xung quanh nhà hàng. Tohka thì vẫn giữ bộ mặt cau có và vọc vọc khăn ướt.

“Nè Tohka, có vẽ như thức ăn ở nhà hàng này thuộc loại mà em thích đó. Em chọn món trước đi ^^”

“Muu…..”

Nụ cười dần hé lộ trên môi Tohka khi cô nàng nhìn thấy những đĩa thức ăn đặt sẵn của nhà hàng. Nhưng rồi đột nhiên, Tohka lắc lắc đầu từ chối Shidou.

“Thôi, anh chọn món trước đi.”

“Eh? Sao vậy?”

“Không có gì đâu, nhanh lên đi.”

“Ơ….ừ…..”

Tohka hối thúc Shidou. Lần này cô ấy hoàn toàn nghiêm túc và không có vẽ gì là sẽ thay đổi chính kiến của mình cả.

Shidou đứng dậy, đi về phía bàn thức ăn và làm một động tác giả.

“Cô ấy bị sao vậy? Tohka ấy?”

“…………..Tôi không biết, nhưng có lẽ cậu nên làm theo những gì cô ấy nói nếu không muốn gãy xương.”

Reine trả lời nghiêm nghị. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quơ đại vài ba món linh tinh rồi bỏ vào dĩa.

Do đang quá căng thẳng khi mãi nghĩ về Natsumi, Shidou dường như không còn hứng thú gì để ăn nữa.

“Rồi, tới lượt em đó Tohka.”

“…………………….Mu.”

Tohka nhìn chằm chằm vào mấy thứ mà Shidou mang về trước khi miễn cưỡng đứng dậy.

Shidou nhìn Tohka một cách thắc mắc. Có lẽ Tohka vẫn còn giận vì chuyện ban nãy….. nhưng mà…..hình như có gì đó không ổn. Điều đó thực sự làm cho Tohka giận tới mức không còn hứng thú với đồ ăn ư? Trong khi Shidou còn mãi mê suy nghĩ thì Tohka đã quay trở lại bàn, trên tay là một dĩa thức ăn. Tohka đặt cái dĩa xuống bàn và nháy mắt.

“Rồi, ăn nào!”

“Uh, ăn thôi….à mà khoan đã.”

Cậu chợt nhận ra một điều. Trong một khoảng khắc rất nhỏ trước khi Tohka chắp hai bàn tay lại và nói “Itadakimasu!”, Shidou đã kịp nhìn vào dĩa thức ăn của cô ấy. Cậu nhíu mày lại.

Vì sao à? Hôm nay Shidou không có hứng thú ăn uống cho lắm nên cậu chỉ lấy một ít thức ăn thôi, vậy mà dĩa của Tohka thậm chí còn ít hơn của cậu.

“Tohka, em ăn nhiêu đó……. liệu có đủ không vậy?”

“Nu….? UMU. Nhiêu đây là đủ làm em no căng bụng rồi.”

“………………..”

Trống ngực Shidou bắt đầu đập mạnh.

Không thể như thế được. Nhiêu đó mà đủ làm Tohka no căng bụng à? Cho dù có nhỏ lại thêm mười tuổi nữa thì bấy nhiêu cũng không đủ cho nữa cái bụng cô ấy chứ đừng nói gì tới cô gái 16 tuổi đang ngồi trước mặt cậu.

Shidou bí mật gõ gõ vào cái tai nghe để thông báo. Nhưng từ trước khi cậu làm như vậy thì nhân viên trong <Fraxinus> loạn cả lên rồi.

“Không thể được……Tohka….với bấy nhiêu thức ăn……..?”

“Đừng có bảo là cô ấy đanh bệnh nhá…..”

“Trước đây chưa từng có tiền lệ cho chuyện này. Cô ta là một con quái vật làm tiêu biến hàng núi thức ăn…..” (ND: thèn nào nói câu này? Ta đập phát chết luôn bi giờ…)

<Fraxinus> ngập chìm trong những tiếng kêu đầy kinh ngạc. Không may là tất cả những âm thanh đó lại lọt hết vào micro và truyền đầy đủ tới tai Shidou không thiếu thứ gì. Dù đang bị tra tấn mãnh liệt nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh và giữ nguyên nét mặt hiện tại.

Với một khẩu phần ăn phi-Tohka như thế này thì quả là có vấn đề.

Nghĩa là….đây…..không phải là Tohka thật.

“Reine-san……”

“Bình tĩnh nào. Để tôi phân tích đã.”

Reine nói với một giọng hoàn toàn bình tĩnh. Shidou đưa tay lên ngực mình để giữ nhịp tim, nhưng muộn mất rồi. Nếu không nhờ tiếng trò chuyện râm ran trong nhà hàng thì Tohka chắc đã nghe thấy. Cậu nhìn Tohka.

“Em…. sao vậy Tohka? Cảm thấy không khỏe à?”

“Không, sao vậy?”

“Ơ….không sao cả.”

Ngay cả khi cậu liếc nhìn Tohka, cô ấy vẫn không mảy may để ý. Cô đan hai tay vào nhau vào giơ cao.

“Sao cũng được. Itadakimasu!”

“À… ừ, Itadakimasu!”

Shidou bị cuốn vào câu nói của Tohka và cậu đáp lễ. Cậu bèn cầm nĩa lên, đang chuẩn bị ghim vào miếng thịt béo ngậy trước mặt thì…..

“Gochisousama…………” (Tohka chưa kịp nói hết câu nhưng đại khái là ‘cảm ơn vì bữa ăn’).

“Hả?”

Shidou nghe thấy và bật ra một tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Cậu liếc nhìn cô gái ngồi ngay trước mặt mình, trước mặt cô ta là dĩa thức ăn đã sạch bóng.

“Em…em ăn hết rồi à………?”

“umu…. Ngon ghê!”

Tohka nói với một gương mặt vui vẽ, nhưng cậu lại thoáng cảm thấy rằng cô ấy chỉ đang giả vờ.

“Em ăn đủ no chưa vậy Tohka?”

“No…no rồi!”

Tohka bối rối huơ huơ tay vào không khí và nói một cách vội vã.

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh lạ lùng nghe như tiếng chó gầm gừ vang lên. Hình như phát ra từ bụng Tohka thì phải?

“Err….thì…..nhiêu đó cũng đủ rồi……..”

  • Kyuu*,*korokorokoro*

“Tohka?”

“Em đã nói là no rồi mà!”

Nhưng cái bụng của Tohka bán lại bán đứng chủ nhân của nó một cách không thương tiếc. Nó réo lên thê thảm một lần nữa.

  • Gyuuu *, * Guruguruguruguru *

“Umuuuuuuu……”

Tohka cúi gằm mặt trong sự xấu hổ. Shidou nhíu mày.

“Coi nào, đúng là em vẫn còn rất đói mà. Hôm nay em sao vậy?”

Cô nàng phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được và từ từ ngước mặt lên.

“Hôm qua em có xem anime. Thằng main nó nói [Hãy tránh xa những đứa con gái ăn nhiều hơn cả đàn ông ra]. Nói nói vậy đó ;_;”

“Heh……….?”

“Nên…..Em hông muốn anh tránh xa em đâu….”

Tohka nói và thu người lại. Shidou mỉm cười.

“Nhưng anh thì khác, anh thích những cô gái ăn nhiều và tràn đầy năng lượng cơ!”

“Thiệt-thiệt hả?”

“Uhm, anh không thích mấy người bỏ mứa đồ ăn tí nào.”

Nghe những lời đó, thái độ của Tohka lập tức thay đổi. Ngọn lửa nhiệt huyết và lòng quyết tâm ăn uống lập tức quay về với cô. Cô đứng bật dậy, đi về phía đồ ăn đang chờ sẵn.

Và khi quay lại, trên tay cô nàng trông như là là…. nói thế nào cho đúng nhỉ? À, trông như một ngọn núi mini làm bằng đồ ăn vậy. Mấy người ngồi trong quán, nhất là mấy thím chân dài, vòng eo thon gọn có vẽ bị sốc.

“Itadakimasu!!!”

Nhưng Tohka chẳng còn để ý gì xung quanh nữa. Cô ngay lập tức nhảy vào một trận chiến vĩ đại của lịch sử nhân loại: trận chiến với đồ ăn.




Phần 2: Yoshino – Cô bé phù thủy nhỏ

“May quá, Tohka không sao cả……”

Shidou lẩm bẩm một cách vui vẻ. Lúc này là 3:15 pm. Cậu đã quay trở về nhà sau khi xong buổi hẹn với Tohka.

Lúc ban trưa, sau khi Tohka dọn sẹp sạch sẽ núi thức ăn đó, cả hai đã đi mua sắm và dạo quanh thành phố cùng nhau. Cậu đã nói chuyện với Tohka trong suốt khoảng thời gian đó. Cô ấy cực kỳ phấn khởi và không hề có biểu hiện khác thường nào.

Làm theo thời Reine, cậu đã hỏi Tohka rất nhiều chuyện về những kỹ niệm mà chỉ có hai người mới biết được. Cô nàng trả lời một cách trơn tru và phấn khích, cứ như những chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Dĩ nhiên rồi, đó chính là Tohka mà cậu quen biết, không thể nào là Natsumi được.

“Chắc chắn Natsumi không phải Tohka rồi.”

Shidou nói bằng một giọng thỏa mãn. Giọng Reine vang lên đáp lời từ tai nghe.

“Vẫn chưa phải lúc thích hợp để kết luận đâu. Nhưng dù sao thì chúng ta đã có thể tạm tin rằng Natsumi đã đột lốt người khác. Tiếp tục chiến dịch nào. Sắp đến lúc rồi đấy. Cuộc hẹn thứ 2 sẽ bắt đầu ngay thôi.”

“…Tới lúc rồi à…..? Cháu phải đi đâu để bắt đầu cuộc hẹn?”

“Hmm……Cậu nên giữ nguyên vị trí Shin à.”

“Eh?”

“Có vẽ chúng ta đang theo kịp tiến độ. Bọn tôi đã dỗ dược cô ấy rồi. Lần cuối tôi gặp cô ấy, trông cô ấy rất vui. Chắc là cô ấy sẽ tới ngay thôi………….”

Reine chưa kịp dứt lời thì *pin pon*, chuông cửa kêu lên.

“Đến ngay đây…..”

Cậu nhìn vào màn hình camera cửa chính nhưng chả có ai cả. Shidou hơi thắc mắc một chút nhưng rồi cậu cũng xoay tay nắm và mở cửa.

“Xin chào………”

“Baaa!”

“Woaaaa……”

Ngay lúc cánh cửa mở ra, một vật thể lạ bay thẳng vào mặt cậu. Cậu ngay lập tức uống cong người ra sau để né theo phản xã tự nhiên. Cái di động cậu đang cầm trượt ra khỏi tay và văng về phía thứ đó, nhưng nó chưa kịp chạm vào thì vật thể kia đã di chuyển một cách hết sức uyển chuyển vào điệu nghệ, né khói đường bay của cái di động. Yoshinon giơ hay cánh tay nhỏ bé của mình lên một cách giận dữ.

“Mouu… Nguy hiểm lắm đó biết không Shidou-kun?”

Shidou bình tĩnh lại và nhìn vào con thỏ hải tặc đó. Nó chỉ là một con rối nhưng lại là người bạn thân nhất của Yoshino, thực ra thì đó chính là tính cách thứ hai của cô bé, và nó chỉ được thể hiện thông qua Yoshinon.

“Ah…. Yoshinon đó à….?”

“Đúng vậy, tôi chính là thần tượng của mọi người, Yoshinon đây!!!”

Shidou thở dài trước cuộc đối đáp ngớ ngẩn này. Dù đang khoát trên người một miếng vải kỳ dị (kêu là rẻ rách cũng được) nhưng tính cách của nó cũng chẳng thay đổi là bao.

Shidou vừa cúi xuống định nhặt con dế lăn lóc trên sàn nhà thì cánh cửa từ từ hé mở. Và một bé gái hiện ra, gương mặt cực kỳ dễ thương của cô đang lộ ra một vẽ e dè sợ sệt. Đó là Yoshino, nãy giờ chỉ mới đưa được cánh tay trái qua khe cửa và dọa Shidou hết hồn.

“Ah, oh…. Yoshino đó à, chả là hồi nãy anh hơi bất ngờ….”

Đến khi cánh cửa hoàn toàn mở rộng, Shidou chỉ biết đứng lặng đi và không nói nên lời. Cậu đã quên một điều, Yoshinon ăn mặc quái dị bao nhiêu thì Yoshino lại càng ăn mặc xinh xắn bấy nhiêu.

Đứng trước cửa nhà cậu giờ đây là một cô bé, đầu cô đội một cái nón visor rộng vành, trên người là bộ áo choàng vải, và trên tay là một cây chổi phù thủy. Tất cả những thứ đó đều có màu đen tuyền, trông như bóng tối đang bao phủ lấy Yoshino vậy….à không, phải nói là giống hệt Natsumi mà cậu đang tìm kiếm.

“Yo-Yoshino….đó là…….?”

Yoshinon chọc chọc vào má để lên tinh thần cho cô bé.

“Coi nào Yoshino!”

“…………Ơ…..uh………..”

Thế là Yoshino ngước lên nhìn cậu với một gương mặt đầy quyết tâm và từ từ mở đôi môi nhỏ bé của mình

“….anou…..cho kẹo hay bị ghẹo?”

“Hở???”

Shidou hoàn toàn chả có khái niệm gì về điều mà cô bé loli trước mặt vừa mới nói.Nhưng rồi 1s ngay sau đó, cậu vỗ trán cái *chát*.

“À, thì ra là vậy, em đang mặc đồ Halloween đó à?”

Shidou tự hào ra mặt, cứ như thể một nhà khoa học vừa hiểu được một định lý sâu xa nào đó.

“Vậy…… Yoshino là………..”

“Fufufu, quái vật Frankenstein đây!”

Gahhh! Con thỏ hải tặc giơ hay bàn tay nhỏ xíu của mình lên và hù dọa Shidou với một vẻ mặt…..chả có gì đáng sợ.

“Reine-san….giờ thì cháu hiểu ý cô rồi….”

“Ừ thì….Yoshino xem được trên tivi và muốn thử hóa trang một lần cho biết.”

“Hì hì….”

Shidou gãi gãi má và đáp lời cô ấy. Mặc dù Halloween chưa tới nhưng giờ đây cậu đã gần như cảm nhận được bầu không khí của nó rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy mụ phù thủy Yoshino đứng trước cửa, cậu có hơi hoảng một tí, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì…hình như đây là cô bé phù thủy đẹp nhất mà cậu từng gặp từ trước tới giờ. Chắc là phúc đức kiếp trước để lại đây………

“Em dễ thương lắm đó Yoshino!”

“…………..”

Không gì có thể làm cho Yoshino xấu hổ như thế này được, ngoại trừ lời khen từ Shidou. Cô bé cúi gương mặt đỏ như gấc chin xuống và lấy hai tay che kín lại.

Nhưng con thỏ cướp biển tỏ ra không hài lòng.

“Hey hey, tôi đánh giá cao lời khen của cậu dành cho Yoshino nhưng hình như cậu đã quên mất chuyện gì đó thì phải?”

“Cậu đang nói cái……..à đúng rồi, kẹo kẹo, chờ tí nha…..”

Nhờ những lời nói của con thỏ bịt mắt mà Shidou mới nhớ ra chuyện mà mình phải làm. Cậu đi vào nhà bếp, hướng thẳng tới cái két sắt cất giữ kẹo khỏi Tohka (ND: vì sao vậy???).

Tuy nhiên…. Kẹo trong đó biến đâu mất cả……Làm sao đây? Óc cậu chợt lóe lên một tối kiến: lụm vài cây Chupa Chus của Kotori chắc không sao….nhưng, trong nghĩ nãy ra ý đó, cậu đã quên mất em gái mình là ai và có quyền lực như thế nào. Shidou thất thiểu đi quay ra cửa chính.

“Ah…xin lỗi, giờ trong nhà anh không có kẹo……”

Yoshino xịu xuống một cách chán nản, trông đến là tội.

“Ơ…vậy à….?”

“Anh rất xin lỗi. Lần sau anh sẽ cho em gấp đôi……”

Nhưng Shidou chưa kịp kết thúc câu nói thì con thỏ hải tặc bịt mắt cướp biển đã chồm tới ngay trước mặt cậu.

“Ou---toou? Giờ thì to chuyện rồi nhá Onii-san. Bọn này không đùa đâu. Lên đi Yoshino!”

“E…..eeh?”

“Mouu….Người ta gọi trò này là ‘chọ kẹo hoặc bị ghẹo’ vậy nên nếu hắn không chịu xì ra bất cứ viên kẹo nào thì cứ quậy cho tới bến.”

“Ah……..”

Giờ thì Yoshino mới nhớ lại chuyện đó.

“O…oi…?”

“Ai chà. Không có kẹo thì bọn này không còn sự lựa chọn nào khác. Phải hành cho cậu nhớ đời mới được.”

“H-Hành? Cậu đang định làm gì vậy?”

Shidou bắt đầu cảm thấy sợ và bắt đầu thoái lui. Con thỏ cướp biển nở một nụ cười cực kỳ kinh khủng.

“Ờ thì……..hà hà….”

Nó nháy mắt với Yoshino. Gương mặt vừa trở lại bình thường của cô bé giờ đây lại đỏ bừng lên thêm lần nữa.

“Hai đứa đang định làm gì vậy hở???”

Shidou đã bị dồn vào đường cùng, cậu vò đầu bứt tóc và kêu lên một tiếng thảm cmn thiết.

“Được rồi được rồi. Cả hai hãy vào phòng khách ngồi chờ một tí.”

“……………?”

“Ha-hả?”

Cô bé tinh linh và con thỏ bịt mắt nhìn nhau kinh ngạc. Shidou ra hiệu thêm lần nữa rồi bước đi như hành quân về phía gian bếp huyền thoại.

Cậu lôi cái cake mix (ND:chả biết là bánh gì nữa…) ra từ ngăn chứa thức ăn, rồi lấy sữa và trứng ra khỏi tủ lạnh.

“Gì vậy? Cậu đang định làm gì đó Shidou-kun?”

“Tôi sẽ làm xong sớm thôi, chịu khó chờ một tí nhé.”

Cô bé mặc trang phục phù thủy ngồi trong phòng khách và con thỏ cướp biển nghiêng đầu cùng lúc một cách thắc mắc.

Shidou vô tình lộ ra một nụ cười gian xảo trên môi. Cậu làm nóng cái chảo rồi ném bơ vào. Cậu trộn nó chung với bột và nướng lên.

Cậu đặt chồng hai cái hotcake (ND:ngại quá, mình cũng không biết cái này) lên cái khay rồi rưới bơ lên đó. Chỉ còn thiếu mỗi cái đỉnh bằng xi-rô nữa thôi.

“Xong rồi đây, ăn trong khi còn nóng nhé.”

Shidou bưng cái ngay và đặt trước mặt Yoshino. Cô bé mở to mắt trong sự ngạc nhiên thích thú. Có lẽ chưa bao giờ cô được thấy một thứ trông ngon lành như vầy.

“Cái này…..Em đã thấy nó trên tivi!”

Yoshino với tay lấy cái nĩa nhưng cô bé chợt giật mình khe khẽ như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.

“Err…. Itadakimasu!”

“Uh, ăn ngon miệng nhé.”

Nghe Shidou nói vậy, Yoshinon liền với hai tay ôm lấy cái nĩa và chọc chọc cái bánh một cách thèm thuồng. Yoshino nhìn miếng bánh một cách thích thú rồi cắn một miếng và nhai nuốt ngon lành.

“………..!”

Cô bé giơ hai tay ra vỗ vỗ lên bàn một cách sung sướng. Điều này cũng đã từng xảy ra một lần trước đây, đó là khi Yoshino lần đầu tiên ăn thức ăn do Shidou nấu.

“Haha, ngon không?”

Cô bé “uh” “uh” và gật đầu liên tục. Shidou cũng cảm thấy vui lây vì có người thích cái bánh mà cậu đã làm, cậu gãi má và cười một cách ngây thơ.

“……….Shin.”

Một giọng nhẹ nhàng vang lên từ cái tai nghe của cậu.

“Xin lỗi vì đã chen ngang bầu không khí lãng mạng của hai người nhưng cậu có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

“Ơ….nãy giờ thì không có gì lạ cả.”

Và rồi *kohon*, cậu ho lên một tiếng để lấp liếm câu nói.

“Yoshino này, anh chợt nhớ lại chuyện trước đây. Err…. Lúc mà em đến ngôi nhà này lần đầu tiên ấy….lúc đó anh đã làm gì nhỉ?”

Cô bé tinh linh và con thỏ cướp biển nhìn nhau rồi quay về phía Shidou.

“Dạ….em nhớ rõ lắm. Lúc đó…..anh đã làm Oyakodon cho em.”

Thế là Yoshino lại chìm vào dòng hồi tưởng khi hương vị của món ăn đầu tiên cô được thưởng thức hiện về rõ rệt trong ký ức. Sao mà giống Tohka thế không biết?

Shidou thở phào. Đây không thể nào là Natsumi được.

“Eh? Lạ nhỉ? Sao Yoshinon không nhớ chuyện đó nhỉ?”

Con thỏ bịt mắt hỏi cậu một cách không hài lòng.

“Hmm? Cậu không nhớ?”

Nó suy nghĩ trong một thoáng chốc rồi trả lời.

“Chắc tại lúc đó Yoshinon đang ở trong nhà Origami-chan…….”

“Àh, đúng rồi, lúc đó cậu không ở cạnh Yoshino nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng cậu thật là gian xảo đấy Shidou-kun. Cậu nhân lúc Yoshinon vắng mặt mà dụ dỗ Yoshino về nhà mình. Có phải cậu định giở trò gì với cô ấy không? Ôi zời, Yoshino à, cậu như em bé vậy, phải trưởng thành hơn đi chứ, đừng quá dựa vào mình nữa…..Ah, mà khoan đã, Yoshino chỉ là một đứa trẻ thôi nhỉ? Vậy cha mẹ cậu là ai?”

“Yo-Yoshinon!”

Yoshinon kháng cự trong tuyệt vọng khi bàn tay thuận của Yoshino chặn ngang miệng để ngăn không cho nó nói.

“ưm…ưm….”

Con thỏ cướp biển vùng vẫn mảnh liệt như thể nó đang bị ngạt thở vậy, nhưng cô bé kia vẫn chưa chịu buông tha cho nó. Lúc đó Shidou mới từ bi lên tiếng.

“He-hey, trông Yoshinon có vẽ khó chịu lắm đó.”

“Ah!...Xin-xin lỗi Yoshinon!”

“Ặc…..ặc……Tưởng là chết rồi cơ đấy……..”

Rồi nó nhìn chằm chằm vào Shidou một cách không hài lòng.

Cậu thắc mắc thắc mắc.

“Hur? Sao vậy Yoshinon?”

Con thỏ nghiêm mặt và khoanh tay lại rồi rên rỉ một cách đau khổ.

“Phù phù, Yoshinon bịt miệng tôi làm cho tôi thiếu oxy đấy. Và tất cả là tại cậu, đừng có cãi nhau với Yoshino chứ.”

“Không, không phải………”

Gương mặt tội nghiệp của Yoshino lại biến sắc thêm lần nữa. Ngay lập tức cô bé gục mặt xuống và cắm cúi vào miếng bánh của mình để che giấu sự xấu hổ. Khoảng 30s trôi qua trong yên lặng. Yoshinon giật giật tai Yoshino rồi thì thầm với cô bé điều gì đó.

“…………………..vì vậy…………đó là lý do vì sao……và……..”

“Ehh? Nhưng…….”

Yoshino nuốt hết những gì còn sót lại trong miệng rồi liếc một cái e thẹn về phía Shidou. Cô bưng cái dĩa dựng bánh và chìa về phía cậu.

“Err….Anh ăn chung với em nha…..”

“Oh, không cần đâu. Cứ coi như đó là món quà anh dành cho em đi.”

Yoshino xịu mặt xuống, nhìn cứ như là không còn gương mặt nào khác trên thế giới có thể tội nghiệp hơn gương mặt này.

Shidou hoàn toàn thua cuộc, làm sao cậu có thể từ chối một vẽ mặt đáng thương như vậy chứ? Vậy là cậu đành phải đón lấy cái dĩa trên tay Yoshino rồi từ từ đưa lên miệng. Và trong khi cắn miếng bánh, cậu cố tránh để không cắn trúng vào chổ Yoshino vừa ăn.

Yoshinon nhìn Shidou một cách thích thú và nở một nụ cười như xã hội đen.

“Shidou-kun, nếu Yoshinon nhớ không lần thì người ta thường hay ăn món này như món tráng miệng hoặc vào bữa sáng phải không?”

“Eh? À thì…đúng vậy.”

“Ừm, vậy thì cậu lấy lý do quái nào mà có thể xem cái này như một thứ thay thế kẹo hử?”

“O-oioi……..”

Shidou méo mỏ không nói nên lời và gãi gãi má trong sự bối rối.

Nhưng ngay lúc đó, Yoshino đã rụt rè chỉ vào chỉ tay về phía cậu.

“Err…Shidou-san, xi-rô dính trên mép của anh rồi kìa……..”

“Ớ…vậy à?”

Có lẽ cái bánh đó quá lớn để Shidou có thể đưa vào miệng một cách gọn gàng, cậu liếm môi như một con thú săn mồi vừa ăn xong bữa.

“Ơ….không phải….bên kia mà….Hay…để em lau cho….”

Yoshino cầm lấy miếng khăn ướt để sẳn trên bàn rồi đứng dậy và bước vòng qua cái bàn.

“O-ou………”

Cái này không thể gọi là xấu hổ được, nó giống như là cậu đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Mặt Shidou nóng bừng lên tức khắc. Cậu cố cưỡng lại ý muốn nhìn vào gương mặt cô bé.

Yoshino từ từ đưa cái khăn giấy đến gần. Chỉ còn chút xíu nữa thôi là nó chạm vào chổ cần làm sạch. Nhưng, đột nhiên…. Thay vì dùng khăn để lau, cô bé loli đó lại đột ngột đưa mặt đến sát mặt Shidou và liếm vào nơi cần liếm (ND: làm ơn đừng nghĩ bậy nha).

“Uwah!!!”

Ờ, cứ như thằng nhát gái vậy. Cậu giật nãy mình và tưng lên như một cái lò xo rồi rơi xuống đất.

“Yo-yo-yo-yo-yo-yo-yo-Yoshino………..?!”

“Ah-ah-ah-ah-ah-ah-ah……err……”

Yoshino ngượng chin mặt và cũng bối rối không kém gì Shidou.

“Tại-tại vì anh…không cho em kẹo………”

Cô bé hoảng hốt đảo mắt bốn phương tám hướng trong khi đang nói.

“………..Nên-nên… anh phải bị-bị….. ghẹo thôi…..”

Rồi bắn vọt đi như một mũi tên ra khỏi nhà cậu.

Chỉ còn lại một mình trong phòng khách, Shidou vẫn chưa hết bàng hoàng vì điều vừa mới xảy ra với mình. Cậu nói bằng một giọng run run vào cái tai nghe.

“Re-Reine-san….đó có phải…..Yoshino thật không vậy?”

“……….Ừm…cậu thử đoán xem….”

Đoán thế quái nào được chứ? Shidou suy nghĩ hết tốc lực với mớ bòng bong rối tinh trong đầu mình.







Phần 3: Hai thằng đực rựa

“Phù….tiếp theo là ai vậy?”

Sau buổi hẹn đầy thảm hại với Yoshino, Shidou hỏi Reine bằng giọng nói của một vị tướng vừa thua trận. Chưa đến một giây sau, giọng nói của người phụ nữa đó vang lên đáp trả.

“….Aah, tiếp theo là Tonomachi Hiroto.”

“Tonomachi à….”

Với Shidou, ngoài dàn harem của cậu ra thì chỉ có duy nhất Tonomachi là người bạn thân của cậu, tất nhiên là chuẩn men. Hai thằng đàn ông cùng nhau đi quẩy mà lại gọi là hẹn hò có lẽ không được thích hợp cho lắm.

“…..Nghe giọng cậu có vẽ thoải cmn mái nhỉ?”

“Haha, tất nhiên là thoải mái rồi. Đó là một thằng đực rựa. Hai thằng đàn ông nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“…..Hmm…Vậy thì tốt. Tôi đã dùng tên cậu để gởi cho Tonomachi một email. Và theo đúng lịch thì cậu sẽ phải gặp cậu ta trong vòng một giờ nữa.”

“Cháu hiểu rồi. Địa điểm là ở đâu vậy?”

Reine ngập ngừng đáp.

“…….À…nơi đó là…….”

Và khi nghe được câu trả lời, mặt cậu lập tức méo đi một cách kỳ dị.

Một giờ sau.

Hai thằng đực rựa đang ngồi cạnh nhau trên băng một băng ghế trong phòng tắm hơi.

Vâng, vị trí gặp mặt mà <Fraxinus> chỉ đạo là một nơi gần nhà cậu.

“……………….”

“……………….”

Đã vài phút trôi qua kể từ khi hai đứa ngồi cạnh nhau. Cả hai vẫn không ai nói một lời nào cả. Mặc dù đó chỉ là thằng cờ hó bạn thân, nhưng một bầu không khí u ám lại bao trùm cả hai đứa. Cái này chắc còn hại não hơn cả việc hẹn hò với mấy nàng kia.

“He-hey Tonomachi…..”

“………….Uh….gì….gì vậy Isuka?”

Không thể chịu đựng sự im lặng này hơn được nữa, Shidou đành phải lên tiếng trước. Tonomachi giật mình.

“À không….không có gì đâu, xin lỗi….”

Shidou cúi gằm mặt xuống và ngồi quay lưng lại với Tonomachi.

“………..Reine-san, cô nghĩ sao mà lại chọn nơi này chứ?”

Shidou hạ thấp giọng hết cỡ và phàn nàn với một sự bực tức tối đa. Câu trả lời của người phụ nữ đó được truyền tới tai cậu thông qua đường truyền đặc biệt của <Fraxinus> nên cậu có thể cảm nhận được sự buồn ngủ trong câu nói dù cho đang ở trong phòng kín.

“………….Vì cả hai cậu đều là phụ nữ, ý lộn, đàn ông với nhau, nên tôi cho rằng tốt nhất là cứ cởi hết ra mà nói chuyện cho thoải mái…...”

“Ối zời ơi, quả là một phát kiến vĩ con mẹ nó đại…… Bây giờ không phải như trước đây nữa đâu. Lúc mà Natsumi biến thành cháu, cô ta đã làm hoặc nói gì đó với Tonomachi làm cho nó hành động ngộ. Bởi vậy bây giờ thằng cờ hó này lúc nào cũng giữ thế thủ mỗi khi cháu tới gần.”

Shidou nói và liếc nhìn Tonomachi. Mặt nó đang đỏ ửng lên….. không, không, chắc là tại nhiệt độ ở đây hơi cao thôi. Chắc chắn là như vậy!

Trong khi Shidou còn đang tự trấn an mình thì Reine đã nói tiếp.

“….Thực ra chúng tôi chọn nơi này cũng có lý do của nó. Natsumi là một cô gái đang tuổi trưởng thành đúng không? Và dù cho cô ta có thể biến hình hoàn hảo như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng sẽ phải bối rối khi phải vào tắm chung với cậu thôi.”

“À, ra thế….”

Những lời Reine nó chuẩn không chê vào đâu được. Nếu là Natsumi, rất có thể cô ta đã từ chối cuộc hẹn này rồi.

“Vậy thì, thằng cờ hó đang ngồi trước mặt cháu hiện tại chắc không phải Natsumi rồi nhỉ?”

“…..Khả năng khá cao là như vậy….trừ khi Natsumi là một người đặc biệt, không ngại phơi thân như Ngọc Trinh.”

Shidou gãi gãi má (ND: anh Shin thích gãi má nhỉ?). Nếu đó là sự thật thì cậu không cách nào mà biết được.

“……………Vậy cháu nên làm gì nhỉ? Hay là hỏi cậu ta về mấy thứ mà Natsumi không biết?”

“……..Ừ thì đó là điều cơ bản cần phải làm. Nhưng lần này đặc biệt hơn một tí, tôi muốn tận mắt thấy phản ứng của cậu ta. Cậu thử rờ rẫm nó một phát xem xao…”

“Gì cơ???”

Shidou hỏi lại với một giọng ngạc nhiên trống rỗng. Reine nói với một giọng hơi bối rối.

“Như những gì tôi đã nói, dù cho cô ta không ngại khoe thân đi nữa, chắc chắn cô ta cũng phải có phản ứng gì đó khi tiếp xúc cơ thể chứ.”

“Hảảảảả?????”

Cổ họng Shidou khô đắng lại. Cậu nuốt nước bọt “ực” một cái rồi quay lại phía Tonomachi.

Và ngay lúc đó, thằng cờ hó đó lên tiếng trước.

“Hey-hey Isuka, sao tự dưng bữa này mày lại mời tao tới đây vậy?”

“Hả….ờ thì………”

“………..Shin, hành động liền, ngay và lập tức!”

Shidou chìm vào sợ hãi khi nghe mệnh lệnh đó.

Trong sự bối rối, Shidou xèo rộng bàn tay ra và chộp lấy vai Tonomachi. Thế là…

“Hiii?!”

Tonomachi giận bắn người và kêu lên một tiếng rồi lếch đi một cách thảm hại, tránh xa khỏi thằng bê đê Shidou.

“Mày-mày-mày-mày làm cái *** gì thế hả Isuka?”

“Ah…thì……….”

“……………”

“……………”

Bầu không khí nặng nề bao phủ căn phòng thêm lần nữa.

“…………..Tình huống này là sao đây hử?”

“………..Hmm, cậu ta có vẽ hoảng hốt đấy. Ngay lúc bàn tay thần thánh của cậu chạm vào, chỉ số lo lắng của cậu ta tăng vọt lên với một tốc độ khủng khiếp.”

“Eh….nghĩa là……..”

“………Tôi vẫn chưa đủ cơ sở để kết luận. Sờ cậu ta thêm vài cái nữa xem?”

“WTF????”

Shidou đành phải đứng lên một cách bất đắc dĩ, nhưng tất cả vì nhiệm vụ, phải nhanh chóng tìm ra Natsumi. Và khi cậu bước đến gần Tonomachi, nó run lên như cầy sấy lần nữa.

“Bình cmn tĩnh lại nào Isuka…chúng-chúng ta là bạn đúng không, ý tao là bạn bè bình thường ấy……..”

“Thì-thì đúng vậy……..”

“Ừ, ha-haha….xin lỗi vì tao đã hiểu lầm nhưng hành động của mày……..”

“Ừ………”

Shidou đáp trả với một gương mặt của sát thủ và đặt tay lên dùi Tonomachi. Thế là…..

"GiNyaaaaaaaaaaaaaaaaa !?"

Tonomachi hét lên như một con thỏ nhỏ bé sắp bị beo, hùm, gấu, cọp nhảy xổ vào ăn thịt. Cậu ta khóc thút thít và chạy ra khỏi phòng tắm hơi.








Phần 4: Mong muốn của một tinh linh

“Hàà………”

Shidou thở dài khi bước đi một mình trên con phố vắng.

Dù chỉ vừa mới ra khỏi phòng tắm hơi, cậu chẳng những không cảm thấy khỏe hơn mà gần như là bị suy nhược đánh gục.

Nhưng dù sao thì cậu cũng đã có được kết quả nhất định cho nhiệm vụ. Thêm một buổi ‘hẹn hò’ nữa hoàn tất.

“Còn một buổi coi mắt nữa ở công viên phải không?”

“Uh, nhưng cậu hơi muộn rồi đấy, đi nhanh lên nào.”

“Vâng…….”

Bước vội trên con đốc ngoằn nghoèo, cậu đang dần tới nơi hẹn. Những ngôi nhà trên phố chìm trong ánh trăng mờ ảo, nhưng nhiệt độ thì cũng không đến nỗi lạnh. Không lâu sau đó, cậu đã tới nơi. Tại đó có cô một gái đang ngồi đơi trên băng ghế. Ánh sáng từ ngọn đèn đường soi rõ khuôn mặt thanh tú của cô.

Đó là một cô gái quyến rũ, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu nhạt và một chiến váy trông như một ngọn lửa đen đang cháy. Cô ấy từng là một nửa của tinh linh Yamai, Yamai Yuzuru.

“Phẫn nộ. Có đủ cam đảm để hẹn với ai đó nhưng cuối cùng lại đến muộn.”

Yuzuru nhìn Shidou, rõ ràng là cô đã cáu vì phải chờ cậu. Shidou vội vàng chạy tới trước mặt cô ấy, cậu chắp hai tay lại với nhau và cúi gập người. Khổ thân thằng bé, phi hành đoàn <Fraxinus> gọi cho Yuzuru lúc nào Shidou không biết và kết cục là cậu phải lãnh đủ.

“Rất xin lỗi cậu. Mình có chuyện ngoài ý muốn.”

“Bớt giận. Được rồi, không sao đâu. Yuzuru rất tốt bụng nên có thể bỏ qua lỗi lầm 5p của cậu.”

Nói xong, cô ấy thở dài và khoanh tay lại.

Thấy vậy, Shidou đỡ căng thẳng hơn. Cậu gãi gãi đầu một cách vô thức (ND: hết gãi má rồi nhỉ?).

Yuzuru đang ngồi đây có vẽ không khác gì với Yuzuru mà cậu từng quen biết. Nhưng thực ra cậu còn có một linh cảm khá lạ nữa. Chỉ mới nói vài câu với cô ấy mà cậu đã có cảm rằng cả hai chị em đều không bị Natsumi tráo đổi, nói một cách đơn giản thì Yuzuru là hiện thân của Yamai, mà Yamai thì đã bị tách ra thành hai người như hiện tại. (ND: quả thực là đoạn này mình chả hiểu gì cả).

Theo như kế hoạch thì Yuzuru sẽ là người cuối cùng mà cậu phải gặp mặt hôm nay, và ngay lúc đó, cô ấy đã nhận ra sự khác biệt trong ánh nhìn của cậu. Thực ra thì từ khi cậu phong ấn tinh lực của cả hai, họ còn cãi nhau thường xuyên hơn bình thường vì những chuyện nhỏ nhất, như giành nhà vệ sinh chẳn hạn.

Yuzuru cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thở dài. Một mình Yuzuru không đủ cho cậu à?”

“Không, không phải vậy đâu, mình chỉ nghĩ là…….”

“Từ chối. Cậu không cần phải tự dối lòng. Yuzuru và Kaguya từng là một tinh linh và có chung một cơ thể, cả hai chúng tôi có một mối liên kết vô hình với nhau.”

Yuzuru bóp môi mình để tạo ra một nụ cười tự mãn. Điều đó hoàn toàn đúng, cho tới hôm nay thì cả hai vẫn có thể chung sống với nhau hòa thuận.

“Hỏi. Có chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi Yuzuru ra đây giờ này?”

“À…thì… Mình muốn chúng ta nói chuyện với nhau, chỉ 2 chúng ta mà thôi.”

Yuzuru nhìn Shidou một cách ngạc nhiên.

“Từ chối. Không phải là cậu không thể, nhưng trường hợp này thì…..”

Cô nheo mắt một cách tinh quái rồi nắm lấy cánh tay Shidou. Cô nhích về phía Shidou từng chút một, gần hơn, rồi gần hơn nữa, cho tới khi bộ ngực gợi cảm của cô ấy áp hoàn toàn vào cánh tay cậu, và khoảng cách giữa hai người không còn nữa.

“Tới luôn. Chỉ tối nay thôi. Shidou là của Yuzuru, và cũng tối nay, Yuzuru sẽ thuộc về Shidou.”

Nói xong, cô thổi hơi thở ngọt ngào của mình vào cổ Shidou. Dù bề ngoài Yuzuru có vẽ khờ khạo nhưng mưu kế của cô ấy thì không ai có thể lường trước được. Thực ra thì cô ấy còn thông minh hơn cả Kaguya. Mặt Shidou chuyển sang màu đỏ ngay tức khắc.

“Đề nghị. Shidou, chúng ta có thể đi dạo không?”

“Hur?”

Shidou nghiên đầu thắc mắc. Yuzuru nhẹ mỉm cười và kéo cậu đi.

Cả hai đi bộ chậm rãi trên con đường được chiếu sáng, cuối cùng, họ đến điểm kết thúc của công viên. Từ vị trí đó, cả hai có thể thấy được toàn bộ thành phố Tenguu đang rực sáng, phía trên là bầu trời đen huyền ảo, điểm thêm một vài ngôi sao lấp lánh.

“Ngưỡng mộ. Đẹp quá.”

“Aah… đúng vậy.”

Shidou trả lời đúng như cảm nhận của chính cậu. Lúc này, Yuzuru nhìn chằm chằm vào Shidou với đôi mắt đang khép hờ.

“Gì-gì vậy?”

“Nói rõ. Nếu một cô gái khen cái gì đó đẹp thì đáng ra cậu phải nói rằng ‘Cô còn đẹp hơn nó nữa’”.

“………..Thật vậy à?”

“Đồng ý. Thật vậy đấy.”

Không biết từ đâu mà Yuzuru học được điều này. Vẽ mặt cô ấy đang tự tin một cách lộ liễu. Shidou cười méo mó và nói với cô ấy.

“Y-yo, cậu….. còn đẹp hơn nó nữa.”

“Cười. Fufu, thật không.”

Cậu không ngờ câu nói miễn cưỡng của mình lại làm cô ấy vui đến vậy. Mặt Yuzuru giờ đã đỏ lên.

Những biểu hiện này trông dễ thương thật đấy, nhưng thực sự không giống cô ấy tí nào cả. Tim Shidou bắt đầu loạn nhịp.

Làm sao để đi vào vấn đề chính đây….cậu vẫn đang hồi hộp.

Dù rằng cô ấy là một tinh linh đã bị phong ấn, nhưng nếu tâm trạng không ổn định thì sức mạnh sẽ chảy ngược về cô ấy thông qua liên kết vô hình giữa hai người. Đó là lý do mà Shidou phải chăm Tohka kỹ lưỡng hơn những người khác, cô ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, vui buồn thất thường.

Nhưng hai chị em Yamai thì lại khác, tâm trạng của họ luôn vui vẽ, miễn là được ở bên nhau (mặc dù họ cãi nhau thường xuyên thật đấy, nhưng thực ra đó chỉ là đùa giỡn thôi, và càng cãi nhau thì lại càng gắn bó với nhau nhiều hơn nữa). Dù rằng cả hai luôn khó chịu vì chuyện Tohka được học cùng lớp với Shidou, nhưng họ vẫn nhất quyết học cùng lớp với nhau chứ không chịu để một trong hai học khác lớp. Tình bạn, tình chị em giữa họ tốt hơn hẳn những tinh linh còn lại. Vì cả hai là một. Họ là Yamai.

Vì họ gắn bó chặt chẽ với nhau nên ít khi nào rời nhau nửa bước. Đó là lý do vì sao được ở một mình với Yuzuru thế này mang lại cho Shidou một cảm giác mới mẽ mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Tim cậu đập liên hồi.

“Gọi. Shidou?”

Yuzuru gọi một tiếng, nhẹ nhành nhưng ấm áp.

“Hur? Gì vậy?”

Cô nuốt nước bọt như để lấy tinh thần, rồi nói tiếp.

“Yêu cầu. Xin hãy trả lời thật.”

“A-ahh thì…. Chuyện gì vậy?”

“Hỏi. Giữa Kaguya và Yuzuru, Shidou thích ai hơn?”

“Ơ…………”

Tâm trí cậu trở nên trống rỗng trong thoáng chốc trước câu hỏi bất ngờ, giọt mồ hôi lăn dài một cách căn thẳng.

“Tại-tại sao………..?”

Shidou run run hỏi lại. Nhưng cô ấy vẫn nhìn cậu chằm chằm, nhất quyết không từ bỏ nếu cậu không trả lời thành thật. Trông cô không có vẽ gì là đang đùa cả.

“Ơ…thì….mình không thể trả lời ngay được. Vì….cả hai đều quan trọng với mình.”

Yuzuru tỏ ra vô cùng thất vọng trước câu trả lời đó.

“Khinh miệt. Ôi trời, câu trả lời của cậu quả là thảm hại.”

“Im-im đi, làm sao mà mình có thể trả lời khi cậu hỏi bất ngờ như vậy chứ?”

“Đồng ý. Vậy nếu Yuzuru cho cậu một khoảng thời gian để suy nghĩ thì sao?”

“Uh………………”

Cậu có vẽ ngập ngừng trước lời đề nghị. Yuzuru trông thất vọng ra mặt và thở dài thêm lần nữa.

Cậu nhìn Yuzuru và nói một cách ngập ngừng.

“Vậy, cậu muốn mình chọn ai?”

“Suy nghĩ. Để xem nào….”

Yuzuru đặt một ngón tay lên cằm suy tư. Rồi cô nhìn Shidou lần nữa.

“Trả lời, nếu cậu chọn Kaguya, Yuzuru sẽ khen cậu là một bé ngoan. Còn nếu cậu chọn Yuzuru, Yuzuru sẽ nổi giận.”

Rồi cô cười tinh nghịch.

Giờ cậu mới nhớ ra điều này. Cả hai đều giống nhau, họ thương yêu người kia còn hơn cả bản thân mình. Shidou thở dài một cách vô thức.

“Còn nữa. Nếu cậu chọn Yuzuru, mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

“Ơ………..”

Trong khoảnh khắc này, trái tim cả hai như được kết nối lại. Chúng đều đập sai nhịp, nhưng lại nhịp đập lại khớp với nhau.

Kể từ lúc được ở riêng với Yuzuru, lần đầu tiên cảm giác bối rối mạnh mẽ như thế này xuất hiện trong tim cậu, vả cả cô ấy nữa. Đây chính là cơ hội để Shidou khẳng định sự thật đang ngự trị trong tâm trí mình từ nãy giờ. Cậu nói tiếp câu nói còn dang dở.

“Vậy cuối cùng cậu chọn cái nào?”

“Thở dài. Cậu đã nghe rồi thì phải nhớ lấy, Yuzuru quên mất rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì cậu cũng thật là vô dụng. Yuzuru quá thất vọng về Shidou.”

“Uguh…………”

Khó mà nói thêm được lời nào để làm Yuzuru vui lòng trở lại. Cậu cắn môi và bật ra một tiếng rên.

Nhưng Yuzuru cũng chẳng vận tâm điều đó, hơn nữa…….

“Yêu cầu. Nếu, chỉ nếu thôi nhé. Khi Kayuga hỏi cậu câu tương tự như Yuzuru bây giờ, hãy trả lời là Kaguya.”

“Ơ…chuyện đó…….”

Shidou chưa kịp nói xong, Yuzuru đã tiếp tục.

“Dự đoán. Kaguya chắn chắn sẽ nổi giận với cậu và hỏi ‘Tại sao cậu không chọn Yuzuru?’ hay đại khái vậy…..nhưng thực ra, từ tận sâu trong trái tim, cậu ấy sẽ hạnh phúc.”

“Yuzuru………”

“Thuyết phục. Dù cho Kaguya có phản ứng như vậy đi nữa thì cậu ấy vẫn yêu Shidou. Yuzuru biết rất rõ và muốn cho cậu biết điều này, thêm một lần nữa. Từ đầu thì Kaguya và Yuzuru là một thực thể, chung đụng một linh hồn. Kaguya ghét gì, Yuzuru ghét nấy. Và tương tự như vậy, Yuzuru yêu gì, Kaguya cũng sẽ………”

http://www.baka-tsuki.org/project/images/thumb/9/96/DAL_V8_157.jpg/180px-DAL_V8_157.jpg

“Vậy………..”

Shidou giật giật lông mày. Yuzuru mở mắt to hơn như để nhìn Shidou cho rõ, rồi cô tách ra và đối mặt với cậu.

“Sơ ý. Đó là điều cậu không cần biết. Để ngăn chặn bí mật bị tiết lộ thêm, Yuzuru sẽ bỏ chạy ngay bây giờ.”

“Ơ, ê, Yuzuru?!”

Yuzuru chạy đi, nhưng khi nghe tiếng gọi, cô quay lại và cười với cậu.

“Yêu cầu. Yuzuru không đùa đâu. Kaguya thực sự thích Shidou đấy. Vậy nên…hãy chăm sóc cho Kaguya.”

Đó là nụ cười tươi nhất, đẹp nhất mà Shidou từng thấy trên gương mặt vô hồn ấy.

Yuzuru chạy đi, bóng hình mảnh mai ấy khuất dần vào màn đêm mờ ảo.








Phần 5: Sai lầm trong kế hoạch

“Vậy là anh cứ thế mà để cô ấy đi mất à? Ít nhất cũng phải đưa cô ấy về nhà chứ.”

Kotori nằm dài trên ghế sofa, quở trách Shidou rồi thở dài chán nản.

Shidou, Kotori và Reine hiện đang có mặt trong nhà cậu. Shidou ngồi bệt trên sàn, Kotori và Reine thì ngồi đối diện nhau và nhìn chằm chằm vào cậu.

Giây phút mà Yuzuru chạy đi, Shidou đứng lặng người mất một lúc trong công viên đó. Và khi về đến nhà, hai người này gần như đã phát cáu lên vì phải chờ đợi.

“Anh không nên làm như vậy. Nếu là em, em sẽ không để cô ấy phải một mình lặn lồi về nhà trong đêm đâu.”

“Ơ….xin lỗi….”

Nhắc mới nhớ, trong khoảng thời gian Shidou còn đang mơ màng, Yuzuru đã chạy đi với một tốc độ khủng khiếp. Dù có muốn đi nữa thì cậu cũng không thể đuổi theo kịp. Dẫu sao thì cô ấy cũng là tinh linh khiển gió, chạy nhanh như vậy cũng không có gì lạ.

“Thôi không sao. Shin cũng không thể làm gì kịp lúc đó. Cậu ấy đã hoàn thành khá tốt công việc hôm nay rồi.”

Reine biết rõ và nhắc nhở Kotori. Cô thở dài và sửa lại que Chupa Chus đang ngậm.

“Tôi biết rồi. Anh ấy hành động như một con robot ấy, việc gì cũng phải dựa vào chỉ đạo của chúng ta.”

Kotori liếc nhìn Shidou và than thở.

“Vậy thì Shidou, trong 4 người mà anh đã gặp hôm nay, anh có cảm nhận được điều gì bất thường trong số họ không? Liệu Natsumi có thể là ai trong số họ?”

“…………..”

Câu hỏi hơi đột ngột, Shidou chìm vào dòng ký ức miên man chỉ mới xảy ra trong một ngày.

Thực ra thì quá trình điều tra chỉ mới được một phần ba. Có những điểm đáng ngờ của họ khiến cậu phải chú ý, nhưng cậu vẫn chưa thể khẳng định ngay được, bởi vì điều đó chẳng khác nào kết tội một người vô căn cứ.

“Anh chưa biết được…có lẽ phải gặp tất cả mọi người trước đã.”

“Ừ…chắc vậy.”

Có lẽ Kotori đã biết trước câu trả lời. Cô nhắm mắt vài thở dài chán nản.

“Em sẽ kiểm tra lại một lần nữa giọng nói được ghi âm của họ. Nếu có gì bất thường, em sẽ báo cho anh ngay.”

“Uh, anh tin tưởng em đấy.”

“Uh. Dù sao thì hãy nghĩ ngơi đi. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh làm hỏng buổi hẹn ngày mai chỉ vì thiếu ngủ đâu.”

Kotori ra lệnh với một giọng cứng rắn. Shidou mệt mỏi gật đầu.

“Cứ quyết định thế nhé. Reine-san, buổi hẹn ngày mai bắt đầu lúc mấy giờ?”

“……….Hmm….Buổi hẹn đầu tiên ngày mai diễn ra vào lúc 10h sáng. Xin lỗi, nhưng cậu buộc phải nghĩ học thôi.”

“Hmm….coi bộ không còn chọn lựa nào khác nữa rồi. Vậy, người đầu tiên cháu gặp ngay mai là…….”

“Kotori!”

“Gì cơ?”

Kotori giật mình khe khẽ. Reine đã nhận ra điều đó.

“Thì ra là vậy. Cháu cảnh báo Shin vì đây là cuộc hẹn với cháu à?”

“Không! Không phải! Với tư cách là người chỉ huy……….”

Ngay lúc đó, Kotori đã cảm nhận được cái nhìn kỳ cục của Shidou. Cô thẳng tay ném một cái gối vào mặt cậu.

“Oái, em làm gì vậy?”

“Câm miệng lại và đi ngủ sớm đi nhóc!”

Kotori hét lên và chụp lấy thêm một cái gối nữa.

Lần này, nếu ăn thêm một cú nữa, cậu sẽ về thành dưỡng sức ngay lập tức. Vậy nên Shidou phải khẩn cấp rút lui trước khi toi mạng.



Phần 6: Phù thủy trong đêm

“tich!” Một âm thanh vang lên, hai cây kinh đồng hồ cùng chỉ vào số 12 cùng lúc.

00:00h. Ngày 22 tháng 10 trôi qua và ngày 23 tháng 10 đã đến.

Vâng, ngày đầy tiên của trò chơi với Natsumi đã kết thúc.

“Fufu….”

Trong bóng tối, Natsumi biến trở lại thành chính cô và cười thỏa mãn.

Shidou đã không tìm ra được Natsumi trong ngày đầu tiên.

Nhưng điều đó cũng có lý do của nó. Có đến hơn mười nghi phạm. Các manh mối rất mơ hồ. Dù có là Conan đi nữa cũng không thể tìm ra được.

Nhưng: ngày đầu tiên cũng đã kết thúc.

“…………<Haniel>, tới lúc rồi.”

Natsumi lẩm bẩm trong bóng tối đen kịt. Đó là tất cả những gì cô phải làm để ra lệnh cho thiên sứ làm theo ý muốn của mình.

“Vậy thì….. Chỉ một người trong số họ thôi. Liệu cậu có đoán ra được không nhỉ….”

“hà hà…”

Cô nàng phù thủy cười một mình rồi tiếp tục.

“…………trước khi tất cả biến mất.”









Phần 7: Trò chơi thực sự bắt đầu

“Hmm…..”

Buổi sáng. Một âm thanh làm náo động cả ngôi nhà. Shidou dịu mắt trong cơn mơ ngủ.

Cậu ngáp một cái lớn rồi vói tay nện vào cái động hồ chết tiệc để trừng phạt. Nhưng nó vẫn không chịu im. Hình như không phải do cái đồng hồ đó, âm thanh khủng khiếp này phát ra từ một nơi khác.

“À rế?”

Cậu lò mò ngồi dậy và ngáp thêm một cái lớn hơn nữa. Khi dần dần tỉnh ra, cậu mới có thể nhận ra được nguồn gốc của âm thanh khủng khiếp đó. Đó là chuôn cửa nhà cậu. Có ai đó đang liên tục ấn vào.

“Chuyện quái gì vậy chứ? Mới sáng sớm mà…..”

Shidou càu nhàu rồi lết xác ra khỏi cái giường thảm hại đó. Trong khi cậu xuống cầu thang, rồi đi ra hành lang để hướng về cánh cửa, chuông vẫn reo không ngừng.

Nhưng ngay khoảng khắc mà Shidou chạm vào tay nắm cửa, dường như người ở phía bên kia đoán được điều này.

“Ouch!”

Mắt cậu đã quen dần với ánh sáng buổi ban mai, nhưng nếu một nguồn sáng mạnh hơn rọi thẳng vào mắt thì khó mà chịu được. Cậu kêu lên khó chịu.

“Ai…ai vậy?”

“Shidou!”

Giọng nói ấy dường như là của một cô gái, hơn nữa, có vẽ như cô ta còn đang tức giận nữa. Đó là một chất giọng the thé, rất quen thuộc…. đó là………

“Kaguya, có chuyện gì v………”

Cánh cửa bật mở, và rồi một cơ thể mảnh mai bay vào. Shidou bật ngửa và Kaguya ngồi trên người cậu.

“Oy oy, bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy?”

“Shi-shidou, Yuzuru có đến đây không?”

Không còn giữ được sự tự mãn như mọi khi nữa, Kaguya hét lên trong hoảng loạn. Shidou nghiên đầu một cách nghi ngờ.

“Yuzuru? Cô ấy không đến đây. Mà sao vậy?”

“Cô-cô ấy không có trong nhà. Khi mình thức dậy lúc sớm, mình đã không thấy cô ấy đâu cả. Mình đã tìm khắp nhà, nhưng vẫn không tìm thấy……….”

“Sao cơ???”

Shidou đã hoàn toàn cảm nhận được nỗi sợ đang ngập tràn trong tim cô ấy. Cậu vội vã vớ ngay lấy đôi giày và mang vào với tốc độ nhanh nhất có thể.

Cuối cùng điều này cũng đã xãy ra, kể từ lúc này, trò chơi của Natsumi đã thực sự bắt đầu.