Date A Live:Tập 1 Chương 2: Difference between revisions

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
Created page with "==Chapter 2: Bắt đầu {{Furigana|luyện tập|trò chơi|margin=12}} nào== ===Phần 1=== —Đã lâu rồi nhỉ. <br><br> Giọng nói ấy cứ văng vẳng trong ..."
 
 
(26 intermediate revisions by 3 users not shown)
Line 1: Line 1:
==Chapter 2: Bắt đầu {{Furigana|luyện tập|trò chơi|margin=12}} nào==
==Chương 2: Bắt đầu {{Furigana|luyện tập|trò chơi|margin=12}} nào==


===Phần 1===
===Phần 1===
Line 9: Line 9:
Một giọng nói rất quen thuộc.
Một giọng nói rất quen thuộc.
<br><br>
<br><br>
—Cuối cùng, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau, ***.
—Cuối cùng, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau, <big>×××</big>.
<br><br>
<br><br>
Một giọng nói ấm áp và rất đỗi thân thương.  
Một giọng nói ấm áp và rất đỗi thân thương.  
Line 15: Line 15:
—Em vui lắm, chỉ một chút nữa thôi. Xin hãy đợi, một chút nữa thôi.
—Em vui lắm, chỉ một chút nữa thôi. Xin hãy đợi, một chút nữa thôi.
<br><br>
<br><br>
‘Em ai’, tôi hỏi, nhưng không có tiếng trả lời.
'Em ai', tôi hỏi, nhưng không có tiếng trả lời.
<br><br>
<br><br>
—Em sẽ không xa anh nữa đâu. Em sẽ không mắc lỗi nữa đâu. Vì thế nên…
—Em sẽ không xa anh nữa đâu. Em sẽ không mắc lỗi nữa đâu. Vì thế nên...
<br><br>
<br><br>
Và, giọng nói bí ẩn kia chợt biến mất.
Và, giọng nói bí ẩn kia chợt biến mất.


===Phần 2===
===Phần 2===


“…Hộc!
"...Hộc!"


Shidou tỉnh dậy,
Shidou tỉnh dậy,


“Uwahh!
"Uwahh!"


Và ngay lập tức hét lên.
Và ngay lập tức hét lên.
Line 33: Line 35:
Cũng phải thôi. Dù sao thì, cậu đang bị một người phụ nữ lạ mặt, một tay giữ mi mắt cậu, tay kia cầm một thứ giống như một cái đèn pin rọi vào mắt kia mà.
Cũng phải thôi. Dù sao thì, cậu đang bị một người phụ nữ lạ mặt, một tay giữ mi mắt cậu, tay kia cầm một thứ giống như một cái đèn pin rọi vào mắt kia mà.


“…Ưm? Cậu ta tỉnh rồi.
"...Ưm? Cậu ta tỉnh rồi."


Người phụ nữ với khuôn mặt thiếu ngủ đó nói với giọng bình thản và thờ ơ.
Người phụ nữ với khuôn mặt thiếu ngủ đó nói với giọng bình thản và thờ ơ.
Line 39: Line 41:
Mặt cô ấy kề sát mặt Shidou, có vẻ là do cô đang kiểm tra đồng tử khi cậu bất tỉnh. Cậu thoáng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, có thể là mùi dầu gội của cô.
Mặt cô ấy kề sát mặt Shidou, có vẻ là do cô đang kiểm tra đồng tử khi cậu bất tỉnh. Cậu thoáng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, có thể là mùi dầu gội của cô.


“C, C-C-C-C-CÔ LÀ AI?
"C, C-C-C-C-CÔ LÀ AI?"


“…Ưm, aah.
"...Ưm, aah."


Vẫn ở trong trạng thái mơ màng, cô ấy đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc qua một bên.
Vẫn ở trong trạng thái mơ màng, cô ấy đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc qua một bên.
Line 49: Line 51:
Cô ấy khoảng 20 tuổi, mặc một bộ quần áo trong rất giống một bộ quân phục. Tóc rối bù, mắt được trang điểm bằng những quầng thâm đen dày, và con gấu nhồi bông đầy sẹo đang ló đầu ra khỏi túi áo, đó là tất cả những gì đặc trưng mà cậu thấy được.
Cô ấy khoảng 20 tuổi, mặc một bộ quần áo trong rất giống một bộ quân phục. Tóc rối bù, mắt được trang điểm bằng những quầng thâm đen dày, và con gấu nhồi bông đầy sẹo đang ló đầu ra khỏi túi áo, đó là tất cả những gì đặc trưng mà cậu thấy được.


“…Tôi là Phân tích viên, Murasame Reine. Không may là y tá không có ở đây.—Nhưng đừng lo. Mặc dù không có bằng y khoa, nhưng tôi vẫn có thể thực hiện một số kỹ năng sơ cứu thông thường.
"...Tôi là Phân tích viên, Murasame Reine. Không may là y tá không có ở đây. —Nhưng đừng lo. Mặc dù không có bằng y khoa, nhưng tôi vẫn có thể thực hiện một số kỹ năng sơ cứu thông thường."


“…”
"..."


Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Line 61: Line 63:
Shidou ngồi dậy, nhớ lại những gì Reine vừa nói.
Shidou ngồi dậy, nhớ lại những gì Reine vừa nói.


“—Đây là?
"—<u>Đây </u>?"


Cậu hỏi trong lúc nhìn xung quanh.
Cậu hỏi trong lúc nhìn xung quanh.
Line 69: Line 71:
Tuy vậy, trần nhà có vẻ khá kỳ quặc. Cậu có thể thấy những ống dẫn và hệ thống điện ở đó.
Tuy vậy, trần nhà có vẻ khá kỳ quặc. Cậu có thể thấy những ống dẫn và hệ thống điện ở đó.


“Đ-Đây là, đâu…”
-Đây là, đâu..."


“…À, đây là phòng y tế của <Franxinus>. Cậu đã bất tỉnh, nên chúng tôi đưa cậu tới đây.
"...À, đây là phòng y tế của <Franxinus>. Cậu đã bất tỉnh, nên chúng tôi đưa cậu tới đây."


<Franxinus>? Bất tỉnh…a—”
"<Franxinus>...? Bất tỉnh...a—"


Đúng rồi, cậu đã bị kẹt trong trận chiến giữa cô gái bí ẩn và Origami, và cậu đã bị hạ gục.
Đúng rồi, cậu đã bị kẹt trong trận chiến giữa cô gái bí ẩn và Origami, và cậu đã bị hạ gục.


“…Anou, tôi có thể hỏi cái này được không? Có quá nhiều thứ khó hiểu đang xảy ra…”
"...Anou, tôi có thể hỏi cái này được không? Có quá nhiều thứ khó hiểu đang xảy ra..."


Shidou gãi gãi đầu.
Shidou gãi gãi đầu.
Line 83: Line 85:
Tuy vậy, Reine không trả lời, mà chỉ quay đầu đi.
Tuy vậy, Reine không trả lời, mà chỉ quay đầu đi.


“A–chờ đã…”
"A–chờ đã..."


“…Theo tôi. Tôi muốn cậu gặp một người. …Tôi biết là cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không giỏi giải thích lắm. Cậu nên hỏi người đó thì hơn.
"...Theo tôi. Tôi muốn cậu gặp một người. ...Tôi biết là cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không giỏi giải thích lắm. Cậu nên hỏi người đó thì hơn."


Cô kéo tấm màn ra. Căn phòng khá rộng. Có sáu cái giường xếp kề nhau, và ở cuối phòng là một số thiết bị y tế mà cậu không biết.
Cô kéo tấm màn ra. Căn phòng khá rộng. Có sáu cái giường xếp kề nhau, và ở cuối phòng là một số thiết bị y tế mà cậu không biết.
Line 92: Line 94:
Ngay lập tức, cô mất thăng bằng, và với một tiếng *rầm*, đầu cô va vào bức tường.
Ngay lập tức, cô mất thăng bằng, và với một tiếng *rầm*, đầu cô va vào bức tường.


! C-Cô có sao không?
"! C-Cô có sao không?"


“…Ư ư ư.
"...Ư ư ư."


Cô vẫn chưa té. Reine rên lên, và dựa người vào bức tường.
Cô vẫn chưa té. Reine rên lên, và dựa người vào bức tường.


“…Aah, xin lỗi. Dạo gần đây tôi không được ngủ đủ giấc.
"...Aah, xin lỗi. Dạo gần đây tôi không được ngủ đủ giấc."


“L-Lần cuối cô ngủ là khi nào vậy.
"L-Lần cuối cô ngủ là khi nào vậy."


Cậu hỏi, và Reine, sau khi suy nghĩ một chút, giơ ba ngón tay ra.
Cậu hỏi, và Reine, sau khi suy nghĩ một chút, giơ ba ngón tay ra.


“Ba ngày. Dĩ nhiên là cô đang thiếu ngủ rồi.
"Ba ngày. Dĩ nhiên là cô đang thiếu ngủ rồi."


“…Ba mươi năm thì phải.
"...Ba mươi năm thì phải."


“Hai con số chênh lệch quá rồi!
"Hai con số chênh lệch quá rồi!"


Shidou đã chuẩn bị tinh thần để nghe câu trả lời ba tuần, nhưng cậu không ngờ đến trường hợp này.
Shidou đã chuẩn bị tinh thần để nghe câu trả lời ba tuần, nhưng cậu không ngờ đến trường hợp này.
Line 114: Line 116:
Và nhất là, cô ấy trông còn trẻ hơn số năm không ngủ của mình.
Và nhất là, cô ấy trông còn trẻ hơn số năm không ngủ của mình.


“…Ừm, đúng là tôi không nhớ được lần cuối tôi ngủ là khi nào. Tôi bị hội chứng mất ngủ kinh niên thì phải.
"...Ừm, đúng là tôi không nhớ được lần cuối tôi ngủ là khi nào. Tôi bị hội chứng mất ngủ kinh niên thì phải."


“V-Vậy à…”
"V-Vậy à..."


“…Ừm. À, xin lỗi cậu. Đến giờ tôi phải uống thuốc rồi.
"...Ừm. À, xin lỗi cậu. Đến giờ tôi phải uống thuốc rồi."


Reine lục tìm trong túi, và lấy ra một lọ thuốc.
Reine lục tìm trong túi, và lấy ra một lọ thuốc.
Line 124: Line 126:
Và cô dốc chỗ thuốc đó vào miệng như thể đang uống chúng.
Và cô dốc chỗ thuốc đó vào miệng như thể đang uống chúng.


“Này!
"Này!"


Những viên thuốc trong miệng Reine được nhai, và nuốt, giống như một thói quen vui vẻ hằng ngày.
Những viên thuốc trong miệng Reine được nhai, và nuốt, giống như một thói quen vui vẻ hằng ngày.


“…Cậu ồn quá đấy.
"...Cậu ồn quá đấy."


“Cô đã ăn bao nhiêu thế! Mà hơn nữa, đó là thuốc gì vậy?
"Cô đã ăn bao nhiêu thế! Mà hơn nữa, đó là thuốc gì vậy?"


“…Hình như là thuốc ngủ.
"...Hình như là thuốc ngủ."


“Cô sẽ chết đấy! Không đùa đâu.
"Cô sẽ chết đấy! Không đùa đâu."


“…Nhưng mà nó cũng có tác dụng lắm đâu.
"...Nhưng mà nó cũng có tác dụng lắm đâu."


“Cô là cái gì vậy?
"Cô là cái gì vậy?"


“…Nó ngọt và ngon lắm, không sao đâu.
"...Nó ngọt và ngon lắm, không sao đâu."
 
“Nó có phải là Ramune đâu!?”


"Nó có phải là Ramune<ref group="1C">Một loại nước đóng chai ở Nhật</ref> đâu!?"


Shidou hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Shidou hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.


“…Dù sao thì, lối này. Xin hãy theo tôi.
"...Dù sao thì, lối này. Xin hãy theo tôi."


Reine bỏ cái lọ rỗng vào trong túi, và lại tiếp tục loạng choạng bước đi.
Reine bỏ cái lọ rỗng vào trong túi, và lại tiếp tục loạng choạng bước đi.
Line 153: Line 154:
Cô mở cánh cửa phòng ra.
Cô mở cánh cửa phòng ra.


“…”
"..."


Shidou nhanh chóng mang giày, đuổi theo cô.
Shidou nhanh chóng mang giày, đuổi theo cô.


“Đây là…gì?
"Đây là...gì?"


Bên ngoài phòng là một hành lang khá hẹp.
Bên ngoài phòng là một hành lang khá hẹp.
Line 163: Line 164:
Những bức tường và sàn nhà với màu xám bạc của kim loại làm Shidou liên tưởng đến những hành lang trong các con tàu vũ trụ, hoặc lối vào của tàu ngầm trong những bộ phim mà cậu xem được.
Những bức tường và sàn nhà với màu xám bạc của kim loại làm Shidou liên tưởng đến những hành lang trong các con tàu vũ trụ, hoặc lối vào của tàu ngầm trong những bộ phim mà cậu xem được.


“…Mình đang làm gì vậy nè?
"...Mình đang làm gì vậy nè?"


Shidou chầm chậm bước đi, vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Shidou chầm chậm bước đi, vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Line 171: Line 172:
Một lúc sau.
Một lúc sau.


“…Tới rồi.
"...Tới rồi."


Reine dừng lại trước một cánh cửa được gắn với một bảng điện tử.
Reine dừng lại trước một cánh cửa được gắn với một bảng điện tử.
Line 177: Line 178:
Sau đó, nó chợt phát ra một tiếng bíp nho nhỏ, và cánh cửa nhẹ nhàng trượt ra.
Sau đó, nó chợt phát ra một tiếng bíp nho nhỏ, và cánh cửa nhẹ nhàng trượt ra.


“…Xin mời.
"...Xin mời."


Cậu liếc nhìn căn phòng đó.
Cậu liếc nhìn căn phòng đó.
Line 185: Line 186:
Xa hơn, lần theo những bậc cầu thang thoai thoải ở hai bên dẫn đến một tầng thấp hơn, nơi vài toán người đang thao tác gì đó trên những bảng điều khiển có vẻ phức tạp. Giữa không gian mờ ảo đó, những ánh đèn nhấp nháy như báo hiệu sự hiện diện của họ.  
Xa hơn, lần theo những bậc cầu thang thoai thoải ở hai bên dẫn đến một tầng thấp hơn, nơi vài toán người đang thao tác gì đó trên những bảng điều khiển có vẻ phức tạp. Giữa không gian mờ ảo đó, những ánh đèn nhấp nháy như báo hiệu sự hiện diện của họ.  


“…Tôi đã mang cậu ta tới đây.
"...Tôi đã mang cậu ta tới đây."


Reine lắc lư cái đầu khi nói thế.
Reine lắc lư cái đầu khi nói thế.


“Tốt lắm.
"Tốt lắm."


Người đứng kế bên ghế chỉ huy cúi đầu chào như một quản gia. Mái tóc gợn sóng và cái mũi đó làm cho cậu có cảm giác anh ta không phải người Nhật. Và, vẻ ngoài của anh giống như mấy nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết BL.
Người đứng kế bên ghế chỉ huy cúi đầu chào như một quản gia. Mái tóc gợn sóng và cái mũi đó làm cho cậu có cảm giác anh ta không phải người Nhật. Và, vẻ ngoài của anh giống như mấy nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết BL.


“Xin chào. Tôi là Phó chỉ huy, Kannazuki Kyouhei. Hân hạnh được gặp cậu.
"Xin chào. Tôi là Phó chỉ huy, Kannazuki Kyouhei. Hân hạnh được gặp cậu."


“T-Tôi cũng vậy…”
"T-Tôi cũng vậy..."


Shidou cúi chào người đó.
Shidou cúi chào người đó.
Line 203: Line 204:
Song—cậu đã nhầm.
Song—cậu đã nhầm.


“Chỉ huy, Phân tích viên Murasame đã trở lại.
"Chỉ huy, Phân tích viên Murasame đã trở lại."


Kannazuki lên tiếng, và từ đằng sau chiếc ghế phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, trong lúc nó từ từ quay lại.
Kannazuki lên tiếng, và từ đằng sau chiếc ghế phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, trong lúc nó từ từ quay lại.
Line 209: Line 210:
Và rồi.
Và rồi.
[[File:DAL_v01_000e.jpg|thumb]]
[[File:DAL_v01_000e.jpg|thumb]]
-Chào mừng anh đến với <Ratatoskr>.
"-Chào mừng anh đến với <Ratatoskr>."


Giọng nói của người được gọi là Chỉ huy có chút gì đó rất đáng yêu. Người đó dần dần hiện ra trước mắt cậu, một cô bé khoác chiếc áo quân phục đỏ.  
Giọng nói của người được gọi là Chỉ huy có chút gì đó rất đáng yêu. Người đó dần dần hiện ra trước mắt cậu, một cô bé khoác chiếc áo quân phục đỏ.  
Line 217: Line 218:
Shidou nhíu mày. Dù có nhìn kiểu gì đi nữa thì...  
Shidou nhíu mày. Dù có nhìn kiểu gì đi nữa thì...  


...Kotori?
"...Kotori?"
 
Đúng vậy, dù vẻ ngoài, giọng nói, hay thậm chí cả không khí xung quanh cô bé, có khác thế nào đi chăng nữa nữa, đó vẫn là cô em gái bé bỏng đáng yêu của Shidou, Itsuka Kotori.


Đúng vậy, dù vẻ ngoài, giọng nói, hay thậm chí cả không khí xung quanh cô bé, có khác thế nào đi chăng nữa nữa, đó vẫn là cô em gái bé bỏng đáng yêu của Shidou, Itsuka Kotori.




Line 227: Line 229:
"—Itsuka, Shidou."
"—Itsuka, Shidou."


Muttering in a faint voice that nobody else could hear, his face appeared in Origami's mind.  
Thì thầm với giọng nói nhẹ nhàng để không ai khác có thể nghe thấy, khuôn mặt của cậu xuất hiện trong đầu Origami.  


Without a doubt, he was the boy <u>from that time</u>. There's no way Origami's memories could be wrong.
Không thể nhầm được, đó chính là cậu bé từ lần ấy. Chẳng lý nào Origami lại nhớ nhầm được.  


It was a bit of a shame, but they had only met that one time, so it couldn't be helped that he didn't remember Origami. Since entering high school she had tried various ways to get closer to him, but they all ended in failure.
Phải thừa nhận là, họ chỉ gặp nhau có một lần, nên việc cậu ấy không nhớ đến cô cũng không có gì lạ. Từ lúc vào học cấp ba, cô đã thử tiếp cận với cậu bằng nhiều cách, song đều thất bại.  


And now, there was an even more pressing issue.
Giờ thì vấn đề lại càng trầm trọng hơn.  


"Why, was he in such a place?"
"Sao cậu ấy lại ở nơi đó?"


She could not understand why he had come out into the streets after the spacequake alert sounded.
Cô không thể hiểu tại sao cậu lại lang thang ngoài đường khi đã có báo động không gian chấn.  


Also—he had definitely seen it.
Và – cậu cũng đã nhìn thấy.  


Origami, in the special equipment—and the Spirit.
Origami, trong các trang bị đặc biệt – và Tinh linh đó.  


"Master Sergeant Tobiichi, the preparations are complete!"
"Thượng sĩ Tobichii, việc chuẩn bị đã hoàn tất!"


"..."
"..."


At the mechanic's sudden voice, Origami jolted her downcast face upright.
Tobiichi ngẩng đầu dậy khi nghe thấy giọng nói đó.


She then immediately focused on a command in her head.
Cô lập tức tập trung đưa ra mệnh lệnh trong đầu mình.  


The command travelled down the wiring suit wrapped around Origami's body, passing to the thruster Phầns on her back, and activated the embedded Realizer.
Nó chạy dọc bộ trang phục quanh người Origami, đi qua hệ thống phản lực sau lưng, và kích hoạt hệ thống Realizer gắn với cô.  


Wrapped in the equipment whose form didn't seem suited for flying, Origami's body was lightly floating in the air.
Hình dáng bộ trang phục tuy có vẻ không phù hợp với việc bay lượn, nhưng cơ thể Origami vẫn đang nhẹ nổi trên không trung.  


JGSDF - Tenguu Base.
JGSDF – Căn cứ Tenguu.


In the hanger situated on one of its corners, following the mechanic's instructions Origami landed in her personal dock as if sitting down, returned the weapons to their designated places, and finally, exhaling a deep breath, shut off all of the Realizers.  
Trên bãi đáp tọa lạc tại một góc trụ sở, Origami hạ cánh tại vị trí cá nhân theo hướng dẫn của giọng nói điện tử kia, chuyển giao vũ khí cho vị trí thiết kế, và cuối cùng thở một hơi thật sâu, tắt toàn bộ Realizers.  


At the same time, the weight of the equipment and the accumulated stress that she hadn't felt even a fragment of moments ago bore down on her body all at once.
Ngay lập tức, sức nặng của các trang bị cùng với những áp lực dồn nén mà trước đó cô chẳng hề cảm thấy, đè nặng lên cơ thể cô.  


The sound of a machine started behind her, and the thrusters she carried were disconnected.
Âm thanh của máy móc sau lưng cô báo hiệu hệ thống phản lực đã được tháo rời.  


However, it wasn't until around another three minutes, before Origami could move from that place.
Tuy nhiên, ba phút sau, Origami mới có thể di chuyển khỏi chỗ đó.  


This happened every time after using a CR-Unit. Returning from a superhuman to a normal person, the body would feel abnormally heavy.
Điều này xảy ra mỗi khi sử dụng CR-Unit. Cơ thể sẽ cảm thấy cực kỳ nặng nề khi một siêu nhân như thế chuyển sang bình thường.


Combat Realizer Unit. Generally called CR-Unit.
Combat Realizer Unit. Gọi tắt là CR-Unit.  


It was the name given to the tactical equipment that utilizes the miraculous technology, the Realizer, that the humans had obtained after the large spacequake thirty years ago.
Đó là tên của một trang thiết bị chiến lược vận dụng những công nghệ phi thường, hệ thống Realizers, thứ con người có được sau trận không gian chấn ba mươi năm trước.  


It takes the results calculated by computers, and distorting the laws of physics, manifests them in the real world.
Nó được tính toán bởi những siêu máy tính, phá vỡ các quy luật vật lý, mang những điều không tưởng ra thế giới thật.  


In short, although there are some restrictions, it is a technology that turns imaginations into reality. It had been called a system that produces so-called 'magic' through scientific means.
Nói ngắn gọn thì, dẫu còn nhiều hạn chế, song đó là thứ công nghệ biến trí tưởng tượng thành hiện thật. Nó đã được ví như hệ thống tạo ra thứ gọi là 'phép màu' của khoa học.  


At the same time, it was the only way for humans to fight against the Spirits.
Đồng thời cũng là thứ duy nhất con người có thể sử dụng để chiến đấu với các Tinh Linh.  


"Make way! Stretcher coming through!"
"Tránh đường! Có người bị thương!"


A bellowing voice came from the right.  
Một giọng nói vang lên từ bên phải.  


Moving only her eyes, Origami noticed a squad member covered with the same wiring suit riding on the stretcher.
Chỉ đủ sức liếc mắt qua, nhưng Origami cũng nhận ra một thành viên phi đội với cùng bộ chiến phục đang nằm trên cáng.


"...Dammit, shit, that bitch...! I swear, I'll fucking kill her...!"
"...Khỉ thật, chết tiệt, con khốn đó...! Ta thề sẽ nhai đầu nó...!"


The squad member on the stretcher was holding down the blood-soaked bandage on his forehead and bitterly muttering insults while being carried away.
Người đó giữ rịt tấm băng cầm máu trên trán, lầm bầm trong miệng trong lúc được khiêng đi.  


"..."
"..."


There should be no problems if he could swear with such vigor. Losing her interest, Origami moved her gaze back.
Vẫn còn đủ sức để chửi thế kia, chắc không sao đâu. Không thấy gì đáng quan tâm, Origami quay mặt lại.  


In fact, if treatment is carried out using a medical-use Realizer, as long as it isn't an extremely serious injury, it can be cured in no time. When Origami broke her leg before, by the next day she was able to walk again.
Thực tế, nếu sử dụng đến Hệ thống Realizer cho cứu thương, nếu không bị tổn thương trầm trọng, thì họ có thể phục hồi trong nháy mắt. Lần trước, khi Origami gãy chân, chỉ cần một ngày là cô đã có thể đi lại được.  


"——"
"——"


While exhaling a long breath, Origami glanced slightly upwards.
Thở dài, Origami khẽ nhìn lên trên.  


She recalled the battle today.
Cô nhớ lại trận chiến hôm nay.  


—The calamity that will destroy the world, Spirits.
—Thảm họa có thể hủy diệt cả thế giới này, các Tinh linh.  


It was an abnormality which a group of superhumans like Origami couldn't even hope to scratch.
Quả là bất ngờ khi cả một nhóm siêu nhân như Origami cũng không thể đụng đến một sợi tóc của cô ta.


Appearing out of nowhere, spreading destruction on a whim, they were monsters on the level of <u>natural disasters</u>.
Bất ngờ xuất hiện, và tùy hứng gieo rắc thảm họa, đó là những con quái vật mạnh không kém gì các <u>thảm họa tự nhiên</u>.


"..."
"..."


In the end, even today's battle ended with the Spirit being lost, though it was more like the Spirit decided to bring down the curtains.
Trận chiến hôm nay kết thúc với việc Tinh linh rút lui, vì có vẻ cô ta chẳng buồn chiến đấu nữa.
 
Lost doesn't mean that the Spirit had died.


All it means is that the Spirit escaped through another dimension.
Rút lui không có nghĩa là biến mất.  


Cô ta chỉ đơn giản là dịch chuyển sang một không gian khác thôi.


Though there were records in books where it seemed that the actions of the AST drove away Spirits, Origami as well as all of the other members involved directly in battle knew.
Mặc dù các kết quả ghi lại cho thấy các hoạt động của AST đã đẩy lui được Tinh linh, song Origami và những thành viên trực tiếp tham gia chiến đấu đều biết.  


The Spirits feel absolutely no threat from them, and when the Spirits become lost, that's purely because of the Spirits' whims.
Các Tinh linh không sợ họ, và chúng rút lui, chỉ vì chúng muốn thế.


"..."
"..."


Her expression didn't change at all.
Sắc mặt của cô vẫn chẳng hề thay đổi.  


However, Origami bit down hard on her back teeth.
Song, Origami đang nghiến chặt răng.  


"Origami"
"Origami."


The voice that came from the inside of the hanger broke Origami's thoughts.
Tiếng gọi từ trong bãi đáp cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.  


"..."
"..."


Silently, she turned to face the voice. Her body probably still hadn't gotten accustomed yet, as her head felt extremely heavy.
Cô im lặng ngoảnh mặt về phía giọng nói. Cơ thể cô vẫn chưa thích nghi hoàn toàn, đầu cô vẫn còn cảm thấy nặng khủng khiếp.  


The basic realizer equipped on the wiring suit, once started, can expand a personal territory of a few meters around the person.
Hệ thống Relizers cơ bản được trang bị trên bộ chiến phục, khi khởi động sẽ mở ra một vùng không gian riêng khoảng vài mét quanh người sử dụng.  


This territory is the essence of the CR-Unit. As the name states, it is a space in which the user's thoughts can become reality.
Vùng không gian này là cốt lõi của CR-Units. Đúng như tên gọi, đó là nơi mà suy nghĩ của người sử dụng sẽ trở thành hiện thực.  


It has the ability to soften any external impact, as well as even allowing the gravity in the inside to be freely set. As long as this territory is expanded, the AST members can become superhumans.
Nó có khả năng giảm nhẹ bất cứ tác động nào từ bên ngoài, cũng như trọng lực trong đó sẽ bằng không. Chỉ cần vùng không gian này được mở ra, các thành viên AST có thể trở thành những con người siêu phàm.  


That's why in return, for a short while after using a CR-Unit, it is hard to move the body freely.
Đổi lại, cơ thể sẽ rất khó di chuyển trong một khoảng thời gian ngắn sau khi sử dụng CR-Unit.  


"Good work."
"Tốt lắm."


There, wearing the same wiring suit as Origami, stood a woman in her mid-20s with her hand on her hip.
Mặc cùng bộ chiến phục với Origami, đó là một cô gái tầm 20 tuổi, đang đứng chống hông.  


[[Image:DAL_v01_073.jpg|thumb]]
[[Image:DAL_v01_073.jpg|thumb]]


Captain Kusakabe Ryouko. The commanding officer of the AST that Origami belonged to.
Đội trưởng Kusakabe Ryouko. Chỉ huy của đơn vị AST Origami đang tham gia.  


"You did great driving off that Spirit by yourself. ...I gave a strict lecture to Tomonara and Kagaya. What were they thinking, retreating and leaving the Spirit to Origami alone."
"Em đã làm rất tốt khi tự mình đẩy lui Tinh linh đó. ...Tôi đã xạc cho Tomonara Kagaya một trận rồi. Hai người đó nghĩ gì vậy chứ, rút lui và để Origami một mình chống trả."  


"I didn't drive it away."
"Em đã không đẩy lui được Tinh linh."


Origami replied, and Ryouko shrugged.
Origami trả lời, Ryouko chỉ nhún vai.  


"Well, I've gotta report it like that to the top. If we don't show some results the budget's gonna drop."
"Dù sao, tôi cũng sẽ báo cáo như vậy lên cấp trên. Nếu không có kết quả khả quan nào thì ngân sách của đội sẽ bị cắt giảm mất."


"..."
"..."


"C'mon, don't make such a face. I'm praising you after all. In this situation where the ace's seat is still empty, you're making a great effort. Also, if you weren't there, the number of additional people who'd have died isn't just one or two."
"Coi nào, đừng có làm cái mặt như thế chứ. Tôi đang khen em đấy. Lúc này, chúng ta không có một con át chủ bài nào trong tay, nên em đã làm rất tốt rồi. Nếu không có em ở đó, có lẽ số người chết không dừng lại ở những con số một, hai đâu."


Fuuuu, she exhaled her breath.
Phù, cô thở dài.  


"But hey,"
"Mà này,"


Ryouko sharpened her gaze, grabbed Origami's head and turned it towards herself.
Ryouko với ánh nhìn sắc lạnh, chộp lấy đầu Origami và xoay nó về hướng cô.  


"You went a bit overboard. —Do you want to die so badly?"
"Em hơi quá đà rồi đấy. –Em muốn chết đến mức đó ư?"


"..."
"..."


With her sharp gaze still fixated on Origami, Ryouko continued.
Vẫn nhìn chăm chăm vào Origami với cái nhìn sắc lạnh, Ryouko tiếp tục.  
 
"Em có thật sự hiểu chúng ta đang chiến đấu với cái gì không? Vì Chúa, chúng thật sự là những con quái vật. Một trận cuồng phong có ý thức đấy. –Em có hiểu không? Giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, buộc chúng rút lui càng nhanh càng tốt trong khả năng của mình. Đó là nhiệm vụ của chúng ta. Đừng đặt bản thân vào nguy hiểm một cách vô nghĩa nữa."


"Do you really understand what kind of opponent you're fighting here? That's a monster for god's sake. A hurricane with intelligence. —Do you understand? Within your abilities, suppress the damage to the minimum, within your abilities, make it lost as early as possible. That is our job. Don't pointlessly expose yourself to danger."
"—Không phải vậy."


"—That's wrong."
Origami khẽ mở miệng trả lời, cô nhìn thẳng vào mắt Ryouko,.  


Origami replied while looking Ryouko straight in the eyes, and once again opened her lips slightly.
"Đánh bại các Tinh linh, đó là nhiệm vụ của AST."


"To defeat the Spirits, that is the duty of the AST."
Ryouko nhíu mày.  


"..."
Với tư cách là đội trưởng của AST, đáng ra cô mới là người hiểu rõ về cái tên của đơn vị hơn Origami.  
 
Và vì đã hiểu, nên cô nhấn mạnh.  


Ryouko frowned.
—Chúng ta không thể làm gì hơn ngoài việc giảm thiểu thiệt hại.  


As the captain of the AST, she was supposed to have understood the name of the Anti Spirit Team much more so than Origami.
Tuy nhiên, trong khi chấp nhận điều đó, Origami lặp lại.  


Because she understood, she stated.
"—Em sẽ đánh bại các Tinh linh."


—We can't manage to do any more than suppress the damage.
"..."


However, while acknowledging that, Origami repeated once again.
Ryouko thở dài, thả tay ra khỏi Origami.  


"—I will, defeat, the Spirits."
"...Tôi không muốn nghe những gì em đang nghĩ. Em muốn sao cũng được. —Tuy nhiên, nếu em có ý định không làm theo những mệnh lệnh ở chiến trường, em sẽ phải rời khỏi đội."  


"..."
"."


Ryouko let out a sigh, and removed her hands from Origami's head.
Origami trả lời ngắn gọn, đứng lên với cơ thể vừa mới phục hồi, và bước đi.  


"...I wasn't planning on hearing what you personally think. Think what you want. —However, if it seems like you'll go against a command while on the battlefield, you'll be removed from the team."


"I understand."


Origami gave a short answer, raised her body which had finally adjusted, and walked away.


===Phần 4===
===Phần 4===


"—So, this here is the monster that we call a Spirit, and here is the AST. They're JGSDF's Anti Spirit Team. You've gotten yourself into a pretty worrisome situation. If we hadn't recovered you, you'd probably have died two or three times by now. So, onto the next thing—"
"—Rồi, đây là con quái vật mà ta gọi là Tinh linh, còn đây là đội AST. Họ là Biệt đội chống Tinh linh của JGSDF. Anh đã dính vào một vụ khá rắc rối đấy. Nếu chúng em không cứu anh chắc giờ này anh đã chết chừng hai, ba lần rồi. Xong, vấn đề kế tiếp—"


"W-Wait a moment!"
"Ch-Chờ chút!"


Shidou raised his voice, trying to hold back Kotori who had started her rapid explanation.
Shidou lên giọng, cố dừng cái bài giải thích nhanh gọn đó của Kotori.  


"What is it? After all the trouble this commander is going through to directly give you an explanation. If you're going to cry, then do so with more dignity. Since it's like this, I can at least give you the special privilege of licking the bottom of my foot."
"Gì nữa? Sau tất cả rắc rối, thì vị Chỉ huy này đang trực tiếp giải thích tình hình cho anh đấy. Nếu muốn khóc thì cũng phải nghĩ đến thể diện giùm chút đi. Hay là anh muốn liếm gót chân của em hơn."


Lightly raising her chin, with a gaze that seemed to be looking down on Shidou, a stream of abuse that was not Kotori-like flowed from her mouth.
Khẽ hất cằm, ánh mắt như đang nhìn xuống Shidou, một tràng sỉ nhục phát ra từ miệng Kotori. Điều đó chẳng giống tính cách của cô chút nào.


"Re-Really!?"
"Th-Thật chứ!?"


The voice filled with great glee came from the one standing beside Kotori, Kannazuki. Kotori instantly replied "not you" and elbowed him in the solar plexus.  
Giọng nói vui sướng phát ra từ người đang đứng bên cạnh Kotori nãy giờ, Kannazuki. Kotori lập tức trả lời "không phải ngươi" và thúc cùi chỏ vào mạng sườn anh ta.  


"Gah...!"
"Hự...!"


Watching that exchange, Shidou opened his mouth in surprise.
Shidou ngạc nhiên trước sự thay đổi đó.  


"...Ko-Kotori... Is that you? You were safe?"
"...Ko-Kotori... Có thật là em đó không? Em vẫn an toàn ư?"


"What's this, did you forget your little sister's face, <u>Shidou</u>? I knew you were bad at remembering things, but I hadn't expected it to be this bad. Maybe it'd be a good idea to reserve a spot at a retirement home right now."
"Gì đây, chưa gì anh đã quên mặt cô em gái bé bỏng của mình sao, <u>Shidou</u>? Em biết anh rất kém khoản ghi nhớ, song không ngờ nó lại nặng đến mức này đấy. Có lẽ đặt sẵn cho anh một chỗ ở viện dưỡng lão là vừa."


A line of sweat rolled down Shidou's face.
Mồ hôi lăn trên má Shidou.  


He pinched his cheek. It hurt.
Cậu tự véo má mình. Đau quá.


Shidou's lovely sister wasn't ever supposed to stop calling him 'onii-chan'.
Cô em gái đáng yêu của Shidou đáng lý phải gọi cậu là 'onii-chan' chứ.  


Scratching the back of his head, Shidou let out a troubled voice.  
Đưa tay gãi đầu, Shidou nói với vẻ mệt mỏi.  


"...Somehow, I'm so confused it's like the inside of my head has become Crocodile Panic<ref group="1C">A game machine. Found [http://www.youtube.com/watch?v=C7vcSSUfLkQ this video] on Youtube.</ref>. What the hell is going on? Or rather, where am I? What are these people? Also—"
"...Chẳng hiểu sao, anh có cảm giác mình giống mấy con chuột chũi trong cái trò 'Gõ chuột chũi' ấy. Rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy. Anh đang ở đâu? Và những người này là ai? Với cả—"


Kotori, nodding "okay, okay", held out her palm and stopped Shidou.
Kotori chỉ gật đầu 'Được rồi được rồi', giơ tay ra hiệu để cậu dừng lại.  


"Calm down. If I can't understand what you're asking, there's no way I can answer it."
"Bình tĩnh. Nếu em không hiểu anh đang hỏi gì thì sao trả lời được."


Saying this, Kotori pointed to the screen in the bridge.
Kotori chỉ lên màn hình phòng chỉ huy.  


There, the black haired girl that Shidou encountered earlier, as well as the humans clad in mechanical armor, were being displayed.
, trên màn hình xuất hiện hình ảnh cô gái tóc đen mà Shidou vừa gặp, cùng với những người trong bộ giáp kim loại đó.


"Uhmm... did you say... Spirit?"
"Uhmmm...em vừa nói...đó là Tinh linh à?"


Shidou asked while scratching his cheek. He recalled the word that Kotori used in her explanation earlier.
Shidou gãi gãi má. Cậu nhớ lại những gì mà Kotori vừa giải thích lúc nãy.


Randomly appearing in the world, a monster of unknown origins.
Một con quái vật không rõ nguồn gốc, xuất hiện một cách ngẫu nhiên.


"Yes. She is a being that did not exist in this world originally. Just by appearing in this world, not by her own will or anything like that, the surrounding area would be blown away."
"Đúng vậy. Cô ấy không thuộc về thế giới này. Chỉ cần cô ấy xuất hiện, dù muốn hay không thì toàn bộ khu vực xung quanh sẽ bị thổi bay ngay."


With a bang, Kotori brought her two hands together, then opened them up, simulating an explosion.
Kotori vỗ tay một cái *bốp* thật to, như để diễn tả vụ nổ đó.


Shidou grimaced, with his hand still on his cheek.
Shidou chau mày nghĩ ngợi.


"...Sorry, the scale's a bit too large so it's hard to understand."
"...Xin lỗi, nhưng mà cái vỗ tay của em 'lớn' quá, anh không thể tưởng tượng ra được đâu."


Hearing this, Kotori shrugged her shoulders, "you still don't understand after all this?", and sighed.
Kotori nhún vai, thở dài.


"What I'm saying is that spacequakes, or rather the phenomenon that we call such, are the aftereffects of Spirits like that girl appearing in our world."
"Anh vẫn chưa hiểu nữa à? Ý em là, cái hiện tượng mà chúng ta hay gọi là không gian chấn ấy, nó xảy ra là vì những Tinh linh như cô ấy xuất hiện ở thế giới này."


"Wh..."
"Cái..."


Shidou unconsciously knit his eyebrows.
Shidou nhíu mày lại.


An earthquake in open space. Spacequake.
Một cơn chấn động trong không trung. Không gian chấn.


An extremely unreasonable phenomenon that eats into humankind, into the world.  
Một hiện tượng không thể giải thích được, ảnh hưởng đến toàn nhân loại, toàn thế giới.


And the reason behind that, is because of that girl—?
, nó xảy ra, là do cô gái ấy—?


"Well... the scale of the destruction varies. It could be limited to as small as a few meters, or as large as—around the extent of opening a giant hole in the continent."
"Ừm...phạm vi phá hủy thường rất khác nhau. Có thể rất nhỏ – chỉ vài mét, nhưng cũng có thể rất lớn – đủ để tạo ra một cái hố giữa một lục địa."


Kotori made a large circle with her arms.
Kotori vung tay tạo thành một vòng tròn lớn.


She was probably talking about the first spacequake thirty years ago—the one that was coined the Eurasia Sky Disaster.
Có thể cô ấy đang nói về trận không gian chấn ba mươi năm trước - ở khu vực Á-Âu.


"Luck was on your side, Shidou. If the scale of the explosion this time was slightly larger, you might have been blown away instantaneously."
"Anh rất may mắn đấy Shidou. Nếu vụ nổ lớn hơn một chút thì anh sẽ bị thổi bay luôn đấy."


"..."
"..."


It was indeed as she said. Even now, Shidou's body cowered.
Đúng như cô ấy nói. Lúc này, cậu vẫn còn đang run cầm cập lên.


Seeing Shidou like this, Kotori closed her eyes half way.
Kotori nheo mắt lại khi thấy cậu như thế này.


"And anyways, why did you go out while the alert was sounding? Are you an idiot? Did you want to die?"
"Dù sao thì, tại sao anh lại chạy ra ngoài khi có báo động thế? Anh bị ngu à? Anh có muốn chết không?"


"No that's not... because you were, look at this."
"Không, không phải...là vì em đã ở đó, nhìn này."


Shidou pulled his cell phone out of his pocket, and showed Kotori's position data. As expected, Kotori's icon was stopped in front of the family restaurant.
Shidou lấy điện thoại ra, và chỉ vào vị trí của Kotori lúc đó. Ký hiệu đó cho thấy Kotori đang ở trước quán ăn gia đình.


"Hm? Ahh, that."
"Hm? À, ra thế."


However, Kotori took her own cell phone out of her pocket.
Kotori lấy từ trong túi chiếc điện thoại của cô ra.


"Ahh...? Why do you have, that."
"Ahh...? Sao em lại có, nó?"


Shidou looked back and forth between the screen of his own cell phone and the cell phone Kotori carried that was right in front of his eyes. Because Kotori was at this place, he completely thought that she had dropped her cell phone in front of the family restaurant.
Shidou nhìn kỹ chiếc điện thoại ở trước mặt mình. Cậu cứ nghĩ là em ấy đã làm rớt nó trước cửa quán ăn.


Kotori shrugged her shoulders, and let out a long sigh.  
Kotori lại nhún vai, thở dài.


"I was wondering why you'd go outside while the alert was sounding, so this was the reason. How stupid do you think I would be, you dumb brother."
"Hóa ra là vậy. Anh nghĩ em ngốc đến mức nào hả, anh trai ngu ngốc của em?"


"B-But... Ehh, why is this—"
"N-Nhưng...Ehh, tại sao—"


"It's simple. The reason is that we are in front of the family restaurant right now."
"Rất đơn giản. Vì chúng ta đang đứng trước cái quán ăn đó."


"Huh...?"
"Hả...?"


"Alright then. I guess it'd be faster if I just show you. —Cut off the filter."
"Được rồi. Sẽ nhanh hơn nếu để anh nhìn thấy tận mắt. —Tắt bộ lọc đi."


Following Kotori's words, the dim bridge immediately brightened.
Cả căn phòng như sáng bừng lên.


Nonetheless, it was not that the lights had been turned on. If anything, it was like a dark curtain that covered the ceiling had been suddenly removed.
Nó không giống như khi bật đèn. Nó giống như việc kéo một tấm màn ra để ánh sáng lùa vào.


In fact, the blue sky spread out around them.
Bầu trời xanh đang bao phủ xung quanh họ.


"Wh-What is this..."
"C-Cái gì thế này...?"


"Please don't make a racket. The scene outside is just as you see."
"Đừng ồn ào như thế chứ. Đây chỉ là khung cảnh bên ngoài thôi."


"The scene outside is... this"
"Bên ngoài...như thế này à?"


"Mhmm. Where we currently are is 15000 meters above Tenguu City. In terms of location, it coincidentally ended up being right around the family restaurant we were planning to meet at."
"Ừm hửm. Chúng ta đang ở độ cao 15000m so với thành phố Tenguu. , chính xác là, bỏ qua độ cao thì chúng ta đang ở trước cửa cái quán ăn đấy."


"Where we, are..."
"Chúng ta, đang ở..."


"Yup. This <Fraxinus> is an airship."
"Đúng vậy. <Franxinus> là một không hạm."


Folding her arms, Kotori let out a smirk *fufun*. It was just like a child bragging about their favorite toy. No—if anything, it was probably closer to a mother introducing the child she tenderly raised.
Kotori khoanh tay, cười mỉm *phư phư phư*. Giống như một đứa nhóc đang khoe đồ chơi của nó. Không—nói đúng hơn, nó giống như cách một bà mẹ khoe đứa con mà mình đã dày công nuôi nấng từ nhỏ.


"A-Airship...? What the hell is that. Why are you in something like that?"
"K-Không hạm...? Cái đó là cái quái gì? Tại sao em lại có nó?"


"That's why, didn't I say to listen to my explanations in order? Even a chicken can remember up to walking three steps."<ref group="1C">There is a saying that chickens forget things after taking three steps, so what she is trying to say here is that Shidou has a shorter memory/attention span than a chicken.</ref>
"Hình như em đã nói là phải nghe em giải thích theo thứ tự thì phải? Cái gì cũng phải từ từ."


"Uuuu..."
"Uuuu..."


"...However, to think that this place would be found from the tracking device of a cell phone, we completely overlooked that. We let our guard down after applying Invisible and Avoid using the Realizer. We must come up with some counter-measures later."
"...Tuy vậy, không thể ngờ là chỗ này lại bị phát hiện bởi hệ thống dò tìm của điện thoại, chúng ta đã quá coi nhẹ nó rồi. Sau khi sử dụng Realizer để tàng hình và né tránh, chúng ta đã lơ là cảnh giác. Phải sử dụng thêm các biện pháp đề phòng mới được."


While muttering words that Shidou didn't understand, Kotori placed her hand on her chin.
Một tay chống cằm, Kotori đang lẩm nhẩm những thứ mà Shidou không hiểu.


"W-what are you talking about?"
"E-Em đang nói gì thế?"


"Ahh, don't worry about it. I didn't expect you to follow that anyways, Shidou. After all, you have a brain that would lose to a horsehair crab's [http://en.wikipedia.org/wiki/Horsehair_crab] in terms of price per gram."
"Ahh, đừng lo. Em cũng không mong là anh sẽ hiểu. Dù gì thì não của anh cũng không có giá trị bằng một con cua biển đâu."


"..."
"..."


"Commander. Crab miso isn't made with brain but with guts."
"Ờ, Chỉ huy ơi, thường thì chúng ta sẽ làm món súp miso cua với thịt cua, chứ không phải là não cua."


A drop of sweat rolled down Shidou's face as Kannazuki said that with a steady voice.
Shidou đổ mồ hôi trước giọng nói đều đều của Kannazuki.


"..."
"..."


Kotori moved her fingers, beckoning for him to come, and Kannazuki gave a light bow.
Kotori ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu để Kannazuki lại gần.


And then, *pa*, the stick from the lollipop that she finished was blown towards his eyes.
Và rồi, *bặc*, cây kẹo mút gim thẳng vào mắt anh ta.


"Nuaaaaghh!"
"Nuaaaaghh!"


Clutching his eye, Kannazuki tumbled backwards.
Kannazuki ôm mắt lăn lộn.
 
"A-are you alright?!"


It didn't seem like he was acting. Shidou raised his voice in concern.
"A-Anh có sao không?!"


However, right as he was about to rush over, he stopped his feet.
Shidou lo lắng hỏi. Có vẻ như anh ta không giả vờ.


Kannazuki, who fell onto the floor, pulled a handkerchief from his pocket, and with an ecstatic expression, calmly wrapped it around the lollipop stick that Kotori had just shot at him.
Tuy vậy, cậu chưa kịp chạy lại, thì, Kannazuki, lấy khăn tay của mình ra, và với vẻ phấn khích cực kỳ, nhẹ nhàng gói cây kẹo đó lại.


"Sorry, did I cause you to worry? I'm fine, this is a reward in our line of work!"
"Xin lỗi, tôi đã làm cậu lo lắng à? Không sao, đây chỉ là phần thưởng cho công việc của tôi thôi."


Saying this, Kannazuki instantly got up, standing perfectly straight.
Kannazuki đứng thẳng người lại, giống như lúc nãy.


What kind of line of work that is, Shidou did not Phầnicularly want to know the details.
Shidou thật sự không muốn biết cái 'công việc' ở đây là gì.


"Kannazuki."
"Kannazuki."


"Yes."
"Vâng."


Kotori raised two fingers, and Kannazuki took out two replacement candies and handed them to her.
Kotori giơ hai ngón tay lên, và ngay lập tức, Kannazuki lấy ra hai cây kẹo mới đưa cho cô.


"So, back on topic. AST. That's a unit specialized for Spirits."
"Rồi, trở về chủ đề chính nào. AST. Đó là một đơn vị 'dành riêng' cho Tinh linh."


While speaking, Kotori pointed to a group of people that were shown on the screen.
Kotori chỉ vào đám người trên màn hình.


"...A unit specialized for Spirits... what specifically do they do?"
"...Đơn vị dành riêng cho Tinh linh...chính xác thì họ làm gì?"


Hearing Shidou's question, Kotori raised her brows as if the answer was obvious.
Kotori nhướn mày lên, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng.


"Simple. If Spirits appear, then they fly over and deal with it."
"Đơn giản mà. Nếu Tinh linh xuất hiện, thì họ sẽ bay đến và giải quyết."


"Deal with it...?"
"Giải quyết...?"


"Essentially, exterminate them."
"Cơ bản là, họ sẽ tiêu diệt các Tinh linh."


"...!"
"...!"


It was not that what Kotori said caught him by surprise.
Cậu không ngạc nhiên vì những gì Kotori nói.


However—Shidou was assaulted by a feeling like his heart was being wrung.
Tuy vậy—Shidou có cảm giác như tim cậu đang bị bóp nghẹn.


"E-Exterminate...?"
"T-Tiêu diệt...?"


"Yup."
"Yup."


Nonchalantly, Kotori nodded.
Kotori lãnh đạm gật đầu.


Shidou gulped. The sound of his heartbeat was awfully loud.
Tim của cậu đập một cách điên cuồng.


He had understood what they said. Spirits. They certainly were a dangerous existence.
Cậu đã hiểu. Tinh linh. Sự tồn tại của họ rất nguy hiểm.


But—no matter what, to go as far as killing them.
Nhưng—nói gì thì nói, tại sao phải giết họ chứ.


Suddenly, Shidou saw the face of that girl in his mind.
Đột nhiên, khuôn mặt của cô gái ấy xuất hiện trong đầu Shidou.




(—After all, didn't you come to kill me too?)
(Ngươi cũng đến để giết ta, phải không?)




The meaning behind those words that the girl had said, he finally understood.
Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩ của nó.


As well as the meaning of that face that seemed like tears would stream out at any moment.
Khuôn mặt ấy, cứ như có nước mắt chực trào ra.


"Well, if you consider it normally, having them dead would probably be the best for us."
"Ừm, thông thường thì, để bọn họ giải quyết là cách tốt nhất."


Seemingly without any Phầnicular emotion, Kotori spoke.
Kotori nói một cách chậm rãi.


"W-Wh...y?"
"T-Tại...sao?"


"Why, you ask?"
"Anh hỏi tại sao à?"


With a distorted expression, Shidou asked like he was moaning, and Kotori sophisticatedly placed her hand on her chin.
Shidou hỏi, Kotori đáp lại bằng một câu hỏi.


"There's nothing weird about it right? They are monsters. Just by appearing in this world they cause spacequakes. They are the evilest and deadliest poison!"
"Có gì lạ đâu. Bọn họ là quái vật. Chỉ cần xuất hiện thì sẽ gây ra không gian chấn. Bọn họ là thứ độc dược độc ác và nguy hiểm nhất."


"But, didn't you say before? That the spacequakes have nothing to do with the Spirits' wishes."
"Nhưng chẳng phải em đã nói, là những cơn không gian chấn đó nằm ngoài ý muốn của Tinh linh mà?"


"That's right. At least, it is widely believed that the explosion from first entering this world is unrelated to the intentions of the Spirit itself. —But, there have been scars of destruction and spacequake victims resulting from the fight with the AST afterwards."
"Đúng. Ít nhất thì nó đúng với vụ nổ đầu tiên. —Nhưng dù sao thì, đã có nhiều nạn nhân và nhiều công trình bị phá hủy trong trận chiến với AST."


"...But isn't that because those people from the AST attacked them?"
"...Nhưng chẳng phải đó là do AST đã tấn công họ trước sao?"


"Well, that might be so. —However, that is merely a conjecture. It might be that, if the AST does nothing, the Spirits would delightfully start their destructive activities."
"Có thể là thế. —Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán. Nếu như AST không làm gì, thì rất có thể Tinh linh sẽ bắt đầu phá hủy mọi thứ."


"That... probably won't happen."
"Chuyện đó...sẽ không xảy ra."


Kotori tilted her head in wonder at Shidou's statement.
Kotori nghiêng đầu ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của Shidou.


"What's your proof?"
"Anh có gì để chứng minh không?"


"Someone who would destroy the streets for fun... wouldn't make a face like that."
"Những người phá hủy mọi thứ cho vui...sẽ không có nét mặt như thế."


Something like this was probably too vague and weak to be called a proof but... for some reason, Shidou believed in it from the bottom of his heart.
Nó không đủ thuyết phục để được coi là bằng chứng nhưng...không hiểu tại sao, sâu trong trái tim của cậu, cậu tin vào điều đó.


"So it's probably not according to their intentions right? But still—"
"Vậy là nó không phải là mục đích của họ, đúng không? Nhưng thế thì—"


"Whether or not they're causing it voluntarily isn't the problem. In either case, it is a fact that the Spirits are causing the spacequakes. It's not that I don't see where you're coming from, but you can't just leave a dangerous existence on the level of a nuclear bomb alone just because you feel sorry for it. Today it ended with only a small explosion, but we can't be sure that next time it won't be a Eurasia-level disaster."
"Nó không phải là vấn đề. Sự thật là Tinh linh đã, đang và sẽ gây ra các trận không gian chấn. Không phải là em không hiểu ý anh, nhưng chúng ta không thể để một sinh vật nguy hiểm như một trái bom nguyên tử tự do chỉ vì cảm thấy tội
nghiệp nó. Hôm nay chỉ là một vụ nổ nhỏ, nhưng nếu ngày mai xảy ra một vụ nổ như ở khu vực Á-Âu thì sao?"


"Even then... to kill them..."
"Mặc dù vậy...giết họ..."


Shidou stubbornly argued, and, muttering "good grief", Kotori shrugged her shoulders.
Shidou cố nói lại, và Kotori chỉ nhún vai, lầm bầm 'Chúa ơi."


"You've only met for a few minutes, and on top of that it was someone who almost killed you, but you're still taking their side. ...Could it be, you fell for her?"
"Anh chỉ mới gặp một Tinh linh trong vài phút, và hơn nữa, cô ta xém giết chết anh, nhưng mà anh vẫn đứng về bên đó...Chẳng lẽ, anh có tình cảm với cô ta rồi à?"


"N-No way. I was only wondering if there was some other way."
"K-Không. Anh chỉ muốn biết xem còn cách nào khác không?"


"Some other way, huh."
"Cách khác, à."


Hearing Shidou's words, Kotori let out a long sigh.
Kotori thở dài.


"So then let's hear it, what other ways do you think there are?"
"Vậy anh thử nói xem, cách khác là cách nào?"


"That is—"
"Là—"


The words stopped.
Cậu đột nhiên im lặng.


In his mind, he had fully understood what Kotori had said.
Cậu hiểu rất rõ những gì Kotori vừa nói.


An aberration that leaves deep scars in the world just by appearing—Spirits.
Tinh linh – chỉ cần xuất hiện cũng đủ tạo ra những vết thương hằn sâu trên thế giới.


Such a thing must be eliminated as quickly as possible.
Đó là sinh vật cần phải bị tiêu diệt ngay lập tức.


However, it was only for a single instant.
Tuy vậy, chỉ trong một phút ngắn ngủi.


Shidou had witnessed it. The girl's face, that seemed like tears were about to roll out.
Shidou đã thấy. Khuôn mặt ấy, như thể nước mắt sắp trào ra.


Shidou had heard it. The girl's voice, filled with sorrow.
Shidou đã nghe. Giọng nói ấy, chứa đầy nỗi thống khổ.


—Ahh, <u>this is wrong</u>, was what he had thought.
—Ah, <u>điều này thật không phải</u>. Đó là những gì mà cậu đã nghĩ.


"...Anyways."
"...Dù sao thì."


From Shidou's mouth, words started flowing naturally.  
Shidou bắt đầu nói trôi chảy.


"If... we don't properly talk with them even once... we won't know."
"Nếu...chúng ta không thử lắng nghe họ...thì chúng ta sẽ không biết được."


The fear of facing death straight on at that time was still carved in the depths of his body.
Nỗi sợ hãi khi cái chết đến gần vào lúc đó vẫn đang làm cậu run bần bật.


It was honestly a fear that would make one want to escape.
Thật sự, nó sẽ làm mọi người chỉ muốn chạy trốn.


However, Shidou could not just leave that girl like this.
Nhưng, Shidou không thể bỏ mặc cô ấy.


Because she is—<u>the same as Shidou</u>.
Vì—cô ấy <u>rất giống cậu</u>.


Hearing Shidou's words, Kotori's lips curled into a mischievous smile.
Kotori nở một nụ cười tinh nghịch sau khi nghe Shidou nói.


It was as though she was saying "I was waiting for those words".
Nó giống như là 'Em đang chờ những lời đó đấy'.


"I see. —Then, let me help you."
"Hiểu rồi. —Vậy, hãy để em giúp anh."


"Huh...?"
"Huh...?"


While Shidou's mouth was hanging open, Kotori spread her arms out wide.
Khi cậu vẫn chưa kịp khép miệng lại thì Kotori đã dang rộng cánh tay ra.


Reine, and Kannazuki, and the crew spread out below, and also this airship—<Fraxinus>, it was as if she was indicating all of these.
Có vẻ cô ấy muốn chỉ vào Reine, Kannazuki, và những người ở dưới, và cả không hạm <Franxinus>.


"I said, we will assist you with that. All of <Ratatoskr>'s power will go towards supporting Shidou."
"Em nói là, chúng em sẽ hỗ trợ anh. <Ratatoskr> sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ Shidou."


With an elegant movement, Kotori placed her fingers on her knees.
Với vẻ uyển chuyển, Kotori khẽ nhịp ngón tay trên đầu gối.


"Wh-What are you talking about. I don't—"
"E-Em đang nói cái gì thế? Anh không—"


"Let me answer your first question. The one about who we are."
"Để em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh đã. Câu hỏi về mọi người ở đây."


As if to block out Shidou's questions, Kotori raised her voice.
Kotori lên giọng, như để ngăn không cho cậu nói.


"Okay? The ways to deal with a Spirit basically fit into two main methods."
"Được chứ? Cơ bản là, có hai cách để đối phó với Tinh linh."


"Two...?"
"Hai...?"


Shidou asked, Kotori gave an exaggerated nod, and then raised her index finger.
Cậu hỏi, Kotori gật gật đầu, và giơ ngón trỏ lên.


"The first, is the approach that AST is taking. The method of exterminating them through a clash of power."
"Cách một, là cách mà AST đang làm. Sử dụng bạo lực."


Following that, her middle finger also stood up.
Sau đó, cô tiếp tục giơ ngón giữa lên.


"The other is... the method of talking to the Spirits. —We are <Ratatoskr>. We are an organization created for the purpose of resolving the spacequakes without killing the Spirits, through conversation."
"Cách còn lại là...nói chuyện với họ. —Chúng em là <Ratatoskr>, là một tổ chức được thành lập để đối phó với Tinh linh, không phải qua chém giết, mà là qua các cuộc nói chuyện."


"..."
"..."


Shidou narrowed his brows in thought. About what exactly that organization is, and why Kotori was Phần of such an organization, there were many questions in his mind, but—for now, he asked the question that was the most on his mind.
Shidou nhíu mày suy nghĩ. Về việc tổ chức này chính xác là gì, và tại sao Kotori lại ở trong này. Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cậu, nhưng—lúc này, cậu nghĩ đến câu hỏi đang làm cậu băn khoăn nhất.


"...So, why is such an organization going to be supporting me?"
"...Vậy, tại sao một tổ chức như thế lại đi hỗ trợ cho anh?"


"You've got the premise all wrong. In the first place, the organization called <Ratatoskr> was an organization created for Shidou's sake."
"Anh đã nghĩ sai hướng rồi. <Ratatoskr> là một tổ chức được tạo ra cho anh, vì anh."


"Ha, haaaa...!?"
"Ha, hảảảảảảảảả...!?"


Shidou had a magnificent breakdown in expression, and let out a hysteric voice.
Shidou hét lên. Đầu cậu như muốn nổ tung trước thông tin này.


"Wait a moment. Now I'm more confused than before. For my sake?"
"Chờ chút đã. Cái này có vẻ không ổn. Vì anh à?"


"Yes. —Well, it might be more correct to say that it's an organization to lay the foundations for Shidou's role in negotiating with the Spirits in order to solve the problem of the Spirits. Either way, it's an organization that wouldn't exist if Shidou didn't exist."
"Đúng,—Ừm, chính xác thì, tổ chức này được thành lập nhờ vào vai trò của anh trong việc thương thuyết để giải quyết các vấn đề với Tinh linh. Nói cách khác, tổ chức này sẽ không tồn tại nếu anh không tồn tại."


"Wa-wait. What do you mean? Were all of these people gathered for that reason? Or more importantly, why me!"
"C-Chờ đã. Ý em là, mọi người ở đây đều có chung mục đích như thế à? Mà quan trọng hơn, tại sao lại là anh?"


Shidou asked, and while rolling the candy around in her mouth, Kotori murmured.
Shidou lên tiếng hỏi, và Kotori, xoay xoay cây kẹo trong miệng, đáp lời.


"Mm, well, Shidou's special."
"Mm, ừ thì, Shidou là một con người đặc biệt mà."


"That's not an explanationnnnnnnn!"
"Đó không phải là một lời giải thíchhhhhhhhhhh."


Unable to resist, he yelled.
Cậu có vẻ không chịu đựng được nữa.


However Kotori fearlessly smiled, and made a shrugging gesture.
Tuy vậy, Kotori chỉ cười khì khì, và làm điệu bộ nhún vai.


"Oh well, you'll understand the reason eventually. Isn't this fine? I'm saying that we, all the members and all our technologies, will be backing your actions. Or—are you planning to stand between the Spirits and AST without any preparation by yourself? You'll die, for sure."
"Rồi anh sẽ hiểu thôi. Bộ chuyện này không ổn à? Ý em là, em, mọi người, mọi trang thiết bị ở đây, sẽ làm công tác hậu cần cho anh. Hay là—anh tính nhảy bừa vào giữa một Tinh linh và AST mà không có sự chuẩn bị? Anh sẽ chết ngay lập tức đấy."


Kotori narrowed her eyes and spoke in a cold voice. Without noticing it, Shidou swallowed his breath.
Kotori nheo mắt lại, và lạnh lùng nói. Shidou như ngừng thở.


It was as Kotori said. Shidou was just singing his ideals and hopes, but did not possess any means to make it reality.
Đúng như những gì Kotori nói. Cậu chỉ vừa mới nghĩ ra ý tưởng của mình, chứ chưa biết cách nào để biến nó thành hiện thực.


The things he wanted to say were so many that it seemed that they might overflow from inside his throat, but he somehow endured it, and asked only what would advance the topic forwards.
Có rất nhiều thứ mà cậu muốn nói, nó như sắp trào ra khỏi miệng cậu, nhưng Shidou cố chịu đựng, và tiếp tục hỏi về chủ đề này.


"...So for that, conversation method, what in Phầnicular needs to be done?"
"...Vậy thì, cái phương pháp trò chuyện ấy, chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?"


A small smile floated on Kotori's face.
Kotori mỉm cười.


"About that."
"À, cái đó à."


She then placed her hand on her chin,
"Làm cho Tinh linh yêu anh."


"Make the Spirit—fall in love."
Cô ấy nói với vẻ tự hào, nụ cười mỉm vẫn đang nở trên môi.


Smirking, she proudly said that.
......


......
Một lúc sau.


After a bit of time.
"...Hả?"


"...What?"
Mồ hôi rơi lã chã trên khuôn mặt của cậu.


A line of sweat dripped down Shidou's face as he frowned.
"...Ờ xin lỗi, anh vẫn chưa hiểu."


"...Sorry, I don't really understand."
"Như em đã nói. Làm bạn với cô ấy, nói chuyện với cô ấy, quyến rũ cô ấy, và làm cô ấy yêu anh điên cuồng."


"Like I said, make friends with her, talk to her, flirt with her, date her, and make her fall madly in love."
Nghe Kotori nói, Shidou có cảm giác nó như là một việc cần phải làm. Cậu lấy hai tay ôm mặt.


Hearing Kotori say this as if it was a given, Shidou buried his head in his hands.
"...Ừm, và nó thì liên quan gì đến việc giải quyết các trận không gian chấn?"


"...Uhm, and why would that solve the problem of the spacequakes?"
Kotori chống cằm, 'mmmmmmm', giống như đang suy nghĩ.


Kotori placed a single finger on her chin and with an "mmmm" made a thinking gesture.
"Nếu chúng ta muốn giải quyết vấn đề không gian chấn mà không dùng vũ lực, thì chúng ta phải thuyết phục Tinh linh, phải không?"


"If we want a solution to the spacequakes without using force, then we have to persuade the Spirit right?"
"Có vẻ vậy."


"That seems right."
"Nếu vậy thì, cách nhanh nhất là làm cho một Tinh linh cảm thấy thích thế giới này, đúng không? Ôi, thế giới này thật tuyệt vời~, nếu họ thích thế giới này, thì họ sẽ không tự nhiên lên cơn đi phá hủy lung tung đâu."


"For that, wouldn't it be quickest to make the Spirit come to like this world? Oh, this world is so wonderful~, if they become like that, then even a Spirit wouldn't randomly go on a rampage."
"Anh hiểu."


"I see."
"Mà người ta thường nói 'Khi yêu, mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ trong mắt ta.'. —Vậy nên, hẹn hò và cưa đổ cô ấy đi!"


"Thus, well, isn't it often said? That if you fall in love then the entire world seems beautiful. —And so, date her, and make the Spirit fall for you!"
"Chắc chắc thứ logic này có vấn đề rồi."


"No, there's something wrong with that logic."
Rõ ràng là cái này không đúng với cái chủ đề đang nói chút nào. Cậu nói với khuôn mặt giờ đã ướt đẫm mồ hôi.


It was obvious that the logic went out of the window. While a streak of sweat flowed down Shidou's face, he commented.
"A-Anh không thể làm theo cách này được..."


"I-I can't go through with such a thing..."
"Im lặng đi con gà kia."


"Be quiet you fried chicken."
Kotori chặn họng Shidou trước khi cậu kịp nói tiếp.


As Shidou tried to voice a complaint, but Kotori covered it with a strong voice that didn't allow him a choice.
"Mình sẽ không để AST giết các Tinh linh~, sẽ có một cách khác~, nhưng mà mình không thích cách của <Ratatoskr> chút nào~...? Ngây thơ quá đấy tên sâu bọ kia. Anh có thể làm gì một mình? Phải biết giới hạn của mình chứ."


"I won't allow the AST to kill the Spirits~, there's gotta be another way~, but I don't like <Ratatoskr>'s way~...? If you're going to be naive then at least do it in moderation you [http://en.wikipedia.org/wiki/Bombardier_beetle Bombardier Beetle]. What can you do by yourself? Know your own limits."
"Ực..."


"Ugghh..."
"—Em cũng không cần sự ủng hộ từ cái dạ dày của anh đâu. Nhưng nếu anh không muốn giết các Tinh linh...thì anh không có sự lựa chọn nào đâu."


"—I don't need the approval of the bottom of your stomach. But, if you don't want to kill the Spirits... then you don't have room for choosing the method."
Kotori nở một nụ cười nham hiểm.
For some reason, an evil smile floated onto Kotori's face.


In reality, it was as she said.
Thật sự thì, đúng như những gì cô ấy nói.


Without any power or support, even if Shidou wanted to talk with that Spirit girl one more time, it wouldn't come true.
Nếu không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, thì việc nói chuyện với Tinh linh chỉ là chuyện viển vông.


AST's method is out of the question—even Kotori's group probably wants to ensnare the Spirits for their personal gains, since that was the only reason he could think of.
Phương pháp của AST thì không có gì để nói—nhưng ngay cả nhóm của Kotori chắc cũng có mục đích riêng của mình, đó là lý do duy nhất giải thích tại sao họ lại giúp cậu, Shidou nghĩ vậy.


However—it was a fact that there were no other ways.
Tuy nhiên—đúng là không còn cách nào khác cả.


"..., I understand."
"..., anh hiểu rồi."


Shidou bitterly nodded, and Kotori's smile filled her face.
Shidou cay đắng gật đầu, Kotori mỉm cười.


"—Yoroshiku. Looking at the data up to now, the next time a Spirit will show up is at least one week later. We'll immediately start training tomorrow."
"—Được rồi. Theo số liệu thì ít nhất là một tuần nữa, Tinh linh mới xuất hiện. Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập, kể từ ngày mai."


"Huh...? Training...?"
"Hả...? Luyện tập...?"


Shidou uttered, stunned.
Shidou ngơ ngác.


===Phần 5===
===Phần 5===


The next day arrived.
Sáng hôm sau.


"Come."
"Lại đây."


"Eh?"
"Eh?"


Suddenly.
Đột nhiên.


Shidou's hand was grabbed by Origami, as he let out a confused voice.
Origami nắm tay cậu.


"Ah, wa-wait..."
"A, c-chờ đã..."


His chair toppled over with a crash, and he was dragged out of the classroom by Origami.
Ghế của cậu ngã cái rầm, và cậu bị cô ấy kéo ra khỏi lớp.


Behind him, Tonomachi's mouth was hanging open, and for some reason groups of girls were making a commotion going *kyaa, kyaa*.
Tonomachi há hốc mồm, còn nhóm con gái, không hiểu tại sao lại kêu lên *kyaa, kyaa* sau lưng cậu.


While thinking that another rumor was going to start going around, Shidou followed Origami. Well, at least it's better than being treated as the 'best couple' together with Tonomachi, he comforted himself.
Shidou đi theo Origami, nghĩ rằng 'sắp có thêm một tin đồn về mình nữa đây'. Mà, cậu tự an ủi, ít ra thì chuyện này cũng tốt hơn việc trở thành cặp đôi hoàn hảo với Tonomachi.


April 11th, Tuesday.
Thứ ba, 11 Tháng Tư.  


It was the day after the day Shidou had gone through a strange and unrealistic experience.
Hôm qua, cậu vừa trải nghiệm một việc cực kỳ khó tin, một việc không thực.


In the end, after that, Shidou was moved to a different room where he was given a detailed explanation of the situation that dragged on late into the night by a man he didn't know (honestly, he didn't really remember the later Phầns), and after signing various forms he was finally allowed to return home.
Cuối cùng, sau vụ đó, Shidou đã được đưa đến một căn phòng để được giải thích chi tiết đến tận khuya hôm đó, bởi một người đàn ông mà cậu không hề biết (thật sự thì, cậu cũng chẳng nhớ thằng cha đó nói gì lắm). Và sau khi ký một số thứ giấy tờ, cậu cuối cùng cũng được thả về.


Without even taking a bath he dove into his bed, and before he noticed it was morning.
Cậu nhảy lên giường mà không tắm rửa gì cả, và trước khi cậu kịp nhận ra, thì trời đã sáng.


He dragged his sluggish body to school, and endured the lessons while rubbing his sleepy eyes, and finally the last class ended—was what he was thinking when at that moment the incident happened.
Lê cái cơ thể uể oải đến trường, chịu đựng cả buổi học với cơn buồn ngủ đang ập đến, và cuối cùng, khi lớp học kết thúc—thì việc này lại xảy ra.


Without a word, Origami climbed up the stairs until she reached the tightly locked door to the roof, and finally let go of his hand.
Origami chỉ im lặng bước đi, và khi đến cánh cửa đang khóa ở áp mái, cô mới chịu buông tay cậu ra.


The clatter of the students leaving school seemed awfully far away.
Tiếng nói chuyện của những học sinh đang ra về như vang vọng ở nơi nào xa lắm.


Though there were people less than ten meters away, it seemed as if this was a lonely, isolated space.
Mặc dù vẫn có người cách chỗ này khoảng mười mét, nhưng nơi đây gợi lên một cảm giác trống trải, và cô độc.


"Eh, uhmm..."
"Eh, ừm..."


Even though he didn't have any feelings for Origami, for some reason, being brought to such a place by a girl, he felt awkward. Shidou's gaze swam.
Mặc dù cậu không có tình ý gì với Origami, nhưng, khi bị một cô gái kéo đến một chỗ như thế này, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Shidou đảo ánh mắt của mình ra chỗ khác.


However, without any warning,
Tuy vậy, cô ấy vào thẳng vấn đề.


"Yesterday, why were you at such a place?"
"Hôm qua, tại sao cậu lại ở đó?"


She spoke while looking at Shidou straight in the eyes.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu.


"Well, it seemed my sister was still in the streets after the alarm rang, so I was searching.."
"Ừm, lúc đó hình như em gái tớ vẫn đang ở ngoài đường khi có báo động, nên tớ đã chạy đi tìm."


"I see. —Did you find her?"
"Tớ hiểu. —Cậu có tìm thấy em ấy không?"


Shidou answered, and with her expressions unchanging, not even showing surprise, Origami replied.
Origami tiếp tục, khuôn mặt không lộ chút ngạc nhiên.


"—A-Ah... yeah."
"—A, à...."


"I see. That's great."
"Vậy à. Tuyệt quá."


After saying this, Origami's lips continued to move.
Cô ấy tiếp tục nói.


"—Yesterday, you saw me."
"—Hôm qua, cậu cũng đã thấy tớ."


"A-Ahh..."
"A-à..."


"Don't tell anyone."
"Đừng nói với ai..."


As Shidou was about to affirm, Origami said in a commanding voice.
Origami ra lệnh trước khi cậu kịp xác nhận chuyện đó.


I wonder how she would react if I replied "If you don't want everyone to find out then you better listen to what I say, hehehe", such a dangerous curiosity showed on Shidou's face.
'Cô ấy sẽ làm gì nếu mình nói 'Nếu không muốn bị lộ ra thì cậu phải nghe lời tớ, hehehe' nhỉ.' Shidou thầm nghĩ với khuôn mặt hết sức gian xảo.


But as expected, Shidou didn't have that much courage. He slowly tilted his head forward.
Nhưng, thật sự thì cậu chẳng có đủ can đảm để nói cái đó. Cậu chỉ chậm rãi gật đầu.


"In addition, it's not just about myself—but everything you saw and heard yesterday. It would be best if you forgot it all."
"Hơn nữa, không chỉ riêng tớ—mà mọi thứ cậu đã thấy và nghe vào hôm qua. Tốt nhất là cậu quên nó đi."


She was definitely... talking about the Spirit.
Chắc chắn cô ấy đang nói về...Tinh linh đó.


"...Do you mean that girl?"
"...Ý cậu là cô ấy à?"


"..."
"..."


Origami merely looked at Shidou silently.
Origami chỉ nhìn cậu trong im lặng.


"H-Hey... Tobiichi. That girl—"
"T-Tobiichi...này. Cô gái ấy—"


He had already heard about the Spirits from <Ratatoskr>, but Shidou still asked.
Dù đã nghe chuyện này từ <Ratatoskr>, nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại.


In the end, that was only the viewpoint of Kotori and her organization. If it's people like Origami who cross swords with them, he thought that they would probably have a different mindset.
Dù sao thì, đó chỉ mới là quan điểm của nhóm Kotori. Những người như Origami – những người muốn tiêu diệt các Tinh linh, chắc sẽ phải có suy nghĩ khác. Cậu nghĩ vậy.


"That was a Spirit."
"Đó là Tinh linh."


Origami gave a short reply.
Cô trả lời ngắn gọn.


"It's something that I must defeat."
"Là một thứ mà tớ phải tiêu diệt."


"...T-That Spirit, is she a bad person...?"
"...C-Cô gái ấy, có phải là người xấu không...?"


Shidou tried throwing out this question.
Cậu thử hỏi tiếp.
 
Và, dù chỉ thoáng qua, nhưng hình như cậu vừa thấy Origami mím môi lại.


As he did so, it was slight, but he thought he saw Origami bite her lips.
[[File:DAL_v01_000d.jpg|thumb]]
[[File:DAL_v01_000d.jpg|thumb]]
"—My parents, passed away 5 years ago, because of a spirit."
"Bố mẹ tớ, đã chết cách đây năm năm, vì một Tinh linh."


"...Wh—"
"...Cái—"


The unexpected reply clogged up Shidou's words.
Câu trả lời bất ngờ này làm Shidou không nói được gì.


"I don't want there to be more people like me."
"Tớ không muốn có ai giống tớ nữa."


"...Is, that so—"
"...Vậy, à—"


Shidou placed his hand on his chest.
Shidou đặt tay lên trước ngực.


He tried to somehow calm his intense and profuse heartbeat.
Cậu cố bình tĩnh lại.


However, suddenly a worrisome thought came into his mind. While scratching his cheek, he asked Origami, who even now was still looking straight at him.
Tuy vậy, trong đầu cậu lại xuất hiện một nỗi lo khác. Gãi gãi má, Shidou hỏi Origami, lúc này vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.


"Now that I think about it, Tobiichi... about the Spirit, and stuff like that, is it alright for you to talk about them...? Well, even though I asked about them..."
"Giờ mới thấy, Tobiichi này... chuyện về Tinh linh, hay những thứ tương tự, nói về mấy chuyện đó có ổn với cậu không? Ừm, mặc dù là do tớ đã hỏi..."


"..."
"..."


Origami was silent for a moment.
Origami im lặng một lúc.


"No problem."
"Không sao."


"I-Is that so?"
"V-Vậy à?"


"If you keep it a secret."
"Nếu cậu giữ bí mật."


"...And if I don't?"
"...Còn nếu không?"


"..."
"..."


Again, her words stopped for a moment.
Cô ấy hơi khựng lại.


"It'd be a problem."
"Nó sẽ là rắc rối lớn đấy."


"I see... that would be bad. ...I promise you, I won't tell anyone."
"Vậy à...thế thì tệ lắm nhỉ. ...Tớ hứa, tớ sẽ không nói với ai đâu."


With a nod, Origami approved.
Origami gật đầu.


At the end of their conversation, Origami moved her gaze away from Shidou, and proceeded down the stairs.
Sau đó, cô từ từ bước xuống.


"...Fuuu..."
"...Phù..."


After he couldn't see Origami's back anymore, Shidou leaned on the wall and let out a sigh. Even though all they did was talk, he felt an extreme nervousness.
Sau khi cô ấy đi, Shidou dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm. Cậu cực kỳ bối rối, mặc dù họ chỉ nói chuyện với nhau.


"Her parents, died because of Spirits—huh."
"Ba mẹ cô ấy, đã chết vì Tinh linh—à."


<nowiki>*</nowiki>Dong*, he banged his head on the wall, and muttered.
<nowiki>*Bốp*</nowiki>, cậu tự đập đầu mình vào tường, và lẩm bẩm.


The Spirits were called the calamity that will destroy the world. Such a thing—probably happens.
Tinh linh được xem là sinh vật sẽ hủy diệt cả thế giới. Chuyện đó—sẽ thường xuyên xảy ra.


"...Was I just naive after all..."
"...Hay là mình đã quá ngây thơ..."


Origami and Kotori, though their directions were different, they were moving under their firm beliefs.  
Origami Kotori, mặc dù theo hai con đường khác nhau, nhưng họ luôn tin vào con đường mà mình đã chọn.


But what about Shidou?
Nhưng còn cậu thì sao?


The harsh words he said before Kotori yesterday, could he say the same towards Origami?
Những câu từ mà cậu đã nói trước mặt em gái mình vào hôm qua, liệu cậu có thể nói lại với Origami?"


"..."
"..."


<nowiki>*</nowiki>Haaa*, he let out a breath. He doesn't think that his actions are mistaken, but he had a complicated feeling.
<nowiki>*Haaa*</nowiki>, cậu thở hắt ra. Tuy nghĩ rằng mình không làm gì sai, nhưng trong lòng cậu vẫn rối bời.


Then, as Shidou was about to descend the stairs.
Và rồi, khi Shidou chuẩn bị bước xuống cầu thang.


"Kyaaaaaaaaaaaaaaa—!!"
"Kyaaaaaaaaaaaaaaa—!!"  


From the direction of the corridor, he heard the screams of a female student.
Cậu nghe thấy tiếng hét của một nữ sinh từ bên kia hành lang.


"...!? Wh-What's wrong?"
"...!? Chuyện gì thế?"


Hurriedly bounding down the stairs and taking a look, he saw that a few students had gathered in the corridor.
Nhanh chân chạy xuống cầu thang, và cậu thấy đã có vài người đứng ở đó.


In their center, he noticed a woman wearing a white coat collapsed on the floor.
Cậu nhận ra, giữa đám người đó, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đang nằm dài trên sàn.


"Wh-What happened?"
"C-Chuyện gì thế?"


"I-It seems she's a new teacher, and... she suddenly fell...!"
"H-Hình như cô ấy là giáo viên mới, ...cô ấy đột nhiên ngã xuống..."


I asked, and a female student nearby hurriedly answered.
Một nữ sinh ở gần đó nhanh chóng trả lời.


"I don't really understand, but for now let's get the nurse—"
"Nói gì thì nói, phải đưa cô ấy đến phòng y tế trước đã—"


As Shidou started to speak, the collapsed woman in the white coat grabbed his leg.
Đột nhiên, người phụ nữ nằm dưới sàn chộp lấy chân cậu.


"W-Waaaah!?"
"W-Wahhh!?"


"...Don't worry about me. I just tripped."
"...Đừng lo. Tôi chỉ trượt chân chút thôi."


While speaking, the woman slowly raised her face which had been attached to the floor.
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu dậy.


"Y-You're...!"
"C-Cô là...!"


Long bangs, and thick circles. She was wearing glasses, but there was no way he could forget those facial features.
Mái tóc lòa xòa, cùng với những quầng thâm ở mắt. Tuy cô ấy đang đeo kính, nhưng không đời nào cậu lại quên được
khuôn mặt đó."


"...Hn? Ahh, you are—"
"...Hn? À, em là—"


The woman—<Fraxinus>'s Analysis Officer, Murasame Reine, slowly picked herself off the ground.
Cô ấy—phân tích viên của <Franxinus>, Murasame Reine, từ từ đứng dậy.


"Wh-what are you doing at this place...?"
"C-Cô làm gì ở đây thế...?"


"...Can't you tell by looking? I've become a teacher. In Phầnicular I will be teaching physics, as well as taking the position of assistant homeroom teacher for class 2-4."
"...Nhìn là biết rồi còn gì. Tôi đã trở thành một giáo viên. Chính xác hơn, tôi là giáo viên môn Vật lý, và cũng là phó chủ nhiệm của lớp 2-4."


While displaying the nametag on her chest, Reine replied. Incidentally, the stuffed bear covered in scars peeked out of her breast pocket directly above it.
Reine trả lời, chỉ vào tấm thẻ gắn trên ngực. Và, phía trên nó là một con gấu bông đầy sẹo, đang nhô lên khỏi túi của cô.


"No, there's no way I could know that!"
"Làm sao mà tôi biết được chứ!"


A yell—at that point, Shidou noticed that oddly the surrounding gazes had gathered on them.
Shidou la lên—và cậu chợt nhận ra, đám đông xung quanh cậu càng lúc càng đông.


"Ah... I-It seems that this person is fine."
"À...C-Có vẻ như cô ấy không sao."


He stretched out his hand and helped Reine up.
Cậu đưa tay ra, và giúp Reine đứng dậy.


"...Nn, thanks."
"...Nn, cảm ơn."


"No problem. Let's talk while walking."
"Không sao. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."


Paying mind to the surroundings, Shidou suggested.
Shidou đề nghị khi nhìn đám đông xung quanh.


Matching Reine's pace, they plodded away.
Họ từ từ đi khỏi chỗ đó.


"Uhm—Analysis Officer Reine?"
"Ừm—Phân tích viên Reine?"


"...Nn, ahh, just Reine is fine."
"...Nn, ahh, Reine là được rồi."


"Huh?"
"Huh?"


"...I will also call you by your name. They say coordination and cooperation is born from trust."
"...Tôi cũng sẽ gọi cậu bằng tên. Người ta thường nói, chúng ta cần sự tin tưởng để hợp tác và làm việc với nhau mà."


Reine nodded a few times, and looked at Shidou's face.
Reine gật gù, và nhìn lên mặt cậu.


"Uhm, you were... Shintarou, was it?"
"Ừm, cậu là...Shintarou, phải không nhỉ?"


"Way off!"
"Phải cái búa á."


There wasn't anything like trust there.
Thế này thì còn tin cái nỗi gì nữa.


"...Now then Shin, this might be sudden."
"...Ừm, Shin này, tuy chuyện này có hơi đột ngột."


"What's with that splendid through?! Or rather you even gave me a weird nickname!"
"Cái thái độ trịnh trọng ấy là sao? Mà sao cô còn cho tôi một cái biệt danh lạ đời nữa vậy."


The shout burst forth. However, Reine continued as if she hadn't heard Shidou's words.
Cậu la lên. Tuy vậy, Reine tiếp tục như thể cô ấy không nghe thấy gì.


"...The preparations for the strengthening training that Kotori talked about yesterday has been completed. I was searching for you. This is perfect, let's proceed to the physics preparation room."
"...Phần chuẩn bị cho buổi luyện tập tăng cường mà Kotori nói hôm qua đã hoàn thành. Tôi đang đi tìm cậu đấy. Giờ thì, chúng ta đến đó nào."


Anything Shidou says now would be useless, so he gave up on retorting, and after a big sigh, returned a question.
Shidou biết mình có nói cũng bằng thừa, nên cậu bỏ việc ý kiến ý cò, mà chỉ thở dài, và hỏi.


"Exactly what will I be doing for this training? Uhm... Reine-san."
"Chính xác thì tôi sẽ phải làm gì? Anou...Reine-san?"


"...Hm. I heard this from Kotori, but Shin, it seems that you haven't associated with girls before right?"
"...Hm. Tôi nghe được cái này từ Kotori, nhưng Shin này, cậu chưa bao giờ có một mối quan hệ nào với con gái, phải không?"


"......"
"..."


—My dear sister, why are you leaking your brother's history with women (zero) to other people?
—Em gái yêu quý của anh, tại sao em lại cho người khác biết về tình trường (chẳng có gì) của anh thế?


A vein popped up on Shidou's face as he gave an ambiguous nod.
Shidou hơi giận khi gật đầu xác nhận.


"...It's not like I'm trying to blame you. It's very good to have firm morals. ...But, that won't help you when you're trying to seduce a Spirit."
"...Không phải là tôi đang sỉ nhục cậu đâu. Làm một tờ giấy trắng cũng tốt đấy chứ. ...Nhưng, nếu cứ thế này thì cậu đừng mơ mà quyến rũ được Tinh linh."


"Ugh..."
"Ugh..."


Frowning, he groaned.
Cậu chửi thầm, có vẻ không thích thú lắm.


It was probably when they passed close to the staff room, when
Họ đang ở gần phòng giáo viên, khi mà


"...Ah?"
"...Ah?"


Shidou saw a strange sight and stopped.
Shidou thấy một thứ khá kỳ lạ, và dừng lại.


"...What's wrong?"
"...Gì thế?"


"Look at that..."
"Nhìn kìa..."


Where he was looking at, the homeroom teacher Tama-chan was walking—following behind her, a tiny shadow with hair split in two then turned around.
Giáo viên chủ nhiệm của cậu – Tama-chan đang đi—cùng với một bóng người bé nhỏ ở sau lưng, với mái tóc được buộc hai bên.


"Ah!"
"Ah!"


Perhaps she noticed Shidou's gaze, but the tiny shadow—Kotori's expression suddenly brightened.
Khuôn mặt Kotori chợt bừng sáng lên, dù có vẻ cô ấy đã thấy Shiou từ trước.


"Oniii-chaaaaaaan!"
"Oniii-chaaaaaan!"


Instantly, as if sucked towards him, Kotori landed a surprise assault on Shidou's stomach.
Ngay lập tức, Kotori bay thẳng vào bụng Shidou, giống như cô ấy bị nó hút vào vậy.


"Hagaa....!"
"Hagaaa...!"


"Ahahaha, you said hagaa! That's the mayor! ahahahaha!" <ref group="1C">[http://en.wikipedia.org/wiki/Mike_Haggar Mike Haggar]</ref>
"Ahahahaha, ý anh là ông thị trưởng đó à?"<ref group="1C">Kotori ám chỉ đến [http://en.wikipedia.org/wiki/Mike_Haggar Mike Haggar], 1 nhân vật trong game Final Fighting.</ref>


"Ko-Kotori...!? Why are you in this high school..."
"Ko-Kotori...!? Sao em lại ở đây..."


Shidou asked while somehow peeling off Kotori who was clinging onto his stomach, and from behind Kotori, teacher Tama-chan hurried over.
Shidou vừa hỏi vừa gỡ Kotori – đang ôm chặt lấy bụng cậu – ra, và từ phía sau, Tama-chan nhanh chóng chạy lại.


"Ah, Itsuka-kun. Your sister came, so we were just going to broadcast it."
"Ah, Itsuka-kun. Em gái em vừa đến, nên cô với em ấy đang đi tìm em đấy."


"A-Ahh..."
"A-Ahh..."


Taking a good look, Kotori was wearing the slippers for guests, and had a guest pass on the chest of her middle school uniform. It seems she entered the school after properly going through the formalities.
Nhìn kỹ thì, Kotori đang mang đôi dép dành cho khách, và có một tấm thẻ cho khách gắn trên đồng phục. Có vẻ như cô ấy đã vào trường sau khi được kiểm tra.


"Oh, teacher, thank you!"
"Em cám ơn cô nhiều lắm."


"It's my pleasure."
"Không có gì đâu em."


The teacher returned a smile to Kotori who was energetically waving her hand.
Tama-chan nở một nụ cười khi nhìn thấy Kotori đang hăng hái vẫy tay chào mình.


"Oh my, what a cute sister."
"Ôi trời, thật là một cô em gái dễ thương."


"Haa... yeah."
"Haa...vâng."


As a drop of sweat rolled down his face and with a bitter smile, Shidou gave an ambiguous reply.
Shidou cười gượng, mồ hôi bắt đầu chảy trên mặt cậu. Cậu trả lời lấp lửng, đầy ẩn ý.


After smiling and waving "bye bye" to Kotori, the teacher walked away towards the staff room.
"...Ừm, Kotori này."


"...So, Kotori."
"Huh, gì thế anh?"


"Huh, Whaat?"
Kotori mở đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn cậu


While opening her round eyes, Kotori tilted her head.
Đây chính là cô em gái mà cậu đã rất quen.


That behavior belonged to the cute little sister that Shidou was familiar with.
"Ừm...đêm hôm qua, em biết đấy, <Ratatoskr>, Tinh linh—"


"You... those things last night, like <Ratatoskr>, or Spirits—"
"Nói sau đi."


"Let's talk about those later."
Tuy giọng nói của cô không thay đổi, nhưng Shidou cảm thấy có một áp lực nào đó ở trong câu nói, nên cậu chỉ im lặng.


Her tone was the same as always, but for some reason there was the feeling of some kind of pressure, so Shidou fell silent.
Giọng của Reine chợt vang lên từ sau lưng cậu.


Then, from behind Shidou, Reine's quiet voice echoed.
"...Đến hơi sớm đấy, Kotori."


"...You're early, Kotori."
"Mm, tại tôi bỏ <Franxinus> ở giữa đường mà."


"Mm, because I left <Fraxinus> behind midway."
Dù vừa mới nói là để sau, nhưng cô lại nói tên của con tàu ra một cách tự nhiên.


Although she had said to talk about those later, she had naturally said the ship's name.
Shidou cảm thấy hơi nhức đầu trước cái sự logic này.


Feeling that this was a bit irrational, Shidou placed a hand on his forehead.
Nở một nụ cười vô tư, Kotori chạy xuống hành lang như để dẫn đường cho Shidou.


Looking at that with a carefree smile, Kotori proceeded down the corridor as if to guide Shidou.
"Dù sao thì, onii-chan, đi thôi."


"Anyways, hey, onii-chan. Let's go?"
Kotori kéo tay cậu đi.


Saying this, Kotori pulled his hand.
"Wh... Whoa, anh biết rồi, chậm lại đi."


"Wh... Whoa, I get it so slow down."
Có vẻ hôm nay có nhiều cô gái đã kéo cậu đi như thế này. Trong lúc cậu suy nghĩ vẩn vơ về cái đó, họ đã tới nơi.


Today was a day where he was dragged along by girls a lot. While leisurely thinking about such a thing, they reached their destination.
Dãy nhà phía Đông, lầu 4, phòng chứa dụng cụ thể dục.


East school building fourth floor, physics preparation room.
"Mời vào, mời vào~♪"<ref group="1C">'Mời vào' trong tiếng Nhật là 'hairou', phát âm như 'heigh-ho', là câu trong bài hát có của 7 chú lùn, xem thêm [http://www.youtube.com/watch?v=HI0x0KYChq4 video này].</ref>


"Now, come in, come in~♪"
"Em có phải 7 chú lùn đâu nhỉ."


"Don't say it like 'heigh-ho'!"<ref group="1C">'Come in' in Japanese is 'hairou', which kinda sounds like 'heigh-ho', which is what the seven dwarfs say.</ref>
Bị Kotori đẩy từ sau lưng, Shidou đẩy cánh cửa trượt ra.


Urged by Kotori, Shidou slid open the sliding door.
Và ngay lập tức, cậu đứng sững người, dụi dụi mắt.


Immediately after, he frowned and rubbed his eyes.
"...Này."


"...Hey."
"...Gì thế?"


"...What?"
Reine nghiêng đầu, hỏi lại.


Reine responded to Shidou's words by tilting her head.
"Cần lời giải thích?"


"What's with this room?"
Bình thường, học sinh không được phép vào chỗ này, nên Shidou cũng không biết trong này có gì.


The physics preparation room was not a place that students normally entered, and in fact, Shidou had no idea what it contained.
Nhưng, cậu dễ dàng thấy được.


But even then, he clearly realized.
—Đây không phải là phòng chứa dụng cụ thể dục.


—That this was not the physics preparation room.
Trước mắt cậu là rất nhiều máy tính, màn hình, và các thiết bị điện tử mà cậu chưa bao giờ thấy.


After all, Shidou's vision was filled with a large number of computers, displays, and various electronic devices that he had never seen before.
"...Đây là những thiết bị có trong phòng...thì phải?"


"...They're the room's equipment?"
"Sao lại trả lời bằng một câu hỏi thế! Mà chỗ này có phải là phòng chứa đồ không vậy trời? Giáo viên nào chịu trách nhiệm ở đây thế?"


"Why are you answering with a question! Or rather before that, isn't this the physics preparation room? What happened to the teacher in charge of this place!"
Đúng vậy. Cơ bản thì, đây là chỗ duy nhất ngoài nhà vệ sinh mà người giáo viên thể dục già Chousoka Beshiyouichi<ref group="1C"> Parody bảo bối của Doraemon, ý của câu này ám chỉ GV này mờ nhạt giống như khi đội mũ tàng hình, chẳng ai nhìn thấy hay quan tâm cả.</ref> (biệt danh: mũ tàng hình) có thể nghỉ ngơi.


That's right. Originally, this was supposed to be the only place other than the toilet where the kind and plain elderly physics teacher Chousoka Beshiyouichi (nicknamed natural-born stone hat<ref group="1C">A tool in Doraemon where if you wear it, nobody would notice you anymore. I couldn't find any 'official' english translation. The Japanese is 'ishikoro boushi'</ref>) could relax.


Now, teacher Chousoka Beshiyouichi's figure could not be seen anywhere.


"..Ahh, him. Hmm."
Và giờ thì cậu không thấy thầy Chousoka Beshiyouchi đâu.


Reine placed her hand on her chin and gave a small nod.
"...Ahh, anh ấy. Hmm."
 
Reine chống cằm, gật gật đầu.


"..."
"..."
Line 1,242: Line 1,243:
"..."
"..."


Just like that, a few seconds passed.
Vài giây trôi qua.


"...Oh well, even if you stand there it won't change anything. Please enter."
"...Có đứng đây thì cậu cũng không làm được gì đâu. Vào đi nhé."


"What's after 'hmm'!?"
"Cô đang tính nói cái gì nữa mà!?"


<!--パリイ!そんな単語が令音の頭上に見えた気がした。-->What an amazing ignoring ability. It's a skill that Japanese people should definitely learn nowadays.
Quăng bơ thần chưởng, thật đáng kinh ngạc. Đây đúng là thứ mà dân Nhật cần phải học đấy.


Reine entered the room first, and sat in a chair placed in the deepest Phần of the room.
Reine bước vào đầu tiên, và ngồi vào cái ghế ở góc xa nhất của phòng.


Next, Kotori entered the room from beside Shidou.
Tiếp theo, Kotori bước vào cùng với Shidou.


Then, in a very accustomed manner, she untied her hair bound in white ribbons and refastened them with the black ribbons that she took out from her pocket.
, như đã quen với việc này, cô cởi sợi ruy băng màu trắng ra, và cột tóc lại bằng sợi ruy băng đen mà cô vừa lấy từ trong túi.


"—Phew."
"—Phù."


As she did so, it seemed like Kotori's aura suddenly changed.
Kotori hình như đã thay đổi sau khi làm việc đó.


She then sluggishly loosened the collar of her uniform, and collapsed into a chair near Reine with a big thump.
Cô banh cổ áo ra, và nhảy vào cái ghế kế bên Reine với một tiếng 'phịch'.


And then, from the bag she carried, Kotori took out what seemed like a small binder.
Sau đó, Kotori lấy từ trong túi ra một thứ giống như một cái hộp.


Inside it, lined up beautifully in a set, were various types of Chupa Chups.
Và bên trong đó, là đủ loại kẹo Chupa Chups được xếp ngay ngắn và đẹp đẽ.


It was the rumored candy holder.
Đây chính là...túi giữ kẹo trong truyền thuyết sao!


Kotori chose one, putting it in her mouth, and sent a gaze that seemed to be looking down on Shidou, who was still standing at the entrance to the room.
Dù sao thì, Kotori lấy một cây kẹo ra, cho vào miệng, và nhìn khinh bỉ Shidou – vẫn đang đứng ở trước cửa.


"How long are you going to stand around for, Shidou? Or are you trying to be a scarecrow? You'd better give up. With your stupid face, I don't think you'll be able to chase crows away. Ah, but since it's so gross maybe on the other hand humans won't come near you."
"Anh còn tính đứng đến khi nào nữa thế, Shidou? Hay là anh muốn trở thành một con bù nhìn à? Bỏ cuộc đi là vừa. Cái mặt ngu ngơ đó chẳng thể đuổi được con quạ nào đâu. Mà nghĩ lại thì, anh có khả năng đuổi người với khuôn mặt đó hơn đấy."


"..."
"..."


Seeing his sister who had transformed into a queen in a single moment, Shidou placed his hand on his forehead.
Shidou xoa xoa trán khi thấy cảnh em gái mình biến thành một bà hoàng chỉ trong một giây.


Changing the ribbon had probably caused a switch in mindset.
Có thể, việc đổi dây ruy băng đã thay đổi tính cách của cô ấy.


It was like the flipping over of pieces in Reversi, impressively Jekyll & Hyde like.
Nó giống như là...câu chuyện của Jekyll & Hyde.


"...Kotori, which is your true character...?"
"...Kotori, đâu mới là con người thật của em thế...?"


"You're being pretty rude. You won't be popular with women like that. —Ahh, so that's why you're still a virgin. Sorry for pointing out such an obvious thing."
"Thô lỗ quá đấy. Nếu cứ như thế thì anh sẽ không bao giờ nổi tiếng với phụ nữ đâu. —À quên, anh vẫn là giai tân mà nhỉ. Xin lỗi vì đã nói ra cái sự thật phũ phàng đó nhé."


"...Hey."
"...Này."


"According to statistics, more than half of men who reached twenty-two without being able to date a girl remain virgins for life."
"Thống kê cho thấy, hơn 50% những người đến tuổi 22 mà chưa có một cuộc hẹn hò nào sẽ giữ được trinh tiết của mình đến cuối đời đấy."


"That means I still have more than five years left! Don't underestimate the future me!"
"Anh còn hơn 5 năm đấy! Đừng coi thường tương lai của anh!"


"People who talk only about possibilities or how long they have left, in the end the only thing they say is 'I'll work hard starting tomorrow'."
"Những người hay nói từ 'còn', cũng thường hay nói 'Để mai tính' lắm đấy."


"Guh..."
"Guh..."


Realizing that he couldn't win in an argument, he grit his teeth and shut the door.
Nhận thấy rằng mình sẽ không thể nào thắng nổi cuộc tranh luận này, cậu chỉ ngậm miệng lại và đóng cửa.


"...Now, anyways Shin, the training is about to start. Please sit here."
"...Dù sao thì, Shin này, buổi luyện tập sắp bắt đầu rồi. Mời ngồi."


Saying this, Reine indicated a chair sandwiched between the two of them.
Reine chỉ vào cái ghế giữa hai người bọn họ.


"...Okay."
"...Được rồi."


Shidou had already realized that any of his complaints would be useless, so he followed their directions and sat in the chair.
Shidou (đã) thấy rằng, có phàn nàn cũng vô ích, nên cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.


"Now, let's immediately start the tort... *cough**cough*, let's start the training."
"Giờ thì, chúng ta hãy bắt đầu màn tra t... *e hèm*, buổi luyện tập nào."


"You just said torture right now didn't you."
"Hình như em vừa mới nói từ tra tấn thì phải."


"It's your imagination. —Reine."
"Anh chỉ khéo tưởng tượng. —Reine."


"...Ahh."
"...Ahh."


Kotori spoke, and Reine agreed while crossing her legs.
Reine, đang ngồi bắt chéo chân, gật đầu.


"...Whatever your intentions, in order to join in our plans, you must at the very minimum clear a certain requirement."
"...Em không quan tâm đến việc anh định làm, nhưng nếu muốn trở thành một phần trong kế hoạch này, anh cần phải có một số điều kiện nhất định."


"What is it?"
"Nó là gì?"


"...In simple words, you must become more used to dealing with females."
"...Nói đơn giản thì, anh cần phải học cách đối phó với phụ nữ."


"Dealing with females... huh?"
"Đối phó với phụ nữ...hả?"


"...Ahh."
"...Ahh."


Reine nodded. For some reason, it seemed like she was about to fall asleep just like that.
Reine gật đầu. Cô ấy giống như là sắp gục xuống ngủ nữa vậy.


"...Not only to break through the target's guard, but in order to gain their affection, maintaining a conversation is essential. Although we can give instructions on where to go and what to say... but if the person in question is nervous then it won't work."
"...Không chỉ đơn thuần là làm đối phương mất cảnh giác, , để chiếm được cảm tình của họ, anh cần có một cuộc trò chuyện đàng hoàng tử tế. Mặc dù tụi em có thể hướng dẫn anh về những nơi cần đi, những gì cần nói...nhưng nếu anh không biết cách ứng xử thì cũng như không."


"A conversation with a girl... it can't be that tough."
"Nói chuyện với con gái à...có gì khó đâu nhỉ."


"I wonder."
"Ờ, để xem."


Kotori suddenly grabbed Shidou's head, and pushed it hard into Reine's breasts.
Kotori đột nhiên nắm đầu Shidou, và ấn thật mạnh vào giữa ngực của Reine.


"......!?"
"......!?"


"...Nn?"
"...Ưm?"


Reine let out a strange sound.
Reine đột nhiên phát ra những tiếng kêu kỳ lạ.


His cheeks were attacked by a warm and soft feeling, and following that a fragrance that seemed to melt his brain circled in his nose. Shidou instantly pushed Kotori's hand away and raised his face with a jolt.
Má của cậu đang ấn vào một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, và kèm theo đó là một mùi hương mà nó làm não cậu muốn tan ra. Ngay lập tức, Shidou đẩy tay của Kotori ra, và ngẩng đầu dậy nhanh như chớp.


"...Wh-wh-wh-what are you doing...!"
"...E-E-E-Em làm gì vậy...!"


"Hmm, it's no good huh."
"Hmm, không tốt."


Kotori mockingly shrugged her shoulders.
Kotori nhún vai chế giễu.


"You understand now right? If something like this even messes up your heartbeat then it's definitely no good."
"Anh hiểu rồi chứ? Nếu mà anh bị bối rối trước những việc như thế này thì không ổn đâu."


"No, clearly this example is strange right!?"
"Anh nghi ngờ tính đúng đắn của cái thí nghiệm này đấy!?"


However Kotori wasn't about to listen to him, as she shook her head in disappointment.
Tuy vậy, Kotori không thèm nghe cậu ta, khi cô lắc đầu thất vọng.


"Really, you're a sad cherry-boy huh. Oh my, did I just think you were a bit cute?"
"Thiệt tình, trai tân có khác. Ôi trời, hình như em vừa nghĩ là anh hơi dễ thương thì phải?"


"Sh-shut up."
"I-Im đi."


"...Well, isn't it fine? It's because of this that we came here after all."
"...Ừm, đó là lý do mà chúng ta ở đây, nhỉ."


Saying this, Reine crossed her arms. Her naturally magnificent bust was even more emphasized.
Reine khoanh tay lại. Và bộ ngực khổng lồ của cô ấy trông càng to hơn nữa.


Or rather, they were 'riding' on her arms.
Nó giống như là...đang 'cưỡi' trên tay của cô.


"..."
"..."


For some reason looking at them made him feel embarrassed, so without noticing it his vision wandered.
Không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào đó, nên cậu vô tình đảo ánh mắt đi chỗ khác.


—Training to get used to females.
—Luyện tập để làm quen với phụ nữ.


In Shidou's head, the words Reine said passed through.
Lời nói của Reine vang vọng trong đầu Shidou.


Moreover, they more or less became how to avoid being flustered in erotic situations... or something like that.
Thật sự thì, nó giống như là bài tập để tránh cảm thấy xấu hổ trong những cảnh ero...hay cái gì đó đại loại thế.


Kotori and Reine, what exactly are they planning on making Shidou do here—
Chính xác thì Kotori Reine muốn cậu làm gì ở đây—


"Swallow your saliva. It's disgusting."
"Nuốt nước bọt đi. Trông tởm quá đấy."


Placing her elbows on the desk, Kotori said with half-opened eyes.
Kotori chống tay lên bàn, nói.


"...! N-no it's not like that Kotori! I-I wasn't..."
"...! K-Không phải thế! A-Anh chỉ..."


"...Oh well, weren't we starting immediately?"
"...Chúng ta bắt đầu thôi."


Cutting into the conversation between Kotori and Shidou, Reine pushed her glasses up.
Reine xen vào giữa, và đẩy nhẹ cặp kính lên.


"Haa—, w-wait, I haven't prepared myself yet..."
"Haa—, c-chờ đã, tôi chưa sẵn sàng..."


With his voice shaking from nervousness, Shidou straightened his back.
Shidou ngồi thẳng dậy, nói với giọng lo lắng.


Without minding him Reine muttered "...Nn", and like a moment ago brought her body towards Shidou.
Reine không quan tâm lắm, cô lẩm bẩm "...Ưm", và đưa người lại gần Shidou.


Compared with the previous case where they were brought into contact without any prior notice, his heart throbbed way faster.
Tim cậu bỗng đập nhanh hơn. Lần va chạm trước thì cả hai người đều không biết gì cả. Còn giờ thì...


—Ahh, what? Just what is she going to do...!?
—Ahh, gì đây? Cô ấy định làm gì đây...!?"


With his heart beating like this he couldn't even move. While making an expression like a main character in an 80's shoujo manga, Shidou tightly closed his eyes.
Cậu gần như tê liệt. Shidou nhắm mắt lại, như những nhân vật nam trong các bộ shoujo thập niên 80's.


However, no matter how long he waited, nothing happened.
Tuy vậy, chẳng có gì xảy ra cả.


Opening his eyes and taking a look, Reine had merely plugged in the power for the monitor on the desk.
Cậu mở mắt ra, và thấy Reine đang cắm điện cho cái màn hình.


"Eh...?"
"Eh...?"


While Shidou stared blankly, a cutely designed word <Ratatoskr> showed up on the screen.
Shidou ngơ ngác nhìn, một dòng chữ rất dễ thương <Ratatoskr> xuất hiện trên màn hình.


Next, together with a pop tune, beautiful girls with colorful hair were shown in order, and a logo that seemed to be the title, 'Make love, my•little•Shidou', danced.
Tiếp theo đó, cùng với một tiếng 'bíp' nho nhỏ, những cô gái xinh đẹp với các màu tóc khác nhau xuất hiện theo thứ tự,
một logo 'Hãy yêu em, Shidou•yêu•quý' chạy trên màn hình.


"Th-this is..."
"Đ-Đây là..."


"...Yup. It's what's called a dating simulation game."
"...Yup. Đây là thứ mà chúng ta hay gọi là game hẹn hò."


"It's a [http://en.wikipedia.org/wiki/Galge galge]?!"
"Nó là galge à?!"


Shidou let out a shout that was like a shriek.
Shidou nói như muốn khóc.


"Oh my, what were you imagining? It seems only your fantasizing ability is first-rate, disgusting."
"Ôi trời, chứ nãy giờ anh đang tưởng tượng ra cái gì thế? Đúng là đồ cuồng dâm sinh hoang tưởng mà, thật ghê tởm."


[[Image:DAL_v01_113.jpg|thumb]]
[[Image:DAL_v01_113.jpg|thumb]]


"...N, th-that's..."
"...Ư, c-cái đó..."


Fumbling for words... somehow he managed to calm his heart beat by clearing his throat.
Cậu không biết nói sao...nhưng cuối cùng thì cậu cũng bình tĩnh lại sau khi lấy giọng.


"I-I was just, wondering if something like this really counts as training..."
"A-Anh chỉ nghĩ, một thứ như thế này cũng được coi là một bài luyện tập à..."


Silently, Kotori looked at him with eyes like she was looking at something dirty.
Kotori im lặng nhìn cậu, như thể đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn vậy.


He wished that she would at least say something. This silence, this silence is painful.
Cậu ước gì em gái mình nói một cái gì đó. Cái sự im lặng này còn tệ hơn việc bị sỉ nhục nữa.


"...Well, please don't say that. This is merely the first stage of the training. Moreover, this isn't something you can find in stores, it was produced by the whole of <Ratatoskr>. It realistically reproduces situations that can happen in reality. It should be at least able to prepare you. By the way, it's 15+."
"...Ừm, đừng nói thế chứ. Đây là bước đầu của cuộc huấn luyện đấy. Hơn nữa, đây không phải là thứ mà có thể tìm thấy ở mấy cái tiệm ngoài đường đâu, đây là kết tinh của toàn bộ tập thể <Ratatoskr>. Nó dựng lại những tình huống có thể xảy
ra ở ngoài đời thật, cho nên nó sẽ giúp cậu có một sự chuẩn bị kỹ càng. Nhân tiện, đây là hàng 15+."


"Ahh... so it's not 18+."
"Ahh...không phải 18+ à."


Shidou said that without any Phầnicular meaning, and Kotori looked at him with a look bordering on pity.
Shidou vô ý nói, Kotori nhìn cậu với vẻ thương hại.


"You're the worst."
"Anh đúng là đồ cặn bã mà."


Then, Reine scratched her head.
Reine gãi gãi đầu.


"...Shin, aren't you 16? You shouldn't be able to play 18+ games right?"
"...Shin, hình như cậu mới 16 mà nhỉ? Cậu không được phép chơi game 18+ đúng không?"


"But isn't this subtly different from what you said a moment ago?!"
"Nhưng mà hình như cái này hơi khác với những gì mà hai người nói hồi nãy đấy!?"


He yelled, but it didn't seem like either Kotori or Reine was going to respond.
Shidou la lên, nhưng có vẻ cả hai người bọn họ đều không chú ý đến cậu.


"...Nn, then let us start."
"...Ưm, bắt đầu thôi nào."


"Okay okay... let's see."
"Rồi rồi...để xem."


Despite feeling that something didn't make sense, Shidou took the controller in his hands as urged.
Shidou cầm lấy cái cần điều khiển, dù cảm thấy có gì không ổn ở đây.


Playing a galge while your sister and a teacher watched, what kind of punishment is this, he thought.
Chơi galge trước mặt em gái và một giáo viên, kiểu hình phạt gì đây trời, cậu thầm nghĩ.


Skimming over the protagonist's monologue, the game progressed forward.
Lướt qua đoạn suy nghĩ của nhân vật chính, màn hình tiếp tục chạy.


Then, the screen suddenly turned dark.
Và đột nhiên, nó trở nên tối thui.
<br><br>
<br><br>
<b>"Good morning, my brother! It's another nice day today!"</b>
"Chào buổi sáng, anh trai! Hôm nay vẫn tuyệt như mọi ngày nhỉ!"
<br><br>
<br><br>
Together with those words, a pretty CG was shown on the screen.
Xuất hiện cùng lúc với dòng chữ đó là một tấm CG rất đẹp.


A short girl, probably the protagonist's little sister, was drawn in a slanted composition.
Một cô bé nhỏ nhắn, có thể là em gái của nhân vật chính, được vẽ dưới góc nhìn từ dưới lên.


Or rather, she was stepping on the sleeping protagonist.
Hay nói chính xác hơn, là do cô ấy đang đạp lên nhân vật chính.


With her panties in full view.
Và quần lót của cô thì lộ hết cả ra.


"There's noooooo way!!"
"Không thể nào!!"


While gripping the controller, Shidou raised his voice.
Shidou la lên.


"...What's wrong Shin. Is there a problem?"
"...Gì thế Shin. Có chuyện gì à?"


"Didn't you say that this reproduces situations that could happen in reality?!"
"Cô nói là những chuyện ở đây có thể xảy ra ở ngoài đời thật?!"


"...That's right, is there something weird?"
"...Đúng vậy, có gì lạ không?"


"Weird or not, such a messed up situation could... never..."
"Không phải chuyện lạ hay không, nhưng cái tình huống như thế này sẽ...không bao giờ..."


Stopping in the middle, Shidou's forehead started to sweat.
Shidou khựng lại giữa chừng.


He realized that for some reason, an extremely similar experience seemed to have happened just yesterday morning.
Cậu chợt nhận ra, một khung cảnh rất quen thuộc, giống như thế này, vừa xảy ra vào buổi sáng hôm qua.


"...What is it?"
"...Gì thế?"


"...Nevermind, it's nothing."
"...Thôi bỏ đi."


While feeling that there was something extremely off, Shidou returned to the game.
Shidou tiếp tục, cảm thấy có cái gì không bình thường ở đây."


After he advanced the text a bit, some words appeared in the middle of the screen.
Sau khi đọc một số đoạn hội thoại, một khung chữ mới xuất hiện ở giữa màn hình.


"Huh...? What's this?"
"Huh...? Cái này là gì?"


"Mm, those are choices. You choose the protagonist's next action through one of these. As you do your affection points will change accordingly so be careful."
"Mm, đây là những lựa chọn. Nó sẽ quyết định hành động tiếp theo của nhân vật chính. Và mức tình cảm cũng sẽ thay đổi theo, nên hãy cẩn thận nhé."


Saying this, Kotori pointed to the bottom right side of the screen. There, was an object like a meter with its pointer on the zero position.
Kotori chỉ vào góc cuối bên phải màn hình. Đó là một thứ giống như một thước đo, với số chỉ hiện tại bằng không.


"Hmm... I see. So it's fine if I just choose one of these right?"
"Hmm...hiểu rồi. Vậy nếu chọn đúng thì sẽ không sao nhỉ?"


Shidou moved his eyes from the affection points meter to the choices.
Shidou hướng về các lựa chọn.
<br><br>
<br><br>
<b>①"Good morning. I love you Ririko." Lovingly hug your sister.</b>
<b>①"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko." Ôm em gái bạn thật chặt.</b>


<b>②"I'm awake. Or rather you've completely woke me up." Drag your sister into the bed.</b>
<b>②"Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy." Đè em gái xuống giường.</b>


<b>③"I caught you, idiot!" Grab the leg that's stepping on you, and perform an ankle lock.</b>
<b>③"Bắt được rồi!" Chụp lấy cái chân đang giẫm trên người mình, và thực hiện một đòn khóa chân.</b>
<br><br>
 
"...What the hell are these three choices! What Phần of this is real! I've never done any of these things!"
"...Cái thể loại gì thế này! Có cái nào đã từng xảy ra chưa nhỉ! Anh chưa từng làm bất kỳ chuyện gì như thế này nhé!"


"Whatever, but the time limit is almost up."
"Sao cũng được, thời gian sắp hết rồi kìa."


"Huh...?!"
"Huh...?!"


Just like Kotori said, the number displayed under the choices was gradually getting smaller.
Giống như lời Kotori nói, những con số dưới mỗi lựa chọn đang giảm dần.


"...Guess I have to do it."
"...Mình phải ra tay thôi."


Shidou said as if groaning, and chose the most normal of the choices, ①.
Shidou nói như rên, và cậu lựa chọn cái có vẻ bình thường nhất, ①.
<br><br>
<br><br>
<b>"Good morning. I love you Ririko."</b>
<b>"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko."</b>


<b>I lovingly hugged my sister, Ririko.</b>
<b>②Tôi ôm em gái của mình thật chặt.</b>


<b>As I did so, Ririko's face immediately filled with scorn, and she pushed me away.</b>
<b>③Ririko nhìn tôi với vẻ khó chịu, và đẩy tôi ra.</b>


<b>"Eh... hey, what, will you stop that? It's gross."</b>
"Eo...này, anh thôi cái trò đó đi. Tởm quá."
<br><br>
<br><br>
The affection points meter dropped all the way to minus fifty.
Và mức tình cảm giảm xuống còn -50.


"It was supposed to be real!"
"Đáng ra phải là cái này chứ!"


While slamming the controller onto his knees, Shidou yelled.
Shidou bực bội quăng cái cần điều khiển xuống.


"Ahhhh, you're an idiot. Even if it's your sister, it's obvious that that's what would happen if you suddenly hug her. —Jeez, it's good that this is just a game, if this happened in reality, a lovely air hole would have opened up in Shidou's stomach."
"Ngốc quá. Dù đó là em gái anh, nhưng nếu đột ngột ôm em ấy thì chuyện như thế xảy ra là điều tất nhiên. —Xì, may cho anh, đây chỉ là một trò chơi, ở ngoài đời thì anh sẽ có thêm một cái lỗ ở giữa bụng đấy."


"Then what am I supposed to do!"
"Vậy thì, anh phải làm gì đây!"


Shidou screamed about this extremely unreasonable treatment, and Kotori acted like she hadn't heard it.
Shidou rên rỉ vì cái sự cực kỳ vô lý này, còn Kotori thì bơ cậu ta.


With a sigh, she turned on the LCD screen in front of herself.
Cô thở dài, và bật cái màn hình LCD ở trước mặt lên.


"Ah...? What are you doing?"
"Ah...? Em làm gì vậy?"


"Even if it's training, there needs to be a bit of tension."
"Dù là trò chơi, nhưng cũng phải có chút áp lực nhỉ."


On the screen, a scenery that he remembered was shown. It was the entrance to Raizen High School.
Trên màn hình xuất hiện một khung cảnh quen thuộc. Đó là cổng vào của trường Raizen.


There, in the camera's sight, stood a middle-aged man wearing the high school's uniform.
, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục học sinh đang đứng dưới camera.


"...What's with that guy?"
"...Ông ta đang tính làm gì thế?"


"He's Phần of our crew."
"Ông ấy ở dưới quyền em."


Saying this, Kotori pulled something like a mic out of nowhere and spoke into it.
Kotori trả lời, và lấy một chiếc mic không biết từ đâu ra.


"—It's me. Shidou failed a choice. Do it."
"—Tôi đây. Shidou đã có một lựa chọn sai. Làm đi."


"Huh?"
"Huh?"


The man in the image bowed.
Ông ấy cúi đầu.
 
"Huh...? Wh-what?"


Shidou narrowed his brows, and the man in the image took out a piece of paper from his pocket. He then held it out in front of the camera.
"Hả...? C-Cái gì thế?"


The moment he saw it, Shidou felt a shock as if his heart stopped.
Shidou nheo mắt lại. Người đàn ông đó lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi, và vẫy nó trước camera.


"Th-That's—"
"Đ-Đó là—"


Seeing his reaction, a smile that showed that she was enjoying this greatly surfaced on Kotori's face.
Kotori cười thích thú khi thấy phản ứng của Shidou.


"That's right. It's the poem that the young Shidou, affected by manga, wrote: 'Etude, tribute to the corroding world'."
"Đúng vậy. Đó là bài thơ của Shidou lúc nhỏ, khi bị ảnh hưởng bởi manga, đã viết: 'Khúc nhạc tế cho thế giới đã lụi tàn.'


"Wh...wh-wh-wh-why do you have that...?!"
"S...S-S-S-Sao em lại có nó...!?"


It was without a doubt the poem that Shidou had written in his notebook in middle school. But before going to high school, it became embarrassing and he should have had disposed of it.
Đúng là Shidou đã viết nó vào trong tập hồi còn ở cấp 2. Nhưng trước khi lên cấp 3, do quá xấu hổ nên cậu đã vứt nó đi. Đáng lẽ là như thế.


"Fufu, I thought that it would come in handy some day so I picked it up."
"Phư phư, em nghĩ một ngày nào đó nó sẽ có ích, nên đã nhặt nó lại."


"Wh, wh-wh-what are you planning...!"
"E, e-em đang âm mưu gì thế...!"


While grinning, Kotori let out the command, "Do it."
Kotori cười khoái trá, và ra lệnh, "Làm đi.".


"Yes."
"Vâng."


With a short answer, the man politely placed the poem into a nearby shoe rack.
Người đàn ông đó trả lời ngắn gọn, và đặt bài thơ vào một tủ giày gần đó.


Like this, some student that comes to school tomorrow will end up reading the poem Shidou put his whole soul into!
Như vậy, sáng hôm sau, sẽ có ai đó đọc đựng bài thơ mà Shidou đã dành hết tâm huyết để viết ra.


"Wh... what are you doing!"
"E... Em đang làm cái gì thế?"


"Don't make a fuss, you're shameful. If you mess up when dealing with a Spirit then it won't end with something like this. There's no question about Shidou yourself, but there is also the possibility that we could even get dragged in. —Thus, in order to give you a sense of tension, I've put in this penalty."
"Đừng ầm ĩ thế chứ, nhục mặt quá đấy. Nếu anh thất bại với Tinh linh, thì hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như vầy đâu. Thân anh thì không nói làm gì, nhưng chúng em thì cũng có thể bị vướng vào. —Vậy nên, để làm anh lên tinh thần, em sẽ có vài hình phạt dành riêng cho anh."


"That's too heavyyyyy! Or rather, wouldn't I be the only one that would get hurt?!"
"Cái hình phạt này quá nặnggggg! , tại sao chỉ có mình anh phải chịu phạt chứ?!"


Shidou yelled, and Reine gave a nod, placing her hand on her chin.
Shidou la lên, Reine gật đầu, chống tay lên cằm.


"...Indeed, what Shin says does make sense."
"...Đúng vậy, cậu ấy có lý."


"! Th-that's right!"
"! Đúng, đúng!"


With the unexpected help, Shidou's face brightened. However,
Khuôn mặt cậu sáng bừng lên. Tuy vậy


"...In that case, when Shin gets a choice wrong, we should also face some kind of penalty."
"...Nếu vậy thì, mỗi lần Shidou chọn sai, chúng ta cũng sẽ có một hình phạt riêng."


Saying this, she started to slowly take off her white coat.
Và cô từ từ cởi cái áo khoác trắng ra.


"Wai... what are you doing?!"
"Chờ chút...cô làm gì thế?!"


"...Uh, weren't you saying that it was unfair that you were the only one getting embarrassed? So when Shin makes a mistake on a choice then I will take off a piece of clothes like this."
"...Ừ thì, cậu nói là sẽ không công bằng nếu cậu là người duy nhất phải xấu hổ, đúng không? Nên mỗi lần Shin chọn sai thì tôi sẽ cởi một món đồ ra, như thế này."


She said, and without seeming Phầnicularly embarrassed she crossed her arms.
"Đó không phải là những gì tôi muốn nóiiiiiiiiii!"


"That wasn't what I meanttttttt!"
"Sao cũng được, tiếp tục đi."


"Whatever, continue with the game."
Kotori đá cái ghế một cách thiếu kiên nhẫn.


Kotori impatiently kicked the chair.
Shidou bỏ cuộc với khuôn mặt gần như muốn khóc, và nhìn vào màn hình.


With an almost crying face, Shidou gave up and faced the screen.
Nhưng, nếu mà lựa chọn nào cũng giống như thế này, thì cậu không tin là mình sẽ hoàn thành game một cách an toàn.


But, if the choices that appear later are all like this, he had no confidence that he could safely clear them.
"...Kotori này, cho anh chọn tất cả để rút kinh nghiệm được không?"


"...Hey Kotori, for the sake of learning, can I try all the choices for the last choice?"
"Uwah, đồ nhát cáy, suy nghĩ cứ như của một tên hạ cấp ấy. Thật nhục nhã."


"Uwah, chickening out and thinking like a commoner, how disgraceful."
"I-Im đi, đây là lần đầu anh chơi cái này mà. Em đừng có làm căng quá!"


"Sh-shut up, it's my first time playing something like this so give me a break!"
", được rồi. Một lần này thôi đấy. —Lưu ở đây."


"Jeez, fine then. Just this one time. —Then, save here."
"Ư-Ừm."


"O-Okay..."
Sau khi Shidou lưu xong, cậu khởi động lại trò chơi, và quay về lựa chọn hồi nãy.
 
After Shidou finished saving, he reset the game and returned to the first choice.


"..."
"..."


With a grim face he glared at the choices... there really doesn't seem to be a decent one.
Cậu nhìn các lựa chọn với khuôn mặt lo sợ...chẳng có cái nào trông đúng cả.


But it didn't seem like would raise the affection points. By process of elimination, he chose ②.
Nhưng có vẻ như sẽ không làm tăng chỉ số tình cảm. Theo phép loại trừ, cậu chọn ②.
<br><br>
<br><br>
<b>"I'm awake. Or rather you've completely woke me up."</b>
<b>Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy." </b>


<b>Groggily waking up, I drag Ririko into the bed and pull the blankets over her.</b>
<b>Tôi lờ đờ thức dậy, kéo Ririko vào giường và trùm chăn lên.</b>


<b>"Ah..., wh-what are you doing!"</b>
<b>"Ah..., a-anh làm gì thế!"</b>


<b>"I can't help it. It's because of Ririko that it's gotten like this."</b>
<b>"Có sao đâu. Ririko mà anh mới làm thế đấy."</b>


<b>"!! Noo, stop! Noooooooo!"</b>
<b>"!! Khôngggg, dừng lại đi! Khôngggggggggggg!" </b>


<b>"It's fine it's fine it's fine."</b>
<b>"Không sao không sao không sao."</b>
<br><br>
<br><br>
The screen turned dark.
Màn hình đột nhiên tối thui.


The developments afterward happened in an instant.
Và sau đó, mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng.


The little sister, collapsed in tears. The protagonist, being beaten by the father. The clear sound of handcuffs. The protagonist, laughing alone in a dark room.
Cô em gái vùng ra, bật khóc. Nhân vật chính bị ông bố hạ gục. Có tiếng còng tay phát ra. Và giờ thì anh ấy đang ngồi cười một mình, trong một căn phòng tối.


With that CG as the background, a sad music as well as the credits began to flow.
Một khúc nhạc buồn nổi lên với khung cảnh và tấm CG ấy. Và phần giới thiệu nhà sản xuất bắt đầu chạy.


"What the hell is thiiiiiiiis!"
"Cái quái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!"


Unable to resist, Shidou yelled.
Shidou hét lên một cách ức chế.


"If you suddenly do something like that then it's obvious what the result will be you sex offender."
"Nếu mà anh làm vậy thì tất nhiên anh sẽ bị khép tội quấy rối tình dục rồi."


"Then 's the correct answer?!"
"Vậy mới là câu trả lời đúng à?!"


Shidou reset the game, and for the third time returned to the first choice, and this time chose ③.
Shidou khởi động trò chơi lại một lần nữa, và lần này thì cậu chọn ③.
<br><br>
<br><br>
<b>"I caught you, idiot!"</b>
<b>"Bắt được rồi!" </b>


<b>I twisted my sister's leg, performing an ankle lock—or tried to.</b>
<b>Tôi kéo chân em ấy lại, và thực hiện một đòn khóa chân—đúng hơn thì, tôi suýt làm được.</b>


<b>"Naive."</b>
<b>"Ngây thơ quá."</b>


<b>She twisted her body, escaping from my grasp, and like that, swung her leg around my back and grabbed my legs in a splended [http://en.wikipedia.org/wiki/Sharpshooter_%28professional_wrestling%29 Sharpshooter]</b>
<b>Em ấy vặn mình lại, thoát khỏi tay tôi, thuận đà đưa chân ra sau lưng và chụp lấy chân tôi với một đòn [http://en.wikipedia.org/wiki/Sharpshooter_%28professional_wrestling%29 Sharpshooter] tuyệt vời.</b>


<b>"Gwahh...?!"</b>
<b>"Gwahh...?!"</b>
<br><br>
<br><br>
Afterwards, due to the injuries sustained at that time, the protagonist became paraplegic and was forced into a life trapped in a wheelchair. —Like that, the game ended.
Sau đó, do chấn thương quá nặng, nhân vật chính đã liệt nửa phần thân dưới, và phải sống hết đời trên một chiếc xe lăn. —Hết game.


"Hey, wasn't the correct choice after all?! And normally your little sister shouldn't be able to pull such a move!"
"Này, cuối cùng thì vẫn là lựa chọn đúng nhất mà!! Và bình thường thì có đứa em gái nào làm được cái đó đâu."


"Hmpf."
"Hừm."


As soon as Shidou said this, Kotori dragged him by the collar and flung him onto the floor, instantly grabbing his legs and pulling a Sharpshooter.
Vừa nói xong thì Kotori nắm lấy cổ áo Shidou, quật cậu xuống sàn, và thực hiện một đòn tương tự.


"Gah...?!"
"Ặc...?!"


"Hmph, gah? At least call out for your mother."
"Hửm, ặc? Tưởng anh sắp gọi mẹ rồi chứ."


Saying this, she let go of Shidou and refreshingly straightened her hair.
Cô ấy thả Shidou ra, và vuốt lại mái tóc.


"H-hey you, where did you learn such a—"
"N-Này, em học cái đó ở đâu thế—"


"It's a lady's means for self defense." <!--Original: 淑女の嗜みよ, didn't know how to translate this.-->
"Đó chỉ là đòn tự vệ thông thường mà phụ nữ nào cũng biết thôi."


She flatly said.
Cô nói với giọng đều đều.


The image Shidou had of a lady suddenly changed to that of a pro wrestler bulging with muscle.
Hình ảnh phụ nữ trong đầu cậu vừa được thay thế bằng một đô vật với cơ bắp cuồn cuộn.


"Ugh..., then what about this, in the end what's the correct choice?"
"Ugh..., vậy thì, cuối cùng cái nào mới là lựa chọn đúng vậy?"


"Jeez, you're even going to ask the creator for the answer? How pitiful."
", anh còn phải hỏi đến cái người đã làm ra nó à? Thật đáng thương."


While speaking, Kotori grabbed the controller from Shidou, reset the game and proceeded until the first choice.
Kotori vừa nói vừa lấy cái cần điều khiển từ tay Shidou. Cô khởi động lại, và chạy đến lựa chọn đầu tiên.


She then proceeded to silently stare at the screen without selecting anything.
Và rồi, cô chỉ nhìn chăm chú vào màn hình mà không chọn gì cả.


"...? What are you doing? If you don't hurry—"
"...? Em đang làm gì thế? Nhanh chọn đi, nếu không thì—"


Before Shidou finished talking, the number displayed below the choices became zero.
Trước khi Shidou kịp nói xong, thời gian đã trở về con số không.
<br><br>
 
<b>"Nnn... ten more minutes..."</b>
"Nnn...mười phút nữa thôi..."
 
"Thôi nào! Dậy đi anh!"
 
Một cuộc nói chuyện cực kỳ bình thường xuất hiện.


<b>"Come on! Wake up already!"</b>
Chỉ số tình cảm không lên mà cũng không xuống.
<br><br>
Like this, an extremely normal conversation was shown on the screen.


The affection points meter neither went up nor down.
"Cái..."


"Wha..."
"Anh không nghĩ là mấy cái lựa chọn này hơi kỳ à?"


"Don't you think there's something wrong with choosing from such weird choices?"
Kotori cười khinh khỉnh, và trả lại cái cần điều khiển cho cậu.


Laughing scornfully, Kotori gave the controller back to Shidou.
"Coi như đây là ngoại lệ nhé, em sẽ để anh chơi tiếp từ khúc này, nhanh tiếp tục đi. Ờ, và từ lựa chọn tiếp theo thì sẽ tiếp tục có hình phạt nhé."


"I'll make a special exception and let you continue from this path, so hurry up and continue. Oh, and starting from the next choice there will be penalties."
"Guh...,grr..."


"Guh..., grr..."
Shidou nắm lấy cái cần, cảm thấy có gì hơi kỳ ở đây.


While feeling something inexplicable, Shidou grabbed the controller.
Trò chơi tiếp tục. Một giáo viên với số đo vòng 1 trên 100 xuất hiện trên màn hình.


Continuing the game, a female teacher boasting a bust of over 100 centimeters showed up on the screen.
Mặc dù điều này cực kỳ phi thực tế, nhưng Shidou lờ nó đi và tiếp tục.


Even though it was already unrealistic, Shidou ignored it and proceeded onwards.
Và rồi,


Then,
"Kyaa!"
<br><br>
<br><br>
<b>"Kyaa!"</b>
<b>"Kyaa!"</b>
<br><br>
<br><br>
With a scream, the female teacher tripped over thin air and fell in a way such that the protagonist's face was pushed into her breasts.


As expected, the controller was thrown onto the desk.
Cô ấy hét lên. Tuy không biết cô ấy vấp phải cái gì, nhưng cuối cùng thì mặt của nhân vật chính đang dính sát vào bộ ngực đó.
 
Đúng như dự đoán, cái cần điều khiển lại bị ném xuống bàn.


"There's, no way! Something like..."
"Không bao giờ, chuyện này, có thể...."


He started to speak, but once again Shidou felt a cold sweat, and dejectedly picked up the controller again. He felt that something like this, although the situation was different, had happened just a while ago.
Shidou đang định nói ra, nhưng cậu chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh ở sau lưng, và chỉ cúi xuống lấy cái cần lên. Cậu hình như vừa nhớ ra, dù hơi khác một chút, nhưng chuyện như thế này chỉ vừa xảy ra cách đây vài phút.


"What's wrong, Shidou?"
"Gì thế, Shidou?"


"...Nothing."
"...Không có gì."


Quietly, he resumed playing.
Cậu chỉ im lặng chơi tiếp.


As he did so, once again a choice showed up.
Các lựa chọn lại xuất hiện.
<br><br>
<br><br>
<b>①"After something like this... teacher, I've started to love you." Gently hug her.</b>
<b>①"Em đã yêu cô mất rồi." Nhẹ nhàng ôm cô ấy.</b>


<b>②"I-it's the god of breastsss!" Grab her breasts.</b>
<b>②"Đây quả là một bộ ngực thần thánhhhhhh."Bóp lấy nó.</b>


<b>③"Chance!" Transition into an armbar.</b>
<b>③"Cơ hội." Nắm lấy tay cô ấy.</b>
<br><br>
<br><br>


...Once again, none of them seemed sane.
...Một lần nữa, chẳng có cái nào nghe có vẻ hợp lý.


"So it's like this...!"
"Vẫn như thế à..."


Shidou tightly clenched his fists. This must be following the same pattern as the previous one.
Shidou nắm chặt tay lại. Chắc chắn cái này cũng giống như cái trước.


Waiting until the counter below the choices hit zero, as expected some text showed up on the screen.
Sau khi chờ thời gian trở về không, một dòng chữ hiện lên, đúng như mong đợi.
<br><br>
<br><br>
<b>"..., kyaaaah! What are you doing!? Pervert! It's a pervert!"</b>
 
<b>"..., kyaaaaaaah! Cậu làm gì thế!? Biến thái! Tên biến thái!"</b>
<br><br>
<br><br>
The female teacher shrieked, and the affection points dropped by 80.


"What the hell!"
Nữ giáo viên đó khóc thét lên, và chỉ số tình cảm giảm đi 80 điểm.
 
"Cái củ cải gì nữa đây!"


Shidou cried out, and Kotori merely shook her head in contempt.
Shidou cũng muốn khóc thét lên. Và Kotori chỉ lắc đầu thất vọng.


"If you enjoy her breasts for such a long time without trying to get away, this response seems obvious."
"Ai cũng sẽ như thế nếu anh cứ úp mặt vào ngực họ mà không chịu bỏ ra."


"Then what am I supposed to do!?"
"Vậy thì anh phải làm gì đây!?"


"Did you not read the text before the choice? She is the advisor for the Judo Club, Goshogawara Chimatsuri. You have to put her in a hold, and move her attention from her breasts to the match."
"Anh không đọc dòng trước à? Cô ấy là giáo viên phụ trách CLB Judo, Goshogawara Chimatsuri. Anh phải nắm lấy cô ấy, và chuyển sự chú ý từ bộ ngực sang trận đấu.


"How the hell am I supposed to know that!"
"Làm thế quái nào mà anh biết được chứ!"


"—Well, a loss is a loss. Do it."
"—Nói chung, thất bại là thất bại. Làm đi."


"Roger."
"."


The man in the camera once again took out a piece of paper from his pocket, and showed it to the camera.
Người đàn ông đó một lần nữa lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, và đưa nó ra trước camera.


On it was a crude drawing of a character as well as a detailed setting.
Đó là một bức tranh vẽ nguệch ngoạc một nhân vật, cùng với cái thông số chi tiết ở bên.


"Th... This is!"
"Đ...Đây là!"


"That's right. It's the manuscript for the original character that Shidou created in the past."
"Đúng vậy. Đây là hình tượng nhân vật mà anh đã xây dựng vào hồi đó."


"Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!"
"Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!"


Despite Shidou letting out a shout, the man put the paper into a random shoe rack.
Mặc dù cậu rên la thảm thiết, nhưng ông ta vẫn để nó vào một tủ giày nào đó.


"Stop it stop it stop iiiiiiiiiiiiiiit!"
"Dừng lại đi dừng lại điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"


Shidou grabbed his head and screamed, and Reine started making some movements with a rustling sound.
Shidou ôm đầu rên la, còn Reine thì đang làm một vài động tác với một tiếng 'cách'.


"..., Reine-san!"
"..., Reine-san!"


He had forgotten. She had said that every time Shidou took a penalty, she would remove another piece of clothing.
Cậu đã quên việc cô ấy sẽ cởi một món đồ bất kỷ mỗi khi cậu bị phạt.


Well, since Shidou was a healthy high school boy, it would be a lie to say that he wouldn't be happy... but, for some reason, he was troubled.
Ờ thì, Shidou cũng là một chàng trai đang tuổi nhớn, nên nếu nói cậu không thích việc này thì cũng không phải...nhưng, không hiểu tại sao, Shidou cảm thấy mình đang gặp rắc rối hơn.


Fortunately, Reine was still wearing plenty of clothes on her body. If he makes sure not to get any more choices wrong then—
May thay, Reine vẫn còn mặc khá nhiều đồ trên người. Nếu cậu không đưa ra một lựa chọn sai lầm nào nữa thì—


"...Nn"
"...Nn."


Just as Shidou was thinking this, Reine slowly moved her hands behind her back, did something that caused a clicking sound, then moved her hands inside her clothes and wriggled them around a bit, and pulled out her brassiere from her neck.
Trong lúc Shidou đang suy nghĩ, Reine chậm rãi đưa tay ra sau lưng, ở đó phát ra một tiếng *cách*, và rồi cô đưa tay vào trong người, xoay xoay một chút, và rút cái áo ngực từ cổ ra.


"You're starting from there?!"
"Cô bắt đầu từ đó à?"


Shidou yelled, and Reine cocked her head to the side.
Shidou la lên, Reine nghiêng đầu nhìn cậu.


"...Is there a problem?"
"...Có sao đâu."


"No, but aren't you clearly getting the order backwards?! Or rather you don't have to take off any more clothes!"
"Không, nhưng mà tại sao phải cởi từ đằng sau chứ?! Nói chung thì, cô không cần phải cởi thêm nữa đâu!"


"...Hmm? Is that not unfair? I can still continue..."
"...Hmm? Không công bằng. Tôi vẫn có thể tiếp tục..."


"You just want to take them off, isn't that right?!"
"Cô chỉ muốn cởi đồ thôi, đúng không?!"


Shidou raised his voice, and once again with a *gan* his chair was kicked.  
Shidou to tiếng, và một lần nữa, cái ghế của cậu bị Kotori đá.


"I don't care about that but hurry it up. Look, the next character has already appeared."
"Em không quan tâm lắm, nhưng nhanh lên. Nhân vật tiếp theo xuất hiện rồi kìa."


Saying this, Kotori gestured to the screen.
Kotori chỉ về phía màn hình.


"Guh..."
"Guh..."


Without a choice, Shidou resumed playing.
Shidou không có lựa chọn nào ngoài việc chơi tiếp.


This time, what was shown on the screen was a scene with a girl that seemed to be in the same grade as the protagonist, who crashed into him at a corner of a corridor, and fell beautifully with her legs in an M shape and her panties completely visible.
Lần này, trên màn hình xuất hiện một cô gái, có vẻ như học cùng khối với nhân vật chính. Cô ấy vừa va phải nhân vật chính ở góc hành lang, và hạ cánh tuyệt đẹp với hai chân mở ra thành hình chữ M. Chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy quần lót của cô ấy.


"—!"
"—!"


While searching his memories, Shidou clenched his fists, and said in a loud voice.
Shidou lục lọi trí nhớ, và nắm tay lại, nói với giọng thật to.


"There's none! This one, this one for sure doesn't happen!!"
"Không có! Cái này, cái này chắc chắn chưa bao giờ xảy ra!!"


"...Is that so? However I think that unexpectedly this does happen..."
"...Vậy à? Nhưng tôi nghĩ nó sẽ xảy ra vào những lúc bất ngờ nhất đấy..."


That was what Reine said, but he definitely hadn't run into this before. Shidou confidently shook his head.
Đó là những gì Reine nói, nhưng chắc chắn là cậu chưa gặp tình huống này bao giờ. Shidou lắc đầu đầy tự tin.


But, again his chair was kicked.
Nhưng, cái ghế mà cậu đang ngồi lại bị đá.


"This isn't a game where you try to decide whether a situation is realistic or not. Do it properly. If you make a mistake on the next choice—this."
"Đây không phải là trò chơi bắt anh phải xác định xem nó có thật hay không. Đàng hoàng lại đi. Nếu lần này mà anh chọn sai—sẽ đến cái này."


Saying this, Kotori operated the computer in front of her.
Kotori vừa nói vừa điều khiển cái máy tính.


"...Ah?"
"...Ah?"


Shidou narrowed his brows as an animation was shown on the screen.
Shidou nheo mắt lại khi thấy đoạn phim đang chiếu trên máy.


—The background was Shidou's room. There, a half-naked Shidou stood.
—Đây là phòng của cậu. , một Shidou ở trần đang đứng đó.


"This... is..."
"Đây......"


Shidou's face turned pale.
Mặt của cậu trở nên trắng bệch.


After all, this was—
Vì đây là—


"Special●Instant Lighting Blaaaaaaaaaast!" <!--奥義•瞬閃轟爆破-->
"Tuyệt chiêu•Tia Chớp Vàngggggggg!"


In the image, Shidou made a pose with his two hands together by his waist, and with all his power suddenly pushed them forward.
Lúc đó, Shidou đang chống tay ở hai bên hông, và cậu dùng hết sức lực để đẩy nó ra.


Kotori made a face that seemed like she could not possibly enjoy anything more than that right now.
Kotori có vẻ như đang tận hưởng cái này hơn bao giờ hết.


"Yep, this is, before when Shidou was watching the house by himself... *pu*, when he was practicing his original killer move in his room... *kuku*, a video..."
"Đúng, đây là lúc Shidou đang ở nhà một mình...*phụt*, anh ấy đang tập tuyệt chiêu sát thủ trong phòng...*khụ khụ*, video này...


Unable to hold it in, Kotori said while her laughter spilled out.
Kotori cười sặc sụa.


"NoooooooooooOOOooooooooooOooooooooooOOoooooooooo—!"
"Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg—!"


Shidou let out his most magnificent scream of the day.
Tiếng hét lớn nhất trong ngày là đây.


"Kotori! Not this! Please, anything but this!"
"Kotori! Không phải cái này! Xin em đấy, cái gì cũng được, trừ cái này!"


"Fufu, you better make sure to get the right choice next time then. ...Ahh, if you give up Phần way, I'll upload this to a video site."
"Phư phư, tốt hơn hết là anh nên có lựa chọn đúng đi. ...Nếu anh bỏ cuộc giữa chừng thì em sẽ đăng cái này lên một trang web nhé."


"......"
"......"


With a face that seemed like he was about to cry, Shidou gripped the controller once again.
Shidou cầm lại cái cần điều khiển, có vẻ như cậu sắp khóc đến nơi.  


<noinclude>
<noinclude>


==References==
==Chú thích==


<references group="1C" />
</noinclude>
</noinclude>


<noinclude>
<noinclude>
{{DateALiveNavbar
{{DateALiveVietnamNavbar
     | [[Date_A_Live:Tập_1_Chương_1|Chương 1]]
     | [[Date A Live:Tập 1 Chương 1| Chương 1]]
     | [[Date_A_Live:Tập_1_Chương_3|Chương 3]]
     | [[Date A Live:Tập 1 Chương 3| Chương 3]]
}}
}}
</noinclude>
</noinclude>

Latest revision as of 15:12, 18 February 2020

Chương 2: Bắt đầu trò chơiluyện tập nào[edit]

Phần 1[edit]

—Đã lâu rồi nhỉ.

Giọng nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi.

Một giọng nói rất quen thuộc.

—Cuối cùng, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau, ×××.

Một giọng nói ấm áp và rất đỗi thân thương.

—Em vui lắm, chỉ một chút nữa thôi. Xin hãy đợi, một chút nữa thôi.

'Em là ai', tôi hỏi, nhưng không có tiếng trả lời.

—Em sẽ không xa anh nữa đâu. Em sẽ không mắc lỗi nữa đâu. Vì thế nên...

Và, giọng nói bí ẩn kia chợt biến mất.


Phần 2[edit]

"...Hộc!"

Shidou tỉnh dậy,

"Uwahh!"

Và ngay lập tức hét lên.

Cũng phải thôi. Dù sao thì, cậu đang bị một người phụ nữ lạ mặt, một tay giữ mi mắt cậu, tay kia cầm một thứ giống như một cái đèn pin rọi vào mắt kia mà.

"...Ưm? Cậu ta tỉnh rồi."

Người phụ nữ với khuôn mặt thiếu ngủ đó nói với giọng bình thản và thờ ơ.

Mặt cô ấy kề sát mặt Shidou, có vẻ là do cô đang kiểm tra đồng tử khi cậu bất tỉnh. Cậu thoáng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, có thể là mùi dầu gội của cô.

"C, C-C-C-C-CÔ LÀ AI?"

"...Ưm, aah."

Vẫn ở trong trạng thái mơ màng, cô ấy đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc qua một bên.

Cậu dễ dàng nhìn rõ cả người cô với khoảng cách này.

Cô ấy khoảng 20 tuổi, mặc một bộ quần áo trong rất giống một bộ quân phục. Tóc rối bù, mắt được trang điểm bằng những quầng thâm đen dày, và con gấu nhồi bông đầy sẹo đang ló đầu ra khỏi túi áo, đó là tất cả những gì đặc trưng mà cậu thấy được.

"...Tôi là Phân tích viên, Murasame Reine. Không may là y tá không có ở đây. —Nhưng đừng lo. Mặc dù không có bằng y khoa, nhưng tôi vẫn có thể thực hiện một số kỹ năng sơ cứu thông thường."

"..."

Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Vì, cậu thấy Reine có vẻ còn yếu hơn mình.

Chỉ cần nghiêng đầu cũng đủ làm cả người cô ấy lảo đảo.

Shidou ngồi dậy, nhớ lại những gì Reine vừa nói.

"—Đây là?"

Cậu hỏi trong lúc nhìn xung quanh.

Lúc nãy cậu đã ngủ trên một chiếc giường sắt. Xung quanh nó là một tấm màn trắng thay cho vách ngăn. Nó giống như phòng y tế của một trường học.

Tuy vậy, trần nhà có vẻ khá kỳ quặc. Cậu có thể thấy những ống dẫn và hệ thống điện ở đó.

"Đ-Đây là, đâu..."

"...À, đây là phòng y tế của <Franxinus>. Cậu đã bất tỉnh, nên chúng tôi đưa cậu tới đây."

"<Franxinus>...? Bất tỉnh...a—"

Đúng rồi, cậu đã bị kẹt trong trận chiến giữa cô gái bí ẩn và Origami, và cậu đã bị hạ gục.

"...Anou, tôi có thể hỏi cái này được không? Có quá nhiều thứ khó hiểu đang xảy ra..."

Shidou gãi gãi đầu.

Tuy vậy, Reine không trả lời, mà chỉ quay đầu đi.

"A–chờ đã..."

"...Theo tôi. Tôi muốn cậu gặp một người. ...Tôi biết là cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không giỏi giải thích lắm. Cậu nên hỏi người đó thì hơn."

Cô kéo tấm màn ra. Căn phòng khá rộng. Có sáu cái giường xếp kề nhau, và ở cuối phòng là một số thiết bị y tế mà cậu không biết. Reine hướng về phía cánh cửa, loạng choạng bước đi.

Ngay lập tức, cô mất thăng bằng, và với một tiếng *rầm*, đầu cô va vào bức tường.

"! C-Cô có sao không?"

"...Ư ư ư."

Cô vẫn chưa té. Reine rên lên, và dựa người vào bức tường.

"...Aah, xin lỗi. Dạo gần đây tôi không được ngủ đủ giấc."

"L-Lần cuối cô ngủ là khi nào vậy."

Cậu hỏi, và Reine, sau khi suy nghĩ một chút, giơ ba ngón tay ra.

"Ba ngày. Dĩ nhiên là cô đang thiếu ngủ rồi."

"...Ba mươi năm thì phải."

"Hai con số chênh lệch quá rồi!"

Shidou đã chuẩn bị tinh thần để nghe câu trả lời ba tuần, nhưng cậu không ngờ đến trường hợp này.

Và nhất là, cô ấy trông còn trẻ hơn số năm không ngủ của mình.

"...Ừm, đúng là tôi không nhớ được lần cuối tôi ngủ là khi nào. Tôi bị hội chứng mất ngủ kinh niên thì phải."

"V-Vậy à..."

"...Ừm. À, xin lỗi cậu. Đến giờ tôi phải uống thuốc rồi."

Reine lục tìm trong túi, và lấy ra một lọ thuốc.

Và cô dốc chỗ thuốc đó vào miệng như thể đang uống chúng.

"Này!"

Những viên thuốc trong miệng Reine được nhai, và nuốt, giống như một thói quen vui vẻ hằng ngày.

"...Cậu ồn quá đấy."

"Cô đã ăn bao nhiêu thế! Mà hơn nữa, đó là thuốc gì vậy?"

"...Hình như là thuốc ngủ."

"Cô sẽ chết đấy! Không đùa đâu."

"...Nhưng mà nó cũng có tác dụng lắm đâu."

"Cô là cái gì vậy?"

"...Nó ngọt và ngon lắm, không sao đâu."

"Nó có phải là Ramune[1C 1] đâu!?"

Shidou hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"...Dù sao thì, lối này. Xin hãy theo tôi."

Reine bỏ cái lọ rỗng vào trong túi, và lại tiếp tục loạng choạng bước đi.

Cô mở cánh cửa phòng ra.

"..."

Shidou nhanh chóng mang giày, đuổi theo cô.

"Đây là...gì?"

Bên ngoài phòng là một hành lang khá hẹp.

Những bức tường và sàn nhà với màu xám bạc của kim loại làm Shidou liên tưởng đến những hành lang trong các con tàu vũ trụ, hoặc lối vào của tàu ngầm trong những bộ phim mà cậu xem được.

"...Mình đang làm gì vậy nè?"

Shidou chầm chậm bước đi, vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Cậu chỉ có thể dựa vào Reine, người đang loạng choạng bước đi, trong một hành lang giống như trong một bộ phim. Tiếng bước chân vang vọng.

Một lúc sau.

"...Tới rồi."

Reine dừng lại trước một cánh cửa được gắn với một bảng điện tử.

Sau đó, nó chợt phát ra một tiếng bíp nho nhỏ, và cánh cửa nhẹ nhàng trượt ra.

"...Xin mời."

Cậu liếc nhìn căn phòng đó.

Nói đơn giản thì nó giống như một cái boong tàu. Sàn nhà trông giống một nửa hình oval, và ở trung tâm của nó là một thứ trông như ghế của chỉ huy.

Xa hơn, lần theo những bậc cầu thang thoai thoải ở hai bên dẫn đến một tầng thấp hơn, nơi vài toán người đang thao tác gì đó trên những bảng điều khiển có vẻ phức tạp. Giữa không gian mờ ảo đó, những ánh đèn nhấp nháy như báo hiệu sự hiện diện của họ.

"...Tôi đã mang cậu ta tới đây."

Reine lắc lư cái đầu khi nói thế.

"Tốt lắm."

Người đứng kế bên ghế chỉ huy cúi đầu chào như một quản gia. Mái tóc gợn sóng và cái mũi đó làm cho cậu có cảm giác anh ta không phải người Nhật. Và, vẻ ngoài của anh giống như mấy nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết BL.

"Xin chào. Tôi là Phó chỉ huy, Kannazuki Kyouhei. Hân hạnh được gặp cậu."

"T-Tôi cũng vậy..."

Shidou cúi chào người đó.

Cậu cứ nghĩ là Reine đang nói về người này.

Song—cậu đã nhầm.

"Chỉ huy, Phân tích viên Murasame đã trở lại."

Kannazuki lên tiếng, và từ đằng sau chiếc ghế phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, trong lúc nó từ từ quay lại.

Và rồi.

"-Chào mừng anh đến với <Ratatoskr>."

Giọng nói của người được gọi là Chỉ huy có chút gì đó rất đáng yêu. Người đó dần dần hiện ra trước mắt cậu, một cô bé khoác chiếc áo quân phục đỏ.

Tóc cô bé được buộc thành hai bím với hai sợi dây buộc tóc lớn màu đen. Vóc người nhỏ nhắn, với đôi mắt tròn xoe, và cây kẹo Chupa Chups trong miệng.

Shidou nhíu mày. Dù có nhìn kiểu gì đi nữa thì...

"...Kotori?"

Đúng vậy, dù vẻ ngoài, giọng nói, hay thậm chí cả không khí xung quanh cô bé, có khác thế nào đi chăng nữa nữa, đó vẫn là cô em gái bé bỏng đáng yêu của Shidou, Itsuka Kotori.



Phần 3[edit]

"—Itsuka, Shidou."

Thì thầm với giọng nói nhẹ nhàng để không ai khác có thể nghe thấy, khuôn mặt của cậu xuất hiện trong đầu Origami.

Không thể nhầm được, đó chính là cậu bé từ lần ấy. Chẳng lý nào Origami lại nhớ nhầm được.

Phải thừa nhận là, họ chỉ gặp nhau có một lần, nên việc cậu ấy không nhớ đến cô cũng không có gì lạ. Từ lúc vào học cấp ba, cô đã thử tiếp cận với cậu bằng nhiều cách, song đều thất bại.

Giờ thì vấn đề lại càng trầm trọng hơn.

"Sao cậu ấy lại ở nơi đó?"

Cô không thể hiểu tại sao cậu lại lang thang ngoài đường khi đã có báo động không gian chấn.

Và – cậu cũng đã nhìn thấy.

Origami, trong các trang bị đặc biệt – và Tinh linh đó.

"Thượng sĩ Tobichii, việc chuẩn bị đã hoàn tất!"

"..."

Tobiichi ngẩng đầu dậy khi nghe thấy giọng nói đó.

Cô lập tức tập trung đưa ra mệnh lệnh trong đầu mình.

Nó chạy dọc bộ trang phục quanh người Origami, đi qua hệ thống phản lực sau lưng, và kích hoạt hệ thống Realizer gắn với cô.

Hình dáng bộ trang phục tuy có vẻ không phù hợp với việc bay lượn, nhưng cơ thể Origami vẫn đang nhẹ nổi trên không trung.

JGSDF – Căn cứ Tenguu.

Trên bãi đáp tọa lạc tại một góc trụ sở, Origami hạ cánh tại vị trí cá nhân theo hướng dẫn của giọng nói điện tử kia, chuyển giao vũ khí cho vị trí thiết kế, và cuối cùng thở một hơi thật sâu, tắt toàn bộ Realizers.

Ngay lập tức, sức nặng của các trang bị cùng với những áp lực dồn nén mà trước đó cô chẳng hề cảm thấy, đè nặng lên cơ thể cô.

Âm thanh của máy móc sau lưng cô báo hiệu hệ thống phản lực đã được tháo rời.

Tuy nhiên, ba phút sau, Origami mới có thể di chuyển khỏi chỗ đó.

Điều này xảy ra mỗi khi sử dụng CR-Unit. Cơ thể sẽ cảm thấy cực kỳ nặng nề khi một siêu nhân như thế chuyển sang bình thường.

Combat Realizer Unit. Gọi tắt là CR-Unit.

Đó là tên của một trang thiết bị chiến lược vận dụng những công nghệ phi thường, hệ thống Realizers, thứ con người có được sau trận không gian chấn ba mươi năm trước.

Nó được tính toán bởi những siêu máy tính, phá vỡ các quy luật vật lý, mang những điều không tưởng ra thế giới thật.

Nói ngắn gọn thì, dẫu còn nhiều hạn chế, song đó là thứ công nghệ biến trí tưởng tượng thành hiện thật. Nó đã được ví như hệ thống tạo ra thứ gọi là 'phép màu' của khoa học.

Đồng thời cũng là thứ duy nhất con người có thể sử dụng để chiến đấu với các Tinh Linh.

"Tránh đường! Có người bị thương!"

Một giọng nói vang lên từ bên phải.

Chỉ đủ sức liếc mắt qua, nhưng Origami cũng nhận ra một thành viên phi đội với cùng bộ chiến phục đang nằm trên cáng.

"...Khỉ thật, chết tiệt, con khốn đó...! Ta thề sẽ nhai đầu nó...!"

Người đó giữ rịt tấm băng cầm máu trên trán, lầm bầm trong miệng trong lúc được khiêng đi.

"..."

Vẫn còn đủ sức để chửi thế kia, chắc không sao đâu. Không thấy gì đáng quan tâm, Origami quay mặt lại.

Thực tế, nếu sử dụng đến Hệ thống Realizer cho cứu thương, nếu không bị tổn thương trầm trọng, thì họ có thể phục hồi trong nháy mắt. Lần trước, khi Origami gãy chân, chỉ cần một ngày là cô đã có thể đi lại được.

"——"

Thở dài, Origami khẽ nhìn lên trên.

Cô nhớ lại trận chiến hôm nay.

—Thảm họa có thể hủy diệt cả thế giới này, các Tinh linh.

Quả là bất ngờ khi cả một nhóm siêu nhân như Origami cũng không thể đụng đến một sợi tóc của cô ta.

Bất ngờ xuất hiện, và tùy hứng gieo rắc thảm họa, đó là những con quái vật mạnh không kém gì các thảm họa tự nhiên.

"..."

Trận chiến hôm nay kết thúc với việc Tinh linh rút lui, vì có vẻ cô ta chẳng buồn chiến đấu nữa.

Rút lui không có nghĩa là biến mất.

Cô ta chỉ đơn giản là dịch chuyển sang một không gian khác thôi.

Mặc dù các kết quả ghi lại cho thấy các hoạt động của AST đã đẩy lui được Tinh linh, song Origami và những thành viên trực tiếp tham gia chiến đấu đều biết.

Các Tinh linh không sợ họ, và chúng rút lui, chỉ vì chúng muốn thế.

"..."

Sắc mặt của cô vẫn chẳng hề thay đổi.

Song, Origami đang nghiến chặt răng.

"Origami."

Tiếng gọi từ trong bãi đáp cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"..."

Cô im lặng ngoảnh mặt về phía giọng nói. Cơ thể cô vẫn chưa thích nghi hoàn toàn, đầu cô vẫn còn cảm thấy nặng khủng khiếp.

Hệ thống Relizers cơ bản được trang bị trên bộ chiến phục, khi khởi động sẽ mở ra một vùng không gian riêng khoảng vài mét quanh người sử dụng.

Vùng không gian này là cốt lõi của CR-Units. Đúng như tên gọi, đó là nơi mà suy nghĩ của người sử dụng sẽ trở thành hiện thực.

Nó có khả năng giảm nhẹ bất cứ tác động nào từ bên ngoài, cũng như trọng lực trong đó sẽ bằng không. Chỉ cần vùng không gian này được mở ra, các thành viên AST có thể trở thành những con người siêu phàm.

Đổi lại, cơ thể sẽ rất khó di chuyển trong một khoảng thời gian ngắn sau khi sử dụng CR-Unit.

"Tốt lắm."

Mặc cùng bộ chiến phục với Origami, đó là một cô gái tầm 20 tuổi, đang đứng chống hông.

Đội trưởng Kusakabe Ryouko. Chỉ huy của đơn vị AST mà Origami đang tham gia.

"Em đã làm rất tốt khi tự mình đẩy lui Tinh linh đó. ...Tôi đã xạc cho Tomonara và Kagaya một trận rồi. Hai người đó nghĩ gì vậy chứ, rút lui và để Origami một mình chống trả."

"Em đã không đẩy lui được Tinh linh."

Origami trả lời, và Ryouko chỉ nhún vai.

"Dù sao, tôi cũng sẽ báo cáo như vậy lên cấp trên. Nếu không có kết quả khả quan nào thì ngân sách của đội sẽ bị cắt giảm mất."

"..."

"Coi nào, đừng có làm cái mặt như thế chứ. Tôi đang khen em đấy. Lúc này, chúng ta không có một con át chủ bài nào trong tay, nên em đã làm rất tốt rồi. Nếu không có em ở đó, có lẽ số người chết không dừng lại ở những con số một, hai đâu."

Phù, cô thở dài.

"Mà này,"

Ryouko với ánh nhìn sắc lạnh, chộp lấy đầu Origami và xoay nó về hướng cô.

"Em hơi quá đà rồi đấy. –Em muốn chết đến mức đó ư?"

"..."

Vẫn nhìn chăm chăm vào Origami với cái nhìn sắc lạnh, Ryouko tiếp tục.

"Em có thật sự hiểu chúng ta đang chiến đấu với cái gì không? Vì Chúa, chúng thật sự là những con quái vật. Một trận cuồng phong có ý thức đấy. –Em có hiểu không? Giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, buộc chúng rút lui càng nhanh càng tốt trong khả năng của mình. Đó là nhiệm vụ của chúng ta. Đừng đặt bản thân vào nguy hiểm một cách vô nghĩa nữa."

"—Không phải vậy."

Origami khẽ mở miệng trả lời, cô nhìn thẳng vào mắt Ryouko,.

"Đánh bại các Tinh linh, đó là nhiệm vụ của AST."

Ryouko nhíu mày.

Với tư cách là đội trưởng của AST, đáng ra cô mới là người hiểu rõ về cái tên của đơn vị hơn Origami.

Và vì đã hiểu, nên cô nhấn mạnh.

—Chúng ta không thể làm gì hơn ngoài việc giảm thiểu thiệt hại.

Tuy nhiên, trong khi chấp nhận điều đó, Origami lặp lại.

"—Em sẽ đánh bại các Tinh linh."

"..."

Ryouko thở dài, thả tay ra khỏi Origami.

"...Tôi không muốn nghe những gì em đang nghĩ. Em muốn sao cũng được. —Tuy nhiên, nếu em có ý định không làm theo những mệnh lệnh ở chiến trường, em sẽ phải rời khỏi đội."

"Rõ."

Origami trả lời ngắn gọn, đứng lên với cơ thể vừa mới phục hồi, và bước đi.



Phần 4[edit]

"—Rồi, đây là con quái vật mà ta gọi là Tinh linh, còn đây là đội AST. Họ là Biệt đội chống Tinh linh của JGSDF. Anh đã dính vào một vụ khá rắc rối đấy. Nếu chúng em không cứu anh chắc giờ này anh đã chết chừng hai, ba lần rồi. Xong, vấn đề kế tiếp—"

"Ch-Chờ chút!"

Shidou lên giọng, cố dừng cái bài giải thích nhanh gọn đó của Kotori.

"Gì nữa? Sau tất cả rắc rối, thì vị Chỉ huy này đang trực tiếp giải thích tình hình cho anh đấy. Nếu muốn khóc thì cũng phải nghĩ đến thể diện giùm chút đi. Hay là anh muốn liếm gót chân của em hơn."

Khẽ hất cằm, ánh mắt như đang nhìn xuống Shidou, một tràng sỉ nhục phát ra từ miệng Kotori. Điều đó chẳng giống tính cách của cô chút nào.

"Th-Thật chứ!?"

Giọng nói vui sướng phát ra từ người đang đứng bên cạnh Kotori nãy giờ, Kannazuki. Kotori lập tức trả lời "không phải ngươi" và thúc cùi chỏ vào mạng sườn anh ta.

"Hự...!"

Shidou ngạc nhiên trước sự thay đổi đó.

"...Ko-Kotori... Có thật là em đó không? Em vẫn an toàn ư?"

"Gì đây, chưa gì anh đã quên mặt cô em gái bé bỏng của mình sao, Shidou? Em biết anh rất kém khoản ghi nhớ, song không ngờ nó lại nặng đến mức này đấy. Có lẽ đặt sẵn cho anh một chỗ ở viện dưỡng lão là vừa."

Mồ hôi lăn trên má Shidou.

Cậu tự véo má mình. Đau quá.

Cô em gái đáng yêu của Shidou đáng lý phải gọi cậu là 'onii-chan' chứ.

Đưa tay gãi đầu, Shidou nói với vẻ mệt mỏi.

"...Chẳng hiểu sao, anh có cảm giác mình giống mấy con chuột chũi trong cái trò 'Gõ chuột chũi' ấy. Rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy. Anh đang ở đâu? Và những người này là ai? Với cả—"

Kotori chỉ gật đầu 'Được rồi được rồi', giơ tay ra hiệu để cậu dừng lại.

"Bình tĩnh. Nếu em không hiểu anh đang hỏi gì thì sao trả lời được."

Kotori chỉ lên màn hình phòng chỉ huy.

Và, trên màn hình xuất hiện hình ảnh cô gái tóc đen mà Shidou vừa gặp, cùng với những người trong bộ giáp kim loại đó.

"Uhmmm...em vừa nói...đó là Tinh linh à?"

Shidou gãi gãi má. Cậu nhớ lại những gì mà Kotori vừa giải thích lúc nãy.

Một con quái vật không rõ nguồn gốc, xuất hiện một cách ngẫu nhiên.

"Đúng vậy. Cô ấy không thuộc về thế giới này. Chỉ cần cô ấy xuất hiện, dù muốn hay không thì toàn bộ khu vực xung quanh sẽ bị thổi bay ngay."

Kotori vỗ tay một cái *bốp* thật to, như để diễn tả vụ nổ đó.

Shidou chau mày nghĩ ngợi.

"...Xin lỗi, nhưng mà cái vỗ tay của em 'lớn' quá, anh không thể tưởng tượng ra được đâu."

Kotori nhún vai, thở dài.

"Anh vẫn chưa hiểu nữa à? Ý em là, cái hiện tượng mà chúng ta hay gọi là không gian chấn ấy, nó xảy ra là vì những Tinh linh như cô ấy xuất hiện ở thế giới này."

"Cái..."

Shidou nhíu mày lại.

Một cơn chấn động trong không trung. Không gian chấn.

Một hiện tượng không thể giải thích được, ảnh hưởng đến toàn nhân loại, toàn thế giới.

Và, nó xảy ra, là do cô gái ấy—?

"Ừm...phạm vi phá hủy thường rất khác nhau. Có thể rất nhỏ – chỉ vài mét, nhưng cũng có thể rất lớn – đủ để tạo ra một cái hố giữa một lục địa."

Kotori vung tay tạo thành một vòng tròn lớn.

Có thể cô ấy đang nói về trận không gian chấn ba mươi năm trước - ở khu vực Á-Âu.

"Anh rất may mắn đấy Shidou. Nếu vụ nổ lớn hơn một chút thì anh sẽ bị thổi bay luôn đấy."

"..."

Đúng như cô ấy nói. Lúc này, cậu vẫn còn đang run cầm cập lên.

Kotori nheo mắt lại khi thấy cậu như thế này.

"Dù sao thì, tại sao anh lại chạy ra ngoài khi có báo động thế? Anh bị ngu à? Anh có muốn chết không?"

"Không, không phải...là vì em đã ở đó, nhìn này."

Shidou lấy điện thoại ra, và chỉ vào vị trí của Kotori lúc đó. Ký hiệu đó cho thấy Kotori đang ở trước quán ăn gia đình.

"Hm? À, ra thế."

Kotori lấy từ trong túi chiếc điện thoại của cô ra.

"Ahh...? Sao em lại có, nó?"

Shidou nhìn kỹ chiếc điện thoại ở trước mặt mình. Cậu cứ nghĩ là em ấy đã làm rớt nó trước cửa quán ăn.

Kotori lại nhún vai, thở dài.

"Hóa ra là vậy. Anh nghĩ em ngốc đến mức nào hả, anh trai ngu ngốc của em?"

"N-Nhưng...Ehh, tại sao—"

"Rất đơn giản. Vì chúng ta đang đứng trước cái quán ăn đó."

"Hả...?"

"Được rồi. Sẽ nhanh hơn nếu để anh nhìn thấy tận mắt. —Tắt bộ lọc đi."

Cả căn phòng như sáng bừng lên.

Nó không giống như khi bật đèn. Nó giống như việc kéo một tấm màn ra để ánh sáng lùa vào.

Bầu trời xanh đang bao phủ xung quanh họ.

"C-Cái gì thế này...?"

"Đừng ồn ào như thế chứ. Đây chỉ là khung cảnh bên ngoài thôi."

"Bên ngoài...như thế này à?"

"Ừm hửm. Chúng ta đang ở độ cao 15000m so với thành phố Tenguu. Và, chính xác là, bỏ qua độ cao thì chúng ta đang ở trước cửa cái quán ăn đấy."

"Chúng ta, đang ở..."

"Đúng vậy. <Franxinus> là một không hạm."

Kotori khoanh tay, cười mỉm *phư phư phư*. Giống như một đứa nhóc đang khoe đồ chơi của nó. Không—nói đúng hơn, nó giống như cách một bà mẹ khoe đứa con mà mình đã dày công nuôi nấng từ nhỏ.

"K-Không hạm...? Cái đó là cái quái gì? Tại sao em lại có nó?"

"Hình như em đã nói là phải nghe em giải thích theo thứ tự thì phải? Cái gì cũng phải từ từ."

"Uuuu..."

"...Tuy vậy, không thể ngờ là chỗ này lại bị phát hiện bởi hệ thống dò tìm của điện thoại, chúng ta đã quá coi nhẹ nó rồi. Sau khi sử dụng Realizer để tàng hình và né tránh, chúng ta đã lơ là cảnh giác. Phải sử dụng thêm các biện pháp đề phòng mới được."

Một tay chống cằm, Kotori đang lẩm nhẩm những thứ mà Shidou không hiểu.

"E-Em đang nói gì thế?"

"Ahh, đừng lo. Em cũng không mong là anh sẽ hiểu. Dù gì thì não của anh cũng không có giá trị bằng một con cua biển đâu."

"..."

"Ờ, Chỉ huy ơi, thường thì chúng ta sẽ làm món súp miso cua với thịt cua, chứ không phải là não cua."

Shidou đổ mồ hôi trước giọng nói đều đều của Kannazuki.

"..."

Kotori ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu để Kannazuki lại gần.

Và rồi, *bặc*, cây kẹo mút gim thẳng vào mắt anh ta.

"Nuaaaaghh!"

Kannazuki ôm mắt lăn lộn.

"A-Anh có sao không?!"

Shidou lo lắng hỏi. Có vẻ như anh ta không giả vờ.

Tuy vậy, cậu chưa kịp chạy lại, thì, Kannazuki, lấy khăn tay của mình ra, và với vẻ phấn khích cực kỳ, nhẹ nhàng gói cây kẹo đó lại.

"Xin lỗi, tôi đã làm cậu lo lắng à? Không sao, đây chỉ là phần thưởng cho công việc của tôi thôi."

Và Kannazuki đứng thẳng người lại, giống như lúc nãy.

Shidou thật sự không muốn biết cái 'công việc' ở đây là gì.

"Kannazuki."

"Vâng."

Kotori giơ hai ngón tay lên, và ngay lập tức, Kannazuki lấy ra hai cây kẹo mới đưa cho cô.

"Rồi, trở về chủ đề chính nào. AST. Đó là một đơn vị 'dành riêng' cho Tinh linh."

Kotori chỉ vào đám người trên màn hình.

"...Đơn vị dành riêng cho Tinh linh...chính xác thì họ làm gì?"

Kotori nhướn mày lên, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng.

"Đơn giản mà. Nếu Tinh linh xuất hiện, thì họ sẽ bay đến và giải quyết."

"Giải quyết...?"

"Cơ bản là, họ sẽ tiêu diệt các Tinh linh."

"...!"

Cậu không ngạc nhiên vì những gì Kotori nói.

Tuy vậy—Shidou có cảm giác như tim cậu đang bị bóp nghẹn.

"T-Tiêu diệt...?"

"Yup."

Kotori lãnh đạm gật đầu.

Tim của cậu đập một cách điên cuồng.

Cậu đã hiểu. Tinh linh. Sự tồn tại của họ rất nguy hiểm.

Nhưng—nói gì thì nói, tại sao phải giết họ chứ.

Đột nhiên, khuôn mặt của cô gái ấy xuất hiện trong đầu Shidou.


(Ngươi cũng đến để giết ta, phải không?)


Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩ của nó.

Khuôn mặt ấy, cứ như có nước mắt chực trào ra.

"Ừm, thông thường thì, để bọn họ giải quyết là cách tốt nhất."

Kotori nói một cách chậm rãi.

"T-Tại...sao?"

"Anh hỏi tại sao à?"

Shidou hỏi, và Kotori đáp lại bằng một câu hỏi.

"Có gì lạ đâu. Bọn họ là quái vật. Chỉ cần xuất hiện thì sẽ gây ra không gian chấn. Bọn họ là thứ độc dược độc ác và nguy hiểm nhất."

"Nhưng chẳng phải em đã nói, là những cơn không gian chấn đó nằm ngoài ý muốn của Tinh linh mà?"

"Đúng. Ít nhất thì nó đúng với vụ nổ đầu tiên. —Nhưng dù sao thì, đã có nhiều nạn nhân và nhiều công trình bị phá hủy trong trận chiến với AST."

"...Nhưng chẳng phải đó là do AST đã tấn công họ trước sao?"

"Có thể là thế. —Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán. Nếu như AST không làm gì, thì rất có thể Tinh linh sẽ bắt đầu phá hủy mọi thứ."

"Chuyện đó...sẽ không xảy ra."

Kotori nghiêng đầu ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của Shidou.

"Anh có gì để chứng minh không?"

"Những người phá hủy mọi thứ cho vui...sẽ không có nét mặt như thế."

Nó không đủ thuyết phục để được coi là bằng chứng nhưng...không hiểu tại sao, sâu trong trái tim của cậu, cậu tin vào điều đó.

"Vậy là nó không phải là mục đích của họ, đúng không? Nhưng thế thì—"

"Nó không phải là vấn đề. Sự thật là Tinh linh đã, đang và sẽ gây ra các trận không gian chấn. Không phải là em không hiểu ý anh, nhưng chúng ta không thể để một sinh vật nguy hiểm như một trái bom nguyên tử tự do chỉ vì cảm thấy tội nghiệp nó. Hôm nay chỉ là một vụ nổ nhỏ, nhưng nếu ngày mai xảy ra một vụ nổ như ở khu vực Á-Âu thì sao?"

"Mặc dù vậy...giết họ..."

Shidou cố nói lại, và Kotori chỉ nhún vai, lầm bầm 'Chúa ơi."

"Anh chỉ mới gặp một Tinh linh trong vài phút, và hơn nữa, cô ta xém giết chết anh, nhưng mà anh vẫn đứng về bên đó...Chẳng lẽ, anh có tình cảm với cô ta rồi à?"

"K-Không. Anh chỉ muốn biết xem còn cách nào khác không?"

"Cách khác, à."

Kotori thở dài.

"Vậy anh thử nói xem, cách khác là cách nào?"

"Là—"

Cậu đột nhiên im lặng.

Cậu hiểu rất rõ những gì Kotori vừa nói.

Tinh linh – chỉ cần xuất hiện cũng đủ tạo ra những vết thương hằn sâu trên thế giới.

Đó là sinh vật cần phải bị tiêu diệt ngay lập tức.

Tuy vậy, chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Shidou đã thấy. Khuôn mặt ấy, như thể nước mắt sắp trào ra.

Shidou đã nghe. Giọng nói ấy, chứa đầy nỗi thống khổ.

—Ah, điều này thật không phải. Đó là những gì mà cậu đã nghĩ.

"...Dù sao thì."

Shidou bắt đầu nói trôi chảy.

"Nếu...chúng ta không thử lắng nghe họ...thì chúng ta sẽ không biết được."

Nỗi sợ hãi khi cái chết đến gần vào lúc đó vẫn đang làm cậu run bần bật.

Thật sự, nó sẽ làm mọi người chỉ muốn chạy trốn.

Nhưng, Shidou không thể bỏ mặc cô ấy.

Vì—cô ấy rất giống cậu.

Kotori nở một nụ cười tinh nghịch sau khi nghe Shidou nói.

Nó giống như là 'Em đang chờ những lời đó đấy'.

"Hiểu rồi. —Vậy, hãy để em giúp anh."

"Huh...?"

Khi cậu vẫn chưa kịp khép miệng lại thì Kotori đã dang rộng cánh tay ra.

Có vẻ cô ấy muốn chỉ vào Reine, Kannazuki, và những người ở dưới, và cả không hạm <Franxinus>.

"Em nói là, chúng em sẽ hỗ trợ anh. <Ratatoskr> sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ Shidou."

Với vẻ uyển chuyển, Kotori khẽ nhịp ngón tay trên đầu gối.

"E-Em đang nói cái gì thế? Anh không—"

"Để em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh đã. Câu hỏi về mọi người ở đây."

Kotori lên giọng, như để ngăn không cho cậu nói.

"Được chứ? Cơ bản là, có hai cách để đối phó với Tinh linh."

"Hai...?"

Cậu hỏi, và Kotori gật gật đầu, và giơ ngón trỏ lên.

"Cách một, là cách mà AST đang làm. Sử dụng bạo lực."

Sau đó, cô tiếp tục giơ ngón giữa lên.

"Cách còn lại là...nói chuyện với họ. —Chúng em là <Ratatoskr>, là một tổ chức được thành lập để đối phó với Tinh linh, không phải qua chém giết, mà là qua các cuộc nói chuyện."

"..."

Shidou nhíu mày suy nghĩ. Về việc tổ chức này chính xác là gì, và tại sao Kotori lại ở trong này. Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cậu, nhưng—lúc này, cậu nghĩ đến câu hỏi đang làm cậu băn khoăn nhất.

"...Vậy, tại sao một tổ chức như thế lại đi hỗ trợ cho anh?"

"Anh đã nghĩ sai hướng rồi. <Ratatoskr> là một tổ chức được tạo ra cho anh, vì anh."

"Ha, hảảảảảảảảả...!?"

Shidou hét lên. Đầu cậu như muốn nổ tung trước thông tin này.

"Chờ chút đã. Cái này có vẻ không ổn. Vì anh à?"

"Đúng,—Ừm, chính xác thì, tổ chức này được thành lập nhờ vào vai trò của anh trong việc thương thuyết để giải quyết các vấn đề với Tinh linh. Nói cách khác, tổ chức này sẽ không tồn tại nếu anh không tồn tại."

"C-Chờ đã. Ý em là, mọi người ở đây đều có chung mục đích như thế à? Mà quan trọng hơn, tại sao lại là anh?"

Shidou lên tiếng hỏi, và Kotori, xoay xoay cây kẹo trong miệng, đáp lời.

"Mm, ừ thì, Shidou là một con người đặc biệt mà."

"Đó không phải là một lời giải thíchhhhhhhhhhh."

Cậu có vẻ không chịu đựng được nữa.

Tuy vậy, Kotori chỉ cười khì khì, và làm điệu bộ nhún vai.

"Rồi anh sẽ hiểu thôi. Bộ chuyện này không ổn à? Ý em là, em, mọi người, mọi trang thiết bị ở đây, sẽ làm công tác hậu cần cho anh. Hay là—anh tính nhảy bừa vào giữa một Tinh linh và AST mà không có sự chuẩn bị? Anh sẽ chết ngay lập tức đấy."

Kotori nheo mắt lại, và lạnh lùng nói. Shidou như ngừng thở.

Đúng như những gì Kotori nói. Cậu chỉ vừa mới nghĩ ra ý tưởng của mình, chứ chưa biết cách nào để biến nó thành hiện thực.

Có rất nhiều thứ mà cậu muốn nói, nó như sắp trào ra khỏi miệng cậu, nhưng Shidou cố chịu đựng, và tiếp tục hỏi về chủ đề này.

"...Vậy thì, cái phương pháp trò chuyện ấy, chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?"

Kotori mỉm cười.

"À, cái đó à."

"Làm cho Tinh linh yêu anh."

Cô ấy nói với vẻ tự hào, nụ cười mỉm vẫn đang nở trên môi.

......

Một lúc sau.

"...Hả?"

Mồ hôi rơi lã chã trên khuôn mặt của cậu.

"...Ờ xin lỗi, anh vẫn chưa hiểu."

"Như em đã nói. Làm bạn với cô ấy, nói chuyện với cô ấy, quyến rũ cô ấy, và làm cô ấy yêu anh điên cuồng."

Nghe Kotori nói, Shidou có cảm giác nó như là một việc cần phải làm. Cậu lấy hai tay ôm mặt.

"...Ừm, và nó thì liên quan gì đến việc giải quyết các trận không gian chấn?"

Kotori chống cằm, 'mmmmmmm', giống như đang suy nghĩ.

"Nếu chúng ta muốn giải quyết vấn đề không gian chấn mà không dùng vũ lực, thì chúng ta phải thuyết phục Tinh linh, phải không?"

"Có vẻ vậy."

"Nếu vậy thì, cách nhanh nhất là làm cho một Tinh linh cảm thấy thích thế giới này, đúng không? Ôi, thế giới này thật tuyệt vời~, nếu họ thích thế giới này, thì họ sẽ không tự nhiên lên cơn đi phá hủy lung tung đâu."

"Anh hiểu."

"Mà người ta thường nói 'Khi yêu, mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ trong mắt ta.'. —Vậy nên, hẹn hò và cưa đổ cô ấy đi!"

"Chắc chắc thứ logic này có vấn đề rồi."

Rõ ràng là cái này không đúng với cái chủ đề đang nói chút nào. Cậu nói với khuôn mặt giờ đã ướt đẫm mồ hôi.

"A-Anh không thể làm theo cách này được..."

"Im lặng đi con gà kia."

Kotori chặn họng Shidou trước khi cậu kịp nói tiếp.

"Mình sẽ không để AST giết các Tinh linh~, sẽ có một cách khác~, nhưng mà mình không thích cách của <Ratatoskr> chút nào~...? Ngây thơ quá đấy tên sâu bọ kia. Anh có thể làm gì một mình? Phải biết giới hạn của mình chứ."

"Ực..."

"—Em cũng không cần sự ủng hộ từ cái dạ dày của anh đâu. Nhưng nếu anh không muốn giết các Tinh linh...thì anh không có sự lựa chọn nào đâu."

Kotori nở một nụ cười nham hiểm.

Thật sự thì, đúng như những gì cô ấy nói.

Nếu không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, thì việc nói chuyện với Tinh linh chỉ là chuyện viển vông.

Phương pháp của AST thì không có gì để nói—nhưng ngay cả nhóm của Kotori chắc cũng có mục đích riêng của mình, đó là lý do duy nhất giải thích tại sao họ lại giúp cậu, Shidou nghĩ vậy.

Tuy nhiên—đúng là không còn cách nào khác cả.

"..., anh hiểu rồi."

Shidou cay đắng gật đầu, và Kotori mỉm cười.

"—Được rồi. Theo số liệu thì ít nhất là một tuần nữa, Tinh linh mới xuất hiện. Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập, kể từ ngày mai."

"Hả...? Luyện tập...?"

Shidou ngơ ngác.

Phần 5[edit]

Sáng hôm sau.

"Lại đây."

"Eh?"

Đột nhiên.

Origami nắm tay cậu.

"A, c-chờ đã..."

Ghế của cậu ngã cái rầm, và cậu bị cô ấy kéo ra khỏi lớp.

Tonomachi há hốc mồm, còn nhóm con gái, không hiểu tại sao lại kêu lên *kyaa, kyaa* sau lưng cậu.

Shidou đi theo Origami, nghĩ rằng 'sắp có thêm một tin đồn về mình nữa đây'. Mà, cậu tự an ủi, ít ra thì chuyện này cũng tốt hơn việc trở thành cặp đôi hoàn hảo với Tonomachi.

Thứ ba, 11 Tháng Tư.

Hôm qua, cậu vừa trải nghiệm một việc cực kỳ khó tin, một việc không thực.

Cuối cùng, sau vụ đó, Shidou đã được đưa đến một căn phòng để được giải thích chi tiết đến tận khuya hôm đó, bởi một người đàn ông mà cậu không hề biết (thật sự thì, cậu cũng chẳng nhớ thằng cha đó nói gì lắm). Và sau khi ký một số thứ giấy tờ, cậu cuối cùng cũng được thả về.

Cậu nhảy lên giường mà không tắm rửa gì cả, và trước khi cậu kịp nhận ra, thì trời đã sáng.

Lê cái cơ thể uể oải đến trường, chịu đựng cả buổi học với cơn buồn ngủ đang ập đến, và cuối cùng, khi lớp học kết thúc—thì việc này lại xảy ra.

Origami chỉ im lặng bước đi, và khi đến cánh cửa đang khóa ở áp mái, cô mới chịu buông tay cậu ra.

Tiếng nói chuyện của những học sinh đang ra về như vang vọng ở nơi nào xa lắm.

Mặc dù vẫn có người cách chỗ này khoảng mười mét, nhưng nơi đây gợi lên một cảm giác trống trải, và cô độc.

"Eh, ừm..."

Mặc dù cậu không có tình ý gì với Origami, nhưng, khi bị một cô gái kéo đến một chỗ như thế này, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Shidou đảo ánh mắt của mình ra chỗ khác.

Tuy vậy, cô ấy vào thẳng vấn đề.

"Hôm qua, tại sao cậu lại ở đó?"

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ừm, lúc đó hình như em gái tớ vẫn đang ở ngoài đường khi có báo động, nên tớ đã chạy đi tìm."

"Tớ hiểu. —Cậu có tìm thấy em ấy không?"

Origami tiếp tục, khuôn mặt không lộ chút ngạc nhiên.

"—A, à...có."

"Vậy à. Tuyệt quá."

Cô ấy tiếp tục nói.

"—Hôm qua, cậu cũng đã thấy tớ."

"A-à..."

"Đừng nói với ai..."

Origami ra lệnh trước khi cậu kịp xác nhận chuyện đó.

'Cô ấy sẽ làm gì nếu mình nói 'Nếu không muốn bị lộ ra thì cậu phải nghe lời tớ, hehehe' nhỉ.' Shidou thầm nghĩ với khuôn mặt hết sức gian xảo.

Nhưng, thật sự thì cậu chẳng có đủ can đảm để nói cái đó. Cậu chỉ chậm rãi gật đầu.

"Hơn nữa, không chỉ riêng tớ—mà mọi thứ cậu đã thấy và nghe vào hôm qua. Tốt nhất là cậu quên nó đi."

Chắc chắn cô ấy đang nói về...Tinh linh đó.

"...Ý cậu là cô ấy à?"

"..."

Origami chỉ nhìn cậu trong im lặng.

"T-Tobiichi...này. Cô gái ấy—"

Dù đã nghe chuyện này từ <Ratatoskr>, nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại.

Dù sao thì, đó chỉ mới là quan điểm của nhóm Kotori. Những người như Origami – những người muốn tiêu diệt các Tinh linh, chắc sẽ phải có suy nghĩ khác. Cậu nghĩ vậy.

"Đó là Tinh linh."

Cô trả lời ngắn gọn.

"Là một thứ mà tớ phải tiêu diệt."

"...C-Cô gái ấy, có phải là người xấu không...?"

Cậu thử hỏi tiếp.

Và, dù chỉ thoáng qua, nhưng hình như cậu vừa thấy Origami mím môi lại.

"Bố mẹ tớ, đã chết cách đây năm năm, vì một Tinh linh."

"...Cái—"

Câu trả lời bất ngờ này làm Shidou không nói được gì.

"Tớ không muốn có ai giống tớ nữa."

"...Vậy, à—"

Shidou đặt tay lên trước ngực.

Cậu cố bình tĩnh lại.

Tuy vậy, trong đầu cậu lại xuất hiện một nỗi lo khác. Gãi gãi má, Shidou hỏi Origami, lúc này vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.

"Giờ mới thấy, Tobiichi này... chuyện về Tinh linh, hay những thứ tương tự, nói về mấy chuyện đó có ổn với cậu không? Ừm, mặc dù là do tớ đã hỏi..."

"..."

Origami im lặng một lúc.

"Không sao."

"V-Vậy à?"

"Nếu cậu giữ bí mật."

"...Còn nếu không?"

"..."

Cô ấy hơi khựng lại.

"Nó sẽ là rắc rối lớn đấy."

"Vậy à...thế thì tệ lắm nhỉ. ...Tớ hứa, tớ sẽ không nói với ai đâu."

Origami gật đầu.

Sau đó, cô từ từ bước xuống.

"...Phù..."

Sau khi cô ấy đi, Shidou dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm. Cậu cực kỳ bối rối, mặc dù họ chỉ nói chuyện với nhau.

"Ba mẹ cô ấy, đã chết vì Tinh linh—à."

*Bốp*, cậu tự đập đầu mình vào tường, và lẩm bẩm.

Tinh linh được xem là sinh vật sẽ hủy diệt cả thế giới. Chuyện đó—sẽ thường xuyên xảy ra.

"...Hay là mình đã quá ngây thơ..."

Origami và Kotori, mặc dù theo hai con đường khác nhau, nhưng họ luôn tin vào con đường mà mình đã chọn.

Nhưng còn cậu thì sao?

Những câu từ mà cậu đã nói trước mặt em gái mình vào hôm qua, liệu cậu có thể nói lại với Origami?"

"..."

*Haaa*, cậu thở hắt ra. Tuy nghĩ rằng mình không làm gì sai, nhưng trong lòng cậu vẫn rối bời.

Và rồi, khi Shidou chuẩn bị bước xuống cầu thang.

"Kyaaaaaaaaaaaaaaa—!!"

Cậu nghe thấy tiếng hét của một nữ sinh từ bên kia hành lang.

"...!? Chuyện gì thế?"

Nhanh chân chạy xuống cầu thang, và cậu thấy đã có vài người đứng ở đó.

Cậu nhận ra, giữa đám người đó, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đang nằm dài trên sàn.

"C-Chuyện gì thế?"

"H-Hình như cô ấy là giáo viên mới, và...cô ấy đột nhiên ngã xuống..."

Một nữ sinh ở gần đó nhanh chóng trả lời.

"Nói gì thì nói, phải đưa cô ấy đến phòng y tế trước đã—"

Đột nhiên, người phụ nữ nằm dưới sàn chộp lấy chân cậu.

"W-Wahhh!?"

"...Đừng lo. Tôi chỉ trượt chân chút thôi."

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu dậy.

"C-Cô là...!"

Mái tóc lòa xòa, cùng với những quầng thâm ở mắt. Tuy cô ấy đang đeo kính, nhưng không đời nào cậu lại quên được khuôn mặt đó."

"...Hn? À, em là—"

Cô ấy—phân tích viên của <Franxinus>, Murasame Reine, từ từ đứng dậy.

"C-Cô làm gì ở đây thế...?"

"...Nhìn là biết rồi còn gì. Tôi đã trở thành một giáo viên. Chính xác hơn, tôi là giáo viên môn Vật lý, và cũng là phó chủ nhiệm của lớp 2-4."

Reine trả lời, chỉ vào tấm thẻ gắn trên ngực. Và, phía trên nó là một con gấu bông đầy sẹo, đang nhô lên khỏi túi của cô.

"Làm sao mà tôi biết được chứ!"

Shidou la lên—và cậu chợt nhận ra, đám đông xung quanh cậu càng lúc càng đông.

"À...C-Có vẻ như cô ấy không sao."

Cậu đưa tay ra, và giúp Reine đứng dậy.

"...Nn, cảm ơn."

"Không sao. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."

Shidou đề nghị khi nhìn đám đông xung quanh.

Họ từ từ đi khỏi chỗ đó.

"Ừm—Phân tích viên Reine?"

"...Nn, ahh, Reine là được rồi."

"Huh?"

"...Tôi cũng sẽ gọi cậu bằng tên. Người ta thường nói, chúng ta cần sự tin tưởng để hợp tác và làm việc với nhau mà."

Reine gật gù, và nhìn lên mặt cậu.

"Ừm, cậu là...Shintarou, phải không nhỉ?"

"Phải cái búa á."

Thế này thì còn tin cái nỗi gì nữa.

"...Ừm, Shin này, tuy chuyện này có hơi đột ngột."

"Cái thái độ trịnh trọng ấy là sao? Mà sao cô còn cho tôi một cái biệt danh lạ đời nữa vậy."

Cậu la lên. Tuy vậy, Reine tiếp tục như thể cô ấy không nghe thấy gì.

"...Phần chuẩn bị cho buổi luyện tập tăng cường mà Kotori nói hôm qua đã hoàn thành. Tôi đang đi tìm cậu đấy. Giờ thì, chúng ta đến đó nào."

Shidou biết mình có nói cũng bằng thừa, nên cậu bỏ việc ý kiến ý cò, mà chỉ thở dài, và hỏi.

"Chính xác thì tôi sẽ phải làm gì? Anou...Reine-san?"

"...Hm. Tôi nghe được cái này từ Kotori, nhưng Shin này, cậu chưa bao giờ có một mối quan hệ nào với con gái, phải không?"

"..."

—Em gái yêu quý của anh, tại sao em lại cho người khác biết về tình trường (chẳng có gì) của anh thế?

Shidou hơi giận khi gật đầu xác nhận.

"...Không phải là tôi đang sỉ nhục cậu đâu. Làm một tờ giấy trắng cũng tốt đấy chứ. ...Nhưng, nếu cứ thế này thì cậu đừng mơ mà quyến rũ được Tinh linh."

"Ugh..."

Cậu chửi thầm, có vẻ không thích thú lắm.

Họ đang ở gần phòng giáo viên, khi mà

"...Ah?"

Shidou thấy một thứ khá kỳ lạ, và dừng lại.

"...Gì thế?"

"Nhìn kìa..."

Giáo viên chủ nhiệm của cậu – Tama-chan đang đi—cùng với một bóng người bé nhỏ ở sau lưng, với mái tóc được buộc hai bên.

"Ah!"

Khuôn mặt Kotori chợt bừng sáng lên, dù có vẻ cô ấy đã thấy Shiou từ trước.

"Oniii-chaaaaaan!"

Ngay lập tức, Kotori bay thẳng vào bụng Shidou, giống như cô ấy bị nó hút vào vậy.

"Hagaaa...!"

"Ahahahaha, ý anh là ông thị trưởng đó à?"[1C 2]

"Ko-Kotori...!? Sao em lại ở đây..."

Shidou vừa hỏi vừa gỡ Kotori – đang ôm chặt lấy bụng cậu – ra, và từ phía sau, Tama-chan nhanh chóng chạy lại.

"Ah, Itsuka-kun. Em gái em vừa đến, nên cô với em ấy đang đi tìm em đấy."

"A-Ahh..."

Nhìn kỹ thì, Kotori đang mang đôi dép dành cho khách, và có một tấm thẻ cho khách gắn trên đồng phục. Có vẻ như cô ấy đã vào trường sau khi được kiểm tra.

"Em cám ơn cô nhiều lắm."

"Không có gì đâu em."

Tama-chan nở một nụ cười khi nhìn thấy Kotori đang hăng hái vẫy tay chào mình.

"Ôi trời, thật là một cô em gái dễ thương."

"Haa...vâng."

Shidou cười gượng, mồ hôi bắt đầu chảy trên mặt cậu. Cậu trả lời lấp lửng, đầy ẩn ý.

"...Ừm, Kotori này."

"Huh, gì thế anh?"

Kotori mở đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn cậu

Đây chính là cô em gái mà cậu đã rất quen.

"Ừm...đêm hôm qua, em biết đấy, <Ratatoskr>, Tinh linh—"

"Nói sau đi."

Tuy giọng nói của cô không thay đổi, nhưng Shidou cảm thấy có một áp lực nào đó ở trong câu nói, nên cậu chỉ im lặng.

Giọng của Reine chợt vang lên từ sau lưng cậu.

"...Đến hơi sớm đấy, Kotori."

"Mm, tại tôi bỏ <Franxinus> ở giữa đường mà."

Dù vừa mới nói là để sau, nhưng cô lại nói tên của con tàu ra một cách tự nhiên.

Shidou cảm thấy hơi nhức đầu trước cái sự logic này.

Nở một nụ cười vô tư, Kotori chạy xuống hành lang như để dẫn đường cho Shidou.

"Dù sao thì, onii-chan, đi thôi."

Kotori kéo tay cậu đi.

"Wh... Whoa, anh biết rồi, chậm lại đi."

Có vẻ hôm nay có nhiều cô gái đã kéo cậu đi như thế này. Trong lúc cậu suy nghĩ vẩn vơ về cái đó, họ đã tới nơi.

Dãy nhà phía Đông, lầu 4, phòng chứa dụng cụ thể dục.

"Mời vào, mời vào~♪"[1C 3]

"Em có phải 7 chú lùn đâu nhỉ."

Bị Kotori đẩy từ sau lưng, Shidou đẩy cánh cửa trượt ra.

Và ngay lập tức, cậu đứng sững người, dụi dụi mắt.

"...Này."

"...Gì thế?"

Reine nghiêng đầu, hỏi lại.

"Cần lời giải thích?"

Bình thường, học sinh không được phép vào chỗ này, nên Shidou cũng không biết trong này có gì.

Nhưng, cậu dễ dàng thấy được.

—Đây không phải là phòng chứa dụng cụ thể dục.

Trước mắt cậu là rất nhiều máy tính, màn hình, và các thiết bị điện tử mà cậu chưa bao giờ thấy.

"...Đây là những thiết bị có trong phòng...thì phải?"

"Sao lại trả lời bằng một câu hỏi thế! Mà chỗ này có phải là phòng chứa đồ không vậy trời? Giáo viên nào chịu trách nhiệm ở đây thế?"

Đúng vậy. Cơ bản thì, đây là chỗ duy nhất ngoài nhà vệ sinh mà người giáo viên thể dục già Chousoka Beshiyouichi[1C 4] (biệt danh: mũ tàng hình) có thể nghỉ ngơi.


Và giờ thì cậu không thấy thầy Chousoka Beshiyouchi đâu.

"...Ahh, anh ấy. Hmm."

Reine chống cằm, gật gật đầu.

"..."

"..."

"..."

"..."

Vài giây trôi qua.

"...Có đứng đây thì cậu cũng không làm được gì đâu. Vào đi nhé."

"Cô đang tính nói cái gì nữa mà!?"

Quăng bơ thần chưởng, thật đáng kinh ngạc. Đây đúng là thứ mà dân Nhật cần phải học đấy.

Reine bước vào đầu tiên, và ngồi vào cái ghế ở góc xa nhất của phòng.

Tiếp theo, Kotori bước vào cùng với Shidou.

Và, như đã quen với việc này, cô cởi sợi ruy băng màu trắng ra, và cột tóc lại bằng sợi ruy băng đen mà cô vừa lấy từ trong túi.

"—Phù."

Kotori hình như đã thay đổi sau khi làm việc đó.

Cô banh cổ áo ra, và nhảy vào cái ghế kế bên Reine với một tiếng 'phịch'.

Sau đó, Kotori lấy từ trong túi ra một thứ giống như một cái hộp.

Và bên trong đó, là đủ loại kẹo Chupa Chups được xếp ngay ngắn và đẹp đẽ.

Đây chính là...túi giữ kẹo trong truyền thuyết sao!

Dù sao thì, Kotori lấy một cây kẹo ra, cho vào miệng, và nhìn khinh bỉ Shidou – vẫn đang đứng ở trước cửa.

"Anh còn tính đứng đến khi nào nữa thế, Shidou? Hay là anh muốn trở thành một con bù nhìn à? Bỏ cuộc đi là vừa. Cái mặt ngu ngơ đó chẳng thể đuổi được con quạ nào đâu. Mà nghĩ lại thì, anh có khả năng đuổi người với khuôn mặt đó hơn đấy."

"..."

Shidou xoa xoa trán khi thấy cảnh em gái mình biến thành một bà hoàng chỉ trong một giây.

Có thể, việc đổi dây ruy băng đã thay đổi tính cách của cô ấy.

Nó giống như là...câu chuyện của Jekyll & Hyde.

"...Kotori, đâu mới là con người thật của em thế...?"

"Thô lỗ quá đấy. Nếu cứ như thế thì anh sẽ không bao giờ nổi tiếng với phụ nữ đâu. —À quên, anh vẫn là giai tân mà nhỉ. Xin lỗi vì đã nói ra cái sự thật phũ phàng đó nhé."

"...Này."

"Thống kê cho thấy, hơn 50% những người đến tuổi 22 mà chưa có một cuộc hẹn hò nào sẽ giữ được trinh tiết của mình đến cuối đời đấy."

"Anh còn hơn 5 năm đấy! Đừng coi thường tương lai của anh!"

"Những người hay nói từ 'còn', cũng thường hay nói 'Để mai tính' lắm đấy."

"Guh..."

Nhận thấy rằng mình sẽ không thể nào thắng nổi cuộc tranh luận này, cậu chỉ ngậm miệng lại và đóng cửa.

"...Dù sao thì, Shin này, buổi luyện tập sắp bắt đầu rồi. Mời ngồi."

Reine chỉ vào cái ghế giữa hai người bọn họ.

"...Được rồi."

Shidou (đã) thấy rằng, có phàn nàn cũng vô ích, nên cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Giờ thì, chúng ta hãy bắt đầu màn tra t... *e hèm*, buổi luyện tập nào."

"Hình như em vừa mới nói từ tra tấn thì phải."

"Anh chỉ khéo tưởng tượng. —Reine."

"...Ahh."

Reine, đang ngồi bắt chéo chân, gật đầu.

"...Em không quan tâm đến việc anh định làm, nhưng nếu muốn trở thành một phần trong kế hoạch này, anh cần phải có một số điều kiện nhất định."

"Nó là gì?"

"...Nói đơn giản thì, anh cần phải học cách đối phó với phụ nữ."

"Đối phó với phụ nữ...hả?"

"...Ahh."

Reine gật đầu. Cô ấy giống như là sắp gục xuống ngủ nữa vậy.

"...Không chỉ đơn thuần là làm đối phương mất cảnh giác, mà, để chiếm được cảm tình của họ, anh cần có một cuộc trò chuyện đàng hoàng tử tế. Mặc dù tụi em có thể hướng dẫn anh về những nơi cần đi, những gì cần nói...nhưng nếu anh không biết cách ứng xử thì cũng như không."

"Nói chuyện với con gái à...có gì khó đâu nhỉ."

"Ờ, để xem."

Kotori đột nhiên nắm đầu Shidou, và ấn thật mạnh vào giữa ngực của Reine.

"......!?"

"...Ưm?"

Reine đột nhiên phát ra những tiếng kêu kỳ lạ.

Má của cậu đang ấn vào một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, và kèm theo đó là một mùi hương mà nó làm não cậu muốn tan ra. Ngay lập tức, Shidou đẩy tay của Kotori ra, và ngẩng đầu dậy nhanh như chớp.

"...E-E-E-Em làm gì vậy...!"

"Hmm, không tốt."

Kotori nhún vai chế giễu.

"Anh hiểu rồi chứ? Nếu mà anh bị bối rối trước những việc như thế này thì không ổn đâu."

"Anh nghi ngờ tính đúng đắn của cái thí nghiệm này đấy!?"

Tuy vậy, Kotori không thèm nghe cậu ta, khi cô lắc đầu thất vọng.

"Thiệt tình, trai tân có khác. Ôi trời, hình như em vừa nghĩ là anh hơi dễ thương thì phải?"

"I-Im đi."

"...Ừm, đó là lý do mà chúng ta ở đây, nhỉ."

Reine khoanh tay lại. Và bộ ngực khổng lồ của cô ấy trông càng to hơn nữa.

Nó giống như là...đang 'cưỡi' trên tay của cô.

"..."

Không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào đó, nên cậu vô tình đảo ánh mắt đi chỗ khác.

—Luyện tập để làm quen với phụ nữ.

Lời nói của Reine vang vọng trong đầu Shidou.

Thật sự thì, nó giống như là bài tập để tránh cảm thấy xấu hổ trong những cảnh ero...hay cái gì đó đại loại thế.

Chính xác thì Kotori và Reine muốn cậu làm gì ở đây—

"Nuốt nước bọt đi. Trông tởm quá đấy."

Kotori chống tay lên bàn, nói.

"...! K-Không phải thế! A-Anh chỉ..."

"...Chúng ta bắt đầu thôi."

Reine xen vào giữa, và đẩy nhẹ cặp kính lên.

"Haa—, c-chờ đã, tôi chưa sẵn sàng..."

Shidou ngồi thẳng dậy, nói với giọng lo lắng.

Reine không quan tâm lắm, cô lẩm bẩm "...Ưm", và đưa người lại gần Shidou.

Tim cậu bỗng đập nhanh hơn. Lần va chạm trước thì cả hai người đều không biết gì cả. Còn giờ thì...

—Ahh, gì đây? Cô ấy định làm gì đây...!?"

Cậu gần như tê liệt. Shidou nhắm mắt lại, như những nhân vật nam trong các bộ shoujo thập niên 80's.

Tuy vậy, chẳng có gì xảy ra cả.

Cậu mở mắt ra, và thấy Reine đang cắm điện cho cái màn hình.

"Eh...?"

Shidou ngơ ngác nhìn, một dòng chữ rất dễ thương <Ratatoskr> xuất hiện trên màn hình.

Tiếp theo đó, cùng với một tiếng 'bíp' nho nhỏ, những cô gái xinh đẹp với các màu tóc khác nhau xuất hiện theo thứ tự, và một logo – 'Hãy yêu em, Shidou•yêu•quý' chạy trên màn hình.

"Đ-Đây là..."

"...Yup. Đây là thứ mà chúng ta hay gọi là game hẹn hò."

"Nó là galge à?!"

Shidou nói như muốn khóc.

"Ôi trời, chứ nãy giờ anh đang tưởng tượng ra cái gì thế? Đúng là đồ cuồng dâm sinh hoang tưởng mà, thật ghê tởm."

"...Ư, c-cái đó..."

Cậu không biết nói sao...nhưng cuối cùng thì cậu cũng bình tĩnh lại sau khi lấy giọng.

"A-Anh chỉ nghĩ, một thứ như thế này cũng được coi là một bài luyện tập à..."

Kotori im lặng nhìn cậu, như thể đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn vậy.

Cậu ước gì em gái mình nói một cái gì đó. Cái sự im lặng này còn tệ hơn việc bị sỉ nhục nữa.

"...Ừm, đừng nói thế chứ. Đây là bước đầu của cuộc huấn luyện đấy. Hơn nữa, đây không phải là thứ mà có thể tìm thấy ở mấy cái tiệm ngoài đường đâu, đây là kết tinh của toàn bộ tập thể <Ratatoskr>. Nó dựng lại những tình huống có thể xảy ra ở ngoài đời thật, cho nên nó sẽ giúp cậu có một sự chuẩn bị kỹ càng. Nhân tiện, đây là hàng 15+."

"Ahh...không phải 18+ à."

Shidou vô ý nói, và Kotori nhìn cậu với vẻ thương hại.

"Anh đúng là đồ cặn bã mà."

Reine gãi gãi đầu.

"...Shin, hình như cậu mới 16 mà nhỉ? Cậu không được phép chơi game 18+ đúng không?"

"Nhưng mà hình như cái này hơi khác với những gì mà hai người nói hồi nãy đấy!?"

Shidou la lên, nhưng có vẻ cả hai người bọn họ đều không chú ý đến cậu.

"...Ưm, bắt đầu thôi nào."

"Rồi rồi...để xem."

Shidou cầm lấy cái cần điều khiển, dù cảm thấy có gì không ổn ở đây.

Chơi galge trước mặt em gái và một giáo viên, kiểu hình phạt gì đây trời, cậu thầm nghĩ.

Lướt qua đoạn suy nghĩ của nhân vật chính, màn hình tiếp tục chạy.

Và đột nhiên, nó trở nên tối thui.

"Chào buổi sáng, anh trai! Hôm nay vẫn tuyệt như mọi ngày nhỉ!"

Xuất hiện cùng lúc với dòng chữ đó là một tấm CG rất đẹp.

Một cô bé nhỏ nhắn, có thể là em gái của nhân vật chính, được vẽ dưới góc nhìn từ dưới lên.

Hay nói chính xác hơn, là do cô ấy đang đạp lên nhân vật chính.

Và quần lót của cô thì lộ hết cả ra.

"Không thể nào!!"

Shidou la lên.

"...Gì thế Shin. Có chuyện gì à?"

"Cô nói là những chuyện ở đây có thể xảy ra ở ngoài đời thật?!"

"...Đúng vậy, có gì lạ không?"

"Không phải chuyện lạ hay không, nhưng cái tình huống như thế này sẽ...không bao giờ..."

Shidou khựng lại giữa chừng.

Cậu chợt nhận ra, một khung cảnh rất quen thuộc, giống như thế này, vừa xảy ra vào buổi sáng hôm qua.

"...Gì thế?"

"...Thôi bỏ đi."

Shidou tiếp tục, cảm thấy có cái gì không bình thường ở đây."

Sau khi đọc một số đoạn hội thoại, một khung chữ mới xuất hiện ở giữa màn hình.

"Huh...? Cái này là gì?"

"Mm, đây là những lựa chọn. Nó sẽ quyết định hành động tiếp theo của nhân vật chính. Và mức tình cảm cũng sẽ thay đổi theo, nên hãy cẩn thận nhé."

Kotori chỉ vào góc cuối bên phải màn hình. Đó là một thứ giống như một thước đo, với số chỉ hiện tại bằng không.

"Hmm...hiểu rồi. Vậy nếu chọn đúng thì sẽ không sao nhỉ?"

Shidou hướng về các lựa chọn.

①"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko." Ôm em gái bạn thật chặt.

②"Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy." Đè em gái xuống giường.

③"Bắt được rồi!" Chụp lấy cái chân đang giẫm trên người mình, và thực hiện một đòn khóa chân.

"...Cái thể loại gì thế này! Có cái nào đã từng xảy ra chưa nhỉ! Anh chưa từng làm bất kỳ chuyện gì như thế này nhé!"

"Sao cũng được, thời gian sắp hết rồi kìa."

"Huh...?!"

Giống như lời Kotori nói, những con số dưới mỗi lựa chọn đang giảm dần.

"...Mình phải ra tay thôi."

Shidou nói như rên, và cậu lựa chọn cái có vẻ bình thường nhất, ①.

①"Chào buổi sáng. Anh yêu em, Ririko."

②Tôi ôm em gái của mình thật chặt.

③Ririko nhìn tôi với vẻ khó chịu, và đẩy tôi ra.

"Eo...này, anh thôi cái trò đó đi. Tởm quá."

Và mức tình cảm giảm xuống còn -50.

"Đáng ra phải là cái này chứ!"

Shidou bực bội quăng cái cần điều khiển xuống.

"Ngốc quá. Dù đó là em gái anh, nhưng nếu đột ngột ôm em ấy thì chuyện như thế xảy ra là điều tất nhiên. —Xì, may cho anh, đây chỉ là một trò chơi, ở ngoài đời thì anh sẽ có thêm một cái lỗ ở giữa bụng đấy."

"Vậy thì, anh phải làm gì đây!"

Shidou rên rỉ vì cái sự cực kỳ vô lý này, còn Kotori thì bơ cậu ta.

Cô thở dài, và bật cái màn hình LCD ở trước mặt lên.

"Ah...? Em làm gì vậy?"

"Dù là trò chơi, nhưng cũng phải có chút áp lực nhỉ."

Trên màn hình xuất hiện một khung cảnh quen thuộc. Đó là cổng vào của trường Raizen.

Và, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục học sinh đang đứng dưới camera.

"...Ông ta đang tính làm gì thế?"

"Ông ấy ở dưới quyền em."

Kotori trả lời, và lấy một chiếc mic không biết từ đâu ra.

"—Tôi đây. Shidou đã có một lựa chọn sai. Làm đi."

"Huh?"

Ông ấy cúi đầu.

"Hả...? C-Cái gì thế?"

Shidou nheo mắt lại. Người đàn ông đó lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi, và vẫy nó trước camera.

"Đ-Đó là—"

Kotori cười thích thú khi thấy phản ứng của Shidou.

"Đúng vậy. Đó là bài thơ của Shidou lúc nhỏ, khi bị ảnh hưởng bởi manga, đã viết: 'Khúc nhạc tế cho thế giới đã lụi tàn.'

"S...S-S-S-Sao em lại có nó...!?"

Đúng là Shidou đã viết nó vào trong tập hồi còn ở cấp 2. Nhưng trước khi lên cấp 3, do quá xấu hổ nên cậu đã vứt nó đi. Đáng lẽ là như thế.

"Phư phư, em nghĩ một ngày nào đó nó sẽ có ích, nên đã nhặt nó lại."

"E, e-em đang âm mưu gì thế...!"

Kotori cười khoái trá, và ra lệnh, "Làm đi.".

"Vâng."

Người đàn ông đó trả lời ngắn gọn, và đặt bài thơ vào một tủ giày gần đó.

Như vậy, sáng hôm sau, sẽ có ai đó đọc đựng bài thơ mà Shidou đã dành hết tâm huyết để viết ra.

"E... Em đang làm cái gì thế?"

"Đừng ầm ĩ thế chứ, nhục mặt quá đấy. Nếu anh thất bại với Tinh linh, thì hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như vầy đâu. Thân anh thì không nói làm gì, nhưng chúng em thì cũng có thể bị vướng vào. —Vậy nên, để làm anh lên tinh thần, em sẽ có vài hình phạt dành riêng cho anh."

"Cái hình phạt này quá nặnggggg! Mà, tại sao chỉ có mình anh phải chịu phạt chứ?!"

Shidou la lên, và Reine gật đầu, chống tay lên cằm.

"...Đúng vậy, cậu ấy có lý."

"! Đúng, đúng!"

Khuôn mặt cậu sáng bừng lên. Tuy vậy

"...Nếu vậy thì, mỗi lần Shidou chọn sai, chúng ta cũng sẽ có một hình phạt riêng."

Và cô từ từ cởi cái áo khoác trắng ra.

"Chờ chút...cô làm gì thế?!"

"...Ừ thì, cậu nói là sẽ không công bằng nếu cậu là người duy nhất phải xấu hổ, đúng không? Nên mỗi lần Shin chọn sai thì tôi sẽ cởi một món đồ ra, như thế này."

"Đó không phải là những gì tôi muốn nóiiiiiiiiii!"

"Sao cũng được, tiếp tục đi."

Kotori đá cái ghế một cách thiếu kiên nhẫn.

Shidou bỏ cuộc với khuôn mặt gần như muốn khóc, và nhìn vào màn hình.

Nhưng, nếu mà lựa chọn nào cũng giống như thế này, thì cậu không tin là mình sẽ hoàn thành game một cách an toàn.

"...Kotori này, cho anh chọn tất cả để rút kinh nghiệm được không?"

"Uwah, đồ nhát cáy, suy nghĩ cứ như của một tên hạ cấp ấy. Thật nhục nhã."

"I-Im đi, đây là lần đầu anh chơi cái này mà. Em đừng có làm căng quá!"

"Xì, được rồi. Một lần này thôi đấy. —Lưu ở đây."

"Ư-Ừm."

Sau khi Shidou lưu xong, cậu khởi động lại trò chơi, và quay về lựa chọn hồi nãy.

"..."

Cậu nhìn các lựa chọn với khuôn mặt lo sợ...chẳng có cái nào trông đúng cả.

Nhưng có vẻ như ③ sẽ không làm tăng chỉ số tình cảm. Theo phép loại trừ, cậu chọn ②.

Anh dậy rồi đây. Đúng hơn là em đã đánh thức anh dậy đấy."

Tôi lờ đờ thức dậy, kéo Ririko vào giường và trùm chăn lên.

"Ah..., a-anh làm gì thế!"

"Có sao đâu. Vì Ririko mà anh mới làm thế đấy."

"!! Khôngggg, dừng lại đi! Khôngggggggggggg!"

"Không sao không sao không sao."

Màn hình đột nhiên tối thui.

Và sau đó, mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng.

Cô em gái vùng ra, bật khóc. Nhân vật chính bị ông bố hạ gục. Có tiếng còng tay phát ra. Và giờ thì anh ấy đang ngồi cười một mình, trong một căn phòng tối.

Một khúc nhạc buồn nổi lên với khung cảnh và tấm CG ấy. Và phần giới thiệu nhà sản xuất bắt đầu chạy.

"Cái quái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!"

Shidou hét lên một cách ức chế.

"Nếu mà anh làm vậy thì tất nhiên anh sẽ bị khép tội quấy rối tình dục rồi."

"Vậy ③ mới là câu trả lời đúng à?!"

Shidou khởi động trò chơi lại một lần nữa, và lần này thì cậu chọn ③.

"Bắt được rồi!"

Tôi kéo chân em ấy lại, và thực hiện một đòn khóa chân—đúng hơn thì, tôi suýt làm được.

"Ngây thơ quá."

Em ấy vặn mình lại, thoát khỏi tay tôi, thuận đà đưa chân ra sau lưng và chụp lấy chân tôi với một đòn Sharpshooter tuyệt vời.

"Gwahh...?!"

Sau đó, do chấn thương quá nặng, nhân vật chính đã liệt nửa phần thân dưới, và phải sống hết đời trên một chiếc xe lăn. —Hết game.

"Này, cuối cùng thì ① vẫn là lựa chọn đúng nhất mà!! Và bình thường thì có đứa em gái nào làm được cái đó đâu."

"Hừm."

Vừa nói xong thì Kotori nắm lấy cổ áo Shidou, quật cậu xuống sàn, và thực hiện một đòn tương tự.

"Ặc...?!"

"Hửm, ặc? Tưởng anh sắp gọi mẹ rồi chứ."

Cô ấy thả Shidou ra, và vuốt lại mái tóc.

"N-Này, em học cái đó ở đâu thế—"

"Đó chỉ là đòn tự vệ thông thường mà phụ nữ nào cũng biết thôi."

Cô nói với giọng đều đều.

Hình ảnh phụ nữ trong đầu cậu vừa được thay thế bằng một đô vật với cơ bắp cuồn cuộn.

"Ugh..., vậy thì, cuối cùng cái nào mới là lựa chọn đúng vậy?"

"Xì, anh còn phải hỏi đến cái người đã làm ra nó à? Thật đáng thương."

Kotori vừa nói vừa lấy cái cần điều khiển từ tay Shidou. Cô khởi động lại, và chạy đến lựa chọn đầu tiên.

Và rồi, cô chỉ nhìn chăm chú vào màn hình mà không chọn gì cả.

"...? Em đang làm gì thế? Nhanh chọn đi, nếu không thì—"

Trước khi Shidou kịp nói xong, thời gian đã trở về con số không.

"Nnn...mười phút nữa thôi..."

"Thôi nào! Dậy đi anh!"

Một cuộc nói chuyện cực kỳ bình thường xuất hiện.

Chỉ số tình cảm không lên mà cũng không xuống.

"Cái..."

"Anh không nghĩ là mấy cái lựa chọn này hơi kỳ à?"

Kotori cười khinh khỉnh, và trả lại cái cần điều khiển cho cậu.

"Coi như đây là ngoại lệ nhé, em sẽ để anh chơi tiếp từ khúc này, nhanh tiếp tục đi. Ờ, và từ lựa chọn tiếp theo thì sẽ tiếp tục có hình phạt nhé."

"Guh...,grr..."

Shidou nắm lấy cái cần, cảm thấy có gì hơi kỳ ở đây.

Trò chơi tiếp tục. Một giáo viên với số đo vòng 1 trên 100 xuất hiện trên màn hình.

Mặc dù điều này cực kỳ phi thực tế, nhưng Shidou lờ nó đi và tiếp tục.

Và rồi,

"Kyaa!"

"Kyaa!"

Cô ấy hét lên. Tuy không biết cô ấy vấp phải cái gì, nhưng cuối cùng thì mặt của nhân vật chính đang dính sát vào bộ ngực đó.

Đúng như dự đoán, cái cần điều khiển lại bị ném xuống bàn.

"Không bao giờ, chuyện này, có thể...."

Shidou đang định nói ra, nhưng cậu chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh ở sau lưng, và chỉ cúi xuống lấy cái cần lên. Cậu hình như vừa nhớ ra, dù hơi khác một chút, nhưng chuyện như thế này chỉ vừa xảy ra cách đây vài phút.

"Gì thế, Shidou?"

"...Không có gì."

Cậu chỉ im lặng chơi tiếp.

Các lựa chọn lại xuất hiện.

①"Em đã yêu cô mất rồi." Nhẹ nhàng ôm cô ấy.

②"Đây quả là một bộ ngực thần thánhhhhhh."Bóp lấy nó.

③"Cơ hội." Nắm lấy tay cô ấy.

...Một lần nữa, chẳng có cái nào nghe có vẻ hợp lý.

"Vẫn như thế à..."

Shidou nắm chặt tay lại. Chắc chắn cái này cũng giống như cái trước.

Sau khi chờ thời gian trở về không, một dòng chữ hiện lên, đúng như mong đợi.

"..., kyaaaaaaah! Cậu làm gì thế!? Biến thái! Tên biến thái!"

Nữ giáo viên đó khóc thét lên, và chỉ số tình cảm giảm đi 80 điểm.

"Cái củ cải gì nữa đây!"

Shidou cũng muốn khóc thét lên. Và Kotori chỉ lắc đầu thất vọng.

"Ai cũng sẽ như thế nếu anh cứ úp mặt vào ngực họ mà không chịu bỏ ra."

"Vậy thì anh phải làm gì đây!?"

"Anh không đọc dòng trước à? Cô ấy là giáo viên phụ trách CLB Judo, Goshogawara Chimatsuri. Anh phải nắm lấy cô ấy, và chuyển sự chú ý từ bộ ngực sang trận đấu.

"Làm thế quái nào mà anh biết được chứ!"

"—Nói chung, thất bại là thất bại. Làm đi."

"Rõ."

Người đàn ông đó một lần nữa lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, và đưa nó ra trước camera.

Đó là một bức tranh vẽ nguệch ngoạc một nhân vật, cùng với cái thông số chi tiết ở bên.

"Đ...Đây là!"

"Đúng vậy. Đây là hình tượng nhân vật mà anh đã xây dựng vào hồi đó."

"Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!"

Mặc dù cậu rên la thảm thiết, nhưng ông ta vẫn để nó vào một tủ giày nào đó.

"Dừng lại đi dừng lại điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Shidou ôm đầu rên la, còn Reine thì đang làm một vài động tác với một tiếng 'cách'.

"..., Reine-san!"

Cậu đã quên việc cô ấy sẽ cởi một món đồ bất kỷ mỗi khi cậu bị phạt.

Ờ thì, Shidou cũng là một chàng trai đang tuổi nhớn, nên nếu nói cậu không thích việc này thì cũng không phải...nhưng, không hiểu tại sao, Shidou cảm thấy mình đang gặp rắc rối hơn.

May thay, Reine vẫn còn mặc khá nhiều đồ trên người. Nếu cậu không đưa ra một lựa chọn sai lầm nào nữa thì—

"...Nn."

Trong lúc Shidou đang suy nghĩ, Reine chậm rãi đưa tay ra sau lưng, ở đó phát ra một tiếng *cách*, và rồi cô đưa tay vào trong người, xoay xoay một chút, và rút cái áo ngực từ cổ ra.

"Cô bắt đầu từ đó à?"

Shidou la lên, và Reine nghiêng đầu nhìn cậu.

"...Có sao đâu."

"Không, nhưng mà tại sao phải cởi từ đằng sau chứ?! Nói chung thì, cô không cần phải cởi thêm nữa đâu!"

"...Hmm? Không công bằng. Tôi vẫn có thể tiếp tục..."

"Cô chỉ muốn cởi đồ thôi, đúng không?!"

Shidou to tiếng, và một lần nữa, cái ghế của cậu bị Kotori đá.

"Em không quan tâm lắm, nhưng nhanh lên. Nhân vật tiếp theo xuất hiện rồi kìa."

Kotori chỉ về phía màn hình.

"Guh..."

Shidou không có lựa chọn nào ngoài việc chơi tiếp.

Lần này, trên màn hình xuất hiện một cô gái, có vẻ như học cùng khối với nhân vật chính. Cô ấy vừa va phải nhân vật chính ở góc hành lang, và hạ cánh tuyệt đẹp với hai chân mở ra thành hình chữ M. Chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy quần lót của cô ấy.

"—!"

Shidou lục lọi trí nhớ, và nắm tay lại, nói với giọng thật to.

"Không có! Cái này, cái này chắc chắn chưa bao giờ xảy ra!!"

"...Vậy à? Nhưng tôi nghĩ nó sẽ xảy ra vào những lúc bất ngờ nhất đấy..."

Đó là những gì Reine nói, nhưng chắc chắn là cậu chưa gặp tình huống này bao giờ. Shidou lắc đầu đầy tự tin.

Nhưng, cái ghế mà cậu đang ngồi lại bị đá.

"Đây không phải là trò chơi bắt anh phải xác định xem nó có thật hay không. Đàng hoàng lại đi. Nếu lần này mà anh chọn sai—sẽ đến cái này."

Kotori vừa nói vừa điều khiển cái máy tính.

"...Ah?"

Shidou nheo mắt lại khi thấy đoạn phim đang chiếu trên máy.

—Đây là phòng của cậu. Và, một Shidou ở trần đang đứng đó.

"Đây...là..."

Mặt của cậu trở nên trắng bệch.

Vì đây là—

"Tuyệt chiêu•Tia Chớp Vàngggggggg!"

Lúc đó, Shidou đang chống tay ở hai bên hông, và cậu dùng hết sức lực để đẩy nó ra.

Kotori có vẻ như đang tận hưởng cái này hơn bao giờ hết.

"Đúng, đây là lúc Shidou đang ở nhà một mình...*phụt*, anh ấy đang tập tuyệt chiêu sát thủ trong phòng...*khụ khụ*, video này...

Kotori cười sặc sụa.

"Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg—!"

Tiếng hét lớn nhất trong ngày là đây.

"Kotori! Không phải cái này! Xin em đấy, cái gì cũng được, trừ cái này!"

"Phư phư, tốt hơn hết là anh nên có lựa chọn đúng đi. ...Nếu anh bỏ cuộc giữa chừng thì em sẽ đăng cái này lên một trang web nhé."

"......"

Shidou cầm lại cái cần điều khiển, có vẻ như cậu sắp khóc đến nơi.


Chú thích[edit]

  1. Một loại nước đóng chai ở Nhật
  2. Kotori ám chỉ đến Mike Haggar, 1 nhân vật trong game Final Fighting.
  3. 'Mời vào' trong tiếng Nhật là 'hairou', phát âm như 'heigh-ho', là câu trong bài hát có của 7 chú lùn, xem thêm video này.
  4. Parody bảo bối của Doraemon, ý của câu này ám chỉ GV này mờ nhạt giống như khi đội mũ tàng hình, chẳng ai nhìn thấy hay quan tâm cả.