Date A Live:Tập 2 Prologue

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

Prologue: Cuộc sống mới[edit]

“shidou! Mình vừa mới nướng được cái thứ gọi là bánh quy nè!”

Mái tóc đen huyền của cô vung vẩy sau lưng.

Đôi mắt cô lấp lánh như pha lê.

Một cô gái với vẻ đẹp tuyệt trần.

Cô nói một cách hào hứng, đẩy cái khay đang cầm trên tay về phía Shidou.

Itsuka Shidou cảm thấy cực kỳ căng thẳng khi quay người lại và gọi tên cô.

“To-Tohka...”

“Umu? Gì thế!?”

Nở một nụ cười vô tư, một nụ cười làm sáng bừng cả khung cảnh xung quanh, cô gái— Yatogami Tohka đáp lời.

“...Ừm, cái đó...”

Có rất nhiều điều mà cậu muốn nói, nhưng trước nụ cười đó, thật khó để có thể nói được gì.

Tohka vẫn vô tư đưa cái khay lên.

“Quan trọng hơn, shidou nhìn này!”

Những thứ ở bên trong có hình thù rất kỳ quặc, và vết cháy xém có ở khắp nơi.

Chắc có thể gọi chúng là ‘bánh quy’, nhỉ.

Tuy hai người ở chung lớp, nhưng để ‘mỗi học sinh được giáo dục toàn diện’...hay đại loại thế, những việc như học ở phòng thí nghiệm, hay nữ công gia chánh đều được thực hiện với từng nhóm nhỏ học sinh.

Nói cách khác, hôm nay con gái phải học về nữ công gia chánh.

“Cái đó là gì...”

“Umu, mọi người chỉ mình làm món này. Thử đi!”

...

Shidou cảm thấy cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.

Không phải là vì những cái bánh của Tohka.

Nói thẳng ra là—trong lớp, những thằng con trai khác đang nhìn cậu với đôi mắt đầy căm phẫn.

Mà cũng dễ hiểu thôi.

Được tận hưởng món bánh tự làm của con gái đồng nghĩa với việc làm cho những thằng khác cảm thấy GATO.

Hơn nữa, nghe đồn rằng, sau khi nhập học, Yatogami Tohka đã làm một cú nhảy vượt bật trong BXH ‘Người mà bạn muốn được làm bạn trai nhất’.

Người đang ngồi gần cậu nhất—tên bạn thân Tonomachi Hiroto đang làm vẻ mặt như đưa đám. [khốn, khốn KHỐNNNNNNN NẠNNNNNNNNNNNN...mày phải chết thì thế giới mới bình yên, Itsuka à].

Có vẻ như đó là những gì mà cậu ta lầm bầm nãy giờ.

“Hm? Sao thế shidou? Sao cậu không ăn?”

“Tớ...Err...Cái này...”

Shidou hơi nhăn mặt lại. Còn Tohka thì xịu mặt xuống.

“Ugh...hiểu rồi, chắc là do món này không bằng những món cậu làm...”

“—!K-Không phải đâu. T-Tớ sẽ ăn mà!”

Shidou quyết định lấy một cái bánh ra.

Và rồi, khi cậu đang từ từ đưa nó lên miệng—

“...!?”

Trong lúc tâm trí cậu đang ở đâu đâu, một tia sáng bạc bay xẹt qua mắt cậu.

Nó được phóng ra từ hành lang. Và sau khi làm bể cái bánh trên tay Shidou, nó cắm phập vào tường.

“C-Cái...!?”

Cậu rụt tay lại, la lên.

Nhìn theo đường đi của tia sáng bạc đó, cậu thấy một cái nĩa đang bị ghim trên tường. *Tưngggg...*. Nó vẫn đang rung lên. Một cái nĩa bình thường. Chắc là nó được lấy ở căn tin.

“Ai thế! Nguy hiểm lắm đấy, biết không!”

Tohka nhìn ra hành lang. Shidou nhìn theo cô.

“......”

Một cô gái ít nói đang đứng ở đó, với cánh tay phải duỗi thẳng ra, như vừa mới ném một vật gì.

Nước da trắng ngần, và mái tóc cắt ngắn ngang vai. Nét mặt của cô không giống như những người khác, nhưng trông rất đáng yêu; nét mặt vô cảm đó, trông như một con búp bê.

“To-Tobiichi?”

“Nu.”

Shidou đổ mồ hôi hột, còn Tohka thì nheo mắt lại với vẻ không hài lòng.

Cô gái đó—Tobiichi Origami, chậm rãi tiến lại gần, mắt không rời hai người họ.

Sau khi đứng trước mặt Shidou, cô nâng cái khay của mình lên. Giống như cách mà Tohka mới vừa làm.

“Cậu không cần phải ăn cái món của Yatogami Tohka. Nếu cậu muốn ăn, thì cái này—”

Bên trong là những cái bánh hoàn hảo được xếp ngay ngắn. Giống như thứ được sản xuất từ một nhà máy vậy.

“E—Errrr......”

“Đừng phá đám! Shidou sẽ ăn bánh của tôi!”

Trong khi Shidou vẫn chưa biết trả lời thế nào, Tohka lên giọng nói.

Tuy vậy. Origami vẫn bình thản. Nét mặt của cô không hề thay đổi khi cô lắc đầu.

“Người phá đám là cô đấy. Cô nên đi ngay đi.”

“Nói gì thế? Thủy Tinh mà bày đặt đuổi Sơn Tinh à!”

“Đến trước đến sau thì có ý nghĩa gì. Tôi không thể để cậu ấy ăn bánh của cô được.”

“Cái—CÔ NÓI CÁI GÌ!?”

“Cô không rửa tay kỹ. Hơn nữa, khi làm bánh, bột mì bay lên làm cô nghẹt mũi, và cô đã hắt xì ba lần cả thảy. Rất là không hợp vệ sinh.”

“Cái...”

Tohka ngó lơ đi chỗ khác, giống như vừa bị bắt bí.

Và không hiểu tại sao, sau khi Origami nói xong, những học sinh nam xung quanh bắt đầu ồn lên.

Mọi ánh nhìn đều hướng về khay bánh của Tohka.

Nhưng có vẻ như Tohka không chú ý đến điều đó; *Grr...* cô nắm chặt tay lại.

“shi-shidou rất khỏe, nên sẽ không sao!”

“Có vẻ như cô không quan tâm đến hậu quả nhỉ——Hơn nữa, cô đã lẫn lộn khối lượng các nguyên liệu. Tôi không nghĩ liếc nhìn qua công thức thì có thể nắm rõ nó đâu.”

“...?!”

Tohka đứng đờ người ra, và cô nhìn vào Origami cùng với món bánh quy của cô ấy.

“Cái...Tại sao cô không nói lúc chúng ta còn ở trong lớp?”

“Đâu phải nhiệm vụ của tôi.——Nói gì thì nói, bánh của tôi chắc chắn sẽ làm cậu ấy thỏa mãn hơn cái thứ đó của cô.”

“I-Im đi! Người như cô thì làm sao có thể làm bánh quy ngon được.”

Tohka la lên, đôi mắt cứ liếc qua liếc lại. Cô lấy một cái bánh từ khay của Origami, và bỏ vào miệng.

Tiếng bánh giòn tan vang lên khi Tohka bắt đầu nhai—

“Fuaa...”

Đôi má cô đỏ lên, và vẻ mặt của cô trông cực kỳ thích thú. Có vẻ như món bánh ấy rất ngon.

Nhưng Tohka nhanh chóng lắc đầu và thay đổi nét mặt.

“Fu-Fuun, nó chẳng là gì cả! Bánh của tôi còn ngon hơn!”

“Mơ đi. Cô nên rút lui trong danh dự thì hơn.”

“CÔ NÓI CÁI GÌ!?”

“Hửm?”

“C-Cả hai người, bình tĩnh nào.”

Nếu cứ như thế này thì có thể cả hai sẽ gây chiến; nên Shidou vừa nhảy vào giữa và tách họ ra xa, vừa nói *Thôi nào, thôi nào* để giúp họ bình tĩnh lại.

“Nu...vậy thì, Shidou này, cậu muốn ăn bánh của ai?”

“Eh?”

Shidou nghệch mặt ra khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ đó.

Tohka và Origami, hai người từ hai hướng, cùng lúc đưa khay bánh của mình lên.

“Sao, Shidou?”

“...”

Cái nhìn của họ như có thể giết bất kỳ kẻ nào, và cậu chảy mồ hôi hột khi thấy cả hai đang chăm chú nhìn mình.

DAL v02 019.jpg

...Không hiểu sao, cậu có cảm giác, nếu chọn cái nào thì mình cũng sẽ ‘lên dĩa’ cả.

Shidou làm theo bản năng sinh tồn của cậu—lấy hai cái bánh từ cả hai khay, và bỏ vào miệng cùng lúc.

“Uh, ngon, ngon lắm! Bánh của hai cậu rất ngon!”

Tohka và Origami nhìn chăm chú vào miệng cậu.

“Umu, bánh của tôi được nhai nhanh hơn!”

“Của tôi nhanh hơn 0.02s.”

Cả hai nói ra cùng lúc.

“...”

“...”

Họ quay mặt nhìn nhau.

“...Errrr”

Đây không phải là lần đầu họ nhìn nhau như thế.

Shidou cảm thấy họ đã hết thuốc chữa, nhưng cũng nhảy vào giữa để can họ thêm một lần nữa.

Và ngay lúc đó, từ cả hai bên, họ dồn lực vào hai nắm đấm, nhắm vào tử huyệt của cả hai bên—đúng như dự đoán, nó chỉ trúng đầu và bụng của chàng trai xấu số đứng giữa hai người.