Fate/Zero (Viet):Interlude
Thời gian, địa điểm không xác định
"Kerry, em có biết tên của hòn đảo này có nguồn gốc từ đâu không?"
Shirley hỏi khi đang chậm rãi điều khiển cái vô lăng cũ mèm.
Cậu bé tên Kerry đang ngồi ở ghế hành khách, lắc đầu và cẩn thận nói ra câu "Em không bết" như đang sợ mấy cú xóc sẽ làm mình cắn phải lưỡi.
Cái xe tải hai người họ đang lái thuộc hàng cổ tới mức có lẽ là thế hệ sau của xe ngựa bốn bánh. Thêm nữa, con đường họ đang đi là đường đất chứ không phải đường nhựa. Thậm chí xe bò cũng không dám đi nhanh trên con đường này. Giờ đây họ có cảm giác mình đang ở trên một con thuyền trôi chầm chậm trong cơn bão.
Dù cái xe này trông y như một đống sắt vụn, thì nó cũng là một trong vài ba chiếc xe hiếm hoi trên đảo Arimago – Với lại, ở một làng chài chỉ có khoảng 300 hộ dân, không có mấy người trên đảo Arimago cần đến xe hơi. Những người cảm thấy bất tiện khi không có xe chắc chỉ có mỗi gia đình cậu bé và Shirley, người giúp việc cho gia đình cậu. Trong căn nhà biệt lập của cậu bé, cách xa khỏi làng chài, cũng không có phương tiện di chuyển nào khác ngoài cái xe tải cũ nát này.
"Arimago... ý là mấy con cua khổng lồ à?"
Shirley gật đầu và trả lời câu hỏi của cậu bé.
"Rất rất lâu về trước, hòn đảo này là nơi giữ tế phẩm cho vị thần của biển cả. Nhưng đã có một cô bé không kiếm được thức ăn cho người mẹ đang bị ốm của mình, đã phải ăn cắp tế phẩm. Rồi cô bé bị đem đi tế sống và biến thành một con cua."
"Câu chuyện kinh khủng quá."
"Kể từ đó có lời đồn rằng, thịt cua bắt trên hòn đảo này có thể chữa bách bệnh. Mẹ của cô gái cũng đã lành bệnh."
"Vậy còn tệ hơn nữa. Thần biển gì mà ngang ngược thế."
Nhưng những câu chuyện cổ tích được dựng nên để tạo thương hiệu như vậy không phải là hiếm. Nếu tìm hiểu kỹ, những câu chuyện này có ở khắp thế giới.
"Vậy cái ngôi đền người ta dùng để tế sống cô gái đó có còn không?"
"Nó biến mất lâu rồi. Mà cũng không ai biết nó có thật hay không. Theo như truyền thuyết thì nó ở ngay cạnh nhà em bây giờ đấy."
“Vậy là cô gái bị biến thành cua đó thực sự đã chạy vào giữa khu rừng xa xôi này chỉ để trộm tế phẩm? Bắt vài con cá ngoài bãi biển sẽ tiện hơn nhiều.”
“Do cái truyền thuyết đó mà người làng không ai dám lại gần nhà em đấy. Nghe nói đó là một nơi quái gở và nếu thường xuyên lại gần thì sẽ bị nguyền rủa. Chị cũng được cảnh báo như vậy."
"Nguyền rủa cách nào được!... Vậy còn những người sống ở đó như em thì sao?"
"Do Kerry là người ngoại quốc. Nhưng mà chẳng phải người làng vẫn xem em là em trai chị đó sao?"
Dù cụm từ ‘em trai’ không làm cậu bé cảm thấy thoải mái hơn, thì so với bố mình, người không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, Kerry lúc nào cũng phải giúp Shirley mua sắm đồ đạc. Cũng vì lẽ đó nên ngày nào họ cũng phải đi xe vào làng.
Cậu đã chuyển tới hòn đảo này được gần một năm. Bất kỳ người dân nào trên đảo cũng vui vẻ chào cậu mỗi khi gặp mặt. Kể cả các cậu bé trong làng, trước đây mỗi lần thấy mặt nhau là đánh lộn, cũng đã bắt đầu bày trò chọc phá người khác cùng Kerry.
Mặc cho đang ở đất khách quê người, cậu bé vẫn rất thích hòn đảo Arimago này.
Vài tuần đầu tiên khi cậu chuyển đến đây cực kỳ chán, nhưng ánh mặt trời chói lọi của miền Nam và những con sóng lấp lánh của đại dương đã dần dần hớp hồn Kerry.
Nhưng với cha cậu bé, không tiếp xúc với bất kỳ ai và không ra khỏi nhà nửa bước, lại thấy rằng chẳng có gì thú vị cả.
"Nếu bố chịu tiếp xúc với người làng nhiều hơn, chắc chắn ông ấy sẽ thay đổi..."
"Hmm, khó nói lắm..."
Trong khi đang điều khiển chiếc xe lách khỏi những tảng đá lớn trên đường, Shirley cười chua chát.
"Cha Simon không thích những hoạt động của bố em, và lúc nào cũng thuyết giảng rằng sớm muộn gì chị cũng sẽ bị hãm hại nếu cứ tiếp tục tới nhà em."
"… Vậy ạ."
Cậu bé không tránh khỏi cảm giác thất vọng khi biết rằng Cha Simon, người lúc nào cũng có vẻ ngoài tốt bụng, lại ngấm ngầm có nhận xét về cha cậu như vậy. Nhưng cũng không trách được. Thay vào đó cậu nên lấy làm vui mừng vì những lời nhận xét không đến mức quá nghiêm trọng. Cha Simon chắc chắn sẽ đuổi cả hai bố con cậu bé ra khỏi hòn đảo nhỏ này nếu ông biết được công việc thực sự của cha cậu.
Shirley vỗ ngang hông mình, và ra hiệu cho Kerry nhìn vào con dao bằng bạc trên thắt lưng.
"Nhìn con dao này. Cha Simon bắt chị mang theo và không được tháo ra. Ông ấy nói nó là một lá bùa cực mạnh."
"… Đây là con dao chị vẫn dùng để cắt trái cây mà?"
"Mmm, vì nó rất sắc và rất dễ dùng. Chắc là phải quý lắm."
Shirley tiếp tục nói với giọng đều đều. Khác hẳn cậu bé, cô không có vẻ gì là khó chịu khi bàn đến vấn đề này.
"Chị không sợ sao, Shirley? Chị không sợ bố em sao?"
Dù có hơi ngại, cuối cùng cậu bé vẫn hỏi. Shirley gật ngay.
"Chị hiểu bố em không phải là một người bình thường, và dựa vào những hành động của ông thì người làng thấy cảnh giác cũng đúng. Những nghiên cứu buộc ông phải rời khỏi thành phố lớn mà sống ẩn dật ở một hòn đảo xa xôi thế này. Nhưng như vậy càng chứng tỏ bố em là một người vĩ đại."
Cậu bé đột nhiên nhận ra rằng mỗi khi nói về bố mình, Shirley lại trở nên trưởng thành và nhạy bén khác thường. Cô ấy chỉ lớn hơn cậu 4 tuổi; rõ ràng chưa thể chín chắn như người lớn được.
"Nếu biết được bất kỳ tri thức hoặc nghiên cứu nào của ông ấy, đó sẽ là một phát kiến vĩ đại có thể thay đổi thế giới. Tất nhiên ai cũng sẽ sợ hãi khi biết được những điều đó, vậy nên chúng phải được giấu kín... nhưng với chị, chị thực sự tin rằng những điều đó có thể giúp ích cho thế giới này. Chị lúc nào cũng tin như vậy."
"... Những điều đó có thể xảy ra thật sao?"
"Có thể ông ấy đã từ bỏ rồi. Nhưng nếu là Kerry, chị nghĩ chắc chắn em sẽ thành công!"
Shirley nói với vẻ mặt rất nghiêm túc. Nhưng cậu bé đáp lại một cách thất vọng.
"Ý chị là sao? Không phải Shirley mới là học trò cưng của bố à? Người được truyền lại là chị mới đúng chứ?"
Shirley, không chỉ đến nhà cậu bé để dọn dẹp; mà còn là phụ tá giúp đỡ bố cậu trong công việc nghiên cứu. Bố cậu từng nói rằng cô gái tên Shirley này có trí thông minh và tài năng thiên bẩm, thực sự rất lãng phí nếu phải sống cả đời trên hòn đảo này. Tài năng của Shirley là không cần bàn cãi nếu cha cậu, người luôn tuân thủ quy tắc bí mật, lại tin tưởng một cô gái xa lạ đến vậy.
Nhưng Shirley lại cười lớn và lắc đầu.
"Chị chẳng phải học trò gì cả. Cùng lắm chỉ là trợ lý, người làm việc vặt và giúp đỡ bố em thôi. Chị chẳng biết gì về những thứ quan trọng hết.
Nhưng em thì khác, Kerry à. Em chắc chắn sẽ kế nghiệp bố mình. Một ngày nào đó các nghiên cứu của ông sẽ truyền lại hết cho em. Em đã sẵn sàng chưa? Mà bây giờ nói những chuyện đó với em thì vẫn còn hơi sớm."
"..."
Shirley nói rất thật lòng, như một người chị lo cho đứa em của mình vậy. Trong giây lát, cậu bé bị kẹt vào giữa những cảm xúc phức tạp trong lòng và không nói nên lời.
Cậu không có chút ký ức nào về mẹ, người đã qua đời ngay sau khi sinh cậu. Với cậu bé, gia đình chỉ có bố. Dù bố cậu có hơi lập dị và rất nghiêm khắc, ông vẫn là một người cha tốt và hiền từ. Ông là người cậu bé kính trọng và thương yêu nhất đời.
Nên khi mới đến đây, trái tim cậu bé đã nhói đau khi bết rằng bố mình, người cậu rất ngưỡng mộ, quan tâm đến một phụ tá hơn cả con đẻ của ông. Thậm chí đã có lúc cậu thấy ghét Shirley. Nhưng sự vui tươi và thái độ ân cần của Shirley đã cởi được nút thắt trong lòng cậu bé, khoảng thời gian ganh tỵ đó không kéo dài lâu.
Giống như gia đình cậu bé có thêm một thành viên mới. Shirley tôn trọng bố cậu như bố ruột của mình, và chăm sóc cậu bé như một đứa em trai. Về phần cậu, chưa hề có một người thân nào là phụ nữ, cụm từ ‘chị gái’ lại vượt xa ý nghĩa vốn có của nó.
Không... Có thể lúc ban đầu không đến mức như vậy, nhưng dạo gần đây những xúc cảm kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong lồng ngực cậu bé.
Cậu hiểu rõ sự dịu dàng, vui vẻ và các ưu điểm của Shirley. Nhưng hơn cả những điều đó, kể cả những điệu bộ không chủ đích – như hình ảnh cô vừa lái xe vừa hát ngâm nga bây giờ đây – cũng trở nên rất đẹp trong mắt cậu. Tại sao vậy?
"Kerry, em muốn trở thành người đàn ông như thế nào? Và nếu kế tục các nghiên cứu của bố thì em sẽ làm gì với chúng?"
"... eh?"
Cậu bé lơ đãng bị kéo về thực tại bởi câu hỏi của Shirley.
"Những thứ đó có thể thay đổi thế giới. Một ngày nào đó em sẽ nhận được chúng."
"..."
Kế tục bố mình. Sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đó. Cậu bé hiểu rõ giá trị và tầm quan trọng của việc này.
Chưa bàn đến tác dụng của những nghiên cứu đó.
Nhưng cậu bé có vẻ ngần ngại khi phải nói ra, đặc biệt là với Shirley. Cậu không muốn người khác nói rằng giấc mơ của mình là quá ngây thơ, nhất là Shirley.
"... Đó là... bí mật."
"Mmm?"
Shirley cười ranh mãnh, rồi tếp tục hỏi.
"Vậy chị sẽ tự mình chứng kiến Kerry sẽ làm gì khi lớn lên. Chị sẽ luôn ở cạnh em đến khi có được câu trả lời. Thế nào?"
"... Tùy chị."
Dường như cảm thấy xấu hổ, cậu bé quay mặt đi nơi khác.
Nhưng dù vậy, nụ cười của cô gái gần giống như người chị này vẫn quá rực rỡ trong mắt cậu bé.
Da trắng như sáp.
Các mạch máu xanh đen nổi rõ lên phá hỏng vẻ ngoài ưa nhìn của cô gái.
Trên gương mặt cô là nỗi thống khổ của một kẻ sắp chết.
Cô gái sắp chết – điều đó quá rõ ràng.
Dù cho sắp chết, thì cô vẫn đang bị hành hạ.
Nếu gương mặt kia là của một con người, thì người này sắp trở thành một thứ không còn là con người nữa – trái tim cậu bé hiểu rất rõ điều này.
Bóng tối bao trùm. Tất nhiên là trên đảo này không có đèn đường. Dù vậy thì ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ chiếu sáng tấn thảm kịch này.
Nơi đây là một cái chuồng gà ở ngoài rìa ngôi làng. Để tìm Shirley, đột nhiên biến mất không rõ lý do, cậu bé đã lùng sục khắp nơi trong làng. Cậu không từ bỏ và tiếp tục tìm đến khi trời tối mịt. Rồi cậu đến được đây.
Xác của những con gà bị ăn dở vương vãi khắp nơi, còn “Cái xác” vẫn đang run rẩy và khóc lóc sâu bên trong chuồng gà.
“Giết chị đi –”
“Cái xác” có cùng gương mặt với người con gái cậu yêu thương van nài trong tiếng khóc.
Và rồi con dao bằng bạc bị ném xuống gần chân cậu phản chiếu thứ ánh trăng nhợt nhạt và lạnh lẽo.
Kinh hãi –
“Chị không tự làm được –”
Nên làm ơn... giết chị đi –
Khi vẫn còn kịp –
"Chuyện đó..."
Cậu bé vừa lắc đầu vừa lùi lại.
Mình không làm được.
Dù biến thành hình dạng nào, Shirley vẫn là Shirley. Chúng ta đã hứa sẽ mãi bên nhau. Cô ấy là một thành viên quan trọng trong gia đình – không, còn hơn cả một thành viên gia đình.
Làm ơn đi –
Shirley thở một cách khó nhọc. Rồi từ từ trở nên điên dại. Cùng với tiếng khóc não nề, cô gái thét lên như một con thú đói mồi.
Kết thúc – rồi – trước khi chị đánh mất bản thân – nhanh lên –
Shirley bắt đầu lên cơn co giật như bị sốt rét, rồi cô đột ngột há to miệng và cắn vào cổ tay mình.
Phụt...
Phụt... tiếng máu tươi tứa ra xuyên thẳng vào màng nhĩ cậu bé.
Làm ơn –
Tiếng van xin dai dẳng át đi tiếng khóc than của cậu bé. Cậu chạy vụt ra khỏi cái chuồng gà.
Thứ khiến cho cậu bé kinh hãi hơn cả Shirley – chính là ánh sáng phản chiếu từ con dao nằm cạnh chân cậu.
Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, và cũng không muốn hiểu.
Giờ đây cậu chỉ cầu nguyện sẽ có ai đó cứu họ.
Cậu bé tin rằng nhất định sẽ có người giải thoát cho họ khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này.
Shirley sẽ được cứu. Nhất định sẽ có người tới giúp.
Cậu bé liên tục tự nhủ như thế.
Mất khoảng 5 phút để đến nhà thờ của Cha Simon nếu chạy hết tốc lực.
Cậu bé vừa chạy vừa khóc. Dù là nỗi đau trong lồng ngực hay cơn đau dưới đôi chân, cậu cũng không cảm nhận được nữa.
Natalia Kaminski. Người phụ nữ nói đó là tên cô ta.
Người phụ nữ mặc một cái áo khoác dài màu đen hoàn toàn không thích hợp với thời tiết nhiệt đới, nhưng không hề đổ mồ hôi. Gương mặt tai tái sẽ khiến người khác nghĩ cô ta lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng gọi đó là vô cảm thì chính xác hơn. Gương mặt đó khiến ai cũng phải tự hỏi liệu trong người cô ta có còn chút máu nào không, mà cũng có khi cô ta cũng không có thân nhiệt như người bình thường nữa.
Đó là vẻ ngoài của người đã cứu cậu bé thoát khỏi địa ngục.
"Được rồi nhóc. Giờ thì trả lời vài câu hỏi của ta."
Quay lưng về phía người phụ nữ, cậu bé dán mắt vào cảnh tượng ngôi làng chài phía xa đang chìm trong biển lửa.
Ngày hôm qua ngôi làng còn rất yên bình, vài giờ trước nó còn đang im lặng đắm mình trong ánh trăng, đang bị bao vây bởi hàng ngàn ngọn lửa. Cậu vẫn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt dù cho đang tự mình chứng kiến trên mỏm đá đối diện ngôi làng; cậu vẫn nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng.
Cậu sẽ không bao giờ gặp lại những gương mặt hiền từ thân quen của người làng nữa – bằng cách gì cũng không thể tin được.
"… Đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu bé hỏi bằng một giọng khô khốc. Natalia khịt mũi.
"Ta hỏi trước. Đã tỉnh trí lại chưa nhóc?"
"..."
Cậu bé đột nhiên quay đầu lại. Dù đang chịu ơn cứu mạng, nhưng việc cô ta không quan tâm đến cảm xúc của người khác làm cậu khó chịu, cô ta không trả lời câu hỏi của cậu mà cứ tiếp tục gặng hỏi.
Sau một chốc im lặng, Natalia có vẻ đã hiểu được suy nghĩ của cậu bé. Cô ta thở dài bất lực và bắt đầu giải thích ngắn gọn.
"Hiện giờ có hai nhóm đang tạo nên thảm kịch trong ngôi làng kia. Một nhóm là các Thừa Hành Giả của Giáo Hội. Chúng khác hoàn toàn với những linh mục tử tế mà nhóc biết. Là những kẻ máu lạnh tin rằng những ai chống lại Chúa đều phải bị giết. Tất nhiên chúng sẽ không ngần ngại mà cắt đầu một con ma cà rồng khi gặp mặt. Nếu không có thời gian để kiểm tra xem những ai đã bị hút máu, chúng sẽ giết hết toàn bộ nghi phạm. Nói cách khác, giờ mấy gã này không dư dả thời gian cho lắm.
Nhóm còn lại là Hiệp Hội Pháp Sư. Nhóm này hơi khó giải thích – cơ bản là chúng muốn độc quyền những thứ huyền bí như là ma cà rồng. Và để giữ thế độc quyền, chúng sẽ giết sạch những ai biết chuyện. Sẵn sàng nhổ cỏ tận gốc để hủy thi diệt tích.
Vậy nên nhóc khá là may mắn đấy. Có lẽ nhóc là người duy nhất trên đảo còn sống trong cuộc thanh trừng đẫm máu của những gã kia."
Cậu bé chấp nhận sự thật nhanh hơn Natalia tưởng tượng. Cứ như cậu đã không còn quan tâm đến lý do tại sao những gã nguy hiểm kia đến đảo Arimago từ lâu rồi.
Cậu bé đã chạy đến chỗ của Cha Simon để nhờ giúp đỡ, Vị linh mục tiếp nhận yêu cầu đã liên lạc với vài người khác. Những kẻ ngoài đảo hẳn đã nhận được tin tình báo khi vị linh mục nọ gọi đi.
Cho qua chuỗi sự kiện trước mắt, ít nhất thì sự khởi đầu của tấn thảm kịch này cũng liên quan đến cậu.
Nếu cậu nghe theo lời thỉnh cầu của Shirley và có dũng khí để xuyên con dao bạc vào lồng ngực cô gái mà cậu yêu thương hết mực, thì thảm họa này đã không xảy ra.
Nếu cậu làm thế, thì dù sau này có trở thành một cái xác không hồn hay thậm chí là không ngủ được về đêm đi nữa – dân làng đã không phải chết.
Với cậu bé, cũng không khác gì tự tay cậu đã châm mồi lửa thiêu rụi ngôi làng đầy ắp kỷ niệm này.
"... Vậy cô ở phe nào?"
"Ta giống như thương gia của Hiệp Hội. Việc của ta là tìm kiếm những bí mật mà họ cần, bảo vệ, không cho người khác biết về chúng và cuối cùng là trao lại cho họ. Tất nhiên là phải bán trước khi xảy ra một vụ việc lớn thế này. Giờ thì không bán được nữa rồi."
Natalia nhún vai. Có lẽ cô đã quá quen với những cảnh tượng như thế này. Cứ như toàn thân của người phụ nữ mặc áo khoác đen toát ra đầy mùi tử khí.
"Được rồi nhóc, quay lại với câu hỏi vừa nãy. Đến lúc trả lời ta rồi.
Nhóc có biết về Chỉ Định Phong Ấn không? Và tên pháp sư độc ác đứng sau vụ lây lan ma cà rồng hàng loạt này đang trốn ở đâu trên đảo? Có biết gì về lão không?”
Dù cho những lời nói đó có vẻ quá cao siêu với cậu bé, nó vẫn đúng trọng tâm của vấn đề.
Kerry không phải tên thật của cậu.
Tên của cậu bé, được sinh ra ở một đảo quốc xa xôi, rất khó phát âm đối với những người dân ở đây. Chính Shirley là người đầu tiên gọi cậu bằng Kerry, và rồi dân làng cũng gọi cậu là Kerry theo thói quen. Cậu bé cũng nghĩ rằng thay vì bị gọi bằng một cái tên xa lạ là 'Keritougu’, ‘Kerry’ nghe thân mật hơn nhiều.
Tên thật của cậu là – Kiritsugu.
Con trai của pháp sư đã được trao quyền Thiết Lập Phong Ấn, Emiya Norikata.
Trong đêm tối, Kiritsugu trở về căn nhà gỗ nằm sâu trong rừng, và được bố đón tiếp bằng vẻ mặt lo lắng.
"Ahh, Kiritsugu. Con có sao không? Ơn Chúa…"
Ông ôm chầm lấy cậu. Đã nhiều năm rồi cậu không cảm nhận được bờ vai rộng của ông. Rất hiếm khi cha cậu thể hiện cảm xúc thật sự như thế này.
Sau khi thả Kiritsugu ra, mặt ông đanh lại và nói.
"Bố đã dặn không được ra khỏi kết giới bên ngoài khu rừng cơ mà. Tại sao lại không nghe lời?"
"... Con lo cho chị Shirley…"
Bố cậu nhìn sang hướng khác khi vừa nghe thấy tên cô gái. Cử chỉ nhỏ đó là quá đủ để chứng minh một sự thật đơn giản.
"Bố biết chị ấy bị gì đúng không? Nên mới cấm con ra ngoài?"
"… Chuyện con bé đúng là đáng tiếc. Bố đã bảo lọ thuốc thử rất nguy hiểm và không được đụng vào, nhưng xem ra cuối cùng con bé cũng không cưỡng lại được sự tò mò."
Giọng của ông tuy có đau khổ, nhưng không hề pha lẫn sự tiếc nuối nào. Giống như đang la mắng một đứa trẻ vừa làm vỡ bình hoa vậy.
"... Sao bố lại nghiên cứu về Tử Đồ?"
"Đó không phải mục đích thật của bố. Nhưng những nghiên cứu của nhà Emiya phải được thực hiện, dù có xa vời đến đâu đi nữa. Bố phải nghĩ ra một phương pháp chống lão hóa, ít nhất là xong trước thế hệ của con. Một cơ thể bị trói buộc bởi cái chết thì không thể đạt tới 'Cội rễ' được."
Tình cảnh thương tâm của Shirley dưới ánh trăng lại xuất hiện trước mắt Kiritsugu lần nữa.
"Liệu... bố có biến con trở thành như thế không?"
"Đừng nói vớ vẩn. Vật thí nghiệm nào không thể chống lại ham muốn uống máu và trở thành Tử Đồ đều là thất bại... Bố đã nói với Shirley chuyện này lâu rồi. Kết quả lần thí nghiệm này không được tốt như mong đợi. Phải làm lại từ đầu và điều chỉnh công thức thôi."
"... Con hiểu rồi."
Kiritsugu gật đầu và nói.
Cha cậu hình như vẫn muốn tiếp tục. Không cần thiết phải quan tâm đến những vật thí nghiệm thất bại. Ông vẫn phải lặp lại quá trình này đến khi có một kết quả như ý.
"Kiritsugu, ta sẽ nói chuyện này sau. Giờ điều quan trọng nhất là phải nhanh trốn đi – không còn thời gian gói ghém đồ đạc nữa. Những kẻ đến từ Hiệp Hội sẽ sớm vượt qua được kết giới trong rừng. Ta cần phải đi ngay."
Có vẻ cha cậu từ lâu đã có sẵn kế hoạch đào thoát. Ở giữa phòng đã có hai vali đồ được chuẩn bị trước. Lý do ông vẫn chưa đi – có lẽ là đang chờ con mình trở về.
"... Giờ chúng ta đi luôn sao?"
"Bố biết ngày này sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc xuồng máy ở bờ biển phía Nam. Cẩn thận không bao giờ thừa.”
Bố cậu xách hai cái vali lên, quay lưng và đi về phía cửa ra vào – tất nhiên lúc này lưng ông hoàn toàn sơ hở.
Ngay lúc đó, Kiritsugu rút khẩu súng lục nhận từ Natalia trong túi quần ra.
Một khẩu súng lục cỡ nòng .32. Nếu được sử dụng ở tầm gần, một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu. Người phụ nữ mặc áo khoác đen khẳng định như vậy. Phần việc sau đó là của Kiritsugu.
Khi nhắm khẩu súng vào lưng cha mình, cảnh tượng ngôi làng bị cháy và hình ảnh thương tâm của Shirley tràn ngập trái tim cậu bé – cùng với những ký ức cậu đã có với cha mình suốt 10 năm chung sống, và cả sự dịu dàng ẩn sau gương mặt nghiêm khắc của ông.
Cha cậu yêu thương và đặt rất nhiều kỳ vọng nơi cậu. Cậu cũng rất thương yêu và tự hào về ông.
Vô vàn cảm xúc đan xen khiến Kiritsugu muốn nhắm nghiền mắt lại. Nhưng thay vì làm thế, Kiritsugu lại nhắm kỹ càng và bóp cò một cách gọn ghẽ.
Pằng – Một âm thanh bất ngờ, khô khốc và dứt khoát vang lên.
Cha cậu bị bắn từ lưng xuyên qua cổ, ngã vật xuống đất. Rồi Kiritsugu bước đến và bắn vào phía sau đầu ông hai phát nữa. Đoạn cậu dừng lại, rồi bồi thêm hai phát đạn vào lưng ông.
Cậu không thể tin được. Thậm chí Kiritsugu cũng thấy sợ sự lạnh lùng của mình.
Cậu dao động đến tận phút cuối. Con tim đấu tranh rất mãnh liệt. Nhưng đôi tay cậu hành động như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn và vượt ngoài tầm kiểm soát. Cơ thể cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những xúc cảm trong tim, và hoàn thành cái gọi là 'việc phải làm' một cách máy móc.
Hành động này có thể được coi là tài năng – suy nghĩ này chỉ vụt qua đầu cậu trong thoáng chốc. Sau đó, Kiritsugu lại một lần nữa chìm vào sự trống rỗng, không hề có cảm giác gì là đã xong việc.
Sàn gỗ dần bị lấm đỏ bới vết máu loang ra. Bố không còn nữa. Thứ nằm kia chỉ là một cái xác. Nó chính là thủ phạm. Chính nó đã cướp đi mọi thứ cậu có, giết mọi người trên hòn đảo này, và thiêu ngôi làng thành tro bụi.
Shirley đã nói ông ấy là một người tuyệt vời, một người có sức mạnh để thay đổi thế giới. Khi xưa Kiritsugu cũng đã từng nghĩ như thế.
Hai cô cậu bé thì hiểu gì về pháp thuật? Và họ mong đợi gì từ một pháp sư?
Ban đầu Kiritsugu không nhận ra là mình đang khóc. Cậu thậm chí cũng không biết được cảm xúc hiện thời là đau thương hay luyến tiếc. Cậu chỉ cảm thấy một sự trống rỗng tới tận tâm can.
Khẩu súng trong tay phải cậu rất nặng, gần như không thể cầm nổi. Nhưng cậu không thể vứt nó đi. Ngón tay cậu như đông cứng trên cò súng và không thể cử động được.
Kiritsugu bất chấp khả năng súng cướp cò mà vung tay điên cuồng để khẩu súng văng ra. Nhưng vô dụng; những ngón tay bám chặt lấy khẩu súng như thể bị dính keo.
Ngay lúc đó, có người đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, và dễ dàng lấy khẩu súng ra. Chỉ khi đó Kiritsugu mới nhận ra Natalia đang đứng cạnh cậu.
"Kết giới ở đây đâu có mạnh như nhóc nói. Ta vào quá đơn giản."
Giọng của Natalia như đang mắng cậu.
"... Cô giận à?"
"Nhóc nghĩ sao? Ta chưa bao giờ đưa thứ này cho một thằng nhóc để nghịch đâu."
Natalia nhìn xuống khẩu súng lấy lại từ tay Kiritsugu, rồi cô khóa chốt an toàn và bỏ vào túi áo.
"Nhưng việc nhóc có hoàn thành kịp lúc hay không phải dựa vào vận may."
Thực tế nếu vụ việc vừa rồi không xảy ra, Emiya Norikata chắc chắn sẽ trốn thoát và lại bắt đầu nghiên cứu về Dead Apostle ở một nơi khác. Có thể thảm kịch trên hòn đảo này sẽ tái hiện lại một lần nữa.
Chuyện hôm nay không thể chỉ dựa vào may mắn mà giải quyết được. Mà phải bị ngăn lại bằng mọi giá.
"Người này có lý do phải chết – Tôi không có lựa chọn nào khác."
"Ta đã xúi giục một thằng bé giết chính bố đẻ mình; đúng là một kẻ nhẫn tâm mà.”
Natalia rầu rĩ nói. Nghe vậy, Kiritsugu mỉm cười với hai hàng nước mắt.
"... Cô... là một người tốt."
Natalia sững sờ nhìn nụ cười của Kiritsugu. Đoạn cô thở dài và xốc cái xác của Emiya Norikata lên vai.
"Ta sẽ đưa nhóc ra khỏi hòn đảo. Tương lai sau này sẽ do nhóc tự quyết định – có muốn mang gì theo không?"
"Không có gì cả."
Sau đó… Kiritsugu sống cùng với Natalia Kaminski.
Tất nhiên Natalia không chăm sóc cậu như một đứa trẻ mồ côi hay con nuôi của cô, mà ra lệnh cho Kiritsugu giống như trợ lý hay nô bộc. Nhưng cũng chính Kiritsugu muốn như vậy.
Cậu học các kỹ năng của Natalia đồng thời rèn luyện kỹ năng của riêng mình để có thể đi trên cùng con đường với cô – trở thành một 'thợ săn'. Đây là con đường mà Kiritsugu đã chọn sẽ theo đến hết đời.
Thảm kịch tại đảo Arimago không phải là hiếm. Những chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra khắp các góc khuất của thế giới.
Những pháp sư sẵn sàng mang tai ương đến cho thế giới vì mục đích nghiên cứu của chúng và hai tổ chức lớn sẵn sàng làm mọi cách để che giấu sự thật này; những cuộc chiến trong vòng bí mật luôn xảy ra ở những nơi không ai biết đến. Chính vì vậy, công ăn việc làm của Natalia không thiếu.
Tiêu diệt những pháp sư như Emiya Norikata không đủ để ngăn chặn các thảm kịch tiếp tục xảy ra – có thể nói Emiya Norikata chỉ là một giọt nước trong cả đại dương bao la, một kẻ hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Hành động tự tay giết cha mình vào ngày hôm đó; nếu cậu muốn nó có ích và xứng đáng...
Thì tất cả các pháp sư dị giáo như cha cậu phải bị tiêu diệt. Chỉ như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn thảm kịch kia xảy ra lần nữa.
Thợ Săn Pháp Sư Chỉ Định Phong Ấn.
Là những con chó săn lùng những con quỷ đã vượt qua đạo lý thông thường. Cậu bé đã không ngần ngại mà chọn con đường chông gai của một Shura.
Natalia không thuộc một tổ chức nào cả, chỉ đơn giản là một thợ săn tiền thưởng. Mục tiêu của cô là các Pháp Sư Chỉ Định Phong Ấn có được các nghiên cứu quý giá, nhưng lại rời bỏ Hiệp Hội Pháp Sư và tiến hành nghiên cứu bí mật. Không giống với Giáo Hội luôn hành động dưới danh nghĩa bài trừ dị giáo và giết sạch những kẻ liên quan, Hiệp Hội Pháp Sư lại ưu tiên giữ bí mật các kết quả nghiên cứu này.
Và thứ quý giá hơn nữa là Dấu Ấn Pháp Thuật trên người các pháp sư. Những Dấu Ấn được tạo ra sau hàng thế hệ nghiên cứu này có thể phát triển mạnh mẽ hơn khi được truyền lại cho đời sau, đặc biệt là người trong gia đình các pháp sư.
Thông qua thỏa thuận giữa Natalia và Hiệp Hội, một phần Dấu Ấn Ma Thuật thu được từ Emiya Norikata được truyền lại cho Emiya Kiritsugu. Mặc dù các phần quan trọng đều bị Hiệp Hội tịch thu và Emiya Kiritsugu chỉ được thừa hưởng ‘một phần nhỏ’ của chưa tới số lượng ban đầu, thì nhiêu đó cũng đã đủ để Kiritsugu trở thành một pháp sư. Hơn nữa, ngay từ đầu Kiritsugu đã không có ý định tiếp tục nghiên cứu pháp thuật như cha cậu mong muốn.
Đối với Kiritsugu, pháp thuật không phải là sự nghiệp cậu đã chọn, mà chỉ là một công cụ đắc lực để đạt được mục đích. Và nó cũng chỉ là một trong rất nhiều ‘công cụ’ mà cậu học được từ người nữ thợ săn.
Truy tìm, ám sát, sử dụng thuần thục nhiều loại vũ khí – một con cho săn thì phải có thật nhiều 'nanh vuốt'. Cậu cần phải làm chủ tất cả kiến thức và kỹ năng để tóm được con mồi trong bất kỳ tình huống nào và hạ gục nó.
Theo một cách nào đó, lịch sử của con người chỉ là một bản sử thi chém giết. Con người đã dành ra vô số thời gian và tri thức để sáng tạo ra các cách thức ‘giết người’ để săn những ‘con thú hai chân’ trông giống hệt họ. Kiritsugu sớm đã trui rèn và biến bản thân mình thành một thứ vũ khí sống.
Những năm tháng sặc mùi máu tanh và thuốc súng trôi qua nhanh chóng.
Emiya Kiritsugu, đã trải qua biết bao cuộc chiến đẫm máu trong suốt thời niên thiếu, đã không còn nét hồn nhiên ngây thơ của tuổi trẻ nào trên gương mặt. Trở thành một người phương Đông không rõ tuổi tác, ba tấm hộ chiếu giả nói rằng cậu là một người trung niên chưa bao giờ bị nghi ngờ.
Nếu nhìn vẻ bề ngoài, thì cậu chỉ có một vóc người tầm tầm và ít ria dưới cằm, nhưng cái nhìn dữ tợn và lạnh lùng của cậu không phải là thứ mà một thiếu niên có thể có được.
Một ngày nọ –
Even when he knew that his teacher and friend – Natalia – faced the worst danger in her life, Kiritsugu still didn’t show any emotional wavering and devotedly completed his duty.
No matter how anxious or wavering his heart is, there was not a single way to help Natalia. That’s because her battlefield is inside a giant commercial airliner more than 3000 feet above in the sky.
It started with the chase for the magus known as the “Demonic Bees User”, Od Volsack.
It was said that this magus successfully created Dead Apostles and can manipulate the Demonic Bees under his control to use poisonous stings to increase the amount of Ghouls under his power; a very dangerous man indeed. Moreover, he had changed his name and face and pretended to be an ordinary person, with no information about him at all. However, four days ago, there was information that he was taking Flight A300 from Paris to New York. In the situation of being completely ignorant of the person’s appearance and name, Natalia accepted this gruelling task of finding the target among the plane’s 287 passengers and ‘erase’ him.
As her partner, Kiritsugu didn’t board the plane, but instead went ahead to New York to investigate Volsack’s fake identity. The teacher and student communicated using radio and calmly and confidently locked down the location of the prey in that sealed space 3000 feet above the sky.
Approximately three hours after the takeoff – the assassination was achieved unexpectedly smoothly. However, that was the beginning of the tragedy.
The Ghoul Bees that Volsack brought into the plane through deceiving customs caused a fatal disturbance after the death of their master. The Ghoul Bees that Natalia didn’t destroy on time raided towards the passengers one by one, and the cabin of the giant commercial airliner turned into a living hell ravaged by Ghouls in the blink of an eye.
Faced with a sealed area with nowhere to escape and Ghouls that manipulated without end, even someone as strong as Natalia felt an endless despair. Faced with this worsening situation, Kiritsugu could do nothing and can only wait for the radio communication. He must not let go of any chance of proving that Natalia was still alive.
The basic rule that Natalia had instructed Kiritsugu over and over again is – ‘no matter what method you use, you must ensure your own survival’. Since she has such a creed, Kiritsugu firmly believed that experienced huntress can definitely make it out this time too. After two hours, the radio was still silent.
Finally, when the light of the stars in the night sky was covered by the cyan shade of dawn, the tired voice of a woman was transmitted with static.
“… Can you hear me? Kid… you aren’t asleep, right?”
“Loud and clear, Natalia. We’re both at that most sleepy time right before dawn, after staying awake for the entire night.”
“Of course. If you had dared to go back and sleep last night I’ll definitely kill you afterwards… well, there’s some good news and some bad news. Which one do you want to listen to first?”
Natalia laughed briefly and said so.
“Didn’t we promise to start with the good news?”
“Ok. Then it’s good news first. First of all, I’m alive. The plane is without damage as well. I’ve just ensured the safety of the cockpit; both the captain and the co-pilot have already set the flying perimeters before their death. Even I can manage to simply drive it. Apparently the controls are the same as a Cessna.”
“Did you communicate with the control tower?”
“Got them. At the beginning they thought it was a prank, but now they’re directing me well.”
“… Then, the bad news?”
“Mm – I was the only one who didn’t get bitten. All passengers and crew, all 300 of them, perished and became Ghouls. The other side of the cockpit, divided only by a panel, already became a flying city of the dead. Don’t be surprised now.”
“…”
That’s the worst situation Kiritsugu had thought of.
“In that condition, will you… come back alive?”
“Ahh, this door is pretty rigid. Although it’s a bit wobbly now, there’s no worry about it being broken – Instead, the landing makes me more insecure. Can this giant thing really land safely?”
“… If it’s you, then you’ll surely manage.”
“Was that you encouraging me? I’m glad to hear.”
After a bitter laugh, Natalia gave a powerless sigh.
“There are still 50 minutes before arriving at the airport. It’s too early to pray – kid, chat with me for a while.”
“… I don’t mind.”
So they started a random conversation. First, they began with those two hours when communication ceased. Then they listed the dead Volsack’s many evil deeds in detail. Finally, the two of them naturally remembered the magi and Dead Apostles that they had destroyed, and those Shura’s fields that the two had faced together.
Natalia, who was usually quiet, became talkative for some reason today. The low roar of the Ghouls coming in from the cabin intertwined with the sound of them repeatedly hitting the cockpit’s door. Chatting is the single best choice to distract one’s attention from that.
“– When you first told me you want to enter this career path, I was having a real headache for a long time. Moreover, you didn’t want to change your idea no matter how much I persuaded you.”
“Was I such an unpromising disciple?”
“No… it’s because you have too much promise, too much potential.”
Natalie said with a bitter laugh.
“… What does that mean?”
“Because you can make your actions completely removed from your emotions – regular hit men can only obtain it after many years of trials. However, you had that since you were born. What a surprising talent.”
“…”
“But hey, it’s not necessarily correct to choose your life’s path based on talent and abilities alone. A person’s belief and feelings come before talents; that is the key to decide a person’s life. If that doesn’t exist, a person can’t be regarded as a person anymore. If they consider ‘What needs to be done’ before considering ‘What I want to do’ and only acted according to those rules… then they are not people but are only regarded as machines, far removed from the life of a human.”
The words of the teacher who had watched him growing up glided past the boy’s heart like cold frost.
“I, well… I had thought you are a very cold person.”
“What’s that after all this time? Isn’t that the truth? Was I ever gentle towards you?”
“No. You always were strict, absolutely merciless.”
“… Usually, disciplining a boy is the role of the father.”
On the opposite end of the radio, Natalia was silent for a while, then continued after sighing helplessly.
“However, I carry a certain degree of responsibility for causing you not to have the education from a father. Well, how to say it… it’s not that there was a way to push it off me.”
I can only teach you some survival skills; I’m useless for everything else – Natalia added that as if mocking herself.
“… You wanted to be my father?”
“Don’t mix up men with women, impertinent. At least you should call me mother.”
“… Right. Sorry.”
Although Kiritsugu’s answering tone was very even, his expression looked very shocked.
Radio can’t display the other person’s face and obviously can’t see their expressions either. Therefore, Natalia could not know of Kiritsugu’s current feelings.
“… For a long time, I experienced the blood and stench on my own. I’ve almost forgotten the fact that I am all alone.
That’s why, well… Haha. It’s almost funny. As if we are family.”
“Me too –”
What’s the meaning of saying these things now? Kiritsugu asked himself in his heart while he continued to speak.
“– I, have also regarded you as if you’re my mother. I feel that I’m not alone, and I was happy.”
“… Hey there Kiritsugu. So that we don’t feel too awkward when we meet next time, let’s stop talking about this topic.”
Natalia’s current bewildered expression could vaguely be discerned in her words. It seems she was still unaccustomed to things like ‘embarrassment’.
“Ahh, the situation got worse. I’m landing in 20 minutes. I don’t want to commit some fatal mistake at such an important time just because I remembered something funny.”
“… Sorry.”
Kiritsugu apologized.
Natalia didn’t need to choose to do an emergency landing.
She also wasn’t going to meet Kiritsugu again.
Only Kiritsugu knew that.
There is no possibility of Natalia surviving before all these Ghouls are completely destroyed. The only way to deal with this airliner full of Ghouls is to make it plunge into the Atlantic Ocean. The operation to eliminate the “Demonic Bee User” is achieved at the cost of the lives of all the passengers and crew and Natalia Kaminski – Kiritsugu was already prepared for this outcome.
But Kiritsugu knew his teacher would definitely demonstrate her amazing abilities at the last moment. Natalia, who held on to the creed of ‘must survive no matter what’, may prevent the body of the plane from crushing in order to save her own life. Kiritsugu must consider this as well – that would be the unpredictable worst result.
Natalia, who prioritizes her life above all else, must choose this outcome without hesitation after weighing out the risks.
Land the airliner filled with 300 Ghouls at the airport and release these hungry dead – she would definitely choose this method if there were no other choices. Kiritsugu had already made the preparations to deal with this 10000-to-1 possibility precisely because Kiritsugu knew her too well.
In order to prevent the disaster from expanding further, the A300 must not be allowed to land.
That is the unswayable truth regardless of Natalia’s welfare.
Kiritsugu had been around almost half of New York an hour ago and finally brought a military surface-to-air portable missile launcher from the black market.
Right now, Kiritsugu was standing in a motor boat floating on the sea, waiting for Natalia’s plane to appear in his sight. The giant airline needs to circle a while before landing at the New York International Airport; Kiritsugu’s current position can roughly get the plane into the range of his missile.
While he was purchasing the weapon and choosing the spot to fire, Kiritsugu once again doubted the construction of his own mentality.
Viewing from the perspective of avoiding a larger tragedy, it is a correct response for him to calmly face Natalia’s death.
However, what is he who gives up on the final ‘miracle’ that would make the woman he loves survive, and instead kill her with his own hands?
It would be good if everything was only an assumption, but right now Emiya Kiritsugu was facing the cruel truth. Soon, he would erase Natalia by his own hands. Now, A300 had appeared at the sky at the break of dawn with sparkling silver wings.
“… Perhaps I, have really lost it.”
Natalia still believed without a doubt that Kiritsugu, on the other side of the radio, was in a hotel in New York, so she said leisurely with no caution.
“Maybe I would never end up saying those things if such a big mistake didn’t occur. It seems my time is up, too. Should I be retiring…”
“– If you retire, then what do you plan on doing after?”
Kiritsugu still faked an even voice. Meanwhile, his two hands have started to set the missile launcher onto his shoulder, and aimed the missile at the airliner.
“If I lose my job… haha, then I may really become your mother.”
Even with his eyes running full of tears, he was still able to accurately decide the distance to the target… it was within 1500 meters. A certain hit.
“You… really are my family.”
Kiritsugu said softly, then he released the missile.
In the few seconds that the missile had to be manually directed, Kiritsugu had to keep the aim on the airliner that Natalia was on and all his memories about her resurfaced in Kiritsugu’s mind.
But that torture did not last long. Soon the missile locked onto the heat radiation the giant commercial airliner emitted out. The missile left Kiritsugu’s control, and rushed mercilessly towards the target like a hungry shark.
The missile hit squarely on the gas tank beneath the wings; Kiritsugu watched the plane tilt and fall downwards.
The collapse afterwards was like a sand picture blown apart by a stormy wind – the masses of iron that lost its thrust was dismembered like rotten wood, and became a cloud of fine dust that silently fell onto the surface of the sea. The carcass of the plane that fell in the rising morning glow danced like confetti at a gala.
The first sliver of the dawn’s light that shone out from the other side of the horizon didn’t touch Natalia’s face even at the end. Basked in the morning sun all alone, Emiya Kiritsugu started crying soundlessly.
Once again, he had saved a crowd of unknown faces. Without anyone knowing.
Did you see that, Shirley?
I have killed again this time. Killed as when I killed my father. I would never make the same mistake that I made with you back then. I, wanted to save more people…
If Kiritsugu’s actions and intentions were known by others, would they thank Kiritsugu? Would the passengers at the airport who were spared of death under the threat of the Ghouls praise Kiritsugu as a hero?
“Don’t kid me…Don’t kid me! Bastard!”
Grasping tightly the missile launcher that was starting to wear off the remaining heat, Kiritsugu roared towards the brightening sky.
He didn’t want prestige or gratitude. He just wanted to see Natalia’s face once again. He just wanted to call her “Mom” face to face.
This isn’t the conclusion he wanted. This is only the correct decision, with no other choice and no space for dispute. Kiritsugu’s decision was ‘correct’. He erased the person who must die and saved those with no reason to die. If this isn’t ‘justice’, then what would it be?
It can’t come back anymore. He remembered that distant face so long ago that asked him “What kind of a man would you like to become?” with a gentle look under the blinding morning sun.
At that time, Kiritsugu should have answered – If he has the power to freely change the world, if miracles would dwell in his hands; ‘I want to be a hero of justice!’.
The Kiritsugu back then still didn’t know what this scale named ‘justice’ would rob away, and what it would bring him.
‘Justice’ took away his father, and now it also took his mother. All it left was the sensation of blood in his hands. Even his right to remember them was also stripped away.
The people he loved. Their voices, their faces; none of them can come back. Instead, they will appear again and again in Kiritsugu’s nightmares. They would probably never forgive Kiritsugu, who took their lives away with his own hands.
That is the choice of ’justice’. The price of pursuing his ideal.
Now, Kiritsugu can no longer turn back. What he seeks will disappear with even a single moment of hesitation or uncertainty. If so, then all the prices he had paid, and all the sacrifices, would become worthless.
Surely he would follow the ideal in his heart and reach for its fulfilment while he cursed and hated at the same time?
Kiritsugu vowed silently in his heart.
He will accept that curse. He will accept this anger. At the same time, he prays that some day he will drain all his tears and reach that far distant and serene utopia.
If the cruelty that his hands carry is the limit for humans.
Then let he himself wipe away all the tears in the world.
That was the last day of Kiritsugu’s youth –
As he determinedly stepped towards that thorny and uneven path.
Back to Volume 3 Postface | Return to Main Page | Forward to Act 13, Part 1 |